Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh
Chương 61: Phiên ngoại 1
Kiều Mạch là bị đông lạnh đến tỉnh.
Khi tỉnh lại anh vẫn có thói quen nhìn sang bên cạnh xem người ấy, khi ấy Cố Nhan Tân còn ở, anh sẽ cùng hắn ôm nhau và hôn chúc buổi sáng khi tỉnh lại.
Mà từ bây giờ, mỗi ngày buổi sáng mở hai mắt đều sẽ thấy mình như vậy, trong lòng ngực giống như đang ôm ai đó, giữa hai tay trống rỗng, khi bắt đầu Kiều Mạch còn thấy mất mát đến ngây ra, nhưng hiện tại thì không còn.
Bởi vì Cố Tân Tân muốn xuất viện.
Lại nói tiếp ngày đó Kiều Mạch còn chưa kịp cùng đối phương nói chuyện thì đã bị y tá thúc giục trị liệu, rốt cuộc cùng bác sĩ Lý lên thời gian cụ thể, không còn chậm trễ nữa.
Kiều Mạch đành phải rời đi.
Cách ngày đó đã là nửa tháng, anh vẫn cùng Cố Tân Tân liên lạc qua điện thoại, rồi đột nhiên hăn gọi điện bảo muốn anh đưa về nhà, làm Kiều Mạch kinh ngạc hồi lâu.
Tình hình của Kiều Mạch là phải trị liệu rất nhiều mới tốt lên, bệnh viện cũng chấp thuận anh xin về nhà tĩnh dưỡng, nhưng Cố Tân Tân vì sao lại nhanh như vậy đã được xuất viện?
Chẳng lẽ cũng là hết bệnh rồi?
Nếu nói Cô Tân Tân khỏi bệnh rồi, có phải cả Cố Nhị và Cố Tam đều biến mất hay không?
Tưởng tượng đến việc bọn họ biến mất, Kiều Mạch liền cảm thấy trong lòng bất an ngoài ý muốn, thật giống như một người đang viên mãn bỗng nhiên thiếu hụt một bộ phận lớn, tuy rằng vẫn là người này, nhưng tóm lại là không giống nhau.
Kiều Mạch nghĩ cần hỏi rõ ràng.
Buổi tối lăn qua lộn lại, trong lòng vẫn luôn tự hỏi chuyện này, sau khi ngủ cũng mơ thấy hồi ức của hai người, làm Kiều Mạch ngủ không an ổn. Thậm chí buổi sáng còn làm rớt chăn, làm anh từ trong mộng tỉnh vid bị đông lạnh.
Tăng nhiệt độ điều hoà lên cao chút, lại đi tắm táp một cái, Kiều Mạch cuối cùng cũng cảm giác được nhiệt độ thân thể tăng lên chút, anh làm khô tóc, đi đến phòng bếp chiên cho mình ba quả trứng, kẹp bánh mì, sau đó chuẩn bị lên đường đến Duyệt Đại.
Đợi lát nữa gặp Cố Tân Tân, Kiều Mạch cảm thấy mình không thể hiểu được, có điểm kích động.
Trong suy nghĩ, anh thấy mình sẽ không kích động như vậy, nhưng có lẽ chỉ vì mất kiên nhẫn thôi.
Từ hồi ức tỉnh táo lại, Kiều Mạch bước chân vào Duyệt Đại.
Hiện tại không phải thời gian tự do hoạt động, bên trong Duyệt Đại có vẻ có chút quạnh quẽ, ánh mắt Kiều Mạch dạo qua một vòng mọi nơi, chỉ nhìn thấy trước sân có hai y tá đang nói chuyệ với nhau.
Kiều Mạch bước nhanh tiến đến, nhẹ nhàng gõ một chút mặt bàn, hấp dẫn lực chú ý của y tá lại, mới nhẹ giọng mở miệng: “Xin chào, tôi là người nhà của Cố Tân Tân, hôm nay tới đón cậu ấy xuất viện, xin hỏi cậu ấy ở đâu nhi?”
“Cố Tân Tân?” Y tá có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gõ vài chữ ở trên máy tính, chờ đến khi ra kết quả, quay đầu lại cười nói với Kiều Mạch, “Ngại quá, ở chỗ chúng tôi không có người bệnh nào tên là Cố Tân Tân, anh có phải nhớ lầm tên hay không?”
Không có? Sao có thể……
Kiều Mạch quả thực là không biết nên nói gì cho phải: “Khẳng định có, bằng không cô tra một lần nữa đi, Tân Cố, Cố Tân, tìm người có cái tên là Tân thử xem.”
Y tá dứt khoát xoay màn hình máy tính cho Kiều Mạch xem: “Tự anh xem đi, thật sự không có.”
Trên màn hình máy tính hiện ta một kết quả: Không có kết quả.
“Không thể không có!” Kiều Mạch thiếu chút nữa đã vô cớ gây rối, anh đâu thể lần nữa tiếp nhận được cái kết quả không có người này xuất hiện trên đời, anh căn bản không chịu nổi.
Anh đã hy vọng bao nhiều mà giờ lại tuyệt vọng như vậy, thật sự không chịu nổi lần thứ hai.
“Anh muốn đón bệnh nhân xuất viện hôm nay sao?” Y tá ở phía sau vị y tá tóc ngắn kia nhịn không được mở miệng.
Kiều Mạch vội vàng gật đầu: “Đúng vậy!”
“Nhưng mà…… Người kia không phải tên là Cố Tân Tân…… Hắn tên là Cố Nhan Tân……” y tá tóc ngắn nghi hoặc, “Anh thật sự là người nhà của ngài Cố sao?”
Kiều Mạch giật mình tại chỗ.
“Anh rốt cuộc có phải người nhà ngài Cố hay không? Tôi cần xác nhận từ ngài ấy.”
Sau một lúc lâu, Kiều Mạch rốt cuộc trầm giọng đã mở miệng: “Là người nhà của cậu ấy, tôi ở dưới lầu chờ cậu ấy.”
Y tá kỳ quái nhìn nhìn Kiều Mạch, cầm sổ xoay người lên lầu, chỉ để lại Kiều Mạch ngồi ngốc tại sảnh.
Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, dần dần tới gần, cuối cùng ngừng ở phía sau Kiều Mạch.
“Người nhà Cố Nhan Tân, có thể đưa người về.” Thanh âm y tá, “Sau khi đưa về mà đột nhiên không biết mình đang ở đâu thì phải liên hệ với bệnh viện, chúng tôi sẽ thực hiện phương pháp trị liệu tốt nhất.”
Kiều Mạch không hé răng, ngược lại là Cố Nhan Tân lạnh lùng gật đầu: “Tôi biết.”
Y tá thấy đã ổn, cũng không để ý, đặt một cái túi vào tay của Cố Nhan Tân, liền xoay người rời đi.
Cố Nhan Tân nhìn ót Kiều Mạch, thấy đối phương lâu như vậy mà không nói một lời với mình, trong lòng liền suy đoán anh giận rồi.
“Kiều Mạch…… Mạch……” Cố Nhan Tân có chút không quá tự nhiên mở miệng.
Kiều Mạch vẫn không hé răng, bỗng nhiên bước chân nhanh đi ra ngoài.
Cố Nhan Tân vội vàng cầm theo hành lý đi theo phía sau Kiều Mạch, nhắm mắt theo đuôi.
Chờ đến khi ra khỏi bệnh viện, bước chân Kiều Mạch lập tức ngừng lại, Cố Nhan Tân phía sau không phòng bị, cả người thiếu chút nữa đụng phải, cũng may hắn phản ứng nhanh nhẹn, đôi tay đưa ra phía trước, liền ôm cả nười Kiều Mạch vào trong ngực.
“Buông tôi ra. sắc mặt Kiều Mạch lạnh lùng, giãy giụa một chút.
Cố Nhan Tân tuy rằng không biết đối phương vì sao lại giận, nhưng vẫn buông lỏng đôi tay, nghi hoặc nhìn đối phương: “Trông anh có vẻ không vui lắm.”
“Đúng.” Kiều Mạch gật đầu, làm bộ mình rất bình tĩnh, “Tôi rất không vui, tôi thậm chí còn rất tức giận.”
“Vì sao?”
“Anh vì sao lại muốn gạt tôi?” Kiều Mạch miễn cưỡng đè nén sự phẫn nộ của mình.
Cố Nhan Tân trầm giọng nói: “Em không lừa gạt anh.”
“Tên của anh là Cố Nhan Tân, anh vì sao lại gạt tôi anh tên là Cố Tân Tân!” Kiều Mạch chất vấn hắn.
Cố Nhan Tân nói với Kiều Mạch: “Em cho rằng…… Anh sẽ thích cái tên này.”
“Ai bảo anh rằng tôi sẽ thích cái tên này! Anh lại không phải tôi, sao anh lại biết tôi thích hay không thích!” Kiều Mạch tức giận đáp lại, lâu như vậy mặt trái cảm xúc mới được bộc phát, cho dù có tìm được Cố Nhan Tân thì anh vẫn thấp thỏm lo âu, vô luận có chân thật thế nào thì anh vẫn cảm thấy người như bốc hoả, vô cùng phẫn nộ.
Anh phẫn nộ vì Cố Nhan Tân đã lừa dối anh.
“Em xin lỗi.” Cố Nhan Tân chờ Kiều Mạch nói xong, mới đưa tay bắt lấy tay hắn, thấp giọng nói, “Em về sau sẽ không như vậy nữa.”
Cơn giận của Kiều Mạch lập tức tan thành mây khói.
Anh rốt cuộc đang phẫn nộ cái gì, Kiều Mạch có chút vô lực xoa ấn đường của mình, anh hiện tại đã tìm được Cố Nhan Tân, tìm được người mình yêu, không phải đây là một việc đáng ăn mừng sao?
Khoing ngờ lại lẫn lộn đầu đuôi, bởi vì cảm xúc râu ria khác mà lại làm mình mất bình tĩnh.
Hít sâu mấy hơi, Kiều Mạch ngẩng đầu nhìn đôi mắt Cố Nhan Tân: “Em vì sao lại cảm thấy anh sẽ thích cái tên này?”
Cố Nhan Tân do dự một chút, gật gật đầu nói: “Em biết chứ.” Sau đó mới nhìn Kiều Mạch nói, “Cố Nhị nói…… Anh thích tên này……”
Kiều Mạch:……
Cảm giác quen thuốc liền trở lại.
Không được, phải bình tĩnh…… bình tĩnh……
Kiều Mạch lấy lại bình tĩnh, giữ chặt tay Cố Nhan Tân: “Em cứ đi với anh đã.”
Cố Nhan Tân thấy Cố Nhị nói là được, Kiều Mạch quả nhiên không tức giận, tức khắc vui vẻ, cũng không biết Kiều Mạch kéo hắn đi chỗ nào, chỉ lo theo ở phía sau xe, ngồi ở trong xe cứ nhìn Kiều Mạch mãi không dứt.
Kiều Mạch: “…… Em nhìn anh mãi làm gì?”
Cố Nhan Tân nói: “Kỳ quái, em cảm thấy hình như rất lâu rồi hai ta không gặp nhau.”
Kiều Mạch bình tĩnh nói: “Có câu nói, thế gian tương ngộ đều là cửu biệt tương ngộ, nói không chừng chúng ta chính là cửu biệt tương ngộ đó.”
Cố Nhan Tân ừ một tiếng, vẫn nhìn chằm chằm Kiều Mạch như cũ b
Tuy là Kiều Mạch da mặt dày, làm trò lại bị tài xế nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút chịu không nổi, anh thấy ánh mắt tài xế có chút là lạ.
Anh chạm vào Cố Nhan Tân nói: “Em đừng nhìn nữa.”
“Anh đẹp mà.”
Da mặt Kiều Mạch tức khắc nóng.
“Về nhà nhìn tiếp.” Kiều Mạch nhỏ giọng nói.
Cố Nhan Tân chỉ chỉ miệng mình.
Kiều Mạch:……
Thấy tài xế tập trung vô cùng lái xe, ánh mắt không loạn phiêu, Kiều Mạch lén lút thò lại gần Cố Nhan Tân hạ lên trên môi một nụ hôn.
Cố Nhan Tân vươn ba ngón tay: “Ba lần.
Kiều Mạch:……
A…… vẫn là người đó, vẫn là hương vị quen thuộc……
Kiều Mạch liền mặc kệ tài xế, thò đến gần Cố Nhan Tân hôn chụt chụt hai cái nữa lên mặt hắn.
“Vừa lòng?” Kiều Mạch nhìn hắn.
Mặt Cố Nhan Tân hơi hơi đỏ lên, lại tỏ ra bình tĩnh: “Ừm.”
Kiều Mạch nhịn không được nhếch khóe miệng lên.
Giống như đã ở chung rất lâu với nhau rồi, việc thân mật của bọn họ cũng vô số lần, động tác giữa hai người lại vô cùng thành thạo, không bao giờ có chút chần chừ.
Chẳng lẽ thật sự có kiếp trước kiếp này hay sao?
Chuyện mơ hồ này xảy ra, nếu là trước đó Kiều Mạch nghe xong thì sẽ khịt mũi coi thường, nhưng giờ thì chắc chắn không như vậy.
Để Cố Nhan Tân tự nói địa chỉ nhà, Kiều Mạch đem hành lý đặt ở bên kệ cửa, tự mình xoay người vào phòng bếp bắt đầu đun nước ấm: “Em ngồi đi, anh đi phao điểm trà cho em, uống chút nước nước ấm, thời tiết tương đối lạnh, cẩn thận bị cảm mạo.”
“Em đến đây.” Cố Nhan Tân thập phần tự nhiên đi theo phía sau Kiều Mạch, sau một lúc lâu lại dừng bước chân, chần chờ nói, “Em có thể vào phòng bếp không?”
Kiều Mạch cũng không quay đầu lại: “Anh không phải đã nói với em rồi sao, cấm em vào phòng bếp một bước.”
Lời vừa dứt khỏi miệng, Kiều Mạch cũng ngây ngẩn cả người, anh bỗng nhiên nói những lời này……
Kiều Mạch nhấp nhấp môi, trên mặt nháy mắt trở nên mờ mịt, anh nhịn không được quay đầu lại nhìn Cố Nhan Tân, đối phương lại gật đầu, liền như vậy đứng ở cửa bếp, không bước vào một bước: “Đúng, anh đã nói em, em và em không được vào bếp mà nhỉ.”
Tâm Kiều Mạch nhảy dựng, cái chén trong tay thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, anh vội vàng hỏi: “Em vừa mới nói cái gì?”
Khi tỉnh lại anh vẫn có thói quen nhìn sang bên cạnh xem người ấy, khi ấy Cố Nhan Tân còn ở, anh sẽ cùng hắn ôm nhau và hôn chúc buổi sáng khi tỉnh lại.
Mà từ bây giờ, mỗi ngày buổi sáng mở hai mắt đều sẽ thấy mình như vậy, trong lòng ngực giống như đang ôm ai đó, giữa hai tay trống rỗng, khi bắt đầu Kiều Mạch còn thấy mất mát đến ngây ra, nhưng hiện tại thì không còn.
Bởi vì Cố Tân Tân muốn xuất viện.
Lại nói tiếp ngày đó Kiều Mạch còn chưa kịp cùng đối phương nói chuyện thì đã bị y tá thúc giục trị liệu, rốt cuộc cùng bác sĩ Lý lên thời gian cụ thể, không còn chậm trễ nữa.
Kiều Mạch đành phải rời đi.
Cách ngày đó đã là nửa tháng, anh vẫn cùng Cố Tân Tân liên lạc qua điện thoại, rồi đột nhiên hăn gọi điện bảo muốn anh đưa về nhà, làm Kiều Mạch kinh ngạc hồi lâu.
Tình hình của Kiều Mạch là phải trị liệu rất nhiều mới tốt lên, bệnh viện cũng chấp thuận anh xin về nhà tĩnh dưỡng, nhưng Cố Tân Tân vì sao lại nhanh như vậy đã được xuất viện?
Chẳng lẽ cũng là hết bệnh rồi?
Nếu nói Cô Tân Tân khỏi bệnh rồi, có phải cả Cố Nhị và Cố Tam đều biến mất hay không?
Tưởng tượng đến việc bọn họ biến mất, Kiều Mạch liền cảm thấy trong lòng bất an ngoài ý muốn, thật giống như một người đang viên mãn bỗng nhiên thiếu hụt một bộ phận lớn, tuy rằng vẫn là người này, nhưng tóm lại là không giống nhau.
Kiều Mạch nghĩ cần hỏi rõ ràng.
Buổi tối lăn qua lộn lại, trong lòng vẫn luôn tự hỏi chuyện này, sau khi ngủ cũng mơ thấy hồi ức của hai người, làm Kiều Mạch ngủ không an ổn. Thậm chí buổi sáng còn làm rớt chăn, làm anh từ trong mộng tỉnh vid bị đông lạnh.
Tăng nhiệt độ điều hoà lên cao chút, lại đi tắm táp một cái, Kiều Mạch cuối cùng cũng cảm giác được nhiệt độ thân thể tăng lên chút, anh làm khô tóc, đi đến phòng bếp chiên cho mình ba quả trứng, kẹp bánh mì, sau đó chuẩn bị lên đường đến Duyệt Đại.
Đợi lát nữa gặp Cố Tân Tân, Kiều Mạch cảm thấy mình không thể hiểu được, có điểm kích động.
Trong suy nghĩ, anh thấy mình sẽ không kích động như vậy, nhưng có lẽ chỉ vì mất kiên nhẫn thôi.
Từ hồi ức tỉnh táo lại, Kiều Mạch bước chân vào Duyệt Đại.
Hiện tại không phải thời gian tự do hoạt động, bên trong Duyệt Đại có vẻ có chút quạnh quẽ, ánh mắt Kiều Mạch dạo qua một vòng mọi nơi, chỉ nhìn thấy trước sân có hai y tá đang nói chuyệ với nhau.
Kiều Mạch bước nhanh tiến đến, nhẹ nhàng gõ một chút mặt bàn, hấp dẫn lực chú ý của y tá lại, mới nhẹ giọng mở miệng: “Xin chào, tôi là người nhà của Cố Tân Tân, hôm nay tới đón cậu ấy xuất viện, xin hỏi cậu ấy ở đâu nhi?”
“Cố Tân Tân?” Y tá có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gõ vài chữ ở trên máy tính, chờ đến khi ra kết quả, quay đầu lại cười nói với Kiều Mạch, “Ngại quá, ở chỗ chúng tôi không có người bệnh nào tên là Cố Tân Tân, anh có phải nhớ lầm tên hay không?”
Không có? Sao có thể……
Kiều Mạch quả thực là không biết nên nói gì cho phải: “Khẳng định có, bằng không cô tra một lần nữa đi, Tân Cố, Cố Tân, tìm người có cái tên là Tân thử xem.”
Y tá dứt khoát xoay màn hình máy tính cho Kiều Mạch xem: “Tự anh xem đi, thật sự không có.”
Trên màn hình máy tính hiện ta một kết quả: Không có kết quả.
“Không thể không có!” Kiều Mạch thiếu chút nữa đã vô cớ gây rối, anh đâu thể lần nữa tiếp nhận được cái kết quả không có người này xuất hiện trên đời, anh căn bản không chịu nổi.
Anh đã hy vọng bao nhiều mà giờ lại tuyệt vọng như vậy, thật sự không chịu nổi lần thứ hai.
“Anh muốn đón bệnh nhân xuất viện hôm nay sao?” Y tá ở phía sau vị y tá tóc ngắn kia nhịn không được mở miệng.
Kiều Mạch vội vàng gật đầu: “Đúng vậy!”
“Nhưng mà…… Người kia không phải tên là Cố Tân Tân…… Hắn tên là Cố Nhan Tân……” y tá tóc ngắn nghi hoặc, “Anh thật sự là người nhà của ngài Cố sao?”
Kiều Mạch giật mình tại chỗ.
“Anh rốt cuộc có phải người nhà ngài Cố hay không? Tôi cần xác nhận từ ngài ấy.”
Sau một lúc lâu, Kiều Mạch rốt cuộc trầm giọng đã mở miệng: “Là người nhà của cậu ấy, tôi ở dưới lầu chờ cậu ấy.”
Y tá kỳ quái nhìn nhìn Kiều Mạch, cầm sổ xoay người lên lầu, chỉ để lại Kiều Mạch ngồi ngốc tại sảnh.
Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, dần dần tới gần, cuối cùng ngừng ở phía sau Kiều Mạch.
“Người nhà Cố Nhan Tân, có thể đưa người về.” Thanh âm y tá, “Sau khi đưa về mà đột nhiên không biết mình đang ở đâu thì phải liên hệ với bệnh viện, chúng tôi sẽ thực hiện phương pháp trị liệu tốt nhất.”
Kiều Mạch không hé răng, ngược lại là Cố Nhan Tân lạnh lùng gật đầu: “Tôi biết.”
Y tá thấy đã ổn, cũng không để ý, đặt một cái túi vào tay của Cố Nhan Tân, liền xoay người rời đi.
Cố Nhan Tân nhìn ót Kiều Mạch, thấy đối phương lâu như vậy mà không nói một lời với mình, trong lòng liền suy đoán anh giận rồi.
“Kiều Mạch…… Mạch……” Cố Nhan Tân có chút không quá tự nhiên mở miệng.
Kiều Mạch vẫn không hé răng, bỗng nhiên bước chân nhanh đi ra ngoài.
Cố Nhan Tân vội vàng cầm theo hành lý đi theo phía sau Kiều Mạch, nhắm mắt theo đuôi.
Chờ đến khi ra khỏi bệnh viện, bước chân Kiều Mạch lập tức ngừng lại, Cố Nhan Tân phía sau không phòng bị, cả người thiếu chút nữa đụng phải, cũng may hắn phản ứng nhanh nhẹn, đôi tay đưa ra phía trước, liền ôm cả nười Kiều Mạch vào trong ngực.
“Buông tôi ra. sắc mặt Kiều Mạch lạnh lùng, giãy giụa một chút.
Cố Nhan Tân tuy rằng không biết đối phương vì sao lại giận, nhưng vẫn buông lỏng đôi tay, nghi hoặc nhìn đối phương: “Trông anh có vẻ không vui lắm.”
“Đúng.” Kiều Mạch gật đầu, làm bộ mình rất bình tĩnh, “Tôi rất không vui, tôi thậm chí còn rất tức giận.”
“Vì sao?”
“Anh vì sao lại muốn gạt tôi?” Kiều Mạch miễn cưỡng đè nén sự phẫn nộ của mình.
Cố Nhan Tân trầm giọng nói: “Em không lừa gạt anh.”
“Tên của anh là Cố Nhan Tân, anh vì sao lại gạt tôi anh tên là Cố Tân Tân!” Kiều Mạch chất vấn hắn.
Cố Nhan Tân nói với Kiều Mạch: “Em cho rằng…… Anh sẽ thích cái tên này.”
“Ai bảo anh rằng tôi sẽ thích cái tên này! Anh lại không phải tôi, sao anh lại biết tôi thích hay không thích!” Kiều Mạch tức giận đáp lại, lâu như vậy mặt trái cảm xúc mới được bộc phát, cho dù có tìm được Cố Nhan Tân thì anh vẫn thấp thỏm lo âu, vô luận có chân thật thế nào thì anh vẫn cảm thấy người như bốc hoả, vô cùng phẫn nộ.
Anh phẫn nộ vì Cố Nhan Tân đã lừa dối anh.
“Em xin lỗi.” Cố Nhan Tân chờ Kiều Mạch nói xong, mới đưa tay bắt lấy tay hắn, thấp giọng nói, “Em về sau sẽ không như vậy nữa.”
Cơn giận của Kiều Mạch lập tức tan thành mây khói.
Anh rốt cuộc đang phẫn nộ cái gì, Kiều Mạch có chút vô lực xoa ấn đường của mình, anh hiện tại đã tìm được Cố Nhan Tân, tìm được người mình yêu, không phải đây là một việc đáng ăn mừng sao?
Khoing ngờ lại lẫn lộn đầu đuôi, bởi vì cảm xúc râu ria khác mà lại làm mình mất bình tĩnh.
Hít sâu mấy hơi, Kiều Mạch ngẩng đầu nhìn đôi mắt Cố Nhan Tân: “Em vì sao lại cảm thấy anh sẽ thích cái tên này?”
Cố Nhan Tân do dự một chút, gật gật đầu nói: “Em biết chứ.” Sau đó mới nhìn Kiều Mạch nói, “Cố Nhị nói…… Anh thích tên này……”
Kiều Mạch:……
Cảm giác quen thuốc liền trở lại.
Không được, phải bình tĩnh…… bình tĩnh……
Kiều Mạch lấy lại bình tĩnh, giữ chặt tay Cố Nhan Tân: “Em cứ đi với anh đã.”
Cố Nhan Tân thấy Cố Nhị nói là được, Kiều Mạch quả nhiên không tức giận, tức khắc vui vẻ, cũng không biết Kiều Mạch kéo hắn đi chỗ nào, chỉ lo theo ở phía sau xe, ngồi ở trong xe cứ nhìn Kiều Mạch mãi không dứt.
Kiều Mạch: “…… Em nhìn anh mãi làm gì?”
Cố Nhan Tân nói: “Kỳ quái, em cảm thấy hình như rất lâu rồi hai ta không gặp nhau.”
Kiều Mạch bình tĩnh nói: “Có câu nói, thế gian tương ngộ đều là cửu biệt tương ngộ, nói không chừng chúng ta chính là cửu biệt tương ngộ đó.”
Cố Nhan Tân ừ một tiếng, vẫn nhìn chằm chằm Kiều Mạch như cũ b
Tuy là Kiều Mạch da mặt dày, làm trò lại bị tài xế nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút chịu không nổi, anh thấy ánh mắt tài xế có chút là lạ.
Anh chạm vào Cố Nhan Tân nói: “Em đừng nhìn nữa.”
“Anh đẹp mà.”
Da mặt Kiều Mạch tức khắc nóng.
“Về nhà nhìn tiếp.” Kiều Mạch nhỏ giọng nói.
Cố Nhan Tân chỉ chỉ miệng mình.
Kiều Mạch:……
Thấy tài xế tập trung vô cùng lái xe, ánh mắt không loạn phiêu, Kiều Mạch lén lút thò lại gần Cố Nhan Tân hạ lên trên môi một nụ hôn.
Cố Nhan Tân vươn ba ngón tay: “Ba lần.
Kiều Mạch:……
A…… vẫn là người đó, vẫn là hương vị quen thuộc……
Kiều Mạch liền mặc kệ tài xế, thò đến gần Cố Nhan Tân hôn chụt chụt hai cái nữa lên mặt hắn.
“Vừa lòng?” Kiều Mạch nhìn hắn.
Mặt Cố Nhan Tân hơi hơi đỏ lên, lại tỏ ra bình tĩnh: “Ừm.”
Kiều Mạch nhịn không được nhếch khóe miệng lên.
Giống như đã ở chung rất lâu với nhau rồi, việc thân mật của bọn họ cũng vô số lần, động tác giữa hai người lại vô cùng thành thạo, không bao giờ có chút chần chừ.
Chẳng lẽ thật sự có kiếp trước kiếp này hay sao?
Chuyện mơ hồ này xảy ra, nếu là trước đó Kiều Mạch nghe xong thì sẽ khịt mũi coi thường, nhưng giờ thì chắc chắn không như vậy.
Để Cố Nhan Tân tự nói địa chỉ nhà, Kiều Mạch đem hành lý đặt ở bên kệ cửa, tự mình xoay người vào phòng bếp bắt đầu đun nước ấm: “Em ngồi đi, anh đi phao điểm trà cho em, uống chút nước nước ấm, thời tiết tương đối lạnh, cẩn thận bị cảm mạo.”
“Em đến đây.” Cố Nhan Tân thập phần tự nhiên đi theo phía sau Kiều Mạch, sau một lúc lâu lại dừng bước chân, chần chờ nói, “Em có thể vào phòng bếp không?”
Kiều Mạch cũng không quay đầu lại: “Anh không phải đã nói với em rồi sao, cấm em vào phòng bếp một bước.”
Lời vừa dứt khỏi miệng, Kiều Mạch cũng ngây ngẩn cả người, anh bỗng nhiên nói những lời này……
Kiều Mạch nhấp nhấp môi, trên mặt nháy mắt trở nên mờ mịt, anh nhịn không được quay đầu lại nhìn Cố Nhan Tân, đối phương lại gật đầu, liền như vậy đứng ở cửa bếp, không bước vào một bước: “Đúng, anh đã nói em, em và em không được vào bếp mà nhỉ.”
Tâm Kiều Mạch nhảy dựng, cái chén trong tay thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, anh vội vàng hỏi: “Em vừa mới nói cái gì?”
Tác giả :
Hữu Nhân Vô Phẩm