Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!
Chương 5: Phụ nữ tự đưa mình tới cửa, không ngủ thì quá uổng phí
"Cô còn muốn tự biện hộ sao?"
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông này, lông tơ sau lưng của Lạc Thần Hi dựng đứng hết lên, rồi mới kinh hãi phát hiện ra, bản thân vừa mới đem tất thảy những gì nghĩ trong lòng nói ra thành tiếng.
Mắt thấy không chống chế được nữa, cô chỉ còn có thể cười khan vài ba tiếng.
"Ha ha, tôi nói này... Mục đại thiếu, chuyện này... Tuy rằng... chuyện phát sinh ngày hôm qua là một chút ngoài ý muốn, thế nhưng, sau đó cũng chính là anh chủ động ôm tôi lên trên giường, không phải sao? Anh là đàn ông cũng sẽ không bị thiệt thòi gì cả, nên cần chi phải tính toán như thế chứ, đúng không? Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, tối qua là đêm tân hôn của chúng ta, chúng ta ngủ cùng nhau như vậy... Cũng rất bình thường mà..."
Sao những lời này, nói thế nào cũng nghe ra có vẻ cặn bã vậy chứ?
Dưới ánh mắt ngày càng lạnh lùng nghiêm nghị của Mục Diệc Thần, âm thanh của Lạc Thần Hi dần nhỏ lại.
Cuối cùng, cô ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, "Làm sao vậy? Nói không được nữa à? Cô cho rằng tôi ngu ngốc đến mức, không phát hiện ra cô đã bỏ thuốc tôi hay sao?"
Bỏ thuốc?
Bỏ thuốc gì cơ chứ?
Lạc Thần Hi sửng sốt một chút, rồi bỗng nhớ lại những phản ứng bất thường trên cơ thề của cô ngày hôm qua.
Vừa nhìn thấy Mục Diệc Thần, thì cô liền run chân một hồi, cơ thể lại ngày càng nóng... Lẽ nào cũng là bị người ta bỏ thuốc sao?
Thế nhưng, buổi tối ngày hôm qua cô đâu ăn món gì?
Không đúng!
Bỗng nhiên đầu óc của cô thông suốt, nhớ tới ly rượu đỏ mà Lạc An Quốc đưa cho cô.
"Bên trong rượu đỏ có bỏ thuốc sao?!" Lạc Thần Hi chợt tỉnh ngộ, trợn tròn hai mắt, kinh sợ kêu lên.
Nhưng Mục Diệc Thần lại hoàn toàn hiểu sai ý cô.
Hắn cười lạnh một tiếng, "Cuối cùng cô cũng thừa nhận mình bỏ thuốc trong rượu vang!"
Cái gì?? Cô thừa nhận lúc nào cơ chứ.?
Lẽ nào, Lạc An Quốc không chỉ bỏ thuốc cô, mà còn động chân động tay với ly rượu của Mục Diệc Thần.
Âm thanh lạnh lẽo của Mục Diệc Thần lần nữa vang lên: "Sao vậy? Chẳng lẽ do chúng ta đính hôn nhiều năm như vậy mà tôi vẫn chưa từng chạm qua cô, nên cô không đợi được tiếp nữa à? Một mực bỏ thuốc tôi! Cô khát khao đến như vậy sao? Tôi ngủ với cô thì thế nào hả? Phụ nữ tự đưa mình tới cửa, không ngủ thì quá uổng phí."
Lạc Thần Hi ngẩn ra, không dám tin mà trợn to hai mắt.
Mục Diệc Thần cùng chị cô... Lẽ nào chưa từng có ngủ qua sao?
Thế nhưng, trong tài liệu mà Lạc An Quốc cho nàng xem rõ ràng viết, hai người bọn họ đã có một bé gái ba tuổi rồi mà?
"Hiện tại, lập tức cút ra ngoài cho tôi!"
Ngay ở lúc cô vẫn đang trợn tròn mắt, Mục Diệc Thần đã mất đi tính nhẫn nại, nắm chặt bờ vai của cô, như muốn đem cô ném ra khỏi giường.
Lạc Thần Hi theo bản năng đưa tay ra kéo hắn, muốn giải thích, "Chờ đã, anh trước hết nghe... tôi... nói..."
Trên tay bỗng truyền đến cảm giác bất thường.
Tầm mắt của hai người đồng thời nhìn xuống, liền thấy trên tay của Lạc Thần Hi cầm là một cái quần ngủ.
Vừa nãy cô chỉ là thuận tay một chút, lại không biết tốt xấu mà nắm trúng quần của Mục Diệc Thần, còn trực tiếp kéo xuống, lộ ra chiếc quần lót màu đen bốn góc.
Dưới tấm vải mỏng manh, còn dựng lên một cái lều nhỏ.
Lạc Thần Hi trợn mắt há hốc miệng nhìn tình cảnh này, đến nửa ngày vẫn chưa kịp lấy lại phản ứng.
"Nhìn đủ chưa hả?" Mục Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Lạc Thần Hi nhanh chóng buông lỏng tay ra, đang muốn bù đắp một chút, thì ngay lúc đó, ngoài hành lang bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
"Ầm" một tiếng, cửa phòng bị người bên ngoài mở tung ra.
"Ba ba ba ba ba ba, ông mặt trời đã lên đến mông rồi, tại sao ba vẫn chưa rời giường vậy? Bà nội nói, trẻ ngoan là không thể nằm mãi trên giường, sẽ xấu hổ xấu hổ lắm nha!"
Một bóng người nhỏ bé mềm mại, mặc một bộ đầm công chúa màu phấn hồng, từ cửa chạy vội vào, trực tiếp nhào đến bên giường.
Bé gái nhỏ nhắn, khuôn mặt bánh bao mập mạp trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ. Đôi mắt vừa to lại vừa tròn xoe, như một con mèo nhỏ, đang tò mò đánh giá bọn họ.
Lạc Thần Hi cùng Mục Diệc Thần trong nháy mắt đều hoá đá.
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông này, lông tơ sau lưng của Lạc Thần Hi dựng đứng hết lên, rồi mới kinh hãi phát hiện ra, bản thân vừa mới đem tất thảy những gì nghĩ trong lòng nói ra thành tiếng.
Mắt thấy không chống chế được nữa, cô chỉ còn có thể cười khan vài ba tiếng.
"Ha ha, tôi nói này... Mục đại thiếu, chuyện này... Tuy rằng... chuyện phát sinh ngày hôm qua là một chút ngoài ý muốn, thế nhưng, sau đó cũng chính là anh chủ động ôm tôi lên trên giường, không phải sao? Anh là đàn ông cũng sẽ không bị thiệt thòi gì cả, nên cần chi phải tính toán như thế chứ, đúng không? Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, tối qua là đêm tân hôn của chúng ta, chúng ta ngủ cùng nhau như vậy... Cũng rất bình thường mà..."
Sao những lời này, nói thế nào cũng nghe ra có vẻ cặn bã vậy chứ?
Dưới ánh mắt ngày càng lạnh lùng nghiêm nghị của Mục Diệc Thần, âm thanh của Lạc Thần Hi dần nhỏ lại.
Cuối cùng, cô ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, "Làm sao vậy? Nói không được nữa à? Cô cho rằng tôi ngu ngốc đến mức, không phát hiện ra cô đã bỏ thuốc tôi hay sao?"
Bỏ thuốc?
Bỏ thuốc gì cơ chứ?
Lạc Thần Hi sửng sốt một chút, rồi bỗng nhớ lại những phản ứng bất thường trên cơ thề của cô ngày hôm qua.
Vừa nhìn thấy Mục Diệc Thần, thì cô liền run chân một hồi, cơ thể lại ngày càng nóng... Lẽ nào cũng là bị người ta bỏ thuốc sao?
Thế nhưng, buổi tối ngày hôm qua cô đâu ăn món gì?
Không đúng!
Bỗng nhiên đầu óc của cô thông suốt, nhớ tới ly rượu đỏ mà Lạc An Quốc đưa cho cô.
"Bên trong rượu đỏ có bỏ thuốc sao?!" Lạc Thần Hi chợt tỉnh ngộ, trợn tròn hai mắt, kinh sợ kêu lên.
Nhưng Mục Diệc Thần lại hoàn toàn hiểu sai ý cô.
Hắn cười lạnh một tiếng, "Cuối cùng cô cũng thừa nhận mình bỏ thuốc trong rượu vang!"
Cái gì?? Cô thừa nhận lúc nào cơ chứ.?
Lẽ nào, Lạc An Quốc không chỉ bỏ thuốc cô, mà còn động chân động tay với ly rượu của Mục Diệc Thần.
Âm thanh lạnh lẽo của Mục Diệc Thần lần nữa vang lên: "Sao vậy? Chẳng lẽ do chúng ta đính hôn nhiều năm như vậy mà tôi vẫn chưa từng chạm qua cô, nên cô không đợi được tiếp nữa à? Một mực bỏ thuốc tôi! Cô khát khao đến như vậy sao? Tôi ngủ với cô thì thế nào hả? Phụ nữ tự đưa mình tới cửa, không ngủ thì quá uổng phí."
Lạc Thần Hi ngẩn ra, không dám tin mà trợn to hai mắt.
Mục Diệc Thần cùng chị cô... Lẽ nào chưa từng có ngủ qua sao?
Thế nhưng, trong tài liệu mà Lạc An Quốc cho nàng xem rõ ràng viết, hai người bọn họ đã có một bé gái ba tuổi rồi mà?
"Hiện tại, lập tức cút ra ngoài cho tôi!"
Ngay ở lúc cô vẫn đang trợn tròn mắt, Mục Diệc Thần đã mất đi tính nhẫn nại, nắm chặt bờ vai của cô, như muốn đem cô ném ra khỏi giường.
Lạc Thần Hi theo bản năng đưa tay ra kéo hắn, muốn giải thích, "Chờ đã, anh trước hết nghe... tôi... nói..."
Trên tay bỗng truyền đến cảm giác bất thường.
Tầm mắt của hai người đồng thời nhìn xuống, liền thấy trên tay của Lạc Thần Hi cầm là một cái quần ngủ.
Vừa nãy cô chỉ là thuận tay một chút, lại không biết tốt xấu mà nắm trúng quần của Mục Diệc Thần, còn trực tiếp kéo xuống, lộ ra chiếc quần lót màu đen bốn góc.
Dưới tấm vải mỏng manh, còn dựng lên một cái lều nhỏ.
Lạc Thần Hi trợn mắt há hốc miệng nhìn tình cảnh này, đến nửa ngày vẫn chưa kịp lấy lại phản ứng.
"Nhìn đủ chưa hả?" Mục Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Lạc Thần Hi nhanh chóng buông lỏng tay ra, đang muốn bù đắp một chút, thì ngay lúc đó, ngoài hành lang bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
"Ầm" một tiếng, cửa phòng bị người bên ngoài mở tung ra.
"Ba ba ba ba ba ba, ông mặt trời đã lên đến mông rồi, tại sao ba vẫn chưa rời giường vậy? Bà nội nói, trẻ ngoan là không thể nằm mãi trên giường, sẽ xấu hổ xấu hổ lắm nha!"
Một bóng người nhỏ bé mềm mại, mặc một bộ đầm công chúa màu phấn hồng, từ cửa chạy vội vào, trực tiếp nhào đến bên giường.
Bé gái nhỏ nhắn, khuôn mặt bánh bao mập mạp trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ. Đôi mắt vừa to lại vừa tròn xoe, như một con mèo nhỏ, đang tò mò đánh giá bọn họ.
Lạc Thần Hi cùng Mục Diệc Thần trong nháy mắt đều hoá đá.
Tác giả :
Thủy Tinh