Ngưu Nam
Chương 273
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ sau lần Bé Khỉ bán bộ cờ vua kia, không ít người trấn trên đều đang đồn Bé Khỉ có thể kiếm tiền, nghe được điều này chuông báo động của người lớn trong nhà bọn họ vang lên “reng reng”, chờ sau đó Tiếu Thụ Lâm lại làm một bộ cờ vua cho Bé Khỉ, lão Chu liền không xoa quân cờ giúp bé nữa.
Không có lão Chu hỗ trợ, quân cờ của Bé Khỉ xoa ra liền không đẹp như trước đó, màu sắc càng đậm, xoa một đoạn thời gian, thoạt nhìn coi như là không tồi, nhưng mà so sánh cùng bộ bàn cờ kia, thiếu chút trong sáng và ôn nhuận tựa ngọc không phải ngọc, cấp bậc nhất thời liền không biết rớt mấy lần.
Sau này lại có người nói Bé Khỉ biết xoa óc chó có thể kiếm tiền, người lớn nhà bọn họ liền nói: “Này đều là ba bé chiếu cố giúp bé, bộ cờ vua lần này La Mông không giúp bé, xem mỗi một quân cờ đen mượt đó kìa, đừng nói trên một vạn tệ, một ngàn tệ bán cho bạn muốn hay không?
Những lời này vừa truyền ra, mọi người liền nói, lão Chu một đôi tay kia cũng thật khác biệt, Ngưu Vương trang anh cũng khác biệt, này khẳng định là Ngưu Vương đang báo ân đó, ai chẳng biết lúc trước Nhị Lang mẹ Nhị Lang đều đã bị kéo đi lò mổ, lúc ấy việc này vừa vặn bị lão Chu gặp phải, dùng hơn một vạn tệ mua lại mẹ con chúng nó, Bành Lão Cữu gọi một cú điện thoại, lúc này con trai ông ta mới kéo con trâu mẹ từ lò mổ về.
Việc này người của trấn trên không ít nghe Bành Lão Cửu thổi phồng.
Chút thời gian trước, lão Chu suy nghĩ một chút trâu nhà mình cho mượn đi không ít, bản thân anh lại không có thời gian thường thường đi ra ngoài thăm hỏi, tìm Bành Lão Cửu nói chuyện một hồi. Bành Lão Cửu này nhiều thế hệ trong nhà đều là làm buôn bán trâu, hiện giờ con trai của ông ta cũng có thể một mình đảm đương một phía, trong nhà thiếu một mình ông ta cũng xoay sở được.
Lão Chu tìm Bành Lão Cửu trao đổi, một tháng trả ông ta năm ngàn tệ, bảo ông ta làm cố vấn nuôi dưỡng trâu của Ngưu Vương trang, việc cũng không nặng, chính là tới thôn làng phụ cận đi dạo một chút, xem xét một chút tình huống nuôi dưỡng của hộ nuôi trâu, thuận tiện giám sát tiêu chuẩn vắt sữa nuôi trâu, nếu gặp phải con trâu nào có bệnh tật gì, cũng có thể kịp thời phát hiện.
Bành Lão Cửu cảm thấy việc này không tồi, tiền nhiều việc ít cách nhà gần, còn được người ta tôn trọng, vì thế đồng ý. Nói thật nhà bọn họ cũng không dễ dàng, hai năm nay bởi vì lão Chu chiếu cố việc làm ăn của ông, buôn bán lời một ít sơ sơ, nhưng đối một gia đình lớn nhà bọn họ mà nói, chút tiền đó cũng vẫn là không đủ bọn họ áo cơm không lo.
Mấy đứa cháu bên dưới càng ngày càng lớn, phải học cao trung học đại học, chính là lúc phải dùng tiền, con trai nhỏ tới bây giờ còn chưa kết hôn nữa, bây giờ không có căn nhà tử tế ai muốn gả con gái cho bạn chứ. Bành Lão Cửu hỗ trợ cho lão Chu, về sau mỗi tháng có năm ngàn tệ tiền lương, có khoản thu nhập này, tình huống kinh tế của nhà bọn họ nhất thời liền có thể dư dả không ít.
Bành Lão Cữu một tuần đi làm sáu ngày, chủ nhật khẳng định phải về nhà, thời gian khác bình thường sẽ ở tại tứ hợp viện, có đôi khi cũng sẽ ngồi xe trở về, dù sao từ nhà ông tới trấn Thủy Ngưu, ngồi xe cũng liền thời gian mấy chục phút, đi đi về về rất thuận tiện.
Từ sau lúc Bành Lão Cửu bắt đầu lượn phố đi ngõ ở trấn Thủy Ngưu, câu chuyện Nhị Lang cứu mẹ liền nhà nhà đều biết rồi, trước đây tuy rằng mọi người cũng đều biết có một chuyện như vậy, nhưng không biết cụ thể nha, lúc này Bành Lão Cửu chính là đương sự, ông ta nói còn có thể giả sao?
Đối với việc này, lão Chu tự nhiên là vui ngoài mong đợi. Người địa phương bọn anh tin quỷ thần nhiều, cho dù là người không tin lắm, bình thường cũng sẽ không dễ dàng đi đụng chạm loại rủi ro này, có một cái câu chuyện thần thoại sắc màu nhiều người tin như vậy, Ngưu Vương trang của anh chẳng khác nào là thêm một tầng bảo vệ, chỗ tốt trong đó, tất nhiên là không cần nhiều lời.
Chút thời gian trước có người hỏi hòa thượng Tuệ Chân, chuyện Ngưu Vương có phải thật hay không? Hòa thượng Tuệ Chân tụng một câu Phật hiệu, nói: “Thiện ác chi báo, như bóng với hình, tam thế nhân quả, tuần hoàn không mất”. Vì thế mọi người cảm thấy việc này lại chân thật mấy phần.
Dưới sự trợ giúp của mọi người tại trấn Thủy Ngưu, hiện giờ Bảo Tháp tự đã xây xong rồi, quy mô ngôi chùa không lớn, phía trước một cái đại điện, đằng sau một cái sân nhỏ. Từ lúc hòa thượng Tuệ Chân mới tới trấn Thủy Ngưu, còn có mấy người tín đồ đi cùng thầy, những tín đồ này giúp thầy làm không ít tuyên truyền ở trấn trên, sau đó có người của trấn trên đi nghe giảng kinh, sau khi trở về cũng đều nói thầy là cao tăng chân chính có tu vi, hiện giờ ngôi chùa xây xong, hương khói tự nhiên không kém.
Khác với phần đông đạo quan của trấn Thủy Ngưu, ở Bảo Tháp tự, mọi người không chỉ có là mùng một mười lăm tới thắp hương, mỗi buổi chiều đều còn có không ít người sẽ tới trong chùa nghe hòa thượng giảng kinh, nhà sư của Bảo Tháp tự cũng thường thường đi lại ở trấn trên, có mấy nhà sư tuổi trẻ thậm chí sẽ tại sau khi kết thúc khóa sớm mỗi ngày đi quảng trường văn hóa luyện võ, những nhà sư này ngoại trừ mặc tăng bào cạo trọc, thoạt nhìn cùng thanh niên trấn trên cũng không có gì khác, chính là tính cách phần lớn bình thản nhân hậu, phổ biến đều khá vui vẻ.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm từng tặng một lần cây ăn trái cho bọn họ, các loại cây ăn trái trên Ngưu Vương trang, hiện tại mùa này có thể nhổ trồng, mỗi loại tặng hai cây cho bọn họ, còn có đám đang kết trái, phải chờ tới đầu xuân năm tới lại tặng qua cho bọn họ. Mấy cây ăn trái này liền bị các nhà sư trồng ở trong cái sân đằng sau, tưới nước bón phân tận hết sức lực.
Tại đồng thời xây ngôi chùa, một đoạn đường từ dưới làng Thôn Oa tử tới Bào Tháp tự cũng bị mở rộng, tuy rằng còn chỉ là mặt đường cát đá, nhưng tốt xấu xe hơi bốn bánh đã có thể lái đi vào được.
Sau đó hòa thượng Tuệ Chân lại mua một đám thanh đá xanh dài chất đống trên đất trống phía dưới Bảo Tháp tự, mỗi ngày vừa có thời gian liền dẫn những sư đệ trẻ tuổi của thấy đi lót đường, những người già phụ nữ và trẻ em thường xuyên đi nghe kinh không giúp gì được, bọn họ đều là tự mình làm, có đôi khi cũng sẽ có mấy người khách hành hương có tiền có thời gian dừng bước, xắn tay áo xắn ống quần cùng đổ mồ hôi cùng bọn họ, một ngày lại một ngày như vậy, hiện giờ hơn phân nửa con đường này đều đã được lót thanh đá xanh rồi.
thanh đá xanh
Mấy ngày nay, danh tiếng của Bảo Tháp tự càng truyền càng rộng, hiện giờ trên diễn đàn Đồng thành cũng có mấy topic giới thiệu ngôi chùa này, cũng có một ít người thành phố tới trấn Thủy Ngưu, liền sẽ bao một chiếc xe trâu tới Bảo Tháp tự thắp nén nhang trước, tuy rằng so sánh cùng rất nhiều chùa cổ nổi tiếng, vẫn là quạnh quẽ rất nhiều, nhưng này đã xem như một cái khởi đầu tốt rồi.
Bên lão Chu, lúc tuần lễ vàng mùng một tháng mười sắp kết thúc, trên Ngưu Vương trang lại chào đón hai người khách, đạo diễn Triệu và mẹ ông. Lần này hai người này còn mang tới một đôi đầu sư tử năm nay mới hái xuống, đôi đầu sư tử này kích cỡ lớn, cầm trong tay nặng trịch, hoa văn rất sâu, phô trương tục tằng, mang theo một cỗ khí phách, hiếm có chính là hai cái óc chó này còn rất xứng đôi, vừa nhìn liền biết không phải hàng rẻ tiền.
Ý của đạo diễn Triệu và mẹ ông là muốn nhờ lão Chu xoa giúp bọn họ đôi óc chó này, việc này hai người bọn họ trước khi tới đây cũng đã thảo luận qua ở trong điện thoại, lão Chu cũng không cò kè mặc cả liền đồng ý rồi. Lần này anh bảo hai người này tới đây, chủ yếu là vì nguồn tiêu thụ đám óc chó của nhà bọn anh, nếu bọn anh tự bán óc chó, đông bán một đôi tây bán một đôi, nghiêm túc còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, danh tiếng liền vang tới chân trời rồi, này cũng không phải lão Chu nguyện ý nhìn tới, im ắng phát tài lớn mới là mục tiêu phấn đấu của anh.
Lão Chu đề xuất óc chó sau này nhà mình xoa ra đặt ở trong tiệm bọn họ bán, bất kế bán ra bao nhiêu tiền, anh phải tám phần, mấy người đạo diễn Triệu hai phần. Hiện tại mẹ của đạo diễn Triệu lớn tuổi rồi, rất ít xen vào chuyện làm ăn trong tiệm, bản thân bà thỉnh thoảng ra tay, cũng chỉ thích làm một ít mua bán kiếm ổn không lỗ bớt lo, vì thế hai bên ăn nhịp với nhau.
Không lâu sau, thủ đô, một tiệm đồ chơi văn hóa óc chó.
“Ông chủ, chỗ ông đều không có óc chó tốt à”. Một người khách sau khi vào tiệm dạo qua một vòng, lắc đầu nói.
“Ngài muốn tìm cái dạng gì?”. Ông chủ hỏi gã ta.
“Phải là thông thấu một chút, trơn bóng một chút, tôi thấy đám óc chó của ông đều giống như mảnh gỗ ấy”.
“Quý khách, ngài thật biết nói đùa, óc chó cũng không phải là chất gỗ hay sao?”.
“Liền không có cái tốt hơn chút à?”.
“Ngài liền nói muốn cái hình dáng gì đi, cho dù trong tiệm không có, nói không chừng tôi ta còn tìm một chút giùm ngài”.
“Là như vầy, hai ngày trước tôi tới nhà bạn làm khách, ở nhà bọn họ nhìn thấy một cái vòng tay, đặc biệt đẹp, cái màu sắc đó, tính chất đó, còn đẹp so với ngọc thạch bình thường, nhìn rồi tôi liền muốn mua một cái giống vậy cho mẹ tôi, hôm nay tìm cả buổi, lại là không thấy cái nào tốt”.
“Bạn ngài, chẳng lẽ là họ Vương?”. Ông chủ hỏi dò.
“Đúng, ông sao lại biết?”. Người khách giật mình.
“Cái vòng tay của nhà ông ta, có phải còn có khắc A di đà phật, là xâu mười tám hạt hay không?”.
“Ông biết cái vòng óc chó đó hả?”.
“Đâu chỉ tôi biết, trên con đường này bất kể tiệm nhà ai ngài đi vào hỏi một chút, đều biết”. Ông chủ lắc đầu, thầm nghĩ, xem ra hôm nay cuộc mua bán này là làm không thành rồi.
“Cái vòng tay đó nổi tiếng vậy à?”.
“Ài, thật cũng không phải cái vòng tay đó nổi tiếng”. Dù sao bây giờ rãnh rỗi cũng là rãnh rỗi, ông chủ liền trò chuyện chút cùng người khách này: “Nói tới liền tại khoảng một năm trước, có người đăng một tấm hình của một đôi óc chó trên diễn đàn tôi hay lên, đó là một đôi thu tử, hình dạng đường vân đều bình thường, chính là cái tính chất đó, ngọc không phải ngọc, cái đó kêu đẹp! Khiến bao nhiêu người yêu óc chó đều mất hồn luôn”.
“Khi đó chúng tôi đều đang suy đoán, óc chó của ông ta là trời sinh liền đặc thù, hay là dùng cái phương pháp đặc biệt gì tạo ra, hay là có cái người thể chất đặc thù gì, xoa ra đôi có chó này. Thẳng tới không lâu trước đó, vợ lão Triệu bên Thất Bảo trai cầm ra cái vòng tay cho mấy chúng tôi xem, còn nói bà ta đã bàn bạc xong cùng chồng rồi, sau này óc chó của nhà bọn họ đều đặt ở Thất Bảo trai bán, người khác muốn nhúng tay cũng chen vào không lọt, từ sớm đều dừng tâm tư lại rồi”.
“Ngài không biết Vợ lão Triệu của Thất Bảo trai phải không? Người trong giới chúng tôi đều quen biết nhau cả, mấy chục năm lão giao tình của tôi và bà ấy, biết bà ấy sẽ không phóng yên vụ đạn* nếu bà ấy nói như vậy, chuyện này coi như là ván đã đóng thuyền. Cho nên nếu ngài muốn mua cái loại óc chó này, còn phải đi Thất Bảo trai, trước đó tôi cũng nghe nói cái vòng tay bị một người khách họ Vương ra giá mua đi rồi, mới có câu chuyện vừa nói”.
*phóng yên vụ đạn = thả khói tung hỏa mù: ý nói không phải nói suông, nói ra để nghe chơi thôi, mà là đã nói là làm
“Tôi biết Thất Bảo trai, trước đó lúc tôi thấy cái vòng óc chó đó đẹp, cũng hỏi mua từ đâu, nhưng mà bạn tôi nói tôi đừng đi, tới rồi hiện tại cũng không có, đơn đặt hàng cũng không biết xếp tới khi nào. Tôi nói ông chủ này, ông có biết óc chó của bọn họ rốt cục là tới từ đâu không?”. Câu chuyện ông chủ tiệm mới vừa nói, người khách nghe tới cũng là có hương có sắc.
“Vợ lão Triệu nói là có người xoa ra, này chính là xoa ra”.
“Còn có người như vậy?”.
“Ha ha, thế giới rộng lớn, có đủ chuyện lạ”.
Đợi tới mùa lúa vàng óng ánh phủ kín sân phơi, xưởng sữa bột của nhà lão Chu rốt cục cũng sản xuất ra đợt đầu tiên sữa bột trẻ sơ sinh trẻ nhỏ.
Bởi vì sản lượng của sữa bột có hạn, trước khi tiêu thụ, lão Chu để người làm thống kê nhu cầu mua, phát hiện sản lượng của xưởng sữa bột nhà bọn anh còn xa xa không đủ. Cung không đủ cầu, lại không thể giống như nông sản phẩm trước đó, đăng lên mạng để mọi người tùy tiện tranh, bởi vì thường xuyên đổi thương hiệu sữa bột đối trẻ con không tốt.
Lão Chu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định bốc thăm quyết định, một khi xác định danh ngạch, liền vẫn duy trì cung cấp, thẳng tới đứa bé này tròn hai tuổi, hoặc là cha mẹ đối phương quyết định bỏ không mua nữa, hoặc là tồn tại hiện tượng đầu cơ trục lợi, một khi phát hiện, lập tức ngừng cung cấp.
Đáp lại yêu cầu của dân mạng, quá trình bốc thăm này phải công khai, trực tiếp mở video call, địa điểm video call liền chọn ở trong văn phòng trên lầu tứ hợp viện của Ngưu Vương trang, vì biểu hiện tính chân thật của video call, lão Chu còn bảo người đặt một cá TV làm phông nền trong văn phòng, trong TV đưa tin chính là tiết mục tin tức của cùng ngày.
“Lão Chu, đừng khẩn trương”. Tối cùng ngày, rất nhiều công nhân dài hạn ngắn hạn ở tứ hợp viện đều chen chúc ở cửa văn phòng xem náo nhiệt, ngay cả người trong làng đều tới.
“Này có gì phải khẩn trương chứ?”. Lão Chu cười hì hì, bảo người chuẩn bị sẵn sàng đồ đạc cần thiết.
“Phải nhớ nói rõ ràng chúng ta không phải hoạt động bốc thăm trúng thưởng, đừng khiến người ta cho rằng sữa bột chúng ta cho không”. Ông La ngậm ống điếu cũng tới rồi.
“Con biết ạ”. Lão Chu thận trọng gật đầu, ừm, này phải nhớ rõ nói.
“Đừng quên lời đó”. Tiếu Thụ lâm cũng cười vỗ vỗ bờ vai của anh.
“Yên tâm đi, chỉ nói mấy câu thôi hà, không quên được”.
“Được rồi lão Chu ơi, video call mở rồi”.
“Khụ khụ”. Lão Chu thoải mái ngồi ngay ngắn ở trước máy tính, anh hắng hắng giọng, chỉnh chỉnh tây trang thẳng thớm lâu rồi không mặc, đối diện cameras nói: “Mọi người khỏe, tôi là lão Chu…….”.
Từ sau lần Bé Khỉ bán bộ cờ vua kia, không ít người trấn trên đều đang đồn Bé Khỉ có thể kiếm tiền, nghe được điều này chuông báo động của người lớn trong nhà bọn họ vang lên “reng reng”, chờ sau đó Tiếu Thụ Lâm lại làm một bộ cờ vua cho Bé Khỉ, lão Chu liền không xoa quân cờ giúp bé nữa.
Không có lão Chu hỗ trợ, quân cờ của Bé Khỉ xoa ra liền không đẹp như trước đó, màu sắc càng đậm, xoa một đoạn thời gian, thoạt nhìn coi như là không tồi, nhưng mà so sánh cùng bộ bàn cờ kia, thiếu chút trong sáng và ôn nhuận tựa ngọc không phải ngọc, cấp bậc nhất thời liền không biết rớt mấy lần.
Sau này lại có người nói Bé Khỉ biết xoa óc chó có thể kiếm tiền, người lớn nhà bọn họ liền nói: “Này đều là ba bé chiếu cố giúp bé, bộ cờ vua lần này La Mông không giúp bé, xem mỗi một quân cờ đen mượt đó kìa, đừng nói trên một vạn tệ, một ngàn tệ bán cho bạn muốn hay không?
Những lời này vừa truyền ra, mọi người liền nói, lão Chu một đôi tay kia cũng thật khác biệt, Ngưu Vương trang anh cũng khác biệt, này khẳng định là Ngưu Vương đang báo ân đó, ai chẳng biết lúc trước Nhị Lang mẹ Nhị Lang đều đã bị kéo đi lò mổ, lúc ấy việc này vừa vặn bị lão Chu gặp phải, dùng hơn một vạn tệ mua lại mẹ con chúng nó, Bành Lão Cữu gọi một cú điện thoại, lúc này con trai ông ta mới kéo con trâu mẹ từ lò mổ về.
Việc này người của trấn trên không ít nghe Bành Lão Cửu thổi phồng.
Chút thời gian trước, lão Chu suy nghĩ một chút trâu nhà mình cho mượn đi không ít, bản thân anh lại không có thời gian thường thường đi ra ngoài thăm hỏi, tìm Bành Lão Cửu nói chuyện một hồi. Bành Lão Cửu này nhiều thế hệ trong nhà đều là làm buôn bán trâu, hiện giờ con trai của ông ta cũng có thể một mình đảm đương một phía, trong nhà thiếu một mình ông ta cũng xoay sở được.
Lão Chu tìm Bành Lão Cửu trao đổi, một tháng trả ông ta năm ngàn tệ, bảo ông ta làm cố vấn nuôi dưỡng trâu của Ngưu Vương trang, việc cũng không nặng, chính là tới thôn làng phụ cận đi dạo một chút, xem xét một chút tình huống nuôi dưỡng của hộ nuôi trâu, thuận tiện giám sát tiêu chuẩn vắt sữa nuôi trâu, nếu gặp phải con trâu nào có bệnh tật gì, cũng có thể kịp thời phát hiện.
Bành Lão Cửu cảm thấy việc này không tồi, tiền nhiều việc ít cách nhà gần, còn được người ta tôn trọng, vì thế đồng ý. Nói thật nhà bọn họ cũng không dễ dàng, hai năm nay bởi vì lão Chu chiếu cố việc làm ăn của ông, buôn bán lời một ít sơ sơ, nhưng đối một gia đình lớn nhà bọn họ mà nói, chút tiền đó cũng vẫn là không đủ bọn họ áo cơm không lo.
Mấy đứa cháu bên dưới càng ngày càng lớn, phải học cao trung học đại học, chính là lúc phải dùng tiền, con trai nhỏ tới bây giờ còn chưa kết hôn nữa, bây giờ không có căn nhà tử tế ai muốn gả con gái cho bạn chứ. Bành Lão Cửu hỗ trợ cho lão Chu, về sau mỗi tháng có năm ngàn tệ tiền lương, có khoản thu nhập này, tình huống kinh tế của nhà bọn họ nhất thời liền có thể dư dả không ít.
Bành Lão Cữu một tuần đi làm sáu ngày, chủ nhật khẳng định phải về nhà, thời gian khác bình thường sẽ ở tại tứ hợp viện, có đôi khi cũng sẽ ngồi xe trở về, dù sao từ nhà ông tới trấn Thủy Ngưu, ngồi xe cũng liền thời gian mấy chục phút, đi đi về về rất thuận tiện.
Từ sau lúc Bành Lão Cửu bắt đầu lượn phố đi ngõ ở trấn Thủy Ngưu, câu chuyện Nhị Lang cứu mẹ liền nhà nhà đều biết rồi, trước đây tuy rằng mọi người cũng đều biết có một chuyện như vậy, nhưng không biết cụ thể nha, lúc này Bành Lão Cửu chính là đương sự, ông ta nói còn có thể giả sao?
Đối với việc này, lão Chu tự nhiên là vui ngoài mong đợi. Người địa phương bọn anh tin quỷ thần nhiều, cho dù là người không tin lắm, bình thường cũng sẽ không dễ dàng đi đụng chạm loại rủi ro này, có một cái câu chuyện thần thoại sắc màu nhiều người tin như vậy, Ngưu Vương trang của anh chẳng khác nào là thêm một tầng bảo vệ, chỗ tốt trong đó, tất nhiên là không cần nhiều lời.
Chút thời gian trước có người hỏi hòa thượng Tuệ Chân, chuyện Ngưu Vương có phải thật hay không? Hòa thượng Tuệ Chân tụng một câu Phật hiệu, nói: “Thiện ác chi báo, như bóng với hình, tam thế nhân quả, tuần hoàn không mất”. Vì thế mọi người cảm thấy việc này lại chân thật mấy phần.
Dưới sự trợ giúp của mọi người tại trấn Thủy Ngưu, hiện giờ Bảo Tháp tự đã xây xong rồi, quy mô ngôi chùa không lớn, phía trước một cái đại điện, đằng sau một cái sân nhỏ. Từ lúc hòa thượng Tuệ Chân mới tới trấn Thủy Ngưu, còn có mấy người tín đồ đi cùng thầy, những tín đồ này giúp thầy làm không ít tuyên truyền ở trấn trên, sau đó có người của trấn trên đi nghe giảng kinh, sau khi trở về cũng đều nói thầy là cao tăng chân chính có tu vi, hiện giờ ngôi chùa xây xong, hương khói tự nhiên không kém.
Khác với phần đông đạo quan của trấn Thủy Ngưu, ở Bảo Tháp tự, mọi người không chỉ có là mùng một mười lăm tới thắp hương, mỗi buổi chiều đều còn có không ít người sẽ tới trong chùa nghe hòa thượng giảng kinh, nhà sư của Bảo Tháp tự cũng thường thường đi lại ở trấn trên, có mấy nhà sư tuổi trẻ thậm chí sẽ tại sau khi kết thúc khóa sớm mỗi ngày đi quảng trường văn hóa luyện võ, những nhà sư này ngoại trừ mặc tăng bào cạo trọc, thoạt nhìn cùng thanh niên trấn trên cũng không có gì khác, chính là tính cách phần lớn bình thản nhân hậu, phổ biến đều khá vui vẻ.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm từng tặng một lần cây ăn trái cho bọn họ, các loại cây ăn trái trên Ngưu Vương trang, hiện tại mùa này có thể nhổ trồng, mỗi loại tặng hai cây cho bọn họ, còn có đám đang kết trái, phải chờ tới đầu xuân năm tới lại tặng qua cho bọn họ. Mấy cây ăn trái này liền bị các nhà sư trồng ở trong cái sân đằng sau, tưới nước bón phân tận hết sức lực.
Tại đồng thời xây ngôi chùa, một đoạn đường từ dưới làng Thôn Oa tử tới Bào Tháp tự cũng bị mở rộng, tuy rằng còn chỉ là mặt đường cát đá, nhưng tốt xấu xe hơi bốn bánh đã có thể lái đi vào được.
Sau đó hòa thượng Tuệ Chân lại mua một đám thanh đá xanh dài chất đống trên đất trống phía dưới Bảo Tháp tự, mỗi ngày vừa có thời gian liền dẫn những sư đệ trẻ tuổi của thấy đi lót đường, những người già phụ nữ và trẻ em thường xuyên đi nghe kinh không giúp gì được, bọn họ đều là tự mình làm, có đôi khi cũng sẽ có mấy người khách hành hương có tiền có thời gian dừng bước, xắn tay áo xắn ống quần cùng đổ mồ hôi cùng bọn họ, một ngày lại một ngày như vậy, hiện giờ hơn phân nửa con đường này đều đã được lót thanh đá xanh rồi.
thanh đá xanh
Mấy ngày nay, danh tiếng của Bảo Tháp tự càng truyền càng rộng, hiện giờ trên diễn đàn Đồng thành cũng có mấy topic giới thiệu ngôi chùa này, cũng có một ít người thành phố tới trấn Thủy Ngưu, liền sẽ bao một chiếc xe trâu tới Bảo Tháp tự thắp nén nhang trước, tuy rằng so sánh cùng rất nhiều chùa cổ nổi tiếng, vẫn là quạnh quẽ rất nhiều, nhưng này đã xem như một cái khởi đầu tốt rồi.
Bên lão Chu, lúc tuần lễ vàng mùng một tháng mười sắp kết thúc, trên Ngưu Vương trang lại chào đón hai người khách, đạo diễn Triệu và mẹ ông. Lần này hai người này còn mang tới một đôi đầu sư tử năm nay mới hái xuống, đôi đầu sư tử này kích cỡ lớn, cầm trong tay nặng trịch, hoa văn rất sâu, phô trương tục tằng, mang theo một cỗ khí phách, hiếm có chính là hai cái óc chó này còn rất xứng đôi, vừa nhìn liền biết không phải hàng rẻ tiền.
Ý của đạo diễn Triệu và mẹ ông là muốn nhờ lão Chu xoa giúp bọn họ đôi óc chó này, việc này hai người bọn họ trước khi tới đây cũng đã thảo luận qua ở trong điện thoại, lão Chu cũng không cò kè mặc cả liền đồng ý rồi. Lần này anh bảo hai người này tới đây, chủ yếu là vì nguồn tiêu thụ đám óc chó của nhà bọn anh, nếu bọn anh tự bán óc chó, đông bán một đôi tây bán một đôi, nghiêm túc còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, danh tiếng liền vang tới chân trời rồi, này cũng không phải lão Chu nguyện ý nhìn tới, im ắng phát tài lớn mới là mục tiêu phấn đấu của anh.
Lão Chu đề xuất óc chó sau này nhà mình xoa ra đặt ở trong tiệm bọn họ bán, bất kế bán ra bao nhiêu tiền, anh phải tám phần, mấy người đạo diễn Triệu hai phần. Hiện tại mẹ của đạo diễn Triệu lớn tuổi rồi, rất ít xen vào chuyện làm ăn trong tiệm, bản thân bà thỉnh thoảng ra tay, cũng chỉ thích làm một ít mua bán kiếm ổn không lỗ bớt lo, vì thế hai bên ăn nhịp với nhau.
Không lâu sau, thủ đô, một tiệm đồ chơi văn hóa óc chó.
“Ông chủ, chỗ ông đều không có óc chó tốt à”. Một người khách sau khi vào tiệm dạo qua một vòng, lắc đầu nói.
“Ngài muốn tìm cái dạng gì?”. Ông chủ hỏi gã ta.
“Phải là thông thấu một chút, trơn bóng một chút, tôi thấy đám óc chó của ông đều giống như mảnh gỗ ấy”.
“Quý khách, ngài thật biết nói đùa, óc chó cũng không phải là chất gỗ hay sao?”.
“Liền không có cái tốt hơn chút à?”.
“Ngài liền nói muốn cái hình dáng gì đi, cho dù trong tiệm không có, nói không chừng tôi ta còn tìm một chút giùm ngài”.
“Là như vầy, hai ngày trước tôi tới nhà bạn làm khách, ở nhà bọn họ nhìn thấy một cái vòng tay, đặc biệt đẹp, cái màu sắc đó, tính chất đó, còn đẹp so với ngọc thạch bình thường, nhìn rồi tôi liền muốn mua một cái giống vậy cho mẹ tôi, hôm nay tìm cả buổi, lại là không thấy cái nào tốt”.
“Bạn ngài, chẳng lẽ là họ Vương?”. Ông chủ hỏi dò.
“Đúng, ông sao lại biết?”. Người khách giật mình.
“Cái vòng tay của nhà ông ta, có phải còn có khắc A di đà phật, là xâu mười tám hạt hay không?”.
“Ông biết cái vòng óc chó đó hả?”.
“Đâu chỉ tôi biết, trên con đường này bất kể tiệm nhà ai ngài đi vào hỏi một chút, đều biết”. Ông chủ lắc đầu, thầm nghĩ, xem ra hôm nay cuộc mua bán này là làm không thành rồi.
“Cái vòng tay đó nổi tiếng vậy à?”.
“Ài, thật cũng không phải cái vòng tay đó nổi tiếng”. Dù sao bây giờ rãnh rỗi cũng là rãnh rỗi, ông chủ liền trò chuyện chút cùng người khách này: “Nói tới liền tại khoảng một năm trước, có người đăng một tấm hình của một đôi óc chó trên diễn đàn tôi hay lên, đó là một đôi thu tử, hình dạng đường vân đều bình thường, chính là cái tính chất đó, ngọc không phải ngọc, cái đó kêu đẹp! Khiến bao nhiêu người yêu óc chó đều mất hồn luôn”.
“Khi đó chúng tôi đều đang suy đoán, óc chó của ông ta là trời sinh liền đặc thù, hay là dùng cái phương pháp đặc biệt gì tạo ra, hay là có cái người thể chất đặc thù gì, xoa ra đôi có chó này. Thẳng tới không lâu trước đó, vợ lão Triệu bên Thất Bảo trai cầm ra cái vòng tay cho mấy chúng tôi xem, còn nói bà ta đã bàn bạc xong cùng chồng rồi, sau này óc chó của nhà bọn họ đều đặt ở Thất Bảo trai bán, người khác muốn nhúng tay cũng chen vào không lọt, từ sớm đều dừng tâm tư lại rồi”.
“Ngài không biết Vợ lão Triệu của Thất Bảo trai phải không? Người trong giới chúng tôi đều quen biết nhau cả, mấy chục năm lão giao tình của tôi và bà ấy, biết bà ấy sẽ không phóng yên vụ đạn* nếu bà ấy nói như vậy, chuyện này coi như là ván đã đóng thuyền. Cho nên nếu ngài muốn mua cái loại óc chó này, còn phải đi Thất Bảo trai, trước đó tôi cũng nghe nói cái vòng tay bị một người khách họ Vương ra giá mua đi rồi, mới có câu chuyện vừa nói”.
*phóng yên vụ đạn = thả khói tung hỏa mù: ý nói không phải nói suông, nói ra để nghe chơi thôi, mà là đã nói là làm
“Tôi biết Thất Bảo trai, trước đó lúc tôi thấy cái vòng óc chó đó đẹp, cũng hỏi mua từ đâu, nhưng mà bạn tôi nói tôi đừng đi, tới rồi hiện tại cũng không có, đơn đặt hàng cũng không biết xếp tới khi nào. Tôi nói ông chủ này, ông có biết óc chó của bọn họ rốt cục là tới từ đâu không?”. Câu chuyện ông chủ tiệm mới vừa nói, người khách nghe tới cũng là có hương có sắc.
“Vợ lão Triệu nói là có người xoa ra, này chính là xoa ra”.
“Còn có người như vậy?”.
“Ha ha, thế giới rộng lớn, có đủ chuyện lạ”.
Đợi tới mùa lúa vàng óng ánh phủ kín sân phơi, xưởng sữa bột của nhà lão Chu rốt cục cũng sản xuất ra đợt đầu tiên sữa bột trẻ sơ sinh trẻ nhỏ.
Bởi vì sản lượng của sữa bột có hạn, trước khi tiêu thụ, lão Chu để người làm thống kê nhu cầu mua, phát hiện sản lượng của xưởng sữa bột nhà bọn anh còn xa xa không đủ. Cung không đủ cầu, lại không thể giống như nông sản phẩm trước đó, đăng lên mạng để mọi người tùy tiện tranh, bởi vì thường xuyên đổi thương hiệu sữa bột đối trẻ con không tốt.
Lão Chu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định bốc thăm quyết định, một khi xác định danh ngạch, liền vẫn duy trì cung cấp, thẳng tới đứa bé này tròn hai tuổi, hoặc là cha mẹ đối phương quyết định bỏ không mua nữa, hoặc là tồn tại hiện tượng đầu cơ trục lợi, một khi phát hiện, lập tức ngừng cung cấp.
Đáp lại yêu cầu của dân mạng, quá trình bốc thăm này phải công khai, trực tiếp mở video call, địa điểm video call liền chọn ở trong văn phòng trên lầu tứ hợp viện của Ngưu Vương trang, vì biểu hiện tính chân thật của video call, lão Chu còn bảo người đặt một cá TV làm phông nền trong văn phòng, trong TV đưa tin chính là tiết mục tin tức của cùng ngày.
“Lão Chu, đừng khẩn trương”. Tối cùng ngày, rất nhiều công nhân dài hạn ngắn hạn ở tứ hợp viện đều chen chúc ở cửa văn phòng xem náo nhiệt, ngay cả người trong làng đều tới.
“Này có gì phải khẩn trương chứ?”. Lão Chu cười hì hì, bảo người chuẩn bị sẵn sàng đồ đạc cần thiết.
“Phải nhớ nói rõ ràng chúng ta không phải hoạt động bốc thăm trúng thưởng, đừng khiến người ta cho rằng sữa bột chúng ta cho không”. Ông La ngậm ống điếu cũng tới rồi.
“Con biết ạ”. Lão Chu thận trọng gật đầu, ừm, này phải nhớ rõ nói.
“Đừng quên lời đó”. Tiếu Thụ lâm cũng cười vỗ vỗ bờ vai của anh.
“Yên tâm đi, chỉ nói mấy câu thôi hà, không quên được”.
“Được rồi lão Chu ơi, video call mở rồi”.
“Khụ khụ”. Lão Chu thoải mái ngồi ngay ngắn ở trước máy tính, anh hắng hắng giọng, chỉnh chỉnh tây trang thẳng thớm lâu rồi không mặc, đối diện cameras nói: “Mọi người khỏe, tôi là lão Chu…….”.
Tác giả :
Báo Chỉ Hồ Tường