Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
Chương 40
Vết thương khôi phục rất nhanh, chỉ là có một chuyện khá đau đầu, mặc dù đã chuẩn bị tốt về tâm lý, nhưng bây giờ nhìn vết sẹo này, Vương An An mới nhớ ra, bất kể mặc quần áo gì cũng không che giấu được. . . . . .
Như vậy cô phải nói với cha mẹ cô thế nào?
Thật may là Cố Ngôn Chi cũng đã tính toán chu đáo, nói với cô không cần phải quan tâm chuyện này, tìm bệnh viện làm bệnh án giả cho cô, nói là tuyến dịch lim-pha có vấn đề, còn thay đổi lại là lành tính, cảm giác thật sự có chút khó chấp nhận.
Vương An An vô cùng cảm kích, nhưng sau này lúc gặp Cố Ngôn Chi không tránh khỏi chuyện nói rằng muốn gặp Uông Uông.
Cô thật sự cảm thấy nếu Uông Uông xuất hiện, chắc sẽ không gây thêm rắc rối cho Cố Ngôn Chi.
Thật ra thì biểu hiện của cô rất kiên cường, phẫu thuật lớn như vậy, một câu cũng không dám kêu.
Giai đoạn khôi phục không dám vặn cổ, cô cũng không thấy gì, lúc ngủ mang đồ hỗ trợ cổ, ngủ xoay xoay vặn vặn, cô cũng chịu đựng được, thức ăn có hợp khẩu vị hay không, thậm chí lúc nuốt cảm thấy như mắc kẹt trong cổ họng, cô cũng chịu đựng được, cố gắng khôi phục lại, chưa từng than mệt một câu, cũng không có một tật xấu gì.
Bây giờ có thể nói rằng muốn gặp Uông Uông, vì cô thật sự nhớ người mình yêu, nhịn không nổi nữa mới có thể nói ra.
Cố Ngôn Chi vẫn im lặng như cũ, không biết có phải do áp chế Uông Uông hay không mà gần đây trông anh có chút tiều tuỵ.
Vương An An nhìn Cố Ngôn Chi trước mặt, giống như đối mặt với một Uông Uông gia trưởng vậy, còn Cố Ngôn Chi giống trưởng bối hơn.
Chính là vì Cố Ngôn Chi trầm ổn như vậy không giống với bạn cùng lứa với cô, không, đâu chỉ là không giống bạn cùng lứa, cô đoán nếu cha mẹ cô sau khi biết cô bị bệnh, chưa chắc đã xử lý tốt bằng một nửa Cố Ngôn Chi.
Nói xong lời muốn nói, cô coi Cố Ngôn Chi là anh của Uông Uông, trong lòng thêm tôn trọng anh một chút cũng là việc nên làm.
Lại nói Cố Ngôn Chi trong nóng ngoài lạnh, trong khoảng thời gian này cũng chăm sóc cô không ít, đánh răng cũng giúp cô, rửa mặt cũng giặt khăn cho cô, những chuyện này cô đều ghi nhớ trong lòng.
Lúc này cô lựa lời nói ra, cảm thấy căng thẳng không chịu được.
Cố Ngôn Chi không nói gì, nhưng tối hôm đó, Uông Uông tới tìm cô.
Vương An An sướng phát điên, ôm cổ Uông Uông, vui mừng nói: "Uông Uông, em phẫu thuật thành công rồi, anh nhìn xem!”
Uông Uông không có vẻ kinh ngạc, giống như đã sớm biết, vuốt ve cổ Vương An An, một lúc sau mới nói: “Anh biết rồi, anh rất muốn chăm sóc em, nhưng Cố Ngôn Chi nói sẽ thay anh chăm sóc em.”
Vương An An cố gắng cười một cái, thật ra thì nếu có Uông Uông giúp cô cảm thấy không có phiền phức gì, nhưng cô không muốn làm cho Uông Uông nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt thật sự của mình.
Cô liền ôm lấy Uông Uông, yên tĩnh nghe nhịp tim của anh, gần đây làm kiểm tra cũng thuận lợi, không có gì bất ngờ xảy ra, sáng ngày kia cô có thể xuất viện, trước kia cô cảm thấy mình xui xẻo, nhưung bây giờ cô quả thật mình giống như trúng độc đắc vậy.
Chỉ là nếu thật sự có thể, cô muốn Uông Uông có thể đưa mình về, nhưng Cố Ngôn Chi đã sớm sắp xếp, cho nên bây giờ cô chỉ có thể quý trọng những lần khó khăn lắm mới có thể gặp Uông Uông.
Thật ra thì thời gian qua cô không có kiên cường như vậy, có lúc đau muốn khóc, nửa đêm ngủ không ngon, cổ mệt như muốn đứt rời, nhưng không có người thân bên cạnh, cô không biết tìm ai để bày tỏ.
Cô nhỏ giọng nói cảm nhận của mình với Uông Uông.
Uông Uông yên tĩnh nghe, thỉnh thoảng vuốt ve tóc cô, nói những lời tâm tình vào tai cô, dỗ cô như dỗ trẻ.
Vương An An cảm thấy vô cùng yên tâm, cô thật sự không cần Uông Uông làm gì cả, chỉ cần Uông Uông yên lặng như vậy là cô cảm thấy tốt rồi.
Nhưng thời gian thăm bệnh buổi tối trôi qua rất nhanh, Vương An An không thể đưa Uông Uông ra ngoài.
Ngày hôm sau gặp lại là Cố Ngôn Chi, hai người kiểm tra xong làm thủ tục ra viện.
Lần này Cố Ngôn Chi cũng không nói nhiều, xách đồ giúp Vương An An. Có chút trái cây chưa ăn hết, Vương An An vội chia cho bệnh nhân trong phòng, trước khi đi chị gái cùng phòng còn đưa cô phương thức liên lạc, nói rảnh rỗi thì gặp nhau nói chuyện phiếm.
Chờ Cố Ngôn Chi cầm hành lý của cô đi ra, cô phấn khích giống như học sinh, nhưng phải uống rất nhiều loại thuốc, cô sợ mình quên mất, còn ghi lại vào giấy.
Trên đường đi, bởi vì Cố Ngôn Chi ngồi bên cạnh, Vương An An không biết lấy lòng anh như thế nào, chỉ là Cố Ngôn Chi bây giờ có chút là lạ, gần đây cô luôn cảm thấy Cố Ngôn Chi không giống trước đây, không thể nói là dịu dàng, nhưng với cô như vậy tuyệt đối là tốt rồi.
Chính là nhiều lúc trông Cố Ngôn Chi như đang có tâm sự.
Sau khi đến nhà cô, Cố Ngôn Chi rất tự nhiên xách hành lý của cô lên nhà, cái gọi là trước lạ sau quen, lần này Cố Ngôn Chi đến nhà, cũng không cần cô đón tiếp, cha mẹ cô đã coi Cố Ngôn Chi là khách quý mà tiếp đón rồi.
Sau khi biết Vương An An làm một cuộc tiểu phẫu, cha mẹ Vương An An sợ hết hồn, vừa nói vừa mắng, khiến Vương An An ngu cả người.
Cuối cùng vẫn là nể mặt Cố Ngôn Chi, cha mẹ cô mới tha thứ cho cô.
Nhưng Vương An An có thể thấy, cha mẹ cô tuy tức giận cô lừa gạt bọn họ, nhưng rất hài lòng với Cố Ngôn Chi, cảm thấy Cố Ngôn Chi không tệ, vừa giúp liên lạc bệnh viện, còn chăm sóc cô, đúng thật vừa ổn thoả vừa vững vàng.
Cố Ngôn Chi cũng để mặt mũi cho cha mẹ cô, ba ngoài ở đó thổi phồng nhau.
Vương An An về phòng cất đồ, lúc quay ra thấy cha mẹ cô đang thảo luận với Cố Ngôn Chi về hành trình tuần trăng mật…
Ngay lập tức cô há hốc mồm, cha mẹ cô vẫn đang tiếp tục nói: “Ôi chao, Vương An An nhà dì là dân mù đường, cháu đừng cho nó ra nước ngoài lại không về được, vui chơi trong nước là được rồi, hơn nữa còn phải ngồi bao nhiêu máy bay, quá nguy hiểm. . . . . ."
Cố Ngôn Chi xấu hổ trả lời : "Đại khái bọn cháu ngồi tàu biển du lịch vòng quanh thế giới, nếu như sức khoẻ An An không có vấn đề, cháu muốn đưa cô ấy đi.”
Vương An An thật không ngờ, Cố Ngôn Chi đâu phải người có thể nói mấy câu kiểu đó, nhưng những lời đó lừa được cha mẹ cô thật sao?
Lại còn du lịch vòng quanh thế giới nữa?
Lúc đó cô rảnh rỗi nói với Uông Uông mấy chuyện đó, nhưng…. vừa mới phẫu thuật xong đã đi sao? Hơn nữa còn công việc của Cố Ngôn Chi, cũng không phải mình Uông Uông đi cùng cô…
Cô bối rối, không tự nhiên đối diện với ánh mắt của Cố Ngôn Chi, ánh Cố Ngôn Chi mắt đó vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng nét mặt không giống như vậy, vẫn xấu hổ và thâm trầm, giống như chàng trai si tình đang đơn phương vậy.
Vương An An trong lòng khẽ run, sợ mình tiếp tục ảo tưởng, liền trốn nhanh vào phòng ngủ, loáng thoáng nghe thấy mẹ cô đang giữ Cố Ngôn Chi lại ăn cơm.
Một lát sau, mẹ cô đẩy cửa phòng ngủ, đi tới bên cạnh nói thầm với cô, ý là hôm nay cô làm sao, bình thường năng động hoạt bát như vậy, sao hôm nay không có ra ngoài với Cố Ngôn Chi, nói xong còn giục cô ra ngoài đi nấu cơm với Cố Ngôn Chi.
Vương An An lúc này mới biết Cố Ngôn Chi muốn tự mình xuống bếp nấu ăn, người đã ở bếp chuẩn bị từ lúc nào.
Lúc cô nhanh chóng chạy tới, đã thấy Cố Ngôn Chi đang rửa rau.
Vương An An thấp thỏm đi tới, cuộn tay áo lên, nhưng tay chưa kịp sờ vào nước, Cố Ngôn Chi đã ngăn cản cô, chỉ huy: “Tìm giúp anh đồ gia vị.”
Vương An An đâu có không biết xấu hổ mà để Cố Ngôn Chi rửa rau, bây giờ đã vào đông, phòng bếp nhà cô ngay ngoài ban công, nước rất lạnh.
Cô liền cướp lời, “Để tôi rửa rau cho, tôi đã bảo mẹ mình nhiều lần, nhưng bà nhất định khong chịu, năm nào đến mùa này nước đều lạnh cóng… Anh không chịu được đâu…”
Cố Ngôn Chi mặc kệ nói: “Không sao… Ngày mai anh tìm người sửa bếp cho dì, ít nhất cũng nên cải tạo đường nước.”
Vương An An lờ mờ phát hiện ra, lúc cô nói những lời kia chỉ là để Cố Ngôn Chi không cần phải vào bếp giúp cô, bây giờ nghe Cố Ngôn Chi nói những lời này, cô rất muốn xin lỗi, cô luôn cảm thấy kể từ khi phẫu thuật, anh luôn có hành động kỳ lạ.
Cô không nhịn được hỏi "Anh… Anh không có chuyện gì chứ?”
Cố Ngôn Chi nghiêng đầu, rất nhanh để thức ăn đang tỏa hương ngào ngạt lên trên thớt.
Vương An An thấy Cố Ngôn Chi im lặng, do dự chốc lát mới nhỏ giọng hỏi anh: "Này Cố Ngôn Chi, những lời vừa rồi anh nói, là nói chơi hay nói thật đó?”
"Là thật ."
Vương An An kinh hãi há hốc miệng, Cố Ngôn Chi bị làm sao vậy, cô cảm thấy rất kỳ lạ, theo bản năng hỏi lại: “Nhưng… nhưng sau này anh có bạn gái thì phải làm sao, anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao?”
Dường như chỉ sợ Cố Ngôn Chi không hiểu, cô vội vàng nói: “Có phải anh để ý tôi và Uông Uông không? Thật ra đúng là rất khó xử, nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông rồi, làm người không thể quá ích kỷ… huống chi anh giúp tôi như vậy…. cho nên sau này nếu tôi và Uông Uông vẫn còn… Anh còn phải lấy vợ nữa, tôi và Uông Uông cũng sẽ kiềm chế hành động của mình ….”
Trong lúc Vương An An nói chuyện, Cố Ngôn Chi đã tìm thấy chảo rán và gia vị.
Sau khi dầu nóng, món ăn bắt đầu được cho vào đảo đều.
Cố Ngôn Chi nấu ăn rất tự nhiên, Vương An An cũng không quấy rầy Cố Ngôn Chi nữa, vội vàng tìm cái mâm để đồ ăn giúp Cố Ngôn Chi.
Lúc cô còn đang nghĩ xem có phải Cố Ngôn Chi nói chơi hay không, ai biết chỉ mới có vài này mà Cố Ngôn Chi lại thay đổi thành thế này, dáng vẻ này giống như muốn lặp tức đặt ngay phòng ở khách sạn vậy.
Cha mẹ cô đã sớm ưng Cố Ngôn Chi rồi, kể từ sau hôm đó, Cố Ngôn Chi giúp họ làm gian bếp mới, anh cũng tìm người lắp đặt máy hút khói trong bếp, vốn dĩ phòng bếp rất nhỏ, cần phải suy nghỉ nên làm thế nào, bây giờ thì không cần nữa.
Bàn trong phòng bếp cũng là do mẹ Vương An An chọn, kiểu dáng màu sắc cũng rất hài hoà, xem kiểu mẫu nếu ưng mới bắt đầu.
Hơn nữa bất kể hai người hỏi giá cả người bán cũng không chịu nói, chỉ để bọn họ lựa chọn.
Điều này khiến cho Vương An An rất khó xử, cô không muốn chiếm tiện nghi của Cố Ngôn Chi, lần nào cô cũng cảm thấy mình giống như đang chiếm tiện nghi của anh ta, cho nên cô phải tranh luận với mẹ cô một phen tại sao phải làm căn bếp cao cấp thế kia, quả thật chính là ngựa tốt phối yên tồi, lãng phí tinh hoa.
Hiện giờ Cố Ngôn Chi chủ động đưa ra chuyện kết hôn, vẫn tôn trọng thái độ của bọn họ như vậy, nói rằng mẹ anh qua đời sớm, cha lại nằm liệt giường, cho nên tất cả đều nghe lời cha mẹ Vương An An.
Nghe thấy vậy, cha mẹ Vương An An liền mặt mày hớn hở, cảm thấy sao Cố Ngôn Chi lại khéo hiểu lòng người đến như vậy.
Ngược lại Vương An An càng ngày càng cảm thấy giống như đang nằm mơ, không hiểu sao mình lại cũng Cố Ngôn Chi kết hôn, hơn nữa còn mau mau chọn ngày.
Cô luôn cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc, một người thái độ luôn tuân theo quy luật, làm gì giống như Cố Ngôn Chi bây giờ, một lúc thì thế này, một lúc thì thế kia.
Vương An An cảm thấy kỳ lạ, len lén hỏi Thời Cẩn, cô đang nghĩ có phải do vị hôn thê lần trước của Cố Ngôn Chi gây chuyện, cho nên anh mất niềm tin vào chuyện tình hôn nhân rồi hay sao.
Thời Cẩn khó xử nhìn cô, nói: “Cô Vương, Cố tổng đưa cho cô, bất kể là mục đích gì, cô chỉ cần đón nhận là được rồi.”
Vương An An không hiểu ý của Thời Cẩn, trong khoảng thời gian này, không hiểu sao người cô không tốt như lúc trước phẫu thuật, rõ ràng lúc nhập viện mặt mũi còn hồng hào, tuy lúc ăn uống hay nói chuyện có chút khó khăn, nhưng cô đã hỏi bác ngượng ngùng sỹ ngay lúc đó, họ chỉ nói do vừa mới phẫu thuật xong, cô cũng không để ý, cảm thấy để một thời gian nữa sẽ giảm bớt, nhưng bây dờ không hiểu tại sao cô lại có chút nghi ngờ, mỗi lần nuốt xuống, trong cổ họng dường như có gì đó ngăn cản, lại hơi hơi đau.
Cô lo lắng không biết liệu đây có phải là di chứng sau phẫu thuật hay không.
Chỉ là Cố Ngôn Chi đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô cũng không muốn làm phiền Cố Ngôn Chi hơn nữa, hơn nữa Cố Ngôn Chi cũng không giải thích rõ ràng với cô, sau khi gặp Cố Ngôn Chi lại cảm thấy kỳ cục, cô liền tìm một bệnh viện gần đó kiểm tra một chút xem có vấn đề gì hay không.
Sau khi bác sỹ hỏi qua tình hình của cô, sắc mặt dường như không tốt lắm, nhưng cô vẫn lạc quan nghĩ đến trường hợp khác, hỏi lại: “Có phải viêm họng không ạ? Hay là viêm amidan?”
Mãi cho đến cầm kết quả kiểm tra trong tay, cô liền đứng ngẩn người…..
Ung thư thực quản, gan bị ản hưởng, có khả năng sẽ bị di căn. . . . . . Cô cảm thấy rất lạ. . . . . .
Cô lặng người một lúc mới phản ứng được.
Cô vốn cảm thấy mình mạnh mẽ, bất kể gặp phải chuyện gì, cũng có thể chống đỡ được.
Nhưng bây giờ cô có chút không chống đỡ được, một lúc sau cô mới tìm lại được giọng của mình.
Tay cô lạnh như băng, cố gắng bấm số gọi điện thoại cho Cố Ngôn Chi.
Cố Ngôn Chi tới rất nhanh, vừa nhận được điện thoại của cô liền lập tức tới.
Tình hình lần này còn nguy cấp hơn so với lần trước.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ tại sao Cố Ngôn Chi lại đối tốt với cô, còn chăm sóc cô, thoả mãn nguyện vọng của cô…
"Cho nên anh mới kết hôn với tôi….” Ban đầu cô còn cảm thấy kỳ lạ, bây giờ bí mật đã được mở ra….
Cô hít sâu một cái, thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Cố Ngôn Chi, chuyện này không thể để Uông Uông biết. . . . . ."
Bị rơi từ trên thiên đường xuống đau quá….. Nếu biết kết cục như vậy, cô tình nguyện bị gạt. . . . . .
Như vậy cô phải nói với cha mẹ cô thế nào?
Thật may là Cố Ngôn Chi cũng đã tính toán chu đáo, nói với cô không cần phải quan tâm chuyện này, tìm bệnh viện làm bệnh án giả cho cô, nói là tuyến dịch lim-pha có vấn đề, còn thay đổi lại là lành tính, cảm giác thật sự có chút khó chấp nhận.
Vương An An vô cùng cảm kích, nhưng sau này lúc gặp Cố Ngôn Chi không tránh khỏi chuyện nói rằng muốn gặp Uông Uông.
Cô thật sự cảm thấy nếu Uông Uông xuất hiện, chắc sẽ không gây thêm rắc rối cho Cố Ngôn Chi.
Thật ra thì biểu hiện của cô rất kiên cường, phẫu thuật lớn như vậy, một câu cũng không dám kêu.
Giai đoạn khôi phục không dám vặn cổ, cô cũng không thấy gì, lúc ngủ mang đồ hỗ trợ cổ, ngủ xoay xoay vặn vặn, cô cũng chịu đựng được, thức ăn có hợp khẩu vị hay không, thậm chí lúc nuốt cảm thấy như mắc kẹt trong cổ họng, cô cũng chịu đựng được, cố gắng khôi phục lại, chưa từng than mệt một câu, cũng không có một tật xấu gì.
Bây giờ có thể nói rằng muốn gặp Uông Uông, vì cô thật sự nhớ người mình yêu, nhịn không nổi nữa mới có thể nói ra.
Cố Ngôn Chi vẫn im lặng như cũ, không biết có phải do áp chế Uông Uông hay không mà gần đây trông anh có chút tiều tuỵ.
Vương An An nhìn Cố Ngôn Chi trước mặt, giống như đối mặt với một Uông Uông gia trưởng vậy, còn Cố Ngôn Chi giống trưởng bối hơn.
Chính là vì Cố Ngôn Chi trầm ổn như vậy không giống với bạn cùng lứa với cô, không, đâu chỉ là không giống bạn cùng lứa, cô đoán nếu cha mẹ cô sau khi biết cô bị bệnh, chưa chắc đã xử lý tốt bằng một nửa Cố Ngôn Chi.
Nói xong lời muốn nói, cô coi Cố Ngôn Chi là anh của Uông Uông, trong lòng thêm tôn trọng anh một chút cũng là việc nên làm.
Lại nói Cố Ngôn Chi trong nóng ngoài lạnh, trong khoảng thời gian này cũng chăm sóc cô không ít, đánh răng cũng giúp cô, rửa mặt cũng giặt khăn cho cô, những chuyện này cô đều ghi nhớ trong lòng.
Lúc này cô lựa lời nói ra, cảm thấy căng thẳng không chịu được.
Cố Ngôn Chi không nói gì, nhưng tối hôm đó, Uông Uông tới tìm cô.
Vương An An sướng phát điên, ôm cổ Uông Uông, vui mừng nói: "Uông Uông, em phẫu thuật thành công rồi, anh nhìn xem!”
Uông Uông không có vẻ kinh ngạc, giống như đã sớm biết, vuốt ve cổ Vương An An, một lúc sau mới nói: “Anh biết rồi, anh rất muốn chăm sóc em, nhưng Cố Ngôn Chi nói sẽ thay anh chăm sóc em.”
Vương An An cố gắng cười một cái, thật ra thì nếu có Uông Uông giúp cô cảm thấy không có phiền phức gì, nhưng cô không muốn làm cho Uông Uông nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt thật sự của mình.
Cô liền ôm lấy Uông Uông, yên tĩnh nghe nhịp tim của anh, gần đây làm kiểm tra cũng thuận lợi, không có gì bất ngờ xảy ra, sáng ngày kia cô có thể xuất viện, trước kia cô cảm thấy mình xui xẻo, nhưung bây giờ cô quả thật mình giống như trúng độc đắc vậy.
Chỉ là nếu thật sự có thể, cô muốn Uông Uông có thể đưa mình về, nhưng Cố Ngôn Chi đã sớm sắp xếp, cho nên bây giờ cô chỉ có thể quý trọng những lần khó khăn lắm mới có thể gặp Uông Uông.
Thật ra thì thời gian qua cô không có kiên cường như vậy, có lúc đau muốn khóc, nửa đêm ngủ không ngon, cổ mệt như muốn đứt rời, nhưng không có người thân bên cạnh, cô không biết tìm ai để bày tỏ.
Cô nhỏ giọng nói cảm nhận của mình với Uông Uông.
Uông Uông yên tĩnh nghe, thỉnh thoảng vuốt ve tóc cô, nói những lời tâm tình vào tai cô, dỗ cô như dỗ trẻ.
Vương An An cảm thấy vô cùng yên tâm, cô thật sự không cần Uông Uông làm gì cả, chỉ cần Uông Uông yên lặng như vậy là cô cảm thấy tốt rồi.
Nhưng thời gian thăm bệnh buổi tối trôi qua rất nhanh, Vương An An không thể đưa Uông Uông ra ngoài.
Ngày hôm sau gặp lại là Cố Ngôn Chi, hai người kiểm tra xong làm thủ tục ra viện.
Lần này Cố Ngôn Chi cũng không nói nhiều, xách đồ giúp Vương An An. Có chút trái cây chưa ăn hết, Vương An An vội chia cho bệnh nhân trong phòng, trước khi đi chị gái cùng phòng còn đưa cô phương thức liên lạc, nói rảnh rỗi thì gặp nhau nói chuyện phiếm.
Chờ Cố Ngôn Chi cầm hành lý của cô đi ra, cô phấn khích giống như học sinh, nhưng phải uống rất nhiều loại thuốc, cô sợ mình quên mất, còn ghi lại vào giấy.
Trên đường đi, bởi vì Cố Ngôn Chi ngồi bên cạnh, Vương An An không biết lấy lòng anh như thế nào, chỉ là Cố Ngôn Chi bây giờ có chút là lạ, gần đây cô luôn cảm thấy Cố Ngôn Chi không giống trước đây, không thể nói là dịu dàng, nhưng với cô như vậy tuyệt đối là tốt rồi.
Chính là nhiều lúc trông Cố Ngôn Chi như đang có tâm sự.
Sau khi đến nhà cô, Cố Ngôn Chi rất tự nhiên xách hành lý của cô lên nhà, cái gọi là trước lạ sau quen, lần này Cố Ngôn Chi đến nhà, cũng không cần cô đón tiếp, cha mẹ cô đã coi Cố Ngôn Chi là khách quý mà tiếp đón rồi.
Sau khi biết Vương An An làm một cuộc tiểu phẫu, cha mẹ Vương An An sợ hết hồn, vừa nói vừa mắng, khiến Vương An An ngu cả người.
Cuối cùng vẫn là nể mặt Cố Ngôn Chi, cha mẹ cô mới tha thứ cho cô.
Nhưng Vương An An có thể thấy, cha mẹ cô tuy tức giận cô lừa gạt bọn họ, nhưng rất hài lòng với Cố Ngôn Chi, cảm thấy Cố Ngôn Chi không tệ, vừa giúp liên lạc bệnh viện, còn chăm sóc cô, đúng thật vừa ổn thoả vừa vững vàng.
Cố Ngôn Chi cũng để mặt mũi cho cha mẹ cô, ba ngoài ở đó thổi phồng nhau.
Vương An An về phòng cất đồ, lúc quay ra thấy cha mẹ cô đang thảo luận với Cố Ngôn Chi về hành trình tuần trăng mật…
Ngay lập tức cô há hốc mồm, cha mẹ cô vẫn đang tiếp tục nói: “Ôi chao, Vương An An nhà dì là dân mù đường, cháu đừng cho nó ra nước ngoài lại không về được, vui chơi trong nước là được rồi, hơn nữa còn phải ngồi bao nhiêu máy bay, quá nguy hiểm. . . . . ."
Cố Ngôn Chi xấu hổ trả lời : "Đại khái bọn cháu ngồi tàu biển du lịch vòng quanh thế giới, nếu như sức khoẻ An An không có vấn đề, cháu muốn đưa cô ấy đi.”
Vương An An thật không ngờ, Cố Ngôn Chi đâu phải người có thể nói mấy câu kiểu đó, nhưng những lời đó lừa được cha mẹ cô thật sao?
Lại còn du lịch vòng quanh thế giới nữa?
Lúc đó cô rảnh rỗi nói với Uông Uông mấy chuyện đó, nhưng…. vừa mới phẫu thuật xong đã đi sao? Hơn nữa còn công việc của Cố Ngôn Chi, cũng không phải mình Uông Uông đi cùng cô…
Cô bối rối, không tự nhiên đối diện với ánh mắt của Cố Ngôn Chi, ánh Cố Ngôn Chi mắt đó vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng nét mặt không giống như vậy, vẫn xấu hổ và thâm trầm, giống như chàng trai si tình đang đơn phương vậy.
Vương An An trong lòng khẽ run, sợ mình tiếp tục ảo tưởng, liền trốn nhanh vào phòng ngủ, loáng thoáng nghe thấy mẹ cô đang giữ Cố Ngôn Chi lại ăn cơm.
Một lát sau, mẹ cô đẩy cửa phòng ngủ, đi tới bên cạnh nói thầm với cô, ý là hôm nay cô làm sao, bình thường năng động hoạt bát như vậy, sao hôm nay không có ra ngoài với Cố Ngôn Chi, nói xong còn giục cô ra ngoài đi nấu cơm với Cố Ngôn Chi.
Vương An An lúc này mới biết Cố Ngôn Chi muốn tự mình xuống bếp nấu ăn, người đã ở bếp chuẩn bị từ lúc nào.
Lúc cô nhanh chóng chạy tới, đã thấy Cố Ngôn Chi đang rửa rau.
Vương An An thấp thỏm đi tới, cuộn tay áo lên, nhưng tay chưa kịp sờ vào nước, Cố Ngôn Chi đã ngăn cản cô, chỉ huy: “Tìm giúp anh đồ gia vị.”
Vương An An đâu có không biết xấu hổ mà để Cố Ngôn Chi rửa rau, bây giờ đã vào đông, phòng bếp nhà cô ngay ngoài ban công, nước rất lạnh.
Cô liền cướp lời, “Để tôi rửa rau cho, tôi đã bảo mẹ mình nhiều lần, nhưng bà nhất định khong chịu, năm nào đến mùa này nước đều lạnh cóng… Anh không chịu được đâu…”
Cố Ngôn Chi mặc kệ nói: “Không sao… Ngày mai anh tìm người sửa bếp cho dì, ít nhất cũng nên cải tạo đường nước.”
Vương An An lờ mờ phát hiện ra, lúc cô nói những lời kia chỉ là để Cố Ngôn Chi không cần phải vào bếp giúp cô, bây giờ nghe Cố Ngôn Chi nói những lời này, cô rất muốn xin lỗi, cô luôn cảm thấy kể từ khi phẫu thuật, anh luôn có hành động kỳ lạ.
Cô không nhịn được hỏi "Anh… Anh không có chuyện gì chứ?”
Cố Ngôn Chi nghiêng đầu, rất nhanh để thức ăn đang tỏa hương ngào ngạt lên trên thớt.
Vương An An thấy Cố Ngôn Chi im lặng, do dự chốc lát mới nhỏ giọng hỏi anh: "Này Cố Ngôn Chi, những lời vừa rồi anh nói, là nói chơi hay nói thật đó?”
"Là thật ."
Vương An An kinh hãi há hốc miệng, Cố Ngôn Chi bị làm sao vậy, cô cảm thấy rất kỳ lạ, theo bản năng hỏi lại: “Nhưng… nhưng sau này anh có bạn gái thì phải làm sao, anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao?”
Dường như chỉ sợ Cố Ngôn Chi không hiểu, cô vội vàng nói: “Có phải anh để ý tôi và Uông Uông không? Thật ra đúng là rất khó xử, nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông rồi, làm người không thể quá ích kỷ… huống chi anh giúp tôi như vậy…. cho nên sau này nếu tôi và Uông Uông vẫn còn… Anh còn phải lấy vợ nữa, tôi và Uông Uông cũng sẽ kiềm chế hành động của mình ….”
Trong lúc Vương An An nói chuyện, Cố Ngôn Chi đã tìm thấy chảo rán và gia vị.
Sau khi dầu nóng, món ăn bắt đầu được cho vào đảo đều.
Cố Ngôn Chi nấu ăn rất tự nhiên, Vương An An cũng không quấy rầy Cố Ngôn Chi nữa, vội vàng tìm cái mâm để đồ ăn giúp Cố Ngôn Chi.
Lúc cô còn đang nghĩ xem có phải Cố Ngôn Chi nói chơi hay không, ai biết chỉ mới có vài này mà Cố Ngôn Chi lại thay đổi thành thế này, dáng vẻ này giống như muốn lặp tức đặt ngay phòng ở khách sạn vậy.
Cha mẹ cô đã sớm ưng Cố Ngôn Chi rồi, kể từ sau hôm đó, Cố Ngôn Chi giúp họ làm gian bếp mới, anh cũng tìm người lắp đặt máy hút khói trong bếp, vốn dĩ phòng bếp rất nhỏ, cần phải suy nghỉ nên làm thế nào, bây giờ thì không cần nữa.
Bàn trong phòng bếp cũng là do mẹ Vương An An chọn, kiểu dáng màu sắc cũng rất hài hoà, xem kiểu mẫu nếu ưng mới bắt đầu.
Hơn nữa bất kể hai người hỏi giá cả người bán cũng không chịu nói, chỉ để bọn họ lựa chọn.
Điều này khiến cho Vương An An rất khó xử, cô không muốn chiếm tiện nghi của Cố Ngôn Chi, lần nào cô cũng cảm thấy mình giống như đang chiếm tiện nghi của anh ta, cho nên cô phải tranh luận với mẹ cô một phen tại sao phải làm căn bếp cao cấp thế kia, quả thật chính là ngựa tốt phối yên tồi, lãng phí tinh hoa.
Hiện giờ Cố Ngôn Chi chủ động đưa ra chuyện kết hôn, vẫn tôn trọng thái độ của bọn họ như vậy, nói rằng mẹ anh qua đời sớm, cha lại nằm liệt giường, cho nên tất cả đều nghe lời cha mẹ Vương An An.
Nghe thấy vậy, cha mẹ Vương An An liền mặt mày hớn hở, cảm thấy sao Cố Ngôn Chi lại khéo hiểu lòng người đến như vậy.
Ngược lại Vương An An càng ngày càng cảm thấy giống như đang nằm mơ, không hiểu sao mình lại cũng Cố Ngôn Chi kết hôn, hơn nữa còn mau mau chọn ngày.
Cô luôn cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc, một người thái độ luôn tuân theo quy luật, làm gì giống như Cố Ngôn Chi bây giờ, một lúc thì thế này, một lúc thì thế kia.
Vương An An cảm thấy kỳ lạ, len lén hỏi Thời Cẩn, cô đang nghĩ có phải do vị hôn thê lần trước của Cố Ngôn Chi gây chuyện, cho nên anh mất niềm tin vào chuyện tình hôn nhân rồi hay sao.
Thời Cẩn khó xử nhìn cô, nói: “Cô Vương, Cố tổng đưa cho cô, bất kể là mục đích gì, cô chỉ cần đón nhận là được rồi.”
Vương An An không hiểu ý của Thời Cẩn, trong khoảng thời gian này, không hiểu sao người cô không tốt như lúc trước phẫu thuật, rõ ràng lúc nhập viện mặt mũi còn hồng hào, tuy lúc ăn uống hay nói chuyện có chút khó khăn, nhưng cô đã hỏi bác ngượng ngùng sỹ ngay lúc đó, họ chỉ nói do vừa mới phẫu thuật xong, cô cũng không để ý, cảm thấy để một thời gian nữa sẽ giảm bớt, nhưng bây dờ không hiểu tại sao cô lại có chút nghi ngờ, mỗi lần nuốt xuống, trong cổ họng dường như có gì đó ngăn cản, lại hơi hơi đau.
Cô lo lắng không biết liệu đây có phải là di chứng sau phẫu thuật hay không.
Chỉ là Cố Ngôn Chi đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô cũng không muốn làm phiền Cố Ngôn Chi hơn nữa, hơn nữa Cố Ngôn Chi cũng không giải thích rõ ràng với cô, sau khi gặp Cố Ngôn Chi lại cảm thấy kỳ cục, cô liền tìm một bệnh viện gần đó kiểm tra một chút xem có vấn đề gì hay không.
Sau khi bác sỹ hỏi qua tình hình của cô, sắc mặt dường như không tốt lắm, nhưng cô vẫn lạc quan nghĩ đến trường hợp khác, hỏi lại: “Có phải viêm họng không ạ? Hay là viêm amidan?”
Mãi cho đến cầm kết quả kiểm tra trong tay, cô liền đứng ngẩn người…..
Ung thư thực quản, gan bị ản hưởng, có khả năng sẽ bị di căn. . . . . . Cô cảm thấy rất lạ. . . . . .
Cô lặng người một lúc mới phản ứng được.
Cô vốn cảm thấy mình mạnh mẽ, bất kể gặp phải chuyện gì, cũng có thể chống đỡ được.
Nhưng bây giờ cô có chút không chống đỡ được, một lúc sau cô mới tìm lại được giọng của mình.
Tay cô lạnh như băng, cố gắng bấm số gọi điện thoại cho Cố Ngôn Chi.
Cố Ngôn Chi tới rất nhanh, vừa nhận được điện thoại của cô liền lập tức tới.
Tình hình lần này còn nguy cấp hơn so với lần trước.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ tại sao Cố Ngôn Chi lại đối tốt với cô, còn chăm sóc cô, thoả mãn nguyện vọng của cô…
"Cho nên anh mới kết hôn với tôi….” Ban đầu cô còn cảm thấy kỳ lạ, bây giờ bí mật đã được mở ra….
Cô hít sâu một cái, thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Cố Ngôn Chi, chuyện này không thể để Uông Uông biết. . . . . ."
Bị rơi từ trên thiên đường xuống đau quá….. Nếu biết kết cục như vậy, cô tình nguyện bị gạt. . . . . .
Tác giả :
Kim Đại