Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Chương 86
Hoàng hôn, Yên Chi không được ăn nhân thịt trong bánh xèo buổi sáng, nhưng vẫn giận đến no tới giờ.
Nàng ngủ một giấc dài, đẩy cửa phòng ra, nhìn xuống phía dưới, lại thấy mấy nha hoàn trong lầu trang điểm xinh đẹp tụ lại một chỗ, người đứng giữa đám đông khoa tay múa chân nước miếng tung bay nhìn rất quen.
“Cuối cùng bọn họ…”, người này bày ra vẻ mặt thương cảm, “Đều chết hết”.
Mấy cô gái đang vây xung quanh lập tức òa ra khóc lóc, bao nhiêu son phấn đều trôi hết. Tú bà ngồi đằng sau nghiêng cái đầu cắm đầy hoa, giơ khăn tay lụa lau nước mắt nước mũi, nghẹn ngào nói: “Tiểu, Tiểu Kỷ… Sách đó con mua ở đâu vậy?”.
Hai con mắt Tiểu Kỷ đảo lòng vòng, cười nói: “Ách, thật ra thì… Đây là chuyện tình của cha mẹ ta”.
Tất cả các cô gái trong sảnh đều ngẩn người, ánh mắt thương hại sóng sánh nước nhìn sang Tiểu Kỷ. Còn cô nàng Tiểu Kỷ vừa ba hoa kể chuyện kia thì làm bộ ôm cột ra vẻ buồn bã, hai vai run run như đang nức nở.
Cha mẹ cô là ai cô còn không biết, đành đạo một bộ phim Hàn chế lại thành chuyện tình của bọn họ, cũng coi như là có hiếu rồi. Cô ngẩng đầu lên, trong mắt đã mông lung đầy nước.
Cũng may, không có ai phát hiện ra, cô nói cha mẹ cô đều chết như thế, vậy thì cô chui ra từ đâu? …
Hiệu ứng của chuyện tình bi kịch lần này kéo dài mãi đến khi mặt trời lặn, Vong Ưu lâu mới mở cửa.
Yên Chi ngồi trước gương đồng, cẩn thận vẽ đôi mày liễu, Tiểu Kỷ đứng dựa bên cạnh, móc ra một túi hạt dưa trong áo, chán nản đập bôm bốp vào trán.
Mỹ nhân Yên Chi đầu đầy hắc tuyết, mặc kệ cô ta, thích đập đầu thì cứ đập đi. Lần trước nàng lỡ dại để cô ta trang điểm cho nàng, cuối cùng bị cô ta vẽ hoa vẽ lá nhìn không giống người, từ đó về sau nàng không dám cho cô ta lại gần gương đồng nửa bước.
“Tiểu Kỷ”.
“Cô nương”.
“Ta trang điểm xong rồi, theo ta đi tiếp khách, ngày hôm nay ta phải đón tiếp công tử nhà nào vậy?”.
“Ưm… Để ta coi”. Tiểu Kỷ cất túi hạt dưa, móc ra một tờ giấy, ăn được cất được, đây mới là cảnh giới tối cao của công phu ăn vặt.
“Lưu công tử ở thành Tây”, cô nhíu nhíu mày, lại huơ tay vẽ ra hình một quả dưa hấu, “Mập cỡ này”.
“Ừ”, Yên Chi nuốt nước miếng, nhắm mắt nhẫn nhịn, đến lúc mở mắt ra lại cười ngọt ngào, “Chúng ta đi xuống thôi”.
Tiểu Kỷ trợn tròn hai mắt, nhìn Lưu công tử phe phẩy quạt, bên ngoài vàng ngọc bên trong mục nát, nhìn gã thật là kinh khủng.
Ai nói mập như quả dưa hấu thì không thể làm ra vẻ tao nhã?
Gã này không chỉ tao nhã, mà là quá tao nhã, tao nhã đến mức biến thái. Tiểu Kỷ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Lưu công tử, cô còn tưởng rằng gã đang liếc mắt đưa tình với cô.
… Sau đó mới hiểu ra, gã ta có ý bảo cô mau biến ra ngoài.
Được rồi, đàn ông mà, dù cho có thuộc dạng mặt người dạ thú thì nói tóm lại cũng đều là lang sói. Tiểu Kỷ nhớ ra túi hạt dưa trong ngực còn chưa ăn hết, lập tức hành lễ như một nha hoàn, lười biếng nói: “Tiểu Kỷ cáo lui”.
Vừa quay người đi ra, cánh cửa phòng đột nhiên bị một công tử ở bên ngoài đẩy vào, suýt chút nữa đã đập vào mũi cô. Song, ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy khuôn mặt vị công tử nọ, cô lập tức biến sắc.
Tú bà nhô đầu ra từ đằng sau người đó, xấu hổ nói: “Aiz ui… Lưu công tử, ngài xem trí nhớ ta kém ghê không, Yên Chi cô nương đã có hẹn trước với Lục công tử này, đây, đây là Thu Cúc cô nương, từ lần trước nàng vừa nhìn thấy Lưu công tử ngài, nàng đã luôn mong nhớ…”.
“Cái gì mà Xuân Cúc với chả Thu Cúc, hôm nay ta đã có hẹn với Yên Chi cô nương, kẻ nào dám cản trở, cút ngay!”, Lưu công tử ưỡn vóc dáng dưa hấu, phô trương thanh thế.
Vị công tử nọ đứng ở cửa, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuy đẹp nhưng có nét âm tà. Hắn nhẹ nhàng bước tới một bước, mang theo khí phách cuồng vọng và sát ý, những người trong phòng theo bản năng lùi về phía sau.
Ngoại trừ Tiểu Kỷ.
Mũi cô gần như chạm tới vạt áo trước bóng bẩy đắt tiền của hắn, nhưng cô vẫn đứng thẳng không chùn bước.
Vị công tử nọ đột nhiên cười rộ lên, tuấn mỹ cực kỳ. Tiểu Kỷ cũng đột ngột cười theo.
“Cô nương nhà ta quả thật đã có hẹn với Lưu công tử”, cô không thèm nhìn tới cái gã họ Lưu đã trốn vào trong góc, cười híp mắt nói: “Mời Lục công tử ngày mai hẵng đến”.
“Vậy sao?”, hắn thản nhiên nói: “Ta rõ ràng đã hẹn Yên Chi cô nương”.
“Công tử hẳn là nhớ lầm”, Tiểu Kỷ lại moi ra tờ giấy trước ngực, cũng không hề ngại ngùng lôi ra cả túi hạt dưa, “Đây là bằng chứng”.
Vị công tử nọ cầm lấy tờ danh sách, cũng không thèm liếc qua, chỉ nhẹ tay vo lại, đến lúc mở lòng bàn tay ra, tờ giấy đã biến thành nhúm bột rơi xuống đất. Tú bà sợ hãi tới mức thét chói tai, Lưu công tử nghe thấy tiếng thét cũng tỉnh người, nhanh chóng muốn bỏ chạy ra cửa, chỉ tiếc là vị công tử nọ đã đứng chắn hết đường, gã cũng không muốn mất thể diện trước mặt mỹ nhân, cho nên run rẩy nói: “Ngươi, ngươi là người phương nào?”.
“Tại hạ họ Lộ”, người nọ nhẹ nhàng nói.
“Hôm nay đại gia ta không thèm so đo tính toán với ngươi, nhưng lần… Nhưng lần sau đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi!”, dứt lời, lại liều mạng ưỡn vóc dáng dưa hấu, lẻn người chuồn ra từ khe hở giữa vị công tử nọ và cánh cửa. Tiểu Kỷ lập tức bái phục, khe hở nhỏ như vậy mà gã mập kia cũng chui lọt, gã này thật là có năng lực.
Ngay sau đó, tú bà lấy hết dũng khí cầm lấy tay vị công tử nọ, dâm đãng cười, “Ngài và Yên Chi cô nương từ từ hàn huyên”, rồi nhanh chóng chuồn theo.
Tiểu Kỷ cũng cười dâm đãng, “Ta cũng…”.
“Cô ở lại đây”.
“Tại sao?!”, Tiểu Kỷ và Yên Chi thốt lên cùng một lúc. Rõ ràng Yên Chi đã phải lòng vị công tử này rồi.
Hắn trầm ngâm không nói gì một lúc lâu, Tiểu Kỷ đang lo lắng, lại nghe Yên Chi nhỏ nhẹ nói: “Công tử họ Lục sao? Là người của Lục gia trang ở thành Nam?”.
Hắn khẽ mỉm cười, ngón tay nhúng vào rượu, viết một chữ “Lộ” lên trên bàn gỗ, “Lộ này không phải màu xanh lục, tại hạ là Lộ Văn Phi”.[1]
Tiểu Kỷ chấn động, đột nhiên cười hì hì, nói: “Không cần phải nói cái tên buồn nôn đó ra, ta còn chưa ăn cơm tối”.
“Nha đầu to gan, sao dám nói như vậy với Lộ công tử, còn không mau…”.
“Chịu thôi”, Lộ Văn Phi cắt ngang lời Yên Chi, vẫn thản nhiên nói: “Sáng nay trên đùi ta đột nhiên đau xót, sao thế, cô lại lười biếng nên bị đánh hả?”.
Yên Chi nghe vậy không hiểu chuyện gì, Tiểu Kỷ nhớ ra sáng nay mình bị nàng ta nhéo cho một phát, bỗng cảm thấy buồn bực, chỉ vì vậy mà tên khốn này lại đến làm phiền mình. Cô xoay người lại, khóe miệng vẫn cong cong, ánh mắt lườm liếc, “Liên quan cái rắm gì tới ngươi”.
Lộ Văn Phi ngớ ra, chậm rãi kéo ống tay áo lên, trên cánh tay tráng kiện có một vết thương kỳ quái, vừa giống vết đao chém, vừa không giống do đao gây ra, nhưng đó thực sự là một vết đao.
“Vết thương này cho tới giờ vẫn còn đau, cô còn nói chúng ta không có liên quan sao?”.
Yên Chi càng nghe càng kinh ngạc, Tiểu Kỷ rảo bước lòng vòng quanh Lộ Văn Phi, sau đó dán sát mặt vào Lộ Văn Phi, cười nói: “Chà, hèn chi nhìn Lộ công tử quen quen, chúng ta đương nhiên là có liên quan, ta và ngươi từng cùng ra cùng vào, đi đâu cũng không tách rời, ngươi đói bụng ta cho ngươi ăn, ngươi lạnh thì ta mặc áo khoác, ta vui vẻ thì ngươi cũng cười hai tiếng… Thật ngoan, Lộ công tử, ngươi giống y chang một con chó ta từng nuôi”.
Nếu không phải lúc nãy nhìn thấy Lộ Văn Phi có nội công kinh người, chắc giờ Yên Chi nàng cũng đã phì cười. Nếu nói trời cao hoàng đế xa, thì thành Tô Châu chính là địa bàn của Tiêu phủ, nhân sĩ giang hồ, lãng tử si tình hay là hiệp khách vô tâm, Yên Chi nàng đã từng gặp nhiều, có điều nàng chưa từng thấy ai vừa anh tuấn vừa nội liễm như Lộ Văn Phi.
“Mấy ngày không gặp, công phu chọc giận của cô tiến bộ không ít”, Lộ Văn Phi không hề tức tối.
“Ai chọc giận hả? Cái này gọi là chỉ mặt gọi tên mắng người”, Tiểu Kỷ lại cho tay vào trong áo lôi ra một trái quýt nhỏ, vừa bóc vỏ, trong phòng đã tràn ngập mùi thơm ngọt ngào. Yên Chi muốn nổi điên, có lúc nàng rất muốn làm kẻ lưu manh lột áo của Tiểu Kỷ ra, nhìn xem bên trong có bao nhiêu thứ đồ ăn vặt.
Lộ Văn Phi không nói nữa, vẻ mặt thoáng qua chút giảo hoạt, Yên Chi bỗng dưng có cảm giác rất quen, vẻ mặt này rất giống tú bà mỗi khi vớ được một tên bại gia tử coi tiền như rác.
“Cô có biết…”, hắn nhấp một ngụm trà Yên Chi đưa, nói nhỏ: “Lão Trương đã về”.
Tiểu Kỷ chấn động run rẩy một cái, Lộ Văn Phi dường như đã biết trước cô sẽ có phản ứng thế này, chẳng buồn ngước mắt lên, nói tiếp: “Bọn họ đi khắp nơi tìm cô, Liên Chi Hoài còn đi thăm mộ Tiểu Hồng, Độc Cô Bạch đã chôn cất nàng chu đáo, cô nói xem, cô giết người trong lòng của Liên Chi Hoài, cậu ta sẽ có phản ứng thế nào?”.
Tiểu Kỷ không nói gì.
“Chưa diệt được Túc Sát, quả thật là tai họa lớn. Lão truy sát ta mấy ngày, vừa bị cao thủ trong Các vây hãm, liền biến mất dạng, cô nói xem, nếu như lão biết giết ta rồi cô cũng không sống được, lão ta sẽ có phản ứng thế nào?”.
“Đủ rồi!”, Tiểu Kỷ đột ngột quay đầu lại, vươn tay bóp cổ Lộ Văn Phi, “Không cho phép ngươi nhắc đến tên bọn họ!”.
“Ồ?”, Lộ Văn Phi dường như không thèm bận tâm đến áp lực trên cổ, “Không nhắc đến Lão Trương, không nhắc đến Liên Chi Hoài, ngay cả Tiểu Hồng cũng…”.
Tiểu Kỷ càng bóp mạnh, “Tên nàng, ngươi lại càng không xứng nhắc đến”.
Yên Chi hoảng sợ, bàn tay Tiểu Kỷ bấm chặt cổ Lộ Văn Phi, nhưng trên cổ Tiểu Kỷ cũng đã từ từ hiện lên dấu bầm tím, sắc mặt cô cũng trở nên khó coi.
“Buông tay ra đi”, Lộ Văn Phi ung dung nói: “Cô mà không buông ra, thì sẽ bóp chết chính mình thôi”.
Tiểu Kỷ buông tay ra, thở hổn hển một lúc, đột nhiên cười rộ lên, “Ngươi nói ta biết những chuyện này, là có ý gì?”.
“Cô vẫn còn thông minh”, Lộ Văn Phi cũng cười, “Ta không nói cho bọn họ biết cô đang ở đâu, cô muốn trốn thì cứ trốn đi, Kỷ Triển Nhan, dường như cô làm điều gì cũng rất thú vị, nếu như không phải từng giây từng phút cô đều muốn lấy mạng ta, ta thật sự muốn mang cô về…”.
“Mang ta về làm gì?”, Tiểu Kỷ chớp mắt mấy cái.
“Đồ chơi”, Lộ Văn Phi cười châm chọc, “Cô làm ra cái vẻ mặt thùy mị thế này, có ý đồ gì?”.
“Làm ta sợ chết khiếp”, Tiểu Kỷ cũng cười cười châm chọc lại, “Mà theo ta biết, người như Lộ công tử, kiểu gì mà không có đàn bà con gái bên cạnh, chẳng lẽ công tử có bệnh khó nói sao? Muốn lão nương đi theo kẻ không xài được như vậy, có chết cũng không theo!”.
Trong tích tắc, nụ cười châm chọc của Lộ Văn Phi đông cứng, trên mặt mơ hồ có vẻ tức giận. Yên Chi sợ đến nỗi không dám động đậy, đàn ông mà, chê cái gì cũng được, chứ đụng chạm đến cái chuyện “tôn nghiêm” không nên nói kia thì…
“Cho nên”, Tiểu Kỷ cười híp mắt, nói: “Công tử tới đúng chỗ rồi, Vong Ưu lâu cái gì khác còn có thể thiếu, chứ rượu tráng dương thì có nhiều, rất nhiều, ngài có muốn dùng thử không?”.
Nàng ngủ một giấc dài, đẩy cửa phòng ra, nhìn xuống phía dưới, lại thấy mấy nha hoàn trong lầu trang điểm xinh đẹp tụ lại một chỗ, người đứng giữa đám đông khoa tay múa chân nước miếng tung bay nhìn rất quen.
“Cuối cùng bọn họ…”, người này bày ra vẻ mặt thương cảm, “Đều chết hết”.
Mấy cô gái đang vây xung quanh lập tức òa ra khóc lóc, bao nhiêu son phấn đều trôi hết. Tú bà ngồi đằng sau nghiêng cái đầu cắm đầy hoa, giơ khăn tay lụa lau nước mắt nước mũi, nghẹn ngào nói: “Tiểu, Tiểu Kỷ… Sách đó con mua ở đâu vậy?”.
Hai con mắt Tiểu Kỷ đảo lòng vòng, cười nói: “Ách, thật ra thì… Đây là chuyện tình của cha mẹ ta”.
Tất cả các cô gái trong sảnh đều ngẩn người, ánh mắt thương hại sóng sánh nước nhìn sang Tiểu Kỷ. Còn cô nàng Tiểu Kỷ vừa ba hoa kể chuyện kia thì làm bộ ôm cột ra vẻ buồn bã, hai vai run run như đang nức nở.
Cha mẹ cô là ai cô còn không biết, đành đạo một bộ phim Hàn chế lại thành chuyện tình của bọn họ, cũng coi như là có hiếu rồi. Cô ngẩng đầu lên, trong mắt đã mông lung đầy nước.
Cũng may, không có ai phát hiện ra, cô nói cha mẹ cô đều chết như thế, vậy thì cô chui ra từ đâu? …
Hiệu ứng của chuyện tình bi kịch lần này kéo dài mãi đến khi mặt trời lặn, Vong Ưu lâu mới mở cửa.
Yên Chi ngồi trước gương đồng, cẩn thận vẽ đôi mày liễu, Tiểu Kỷ đứng dựa bên cạnh, móc ra một túi hạt dưa trong áo, chán nản đập bôm bốp vào trán.
Mỹ nhân Yên Chi đầu đầy hắc tuyết, mặc kệ cô ta, thích đập đầu thì cứ đập đi. Lần trước nàng lỡ dại để cô ta trang điểm cho nàng, cuối cùng bị cô ta vẽ hoa vẽ lá nhìn không giống người, từ đó về sau nàng không dám cho cô ta lại gần gương đồng nửa bước.
“Tiểu Kỷ”.
“Cô nương”.
“Ta trang điểm xong rồi, theo ta đi tiếp khách, ngày hôm nay ta phải đón tiếp công tử nhà nào vậy?”.
“Ưm… Để ta coi”. Tiểu Kỷ cất túi hạt dưa, móc ra một tờ giấy, ăn được cất được, đây mới là cảnh giới tối cao của công phu ăn vặt.
“Lưu công tử ở thành Tây”, cô nhíu nhíu mày, lại huơ tay vẽ ra hình một quả dưa hấu, “Mập cỡ này”.
“Ừ”, Yên Chi nuốt nước miếng, nhắm mắt nhẫn nhịn, đến lúc mở mắt ra lại cười ngọt ngào, “Chúng ta đi xuống thôi”.
Tiểu Kỷ trợn tròn hai mắt, nhìn Lưu công tử phe phẩy quạt, bên ngoài vàng ngọc bên trong mục nát, nhìn gã thật là kinh khủng.
Ai nói mập như quả dưa hấu thì không thể làm ra vẻ tao nhã?
Gã này không chỉ tao nhã, mà là quá tao nhã, tao nhã đến mức biến thái. Tiểu Kỷ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Lưu công tử, cô còn tưởng rằng gã đang liếc mắt đưa tình với cô.
… Sau đó mới hiểu ra, gã ta có ý bảo cô mau biến ra ngoài.
Được rồi, đàn ông mà, dù cho có thuộc dạng mặt người dạ thú thì nói tóm lại cũng đều là lang sói. Tiểu Kỷ nhớ ra túi hạt dưa trong ngực còn chưa ăn hết, lập tức hành lễ như một nha hoàn, lười biếng nói: “Tiểu Kỷ cáo lui”.
Vừa quay người đi ra, cánh cửa phòng đột nhiên bị một công tử ở bên ngoài đẩy vào, suýt chút nữa đã đập vào mũi cô. Song, ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy khuôn mặt vị công tử nọ, cô lập tức biến sắc.
Tú bà nhô đầu ra từ đằng sau người đó, xấu hổ nói: “Aiz ui… Lưu công tử, ngài xem trí nhớ ta kém ghê không, Yên Chi cô nương đã có hẹn trước với Lục công tử này, đây, đây là Thu Cúc cô nương, từ lần trước nàng vừa nhìn thấy Lưu công tử ngài, nàng đã luôn mong nhớ…”.
“Cái gì mà Xuân Cúc với chả Thu Cúc, hôm nay ta đã có hẹn với Yên Chi cô nương, kẻ nào dám cản trở, cút ngay!”, Lưu công tử ưỡn vóc dáng dưa hấu, phô trương thanh thế.
Vị công tử nọ đứng ở cửa, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuy đẹp nhưng có nét âm tà. Hắn nhẹ nhàng bước tới một bước, mang theo khí phách cuồng vọng và sát ý, những người trong phòng theo bản năng lùi về phía sau.
Ngoại trừ Tiểu Kỷ.
Mũi cô gần như chạm tới vạt áo trước bóng bẩy đắt tiền của hắn, nhưng cô vẫn đứng thẳng không chùn bước.
Vị công tử nọ đột nhiên cười rộ lên, tuấn mỹ cực kỳ. Tiểu Kỷ cũng đột ngột cười theo.
“Cô nương nhà ta quả thật đã có hẹn với Lưu công tử”, cô không thèm nhìn tới cái gã họ Lưu đã trốn vào trong góc, cười híp mắt nói: “Mời Lục công tử ngày mai hẵng đến”.
“Vậy sao?”, hắn thản nhiên nói: “Ta rõ ràng đã hẹn Yên Chi cô nương”.
“Công tử hẳn là nhớ lầm”, Tiểu Kỷ lại moi ra tờ giấy trước ngực, cũng không hề ngại ngùng lôi ra cả túi hạt dưa, “Đây là bằng chứng”.
Vị công tử nọ cầm lấy tờ danh sách, cũng không thèm liếc qua, chỉ nhẹ tay vo lại, đến lúc mở lòng bàn tay ra, tờ giấy đã biến thành nhúm bột rơi xuống đất. Tú bà sợ hãi tới mức thét chói tai, Lưu công tử nghe thấy tiếng thét cũng tỉnh người, nhanh chóng muốn bỏ chạy ra cửa, chỉ tiếc là vị công tử nọ đã đứng chắn hết đường, gã cũng không muốn mất thể diện trước mặt mỹ nhân, cho nên run rẩy nói: “Ngươi, ngươi là người phương nào?”.
“Tại hạ họ Lộ”, người nọ nhẹ nhàng nói.
“Hôm nay đại gia ta không thèm so đo tính toán với ngươi, nhưng lần… Nhưng lần sau đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi!”, dứt lời, lại liều mạng ưỡn vóc dáng dưa hấu, lẻn người chuồn ra từ khe hở giữa vị công tử nọ và cánh cửa. Tiểu Kỷ lập tức bái phục, khe hở nhỏ như vậy mà gã mập kia cũng chui lọt, gã này thật là có năng lực.
Ngay sau đó, tú bà lấy hết dũng khí cầm lấy tay vị công tử nọ, dâm đãng cười, “Ngài và Yên Chi cô nương từ từ hàn huyên”, rồi nhanh chóng chuồn theo.
Tiểu Kỷ cũng cười dâm đãng, “Ta cũng…”.
“Cô ở lại đây”.
“Tại sao?!”, Tiểu Kỷ và Yên Chi thốt lên cùng một lúc. Rõ ràng Yên Chi đã phải lòng vị công tử này rồi.
Hắn trầm ngâm không nói gì một lúc lâu, Tiểu Kỷ đang lo lắng, lại nghe Yên Chi nhỏ nhẹ nói: “Công tử họ Lục sao? Là người của Lục gia trang ở thành Nam?”.
Hắn khẽ mỉm cười, ngón tay nhúng vào rượu, viết một chữ “Lộ” lên trên bàn gỗ, “Lộ này không phải màu xanh lục, tại hạ là Lộ Văn Phi”.[1]
Tiểu Kỷ chấn động, đột nhiên cười hì hì, nói: “Không cần phải nói cái tên buồn nôn đó ra, ta còn chưa ăn cơm tối”.
“Nha đầu to gan, sao dám nói như vậy với Lộ công tử, còn không mau…”.
“Chịu thôi”, Lộ Văn Phi cắt ngang lời Yên Chi, vẫn thản nhiên nói: “Sáng nay trên đùi ta đột nhiên đau xót, sao thế, cô lại lười biếng nên bị đánh hả?”.
Yên Chi nghe vậy không hiểu chuyện gì, Tiểu Kỷ nhớ ra sáng nay mình bị nàng ta nhéo cho một phát, bỗng cảm thấy buồn bực, chỉ vì vậy mà tên khốn này lại đến làm phiền mình. Cô xoay người lại, khóe miệng vẫn cong cong, ánh mắt lườm liếc, “Liên quan cái rắm gì tới ngươi”.
Lộ Văn Phi ngớ ra, chậm rãi kéo ống tay áo lên, trên cánh tay tráng kiện có một vết thương kỳ quái, vừa giống vết đao chém, vừa không giống do đao gây ra, nhưng đó thực sự là một vết đao.
“Vết thương này cho tới giờ vẫn còn đau, cô còn nói chúng ta không có liên quan sao?”.
Yên Chi càng nghe càng kinh ngạc, Tiểu Kỷ rảo bước lòng vòng quanh Lộ Văn Phi, sau đó dán sát mặt vào Lộ Văn Phi, cười nói: “Chà, hèn chi nhìn Lộ công tử quen quen, chúng ta đương nhiên là có liên quan, ta và ngươi từng cùng ra cùng vào, đi đâu cũng không tách rời, ngươi đói bụng ta cho ngươi ăn, ngươi lạnh thì ta mặc áo khoác, ta vui vẻ thì ngươi cũng cười hai tiếng… Thật ngoan, Lộ công tử, ngươi giống y chang một con chó ta từng nuôi”.
Nếu không phải lúc nãy nhìn thấy Lộ Văn Phi có nội công kinh người, chắc giờ Yên Chi nàng cũng đã phì cười. Nếu nói trời cao hoàng đế xa, thì thành Tô Châu chính là địa bàn của Tiêu phủ, nhân sĩ giang hồ, lãng tử si tình hay là hiệp khách vô tâm, Yên Chi nàng đã từng gặp nhiều, có điều nàng chưa từng thấy ai vừa anh tuấn vừa nội liễm như Lộ Văn Phi.
“Mấy ngày không gặp, công phu chọc giận của cô tiến bộ không ít”, Lộ Văn Phi không hề tức tối.
“Ai chọc giận hả? Cái này gọi là chỉ mặt gọi tên mắng người”, Tiểu Kỷ lại cho tay vào trong áo lôi ra một trái quýt nhỏ, vừa bóc vỏ, trong phòng đã tràn ngập mùi thơm ngọt ngào. Yên Chi muốn nổi điên, có lúc nàng rất muốn làm kẻ lưu manh lột áo của Tiểu Kỷ ra, nhìn xem bên trong có bao nhiêu thứ đồ ăn vặt.
Lộ Văn Phi không nói nữa, vẻ mặt thoáng qua chút giảo hoạt, Yên Chi bỗng dưng có cảm giác rất quen, vẻ mặt này rất giống tú bà mỗi khi vớ được một tên bại gia tử coi tiền như rác.
“Cô có biết…”, hắn nhấp một ngụm trà Yên Chi đưa, nói nhỏ: “Lão Trương đã về”.
Tiểu Kỷ chấn động run rẩy một cái, Lộ Văn Phi dường như đã biết trước cô sẽ có phản ứng thế này, chẳng buồn ngước mắt lên, nói tiếp: “Bọn họ đi khắp nơi tìm cô, Liên Chi Hoài còn đi thăm mộ Tiểu Hồng, Độc Cô Bạch đã chôn cất nàng chu đáo, cô nói xem, cô giết người trong lòng của Liên Chi Hoài, cậu ta sẽ có phản ứng thế nào?”.
Tiểu Kỷ không nói gì.
“Chưa diệt được Túc Sát, quả thật là tai họa lớn. Lão truy sát ta mấy ngày, vừa bị cao thủ trong Các vây hãm, liền biến mất dạng, cô nói xem, nếu như lão biết giết ta rồi cô cũng không sống được, lão ta sẽ có phản ứng thế nào?”.
“Đủ rồi!”, Tiểu Kỷ đột ngột quay đầu lại, vươn tay bóp cổ Lộ Văn Phi, “Không cho phép ngươi nhắc đến tên bọn họ!”.
“Ồ?”, Lộ Văn Phi dường như không thèm bận tâm đến áp lực trên cổ, “Không nhắc đến Lão Trương, không nhắc đến Liên Chi Hoài, ngay cả Tiểu Hồng cũng…”.
Tiểu Kỷ càng bóp mạnh, “Tên nàng, ngươi lại càng không xứng nhắc đến”.
Yên Chi hoảng sợ, bàn tay Tiểu Kỷ bấm chặt cổ Lộ Văn Phi, nhưng trên cổ Tiểu Kỷ cũng đã từ từ hiện lên dấu bầm tím, sắc mặt cô cũng trở nên khó coi.
“Buông tay ra đi”, Lộ Văn Phi ung dung nói: “Cô mà không buông ra, thì sẽ bóp chết chính mình thôi”.
Tiểu Kỷ buông tay ra, thở hổn hển một lúc, đột nhiên cười rộ lên, “Ngươi nói ta biết những chuyện này, là có ý gì?”.
“Cô vẫn còn thông minh”, Lộ Văn Phi cũng cười, “Ta không nói cho bọn họ biết cô đang ở đâu, cô muốn trốn thì cứ trốn đi, Kỷ Triển Nhan, dường như cô làm điều gì cũng rất thú vị, nếu như không phải từng giây từng phút cô đều muốn lấy mạng ta, ta thật sự muốn mang cô về…”.
“Mang ta về làm gì?”, Tiểu Kỷ chớp mắt mấy cái.
“Đồ chơi”, Lộ Văn Phi cười châm chọc, “Cô làm ra cái vẻ mặt thùy mị thế này, có ý đồ gì?”.
“Làm ta sợ chết khiếp”, Tiểu Kỷ cũng cười cười châm chọc lại, “Mà theo ta biết, người như Lộ công tử, kiểu gì mà không có đàn bà con gái bên cạnh, chẳng lẽ công tử có bệnh khó nói sao? Muốn lão nương đi theo kẻ không xài được như vậy, có chết cũng không theo!”.
Trong tích tắc, nụ cười châm chọc của Lộ Văn Phi đông cứng, trên mặt mơ hồ có vẻ tức giận. Yên Chi sợ đến nỗi không dám động đậy, đàn ông mà, chê cái gì cũng được, chứ đụng chạm đến cái chuyện “tôn nghiêm” không nên nói kia thì…
“Cho nên”, Tiểu Kỷ cười híp mắt, nói: “Công tử tới đúng chỗ rồi, Vong Ưu lâu cái gì khác còn có thể thiếu, chứ rượu tráng dương thì có nhiều, rất nhiều, ngài có muốn dùng thử không?”.
Tác giả :
Niếp Kiển Tù Đoàn