Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Chương 54
Tiểu Tương Tử đột nhiên sờ lên đầu ta, “… Sao cô lại ngu ngốc thế này…”.
Giọng điệu này, đột nhiên rất rất không giống phong cách nói chuyện của nàng từ trước đến giờ.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên có một cảm giác: Ta cùng với Tiểu Tương Tử, dường như đã quen biết rất lâu rồi.
“Em…”, ta chần chừ mở miệng: “Có phải là…”.
“Kỷ cô nương, tướng quân cho mời”, một giọng nam có vẻ khắt khe bất ngờ vang lên ngoài cửa, ta giật mình vội vàng hụp xuống làn nước.
Lúc này đã hơn nửa đêm, Tư Mã Hiển Dương tìm đến ta là vì chuyện tốt lành gì đây? Ta nhớ đến hai kẻ ăn mặc quái dị lúc trước, trong lòng run lên, cho nên giả bộ khó chịu, nói: “Đã trễ thế này, có chuyện gì ngày mai rồi nói”.
“Kỷ cô nương, tướng quân cho mời”.
Ngay cả giọng điệu cũng không đổi, ta bỗng ngửi được mùi vị uy hiếp. Đành phải bảo Tiểu Tương Tử cầm quần áo đến cho ta, nàng vừa thấy ta bước ra từ trong thùng nước liền vội vàng quay đầu đi, thời điểm quan trọng như vậy mà nàng còn xấu hổ, ta thật không hiểu nổi…
“Cái này, ta không đi có được không?”, ta vừa mặc quần áo vừa ôm hi vọng hỏi.
“Kỷ cô nương, tướng quân cho mời, nếu như Kỷ cô nương không hợp tác, vậy tại hạ sẽ tự tiến vào”.
Cái này rõ ràng là uy hiếp vũ lực a, Tiểu Tương Tử chớp mắt mơ màng, nói: “Tiểu thư cô muốn đi à?”.
“Đây là địa bàn của người ta, hai ta đánh không lại bọn họ đâu”, ta mặc vớ vào, nghiêm túc nói: “Nếu như hai canh giờ sau ta vẫn chưa trở lại, thì kêu Tiểu Liên và lão Trương đi cứu ta, có biết không?”.
Tiểu Tương Tử nhìn ta với sắc mặt quái dị, “Cô thích gặp hắn đến vậy sao?”.
Có quỷ mới thích gặp. Ta đã không còn thời gian để trả lời Tiểu Tương Tử đang ăn dấm chua linh tinh, ngoài cửa lại có tiếng gõ lạnh cả người, nói vậy nghĩa là vị đại ca truyền lời đứng ở cửa nghe bọn ta huyên thuyên đã hết sức khó chịu.
Cái gã dẫn đường cho ta rất giống Mộ Dung Kích, cũng một bộ mặt lạnh băng như nắp quan tài, đi ở phía trước ta tựa như thần chết đang dẫn hồn. Nhưng mà đường đi này hình như không phải là đi đến đại sảnh của phủ tướng quân, đường đi này giống như là đi đến… Tẩm cung của tướng quân?
Có chuyện gì mà nhất thiết phải đến chỗ ngủ của anh ta a…
Bước vào trong phòng, Tư Mã Hiển Dương liền vội vàng tiến lên đón, vẻ mặt anh ta kích động và mừng rỡ, khuôn mặt tuấn tú giãn ra, lọn tóc còn tản ra mùi thơm sau khi tắm rửa, toàn thân nồng đậm hormone giống đực. (*phụt*)
“Triển Nhan! Triển Nhan!”.
Ta lui về phía sau một bước, “Anh muốn làm gì?”.
“Tôi tìm được rồi! Tôi thật sự tìm được rồi!”, anh ta kích động nắm lấy tay ta, “Cô đi theo tôi!”.
Ta bị anh ta lôi kéo về phía trước, anh ta nắm rất chặt, cổ tay của ta cơ hồ đã sắp đứt ra.
“Anh muốn mang tôi đi đâu?”.
Anh ta chỉ lo bước nhanh về phía trước, trong lòng ta vừa sợ vừa run, nhìn thấy anh ta khởi động một cơ quan đằng sau giường, mở ra một đường hầm tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, bên trong lại rất rộng, giống như là một phòng cúng tế. Tư Mã Hiển Dương mang ta đến chỗ bí mật như vậy, rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì?! Sau lưng ta mồ hôi lạnh dính chặt vào áo, trái tim căng thẳng nhảy nhót không ngừng.
“Tướng quân”, đột nhiên có người nói chuyện, ta sợ hết hồn, người nọ đội mũ trùm, giống như hai người quái dị lần trước ta gặp ở đại sảnh, “Nghi thức còn thiếu một chút nữa”.
Nghi thức? Nghi thức gì cơ… Ta sợ hãi nhìn Tư Mã Hiển Dương đang mừng rỡ như điên trước mặt, anh ta luôn luôn không bộc lộ vui buồn ra ngoài, cái gì có thể làm anh ta vui vẻ như thế?
A, chẳng lẽ là…
“Triển Nhan, tôi rốt cuộc đã tìm được phương pháp trở về!”.
Có thể… Trở về?
Nói giỡn a! Ta nắm lấy tay anh ta, kích động nói: “Anh đừng có gạt tôi!”.
Cách nhau cả một thế giới lận a… Ta đã từng nghĩ, ta còn sống ngày nào thì cũng phải ở đây ngày đó, cho tới bây giờ ta không hề nghĩ tới có thể trở về! Tư Mã Hiển Dương anh thật vĩ đại!
Ta vội vàng theo đuôi anh ta đi tới một trận pháp màu đen hắc ám, mấy người trùm áo choàng ngồi thành một vòng tròn miệng lẩm bẩm, bị vây ở giữa là một đồ vật bị sương mù lượn lờ bao phủ, ta nhìn kỹ lại, hóa ra là Phá Thiên Ấn!
Tư Mã Hiển Dương vui vẻ nói: “Nhờ có Các chủ Thanh Phong Các cho tôi Phá Thiên Ấn thật, bảo vật này chính là chìa khóa để trở về!”.
Tiểu Hồng quả nhiên là có liên quan tới anh ta, chỉ một thoáng ta liền tỉnh ra rất nhiều, trận pháp hình như đã sắp hoàn thành, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Đây là đồ thật?”.
“Dĩ nhiên”.
“Tôi có thể xem một chút không?”.
Tư Mã Hiển Dương do dự một chút, những người trùm áo choàng càng niệm chú nhanh hơn, ta cẩn thận bước tới, đưa tay cầm lấy con ấn bằng vàng nặng nề, phát hiện một loạt dấu răng cùng một chữ “Kỷ” vặn vẹo ở bên góc phải, ngoại trừ bản thân ta thì cũng không ai nhận ra được.
Đây quả nhiên là đồ thật…
Nhớ lại ngày đó lần đầu ta cầm con ấn này, muốn kiểm nghiệm xem có phải vàng ròng không cho nên liền cắn một phát, suýt chút nữa thì vỡ vụn hàm răng, cuối cùng không cam lòng đành phải khắc một chữ “Kỷ” lên trên để chứng minh quyền sở hữu. Nghe nói năm đó Quỷ Phủ Thần Tượng chỉ nhìn thoáng qua con ấn này, liền bắt chước đủ kiểu để đánh tráo, ngay cả cái chữ “Kỷ” vặn vẹo này cũng làm giả không khác chút nào, chỉ có điều, ông ta không biết hàm răng của ta cái thứ ba bên phải bị mẻ, dấu răng cắn rất đặc biệt, nếu không thì ngay cả chính ta cũng không phân biệt ra được.
Ta gật đầu với anh ta, đi ra khỏi trận pháp, vừa vui sướng suy nghĩ đến chuyện có thể trở về, nếu có cơ hội, ta nhất định phải… Ta nhất định phải…
“Nghi thức đã chuẩn bị xong”, một người trùm áo choàng hành lễ nói với Tư Mã Hiển Dương.
Ta và Tư Mã Hiển Dương vui mừng liếc nhau một cái, anh ta có ý bảo ta đi vào trong trận pháp kia.
“Xin cô nương hiến máu”.
Ta giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người trùm áo choàng kia cầm một con dao nhỏ tới, ta nuốt một ngụm nước miếng lớn. Còn, còn phải cắt ngón tay sao a, ghê quá đi!
Ta đứng trước Phá Thiên Ấn, tàn nhẫn đặt dao vào ngón tay trái.
Một giây đó, đột nhiên có vô số đoạn ký ức ngắn hiện lên trong đầu.
Năm năm rồi, làm sao có thể chỉ là một đoạn ký ức.
Mày trở về để làm cái gì? Cái thế giới đó đã không còn đất cho mày dung thân… Không có ai nhớ tới mày, người đối xử với mày tốt nhất, cũng đã đi sang một thế giới khác rồi.
Chẳng lẽ là vì bạn bè… Nhưng ở cái thế giới này mày không có bạn sao? Bởi vì vào sanh ra tử, cho nên tình bạn này mới càng thêm khắc cốt ghi tâm a… Lão Trương, Diệp Vô Trần, Tiểu Liên, Niệm Vãn… Mọi người trong thôn … Thậm chí cả Tiểu Hồng… Còn có… Thiếu niên áo đỏ phong hoa tuyệt đại kia…
Tất cả những người này, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được!
… Như vậy, còn trở về làm gì?
Giống như là đã trải qua một giấc mộng dài.
Ta vẫn còn có chuyện chưa làm xong.
Con dao nhỏ đột nhiên dừng lại, chỉ thêm một li nữa là đã cứa vào da rồi.
“Triển Nhan?”, Tư Mã Hiển Dương vội la lên: “Cô làm sao vậy?”.
“… Thật xin lỗi, Tư Mã Hiển Dương”, ta xoay lưng về phía anh ta, “Tôi nghĩ… Tôi không thể trở về”.
“Cô đang nói cái gì vậy?”, Anh ta khiếp sợ chạy vọt vào trong trận pháp, “Thật vất vả mới có thể trở về… Sao cô lại…?!”.
Anh ta nắm lấy tay ta, con dao suýt nữa đã cứa lên tay anh ta, người trùm áo choàng bên cạnh đột nhiên nói: “Nghi thức này nguy hiểm, kính xin tướng quân cẩn thận”.
Lần này gã vừa mới nói xong, trong đầu ta đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư Mã Hiển Dương, cảm giác biết rõ chân tướng cũng không tốt chút nào, có lúc, ta rất muốn cứ tin tưởng người khác như vậy, vĩnh viễn chỉ nhớ rõ anh ta đối xử với ta thật là tốt.
“Tô Hà?”, tên ta gọi là tên thật của anh ta, Tư Mã Hiển Dương nhìn ta mà không trả lời.
“Anh muốn trở về như vậy… Tại sao… Không tự mình đến tế máu?”.
Hoàn toàn là âm mưu a.
Sau khi Tư Mã Hiển Dương biết được thân phận của ta, anh ta rất vui mừng. Anh ta đã sớm nghiên cứu biện pháp trở về… Không nói về chuyện thật giả, mấu chốt chính là Phá Thiên Ấn của Thanh Phong Các, sau khi mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội. Cho nên anh ta trăm phương ngàn kế gạt ta tới Tây Trạch, chỉ vì trận pháp này rất nguy hiểm, cho nên muốn ta tới… Làm thí nghiệm?
Ta cười lạnh nói: “Anh đều là lợi dụng tôi”.
Tư Mã Hiển Dương cúi đầu trầm mặc thật lâu, lúc anh ta ngửa đầu lên thì đã gần phát cuồng, “Tôi phải trở về… Tôi muốn báo thù! Lợi dụng cô cũng không tiếc… Triển Nhan! Cô nhất định phải giúp tôi! Tôi muốn báo thù!”.
Anh ta điên cuồng vặn chặt tay ta, ta sợ hãi đến mức hồn bay lên trời, đáng hận ở chỗ sau khi ta tắm rửa xong liền vội vàng mặc quần áo tới đây, tất cả ám khí đều không mang theo, mắt thấy con dao trong tay anh ta đã sắp rạch lên tay ta.
Đột nhiên một ngón tay thon dài giữ chặt lưỡi dao, ta và Tư Mã Hiển Dương đều giật mình, những người khác rối rít rút vũ khí, đây là căn phòng kín nhưng lại không ai phát hiện ra, từ khi nào trong phòng có thêm một người…
“Aiz nha…”, Tiểu Tương Tử cười thật ngọt ngào, “Tướng quân ngài thật hăng hái, nhưng mà cũng không thể bắt nạt tiểu thư nhà chúng ta như vậy a”.
Ta không rảnh bận tâm vì sao nàng lại ở chỗ này, chỉ lo lớn tiếng quát nàng: “Em tới đây muốn chết sao hả?”.
Tiểu Tương Tử mặt không đổi sắc, ngón tay như đao, nhanh chóng đánh văng con dao nhỏ kia, đẩy ta sang một bên, lập tức có rất nhiều người trùm áo choàng vây quanh ta, Tiểu Tương Tử vẫn quấn lấy đánh nhau với Tư Mã Hiển Dương, bất luận nàng có võ công hay không cũng không phải là đối thủ của Tư Mã Hiển Dương, nếu như nàng có thể chạy đi thì mới có cơ hội.
Không thể chết được, em đã từng chết vì ta một lần, ta không muốn… Phải nhìn em chết một lần nữa…
“Chạy đi!”, ta ở giữa đám người kia, khóc nức nở, “Đi tìm lão Trương tới cứu ta!”.
Đột nhiên lúc này từ cửa đường hầm có tiếng động vang tới, cái gã nhìn như thần chết dẫn đường cho ta lúc nãy đột ngột xuất hiện, gã không thèm nhìn đến tình cảnh hỗn loạn trước mắt, chỉ quỳ xuống nói: “Khởi bẩm tướng quân, Trưởng công chúa có lệnh mật, mời Kỷ cô nương tiến cung”.
Hai người kia vẫn tiếp tục đánh nhau, Tiểu Tương Tử rõ ràng đang cố hết sức, lòng ta như lửa đốt.
“Mang nàng tiến cung!”, Tư Mã Hiển Dương cất giọng quát, “Ta sẽ đi ra sau!”.
Trong khoảnh khắc ta bị lôi đi, ta quay đầu lại nhìn Tiểu Tương Tử, nàng đang thu hồi một chưởng mới vừa phát ra, phía dưới ống tay áo rút ra một thứ gì đó, ánh bạc chói mắt lập tức tràn ngập khắp phòng, ẩn giấu dưới ánh sáng chói mắt là sát khí mãnh liệt.
Cho dù ta chỉ nhìn thấy một lần dưới ánh trăng mờ, nhưng ta tuyệt đối sẽ không quên được.
Đó là… Lệ Đao… Của Dạ Kiếm Ly.
Ta bị mấy tên thị vệ kẹp ở giữa, chỉ biết vội vã đi theo bọn họ vào cung.
Có lẽ trong đầu vẫn còn đang ngây ngốc, nàng, là huynh ấy?
Không phải là ta không có nghĩ tới hắn, nhưng mà Dạ Kiếm Ly người này lại làm trò nhàm chán như vậy sao? Cũng bắt chước Tiểu Liên ở bên cạnh ta rồi giả bộ làm một tiểu nha hoàn? Cái đám đàn ông này đều bị nghiện giả bộ làm nữ à? Huống chi Dạ Kiếm Ly cao hơn Tiểu Tương Tử rất nhiều, giọng nói màu da cũng khác, ngay cả mùi trên người cũng khác xa… Sao ta có thể không hề phát giác ra một chút gì hết? Mấy ngày nay ta bị cái gì vậy…
Đột nhiên cái cảnh tượng tắm rửa làm tắc nghẽn tất cả suy nghĩ của ta, ta bất chợt mặt đỏ tới mang tai, sao có thể để cho hắn nhìn sạch thế này… A a a cái tên chết bầm này!
Gã thị vệ đi phía sau thấy ta có vẻ khác thường, xông lại muốn bịt miệng ta, nhưng mà trên đường phố yên tĩnh thế này, vẫn không cẩn thận vang ra mấy chữ có vẻ hết sức quỷ dị.
“Dạ Kiếm Ly… Con mẹ huynh!”.
Giọng điệu này, đột nhiên rất rất không giống phong cách nói chuyện của nàng từ trước đến giờ.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên có một cảm giác: Ta cùng với Tiểu Tương Tử, dường như đã quen biết rất lâu rồi.
“Em…”, ta chần chừ mở miệng: “Có phải là…”.
“Kỷ cô nương, tướng quân cho mời”, một giọng nam có vẻ khắt khe bất ngờ vang lên ngoài cửa, ta giật mình vội vàng hụp xuống làn nước.
Lúc này đã hơn nửa đêm, Tư Mã Hiển Dương tìm đến ta là vì chuyện tốt lành gì đây? Ta nhớ đến hai kẻ ăn mặc quái dị lúc trước, trong lòng run lên, cho nên giả bộ khó chịu, nói: “Đã trễ thế này, có chuyện gì ngày mai rồi nói”.
“Kỷ cô nương, tướng quân cho mời”.
Ngay cả giọng điệu cũng không đổi, ta bỗng ngửi được mùi vị uy hiếp. Đành phải bảo Tiểu Tương Tử cầm quần áo đến cho ta, nàng vừa thấy ta bước ra từ trong thùng nước liền vội vàng quay đầu đi, thời điểm quan trọng như vậy mà nàng còn xấu hổ, ta thật không hiểu nổi…
“Cái này, ta không đi có được không?”, ta vừa mặc quần áo vừa ôm hi vọng hỏi.
“Kỷ cô nương, tướng quân cho mời, nếu như Kỷ cô nương không hợp tác, vậy tại hạ sẽ tự tiến vào”.
Cái này rõ ràng là uy hiếp vũ lực a, Tiểu Tương Tử chớp mắt mơ màng, nói: “Tiểu thư cô muốn đi à?”.
“Đây là địa bàn của người ta, hai ta đánh không lại bọn họ đâu”, ta mặc vớ vào, nghiêm túc nói: “Nếu như hai canh giờ sau ta vẫn chưa trở lại, thì kêu Tiểu Liên và lão Trương đi cứu ta, có biết không?”.
Tiểu Tương Tử nhìn ta với sắc mặt quái dị, “Cô thích gặp hắn đến vậy sao?”.
Có quỷ mới thích gặp. Ta đã không còn thời gian để trả lời Tiểu Tương Tử đang ăn dấm chua linh tinh, ngoài cửa lại có tiếng gõ lạnh cả người, nói vậy nghĩa là vị đại ca truyền lời đứng ở cửa nghe bọn ta huyên thuyên đã hết sức khó chịu.
Cái gã dẫn đường cho ta rất giống Mộ Dung Kích, cũng một bộ mặt lạnh băng như nắp quan tài, đi ở phía trước ta tựa như thần chết đang dẫn hồn. Nhưng mà đường đi này hình như không phải là đi đến đại sảnh của phủ tướng quân, đường đi này giống như là đi đến… Tẩm cung của tướng quân?
Có chuyện gì mà nhất thiết phải đến chỗ ngủ của anh ta a…
Bước vào trong phòng, Tư Mã Hiển Dương liền vội vàng tiến lên đón, vẻ mặt anh ta kích động và mừng rỡ, khuôn mặt tuấn tú giãn ra, lọn tóc còn tản ra mùi thơm sau khi tắm rửa, toàn thân nồng đậm hormone giống đực. (*phụt*)
“Triển Nhan! Triển Nhan!”.
Ta lui về phía sau một bước, “Anh muốn làm gì?”.
“Tôi tìm được rồi! Tôi thật sự tìm được rồi!”, anh ta kích động nắm lấy tay ta, “Cô đi theo tôi!”.
Ta bị anh ta lôi kéo về phía trước, anh ta nắm rất chặt, cổ tay của ta cơ hồ đã sắp đứt ra.
“Anh muốn mang tôi đi đâu?”.
Anh ta chỉ lo bước nhanh về phía trước, trong lòng ta vừa sợ vừa run, nhìn thấy anh ta khởi động một cơ quan đằng sau giường, mở ra một đường hầm tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, bên trong lại rất rộng, giống như là một phòng cúng tế. Tư Mã Hiển Dương mang ta đến chỗ bí mật như vậy, rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì?! Sau lưng ta mồ hôi lạnh dính chặt vào áo, trái tim căng thẳng nhảy nhót không ngừng.
“Tướng quân”, đột nhiên có người nói chuyện, ta sợ hết hồn, người nọ đội mũ trùm, giống như hai người quái dị lần trước ta gặp ở đại sảnh, “Nghi thức còn thiếu một chút nữa”.
Nghi thức? Nghi thức gì cơ… Ta sợ hãi nhìn Tư Mã Hiển Dương đang mừng rỡ như điên trước mặt, anh ta luôn luôn không bộc lộ vui buồn ra ngoài, cái gì có thể làm anh ta vui vẻ như thế?
A, chẳng lẽ là…
“Triển Nhan, tôi rốt cuộc đã tìm được phương pháp trở về!”.
Có thể… Trở về?
Nói giỡn a! Ta nắm lấy tay anh ta, kích động nói: “Anh đừng có gạt tôi!”.
Cách nhau cả một thế giới lận a… Ta đã từng nghĩ, ta còn sống ngày nào thì cũng phải ở đây ngày đó, cho tới bây giờ ta không hề nghĩ tới có thể trở về! Tư Mã Hiển Dương anh thật vĩ đại!
Ta vội vàng theo đuôi anh ta đi tới một trận pháp màu đen hắc ám, mấy người trùm áo choàng ngồi thành một vòng tròn miệng lẩm bẩm, bị vây ở giữa là một đồ vật bị sương mù lượn lờ bao phủ, ta nhìn kỹ lại, hóa ra là Phá Thiên Ấn!
Tư Mã Hiển Dương vui vẻ nói: “Nhờ có Các chủ Thanh Phong Các cho tôi Phá Thiên Ấn thật, bảo vật này chính là chìa khóa để trở về!”.
Tiểu Hồng quả nhiên là có liên quan tới anh ta, chỉ một thoáng ta liền tỉnh ra rất nhiều, trận pháp hình như đã sắp hoàn thành, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Đây là đồ thật?”.
“Dĩ nhiên”.
“Tôi có thể xem một chút không?”.
Tư Mã Hiển Dương do dự một chút, những người trùm áo choàng càng niệm chú nhanh hơn, ta cẩn thận bước tới, đưa tay cầm lấy con ấn bằng vàng nặng nề, phát hiện một loạt dấu răng cùng một chữ “Kỷ” vặn vẹo ở bên góc phải, ngoại trừ bản thân ta thì cũng không ai nhận ra được.
Đây quả nhiên là đồ thật…
Nhớ lại ngày đó lần đầu ta cầm con ấn này, muốn kiểm nghiệm xem có phải vàng ròng không cho nên liền cắn một phát, suýt chút nữa thì vỡ vụn hàm răng, cuối cùng không cam lòng đành phải khắc một chữ “Kỷ” lên trên để chứng minh quyền sở hữu. Nghe nói năm đó Quỷ Phủ Thần Tượng chỉ nhìn thoáng qua con ấn này, liền bắt chước đủ kiểu để đánh tráo, ngay cả cái chữ “Kỷ” vặn vẹo này cũng làm giả không khác chút nào, chỉ có điều, ông ta không biết hàm răng của ta cái thứ ba bên phải bị mẻ, dấu răng cắn rất đặc biệt, nếu không thì ngay cả chính ta cũng không phân biệt ra được.
Ta gật đầu với anh ta, đi ra khỏi trận pháp, vừa vui sướng suy nghĩ đến chuyện có thể trở về, nếu có cơ hội, ta nhất định phải… Ta nhất định phải…
“Nghi thức đã chuẩn bị xong”, một người trùm áo choàng hành lễ nói với Tư Mã Hiển Dương.
Ta và Tư Mã Hiển Dương vui mừng liếc nhau một cái, anh ta có ý bảo ta đi vào trong trận pháp kia.
“Xin cô nương hiến máu”.
Ta giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người trùm áo choàng kia cầm một con dao nhỏ tới, ta nuốt một ngụm nước miếng lớn. Còn, còn phải cắt ngón tay sao a, ghê quá đi!
Ta đứng trước Phá Thiên Ấn, tàn nhẫn đặt dao vào ngón tay trái.
Một giây đó, đột nhiên có vô số đoạn ký ức ngắn hiện lên trong đầu.
Năm năm rồi, làm sao có thể chỉ là một đoạn ký ức.
Mày trở về để làm cái gì? Cái thế giới đó đã không còn đất cho mày dung thân… Không có ai nhớ tới mày, người đối xử với mày tốt nhất, cũng đã đi sang một thế giới khác rồi.
Chẳng lẽ là vì bạn bè… Nhưng ở cái thế giới này mày không có bạn sao? Bởi vì vào sanh ra tử, cho nên tình bạn này mới càng thêm khắc cốt ghi tâm a… Lão Trương, Diệp Vô Trần, Tiểu Liên, Niệm Vãn… Mọi người trong thôn … Thậm chí cả Tiểu Hồng… Còn có… Thiếu niên áo đỏ phong hoa tuyệt đại kia…
Tất cả những người này, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được!
… Như vậy, còn trở về làm gì?
Giống như là đã trải qua một giấc mộng dài.
Ta vẫn còn có chuyện chưa làm xong.
Con dao nhỏ đột nhiên dừng lại, chỉ thêm một li nữa là đã cứa vào da rồi.
“Triển Nhan?”, Tư Mã Hiển Dương vội la lên: “Cô làm sao vậy?”.
“… Thật xin lỗi, Tư Mã Hiển Dương”, ta xoay lưng về phía anh ta, “Tôi nghĩ… Tôi không thể trở về”.
“Cô đang nói cái gì vậy?”, Anh ta khiếp sợ chạy vọt vào trong trận pháp, “Thật vất vả mới có thể trở về… Sao cô lại…?!”.
Anh ta nắm lấy tay ta, con dao suýt nữa đã cứa lên tay anh ta, người trùm áo choàng bên cạnh đột nhiên nói: “Nghi thức này nguy hiểm, kính xin tướng quân cẩn thận”.
Lần này gã vừa mới nói xong, trong đầu ta đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư Mã Hiển Dương, cảm giác biết rõ chân tướng cũng không tốt chút nào, có lúc, ta rất muốn cứ tin tưởng người khác như vậy, vĩnh viễn chỉ nhớ rõ anh ta đối xử với ta thật là tốt.
“Tô Hà?”, tên ta gọi là tên thật của anh ta, Tư Mã Hiển Dương nhìn ta mà không trả lời.
“Anh muốn trở về như vậy… Tại sao… Không tự mình đến tế máu?”.
Hoàn toàn là âm mưu a.
Sau khi Tư Mã Hiển Dương biết được thân phận của ta, anh ta rất vui mừng. Anh ta đã sớm nghiên cứu biện pháp trở về… Không nói về chuyện thật giả, mấu chốt chính là Phá Thiên Ấn của Thanh Phong Các, sau khi mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội. Cho nên anh ta trăm phương ngàn kế gạt ta tới Tây Trạch, chỉ vì trận pháp này rất nguy hiểm, cho nên muốn ta tới… Làm thí nghiệm?
Ta cười lạnh nói: “Anh đều là lợi dụng tôi”.
Tư Mã Hiển Dương cúi đầu trầm mặc thật lâu, lúc anh ta ngửa đầu lên thì đã gần phát cuồng, “Tôi phải trở về… Tôi muốn báo thù! Lợi dụng cô cũng không tiếc… Triển Nhan! Cô nhất định phải giúp tôi! Tôi muốn báo thù!”.
Anh ta điên cuồng vặn chặt tay ta, ta sợ hãi đến mức hồn bay lên trời, đáng hận ở chỗ sau khi ta tắm rửa xong liền vội vàng mặc quần áo tới đây, tất cả ám khí đều không mang theo, mắt thấy con dao trong tay anh ta đã sắp rạch lên tay ta.
Đột nhiên một ngón tay thon dài giữ chặt lưỡi dao, ta và Tư Mã Hiển Dương đều giật mình, những người khác rối rít rút vũ khí, đây là căn phòng kín nhưng lại không ai phát hiện ra, từ khi nào trong phòng có thêm một người…
“Aiz nha…”, Tiểu Tương Tử cười thật ngọt ngào, “Tướng quân ngài thật hăng hái, nhưng mà cũng không thể bắt nạt tiểu thư nhà chúng ta như vậy a”.
Ta không rảnh bận tâm vì sao nàng lại ở chỗ này, chỉ lo lớn tiếng quát nàng: “Em tới đây muốn chết sao hả?”.
Tiểu Tương Tử mặt không đổi sắc, ngón tay như đao, nhanh chóng đánh văng con dao nhỏ kia, đẩy ta sang một bên, lập tức có rất nhiều người trùm áo choàng vây quanh ta, Tiểu Tương Tử vẫn quấn lấy đánh nhau với Tư Mã Hiển Dương, bất luận nàng có võ công hay không cũng không phải là đối thủ của Tư Mã Hiển Dương, nếu như nàng có thể chạy đi thì mới có cơ hội.
Không thể chết được, em đã từng chết vì ta một lần, ta không muốn… Phải nhìn em chết một lần nữa…
“Chạy đi!”, ta ở giữa đám người kia, khóc nức nở, “Đi tìm lão Trương tới cứu ta!”.
Đột nhiên lúc này từ cửa đường hầm có tiếng động vang tới, cái gã nhìn như thần chết dẫn đường cho ta lúc nãy đột ngột xuất hiện, gã không thèm nhìn đến tình cảnh hỗn loạn trước mắt, chỉ quỳ xuống nói: “Khởi bẩm tướng quân, Trưởng công chúa có lệnh mật, mời Kỷ cô nương tiến cung”.
Hai người kia vẫn tiếp tục đánh nhau, Tiểu Tương Tử rõ ràng đang cố hết sức, lòng ta như lửa đốt.
“Mang nàng tiến cung!”, Tư Mã Hiển Dương cất giọng quát, “Ta sẽ đi ra sau!”.
Trong khoảnh khắc ta bị lôi đi, ta quay đầu lại nhìn Tiểu Tương Tử, nàng đang thu hồi một chưởng mới vừa phát ra, phía dưới ống tay áo rút ra một thứ gì đó, ánh bạc chói mắt lập tức tràn ngập khắp phòng, ẩn giấu dưới ánh sáng chói mắt là sát khí mãnh liệt.
Cho dù ta chỉ nhìn thấy một lần dưới ánh trăng mờ, nhưng ta tuyệt đối sẽ không quên được.
Đó là… Lệ Đao… Của Dạ Kiếm Ly.
Ta bị mấy tên thị vệ kẹp ở giữa, chỉ biết vội vã đi theo bọn họ vào cung.
Có lẽ trong đầu vẫn còn đang ngây ngốc, nàng, là huynh ấy?
Không phải là ta không có nghĩ tới hắn, nhưng mà Dạ Kiếm Ly người này lại làm trò nhàm chán như vậy sao? Cũng bắt chước Tiểu Liên ở bên cạnh ta rồi giả bộ làm một tiểu nha hoàn? Cái đám đàn ông này đều bị nghiện giả bộ làm nữ à? Huống chi Dạ Kiếm Ly cao hơn Tiểu Tương Tử rất nhiều, giọng nói màu da cũng khác, ngay cả mùi trên người cũng khác xa… Sao ta có thể không hề phát giác ra một chút gì hết? Mấy ngày nay ta bị cái gì vậy…
Đột nhiên cái cảnh tượng tắm rửa làm tắc nghẽn tất cả suy nghĩ của ta, ta bất chợt mặt đỏ tới mang tai, sao có thể để cho hắn nhìn sạch thế này… A a a cái tên chết bầm này!
Gã thị vệ đi phía sau thấy ta có vẻ khác thường, xông lại muốn bịt miệng ta, nhưng mà trên đường phố yên tĩnh thế này, vẫn không cẩn thận vang ra mấy chữ có vẻ hết sức quỷ dị.
“Dạ Kiếm Ly… Con mẹ huynh!”.
Tác giả :
Niếp Kiển Tù Đoàn