Ngụy Trang Học Tra
Chương 18
Một ngày mới.
Tiếng quát tháo xối xả xuyên qua tầng mây mù buổi sớm, chấn động lòng người.
“Đứng nghiêm, qua đây… Qua đây cho tôi, đứng cho thẳng vào!”
“Đừng có mà cúi gằm mặt xuống đất, định ngắm hoa hả? Xấu hổ cái gì, sao phải xấu hổ, mặt mũi đã bị các cô các cậu vứt hết đi rồi còn gì!”
“Ưỡn ngực! Ngẩng đầu lên! Nhìn thẳng phía trước, nhìn vào mắt tôi đây này.”
Ngay gần cổng trường Lập Dương Nhị Trung có mười mấy đứa học sinh trùng trùng điệp điệp đứng cạnh nhau, xếp thẳng hai hàng, đầu gục xuống, cặp sách nặng trĩu như sắp tuột khỏi vai.
Đứa nào còn đang gù gật đều bị hét đến tỉnh cả ngủ, run rẩy lóc nhóc đứng chôn chân một chỗ.
Trong số đó có một cậu chàng không nhịn được, ngẩng đầu trộm liếc ông thầy chủ nhiệm trường, cúi đầu lẩm bẩm: “… Chó Điên.”
Tai của “Chó Điên” – tức chủ nhiệm Khương khẽ giật, dường như thoáng nghe thấy gì đó, chỉ tay về đám học sinh, lớn giọng tra hỏi: “Còn ai nói chuyện đấy!”
“Chó Điên” thở hổn hển. Kính gọng vàng đeo trên sống mũi nhưng chẳng khiến lão thêm được một phân nho nhã nào, tay lão cầm sổ điểm danh, trong đó ghi chép rành mạch tên tuổi những đứa đến trễ, chỉ cần phạm quá ba lần sẽ được vinh danh vào trang cuối của cuốn sổ – danh sách đen.
Biệt hiệu Chó Điên này bắt nguồn từ những khóa trước, được lưu truyền tới tận bây giờ. Bọn học sinh rỉ tai nhau rằng có chọc giáo viên nào thì chọc chứ đừng dại mà đụng đến ông thầy chủ nhiệm họ Khương này, tương truyền Chó Điên còn đáng sợ hơn cả cọp cái thời kỳ tiền mãn kinh.
Chủ nhiệm Khương híp mắt lại, đi một lượt từ đầu đến cuối hàng, cười hằm hè: “Đi muộn à. Mới khai giảng mấy ngày mà đã đi muộn.”
Duyệt từ người đầu hàng đến người cuối hàng, lão đột ngột dừng lại, cả đám nín thở sợ hãi, chợt nghe thấy chủ nhiệm Khương rống lên: “Hạ Triều? Còn cậu thì sao?!”
Hạ Triều bước ra khỏi hàng: “Đến muộn ạ.”
“Kỳ này cậu học nội trú cơ mà, sao còn để tôi bắt được ngoài cổng trường,” chủ nhiệm Khương phất tay tha cho đám kia, chỉ giữ lại mình Hạ Triều, “Giỏi nhỉ, năng khiếu vượt rào nội quy khiến người làm thầy như tôi phải rửa mắt ngưỡng mộ.”
Hạ Triều tỏ vẻ mình chạy bộ buổi sớm, bất cẩn nhìn lộn giờ.
Chủ nhiệm Khương nhìn dáng vẻ đến là thảnh thơi khoan khoái của tên này, đến gần còn ngửi thấy mùi xà phòng thơm phức.
Chạy bộ buổi sớm cái rắm, người già đi dạo nghe còn được.
Chủ nhiệm Khương lười đôi co với hắn, nhìn đồng hồ, đã quá mười phút, chỉ nói: “Theo quy định cũ.”
“Kiểm điểm, em biết rồi.” Hạ Triều vừa đi về phía trước vừa nói, “Đến trưa em sẽ lên văn phòng thầy, hẹn gặp lại thưa thầy.”
Trông thấy Hạ Triều sắp sửa chạy mất hút, chủ nhiệm Khương vội kêu: “Chờ chút, cậu qua đây đã.”
Hạ Triều dừng bước.
Chủ nhiệm Khương: “Cái tờ danh sách của lớp cậu là sao?”
Trải qua một phen bão táp, mặc dù Từ Hà không bị kỷ luật nhưng kế hoạch đi trường thực nghiệm chắc chắn đã bị đổ bể, lãnh đạo thấy Từ Hà thành thật nhận lỗi và nể tình cô ta đã có vài chục năm công tác nên không truy cứu trách nhiệm nữa.
Thế nhưng điều khiến lãnh đạo trường đau đầu chính là tập thể học sinh lớp 11-3 có nguyện vọng thay giáo viên chủ nhiệm.
Lúc Hạ Triều mới thử đề cập việc này còn nghĩ trong lớp sẽ không có ai hưởng ứng. Cái lớp ngày thường an tĩnh đến lạ, ai làm việc người nấy, không ngờ lần này tất cả đều bùng nổ chỉ trích đối với Từ Hà.
Lưu Tồn Hạo tiên phong mang theo đám anh em của mình tới hỗ trợ.
“Phải xử lý bả!” Người đang nói là một nam sinh trông hết sức sôi nổi, nhất là đôi mắt nhìn người khác lúc nào cũng sáng rực: “Chỉ cần cả lớp đồng lòng, dẫu có thất bại thì tội tập thể vẫn nhẹ hơn nhiều.”
Lưu Tồn Hạo đập trán nam sinh kia: “Vạn Sự Thông, sao ông tiêu cực vậy, chưa hành động đã nghĩ đến thất bại.”
Nam sinh được gọi là “Vạn Sự Thông” đáp: “Ai bảo tiêu cực, đấy gọi là kế sách hiểu chưa. Mấy vụ kiểu này tui có thể kể cho ông sơ sơ mười cái lận, như năm ngoái bọn lớp 5 nổi dậy phản đối giáo viên chiếm giờ thể dục của tụi nó…”
Mới đầu Hạ Triều rất nhiệt tình thuyết phục Tạ Du đi tìm Chó Điên cùng bọn hắn.
Tạ Du chỉ vào tờ danh sách Lưu Tồn Hạo đang cầm, bên trên đã tập hợp hơn nửa chữ ký trong lớp: “Có thể ký vào đó là tôi đã nể tình lắm rồi, rõ chưa?”
Chủ nhiệm Khương giữ hắn lại nói chưa được mấy câu đã rời đi.
Hạ Triều chạy thẳng tới lớp, thừa dịp thầy tiếng Anh không để ý, lách người qua cửa hông đi vào, sau đó rón rén ngồi xuống, lấy trong cặp sách trống trơn ra một ly sữa đậu nành, đưa cho Tạ Du: “Cho này.”
Tạ Du ngó ly sữa đậu cùng ống hút: “Làm gì?”
“Uống đi,” Hạ Triều treo cặp vào thành ghế, “Cậu uống không đường còn gì.”
Kể từ khi biết mình ở phòng đối diện Tạ Du, Hạ Triều rảnh rỗi là qua chơi, đương nhiên đối với hành vi này Tạ Du không hề hoan nghênh. Đôi khi Hạ Triều dậy sớm, bèn qua rủ Tạ Du: “Đi, cùng đi ăn sáng nào.”
Sau đó Hạ Triều phát hiện ra tên nhóc Tạ Du này rất kén ăn, lựa cực kì kỹ, món nào không thích thì thà không ăn còn hơn.
“Sữa đậu nành, cùng là sữa đậu nành, khác nhau cái gì?” Hạ Triều hỏi.
Tạ Du: “Tôi không uống sữa đậu nành có đường.”
Sữa đậu trong căn tin trường không có nhiều lựa chọn như vậy, phải ra tiệm ăn sáng ngoài cổng mới có. Hạ Triều vốn cho rằng Tạ Du giúp mình một đại ân, nên mời người ta ăn một bữa cơm, không ngờ cuối cùng bản thân lại biến thành chân chạy việc.
“Đang làm gì đây? Giải bài tập? Bài tập gì?” Hạ Triều mò mẫm sách tiếng Anh nửa ngày, sau khi lật sách càng thêm mờ mịt: “… Giao lúc nào vậy.”
Tạ Du mượn vở bài tập bàn trên chép cắm cúi, không buồn ngẩng đầu nói: “Không biết, đại khái là lúc cậu đang lưỡng lự giữa cái váy viền ren bồng bềnh với quần da punk chăng.”
Động tĩnh của Hạ Triều không lọt khỏi mắt cô giáo.
Cô giáo tiếng Anh viết bài tập lên bảng đen rồi thả viên phấn, gọi tên Hạ Triều: “Cái cậu đến trễ kia, đứng lên trả lời xem nào, gặp dạng bài này bước đầu phải làm gì?”
Hạ Triều ung dung chậm rãi đứng dậy, cân nhắc một lúc, nói sáu chữ: “Bỏ qua, đọc sang đề khác.”
Tạ Du chép bài dịch được một nửa, nghe thấy câu trả lời của hắn, chữ C viết dở lệch sang một bên, kéo thành một vạch dài: “….”
Cô giáo tiếng Anh: “...”
Cả lớp: “...”
Hạ Triều bổ sung thêm: “Gặp bài không làm được, không cần phải tốn thời gian ạ.”
Im ắng trong vài giây, không biết là ai không nhịn được phì cười, sau đó cả lớp cười vang.
“Ha ha ha ha ha ha ha đọc sang đề khác!!”
“Thiên tài thiên tài!”
Cô giáo tiếng Anh rất muốn giữ vẻ nghiêm nghị, mặt căng cứng, cuối cùng cũng không chịu nổi: “Thôi mời cậu ngồi xuống, tập trung nghe giảng đi.”
Hết giờ tự học, thông tin Từ Hà chuyển qua phụ trách lớp 10 được lan truyền trong lớp.
“Chủ nhiệm lớp 10 bên kia đang có vấn đề về cổ họng phải phẫu thuật, chắc là Từ Hà sẽ qua đó thay, lớp mình sắp có giáo viên mới về đấy, là họ Đường.”
Vạn Sự Thông núp ngoài cửa phòng đào tạo nghe lén, mang theo tin tức nóng hổi về lớp, nhanh chóng bẩm báo: “Nghe đâu được điều từ trường chuyên về, quá dữ.”
Vạn Đạt, vừa vặn mang họ ‘Vạn’, luôn nắm giữ một lượng tin tức vỉa hè nhiều không kể xiết chẳng biết hóng từ chỗ nào, thật thật giả giả lẫn lộn. Mà chính Vạn Đạt cũng khoe khoang rằng ngoại trừ bên ngoài trường Lập Dương Nhị Trung, chỉ cần trong phạm vi sân trường không có chuyện gì qua mặt được cậu chàng, thế là được người đời tôn làm “Vạn Sự Thông”.
Lưu Tồn Hạo đang thu bài tập, tùy tiện nói: “Đến Chó Điên mà ông cũng dám nghe lén?”
Vạn Đạt nói: “Tất nhiên, muốn có được tin tình báo thì phải mạo hiểm tính mạng chứ.”
Tin tình báo của Vạn Sự Thông dù mười lần nhưng chưa chắc đã được một lần chuẩn, nhưng lần này đúng như cậu ta báo, chủ nhiệm mới của lớp thật sự là một vị họ Đường, tên hết sức cá tính, Đường Sâm.
Đường Sâm là một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần có ngoại hình khá phổ thông, cổ tay đeo một chuỗi phật châu, giảng bài rất nghiêm túc, chỉ cần hai ngày là đã nhớ mặt mũi tên tuổi của từng người trong lớp.
Tính tình cũng rất dễ nói chuyện, không hề kiêu ngạo… Nhưng thực sự khá phiền, hay nói dông dài, mà chỉ cần nói một câu có khi lại kéo lệch chủ đề sang hướng khác, bắn đại bác cũng không đến.
“Phiên ai trực nhật thì quét cho sạch sẽ vào đi, ban đêm nhớ phải ngủ sớm, ngủ sớm rất quan trọng, đừng ăn cơm nhiều dầu mỡ, bài nào không biết làm thì để đó, có thể hỏi nhưng tuyệt đối không chép bài, lúc về nhà nhớ phải quan tâm chăm sóc ba mẹ, ba mẹ các em đi làm cả ngày cũng rất mệt mỏi, đúng rồi, ngày mai chắc sẽ mưa đấy, tốt nhất là mang dù theo nhé…”
“…”
Tiết cuối buổi chiều kết thúc, học sinh nào trọ ở trường tiếp tục khóa tự học buổi tối.
Trước đó hai người Hạ Triều và Tạ Du trùng hợp có tỉ lệ trốn tiết tự học rất cao, không phải một người trốn thì là hai người cùng trốn một lúc, thế nên khai giảng được nửa tháng rồi mới biết đối phương cũng học nội trú.
Hơn nửa lớp đã đi về, chỉ còn lại khoảng mười người, vừa làm bài tập vừa buôn dưa với nhau.
Trời bên ngoài bắt đầu tối.
Vạn Đạt bí hiểm hỏi: “Mọi người biết có vụ ma ám ở tòa nhà ký túc tụi mình không?”
Lúc Vạn Sự Thông bắt đầu chủ đề thần bí này, Hạ Triều còn đang lôi kéo Tạ Du cùng chơi một trò chơi đồng đội, tên này không ngừng say sưa với kỹ thuật điêu luyện của mình: “Mình thật mạnh quá đi – thấy không, một đòn song sát. Tới đây, anh bảo kê cho chú.”
Tạ Du: “Mở to mắt ra mà nhìn, đứa này là tôi giết.”
May mà không thể tấn công đồng đội, nếu không chắc Tạ Du sẽ đập tên này đầu tiên mất.
“Tầng bọn tui ấy, mấy đêm nay toàn nghe thấy tiếng động kỳ lạ, nhất là sau mười hai giờ trở đi, còn có tiếng gõ cửa cơ,” Vạn Đạt càng nói càng hạ thấp giọng, “Nghe đồn mấy ngày trước nó chỉ đi dạo quanh tầng một thôi… Nhưng bắt đầu từ đêm qua, lầu hai cũng xảy ra chuyện, chính tai tui nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc mở cửa thì chẳng thấy ai cả, chỉ thấy cuối hàng lang có một cái bóng lướt qua.”
Vạn Đạt nói tiếp: “Không biết có phải tui nhìn lầm hay không. Nhưng ngày xưa trường tụi mình có một tin đồn, mấy cậu biết hết chứ hả, có người nhảy lầu ấy.”
Mấy đứa bạn xung quanh phụ họa: “Biết biết, nhảy từ tầng thượng xuống.”
“Tui ở tầng một nè, tui cũng nghe thấy mấy lần rồi, có tiếng gõ cửa mà không dám ra mở. Nhưng đúng là hôm qua không nghe thấy nữa, chẳng lẽ nó đi lên trên thật?”
Tạ Du không nghe thấy gì vì đang mải chơi game, gặp được con BOSS, đang định chém, quay đầu lại thì phát hiện đồng đội đã đứng khựng tại chỗ từ lúc nào: “Này. Không phải cậu muốn bảo kê cho tôi sao?”
Hạ Triều vẻ mặt cổ quái: “… Bọn mình ở tầng mấy? Tầng ba hả?”
Tiếng quát tháo xối xả xuyên qua tầng mây mù buổi sớm, chấn động lòng người.
“Đứng nghiêm, qua đây… Qua đây cho tôi, đứng cho thẳng vào!”
“Đừng có mà cúi gằm mặt xuống đất, định ngắm hoa hả? Xấu hổ cái gì, sao phải xấu hổ, mặt mũi đã bị các cô các cậu vứt hết đi rồi còn gì!”
“Ưỡn ngực! Ngẩng đầu lên! Nhìn thẳng phía trước, nhìn vào mắt tôi đây này.”
Ngay gần cổng trường Lập Dương Nhị Trung có mười mấy đứa học sinh trùng trùng điệp điệp đứng cạnh nhau, xếp thẳng hai hàng, đầu gục xuống, cặp sách nặng trĩu như sắp tuột khỏi vai.
Đứa nào còn đang gù gật đều bị hét đến tỉnh cả ngủ, run rẩy lóc nhóc đứng chôn chân một chỗ.
Trong số đó có một cậu chàng không nhịn được, ngẩng đầu trộm liếc ông thầy chủ nhiệm trường, cúi đầu lẩm bẩm: “… Chó Điên.”
Tai của “Chó Điên” – tức chủ nhiệm Khương khẽ giật, dường như thoáng nghe thấy gì đó, chỉ tay về đám học sinh, lớn giọng tra hỏi: “Còn ai nói chuyện đấy!”
“Chó Điên” thở hổn hển. Kính gọng vàng đeo trên sống mũi nhưng chẳng khiến lão thêm được một phân nho nhã nào, tay lão cầm sổ điểm danh, trong đó ghi chép rành mạch tên tuổi những đứa đến trễ, chỉ cần phạm quá ba lần sẽ được vinh danh vào trang cuối của cuốn sổ – danh sách đen.
Biệt hiệu Chó Điên này bắt nguồn từ những khóa trước, được lưu truyền tới tận bây giờ. Bọn học sinh rỉ tai nhau rằng có chọc giáo viên nào thì chọc chứ đừng dại mà đụng đến ông thầy chủ nhiệm họ Khương này, tương truyền Chó Điên còn đáng sợ hơn cả cọp cái thời kỳ tiền mãn kinh.
Chủ nhiệm Khương híp mắt lại, đi một lượt từ đầu đến cuối hàng, cười hằm hè: “Đi muộn à. Mới khai giảng mấy ngày mà đã đi muộn.”
Duyệt từ người đầu hàng đến người cuối hàng, lão đột ngột dừng lại, cả đám nín thở sợ hãi, chợt nghe thấy chủ nhiệm Khương rống lên: “Hạ Triều? Còn cậu thì sao?!”
Hạ Triều bước ra khỏi hàng: “Đến muộn ạ.”
“Kỳ này cậu học nội trú cơ mà, sao còn để tôi bắt được ngoài cổng trường,” chủ nhiệm Khương phất tay tha cho đám kia, chỉ giữ lại mình Hạ Triều, “Giỏi nhỉ, năng khiếu vượt rào nội quy khiến người làm thầy như tôi phải rửa mắt ngưỡng mộ.”
Hạ Triều tỏ vẻ mình chạy bộ buổi sớm, bất cẩn nhìn lộn giờ.
Chủ nhiệm Khương nhìn dáng vẻ đến là thảnh thơi khoan khoái của tên này, đến gần còn ngửi thấy mùi xà phòng thơm phức.
Chạy bộ buổi sớm cái rắm, người già đi dạo nghe còn được.
Chủ nhiệm Khương lười đôi co với hắn, nhìn đồng hồ, đã quá mười phút, chỉ nói: “Theo quy định cũ.”
“Kiểm điểm, em biết rồi.” Hạ Triều vừa đi về phía trước vừa nói, “Đến trưa em sẽ lên văn phòng thầy, hẹn gặp lại thưa thầy.”
Trông thấy Hạ Triều sắp sửa chạy mất hút, chủ nhiệm Khương vội kêu: “Chờ chút, cậu qua đây đã.”
Hạ Triều dừng bước.
Chủ nhiệm Khương: “Cái tờ danh sách của lớp cậu là sao?”
Trải qua một phen bão táp, mặc dù Từ Hà không bị kỷ luật nhưng kế hoạch đi trường thực nghiệm chắc chắn đã bị đổ bể, lãnh đạo thấy Từ Hà thành thật nhận lỗi và nể tình cô ta đã có vài chục năm công tác nên không truy cứu trách nhiệm nữa.
Thế nhưng điều khiến lãnh đạo trường đau đầu chính là tập thể học sinh lớp 11-3 có nguyện vọng thay giáo viên chủ nhiệm.
Lúc Hạ Triều mới thử đề cập việc này còn nghĩ trong lớp sẽ không có ai hưởng ứng. Cái lớp ngày thường an tĩnh đến lạ, ai làm việc người nấy, không ngờ lần này tất cả đều bùng nổ chỉ trích đối với Từ Hà.
Lưu Tồn Hạo tiên phong mang theo đám anh em của mình tới hỗ trợ.
“Phải xử lý bả!” Người đang nói là một nam sinh trông hết sức sôi nổi, nhất là đôi mắt nhìn người khác lúc nào cũng sáng rực: “Chỉ cần cả lớp đồng lòng, dẫu có thất bại thì tội tập thể vẫn nhẹ hơn nhiều.”
Lưu Tồn Hạo đập trán nam sinh kia: “Vạn Sự Thông, sao ông tiêu cực vậy, chưa hành động đã nghĩ đến thất bại.”
Nam sinh được gọi là “Vạn Sự Thông” đáp: “Ai bảo tiêu cực, đấy gọi là kế sách hiểu chưa. Mấy vụ kiểu này tui có thể kể cho ông sơ sơ mười cái lận, như năm ngoái bọn lớp 5 nổi dậy phản đối giáo viên chiếm giờ thể dục của tụi nó…”
Mới đầu Hạ Triều rất nhiệt tình thuyết phục Tạ Du đi tìm Chó Điên cùng bọn hắn.
Tạ Du chỉ vào tờ danh sách Lưu Tồn Hạo đang cầm, bên trên đã tập hợp hơn nửa chữ ký trong lớp: “Có thể ký vào đó là tôi đã nể tình lắm rồi, rõ chưa?”
Chủ nhiệm Khương giữ hắn lại nói chưa được mấy câu đã rời đi.
Hạ Triều chạy thẳng tới lớp, thừa dịp thầy tiếng Anh không để ý, lách người qua cửa hông đi vào, sau đó rón rén ngồi xuống, lấy trong cặp sách trống trơn ra một ly sữa đậu nành, đưa cho Tạ Du: “Cho này.”
Tạ Du ngó ly sữa đậu cùng ống hút: “Làm gì?”
“Uống đi,” Hạ Triều treo cặp vào thành ghế, “Cậu uống không đường còn gì.”
Kể từ khi biết mình ở phòng đối diện Tạ Du, Hạ Triều rảnh rỗi là qua chơi, đương nhiên đối với hành vi này Tạ Du không hề hoan nghênh. Đôi khi Hạ Triều dậy sớm, bèn qua rủ Tạ Du: “Đi, cùng đi ăn sáng nào.”
Sau đó Hạ Triều phát hiện ra tên nhóc Tạ Du này rất kén ăn, lựa cực kì kỹ, món nào không thích thì thà không ăn còn hơn.
“Sữa đậu nành, cùng là sữa đậu nành, khác nhau cái gì?” Hạ Triều hỏi.
Tạ Du: “Tôi không uống sữa đậu nành có đường.”
Sữa đậu trong căn tin trường không có nhiều lựa chọn như vậy, phải ra tiệm ăn sáng ngoài cổng mới có. Hạ Triều vốn cho rằng Tạ Du giúp mình một đại ân, nên mời người ta ăn một bữa cơm, không ngờ cuối cùng bản thân lại biến thành chân chạy việc.
“Đang làm gì đây? Giải bài tập? Bài tập gì?” Hạ Triều mò mẫm sách tiếng Anh nửa ngày, sau khi lật sách càng thêm mờ mịt: “… Giao lúc nào vậy.”
Tạ Du mượn vở bài tập bàn trên chép cắm cúi, không buồn ngẩng đầu nói: “Không biết, đại khái là lúc cậu đang lưỡng lự giữa cái váy viền ren bồng bềnh với quần da punk chăng.”
Động tĩnh của Hạ Triều không lọt khỏi mắt cô giáo.
Cô giáo tiếng Anh viết bài tập lên bảng đen rồi thả viên phấn, gọi tên Hạ Triều: “Cái cậu đến trễ kia, đứng lên trả lời xem nào, gặp dạng bài này bước đầu phải làm gì?”
Hạ Triều ung dung chậm rãi đứng dậy, cân nhắc một lúc, nói sáu chữ: “Bỏ qua, đọc sang đề khác.”
Tạ Du chép bài dịch được một nửa, nghe thấy câu trả lời của hắn, chữ C viết dở lệch sang một bên, kéo thành một vạch dài: “….”
Cô giáo tiếng Anh: “...”
Cả lớp: “...”
Hạ Triều bổ sung thêm: “Gặp bài không làm được, không cần phải tốn thời gian ạ.”
Im ắng trong vài giây, không biết là ai không nhịn được phì cười, sau đó cả lớp cười vang.
“Ha ha ha ha ha ha ha đọc sang đề khác!!”
“Thiên tài thiên tài!”
Cô giáo tiếng Anh rất muốn giữ vẻ nghiêm nghị, mặt căng cứng, cuối cùng cũng không chịu nổi: “Thôi mời cậu ngồi xuống, tập trung nghe giảng đi.”
Hết giờ tự học, thông tin Từ Hà chuyển qua phụ trách lớp 10 được lan truyền trong lớp.
“Chủ nhiệm lớp 10 bên kia đang có vấn đề về cổ họng phải phẫu thuật, chắc là Từ Hà sẽ qua đó thay, lớp mình sắp có giáo viên mới về đấy, là họ Đường.”
Vạn Sự Thông núp ngoài cửa phòng đào tạo nghe lén, mang theo tin tức nóng hổi về lớp, nhanh chóng bẩm báo: “Nghe đâu được điều từ trường chuyên về, quá dữ.”
Vạn Đạt, vừa vặn mang họ ‘Vạn’, luôn nắm giữ một lượng tin tức vỉa hè nhiều không kể xiết chẳng biết hóng từ chỗ nào, thật thật giả giả lẫn lộn. Mà chính Vạn Đạt cũng khoe khoang rằng ngoại trừ bên ngoài trường Lập Dương Nhị Trung, chỉ cần trong phạm vi sân trường không có chuyện gì qua mặt được cậu chàng, thế là được người đời tôn làm “Vạn Sự Thông”.
Lưu Tồn Hạo đang thu bài tập, tùy tiện nói: “Đến Chó Điên mà ông cũng dám nghe lén?”
Vạn Đạt nói: “Tất nhiên, muốn có được tin tình báo thì phải mạo hiểm tính mạng chứ.”
Tin tình báo của Vạn Sự Thông dù mười lần nhưng chưa chắc đã được một lần chuẩn, nhưng lần này đúng như cậu ta báo, chủ nhiệm mới của lớp thật sự là một vị họ Đường, tên hết sức cá tính, Đường Sâm.
Đường Sâm là một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần có ngoại hình khá phổ thông, cổ tay đeo một chuỗi phật châu, giảng bài rất nghiêm túc, chỉ cần hai ngày là đã nhớ mặt mũi tên tuổi của từng người trong lớp.
Tính tình cũng rất dễ nói chuyện, không hề kiêu ngạo… Nhưng thực sự khá phiền, hay nói dông dài, mà chỉ cần nói một câu có khi lại kéo lệch chủ đề sang hướng khác, bắn đại bác cũng không đến.
“Phiên ai trực nhật thì quét cho sạch sẽ vào đi, ban đêm nhớ phải ngủ sớm, ngủ sớm rất quan trọng, đừng ăn cơm nhiều dầu mỡ, bài nào không biết làm thì để đó, có thể hỏi nhưng tuyệt đối không chép bài, lúc về nhà nhớ phải quan tâm chăm sóc ba mẹ, ba mẹ các em đi làm cả ngày cũng rất mệt mỏi, đúng rồi, ngày mai chắc sẽ mưa đấy, tốt nhất là mang dù theo nhé…”
“…”
Tiết cuối buổi chiều kết thúc, học sinh nào trọ ở trường tiếp tục khóa tự học buổi tối.
Trước đó hai người Hạ Triều và Tạ Du trùng hợp có tỉ lệ trốn tiết tự học rất cao, không phải một người trốn thì là hai người cùng trốn một lúc, thế nên khai giảng được nửa tháng rồi mới biết đối phương cũng học nội trú.
Hơn nửa lớp đã đi về, chỉ còn lại khoảng mười người, vừa làm bài tập vừa buôn dưa với nhau.
Trời bên ngoài bắt đầu tối.
Vạn Đạt bí hiểm hỏi: “Mọi người biết có vụ ma ám ở tòa nhà ký túc tụi mình không?”
Lúc Vạn Sự Thông bắt đầu chủ đề thần bí này, Hạ Triều còn đang lôi kéo Tạ Du cùng chơi một trò chơi đồng đội, tên này không ngừng say sưa với kỹ thuật điêu luyện của mình: “Mình thật mạnh quá đi – thấy không, một đòn song sát. Tới đây, anh bảo kê cho chú.”
Tạ Du: “Mở to mắt ra mà nhìn, đứa này là tôi giết.”
May mà không thể tấn công đồng đội, nếu không chắc Tạ Du sẽ đập tên này đầu tiên mất.
“Tầng bọn tui ấy, mấy đêm nay toàn nghe thấy tiếng động kỳ lạ, nhất là sau mười hai giờ trở đi, còn có tiếng gõ cửa cơ,” Vạn Đạt càng nói càng hạ thấp giọng, “Nghe đồn mấy ngày trước nó chỉ đi dạo quanh tầng một thôi… Nhưng bắt đầu từ đêm qua, lầu hai cũng xảy ra chuyện, chính tai tui nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc mở cửa thì chẳng thấy ai cả, chỉ thấy cuối hàng lang có một cái bóng lướt qua.”
Vạn Đạt nói tiếp: “Không biết có phải tui nhìn lầm hay không. Nhưng ngày xưa trường tụi mình có một tin đồn, mấy cậu biết hết chứ hả, có người nhảy lầu ấy.”
Mấy đứa bạn xung quanh phụ họa: “Biết biết, nhảy từ tầng thượng xuống.”
“Tui ở tầng một nè, tui cũng nghe thấy mấy lần rồi, có tiếng gõ cửa mà không dám ra mở. Nhưng đúng là hôm qua không nghe thấy nữa, chẳng lẽ nó đi lên trên thật?”
Tạ Du không nghe thấy gì vì đang mải chơi game, gặp được con BOSS, đang định chém, quay đầu lại thì phát hiện đồng đội đã đứng khựng tại chỗ từ lúc nào: “Này. Không phải cậu muốn bảo kê cho tôi sao?”
Hạ Triều vẻ mặt cổ quái: “… Bọn mình ở tầng mấy? Tầng ba hả?”
Tác giả :
Mộc Qua Hoàng