Nguy Tình Hắc Đạo
Chương 3: Đêm dài không ngủ [H+]
Cánh cửa phòng ngủ vừa mới được mở ra, Tiêu Vy Vy còn chưa kịp nói câu gì liền bị một lực mạnh đè ép lên trên tường. Đôi môi đang hé mở cảm nhận được có một thứ ẩm ướt, ấm nóng đang trượt vào miệng cô, lập tức là nụ hôn như bão táp ập đến.
Sau đó không đợi Tiêu Vy Vy kịp phản ứng, hắn lại hôn lên lỗ tai cô, rồi liền từ vạt áo đã rộng mở của cô hôn xuống, Tiêu Vy Vy choáng vàng đến mức phải nhắm nghiền hai mắt, hiện tại cô cảm thấy Trương Lỗi đang ở chỗ cổ của cô cắn cắn lại liếm liếm, liền có chút động tình rên rỉ một tiếng.
Trương Lỗi hài lòng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô, trên người cũng có chút nóng lên, hắn nghiêng đầu cúi xuống hôn lên khuôn mặt Tiêu Vy Vy, nói: "Trải qua nhiều lần như vậy rồi vần còn ngượng ngùng?"
Tiêu Vy Vy trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào, Trương Lỗi lại hưng phấn, trực tiếp kéo tay cô xuống phía dưới ấn vào hạ thân của hắn, hắn thở hổn hển nói: "Em cảm nhận thử xem, có phải nó đang rất muốn em hay không?" Lời nói ám muội vang lên bên tai khiến cho trái tim cô đập dồn dập, gương mặt đỏ gay.
Nói xong hắn trực tiếp cởi áo của Tiêu Vy Vy ra, đưa tay vân vê nhào nặn hai luồng phấn nộn mê người của cô.
Tiêu Vy Vy rút tay về, đẩy Trương Lỗi ra, nói: "Anh chỉ biết nghĩ đến những chuyện này, em vẫn còn đang tức giận đấy."
Trương Lỗi thấp giọng cười, giọng nói trầm thấp vang lên: "Tiểu yêu tinh này, em tức giận là vì anh đến tìm gặp em sao?" Sau đó Trương Lỗi cởi khóa quần ra, rồi lại kéo bàn tay của Tiêu Vy Vy trở về chỗ đó để tiếp tục xoa bóp.
Tiêu Vy Vy thụ động để mặc cho bàn tay của mình bị Trương Lỗi di chuyển kéo qua kéo lại, cô không trả lời lại câu hỏi của hắn, chỉ thầm nghĩ: Đàn ông vẫn giống như một con ngựa đực đứt cương mãi mãi không thể thay đổi như vậy, chờ sau khi ba cô ổn định lại công ty, cô nhất định sẽ rời khỏi hắn.
Trương Lỗi ngậm lấy đầu lưỡi của Tiêu Vy Vy mà nhấm nháp, mút vào, cho đến khi Tiêu Vy Vy cảm thấy hít thở không thông mới buông cô ra. Lửa nóng chạy khắp thân thể, hắn gấp gáp đến mức không thể chờ thêm được nữa mà cởi chiếc váy của cô ra, sau đó tay hắn trực tiếp xoa nắn hạ thân của cô, hắn vừa hôn môi cô vừa mơ hồ không rõ nói: "Tiểu yêu tinh, em thật mê người."
Tiêu Vy Vy bị Trương Lỗi khiến cho vừa nóng lại vừa thở gấp, cái gì cũng không quan tâm, chỉ có thể trầm mê trong những cơn bão táp mãnh liệt do đôi tay của Trương Lỗi tạo ra.
Sau câu nói đó hắn liền cởi nốt chiếc quần lót của Tiêu Vy Vy, rồi nâng hạ thân của mình đâm vào bên trong cô, lúc hắn tiến vào hai người đều rên lên một tiếng thỏa mãn, sau đó Tiêu Vy Vy thấp giọng kêu lên: "Anh nhẹ một chút!"
Trương Lỗi càng làm càng hưng phấn, hắn tách hai chân Tiêu Vy Vy ra một chút, rồi vươn tay nắn bóp khuôn ngực trắng mịn non mềm của cô, sau đó lại duỗi tay rờ rờ lên bụng Tiêu Vy Vy, cười tà mị nói: "Em có cảm nhận được không, nó đang ở chỗ này đấy." Sau đó liền ra sức ra vào bên trong cô.
Tiêu Vy Vu bị Trương Lỗi lăn qua lăn lại không ngừng đổ mồ hôi, toàn thân cũng là bủn rủn vô lực, đành phải bảo Trương Lỗi làm chậm lại một chút.
Trương Lỗi thở gấp nói: "Bảo bối, em hôn anh đi, anh sẽ tha cho em."
Tiêu Vy Vy vô lực nhìn Trương Lỗi, sau đó buộc lòng phải đưa môi mình tới gần, cô vươn đầu lưỡi liếm quanh miệng Trương Lỗi, khiến cho cả người hắn đều run lên, hắn lại khẽ cắn đầu lưỡi của Tiêu Vy Vy một lần nữa, nói: "Vợ yêu, để anh thỏa mãn em!"
Sau đó hắn cũng không còn quan tâm đến điều gì nữa, bắt đầu nâng chân Tiêu Vy Vy lên mạnh mẽ đâm vào. Tiêu Vy Vy bị Trương Lỗi ma sát làm cho có chút đau đớn, chỉ có thể đứt quãng nói: "Anh chậm một chút, nhẹ một chút được không?"
Trương Lỗi chỉ cảm thấy bị kích thích đến sắp điên rồi, hắn ôm Tiêu Vy Vy gắt gao đặt ở dưới thân, cắn răng điều chỉnh lại tốc độ di chuyển, nói: "Thật sự rất muốn vò nát em ở trên chiếc giường này?"
Hạ thân của Tiêu Vy Vy bị căng trướng khó chịu, vừa chua xót vừa tê dại đến không chịu nổi, mãi cho đến khi có một luồng khoái cảm như điện giật đánh úp lại, rốt cục cô hét lên một tiếng, ý thức cũng mất đi hơn phân nửa.
Thấy Tiêu Vy Vy như vậy, Trương Lỗi nâng cơ thể mềm mại vô lực của cô cười nhẹ một tiếng, nói: "Thích không?"
Tiêu Vy Vy nhắm mắt lại không để ý tới hắn, chỉ run giọng nói: "Không... Không thích."
Giọng nói của Trương Lỗi hơi chút khàn khàn: "Bảo bối của anh, nói dối không phải là chuyện một đứa trẻ ngoan được dạy."
Tiếp đó hắn lại áp chặt lên trên người Tiêu Vy Vy không ngừng mạnh mẽ ra vào dưới hạ thân cô.
Tiêu Vy Vy thở gấp, cảm thấy ngực cũng đã có chút đau nhức khó chịu. Cũng trong khoảng thời gian này, Trương Lỗi gần như là ôm trọn lấy người Tiêu Vy Vy mà cấp tốc chuyển động, sau đó hắn chợt gầm lên một tiếng phóng thích chính mình, rồi gắt gao ôm chặt lấy Tiêu Vy Vy nằm bất động trên người cô.
Chờ đến lúc hai người đều khôi phục chút ý thức, Trương Lỗi vẫn dính sát vào Tiêu Vy Vy như cũ, hắn nói: "Tối ngày mai cùng anh đến tham gia một bữa tiệc ở Chu gia."
Tiêu Vy Vy hơi sững người, thân thể có chút run rẩy, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tâm trạng, cố gắng bình tĩnh nói: "Bữa tiệc đó là vì vấn đề gì?"
Trương Lỗi nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm thúy, một lúc sau hắn mới hơi nghiêng người bước xuống giường, cả thân thể rắn chắc đều trần trụi trong không khí, thanh âm đột nhiên trở nên lạnh nhạt, "Trước giờ em cùng anh tham gia những bữa tiệc xã giao đều không quan tâm đến vấn đề này, tại sao hôm nay lại hỏi kỹ vậy?"
Tiêu Vy Vy cúi đầu hơi chột dạ, mất tự nhiên nói, "Em chỉ hơi tò mò..."
Trương Lỗi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt âm trầm, hắn nhếch môi nói, "Là vì tò mò hay là vì em sợ gặp lại người đó?"
Cô giật mình ngẩng đầu lên, hơi lúng túng nói, "Anh nói gì vậy? Em và anh ấy sớm đã không còn quan hệ..."
Hơi nhíu mày, khuôn mặt Trương Lỗi thoáng chốc lạnh xuống, hắn xoay người tiến vào toilet, trước khi rời đi không quên bỏ lại một câu, "Ngày mai biểu hiện cho thật tốt, đừng để anh nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến của em, còn không em tự biết hậu quả sẽ như thế nào..."
Hắn vào trong rồi, lúc này khoé miệng Tiêu Vy Vy dần dần câu lên ý cười tự giễu, cô nằm xuống, hơi nghiêng thân thể vào trong, đáy mắt tràn ra sự chua xót.
Lời nói của hắn đang ám chỉ điều gì có lẽ cô là người hiểu rõ nhất. Nhưng có một điều hắn không hề biết đó chính là từ khi cô đồng ý bán mình cho hắn để đánh đổi lấy tiền tài cho gia tộc, có lẽ từ lúc đó cô đã không còn tư cách để thể hiện ra dáng vẻ lưu luyến đối với người đó nữa rồi.
Sau đó không đợi Tiêu Vy Vy kịp phản ứng, hắn lại hôn lên lỗ tai cô, rồi liền từ vạt áo đã rộng mở của cô hôn xuống, Tiêu Vy Vy choáng vàng đến mức phải nhắm nghiền hai mắt, hiện tại cô cảm thấy Trương Lỗi đang ở chỗ cổ của cô cắn cắn lại liếm liếm, liền có chút động tình rên rỉ một tiếng.
Trương Lỗi hài lòng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô, trên người cũng có chút nóng lên, hắn nghiêng đầu cúi xuống hôn lên khuôn mặt Tiêu Vy Vy, nói: "Trải qua nhiều lần như vậy rồi vần còn ngượng ngùng?"
Tiêu Vy Vy trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào, Trương Lỗi lại hưng phấn, trực tiếp kéo tay cô xuống phía dưới ấn vào hạ thân của hắn, hắn thở hổn hển nói: "Em cảm nhận thử xem, có phải nó đang rất muốn em hay không?" Lời nói ám muội vang lên bên tai khiến cho trái tim cô đập dồn dập, gương mặt đỏ gay.
Nói xong hắn trực tiếp cởi áo của Tiêu Vy Vy ra, đưa tay vân vê nhào nặn hai luồng phấn nộn mê người của cô.
Tiêu Vy Vy rút tay về, đẩy Trương Lỗi ra, nói: "Anh chỉ biết nghĩ đến những chuyện này, em vẫn còn đang tức giận đấy."
Trương Lỗi thấp giọng cười, giọng nói trầm thấp vang lên: "Tiểu yêu tinh này, em tức giận là vì anh đến tìm gặp em sao?" Sau đó Trương Lỗi cởi khóa quần ra, rồi lại kéo bàn tay của Tiêu Vy Vy trở về chỗ đó để tiếp tục xoa bóp.
Tiêu Vy Vy thụ động để mặc cho bàn tay của mình bị Trương Lỗi di chuyển kéo qua kéo lại, cô không trả lời lại câu hỏi của hắn, chỉ thầm nghĩ: Đàn ông vẫn giống như một con ngựa đực đứt cương mãi mãi không thể thay đổi như vậy, chờ sau khi ba cô ổn định lại công ty, cô nhất định sẽ rời khỏi hắn.
Trương Lỗi ngậm lấy đầu lưỡi của Tiêu Vy Vy mà nhấm nháp, mút vào, cho đến khi Tiêu Vy Vy cảm thấy hít thở không thông mới buông cô ra. Lửa nóng chạy khắp thân thể, hắn gấp gáp đến mức không thể chờ thêm được nữa mà cởi chiếc váy của cô ra, sau đó tay hắn trực tiếp xoa nắn hạ thân của cô, hắn vừa hôn môi cô vừa mơ hồ không rõ nói: "Tiểu yêu tinh, em thật mê người."
Tiêu Vy Vy bị Trương Lỗi khiến cho vừa nóng lại vừa thở gấp, cái gì cũng không quan tâm, chỉ có thể trầm mê trong những cơn bão táp mãnh liệt do đôi tay của Trương Lỗi tạo ra.
Sau câu nói đó hắn liền cởi nốt chiếc quần lót của Tiêu Vy Vy, rồi nâng hạ thân của mình đâm vào bên trong cô, lúc hắn tiến vào hai người đều rên lên một tiếng thỏa mãn, sau đó Tiêu Vy Vy thấp giọng kêu lên: "Anh nhẹ một chút!"
Trương Lỗi càng làm càng hưng phấn, hắn tách hai chân Tiêu Vy Vy ra một chút, rồi vươn tay nắn bóp khuôn ngực trắng mịn non mềm của cô, sau đó lại duỗi tay rờ rờ lên bụng Tiêu Vy Vy, cười tà mị nói: "Em có cảm nhận được không, nó đang ở chỗ này đấy." Sau đó liền ra sức ra vào bên trong cô.
Tiêu Vy Vu bị Trương Lỗi lăn qua lăn lại không ngừng đổ mồ hôi, toàn thân cũng là bủn rủn vô lực, đành phải bảo Trương Lỗi làm chậm lại một chút.
Trương Lỗi thở gấp nói: "Bảo bối, em hôn anh đi, anh sẽ tha cho em."
Tiêu Vy Vy vô lực nhìn Trương Lỗi, sau đó buộc lòng phải đưa môi mình tới gần, cô vươn đầu lưỡi liếm quanh miệng Trương Lỗi, khiến cho cả người hắn đều run lên, hắn lại khẽ cắn đầu lưỡi của Tiêu Vy Vy một lần nữa, nói: "Vợ yêu, để anh thỏa mãn em!"
Sau đó hắn cũng không còn quan tâm đến điều gì nữa, bắt đầu nâng chân Tiêu Vy Vy lên mạnh mẽ đâm vào. Tiêu Vy Vy bị Trương Lỗi ma sát làm cho có chút đau đớn, chỉ có thể đứt quãng nói: "Anh chậm một chút, nhẹ một chút được không?"
Trương Lỗi chỉ cảm thấy bị kích thích đến sắp điên rồi, hắn ôm Tiêu Vy Vy gắt gao đặt ở dưới thân, cắn răng điều chỉnh lại tốc độ di chuyển, nói: "Thật sự rất muốn vò nát em ở trên chiếc giường này?"
Hạ thân của Tiêu Vy Vy bị căng trướng khó chịu, vừa chua xót vừa tê dại đến không chịu nổi, mãi cho đến khi có một luồng khoái cảm như điện giật đánh úp lại, rốt cục cô hét lên một tiếng, ý thức cũng mất đi hơn phân nửa.
Thấy Tiêu Vy Vy như vậy, Trương Lỗi nâng cơ thể mềm mại vô lực của cô cười nhẹ một tiếng, nói: "Thích không?"
Tiêu Vy Vy nhắm mắt lại không để ý tới hắn, chỉ run giọng nói: "Không... Không thích."
Giọng nói của Trương Lỗi hơi chút khàn khàn: "Bảo bối của anh, nói dối không phải là chuyện một đứa trẻ ngoan được dạy."
Tiếp đó hắn lại áp chặt lên trên người Tiêu Vy Vy không ngừng mạnh mẽ ra vào dưới hạ thân cô.
Tiêu Vy Vy thở gấp, cảm thấy ngực cũng đã có chút đau nhức khó chịu. Cũng trong khoảng thời gian này, Trương Lỗi gần như là ôm trọn lấy người Tiêu Vy Vy mà cấp tốc chuyển động, sau đó hắn chợt gầm lên một tiếng phóng thích chính mình, rồi gắt gao ôm chặt lấy Tiêu Vy Vy nằm bất động trên người cô.
Chờ đến lúc hai người đều khôi phục chút ý thức, Trương Lỗi vẫn dính sát vào Tiêu Vy Vy như cũ, hắn nói: "Tối ngày mai cùng anh đến tham gia một bữa tiệc ở Chu gia."
Tiêu Vy Vy hơi sững người, thân thể có chút run rẩy, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tâm trạng, cố gắng bình tĩnh nói: "Bữa tiệc đó là vì vấn đề gì?"
Trương Lỗi nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm thúy, một lúc sau hắn mới hơi nghiêng người bước xuống giường, cả thân thể rắn chắc đều trần trụi trong không khí, thanh âm đột nhiên trở nên lạnh nhạt, "Trước giờ em cùng anh tham gia những bữa tiệc xã giao đều không quan tâm đến vấn đề này, tại sao hôm nay lại hỏi kỹ vậy?"
Tiêu Vy Vy cúi đầu hơi chột dạ, mất tự nhiên nói, "Em chỉ hơi tò mò..."
Trương Lỗi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt âm trầm, hắn nhếch môi nói, "Là vì tò mò hay là vì em sợ gặp lại người đó?"
Cô giật mình ngẩng đầu lên, hơi lúng túng nói, "Anh nói gì vậy? Em và anh ấy sớm đã không còn quan hệ..."
Hơi nhíu mày, khuôn mặt Trương Lỗi thoáng chốc lạnh xuống, hắn xoay người tiến vào toilet, trước khi rời đi không quên bỏ lại một câu, "Ngày mai biểu hiện cho thật tốt, đừng để anh nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến của em, còn không em tự biết hậu quả sẽ như thế nào..."
Hắn vào trong rồi, lúc này khoé miệng Tiêu Vy Vy dần dần câu lên ý cười tự giễu, cô nằm xuống, hơi nghiêng thân thể vào trong, đáy mắt tràn ra sự chua xót.
Lời nói của hắn đang ám chỉ điều gì có lẽ cô là người hiểu rõ nhất. Nhưng có một điều hắn không hề biết đó chính là từ khi cô đồng ý bán mình cho hắn để đánh đổi lấy tiền tài cho gia tộc, có lẽ từ lúc đó cô đã không còn tư cách để thể hiện ra dáng vẻ lưu luyến đối với người đó nữa rồi.
Tác giả :
Nam Cung Tử Uyển