Người Yêu Hoàn Mỹ
Chương 52: Độc giả bình luận
Cám ơn nàng Tử Vi đã hoàn thành bộ tiểu thuyết tình cảm “Người yêu hoàn mỹ.” Mình theo dõi bộ TT này lúc Tử Vi đã edit gần nửa chặn đường thì phải. Thứ nhất là thích văn phong của nàng trước rồi sau lại cuốn hút bởi cốt truyện.
“Người yêu hoàn mỹ” có hài, có phúc hắc, có tâm lý, sủng, chút ngược tâm. Một bộ TT có đầy đủ tư vị trong tình yêu, nhân vật chính đơn giản chỉ là một cô kiểm sát viên tính tình lương thiện, chính trực, có chút ngây thơ dễ thương và ngốc nghếch. Tịch Hướng Vãn không hẳn là dạng nữ chính nhu nhược yếu đuối mà thân thủ của cô còn rất khá, có những suy nghĩ rất khác người. Cô luôn để ý chăm sóc những người bên cạnh mình, yêu thầm Tịch Hướng Hoàn nhiều năm nhưng cứ lẳng lặng ở bên cạnh anh không động tĩnh gì như vậy cho đến khi định mệnh để cô gặp được Đường Thần Duệ. Anh là CEO của tập đoàn ngân hàng đầu tư Đường Thịnh. Tôi thích sự tự tin, dứt khoát, tâm lý của người đàn ông này.
Cô chính là một nửa mà anh đang kiếm tìm trong biển người. Đường Thần Duệ lạnh lùng, bá đạo, thờ ơ nhưng lại rất nghiêm túc trong công việc. Anh luôn sống một mình, anh không tin vào tình yêu bởi vì đã từng chứng kiến ba mẹ mình ly hôn từ ngày còn bé. Cho đến khi anh gặp được Tịch Hướng Vãn, gặp được cô rồi anh liền không cách nào điều khiển con tim loạn nhịp của mình nữa. Anh chưa khi nào có cảm giác mãnh liệt muốn bảo vệ một người con gái tới như vậy. Anh thích mạo hiểm đầu tư trên thương trường, đến khi đầu tư vào tình cảm mới hay một khi mất tâm lẫn thân là vốn cũng mất sạch. Anh cam tâm tình nguyện nỗ lực vì người anh yêu. Anh dịu dàng cùng nguy hiểm, miệng lưỡi cũng khỏi chê vì đã quen đàm phán trong công việc. Anh đã từng phiêu lưu qua tình ái nhưng chưa hề nghĩ tới phải đầu tư một cách nghiêm túc cho nó, bởi vì một khi đã đầu tư thì trách nhiệm mà người đàn ông phải gánh rất nặng nề, hoặc cũng có thể chưa gặp được đúng người.
Tịch Hướng Vãn, có lẽ ban đầu cô chỉ mới thích anh chứ chưa phải là yêu, “ôm một người quá lâu, nếu sau này lại đi ôm ai khác, hai tay vẫn sẽ không tự chủ được phác họa lại bóng dáng của người ấy”. Thói quen đáng sợ là vậy, anh ôm cô ngủ, ôm riết trong vô thức khiến cô đã dần quen hơi ấm anh lưu lại trên mình. Cô nhận ra mình đã yêu anh sâu đậm là khi đối diện giữa ranh giới sống và chết, trong lúc sợ hãi nhất, giống như khi thế giới đã đến ngày kết thúc, bản thân mình muốn ôm ai, muốn ở bên ai trong những giây phút cuối cùng.
Lúc đôi mắt của cô bỗng nhiên trở nên mờ ảo, tất cả người và vật không còn nhìn rõ, cô sợ ở bên anh, bởi vì yêu anh rồi mới lo đến hình tượng của bản thân trong mắt người tình. Nhưng anh đủ bản lãnh làm đôi mắt dẫn cô đi trên con đường tương lai vẫn còn mờ mịt phía trước. “Trong cuộc đời, gió mưa đến ta không thể tránh khỏi, đường gập ghềnh ta không thể không qua, cho nên cứ yên tâm nắm lấy bàn tay anh, không cần thiết đắn đo liệu có nên quay đầu.” Tịch Hướng Vãn gặp được Đường Thần Duệ thật tốt.
Kết thúc câu chuyện của họ làm tôi có cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc. Cái kết viên mãn của hai người làm tôi nhớ tới lời bài hát “Ngày bước chân trên thảm đỏ, đeo trên tay chiếc nhẫn của hạnh phúc, và nghe ai đó thề nguyện đến trọn đời…chính là nguyện vọng suốt đời của em”. Tôi tin là mỗi một người phụ nữ đều muốn tìm cho mình một người đàn ông chân thành, điều ấy thật khó biết bao nhưng Hướng Vãn đã gặp được rồi.
Fan có lời muốn nói: Cám ơn tác giả mang lại cho tôi một TT giải trí rất hay, tôi từng cười, từng cảm động vì những lời nói của nam nữ chính, còn có chút ảo tưởng rất đẹp trong thế giới hiện thực này nữa. Cám ơn Tử vi vì những công sức nàng bỏ ra cho cuốn TT phi lợi nhuận này, mang đến cho mọi người những giây phút thư giãn trân quý biết bao.
Tội nghiệp bác sĩ Thiệu, cứ phải vì mấy anh chàng nhà họ Đường mà nỗ lực chữa trị cho mấy bà Đường, hở chút còn bị họ uy hiếp, hăm dọa nữa, không biết bao giờ anh mới vùng lên được đây :). Anh đóng vai quan trọng không nhỏ nha. Tôi nhớ anh đấy. :)
Lê Tú Linh Kha
Vậy là truyện đã hoàn rồi,chúc mừng bạn nhé. Cám ơn bạn rất nhiều vì đã bỏ công sức edit truyện cho mọi người đọc.
Mình thích truyện của tác giả này khi đọc hai bộ về anh Đường Kính và Đường Dịch, lúc đó anh Duệ chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng rất thích anh này, ấn tượng của mình lúc đó là anh này thật là gian manh, xảo trá, có thù tất báo, vì lợi ích của mình mà ko từ thủ đoạn, nói chung là một con người rất thú vị.
Khi đọc xong bộ truyện này thì mình lại có thêm cảm nhận là: mặc dù anh ko phúc hắc, bá đạo như anh Đường Dịch, ko dịu dàng bao dung như anh Đường Kính nhưng ở anh có vừa đủ sự bá đạo, quyết đoán để bắt lấy nữ chính, giam hãm cô ở bên mình suốt đời, đủ sự tự tin để chịu trách nhiệm chăm lo cho cô, đủ dịu dàng để dung túng cho mọi tật xấu của cô và đủ kiên trì để chờ cô nhận ra tình yêu của anh dành cho mình cũng như đáp lại tấm chân tình của anh. Tình yêu của anh ko quá độc đoán chiếm hữu nhưng cũng ko quá dịu dàng bao dung mà là đủ ấm áp,đủ chân tình và cả trách nhiệm cũng như sự tự tin.
Bởi vì, muốn phụ trách một người cả đời ngoài tình yêu còn cả sự tự tin và trách nhiệm nữa. Mấy ai dám đứng ra chịu trách nhiệm chăm sóc một người cả đời cơ chứ? Một đời người ko quá ngắn nhưng cũng đủ dài với bao biến cố thăng trầm, đủ để mài mòn tình yêu, mài mòn trách nhiệm của con người. Anh làm được vì anh đủ tự tin, tự tin vào bản thân và vào tình yêu của mình.
Người như anh xứng đáng được hạnh phúc và người con gái được anh yêu cũng thật là hạnh phúc.
Mình có thói quen là khi đọc xong một bộ truyện nào thấy tâm đắc là hay viết vài dòng cảm nhận,hi vọng là ko làm phiền đến bạn.^-^
Yến Vũ Nguyệt
Fan cũng có lời muốn nói: Nếu “Đen Trắng” là một bức tranh với hai màu chủ đạo trắng đen xuyên suốt thì “NYHM” chính là một cơn mưa nắng xuyên suốt qua từng kẽ tay, chạm vào mưa không bạn sẽ thấy lạnh, đón nhận hơi ấm quá nóng bỏng bạn sẽ khó chịu, nhưng nhìn xuyên suốt từng hạt mưa qua dãi nắng bạn sẽ thấy nó mang nhiều màu sắc, lạnh có, nóng bức có, ấm áp cũng có. Họ có thể là từng màu sắc riêng biệt, vĩnh viễn ko thể hòa hợp nhau như nắng và mưa, nhưng cũng như nắng và mưa, trong một thời khắc đặc biệt, đã chạm được vào nhau, và tạo nên một sắc màu riêng hoàn mỹ cho chính mình.
~*~
Lilweiwei (trích comment chương 41)
Ôi hay quá đi, ta đọc lần 3 rồi mà cảm giác vẫn mượt mà sao ấy, chap này đúng là tình cảm thật, ta cảm động tới muốn khóc luôn, cứ nghĩ một Đường thần Duệ, cao ngạo, bá đạo và tự tin trên thương trường, 1 cái click là có thể thao túng stock market vậy lúc này đây người mà Hướng vãn cần lại là bác sỹ Thiệu chứ không phải Đường Thần Duệ :(. Anh tài ba giàu có như vậy để làm gì khi trong lúc thập tử nhất sinh của người con gái anh yêu, anh lại bất lực trơ mắt nhìn cô thoi thóp theo từng nhịp đập điện tâm đồ. Anh từng cho rằng, tôi là là lương dân, tôi xuất khẩu không xuất thủ, thế mà anh cũng có lúc phát điên bạo lực khiểu đẩm máu, lúc nào rồi mà còn bình tĩnh trừng trị những kẻ hại Hướng Vãn, có lẽ thực sự anh Đường Thần Duệ lúc đó đã biết chữ SỢ viết sao rồi, anh trời không sợ đất không sợ nhưng lại SỢ mất đi Hướng Vãn.
Có lẽ trong lúc vẫy vùng giữa sự sống và cái chết, Hướng Vãn chỉ nghĩ tới Đường Thần Duệ, cô muốn gọi cho anh, cô muốn nhìn thấy anh, cô muốn rút lại hai từ Hối Hận vì từng gặp được anh, cô sai rồi, vì trong lúc sắp chết lại muốn ở bên cạnh anh nhất, tin chắc cô đã thực sự hiểu được lòng mình như nào rồi. Anh muốn bảo vệ cô nhưng có lẽ anh cho cô tự do quá nhiều nên cô nhiều khi manh động gặp nguy hiểm, đến mức gần mất mạng như bây giờ. Cô là kiểm sát viên, đúng là trách nhiệm phải bảo vệ lương dân nhưng có ai từng nói qua phải bảo vệ bản thân trước mới còn mạng đi bảo vệ người khác. Nhiều khi cũng cảm thấy sầu não cho Đường Thần Duệ, anh yêu cô quá sâu sắc nhưng cô vô tình được cưng mà hơi hư rồi.
Fan có lời muốn nói: Nói chứ, anh Duệ à, sự bạo lực của anh làm tôi sáng mắt, anh đâu có thua kém anh Dịch nhà ta, tôi tôi còn tưởng anh….dịu dàng lắm cơ. Khuyên mấy tên lưu manh mai mốt mà lỡ có gặp bạn Ninh, bạn Vãn à quên cả bạn Miêu nữa, 3 bà Đường này đằng sau lưng là cả một thế lực đàn ông so với xã hội đen còn đen hơn này. Mấy đại ca máu lạnh mà yêu lên rồi thì phát rồ hết, khiếp thật :), chạy cho xa dùm cái.
Lilweiwei (trích comment chương 42)
Cám ơn Tử Vi, chap này đúng là đào thêm tâm tư thế giới nội tâm Đường thân duệ, củng trả lời luôn lý do tại sao anh, một Đường Thần Duệ vân đạm phong khinh đối với thế giới này như vậy mà chết dưới tay Tịch Hướng Vãn. Rất đơn giản, cô sống không vì mình mà vì bảo vệ người khác, không làm phiền người bên cạnh khi bản thân rơi vào khó khăn, anh muốn đi cướp cô về từ tay Tịch Hướng Hoàn bởi người đàn ông đó không bảo vệ nổi người con gái mình thương, trong mắt Đường Thần Duệ, đã là đàn ông nếu làm không được thì đừng làm, còn đã làm thì phải làm cho tốt. Vốn khi bắt đầu, Đường Thần Duệ không tin vào tình yêu nên cũng chẳng rảnh mà đi tìm kiếm, nhưng duyên phận ba lần bẩy lượt sắp đặt cho anh nhìn thấy cô. Giây phút anh biết được cô vì người khác mà quên đi bản thân, anh đã nguyện vì cô mà tồn tại. Có thể anh đã biết vì sao hỉ, nộ ái lạc của mình mất đi chỉ vì gặp được cô mà tìm lại được. Cho nên nhìn thấy cô với vết thương đầy mình nằm đó bất động như vậy mới dày vò anh đau đớn, bởi vì anh thất trách nên mới xảy ra những chuyện này.
Nói thực đến lúc này ĐTD mới biết thế nào là yêu, bởi vì anh lớn lên, chứng kiến sự đổ vỡ của ba mẹ nên anh mới thất vọng, muốn rong chơi suốt đời, nhưng mà con người vốn dĩ sợ cô đơn, nên anh vẫn cần sự ấm áp đến từ Tịch Hướng Vãn, cô là mặt trời làm ấm lại miền đất lạnh lẽo mà anh đang sống.
Fan có lời muốn nói: Tịch thỏ, quen nhìn cô nhảy nhót rồi nên nhìn cô nằm đó tôi buồn quá, tâm trạng giống ý chang anh Duệ của cô. Cô mau mau tỉnh lại đi. (chắc cô phải nhờ Tử Vi thôi, nếu nàng ấy siêng năng lên thì mần tới lúc cô tỉnh luôn để cô đoàn tụ với chồng của cô)
Phan (trích comment chương 45)
Fan có lời muốn nói: Thứ nhất,bạn học Thần, có nhất thiết phải lãng phí như thế không? 1 lần thất bại là 1 lần tiêu thêm tiền mua về chiếc nhẫn mới, họa may chẳng làm Tịch thỏ kia cảm động, ngược lại tưởng anh xem cô là người mê vật chất thì sao ah? Haha, lúc đó anh chỉ có chết! :v
Thứ hai, bạn học Thần, có nhất thiết phải đợi đến giờ này mới chịu ngọt ngào hay không? Nhẫn kim cương chói lóa bạn có thể mua nhiều như vậy, tại sao những lời nói miễn phí này bạn chẳng chịu nói? Sớm một chút sống thật với lòng mình, có phải cả bạn lẫn Tịch thỏ đã hạnh phúc rồi không? Hại ta mấy chương trước vừa tốn nước miếng rủa bạn ướt cả bàn phím vừa tốn nước mắt khóc cho Tịch thỏ ah~~~
Tịch thỏ ah, nhất định phải kiên trì, giữ vững tư tưởng, không được vì tên biến thái siêu cấp kia làm cho rung động, có biết không?
Mà bạn học Thần nên chịu đựng một chút, để cho Tịch thỏ làm ầm ỹ 1 chút ah, coi như là đền bù ủy khuất cho tiểu Tịch, vừa hay ta lại có thêm truyện để đọc, hắc hắc.
*ôm dép đánh lại tia lửa đạn từ bạn học Thần*
Lilweiwei (trích comment chương 45)
Fan có lời muốn nói: Ta ganh tị nha Tịch thỏ, cô cứ như vậy SAY NO lời cầu hôn của Duệ phá của là lãng phí tài nguyên quốc gia, là phí của là phí tài lực của chồng tương lai của cô đấy có biết không. Cô nếu không muốn đi làm nuôi chồng trong tương lai thì SAY YES đi cho xong. Tôi biết cô nhìn không thấy nên không có cảm giác cái nhẫn kim cương đó bự bao nhiêu nên cũng chả tiếc nhưng tôi là fan tôi tiếc tôi ngủ không vô là khổ lắm.
Tôi yêu cái cách nói chuyện của anh Duệ nhà cô quá, có ai cầu hôn mà khác người kiểu đó không, hôm nay cô SAY NO thì ngày mai anh lại mua nhẫn cầu hôn lại một lần khác, cũng may anh đủ bản lãnh kiếm xiền nhiều nhiều để đi hoang phí với người con gái anh muốn cưới. Cô có biết khi người đàn ông coi tiền không bằng cô, cô hạnh phúc thế nào không, cô có biết anh yêu cô sâu đậm thế nào không? Khi biết cô xảy ra chuyện trái tim của anh trở nên thật yếu đuối (cô cũng biết ĐTD mạnh mẽ tới cở nào chứ?), nhìn thấy cô thương tích đầy mình là một nỗi đớn đau khôn cùng đến thế nào không.
Vì cô mà chờ đợi (tôi cảm động nha), không có cô anh chỉ còn lại một nửa, không khóc cũng không cười càng không còn mục tiêu để nỗ lực (ôi tôi làm chứng nhen anh vừa hay tin cô xảy ra chuyện gặp các vị giám đóc đưa hợp đồng làm ăn lên tới hàng tỉ cho anh ký mà củng xé nát nhen :)) nói chứ tôi nhìn ra rồi nhen Tịch thỏ nếu cô không để ý tới anh thì làm gì biết mình nhìn không thấy nên không muốn làm gánh nặng của anh, chỉ có người cô không thương nên làm phiền họ cũng không sao, cô sợ anh đau lòng khi biết cô nhìn không thấy, cô sợ sự thương hại của anh, cô sợ cô không thể hoàn mỹ trong mắt anh, cô sợ mình vĩnh viễn không nhìn thấy anh thêm một lần, cô sợ mình không có cách nào mang lại hạnh phúc cho anh (bởi vì cô nhìn không thấy mà) (tôi tin anh duệ nhà cô đủ tự tin chữa trị mắt cho cô nên cô yên tâm trao bản thân mình vào tay anh ấy đi mà, nói đi phải nói lại tôi không phải nói suông nhen, anh chàng của cô hội đủ tiêu chuẩn người chồng tương của tất cả phái nữ đó, nói nhan sắc có nhan sắc, nói tiền bạc thì thừa chứ chả thiếu, nói tự tin đủ tự tin, còn nói về đấu võ mồm thì chả ai lại (cả bác sỹ Thiệu, Dịch thiếu, Hàn Thâm, Tịch Hướng Hoàn chẳng ai mà đối thủ của anh nhà cô hết.)
Lời cuối
Cuối cùng thì truyện cũng đã kết thúc. Cảm giác của tớ bây giờ, so với lúc đọc xong convert truyện, thật lòng mà nói là cực kì khác biệt. Bắt tay vào làm rồi, mới thấm hết cái tình, cái nghĩa trong từng câu chữ, cảm thấy thật may mắn vì mình là người đã biên tập bộ truyện này, để có cơ hội hiểu thêm về nó nhiều hơn những người khác.
Đường Thần Duệ, là người yêu của nữ chính, đồng thời cũng là nam nhân vật chính trong truyện. Là kết quả của một cuộc hôn nhân không có tình yêu, một cuộc hôn nhân vì tiền tài và quyền lực, thế nên sau khi chia tay, mỗi người một ngả, anh trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay không ai muốn nhận lại. Trưởng thành trong thế cục khó khăn ấy, không thể trách anh sớm trở thành một người đàn ông lạnh lùng, sắt đá đến vậy. Anh cất giấu tâm tư, quên đi những tổn thương và những người làm mình tổn thương giống như họ chưa từng xuất hiện, chỉ là anh không hiểu, thời gian dần trôi đã phong hóa vết thương, phong hóa cả trái tim mình, khiến anh không còn biết yêu thương là gì nữa.
Anh học về tâm lý, không phải chỉ để đọc giải suy nghĩ trong lòng người, mà còn dùng để cứu rỗi bản thân. Con người Đường Thần Duệ, nói đen thì chính là đen, mà nói trắng, thì là trắng. Anh bạo lực, anh vô tình, những tổn thương trong trái tim khiến tâm hồn anh luôn ẩn giấu sự phản nghịch và sát khí. Nhưng ai nói anh không thanh nhàn, trồng hoa nuôi thỏ mỗi ngày, xem phim giải trí, giống như những ông lão về già hưởng thụ cuộc sống an bình vậy. Anh không phải hai màu trắng đen đơn điệu, mà là màu xám tẻ nhạt, màu xám cô đơn, thế nên, Đường Thần Duệ trước khi gặp được Tịch Hướng Vãn, chỉ là đang sinh tồn, không phải đang sống trọn vẹn như một con người.
Đường Dịch từng hỏi anh, tài nghệ thế này, để làm đầu tư thì hơi phí. Nhưng thật ra anh ta không biết, đối với anh, thú vui tiêu khiển ấy chỉ để làm dịu đi sát khí trong tâm mình, còn đầu tư, là thứ để anh khiến mình cảm thấy đang được sống. Sự phiêu lưu hiểm trở, sống chết chỉ trong từng tích tắc ấy thú vị hơn nhiều, cũng đáng giá để anh hao tâm hơn nhiều so với việc đánh đấm. Đường Thần Duệ dùng sự mệt mỏi và kích thích mỗi ngày để làm dịu đi trái tim cô đơn và nguội lạnh vì trống vắng.
Còn Tịch Hướng Vãn, là một người con gái như ánh sáng mặt trời, luôn tạo ra niềm vui và sự ấm áp cho nhiều người khác. Cho dù quá khứ có từng đau thương, có từng bi kịch, nhưng cô của hiện tại chưa bao giờ oán trách vận mệnh đã thua thiệt mình, mà vẫn luôn cố gắng sống cho thật tốt, thật trọn vẹn. Người con gái như thế, chính là thứ mà Đường Thần Duệ cần, để sưởi ấm trái tim trống trải của mình.
Nhưng nếu nói Tịch Hướng Vãn luôn lạc quan vui vẻ, thì đó chưa hẳn là một lời chính xác. Tịch Hướng Vãn đã từng tổn thương, mà người bị tổn thương thì luôn có sẹo. Có người lựa chọn đối mặt, để vết thương sớm ngày lành lặn. Có người lựa chọn điên cuồng và tiếp tục tổn thương người ta, để làm dịu đi sự đau đớn và khổ sở của mình. Nhưng cũng có người, lựa chọn trốn tránh và quên nó đi như thể thứ ấy chưa từng tồn tại.
Khi người cha thân yêu, người thân duy nhất còn tồn tại trên đời đột ngột biến mất, dẫu đã sớm biết đáp án từ trước trong lòng, cô vẫn cố chấp như cũ, cố chấp cho rằng cha chỉ đang mất tích ở một nơi nào đó. Cô sợ, sợ phải đối mặt với sự thật này.
Khi tình yêu đầu tiên tan vỡ ngay từ trong bọc trứng, cô lấp liếm lòng mình rằng đó chẳng là gì, vết thương sẽ khiến con người ta trưởng thành, và tình yêu rồi cũng sẽ dần mất đi theo thời gian.
Nhưng cô không biết, vết sẹo trong lòng mình, cho dù cô có lờ nó đi, có cố gắng lừa dối bằng vẻ mặt mỉm cười và ngây ngốc, thì cũng không có nghĩa nó chưa từng tồn tại. Vết sẹo không bị xóa nhòa theo thời gian, mà chỉ bị chôn dấu tận đáy lòng, để rồi một lúc nào đó, một ngày nào đó, có những chuyện nào đó, khiến vết thương sứt chỉ và bật máu. Cô chỉ là một người bình thường, không thể mãi tự liếm vết thương và chờ nó tự mình lành lại cả đời.
Tổn thương vì cái chết của cha, khiến cô sợ hãi vào tình cảm, sợ nếu mình bỏ nó quá nhiều vào ai đó, nếu anh ta đi rồi, trái tim mình cũng sẽ chết theo. Nên cô giữ nó lại bên mình, để không bao giờ phải đau thêm nữa.
Tổn thương vì mối tình đầu tiên, khiến cô không còn đủ tự tin vào bản thân mình, không còn tin mình xứng đáng được yêu, nên tình cảm bỏ ra lại càng rút ngắn lại.
Tịch Hướng Vãn che giấu tổn thương bằng nụ cười, giấu nó ở góc khuất sâu nhất trong tâm hồn, vì cô sợ nếu một ngày nào đó nó vỡ nát, mình sẽ không thể nào chịu đựng được. Cô muốn sống, cũng luôn cố gắng sống cho thật tốt cái kiếp này của mình. Vết thương vỡ rồi, chỉ sợ ngay cả cái tín điều duy nhất ấy cũng sẽ hỏng mất. Thế nên, cô càng thu nó lại.
Đường Thần Duệ và Tịch Hướng Vãn, trước khi gặp nhau, cả hai đều đang sống, nhưng đó chỉ là tồn tại, không phải là một cuộc sống thật sự.
Nếu anh là một bức tranh đen trắng đơn sắc, vô vị và tẻ nhạt, thì cô chính là những sắc màu làm nó thêm rực rỡ. Những hành động ngốc nghếch đáng yêu của cô, khiến anh cảm thấy lòng mình như ấm lại. Một Tịch Hướng Vãn như thế, một Tịch Hướng Vãn vừa kiên cường lại nhu nhược ngây thơ, đủ để kích thích ham muốn bảo vệ của bất cứ người đàn ông nào. Cô làm anh trở nên đa tình, phức tạp, làm anh trở nên yếu đuối, ngu ngơ, nhưng đó mới là một Đường Thần Duệ chân chính.
Nếu Tịch Hướng Vãn là một con mèo nhỏ, chỉ biết ngây ngốc tự liếm vết thương của bản thân mình, thì anh chính là một người chủ tận tâm tốt bụng. Người chủ ấy chăm sóc nó mỗi ngày, từ những thứ vụn vặt nhất, cho nó mái ấm, cho nó tình yêu thương, thay nó làm lành những vết thương còn sót lại. Anh luôn tiếc nuối vì mình đã không thể gặp cô sớm hơn một chút, để những vết thương ấy không có cơ hội được tồn tại. Nhưng thế thì đã sao, nếu vết thương ấy làm cô phải âm ỉ đau đớn cả đời, thì anh sẽ bên cô cả đời để xoa dịu nó.
Đường Thần Duệ xuất hiện, như một người cha, một người tình, thay đổi cả cuộc đời Hướng Vãn. Anh cho cô một bờ vai để dựa dẫm, cho cô niềm tin vào bản thân, để từ đó cô có thể rộng mở tấm lòng cho anh tiến vào nhiều thêm một chút. Cho nên, họ là người yêu hoàn hảo dành cho nhau.
Tớ nghĩ đến đây mọi người đã hiểu được cái tựa truyện rồi nhỉ. Đó là tất cả những gì tớ cảm nhận được, đằng sau cách viết hài hước và sâu sắc của tác giả trong câu chuyện này. Truyện còn có những tuyến nhân vật phụ, cũng để lại cho chúng ta khá nhiều ấn tượng khó quên.
Tịch Hướng Hoàn là mối tình đầu của Hướng Vãn, cũng là người đàn ông xuất hiện nhiều nhất trong kí ức tuổi thơ của cô. Lúc cô đau khổ, tuyệt vọng nhất, anh đã ôm cô vào lòng, cho cô chỗ dựa, cho cô niềm tin và sự yêu thương, để cô tiếp tục can đảm đứng lên và sống tiếp. Đối với bất kỳ người con gái nào, đấy cũng là một người đàn ông quan trọng.
Xét theo một phương diện nào đó, Đường Thần Duệ và Tịch Hướng Hoàn là hai người đàn ông vô cùng giống nhau. Họ đều cần một thứ gì đó để sưởi ấm trái tim nguội lạnh của mình, và Tịch Hướng Vãn chính là ngọn lửa rực rỡ ấy. Hai con người giống nhau, xuất hiện ở những thời điểm giống nhau trong cuộc đời Hướng Vãn, nhưng chỉ có một người được nắm lấy tay cô bước tiếp. Tịch Hướng Hoàn không đủ khả năng, cũng không đủ niềm tin và dũng cảm để kéo cô về phía mình. Thế nên, anh đã để lỡ mất người con gái mình yêu thương nhất.
Mà có yêu thương, có giữ lấy thì đã sao. Có những người, không hợp thì chính là không hợp, tựa như những gia vị không thể trộn vào cùng một bát. Tịch Hướng Hoàn yêu cô, nhưng anh không thể nào cho cô một hạnh phúc trọn vẹn. Đơn giản bởi vì, anh không phải người đàn ông hoàn hảo dành cho cô, giống như Đường Thần Duệ.
Tịch Hướng Tình, một người con gái mâu thuẫn, vừa đáng thương mà cũng thật đáng hận. Lớn lên trong thứ tình cảm sắt đá của bà mẹ, sự nhọc lòng nhưng lực bất tòng tâm của anh trai, cùng với thứ tính cách cứng đầu đã ăn sâu vào xương tủy, biến cô trở thành một người con gái nổi loạn vào cái tuổi mười tám.
Đều nói con gái thích dựa dẫm, thế nên họ luôn bị thu hút bởi những người đàn ông có thể làm chỗ dựa vững chắc cho họ cả đời. Tịch Hướng Tình không mộng mơ, cái cô thiếu chính là tình yêu thương, thế nên khi người đàn ông tựa như cha, tựa như chú, mà cũng tựa như người tình giống cha của Hướng Vãn xuất hiện, cô đã xiêu lòng. Tình yêu đầu của cô gái nổi loạn mười tám tuổi, mãnh liệt, và cũng thật điên cuồng, chỉ biết cho đi nhất định cần nhận lại.
Nhưng Tịch Hướng Tình không biết, sự điên cuồng của mình, đổi lại chính là cái chết của người đàn ông cô yêu thương. Đau đớn, dằn vặt, day dứt, rồi hối hận, rất nhiều cảm xúc đan xen khiến Tịch Hướng Tình gần như đã trưởng thành chỉ sau một đêm đó. Ai chẳng muốn liều mình vì yêu một lần? Chẳng phải người ta đã nói yêu là cần dũng khí hay sao? Nhưng dũng khí đó của cô đã hại chết anh mất rồi. Lần đầu tiên yêu thương, cũng là lần cuối cùng dùng cảm tình đi yêu một ai đó, Tịch Hướng Tình từ nay về sau đã không còn đủ sức để yêu ai, cũng chẳng còn gì để yêu ai nữa rồi.
Một người con gái như thế, không đáng thương sao? Đáng thương, mà cũng thật đáng hận. Hận vì sự ngu ngốc, sự mạnh miệng thích làm càn của cô, hận vì người con gái sắt đá tự làm tổn thương mình, để che giấu nỗi đau sâu thẳm trong tâm hồn trước đó.
Ngoài họ ra, chúng ta còn được gặp lại rất nhiều nhân vật trong những truyện của Triêu Tiểu Thành.
Một Đường Dịch yêu vợ như mạng, ngoài vợ ra phụ nữ khác trong mắt đều là cỏ rác, một ngày hai tư giờ ở trong trạng thái phòng thủ không để ai cướp mất vợ mình, kẻ nào bén mảng tới liền sợ phát khiếp đến mức suýt chút nữa là rút súng bắn bùm kẻ đó. Anh cũng đóng vai trò quân sư tình cảm cho Đường Thần Duệ, mặc dù đa phần là mang tâm trạng đắc ý tiểu nhân khi đi hại kẻ khác nhiều hơn, nhìn xem nhìn xem, đàn bà là thế đấy, làm gì có ai dịu hiền ngoan ngoãn bằng được Dĩ Ninh nhà tôi chứ.
Một Tô Tiểu Miêu vẫn luôn thích làm càn, thích quấy phá như thường. Từ ngày gặp được Tiểu Tịch, như chiến sĩ gặp đồng minh, như sư phụ gặp đồ đệ, như kẻ cầm trịch gặp được tay sai, quan trọng nhất là đồng chí ấy có chỗ dựa lớn không kém mình, đi gây họa không sợ ai chết được.
Một Tiểu Thiệu chạy trời không thoát được vận mệnh làm bao cát cho mấy anh chàng họ Đường đấm đá. Cứ hễ vợ có vấn đề là lại lôi anh chàng ra xử lí. Mặc dù sau đó anh chàng bài cũ soạn lại, đi giở trò y hệt lúc Hướng Vãn bị thương với Đường Thần Duệ, đáng tiếc Đường Thần Duệ không giống như Đường Dịch. Dùng một câu của Đường Kính, xin đừng coi thường lưu manh. Đường Dịch lưu manh, nhưng là lưu manh có văn hóa, tốt xấu gì cảnh giới đạo đức cũng cao hơn. Còn Đường Thần Duệ, lưu manh trí thức, đạo đức không học được nhiều như vậy. ╮(╯▽╰)╭
Một đồng chí Hàn Thâm hết mình vì nhiệm vụ, làm việc hai mươi tư giờ mỗi ngày, đa zi năng cái gì cũng biết, kiêm thêm nhiều chức vụ, thường xuyên bị bạn học Đường chèn ép mà không biết kêu ai, điển hình của trai ngoan thành phố, không đú đởn không chơi bời, có chí cầu tiến, chẳng qua vô phúc làm bạn với Đường Thần Duệ mà thôi. ╮(╯_╰)╭
Một Giản Tiệp âm thầm yêu thương Đường Dịch suốt mấy năm trời, yêu một cách ngây ngốc, một cách khờ dại. Trong truyện, cô là một người bạn tốt của Hướng Vãn, anh em cùng chí hướng tung hoành giang hồ với nhau, có thể thấy được bản chất Tiểu Giản ngây thơ không kém Tiểu Tịch là mấy. Chẳng qua lỡ chân đi nhầm, cũng yêu nhầm Đường Dịch mà thôi.
Sau tác phẩm này, tớ sẽ bắt tay vào làm truyện về Tiểu Giản. Hy vọng có thể sớm đem truyện ra mắt bạn đọc nhanh nhất có thể.
Ngoài ra, có bạn hỏi tớ sẽ có truyện về Tiểu Thiệu không. Theo tớ thì, tác giả bị bệnh cuồng giai họ Đường, đến độ lập hẳn một Đường gia thôn như thế, đồng chí Tiểu Thiệu trừ phi đi đổi họ, bằng không chỉ đành nhận mệnh làm chân chạy cả đời cho mấy anh giai ấy bắt nạt mà thôi. Còn Giản Tiệp, theo lời tác giả là, ngược cô ấy nhiều quá, nên cố tìm cho Tiểu Giản một nhà chồng tốt, tất nhiên, nhà chồng tốt theo lời bà ấy chính là một anh giai họ Đường, để bà ấy tận lực làm mẹ chồng gương mẫu chứ còn gì nữa ( ̄▽ ̄)~
Cuối cùng, cho tớ gửi lời cảm ơn đến bạn ngocquynh520 đã nhiệt tình giúp tớ convert truyện.
Thank ss Hoài Phạm và đặc biệt là ba ss Tuyết Yukari, Eviel Yuen và Tinker Chuông đã giúp em gỡ rối những đoạn khó này. Cả một chặng đường dài chẳng biết mess hỏi các chị bao nhiêu lần, nếu không nhờ mọi người nhiệt tình giúp đỡ, cũng nhiệt tình để mặc con nhóc là em quấy rối, thì chắc truyện còn lâu mới xong được. ╮(╯▽╰)╭
Cũng cảm ơn những bạn đọc nhiệt tình đã luôn comment ủng hộ tớ mỗi chương. Cảm ơn nàng Bông đã giúp ta edit mấy chương trong quãng thời gian ta tái phát bệnh lười mãn tính thêm bệnh chầy bửa kinh niên, nếu không nhờ nàng, chắc độc giả bỏ ta đi hết rồi á.
“Người yêu hoàn mỹ” có hài, có phúc hắc, có tâm lý, sủng, chút ngược tâm. Một bộ TT có đầy đủ tư vị trong tình yêu, nhân vật chính đơn giản chỉ là một cô kiểm sát viên tính tình lương thiện, chính trực, có chút ngây thơ dễ thương và ngốc nghếch. Tịch Hướng Vãn không hẳn là dạng nữ chính nhu nhược yếu đuối mà thân thủ của cô còn rất khá, có những suy nghĩ rất khác người. Cô luôn để ý chăm sóc những người bên cạnh mình, yêu thầm Tịch Hướng Hoàn nhiều năm nhưng cứ lẳng lặng ở bên cạnh anh không động tĩnh gì như vậy cho đến khi định mệnh để cô gặp được Đường Thần Duệ. Anh là CEO của tập đoàn ngân hàng đầu tư Đường Thịnh. Tôi thích sự tự tin, dứt khoát, tâm lý của người đàn ông này.
Cô chính là một nửa mà anh đang kiếm tìm trong biển người. Đường Thần Duệ lạnh lùng, bá đạo, thờ ơ nhưng lại rất nghiêm túc trong công việc. Anh luôn sống một mình, anh không tin vào tình yêu bởi vì đã từng chứng kiến ba mẹ mình ly hôn từ ngày còn bé. Cho đến khi anh gặp được Tịch Hướng Vãn, gặp được cô rồi anh liền không cách nào điều khiển con tim loạn nhịp của mình nữa. Anh chưa khi nào có cảm giác mãnh liệt muốn bảo vệ một người con gái tới như vậy. Anh thích mạo hiểm đầu tư trên thương trường, đến khi đầu tư vào tình cảm mới hay một khi mất tâm lẫn thân là vốn cũng mất sạch. Anh cam tâm tình nguyện nỗ lực vì người anh yêu. Anh dịu dàng cùng nguy hiểm, miệng lưỡi cũng khỏi chê vì đã quen đàm phán trong công việc. Anh đã từng phiêu lưu qua tình ái nhưng chưa hề nghĩ tới phải đầu tư một cách nghiêm túc cho nó, bởi vì một khi đã đầu tư thì trách nhiệm mà người đàn ông phải gánh rất nặng nề, hoặc cũng có thể chưa gặp được đúng người.
Tịch Hướng Vãn, có lẽ ban đầu cô chỉ mới thích anh chứ chưa phải là yêu, “ôm một người quá lâu, nếu sau này lại đi ôm ai khác, hai tay vẫn sẽ không tự chủ được phác họa lại bóng dáng của người ấy”. Thói quen đáng sợ là vậy, anh ôm cô ngủ, ôm riết trong vô thức khiến cô đã dần quen hơi ấm anh lưu lại trên mình. Cô nhận ra mình đã yêu anh sâu đậm là khi đối diện giữa ranh giới sống và chết, trong lúc sợ hãi nhất, giống như khi thế giới đã đến ngày kết thúc, bản thân mình muốn ôm ai, muốn ở bên ai trong những giây phút cuối cùng.
Lúc đôi mắt của cô bỗng nhiên trở nên mờ ảo, tất cả người và vật không còn nhìn rõ, cô sợ ở bên anh, bởi vì yêu anh rồi mới lo đến hình tượng của bản thân trong mắt người tình. Nhưng anh đủ bản lãnh làm đôi mắt dẫn cô đi trên con đường tương lai vẫn còn mờ mịt phía trước. “Trong cuộc đời, gió mưa đến ta không thể tránh khỏi, đường gập ghềnh ta không thể không qua, cho nên cứ yên tâm nắm lấy bàn tay anh, không cần thiết đắn đo liệu có nên quay đầu.” Tịch Hướng Vãn gặp được Đường Thần Duệ thật tốt.
Kết thúc câu chuyện của họ làm tôi có cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc. Cái kết viên mãn của hai người làm tôi nhớ tới lời bài hát “Ngày bước chân trên thảm đỏ, đeo trên tay chiếc nhẫn của hạnh phúc, và nghe ai đó thề nguyện đến trọn đời…chính là nguyện vọng suốt đời của em”. Tôi tin là mỗi một người phụ nữ đều muốn tìm cho mình một người đàn ông chân thành, điều ấy thật khó biết bao nhưng Hướng Vãn đã gặp được rồi.
Fan có lời muốn nói: Cám ơn tác giả mang lại cho tôi một TT giải trí rất hay, tôi từng cười, từng cảm động vì những lời nói của nam nữ chính, còn có chút ảo tưởng rất đẹp trong thế giới hiện thực này nữa. Cám ơn Tử vi vì những công sức nàng bỏ ra cho cuốn TT phi lợi nhuận này, mang đến cho mọi người những giây phút thư giãn trân quý biết bao.
Tội nghiệp bác sĩ Thiệu, cứ phải vì mấy anh chàng nhà họ Đường mà nỗ lực chữa trị cho mấy bà Đường, hở chút còn bị họ uy hiếp, hăm dọa nữa, không biết bao giờ anh mới vùng lên được đây :). Anh đóng vai quan trọng không nhỏ nha. Tôi nhớ anh đấy. :)
Lê Tú Linh Kha
Vậy là truyện đã hoàn rồi,chúc mừng bạn nhé. Cám ơn bạn rất nhiều vì đã bỏ công sức edit truyện cho mọi người đọc.
Mình thích truyện của tác giả này khi đọc hai bộ về anh Đường Kính và Đường Dịch, lúc đó anh Duệ chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng rất thích anh này, ấn tượng của mình lúc đó là anh này thật là gian manh, xảo trá, có thù tất báo, vì lợi ích của mình mà ko từ thủ đoạn, nói chung là một con người rất thú vị.
Khi đọc xong bộ truyện này thì mình lại có thêm cảm nhận là: mặc dù anh ko phúc hắc, bá đạo như anh Đường Dịch, ko dịu dàng bao dung như anh Đường Kính nhưng ở anh có vừa đủ sự bá đạo, quyết đoán để bắt lấy nữ chính, giam hãm cô ở bên mình suốt đời, đủ sự tự tin để chịu trách nhiệm chăm lo cho cô, đủ dịu dàng để dung túng cho mọi tật xấu của cô và đủ kiên trì để chờ cô nhận ra tình yêu của anh dành cho mình cũng như đáp lại tấm chân tình của anh. Tình yêu của anh ko quá độc đoán chiếm hữu nhưng cũng ko quá dịu dàng bao dung mà là đủ ấm áp,đủ chân tình và cả trách nhiệm cũng như sự tự tin.
Bởi vì, muốn phụ trách một người cả đời ngoài tình yêu còn cả sự tự tin và trách nhiệm nữa. Mấy ai dám đứng ra chịu trách nhiệm chăm sóc một người cả đời cơ chứ? Một đời người ko quá ngắn nhưng cũng đủ dài với bao biến cố thăng trầm, đủ để mài mòn tình yêu, mài mòn trách nhiệm của con người. Anh làm được vì anh đủ tự tin, tự tin vào bản thân và vào tình yêu của mình.
Người như anh xứng đáng được hạnh phúc và người con gái được anh yêu cũng thật là hạnh phúc.
Mình có thói quen là khi đọc xong một bộ truyện nào thấy tâm đắc là hay viết vài dòng cảm nhận,hi vọng là ko làm phiền đến bạn.^-^
Yến Vũ Nguyệt
Fan cũng có lời muốn nói: Nếu “Đen Trắng” là một bức tranh với hai màu chủ đạo trắng đen xuyên suốt thì “NYHM” chính là một cơn mưa nắng xuyên suốt qua từng kẽ tay, chạm vào mưa không bạn sẽ thấy lạnh, đón nhận hơi ấm quá nóng bỏng bạn sẽ khó chịu, nhưng nhìn xuyên suốt từng hạt mưa qua dãi nắng bạn sẽ thấy nó mang nhiều màu sắc, lạnh có, nóng bức có, ấm áp cũng có. Họ có thể là từng màu sắc riêng biệt, vĩnh viễn ko thể hòa hợp nhau như nắng và mưa, nhưng cũng như nắng và mưa, trong một thời khắc đặc biệt, đã chạm được vào nhau, và tạo nên một sắc màu riêng hoàn mỹ cho chính mình.
~*~
Lilweiwei (trích comment chương 41)
Ôi hay quá đi, ta đọc lần 3 rồi mà cảm giác vẫn mượt mà sao ấy, chap này đúng là tình cảm thật, ta cảm động tới muốn khóc luôn, cứ nghĩ một Đường thần Duệ, cao ngạo, bá đạo và tự tin trên thương trường, 1 cái click là có thể thao túng stock market vậy lúc này đây người mà Hướng vãn cần lại là bác sỹ Thiệu chứ không phải Đường Thần Duệ :(. Anh tài ba giàu có như vậy để làm gì khi trong lúc thập tử nhất sinh của người con gái anh yêu, anh lại bất lực trơ mắt nhìn cô thoi thóp theo từng nhịp đập điện tâm đồ. Anh từng cho rằng, tôi là là lương dân, tôi xuất khẩu không xuất thủ, thế mà anh cũng có lúc phát điên bạo lực khiểu đẩm máu, lúc nào rồi mà còn bình tĩnh trừng trị những kẻ hại Hướng Vãn, có lẽ thực sự anh Đường Thần Duệ lúc đó đã biết chữ SỢ viết sao rồi, anh trời không sợ đất không sợ nhưng lại SỢ mất đi Hướng Vãn.
Có lẽ trong lúc vẫy vùng giữa sự sống và cái chết, Hướng Vãn chỉ nghĩ tới Đường Thần Duệ, cô muốn gọi cho anh, cô muốn nhìn thấy anh, cô muốn rút lại hai từ Hối Hận vì từng gặp được anh, cô sai rồi, vì trong lúc sắp chết lại muốn ở bên cạnh anh nhất, tin chắc cô đã thực sự hiểu được lòng mình như nào rồi. Anh muốn bảo vệ cô nhưng có lẽ anh cho cô tự do quá nhiều nên cô nhiều khi manh động gặp nguy hiểm, đến mức gần mất mạng như bây giờ. Cô là kiểm sát viên, đúng là trách nhiệm phải bảo vệ lương dân nhưng có ai từng nói qua phải bảo vệ bản thân trước mới còn mạng đi bảo vệ người khác. Nhiều khi cũng cảm thấy sầu não cho Đường Thần Duệ, anh yêu cô quá sâu sắc nhưng cô vô tình được cưng mà hơi hư rồi.
Fan có lời muốn nói: Nói chứ, anh Duệ à, sự bạo lực của anh làm tôi sáng mắt, anh đâu có thua kém anh Dịch nhà ta, tôi tôi còn tưởng anh….dịu dàng lắm cơ. Khuyên mấy tên lưu manh mai mốt mà lỡ có gặp bạn Ninh, bạn Vãn à quên cả bạn Miêu nữa, 3 bà Đường này đằng sau lưng là cả một thế lực đàn ông so với xã hội đen còn đen hơn này. Mấy đại ca máu lạnh mà yêu lên rồi thì phát rồ hết, khiếp thật :), chạy cho xa dùm cái.
Lilweiwei (trích comment chương 42)
Cám ơn Tử Vi, chap này đúng là đào thêm tâm tư thế giới nội tâm Đường thân duệ, củng trả lời luôn lý do tại sao anh, một Đường Thần Duệ vân đạm phong khinh đối với thế giới này như vậy mà chết dưới tay Tịch Hướng Vãn. Rất đơn giản, cô sống không vì mình mà vì bảo vệ người khác, không làm phiền người bên cạnh khi bản thân rơi vào khó khăn, anh muốn đi cướp cô về từ tay Tịch Hướng Hoàn bởi người đàn ông đó không bảo vệ nổi người con gái mình thương, trong mắt Đường Thần Duệ, đã là đàn ông nếu làm không được thì đừng làm, còn đã làm thì phải làm cho tốt. Vốn khi bắt đầu, Đường Thần Duệ không tin vào tình yêu nên cũng chẳng rảnh mà đi tìm kiếm, nhưng duyên phận ba lần bẩy lượt sắp đặt cho anh nhìn thấy cô. Giây phút anh biết được cô vì người khác mà quên đi bản thân, anh đã nguyện vì cô mà tồn tại. Có thể anh đã biết vì sao hỉ, nộ ái lạc của mình mất đi chỉ vì gặp được cô mà tìm lại được. Cho nên nhìn thấy cô với vết thương đầy mình nằm đó bất động như vậy mới dày vò anh đau đớn, bởi vì anh thất trách nên mới xảy ra những chuyện này.
Nói thực đến lúc này ĐTD mới biết thế nào là yêu, bởi vì anh lớn lên, chứng kiến sự đổ vỡ của ba mẹ nên anh mới thất vọng, muốn rong chơi suốt đời, nhưng mà con người vốn dĩ sợ cô đơn, nên anh vẫn cần sự ấm áp đến từ Tịch Hướng Vãn, cô là mặt trời làm ấm lại miền đất lạnh lẽo mà anh đang sống.
Fan có lời muốn nói: Tịch thỏ, quen nhìn cô nhảy nhót rồi nên nhìn cô nằm đó tôi buồn quá, tâm trạng giống ý chang anh Duệ của cô. Cô mau mau tỉnh lại đi. (chắc cô phải nhờ Tử Vi thôi, nếu nàng ấy siêng năng lên thì mần tới lúc cô tỉnh luôn để cô đoàn tụ với chồng của cô)
Phan (trích comment chương 45)
Fan có lời muốn nói: Thứ nhất,bạn học Thần, có nhất thiết phải lãng phí như thế không? 1 lần thất bại là 1 lần tiêu thêm tiền mua về chiếc nhẫn mới, họa may chẳng làm Tịch thỏ kia cảm động, ngược lại tưởng anh xem cô là người mê vật chất thì sao ah? Haha, lúc đó anh chỉ có chết! :v
Thứ hai, bạn học Thần, có nhất thiết phải đợi đến giờ này mới chịu ngọt ngào hay không? Nhẫn kim cương chói lóa bạn có thể mua nhiều như vậy, tại sao những lời nói miễn phí này bạn chẳng chịu nói? Sớm một chút sống thật với lòng mình, có phải cả bạn lẫn Tịch thỏ đã hạnh phúc rồi không? Hại ta mấy chương trước vừa tốn nước miếng rủa bạn ướt cả bàn phím vừa tốn nước mắt khóc cho Tịch thỏ ah~~~
Tịch thỏ ah, nhất định phải kiên trì, giữ vững tư tưởng, không được vì tên biến thái siêu cấp kia làm cho rung động, có biết không?
Mà bạn học Thần nên chịu đựng một chút, để cho Tịch thỏ làm ầm ỹ 1 chút ah, coi như là đền bù ủy khuất cho tiểu Tịch, vừa hay ta lại có thêm truyện để đọc, hắc hắc.
*ôm dép đánh lại tia lửa đạn từ bạn học Thần*
Lilweiwei (trích comment chương 45)
Fan có lời muốn nói: Ta ganh tị nha Tịch thỏ, cô cứ như vậy SAY NO lời cầu hôn của Duệ phá của là lãng phí tài nguyên quốc gia, là phí của là phí tài lực của chồng tương lai của cô đấy có biết không. Cô nếu không muốn đi làm nuôi chồng trong tương lai thì SAY YES đi cho xong. Tôi biết cô nhìn không thấy nên không có cảm giác cái nhẫn kim cương đó bự bao nhiêu nên cũng chả tiếc nhưng tôi là fan tôi tiếc tôi ngủ không vô là khổ lắm.
Tôi yêu cái cách nói chuyện của anh Duệ nhà cô quá, có ai cầu hôn mà khác người kiểu đó không, hôm nay cô SAY NO thì ngày mai anh lại mua nhẫn cầu hôn lại một lần khác, cũng may anh đủ bản lãnh kiếm xiền nhiều nhiều để đi hoang phí với người con gái anh muốn cưới. Cô có biết khi người đàn ông coi tiền không bằng cô, cô hạnh phúc thế nào không, cô có biết anh yêu cô sâu đậm thế nào không? Khi biết cô xảy ra chuyện trái tim của anh trở nên thật yếu đuối (cô cũng biết ĐTD mạnh mẽ tới cở nào chứ?), nhìn thấy cô thương tích đầy mình là một nỗi đớn đau khôn cùng đến thế nào không.
Vì cô mà chờ đợi (tôi cảm động nha), không có cô anh chỉ còn lại một nửa, không khóc cũng không cười càng không còn mục tiêu để nỗ lực (ôi tôi làm chứng nhen anh vừa hay tin cô xảy ra chuyện gặp các vị giám đóc đưa hợp đồng làm ăn lên tới hàng tỉ cho anh ký mà củng xé nát nhen :)) nói chứ tôi nhìn ra rồi nhen Tịch thỏ nếu cô không để ý tới anh thì làm gì biết mình nhìn không thấy nên không muốn làm gánh nặng của anh, chỉ có người cô không thương nên làm phiền họ cũng không sao, cô sợ anh đau lòng khi biết cô nhìn không thấy, cô sợ sự thương hại của anh, cô sợ cô không thể hoàn mỹ trong mắt anh, cô sợ mình vĩnh viễn không nhìn thấy anh thêm một lần, cô sợ mình không có cách nào mang lại hạnh phúc cho anh (bởi vì cô nhìn không thấy mà) (tôi tin anh duệ nhà cô đủ tự tin chữa trị mắt cho cô nên cô yên tâm trao bản thân mình vào tay anh ấy đi mà, nói đi phải nói lại tôi không phải nói suông nhen, anh chàng của cô hội đủ tiêu chuẩn người chồng tương của tất cả phái nữ đó, nói nhan sắc có nhan sắc, nói tiền bạc thì thừa chứ chả thiếu, nói tự tin đủ tự tin, còn nói về đấu võ mồm thì chả ai lại (cả bác sỹ Thiệu, Dịch thiếu, Hàn Thâm, Tịch Hướng Hoàn chẳng ai mà đối thủ của anh nhà cô hết.)
Lời cuối
Cuối cùng thì truyện cũng đã kết thúc. Cảm giác của tớ bây giờ, so với lúc đọc xong convert truyện, thật lòng mà nói là cực kì khác biệt. Bắt tay vào làm rồi, mới thấm hết cái tình, cái nghĩa trong từng câu chữ, cảm thấy thật may mắn vì mình là người đã biên tập bộ truyện này, để có cơ hội hiểu thêm về nó nhiều hơn những người khác.
Đường Thần Duệ, là người yêu của nữ chính, đồng thời cũng là nam nhân vật chính trong truyện. Là kết quả của một cuộc hôn nhân không có tình yêu, một cuộc hôn nhân vì tiền tài và quyền lực, thế nên sau khi chia tay, mỗi người một ngả, anh trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay không ai muốn nhận lại. Trưởng thành trong thế cục khó khăn ấy, không thể trách anh sớm trở thành một người đàn ông lạnh lùng, sắt đá đến vậy. Anh cất giấu tâm tư, quên đi những tổn thương và những người làm mình tổn thương giống như họ chưa từng xuất hiện, chỉ là anh không hiểu, thời gian dần trôi đã phong hóa vết thương, phong hóa cả trái tim mình, khiến anh không còn biết yêu thương là gì nữa.
Anh học về tâm lý, không phải chỉ để đọc giải suy nghĩ trong lòng người, mà còn dùng để cứu rỗi bản thân. Con người Đường Thần Duệ, nói đen thì chính là đen, mà nói trắng, thì là trắng. Anh bạo lực, anh vô tình, những tổn thương trong trái tim khiến tâm hồn anh luôn ẩn giấu sự phản nghịch và sát khí. Nhưng ai nói anh không thanh nhàn, trồng hoa nuôi thỏ mỗi ngày, xem phim giải trí, giống như những ông lão về già hưởng thụ cuộc sống an bình vậy. Anh không phải hai màu trắng đen đơn điệu, mà là màu xám tẻ nhạt, màu xám cô đơn, thế nên, Đường Thần Duệ trước khi gặp được Tịch Hướng Vãn, chỉ là đang sinh tồn, không phải đang sống trọn vẹn như một con người.
Đường Dịch từng hỏi anh, tài nghệ thế này, để làm đầu tư thì hơi phí. Nhưng thật ra anh ta không biết, đối với anh, thú vui tiêu khiển ấy chỉ để làm dịu đi sát khí trong tâm mình, còn đầu tư, là thứ để anh khiến mình cảm thấy đang được sống. Sự phiêu lưu hiểm trở, sống chết chỉ trong từng tích tắc ấy thú vị hơn nhiều, cũng đáng giá để anh hao tâm hơn nhiều so với việc đánh đấm. Đường Thần Duệ dùng sự mệt mỏi và kích thích mỗi ngày để làm dịu đi trái tim cô đơn và nguội lạnh vì trống vắng.
Còn Tịch Hướng Vãn, là một người con gái như ánh sáng mặt trời, luôn tạo ra niềm vui và sự ấm áp cho nhiều người khác. Cho dù quá khứ có từng đau thương, có từng bi kịch, nhưng cô của hiện tại chưa bao giờ oán trách vận mệnh đã thua thiệt mình, mà vẫn luôn cố gắng sống cho thật tốt, thật trọn vẹn. Người con gái như thế, chính là thứ mà Đường Thần Duệ cần, để sưởi ấm trái tim trống trải của mình.
Nhưng nếu nói Tịch Hướng Vãn luôn lạc quan vui vẻ, thì đó chưa hẳn là một lời chính xác. Tịch Hướng Vãn đã từng tổn thương, mà người bị tổn thương thì luôn có sẹo. Có người lựa chọn đối mặt, để vết thương sớm ngày lành lặn. Có người lựa chọn điên cuồng và tiếp tục tổn thương người ta, để làm dịu đi sự đau đớn và khổ sở của mình. Nhưng cũng có người, lựa chọn trốn tránh và quên nó đi như thể thứ ấy chưa từng tồn tại.
Khi người cha thân yêu, người thân duy nhất còn tồn tại trên đời đột ngột biến mất, dẫu đã sớm biết đáp án từ trước trong lòng, cô vẫn cố chấp như cũ, cố chấp cho rằng cha chỉ đang mất tích ở một nơi nào đó. Cô sợ, sợ phải đối mặt với sự thật này.
Khi tình yêu đầu tiên tan vỡ ngay từ trong bọc trứng, cô lấp liếm lòng mình rằng đó chẳng là gì, vết thương sẽ khiến con người ta trưởng thành, và tình yêu rồi cũng sẽ dần mất đi theo thời gian.
Nhưng cô không biết, vết sẹo trong lòng mình, cho dù cô có lờ nó đi, có cố gắng lừa dối bằng vẻ mặt mỉm cười và ngây ngốc, thì cũng không có nghĩa nó chưa từng tồn tại. Vết sẹo không bị xóa nhòa theo thời gian, mà chỉ bị chôn dấu tận đáy lòng, để rồi một lúc nào đó, một ngày nào đó, có những chuyện nào đó, khiến vết thương sứt chỉ và bật máu. Cô chỉ là một người bình thường, không thể mãi tự liếm vết thương và chờ nó tự mình lành lại cả đời.
Tổn thương vì cái chết của cha, khiến cô sợ hãi vào tình cảm, sợ nếu mình bỏ nó quá nhiều vào ai đó, nếu anh ta đi rồi, trái tim mình cũng sẽ chết theo. Nên cô giữ nó lại bên mình, để không bao giờ phải đau thêm nữa.
Tổn thương vì mối tình đầu tiên, khiến cô không còn đủ tự tin vào bản thân mình, không còn tin mình xứng đáng được yêu, nên tình cảm bỏ ra lại càng rút ngắn lại.
Tịch Hướng Vãn che giấu tổn thương bằng nụ cười, giấu nó ở góc khuất sâu nhất trong tâm hồn, vì cô sợ nếu một ngày nào đó nó vỡ nát, mình sẽ không thể nào chịu đựng được. Cô muốn sống, cũng luôn cố gắng sống cho thật tốt cái kiếp này của mình. Vết thương vỡ rồi, chỉ sợ ngay cả cái tín điều duy nhất ấy cũng sẽ hỏng mất. Thế nên, cô càng thu nó lại.
Đường Thần Duệ và Tịch Hướng Vãn, trước khi gặp nhau, cả hai đều đang sống, nhưng đó chỉ là tồn tại, không phải là một cuộc sống thật sự.
Nếu anh là một bức tranh đen trắng đơn sắc, vô vị và tẻ nhạt, thì cô chính là những sắc màu làm nó thêm rực rỡ. Những hành động ngốc nghếch đáng yêu của cô, khiến anh cảm thấy lòng mình như ấm lại. Một Tịch Hướng Vãn như thế, một Tịch Hướng Vãn vừa kiên cường lại nhu nhược ngây thơ, đủ để kích thích ham muốn bảo vệ của bất cứ người đàn ông nào. Cô làm anh trở nên đa tình, phức tạp, làm anh trở nên yếu đuối, ngu ngơ, nhưng đó mới là một Đường Thần Duệ chân chính.
Nếu Tịch Hướng Vãn là một con mèo nhỏ, chỉ biết ngây ngốc tự liếm vết thương của bản thân mình, thì anh chính là một người chủ tận tâm tốt bụng. Người chủ ấy chăm sóc nó mỗi ngày, từ những thứ vụn vặt nhất, cho nó mái ấm, cho nó tình yêu thương, thay nó làm lành những vết thương còn sót lại. Anh luôn tiếc nuối vì mình đã không thể gặp cô sớm hơn một chút, để những vết thương ấy không có cơ hội được tồn tại. Nhưng thế thì đã sao, nếu vết thương ấy làm cô phải âm ỉ đau đớn cả đời, thì anh sẽ bên cô cả đời để xoa dịu nó.
Đường Thần Duệ xuất hiện, như một người cha, một người tình, thay đổi cả cuộc đời Hướng Vãn. Anh cho cô một bờ vai để dựa dẫm, cho cô niềm tin vào bản thân, để từ đó cô có thể rộng mở tấm lòng cho anh tiến vào nhiều thêm một chút. Cho nên, họ là người yêu hoàn hảo dành cho nhau.
Tớ nghĩ đến đây mọi người đã hiểu được cái tựa truyện rồi nhỉ. Đó là tất cả những gì tớ cảm nhận được, đằng sau cách viết hài hước và sâu sắc của tác giả trong câu chuyện này. Truyện còn có những tuyến nhân vật phụ, cũng để lại cho chúng ta khá nhiều ấn tượng khó quên.
Tịch Hướng Hoàn là mối tình đầu của Hướng Vãn, cũng là người đàn ông xuất hiện nhiều nhất trong kí ức tuổi thơ của cô. Lúc cô đau khổ, tuyệt vọng nhất, anh đã ôm cô vào lòng, cho cô chỗ dựa, cho cô niềm tin và sự yêu thương, để cô tiếp tục can đảm đứng lên và sống tiếp. Đối với bất kỳ người con gái nào, đấy cũng là một người đàn ông quan trọng.
Xét theo một phương diện nào đó, Đường Thần Duệ và Tịch Hướng Hoàn là hai người đàn ông vô cùng giống nhau. Họ đều cần một thứ gì đó để sưởi ấm trái tim nguội lạnh của mình, và Tịch Hướng Vãn chính là ngọn lửa rực rỡ ấy. Hai con người giống nhau, xuất hiện ở những thời điểm giống nhau trong cuộc đời Hướng Vãn, nhưng chỉ có một người được nắm lấy tay cô bước tiếp. Tịch Hướng Hoàn không đủ khả năng, cũng không đủ niềm tin và dũng cảm để kéo cô về phía mình. Thế nên, anh đã để lỡ mất người con gái mình yêu thương nhất.
Mà có yêu thương, có giữ lấy thì đã sao. Có những người, không hợp thì chính là không hợp, tựa như những gia vị không thể trộn vào cùng một bát. Tịch Hướng Hoàn yêu cô, nhưng anh không thể nào cho cô một hạnh phúc trọn vẹn. Đơn giản bởi vì, anh không phải người đàn ông hoàn hảo dành cho cô, giống như Đường Thần Duệ.
Tịch Hướng Tình, một người con gái mâu thuẫn, vừa đáng thương mà cũng thật đáng hận. Lớn lên trong thứ tình cảm sắt đá của bà mẹ, sự nhọc lòng nhưng lực bất tòng tâm của anh trai, cùng với thứ tính cách cứng đầu đã ăn sâu vào xương tủy, biến cô trở thành một người con gái nổi loạn vào cái tuổi mười tám.
Đều nói con gái thích dựa dẫm, thế nên họ luôn bị thu hút bởi những người đàn ông có thể làm chỗ dựa vững chắc cho họ cả đời. Tịch Hướng Tình không mộng mơ, cái cô thiếu chính là tình yêu thương, thế nên khi người đàn ông tựa như cha, tựa như chú, mà cũng tựa như người tình giống cha của Hướng Vãn xuất hiện, cô đã xiêu lòng. Tình yêu đầu của cô gái nổi loạn mười tám tuổi, mãnh liệt, và cũng thật điên cuồng, chỉ biết cho đi nhất định cần nhận lại.
Nhưng Tịch Hướng Tình không biết, sự điên cuồng của mình, đổi lại chính là cái chết của người đàn ông cô yêu thương. Đau đớn, dằn vặt, day dứt, rồi hối hận, rất nhiều cảm xúc đan xen khiến Tịch Hướng Tình gần như đã trưởng thành chỉ sau một đêm đó. Ai chẳng muốn liều mình vì yêu một lần? Chẳng phải người ta đã nói yêu là cần dũng khí hay sao? Nhưng dũng khí đó của cô đã hại chết anh mất rồi. Lần đầu tiên yêu thương, cũng là lần cuối cùng dùng cảm tình đi yêu một ai đó, Tịch Hướng Tình từ nay về sau đã không còn đủ sức để yêu ai, cũng chẳng còn gì để yêu ai nữa rồi.
Một người con gái như thế, không đáng thương sao? Đáng thương, mà cũng thật đáng hận. Hận vì sự ngu ngốc, sự mạnh miệng thích làm càn của cô, hận vì người con gái sắt đá tự làm tổn thương mình, để che giấu nỗi đau sâu thẳm trong tâm hồn trước đó.
Ngoài họ ra, chúng ta còn được gặp lại rất nhiều nhân vật trong những truyện của Triêu Tiểu Thành.
Một Đường Dịch yêu vợ như mạng, ngoài vợ ra phụ nữ khác trong mắt đều là cỏ rác, một ngày hai tư giờ ở trong trạng thái phòng thủ không để ai cướp mất vợ mình, kẻ nào bén mảng tới liền sợ phát khiếp đến mức suýt chút nữa là rút súng bắn bùm kẻ đó. Anh cũng đóng vai trò quân sư tình cảm cho Đường Thần Duệ, mặc dù đa phần là mang tâm trạng đắc ý tiểu nhân khi đi hại kẻ khác nhiều hơn, nhìn xem nhìn xem, đàn bà là thế đấy, làm gì có ai dịu hiền ngoan ngoãn bằng được Dĩ Ninh nhà tôi chứ.
Một Tô Tiểu Miêu vẫn luôn thích làm càn, thích quấy phá như thường. Từ ngày gặp được Tiểu Tịch, như chiến sĩ gặp đồng minh, như sư phụ gặp đồ đệ, như kẻ cầm trịch gặp được tay sai, quan trọng nhất là đồng chí ấy có chỗ dựa lớn không kém mình, đi gây họa không sợ ai chết được.
Một Tiểu Thiệu chạy trời không thoát được vận mệnh làm bao cát cho mấy anh chàng họ Đường đấm đá. Cứ hễ vợ có vấn đề là lại lôi anh chàng ra xử lí. Mặc dù sau đó anh chàng bài cũ soạn lại, đi giở trò y hệt lúc Hướng Vãn bị thương với Đường Thần Duệ, đáng tiếc Đường Thần Duệ không giống như Đường Dịch. Dùng một câu của Đường Kính, xin đừng coi thường lưu manh. Đường Dịch lưu manh, nhưng là lưu manh có văn hóa, tốt xấu gì cảnh giới đạo đức cũng cao hơn. Còn Đường Thần Duệ, lưu manh trí thức, đạo đức không học được nhiều như vậy. ╮(╯▽╰)╭
Một đồng chí Hàn Thâm hết mình vì nhiệm vụ, làm việc hai mươi tư giờ mỗi ngày, đa zi năng cái gì cũng biết, kiêm thêm nhiều chức vụ, thường xuyên bị bạn học Đường chèn ép mà không biết kêu ai, điển hình của trai ngoan thành phố, không đú đởn không chơi bời, có chí cầu tiến, chẳng qua vô phúc làm bạn với Đường Thần Duệ mà thôi. ╮(╯_╰)╭
Một Giản Tiệp âm thầm yêu thương Đường Dịch suốt mấy năm trời, yêu một cách ngây ngốc, một cách khờ dại. Trong truyện, cô là một người bạn tốt của Hướng Vãn, anh em cùng chí hướng tung hoành giang hồ với nhau, có thể thấy được bản chất Tiểu Giản ngây thơ không kém Tiểu Tịch là mấy. Chẳng qua lỡ chân đi nhầm, cũng yêu nhầm Đường Dịch mà thôi.
Sau tác phẩm này, tớ sẽ bắt tay vào làm truyện về Tiểu Giản. Hy vọng có thể sớm đem truyện ra mắt bạn đọc nhanh nhất có thể.
Ngoài ra, có bạn hỏi tớ sẽ có truyện về Tiểu Thiệu không. Theo tớ thì, tác giả bị bệnh cuồng giai họ Đường, đến độ lập hẳn một Đường gia thôn như thế, đồng chí Tiểu Thiệu trừ phi đi đổi họ, bằng không chỉ đành nhận mệnh làm chân chạy cả đời cho mấy anh giai ấy bắt nạt mà thôi. Còn Giản Tiệp, theo lời tác giả là, ngược cô ấy nhiều quá, nên cố tìm cho Tiểu Giản một nhà chồng tốt, tất nhiên, nhà chồng tốt theo lời bà ấy chính là một anh giai họ Đường, để bà ấy tận lực làm mẹ chồng gương mẫu chứ còn gì nữa ( ̄▽ ̄)~
Cuối cùng, cho tớ gửi lời cảm ơn đến bạn ngocquynh520 đã nhiệt tình giúp tớ convert truyện.
Thank ss Hoài Phạm và đặc biệt là ba ss Tuyết Yukari, Eviel Yuen và Tinker Chuông đã giúp em gỡ rối những đoạn khó này. Cả một chặng đường dài chẳng biết mess hỏi các chị bao nhiêu lần, nếu không nhờ mọi người nhiệt tình giúp đỡ, cũng nhiệt tình để mặc con nhóc là em quấy rối, thì chắc truyện còn lâu mới xong được. ╮(╯▽╰)╭
Cũng cảm ơn những bạn đọc nhiệt tình đã luôn comment ủng hộ tớ mỗi chương. Cảm ơn nàng Bông đã giúp ta edit mấy chương trong quãng thời gian ta tái phát bệnh lười mãn tính thêm bệnh chầy bửa kinh niên, nếu không nhờ nàng, chắc độc giả bỏ ta đi hết rồi á.
Tác giả :
Triêu Tiểu Thành