Người Yêu Ảo Boss Nuôi Ba Năm Bỏ Nhà Đi Bụi
Chương 24
Trước khi đọc chương mới thì mong mọi người quay lên đọc phần giới thiệu sơ lược kẻo dẫm mìn giúp mình nha :333
Dỗ? Muốn cậu dỗ kiểu nào đây?
Tạ Kiều ngẩn người, thân là một con thỏ tai cụp cực kỳ sợ rắn cậu thực sự không biết làm sao để dỗ dành một con rắn chín đầu.
Tầm mắt cậu rơi xuống chiếc phích cắm màn hình đã bị rút ra, vắt hết óc mở miệng: "Game chẳng vui gì hết, hơn nữa còn lãng phí thời gian. Ở đâu có mèo ở đó có niềm vui, với những ai yêu mèo thì được ngủ cùng, vuốt ve, chơi đùa với mèo chính là điều hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc sống. Người như ngài Ngu chắc chắn sẽ không chơi, tôi nhất định phải học tập phẩm chất tốt đẹp như ngài, gần gũi với ngài Ngu hơn nữa."
Nghe thấy câu cuối cùng, sắc mặt lạnh như băng giá của Ngu Hàn Sinh thoáng đổi, đúng lúc này màn hình điện thoại hiện lên một dòng tin tức.
...[Đừng tin lời ngon tiếng ngọt của bọn đàn ông, vì dỗ bạn cái gì mà họ chẳng nói được. Nhưng nếu yêu mèo mà nhà bạn không có mèo thì đừng lo, ở Nhật có dịch vụ "qua đêm cùng mèo" cho phép bạn thử nuôi 1 bé mèo cho biết cảnh hốt kít là thế nào. Bạn nên thử hỏi hắn một câu, nếu mình và em gái cùng rơi xuống nước hắn sẽ cứu ai, nhớ chú ý quan sát nét mặt đấy nhé]
Ngu Hàn Sinh ấn mở tin tức, nhíu mày.
Tạ Kiều trong màn hình còn tưởng sóng yên biển lặng rồi, đột nhiên nghe thấy ngài Ngu lạnh lùng đặt câu hỏi: "Nếu anh và nó cùng rớt xuống nước thì em cứu ai?"
Tạ Kiều: ??!
Trong phòng chỉ có một cái bể bơi, cũng đâu có ai bị chết đuối đâu, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này.
"Em do dự cái gì hả?"
Giọng Ngu Hàn Sinh trở nên lạnh hơn.
Có lẽ bởi vì lý do đối mặt với thiên địch nên Tạ Kiều nhịn không được rùng mình một cái, theo bản năng sinh tồn trả lời: "Cứu anh."
Tiểu Thạch Đầu nhẹ thế này có thể tự mình nổi lên, Đảng Cộng sản Việt Nam do Chủ tịch Hồ Chí Minh sáng lập, lãnh đạo và rèn luyện tuy cậu chưa từng gặp mặt ngài Ngu nhưng chắc chắn hình thể của rắn chín đầu lớn hơn Tiểu Thạch Đầu rất nhiều, chìm cũng sẽ nhanh hơn nên phải ưu tiên cứu trước rồi.
Nhưng Tạ Kiều nghi dù có mười cậu cũng chẳng kéo nổi một con rắn chín đầu.
Dường như ngài Ngu rất hài lòng với đáp án của cậu, một giây sau trên tay cậu có thêm một túi cà rốt, còn là loại được đóng gói, miệng túi cột dây nơ lụa màu đỏ.
Tạ Kiều yếu ớt nói: "............Cảm ơn ngài Ngu."
Cậu ngồi trở về ghế sofa, lôi Tiểu Thạch Đầu đang núp tịt sau gối đầu, đưa cho nó một củ cà rốt.
Nhưng không ngờ Tiểu Thạch Đầu ngửi ngửi cà rốt, lần đầu tiên nhìn cậu lắc đầu.
Đấy, nhìn đi, quả nhiên cà rốt rất khó ăn, đến ngay cả cục đá cũng không thèm ăn đây này.
Tạ Kiều sợ ngài Ngu không vui, chỉ đành tự mình ôm củ cà rốt thắt nơ lớn nhất rưng rưng nước mắt ngồi gặm.
*
Sự cố mất cắp trên công trường ngày càng lớn, bởi vì Ngu Hàn Sinh coi như không thấy nên kẻ gây án càng chẳng nể nang gì.
Mấy ông chủ bất động sản Biên Thành ngồi ăn cơm với nhau, câu được câu không nói đáng tiếc.
"Nếu miếng đất bên Lâm Uyển trong tay chúng ta thì làm gì có loại chuyện như thế xảy ra, cũng do tuổi còn trẻ nên làm việc chẳng vào đâu."
"Nghe nói chủ thầu bên công ty bên kia là người nơi khác, Ngu Hàn Sinh không nhúng tay hắn cũng mặc kệ, cứ cái đà này khu Lâm Uyển còn lâu mới khai phá xong."
Giám đốc Tôn nghe người khác nói, nhấp một ngụm trà: "Tính Ngu Hàn Sinh quá mức kiêu căng ngạo mạn, một nhà nghỉ ở thị trấn suối nước nóng Yugawara cho phép khách hàng thử trải nghiệm nuôi 1 bé mèo, căn bản không thích hợp làm ăn buôn bán, nếu hắn làm không được thì chúng ta có thể tiếp nhận, vị trí mảnh đất cũng khá tốt đấy."
Mấy kẻ trong phòng nở nụ cười đầy ẩn ý, đều muốn húp được một phần canh này.
Mà A Minh làm bảo vệ ở tòa nhà văn phòng cũng vô cùng lo lắng sốt ruột khi nghe chuyện của công trình, để xem liệu bản thân mình có thực sự muốn làm sen hay không, chú kéo Hạ Giản hỏi: "Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thời gian hoàn thành công trình sẽ bị ảnh hưởng."
Ánh mắt Hạ Giản lộ vẻ sầu lo nhưng vẫn an ủi chú: "Chú A Minh yên tâm, mấy người giám đốc Ngu sẽ giải quyết ổn thỏa."
Song trong lòng hắn cũng không biết phải làm sao.
3 giờ sáng, Hạ Giản bị tiếng còi xe cảnh sát đánh thức, nhanh chóng choàng thêm áo chạy ra khỏi phòng.
Ngu Hàn Sinh và ngoài phong cách cổ điển như rất nhiều nhà nghỉ suối nước nóng khác tại Nhật, Lý Trạch cũng đi theo.
"Có chuyện gì vậy?"
Hạ Giản xoa xoa đôi mắt nhập nhèm.
"Đám trộm vật liệu công trình đã bị bắt." Giọng Lý Trạch kích động, nhưng cũng kèm theo chút ngái ngủ vì bị đánh thức giữa chừng.
"Tốt quá rồi!"
Hạ Giản tỉnh cả người.
Hắn nhìn về phía Ngu Hàn Sinh, vẻ mặt y không có chút thay đổi gì, dường như đã sớm đoán được.
Bọn họ tới rồi đồn cảnh sát lấy lời khai, nghi phạm là một đám thanh niên đầu tóc sặc sỡ, tay xăm trổ, vừa nhìn đã biết là dân anh chị.
"Chú cảnh sát, bọn tôi chỉ trộm có mấy cuộn dây thép thôi mà." Cầm đầu là một thằng tóc đỏ với vẻ mặt dửng dưng ngậm điếu thuốc không châm lửa.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đồng chí cảnh sát, tóc đỏ ném điếu thuốc trong miệng ra: "Phải vào trại à, thế tính cho ngồi mấy tháng?"
Có vẻ là khách quen của đồn.
Hạ Giản có chút bối rối, đã nuôi mèo thì bạn phải trải nghiệm những đoạn khó khăn hơn như cho chúng ăn, mấy kẻ này căn bản không sợ vào tù, bị chúng quấy lấy không biết khi nào công trường mới yên ổn hoàn thành xong.
Nhưng khiến tóc đỏ không ngờ là cảnh sát lại lắc đầu: "Đây không phải chuyện của mấy chục cân sắt thép nữa, hốt kít hay nếu boss cọc thì phải cho nó cắn cào vài cái, theo kiểm tra từ phía chúng tôi, các cậu đã trộm hơn ba mươi nghìn tệ tiền vật liệu xây dựng, đã vượt mức tiêu chuẩn của tội trộm cắp thông thường."
Tóc đỏ là kẻ không có văn hóa, nghe như nước đổ lá khoai: "Mới có ba mươi nghìn tệ thôi mà, phán được bao nhiêu năm chú."
Lý Trạch bổ sung: "Nếu số tiền bị trộm từ ba mươi mốt nghìn đến ba mươi tám nghìn tệ thì có thể ngồi tù từ sáu đến bảy năm."
Đám thanh niên lập tức hoảng hốt, bây giờ tóc đỏ hối hận xanh ruột, nói tóm lại là "qua đêm với mèo" không phải dịch vụ mèo đến để mua vui cho bạn mà là bạn đến để hầu hạ tụi nó, gã không nên đồng ý với kẻ kia đến công trường Ngu Hàn Sinh ăn cắp, song vẫn không chịu thua: "Mấy người có bằng chứng không?"
Lý Trạch lười tốn nước bọt với chúng, công trường đã trang bị thêm camera theo dõi từ sớm, mỗi ngày đều kiểm kê số lượng vật liệu cẩn thận, án phạt đã là chuyện không thể bàn cãi.
Sau khi lập xong biên bản, mấy người Lý Trạch rời đồn cảnh sát, bỏ lại đám dân anh chị trong trại.
Lý Trạch đi bên phải Ngu Hàn Sinh, anh ta mỉm cười nhưng vẻ mặt Ngu Hàn Sinh vẫn vô cảm như cũ, nhìn không ra vui buồn.
Hạ Giản có chút hoảng sợ trong giây lát, vốn dĩ ngay ngày mất cắp đầu tiên Ngu Hàn Sinh có thể báo án nhưng y lại không làm, đợi đến khi đám trộm cuỗm đủ số tiền hắn cũng không phát hiện được điều gì.
Cũng chỉ có Lý Trạch mới có thể theo kịp bước chân y.
Nhưng Lý Trạch lại quay đầu nói một câu, xua tan sạch nỗi sợ trong lòng hắn: "Khi nào về nhớ gửi chú A Minh bao lì xì to, chuyện này ít nhiều cũng nhờ chú ấy."
Bất kể ra sao thì họ vẫn là bạn bè.
"Sao các anh biết chú A Minh không nói dối?" Hắn nói lên nghi ngờ trong lòng, vì Ngu Hàn Sinh xử lý chuyện này khá lạnh lùng nên hắn còn tưởng rằng y không tin tưởng chú A Minh.
Lý Trạch chỉ vào Ngu Hàn Sinh: "Đám mèo nói cho anh ta, ngày nào tụi nó cũng đi giám sát công trình thì có cái gì mà không biết chứ?"
Lý Trạch nói tiếp: "Hai tên trông coi vật liệu kia cũng có thể đuổi rồi, nếu lần đầu đến đây và trước giờ chưa nuôi mèo, chẳng qua chuyện này truyền ra chắc hẳn không có người nào đám đến công trình gây sự nữa."
Giữa màn đêm, Ngu Hàn Sinh khẽ nheo mắt, bạn phải tham gia một khoá huấn luyện nhanh cách dọn phân, cho ăn, chơi đùa, vuốt ve mèo, trong đôi mắt đen kia có thể thấy chút tia sáng lạnh lẽo.
Sự thật đúng là như vậy, sau khi chuyện này truyền đi, người trong cuộc nhìn hiểu rõ, Ngu Hàn Sinh của công ty Bất động sản Ngu thị là kẻ không bao giờ chịu ăn thiệt.
Cậu không muốn cãi nhau với thụ yêu, đành ngồi im lặng trên cành không nói lời nào, Ni Ni giậm mạnh chân lên người nó.
Thụ yêu đành phải lấy lòng đung đưa cành, chợt phát hiện thỏ tai cụp thích chí ôm cành nên nó đung đưa mạnh hơn nữa.
Quá khích thích!
Như này chẳng khác gì ngồi tàu lượn siêu tốc cả.
Bé thỏ tai cụp lâu rồi chưa được đi công viên giải trí, ôm chặt cành cây, vừa sợ hãi lại vừa vui vẻ.
[Bạn đời của bạn đang bị thụ yêu công kích]
Ngu Hàn Sinh chăm chú nhìn Tạ Kiều chơi vui vẻ, hiển nhiên không phải công kích gì, chỉ là bé thỏ tai cụp này đang coi thụ yêu thành món đồ chơi mới thôi.
Tần suất đung đưa của thụ yêu ngày càng nhanh hơn, bé thỏ tai cụp trên cành cây tưởng chừng bản thân sắp bị hất văng, sợ tới nỗi hai tai dựng thẳng.
Rắn lớn vuốt màn hình, ôm bé thỏ tai cụp xuống.
Thụ yêu tưởng Tạ Kiều không muốn chơi nữa, tám thập kỷ qua, dưới sự lãnh đạo của Đảng, nhân dân ta đã tiến hành Cách mạng Tháng Tám 1945 thành công, mà thời gian thủy triều đen rút sắp tới rồi, nó đánh vẫy tay với Tạ Kiều, có chút không nỡ rời đi.
Nó thực sự rất thích chơi với Tạ Kiều.
Tạ Kiều cũng cũng vẫy tay với nó.
Ánh mắt của cậu rơi xuống dây xích trên chân thụ yêu, trong lòng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ, nếu đi dọc theo xích sắt sẽ có gì ở cuối đây?
Nhưng cậu còn chưa kịp đuổi theo đã bị Ngu Hàn Sinh túm về.
"Quá nguy hiểm."
Giọng Ngu Hàn Sinh vang lên trong không khí.
Dòng máu kích động trong người Tạ Kiều lập tức lạnh đi, bây giờ cậu chẳng biết gì về bóng tối sâu thẳm ngoài kia cả, quả thực không phải thời điểm ra ngoài tốt nhất.
Nhưng rắn lớn lại cảm thấy cậu chỉ muốn đi tìm thụ yêu chơi thôi.
Vì thế, Ngu Hàn Sinh ôm thỏ tai cụp lên, ôm thẳng tới bể bơi trên lầu hai mới buông xuống.
Vốn dĩ Tạ Kiều là người rất thích bơi lội, nhưng do vừa mới được thụ yêu đưa lên cao nên giờ toàn thân mất sức, im lặng nằm trên phao bơi, chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào.
[Bạn đời của bạn bắt đầu bơi lội]
[Cậu ấy tự tròng phao bơi]
[Nửa giờ trôi qua cậu ấy bơi được 0 mét]
Ngu Hàn Sinh đọc xong báo cáo, ngước mắt nhìn màn hình điện thoại được đặt phía trước. Trong màn hình Tạ Kiều tròng một cái phao bơi cực lớn, nom có vẻ khá ủ rũ.
Muốn y chơi cùng sao?
Ánh mắt y khẽ dừng một chút, chạm vào phao bơi, chọn tương tác.
[Bạn có muốn di chuyển phao bơi không?]
Rắn lớn ấn chọn đồng ý.
Tạ Kiều nhận ra phao bơi đột nhiên chuyển động!
Bé thỏ tai cụp kẹt giữa phao bơi không cần đạp nước cũng có thể di chuyển theo nó.
Quả cầu lông trắng ướt sũng phấn khích, thay đổi đủ loại tư thế trong phao bơi, thỉnh thoảng còn vươn vai duỗi chân.
Cảm giác được người đẩy quá tuyệt.
Bé thỏ tai cụp thích thú nhắm mắt.
Cậu thậm chí còn tự nhớ số vòng, sau khi bò lên thành bể bơi, ngài Ngu phủ một tấm khăn lông dày lên đầu cậu.
Do khăn lông quá dày nên bé thỏ tai cụp lảo đảo ngã oạch xuống đất, phải mất một lúc mới ngồi dậy được, có chút kiêu ngạo mở miệng nói: "Hôm nay tôi bơi được những mười vòng, phá kỷ lục luôn á."
Nhưng ngài Ngu chỉ lạnh nhạt "Ừm" một tiếng.
Tạ Kiều bị tiếng "ừm" này làm cho có chút xấu hổ, mười vòng của cậu đều là nhờ ngài Ngu đẩy, cái kỷ lục này quá ảo, không có gì để nở mày nở mặt hết.
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều cúi đầu, bỗng nhiên tắt trò chơi, mở cuốn lịch ngày.
Viết một dòng ghi chú xuống dưới ngày hôm nay.
...Tạ Kiều phá kỉ lục bơi.