Người Yêu Hoàn Mỹ
Chương 45: Cầu hôn(2)
Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
Tịch Hướng Hoàn dù sao cũng là người có thân phận, những năm gần đây chưa từng thử qua cảm giác bị người ta thẳng thắn cự tuyệt một cách rõ ràng như thế bao giờ, hơn nữa hôm nay ở đây còn có nhiều người như vậy, hai chữ kia của Đường Thần Duệ vừa thốt ra, Tịch Hướng Hoàn không tránh khỏi việc có chút mất mặt.
Tịch Hướng Hoàn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh ôn hòa mở miệng.
“Đường tổng giám, Hướng Vãn đã đồng ý rồi, anh lại nói không được, vậy cũng nên cho mọi người một lý do chứ.”
Đường Thần Duệ khẽ cười trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi nói: “Lý do sao, đương nhiên là cũng có.”
Lười biếng nhìn Tịch Hướng Hoàn, Đường Thần Duệ không nhanh không chậm mở miệng: “Anh chăm sóc cô ấy không tốt, tôi sẽ lo lắng; anh chăm sóc cô ấy quá tốt, tôi lại càng lo lắng hơn… Cho nên, tại sao tôi phải đem cô ấy đưa cho anh chứ?”
Tịch Hướng Hoàn giật mình. Xác thực mà nói, là choáng váng.
Sớm biết cái gã Đường Thần Duệ này vào lúc mấu chốt sẽ nói ra những lời vớ vẩn, nhưng anh không nghĩ tới, là lại có thể vớ vẩn đến mức độ này.
Đường Thần Duệ khẽ buông tay, thong thả lên tiếng: “Nếu như Tịch tiên sinh cứ kiên trì muốn dẫn cô ấy đi, mọi chuyện sẽ rất phiền phức đấy…”
Lời không nhiều, nhưng ý lại đủ sâu. Nếu như Đường Thần Duệ thật sự trút cơn giận dữ, những ngày sau này của Tịch Hướng Hoàn chỉ sợ sẽ khó mà trôi qua. Mặc dù cách này không được trong sáng cho lắm, nhưng tuyệt đối là chuyện mà Đường Thần Duệ có thể làm.
Tịch Hướng Hoàn thật rất muốn chửi người, nhưng đúng lúc này, Tịch Hướng Vãn nãy giờ không hề nói câu nào cuối cùng cũng vươn tay kéo lấy vạt áo Đường Thần Duệ.
“Không liên quan đến anh hai, đó là ý của em.”
Nghe thấy cô nói những lời này, Đường Thần Duệ không hề tức giận, mà lại khôi phục trở về trạng thái bình tĩnh như lúc trước, thu hồi thái độ thù địch không dễ nhận ra của mình.
Xoay người đối diện với cô, anh quỳ nửa gối xuống trước mặt Hướng Vãn, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng hiếm gặp.
“Chúng ta nói chuyện một chút nhé.”
Hướng Vãn không hề nhìn anh: “Không muốn nói.”
Đường Thần Duệ nắm lấy cằm cô, chuyển đầu cô sang, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Vậy em hãy nghe anh nói.”
“Ở nhà tuyệt đối sẽ không kém hơn so với bệnh viện, anh cam đoan, mọi thiết bị các loại anh cũng đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, “ Anh kiên nhẫn nói hết, dừng lại một chút, rồi bỗng vươn tay sờ lên mặt cô: “Trừ phi, em có việc gạt anh, hoặc là, em không muốn gặp anh, cũng có thể trực tiếp nói cho anh biết.”
Cô giật mình, quay sang nhìn anh.
Đường Thần Duệ khẽ mỉm cười, có một loại khí phách trước nay chưa từng có, “Anh không biết em đang tức giận, sợ hãi hay gì khác, em đã không muốn nói, anh sẽ không hề hỏi. Anh biết chuyện này đối với em mà nói đã tạo nên tổn thương rất lớn, anh làm em thất vọng, có lẽ trải qua chuyện này em sẽ không còn coi anh như người nhà mà đối đãi, có lẽ đã coi anh như một người bạn bình thường, hoặc là ngay cả bạn bè cũng không đủ tư cách nữa. Nhưng mặc kệ em coi anh trở thành người nào, anh vẫn muốn nói cho em biết, anh không hề đối xử với em như một vị hôn thê, ngay từ đầu đã không hề như vậy,… Anh vẫn coi em như người vợ tương lai của mình mà đối đãi. Sở dĩ lúc trước muốn cùng em đính hôn mà không lập tức cầu hôn, là bởi vì muốn cho em có thời gian thích ứng, hy vọng em có thể thích anh, không cần nhiều lắm, chỉ cần không chán ghét là được.”
Anh bỗng nhiên lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ, mở ra trước mặt cô, ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương tinh xảo rực rỡ lập tức trở nên sáng chói: “Anh luôn nghĩ mình nên làm thế nào để mở miệng nói với em điều này, trong lúc mình đã khiến em thất vọng đến thế mà vẫn có thể khiến em gật đầu đồng ý. Cũng nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng long trọng xa hoa làm cho em cảm động, nhưng dưới tình huống em chẳng chút quan tâm tới anh như thế này, anh sợ mình chưa kịp mở miệng em đã không cho anh một cơ hội nào hết. Vì thế bất kể thế nào, anh vẫn muốn nói trước khi em hoàn toàn thất vọng về anh, chúng mình kết hôn được không?”
Đường Thần Duệ rất ít khi nói nhiều và dài đến vậy, thế nên không chỉ Tịch Hướng Vãn, ngay cả bạn Thiệu Kỳ Hiên đứng bên cạnh chờ người cũng bị anh làm cho hoảng sợ.
Mười hai giờ đêm, tiếng chuông vang lên, ngày hôm sau đã tới, chào đón một lời cự tuyệt.
“Không được.”
Mọi người: “…”
Người xem được một phen đổ mồ hôi như tắm, Tịch Hướng Vãn đúng là Tịch Hướng Vãn, ngay cả lời cự tuyệt cũng quả quyết vô cùng, một chút ướt át bẩn thỉu cũng không có, đến cái kiểu lập lờ nước đôi mà phụ nữ hay dùng “Em cần suy nghĩ thêm một thời gian…” cũng không thèm sử dụng.
“Như vậy…”
So với sự kinh ngạc của mọi người, Đường Thần Duệ trái lại rất bình tĩnh, như đã sớm đoán trước mọi tình huống, dù có tệ hại hơn nữa anh vẫn có thể chấp nhận được.
“Thế thì không còn cách nào khác…”
Đường Thần Duệ thu lại hộp nhẫn kim cương, đột ngột thuận tay ném nó vào thùng rác, thấy thế trống ngực quần chúng vây xem lập tức đập thình thịch trên dưới hai trăm lần, chiếc nhẫn vừa rồi giá hình như cũng không nhỏ đâu đấy…
Thiệu Kỳ Hiên vừa định tiến lên an ủi anh ‘Cậu đừng quá khổ sở, đàn ông chịu chút đả kích cũng là chuyện hết sức bình thường’ vân vân các loại, không ngờ Đường Thần Duệ bỗng nhiên móc tiếp một chiếc hộp khác từ trong túi mình, mở nó ra lại là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo tỏa ánh sáng bạch kim lấp lánh, phong cách khác hẳn cái lúc trước, là kiểu dáng tân tiến hiện nay, điểm duy nhất tương đồng chính là khí chất, vô cùng xa xỉ.
Tịch Hướng Vãn nhìn anh, mặc dù là gần trong gang tấc nhưng vẫn không thấy rõ hình dạng thứ anh cầm trong tay, tuy nhiên ánh sáng lóa mắt rực rỡ kia vẫn đủ để cô đoán được nó là cái gì.
“Anh làm gì vậy?”
Đường Thần Duệ mỉm cười, nói với cô: “Hướng Vãn, anh không qua được cửa ải của chính mình.”
Lúc từng bị tổn thương anh cũng đã nghĩ tới điều đó.
Nếu ngày trước anh chỉ đứng lại nhớ tới một người, mặc cho cô chìm nổi trong thế giới cá nhân, có phải anh sẽ hạnh phúc hơn một chút?
Nếu cô vẫn mãi không hiểu được cách đáp lại anh thế nào, không có một lần đi tìm anh, lạnh nhạt đối với anh hơn một ít, anh có thể mất đi hứng thú của mình với cô để rồi hạnh phúc hơn một chút hay không?
Nói cách khác, nếu không gặp được cô, thì anh có thể hạnh phúc hơn lúc này hay không?
Nói cách khác, nếu anh bây giờ và anh ngày trước không yêu thương người con gái ấy, thì anh có thể hạnh phúc hơn lúc này hay không?
Nói cách khác, nếu anh của ngày hôm nay cưới một người phụ nữ khác, không yêu thương cô ta, càng không yêu thương cô nhiều đến vậy, liệu anh có thể hạnh phúc hơn lúc này hay không?
Sẽ không, sẽ không hạnh phúc.
Đặc biệt chạy tới Hồng Kông làm việc, cho là mình đã đi đủ xa, nhưng mỗi ngày tỉnh lại, vẫn vươn tay theo thói quen sờ sang bên cạnh, muốn ôm cô vào lòng. Trong buổi họp báo nhìn thấy một ký giả cười rộ lên trông rất giống với cô, liền không nhịn được liếc nhìn nhiều thêm một chút, trả lời nhiều thêm một chút, giống như đang cùng cô nói chuyện vậy.
Em nhìn xem, thật ra có trốn tới chỗ nào cũng vô ích, bởi căn bản anh không qua nổi cửa ải của chính mình.
Đường Thần Duệ nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, sự dịu dàng ấm áp và lời anh nói như muốn bay lên thoát khỏi mọi âm thanh trong đêm khuya tĩnh lặng chốn này.
“Đã qua mười hai giờ, lúc nãy cầu hôn là chuyện của ngày hôm qua, em không đồng ý là chuyện của em, anh không từ bỏ là chuyện của anh, vì thế ngày hôm nay anh vẫn muốn nói với em điều đó, hãy gả cho anh nhé? Nếu như lại thất bại, vậy ngày mai anh sẽ tiếp tục đi mua một chiếc nhẫn cầu hôn mới.”
Tịch Hướng Hoàn dù sao cũng là người có thân phận, những năm gần đây chưa từng thử qua cảm giác bị người ta thẳng thắn cự tuyệt một cách rõ ràng như thế bao giờ, hơn nữa hôm nay ở đây còn có nhiều người như vậy, hai chữ kia của Đường Thần Duệ vừa thốt ra, Tịch Hướng Hoàn không tránh khỏi việc có chút mất mặt.
Tịch Hướng Hoàn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh ôn hòa mở miệng.
“Đường tổng giám, Hướng Vãn đã đồng ý rồi, anh lại nói không được, vậy cũng nên cho mọi người một lý do chứ.”
Đường Thần Duệ khẽ cười trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi nói: “Lý do sao, đương nhiên là cũng có.”
Lười biếng nhìn Tịch Hướng Hoàn, Đường Thần Duệ không nhanh không chậm mở miệng: “Anh chăm sóc cô ấy không tốt, tôi sẽ lo lắng; anh chăm sóc cô ấy quá tốt, tôi lại càng lo lắng hơn… Cho nên, tại sao tôi phải đem cô ấy đưa cho anh chứ?”
Tịch Hướng Hoàn giật mình. Xác thực mà nói, là choáng váng.
Sớm biết cái gã Đường Thần Duệ này vào lúc mấu chốt sẽ nói ra những lời vớ vẩn, nhưng anh không nghĩ tới, là lại có thể vớ vẩn đến mức độ này.
Đường Thần Duệ khẽ buông tay, thong thả lên tiếng: “Nếu như Tịch tiên sinh cứ kiên trì muốn dẫn cô ấy đi, mọi chuyện sẽ rất phiền phức đấy…”
Lời không nhiều, nhưng ý lại đủ sâu. Nếu như Đường Thần Duệ thật sự trút cơn giận dữ, những ngày sau này của Tịch Hướng Hoàn chỉ sợ sẽ khó mà trôi qua. Mặc dù cách này không được trong sáng cho lắm, nhưng tuyệt đối là chuyện mà Đường Thần Duệ có thể làm.
Tịch Hướng Hoàn thật rất muốn chửi người, nhưng đúng lúc này, Tịch Hướng Vãn nãy giờ không hề nói câu nào cuối cùng cũng vươn tay kéo lấy vạt áo Đường Thần Duệ.
“Không liên quan đến anh hai, đó là ý của em.”
Nghe thấy cô nói những lời này, Đường Thần Duệ không hề tức giận, mà lại khôi phục trở về trạng thái bình tĩnh như lúc trước, thu hồi thái độ thù địch không dễ nhận ra của mình.
Xoay người đối diện với cô, anh quỳ nửa gối xuống trước mặt Hướng Vãn, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng hiếm gặp.
“Chúng ta nói chuyện một chút nhé.”
Hướng Vãn không hề nhìn anh: “Không muốn nói.”
Đường Thần Duệ nắm lấy cằm cô, chuyển đầu cô sang, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Vậy em hãy nghe anh nói.”
“Ở nhà tuyệt đối sẽ không kém hơn so với bệnh viện, anh cam đoan, mọi thiết bị các loại anh cũng đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, “ Anh kiên nhẫn nói hết, dừng lại một chút, rồi bỗng vươn tay sờ lên mặt cô: “Trừ phi, em có việc gạt anh, hoặc là, em không muốn gặp anh, cũng có thể trực tiếp nói cho anh biết.”
Cô giật mình, quay sang nhìn anh.
Đường Thần Duệ khẽ mỉm cười, có một loại khí phách trước nay chưa từng có, “Anh không biết em đang tức giận, sợ hãi hay gì khác, em đã không muốn nói, anh sẽ không hề hỏi. Anh biết chuyện này đối với em mà nói đã tạo nên tổn thương rất lớn, anh làm em thất vọng, có lẽ trải qua chuyện này em sẽ không còn coi anh như người nhà mà đối đãi, có lẽ đã coi anh như một người bạn bình thường, hoặc là ngay cả bạn bè cũng không đủ tư cách nữa. Nhưng mặc kệ em coi anh trở thành người nào, anh vẫn muốn nói cho em biết, anh không hề đối xử với em như một vị hôn thê, ngay từ đầu đã không hề như vậy,… Anh vẫn coi em như người vợ tương lai của mình mà đối đãi. Sở dĩ lúc trước muốn cùng em đính hôn mà không lập tức cầu hôn, là bởi vì muốn cho em có thời gian thích ứng, hy vọng em có thể thích anh, không cần nhiều lắm, chỉ cần không chán ghét là được.”
Anh bỗng nhiên lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ, mở ra trước mặt cô, ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương tinh xảo rực rỡ lập tức trở nên sáng chói: “Anh luôn nghĩ mình nên làm thế nào để mở miệng nói với em điều này, trong lúc mình đã khiến em thất vọng đến thế mà vẫn có thể khiến em gật đầu đồng ý. Cũng nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng long trọng xa hoa làm cho em cảm động, nhưng dưới tình huống em chẳng chút quan tâm tới anh như thế này, anh sợ mình chưa kịp mở miệng em đã không cho anh một cơ hội nào hết. Vì thế bất kể thế nào, anh vẫn muốn nói trước khi em hoàn toàn thất vọng về anh, chúng mình kết hôn được không?”
Đường Thần Duệ rất ít khi nói nhiều và dài đến vậy, thế nên không chỉ Tịch Hướng Vãn, ngay cả bạn Thiệu Kỳ Hiên đứng bên cạnh chờ người cũng bị anh làm cho hoảng sợ.
Mười hai giờ đêm, tiếng chuông vang lên, ngày hôm sau đã tới, chào đón một lời cự tuyệt.
“Không được.”
Mọi người: “…”
Người xem được một phen đổ mồ hôi như tắm, Tịch Hướng Vãn đúng là Tịch Hướng Vãn, ngay cả lời cự tuyệt cũng quả quyết vô cùng, một chút ướt át bẩn thỉu cũng không có, đến cái kiểu lập lờ nước đôi mà phụ nữ hay dùng “Em cần suy nghĩ thêm một thời gian…” cũng không thèm sử dụng.
“Như vậy…”
So với sự kinh ngạc của mọi người, Đường Thần Duệ trái lại rất bình tĩnh, như đã sớm đoán trước mọi tình huống, dù có tệ hại hơn nữa anh vẫn có thể chấp nhận được.
“Thế thì không còn cách nào khác…”
Đường Thần Duệ thu lại hộp nhẫn kim cương, đột ngột thuận tay ném nó vào thùng rác, thấy thế trống ngực quần chúng vây xem lập tức đập thình thịch trên dưới hai trăm lần, chiếc nhẫn vừa rồi giá hình như cũng không nhỏ đâu đấy…
Thiệu Kỳ Hiên vừa định tiến lên an ủi anh ‘Cậu đừng quá khổ sở, đàn ông chịu chút đả kích cũng là chuyện hết sức bình thường’ vân vân các loại, không ngờ Đường Thần Duệ bỗng nhiên móc tiếp một chiếc hộp khác từ trong túi mình, mở nó ra lại là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo tỏa ánh sáng bạch kim lấp lánh, phong cách khác hẳn cái lúc trước, là kiểu dáng tân tiến hiện nay, điểm duy nhất tương đồng chính là khí chất, vô cùng xa xỉ.
Tịch Hướng Vãn nhìn anh, mặc dù là gần trong gang tấc nhưng vẫn không thấy rõ hình dạng thứ anh cầm trong tay, tuy nhiên ánh sáng lóa mắt rực rỡ kia vẫn đủ để cô đoán được nó là cái gì.
“Anh làm gì vậy?”
Đường Thần Duệ mỉm cười, nói với cô: “Hướng Vãn, anh không qua được cửa ải của chính mình.”
Lúc từng bị tổn thương anh cũng đã nghĩ tới điều đó.
Nếu ngày trước anh chỉ đứng lại nhớ tới một người, mặc cho cô chìm nổi trong thế giới cá nhân, có phải anh sẽ hạnh phúc hơn một chút?
Nếu cô vẫn mãi không hiểu được cách đáp lại anh thế nào, không có một lần đi tìm anh, lạnh nhạt đối với anh hơn một ít, anh có thể mất đi hứng thú của mình với cô để rồi hạnh phúc hơn một chút hay không?
Nói cách khác, nếu không gặp được cô, thì anh có thể hạnh phúc hơn lúc này hay không?
Nói cách khác, nếu anh bây giờ và anh ngày trước không yêu thương người con gái ấy, thì anh có thể hạnh phúc hơn lúc này hay không?
Nói cách khác, nếu anh của ngày hôm nay cưới một người phụ nữ khác, không yêu thương cô ta, càng không yêu thương cô nhiều đến vậy, liệu anh có thể hạnh phúc hơn lúc này hay không?
Sẽ không, sẽ không hạnh phúc.
Đặc biệt chạy tới Hồng Kông làm việc, cho là mình đã đi đủ xa, nhưng mỗi ngày tỉnh lại, vẫn vươn tay theo thói quen sờ sang bên cạnh, muốn ôm cô vào lòng. Trong buổi họp báo nhìn thấy một ký giả cười rộ lên trông rất giống với cô, liền không nhịn được liếc nhìn nhiều thêm một chút, trả lời nhiều thêm một chút, giống như đang cùng cô nói chuyện vậy.
Em nhìn xem, thật ra có trốn tới chỗ nào cũng vô ích, bởi căn bản anh không qua nổi cửa ải của chính mình.
Đường Thần Duệ nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, sự dịu dàng ấm áp và lời anh nói như muốn bay lên thoát khỏi mọi âm thanh trong đêm khuya tĩnh lặng chốn này.
“Đã qua mười hai giờ, lúc nãy cầu hôn là chuyện của ngày hôm qua, em không đồng ý là chuyện của em, anh không từ bỏ là chuyện của anh, vì thế ngày hôm nay anh vẫn muốn nói với em điều đó, hãy gả cho anh nhé? Nếu như lại thất bại, vậy ngày mai anh sẽ tiếp tục đi mua một chiếc nhẫn cầu hôn mới.”
Tác giả :
Triêu Tiểu Thành