Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Chương 74
“Quận chúa trở về rồi! Điện hạ, Quận chúa trở về rồi!”, giọng nói của lão quản gia đầy lo lắng, từ trong phủ vang ra tiếng tách trà rơi xuống đất loảng xoảng. Tách trà đáng thương, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Độc Cô Bạch đẩy cửa ra, hắn vẫn mặc bộ trường sam màu xám, phía ngoài khoác cái áo ta mua cho hắn, khom người xuống ho khan không ngừng, khóe miệng đã sớm mất đi nụ cười nhạt bình tĩnh, hắn vội vã bước về phía ta, “Hòa Nhan, nàng… Có bị thương không?”.
Ta nhìn đôi mắt thâm tình của hắn, không muốn trả lời, cảm giác này rất kỳ lạ, giống như là trước lửa sau băng, thân thể của ta thì nóng, trong lòng thì lại lạnh lẽo, lúc ta nhìn hắn, không biết nên nóng hay nên lạnh, cả người khó chịu.
“Nhị ca”, từ sau lưng ta vọng ra một giọng nói.
Độc Cô Bạch cả người chấn động, “Niệm Vãn” cười hì hì, “Đêm khuya, đã làm phiền”.
Bà nội nó, Dạ Kiếm Ly không đi cướp giải Oscar quả thực là nhân tài không có đất dùng mà, hắn diễn ai cũng giống, huống chi là giả dạng Niệm Vãn, chỉ cần che vết đỏ trên trán, khoác vào bộ quần áo hoa hoa lệ lệ, gặp ai cũng cười đến dâm đãng là được rồi.
“Tam đệ”, Độc Cô Bạch có chút kinh ngạc, rồi tự ý đặt tay lên vai ta, hỏi nhỏ: “Đã trễ thế này… Sao đệ lại ở đây?”.
Giọng điệu không gọi là lạnh lùng, nhưng chắc chắn không phải là nhiệt tình. Dạ Kiếm Ly liếc xéo bàn tay của Độc Cô Bạch đang đặt trên vai ta, nhẹ nhàng phất tay áo, như thể phát ra dải ánh sáng bạc hoa mỹ, hơi thở quyến rũ phả vào mặt. Ta lúc này tự dưng cảm thấy buồn cười, nếu không phải ta đã biết trước hắn là Dạ Kiếm Ly, ta chắc cũng sẽ tưởng rằng hắn là Niệm Vãn?
“Nhị ca nói đùa, đệ đương nhiên là hộ tống Quận chúa trở về. Cô ấy lạc đường ở ngoài thành a”.
“Ách, ta rượt theo tên móc túi kia, sau đó thì…”, nhắc tới chuyện này, trong lòng ta lại ào ào rỉ máu, lần này coi như là mất tiền vào tay Lộ Văn Phi, lần sau có cơ hội ta nhất định phải cướp lại… À không, nhất định phải làm thịt hắn.
“… Tiền tài là vật ngoài thân, nàng không có chuyện gì là tốt rồi”, Độc Cô Bạch dịu dàng nói, mỉm cười nhìn Dạ Kiếm Ly, “Đa tạ Tam đệ”.
“Người một nhà không cần khách khí như thế”, Dạ Kiếm Ly cũng cười đầy ý vị thâm sâu.
“Người đâu, đưa Tam điện hạ về nghỉ ngơi”, Độc Cô Bạch ôn hòa nói: “Hòa Nhan, chúng ta trở về phòng đi”.
Không khí trong nháy mắt rơi xuống 0 độ C, Dạ Kiếm Ly nheo mắt lại đầy nguy hiểm, “Hai người… Ở chung một phòng?”.
“Ách, phải”, cổ họng ta khô khốc, lúc này mà giải thích thì hình như hơi kỳ quái. A… Thế nào gọi là có trăm miệng cũng không thể bào chữa, thế nào gọi là tự làm tự chịu, bây giờ thì ta đã hiểu.
“Tam đệ có vấn đề gì sao?”, Độc Cô Bạch cong khóe môi.
Dạ Kiếm Ly nhìn chằm chằm hắn thật lâu, giống như có hai dòng điện đùng đùng xẹt xẹt kịch liệt giao chiến giữa không trung.
“Không có”.
Dạ Kiếm Ly xoay người rời đi bằng tư thế lỗ mãng ngông cuồng của Niệm Vãn. Một giây cuối cùng trước khi hắn rời đi, ta rõ ràng nhìn thấy hắn trợn mắt với ta một cái, sặc mùi uy hiếp.
Chết chắc rồi, ta đen mặt.
Độc Cô Bạch cởi trường sam màu xám, lộ ra lớp áo lót màu trắng bên trong, thân hình càng lúc càng gầy. Nói cho cùng, hắn sa sút như thế này cũng bởi vì ta, hắn đối xử với ta rất tốt, lòng ta đầy nghi vấn nhưng lại không đành lòng mở miệng, chỉ kinh ngạc nhìn hắn đến xuất thần.
Độc Cô Bạch nhận ra ánh mắt của ta, cũng không xoay lại, chỉ gọi nhỏ: “Hòa Nhan?”.
“A”, ta hoàn hồn.
“Hôm nay nàng lạc đường… Có gặp ai không?”.
Trúng tim đen rồi! Ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy, “Không có không có không có, không có gặp ai”.
Độc Cô Bạch xoay người, ho khan mấy tiếng, chậm rãi bước tới bên cạnh ta, đôi mắt đen nhìn ta thâm thúy, một lúc lâu sau, than nhẹ một tiếng: “Nàng muốn hỏi ta cái gì?”.
“Ai nói là ta muốn hỏi ngươi?”, ta bị ánh mắt hắn vây chặt, chột dạ đảo mắt sang chỗ khác.
Độc Cô Bạch không nói gì, cũng không có vẻ cười, sắc mặt lạnh lùng tái nhợt. Ta đột nhiên nhớ tới vẻ mặt âm lãnh của hắn ngày hôm đó lúc hắn đứng sau lưng ta nhìn Tiêu Kiến Nhân.
… Lúc hắn hạ lệnh tiêu diệt Thanh Phong Các, vẻ mặt hắn cũng như vậy sao?
Sắc mặt ta khẽ biến đổi, sóng ngầm mãnh liệt nơi đáy mắt, tâm tình cay đắng vốn bị đè nén đột ngột bùng phát. Nếu thật sự là hắn… Nếu thật sự là hắn, ta sẽ ra tay được sao?
“Là… Nguyệt Nhi sao?”
Ta giật mình, ta không gặp nàng ta, chẳng biết tại sao lại bật thốt lên: “Cô ta một lòng say mê ngươi”.
“Phải”, Độc Cô Bạch cong khóe môi, cười khổ, “Nàng ấy… Đối với ta rất tốt”.
“Ngươi quen biết cô ta như thế nào?”, tim ta bắt đầu đập nhanh hơn.
Độc Cô Bạch rốt cuộc hiểu ra ý ta, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Hai năm trước, nàng ấy ám sát con trai của minh chủ võ lâm, bị đuổi giết chạy tới núp trong phủ ta”.
Ta kinh ngạc trợn to hai mắt. Hai năm trước… Cuộc ám sát hai năm trước, chẳng phải là còn có lão Trương sao? Tiểu Hồng mất tích một thời gian, nhưng sau đó nguyên vẹn trở về.
“Ta giúp nàng ấy tránh khỏi Tiêu phủ đuổi giết, lúc ấy bị… bị đánh trọng thương rất nặng, ta chăm sóc nàng ấy rất lâu”.
Ta đột nhiên nhớ ra, từ sau ngày hôm đó, Tiểu Hồng suốt ngày ngơ ngẩn xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sau đó thế nào?”, trong lòng ta đã đoán được một phần, không ngăn được giọng nói run rẩy.
“Nàng ấy… Kể cho ta nghe về Thanh Phong Các, nói rằng mình rất đau khổ, còn nói… Rất ghen ghét nàng”, giọng nói của Độc Cô Bạch dần dần vững vàng, không còn căng thẳng như lúc đầu.
“Sau đó…”, ta không nhìn hắn, khẽ hỏi: “Ngươi bảo cô ta diệt trừ Thanh Phong Các sao?”.
Độc Cô Bạch giật mình, hắn mở miệng nhìn ta, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Phản ứng như thế này, xem ra những gì Lộ Văn Phi nói không phải là giả. Ta lui về phía sau một bước, vừa phẫn nộ vừa bi thương, “Kế hoạch rất hay, các ngươi đều giống nhau, cả đời này ta đều bị các ngươi sắp đặt, kế hoạch rất hay!”.
Ta quát ầm lên, không để ý tới Độc Cô Bạch đang ho đến kinh tâm động phách, xoay người đẩy cửa chạy ra ngoài.
Hắn kéo tay ta, “Khụ… Hòa Nhan! Khụ khụ…”.
Đáy mắt hắn tràn đầy đau thương vô tận.
Nhưng ta bây giờ chẳng còn nhìn thấy gì nữa, hung hăng hất tay Độc Cô Bạch, bỏ chạy ra ngoài.
Cuối cùng thì ta cũng phải đối mặt với thực tế mà ta muốn né tránh nhất.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, gió rét cứ gào thét bên tai, cứ bỏ chạy như vậy, cho đến khi không chạy được nữa, thì có làm được gì không? Mày quên được nụ cười dịu dàng của hắn sao? Mày giết được hắn sao, ra tay được sao?
Nhưng mày có dũng khí để không giết hắn sao?
Mày sợ phải đối mặt với bao nhiêu bài vị trong thôn, sợ bản thân mày bất tài mà phải gánh bao nhiêu trọng trách, sợ cái gì cũng chưa kịp làm thì đã mất mạng. Mày muốn báo thù, cho dù phải trả bằng tính mạng cũng không hối tiếc, nhưng mà trong lòng mày tham lam thứ tình cảm đó, cũng không còn chịu nổi chuyện phải sống một thân một mình nữa. Mày chỉ biết đến bản thân mày thôi.
Kỷ Triển Nhan, mày thật là ích kỷ vô cùng.
Ta rốt cuộc khóc rống lên, có cố gắng kiên cường cũng không ngăn được nước mắt.
Ngày đã sắp sáng, ta cứ chạy điên cuồng, nước mắt dần dần bị gió gạt đi, mọi thứ trước mắt nhạt nhòa mơ hồ, mãi cho đến khi đột nhiên xuất hiện một cái bóng, ta đâm đầu thẳng vào lồng ngực một người.
Là mùi vị của hắn, hơi thở của hắn. Ta vòng tay ôm hắn thật chặt, sợ rằng một khi buông lỏng tay, hắn liền biến mất như ảo giác.
Dạ Kiếm Ly vuốt mái tóc ta, thở dài, “Đã sớm bảo cô phải cách xa hắn ra một chút, cô không chịu nghe”.
Ta càng khóc thảm hại, nhưng vẫn theo thói quen nức nở cãi lại hắn, “Ai bảo huynh không chịu nói rõ ràng!”.
Dạ Kiếm Ly trợn to đôi mắt, “Ta hiếm khi an ủi cô một lần, cô nhất định phải sát phong cảnh như vậy sao?”.
“Ai sát phong cảnh hả? Sát phong cảnh chính là huynh á, ta đang lo chạy cơ mà”.
“Cô đang lo chạy? Không biết là ai vừa nhìn thấy ta liền nhào lên ôm chặt như vậy?”.
“Ta không nhìn rõ phía trước, huynh tưởng rằng ta muốn nhào đầu về phía trước sao?!”.
“Không muốn sao, vậy thì buông tay ra đi”.
Ta ngẩng đầu căm tức nhìn lên, hắn cúi đầu đôi mắt lạnh lẽo.
Tia lửa điện đùng đùng đánh nhau giữa không trung. Ta buông lỏng tay, hừ lạnh một tiếng.
Dạ Kiếm Ly đứng một bên, vẫn đang giả dạng Niệm Vãn, quyến rũ cực kỳ.
Gặp được huynh, ta dường như quên mất tại sao ta lại chạy đến đây, bao nhiêu đau thương vừa rồi cũng bay mất, ta lau lau nước mắt, chỉ có thể là huynh, luôn luôn là huynh, Dạ Kiếm Ly…
Ta níu lấy ống tay áo Dạ Kiếm Ly, “Ta…”.
“Nếu như cô nghĩ là đúng, thì cứ làm vậy đi”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên ngắt lời ta, nhẹ nhàng nói: “Từ trước đến giờ, cô luôn là một Tiểu Kỷ thích gì làm nấy, không phải sao?”.
Độc Cô Bạch đẩy cửa ra, hắn vẫn mặc bộ trường sam màu xám, phía ngoài khoác cái áo ta mua cho hắn, khom người xuống ho khan không ngừng, khóe miệng đã sớm mất đi nụ cười nhạt bình tĩnh, hắn vội vã bước về phía ta, “Hòa Nhan, nàng… Có bị thương không?”.
Ta nhìn đôi mắt thâm tình của hắn, không muốn trả lời, cảm giác này rất kỳ lạ, giống như là trước lửa sau băng, thân thể của ta thì nóng, trong lòng thì lại lạnh lẽo, lúc ta nhìn hắn, không biết nên nóng hay nên lạnh, cả người khó chịu.
“Nhị ca”, từ sau lưng ta vọng ra một giọng nói.
Độc Cô Bạch cả người chấn động, “Niệm Vãn” cười hì hì, “Đêm khuya, đã làm phiền”.
Bà nội nó, Dạ Kiếm Ly không đi cướp giải Oscar quả thực là nhân tài không có đất dùng mà, hắn diễn ai cũng giống, huống chi là giả dạng Niệm Vãn, chỉ cần che vết đỏ trên trán, khoác vào bộ quần áo hoa hoa lệ lệ, gặp ai cũng cười đến dâm đãng là được rồi.
“Tam đệ”, Độc Cô Bạch có chút kinh ngạc, rồi tự ý đặt tay lên vai ta, hỏi nhỏ: “Đã trễ thế này… Sao đệ lại ở đây?”.
Giọng điệu không gọi là lạnh lùng, nhưng chắc chắn không phải là nhiệt tình. Dạ Kiếm Ly liếc xéo bàn tay của Độc Cô Bạch đang đặt trên vai ta, nhẹ nhàng phất tay áo, như thể phát ra dải ánh sáng bạc hoa mỹ, hơi thở quyến rũ phả vào mặt. Ta lúc này tự dưng cảm thấy buồn cười, nếu không phải ta đã biết trước hắn là Dạ Kiếm Ly, ta chắc cũng sẽ tưởng rằng hắn là Niệm Vãn?
“Nhị ca nói đùa, đệ đương nhiên là hộ tống Quận chúa trở về. Cô ấy lạc đường ở ngoài thành a”.
“Ách, ta rượt theo tên móc túi kia, sau đó thì…”, nhắc tới chuyện này, trong lòng ta lại ào ào rỉ máu, lần này coi như là mất tiền vào tay Lộ Văn Phi, lần sau có cơ hội ta nhất định phải cướp lại… À không, nhất định phải làm thịt hắn.
“… Tiền tài là vật ngoài thân, nàng không có chuyện gì là tốt rồi”, Độc Cô Bạch dịu dàng nói, mỉm cười nhìn Dạ Kiếm Ly, “Đa tạ Tam đệ”.
“Người một nhà không cần khách khí như thế”, Dạ Kiếm Ly cũng cười đầy ý vị thâm sâu.
“Người đâu, đưa Tam điện hạ về nghỉ ngơi”, Độc Cô Bạch ôn hòa nói: “Hòa Nhan, chúng ta trở về phòng đi”.
Không khí trong nháy mắt rơi xuống 0 độ C, Dạ Kiếm Ly nheo mắt lại đầy nguy hiểm, “Hai người… Ở chung một phòng?”.
“Ách, phải”, cổ họng ta khô khốc, lúc này mà giải thích thì hình như hơi kỳ quái. A… Thế nào gọi là có trăm miệng cũng không thể bào chữa, thế nào gọi là tự làm tự chịu, bây giờ thì ta đã hiểu.
“Tam đệ có vấn đề gì sao?”, Độc Cô Bạch cong khóe môi.
Dạ Kiếm Ly nhìn chằm chằm hắn thật lâu, giống như có hai dòng điện đùng đùng xẹt xẹt kịch liệt giao chiến giữa không trung.
“Không có”.
Dạ Kiếm Ly xoay người rời đi bằng tư thế lỗ mãng ngông cuồng của Niệm Vãn. Một giây cuối cùng trước khi hắn rời đi, ta rõ ràng nhìn thấy hắn trợn mắt với ta một cái, sặc mùi uy hiếp.
Chết chắc rồi, ta đen mặt.
Độc Cô Bạch cởi trường sam màu xám, lộ ra lớp áo lót màu trắng bên trong, thân hình càng lúc càng gầy. Nói cho cùng, hắn sa sút như thế này cũng bởi vì ta, hắn đối xử với ta rất tốt, lòng ta đầy nghi vấn nhưng lại không đành lòng mở miệng, chỉ kinh ngạc nhìn hắn đến xuất thần.
Độc Cô Bạch nhận ra ánh mắt của ta, cũng không xoay lại, chỉ gọi nhỏ: “Hòa Nhan?”.
“A”, ta hoàn hồn.
“Hôm nay nàng lạc đường… Có gặp ai không?”.
Trúng tim đen rồi! Ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy, “Không có không có không có, không có gặp ai”.
Độc Cô Bạch xoay người, ho khan mấy tiếng, chậm rãi bước tới bên cạnh ta, đôi mắt đen nhìn ta thâm thúy, một lúc lâu sau, than nhẹ một tiếng: “Nàng muốn hỏi ta cái gì?”.
“Ai nói là ta muốn hỏi ngươi?”, ta bị ánh mắt hắn vây chặt, chột dạ đảo mắt sang chỗ khác.
Độc Cô Bạch không nói gì, cũng không có vẻ cười, sắc mặt lạnh lùng tái nhợt. Ta đột nhiên nhớ tới vẻ mặt âm lãnh của hắn ngày hôm đó lúc hắn đứng sau lưng ta nhìn Tiêu Kiến Nhân.
… Lúc hắn hạ lệnh tiêu diệt Thanh Phong Các, vẻ mặt hắn cũng như vậy sao?
Sắc mặt ta khẽ biến đổi, sóng ngầm mãnh liệt nơi đáy mắt, tâm tình cay đắng vốn bị đè nén đột ngột bùng phát. Nếu thật sự là hắn… Nếu thật sự là hắn, ta sẽ ra tay được sao?
“Là… Nguyệt Nhi sao?”
Ta giật mình, ta không gặp nàng ta, chẳng biết tại sao lại bật thốt lên: “Cô ta một lòng say mê ngươi”.
“Phải”, Độc Cô Bạch cong khóe môi, cười khổ, “Nàng ấy… Đối với ta rất tốt”.
“Ngươi quen biết cô ta như thế nào?”, tim ta bắt đầu đập nhanh hơn.
Độc Cô Bạch rốt cuộc hiểu ra ý ta, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Hai năm trước, nàng ấy ám sát con trai của minh chủ võ lâm, bị đuổi giết chạy tới núp trong phủ ta”.
Ta kinh ngạc trợn to hai mắt. Hai năm trước… Cuộc ám sát hai năm trước, chẳng phải là còn có lão Trương sao? Tiểu Hồng mất tích một thời gian, nhưng sau đó nguyên vẹn trở về.
“Ta giúp nàng ấy tránh khỏi Tiêu phủ đuổi giết, lúc ấy bị… bị đánh trọng thương rất nặng, ta chăm sóc nàng ấy rất lâu”.
Ta đột nhiên nhớ ra, từ sau ngày hôm đó, Tiểu Hồng suốt ngày ngơ ngẩn xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sau đó thế nào?”, trong lòng ta đã đoán được một phần, không ngăn được giọng nói run rẩy.
“Nàng ấy… Kể cho ta nghe về Thanh Phong Các, nói rằng mình rất đau khổ, còn nói… Rất ghen ghét nàng”, giọng nói của Độc Cô Bạch dần dần vững vàng, không còn căng thẳng như lúc đầu.
“Sau đó…”, ta không nhìn hắn, khẽ hỏi: “Ngươi bảo cô ta diệt trừ Thanh Phong Các sao?”.
Độc Cô Bạch giật mình, hắn mở miệng nhìn ta, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Phản ứng như thế này, xem ra những gì Lộ Văn Phi nói không phải là giả. Ta lui về phía sau một bước, vừa phẫn nộ vừa bi thương, “Kế hoạch rất hay, các ngươi đều giống nhau, cả đời này ta đều bị các ngươi sắp đặt, kế hoạch rất hay!”.
Ta quát ầm lên, không để ý tới Độc Cô Bạch đang ho đến kinh tâm động phách, xoay người đẩy cửa chạy ra ngoài.
Hắn kéo tay ta, “Khụ… Hòa Nhan! Khụ khụ…”.
Đáy mắt hắn tràn đầy đau thương vô tận.
Nhưng ta bây giờ chẳng còn nhìn thấy gì nữa, hung hăng hất tay Độc Cô Bạch, bỏ chạy ra ngoài.
Cuối cùng thì ta cũng phải đối mặt với thực tế mà ta muốn né tránh nhất.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, gió rét cứ gào thét bên tai, cứ bỏ chạy như vậy, cho đến khi không chạy được nữa, thì có làm được gì không? Mày quên được nụ cười dịu dàng của hắn sao? Mày giết được hắn sao, ra tay được sao?
Nhưng mày có dũng khí để không giết hắn sao?
Mày sợ phải đối mặt với bao nhiêu bài vị trong thôn, sợ bản thân mày bất tài mà phải gánh bao nhiêu trọng trách, sợ cái gì cũng chưa kịp làm thì đã mất mạng. Mày muốn báo thù, cho dù phải trả bằng tính mạng cũng không hối tiếc, nhưng mà trong lòng mày tham lam thứ tình cảm đó, cũng không còn chịu nổi chuyện phải sống một thân một mình nữa. Mày chỉ biết đến bản thân mày thôi.
Kỷ Triển Nhan, mày thật là ích kỷ vô cùng.
Ta rốt cuộc khóc rống lên, có cố gắng kiên cường cũng không ngăn được nước mắt.
Ngày đã sắp sáng, ta cứ chạy điên cuồng, nước mắt dần dần bị gió gạt đi, mọi thứ trước mắt nhạt nhòa mơ hồ, mãi cho đến khi đột nhiên xuất hiện một cái bóng, ta đâm đầu thẳng vào lồng ngực một người.
Là mùi vị của hắn, hơi thở của hắn. Ta vòng tay ôm hắn thật chặt, sợ rằng một khi buông lỏng tay, hắn liền biến mất như ảo giác.
Dạ Kiếm Ly vuốt mái tóc ta, thở dài, “Đã sớm bảo cô phải cách xa hắn ra một chút, cô không chịu nghe”.
Ta càng khóc thảm hại, nhưng vẫn theo thói quen nức nở cãi lại hắn, “Ai bảo huynh không chịu nói rõ ràng!”.
Dạ Kiếm Ly trợn to đôi mắt, “Ta hiếm khi an ủi cô một lần, cô nhất định phải sát phong cảnh như vậy sao?”.
“Ai sát phong cảnh hả? Sát phong cảnh chính là huynh á, ta đang lo chạy cơ mà”.
“Cô đang lo chạy? Không biết là ai vừa nhìn thấy ta liền nhào lên ôm chặt như vậy?”.
“Ta không nhìn rõ phía trước, huynh tưởng rằng ta muốn nhào đầu về phía trước sao?!”.
“Không muốn sao, vậy thì buông tay ra đi”.
Ta ngẩng đầu căm tức nhìn lên, hắn cúi đầu đôi mắt lạnh lẽo.
Tia lửa điện đùng đùng đánh nhau giữa không trung. Ta buông lỏng tay, hừ lạnh một tiếng.
Dạ Kiếm Ly đứng một bên, vẫn đang giả dạng Niệm Vãn, quyến rũ cực kỳ.
Gặp được huynh, ta dường như quên mất tại sao ta lại chạy đến đây, bao nhiêu đau thương vừa rồi cũng bay mất, ta lau lau nước mắt, chỉ có thể là huynh, luôn luôn là huynh, Dạ Kiếm Ly…
Ta níu lấy ống tay áo Dạ Kiếm Ly, “Ta…”.
“Nếu như cô nghĩ là đúng, thì cứ làm vậy đi”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên ngắt lời ta, nhẹ nhàng nói: “Từ trước đến giờ, cô luôn là một Tiểu Kỷ thích gì làm nấy, không phải sao?”.
Tác giả :
Niếp Kiển Tù Đoàn