Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 195: Định vị theo dõi (4)
Bạch Tinh Nhiên sững sờ khi nghe những lời anh ta nói, tim cô đau như bị cứa.
Nam Cung Thiên Ân thật sự đã đồng ý với lão phu nhân chờ cô sinh đứa bé ra sẽ cưới người khác sao? Anh ấy thật sự đã đồng ý rồi à? Người đàn ông lạnh lùng vô tình này, sao anh ấy có thể đối xử với cô như vậy?
Không, nhất định là Lâm An Nam đang nói dối, cố tình chia rẽ cô và Nam Cung Thiên Ân, cô không thể tin!
Nhưng kể cả anh chưa từng muốn làm như vậy, thì việc bức chết bà ngoại cô lại là sự thật, sao cô có thể tha thứ cho anh? Sao có thể tìm cái cớ để thuyết phục mình tha thứ cho anh đây?
Cô lặng lẽ bước xuống giường, nhìn chằm chằm Lâm An Nam nói:
"Cảm ơn ý
tốt của anh, tôi có thể đi được chưa?".
"Em định đi đâu?".
"Tôi không biết nữa".
"Ở đây đối với em mà nói là một nơi xa lạ, em có thể đi đâu chứ? Ngoan ngoãn ở lại đây đi".
"Không cần đâu, cảm ơn".
"Tôi bảo cần là cần".
Bạch Tinh Nhiên tức tối, liếc anh ta cười khẩy:
"Vậy thì tôi lại thấy tò mò, Lâm thiếu gia đang muốn gây hấn với Nam Cung Thiên Ân à? Anh vì tôi mà gây hấn với anh ấy?".
Lâm An Nam im lặng, Bạch Tinh Nhiên nói tiếp:
"Lúc đầu anh vì muốn có được quyền thừa kế của nhà họ Lâm mà đấy tôi cho Nam Cung Thiên Ân không tiếc tay, giờ anh lại vì tôi mà trở mặt với Nam Cung
anh lại vì tôi mà trở mặt với Nam Cung Thiên Ân? Như vậy thì có khi đến cả hạt bụi của nhà họ Lâm anh cũng không có nổi đâu!"
Lâm An Nam trầm ngâm một lúc, mới nói:
"Tôi có thể không trở mặt với Nam Cung Thiên Ân, giờ chúng ta bỏ đứa bé đi, để Bạch Ánh An thay em trở về nhà Nam Cung, chỉ có như vậy em mới có thể an toàn thoát thân".
Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cười nghẹn ngào, cười một cách buồn bã không giấu giếm.
Lâm An Nam nhíu mày:
"Em cười gì?".
"Lâm thiếu gia, chắc anh vẫn chưa biết nhỉ? Từ lúc tôi có bầu đến giờ, người của nhà Nam Cung ép tôi bỏ đứa bé, người của nhà họ Bạch cũng ép tôi bỏ đứa bé đi, có biết vì sao tôi vẫn có thể giữ đứa bé được đến bây giờ không? Lần đầu tiên tôi chạy thoát khỏi phòng phẫu thuật, tôi từng nhảy
cầu, từng chịu gia pháp, giờ đây khó khăn lắm mới giữ được đứa bé lại, thế mà anh lại muốn tôi bỏ nó đi? Đến cả Lâm thiếu gia anh cũng muốn tôi bỏ đứa bé? Anh là cái thá gì chứ?"
"Là tôi đang giúp em thôi".
"Tôi đã nói hàng nghìn hàng vạn lần rồi, tôi không cần! Không cần mà!", Bạch Tinh Nhiên gần như hét lên đấy anh ta, rồi đi ra phía cửa.
Bước chân ra khỏi tấm thảm lông cừu, cái lạnh lẽo của nền gạch chạm vào lòng bàn chân khiến cô bất giác rùng mình, lúc này mới nhớ ra mình còn đang mặc đồ ngủ và đi chân trần.
Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thất vọng của Lâm An Nam nói:
"Tôi muốn lấy quần áo của tôi".
"Tôi đã nói rồi, quần áo đã đem đi giặt khô rồi mà".
Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn lại mình, bộ đồ ngủ trêи người cô bây giờ thực sự không thể mặc ra ngoài được, không còn cách nào đành quay người trở lại phòng ngủ, ngồi lên giường nói:
"Vậy thì có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện không? Giúp tôi kiếm một bộ đồ đến đây".
"Em vội vàng đi như vậy sao?", Lâm An Nam nhíu mày không vui, rồi nói với giọng mang chút vẻ uy hϊế͙p͙:
"Tôi khuyên em nên bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ những gì tôi vừa nói với em, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời tôi".
"Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi", Bạch Tinh Nhiên gần như không cần nghĩ mà nói luôn.
Lâm An Nam lại không bận tâm lời từ chối của cô, vẫn làm theo ý mình:
"Tôi cho em thời gian, nghĩ lại những chuyện Nam Cung Thiên Ân đã làm với em, nếu em còn cố chấp muốn quay về với anh ta, vậy thì em...", anh ta lắc đầu, cười khẩy quay người đi ra khỏi phòng.
Anh ta đi xong còn tiện tay đóng sầm
cửa lại.
"Rầm" một tiếng, tim của Bạch Tinh Nhiên như thể bị chấn động, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khép lại khoảng ba phút mới lặng lẽ hoàn hồn lại.
Giờ là thế nào đây? Cô bị Lâm An Nam giam lỏng sao?
Không có quần áo, không có giày giép, còn không có điện thoại nữa... cô thậm chí không ra khỏi nổi căn phòng ngủ này!
Vì sao người bên cạnh cô ai ai cũng độc đoán ích kỷ? Vì sao cô đến Yên Thành thôi còn làm cho mình rơi vào cảnh thê thảm này?
Cô đi chân trần đến cửa sổ sát đất, nhìn qua lớp cửa kính thấy bên ngoài vẫn còn đang mưa, rả rích mãi không ngừng.
Cô không biết Nam Cung Thiên Ân liệu
Cô không biết Nam Cung Thiên Ân liệu sau khi rời khỏi bữa tiệc có đi tìm cò khắp nơi không, không cần biết có hay không, cô đều không quan tâm nữa.
Nếu không phải là mẹ và Tiểu Ý vẫn đang trong tay Bạch Ánh An, cò thực sự muốn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Nam Cung Thiên Ân, biến mất luôn và ngay!
Cô phải làm sao đây? Lại trở về bên cạnh Nam Cung Thiên Ân, cùng anh diễn vai vợ chồng hạnh phúc cho đến khi đứa bé chào đời sao? Những ngày tháng như vậy cô có thể chịu được bao lâu?
Cô sợ mình lại không thể kiên định giống như trước đây vậy, chỉ một chút ngọt ngào của Nam Cung Thiên Ân cũng dễ dàng chinh phục được cô, khiến cô đồng ý ở dưới chân anh.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân lái xe một mình đến đoạn đường mà tên cướp đã nói, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên đâu cả, anh vừa lượn một vòng gần
Nhiên đâu cả, anh vừa lượn một vòng gần đó, vừa dùng tay kia gọi vào số điện thoại của khách sạn.
Điện thoại vẫn không có ai nghe máy, ở đây cũng không có bóng dáng Bạch Tinh Nhiên, cô rốt cuộc đã đi đâu?
Nhìn bên ngoài trời mưa không ngớt, trong lòng anh lại càng bồn chồn, càng lo lắng hơn.
Thậm chí còn bảo trợ lý Nhan hô hào nhân viên ở văn phòng bên này đi ra ngoài tìm giúp anh.
Điện thoại đặt trong ngăn tủ nhỏ reo, anh gần như hồi hộp cầm điện thoại lên, khi thấy màn hình hiển thị số điện thoại của trợ lý Nhan đột nhiên trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn cầm điện thoại lên và ấn nghe trong hy vọng:
"Có tin tức gì chưa?".
Trợ lý Nhan nói:
"Thiên Ân thiếu gia, tôi
vừa cho người kiểm tra một trong những
camera có gắn trêи đoạn đường đi ra ngoại
ô, Lâm An Nam trưa nay quả thực đã đi về hướng này, và bốn mươi phút sau lại trở về thành phố.”
Trong lòng Nam Cung Thiên Ân lại là cảm xúc vui buồn lẫn lộn, vui vì nếu Bạch Tinh Nhiên thực sự được Lâm An Nam đón về, chứng tỏ cô ấy không hề bị nguy hiểm.
Còn buồn thì... vì sao người đó lại là Lâm An Nam chứ!
"Thiên Ân thiếu gia, tôi nghĩ anh nên tìm Lâm An Nam hỏi xem sao, biết đâu anh ta biết cũng nên", trợ lý Nhan nói.
"Có điều tra được cậu ta ngủ ở khách sạn nào không?".
"Điều tra ra rồi ạ, ở căn biệt thự khách sạn số ba tại bờ biển Mặt Trời".
"Được, tôi biết rồi".
"Thiên An thiếu gia, có cần tôi đi hỏi
giúp anh không?".
"Không cần đâu, tự tôi đi là được".
Trợ lý Nhan chần chừ một lúc nói:
"Thiên Ân thiếu gia, cả ngày nay anh chưa ăn cơm rồi".
"Không sao, tôi không đói", Nam Cung Thiên Ân nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy anh không hề khởi động xe đi luôn, mà gọi vào số của Lâm An Nam.
Lâm An Nam lúc này đang cầm ly nước đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài trời đang mưa, còn phía trêи đầu anh ta chính là phòng ngủ mà Bạch Tinh Nhiên đang ở.
Nam Cung Thiên Ân thật sự đã đồng ý với lão phu nhân chờ cô sinh đứa bé ra sẽ cưới người khác sao? Anh ấy thật sự đã đồng ý rồi à? Người đàn ông lạnh lùng vô tình này, sao anh ấy có thể đối xử với cô như vậy?
Không, nhất định là Lâm An Nam đang nói dối, cố tình chia rẽ cô và Nam Cung Thiên Ân, cô không thể tin!
Nhưng kể cả anh chưa từng muốn làm như vậy, thì việc bức chết bà ngoại cô lại là sự thật, sao cô có thể tha thứ cho anh? Sao có thể tìm cái cớ để thuyết phục mình tha thứ cho anh đây?
Cô lặng lẽ bước xuống giường, nhìn chằm chằm Lâm An Nam nói:
"Cảm ơn ý
tốt của anh, tôi có thể đi được chưa?".
"Em định đi đâu?".
"Tôi không biết nữa".
"Ở đây đối với em mà nói là một nơi xa lạ, em có thể đi đâu chứ? Ngoan ngoãn ở lại đây đi".
"Không cần đâu, cảm ơn".
"Tôi bảo cần là cần".
Bạch Tinh Nhiên tức tối, liếc anh ta cười khẩy:
"Vậy thì tôi lại thấy tò mò, Lâm thiếu gia đang muốn gây hấn với Nam Cung Thiên Ân à? Anh vì tôi mà gây hấn với anh ấy?".
Lâm An Nam im lặng, Bạch Tinh Nhiên nói tiếp:
"Lúc đầu anh vì muốn có được quyền thừa kế của nhà họ Lâm mà đấy tôi cho Nam Cung Thiên Ân không tiếc tay, giờ anh lại vì tôi mà trở mặt với Nam Cung
anh lại vì tôi mà trở mặt với Nam Cung Thiên Ân? Như vậy thì có khi đến cả hạt bụi của nhà họ Lâm anh cũng không có nổi đâu!"
Lâm An Nam trầm ngâm một lúc, mới nói:
"Tôi có thể không trở mặt với Nam Cung Thiên Ân, giờ chúng ta bỏ đứa bé đi, để Bạch Ánh An thay em trở về nhà Nam Cung, chỉ có như vậy em mới có thể an toàn thoát thân".
Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cười nghẹn ngào, cười một cách buồn bã không giấu giếm.
Lâm An Nam nhíu mày:
"Em cười gì?".
"Lâm thiếu gia, chắc anh vẫn chưa biết nhỉ? Từ lúc tôi có bầu đến giờ, người của nhà Nam Cung ép tôi bỏ đứa bé, người của nhà họ Bạch cũng ép tôi bỏ đứa bé đi, có biết vì sao tôi vẫn có thể giữ đứa bé được đến bây giờ không? Lần đầu tiên tôi chạy thoát khỏi phòng phẫu thuật, tôi từng nhảy
cầu, từng chịu gia pháp, giờ đây khó khăn lắm mới giữ được đứa bé lại, thế mà anh lại muốn tôi bỏ nó đi? Đến cả Lâm thiếu gia anh cũng muốn tôi bỏ đứa bé? Anh là cái thá gì chứ?"
"Là tôi đang giúp em thôi".
"Tôi đã nói hàng nghìn hàng vạn lần rồi, tôi không cần! Không cần mà!", Bạch Tinh Nhiên gần như hét lên đấy anh ta, rồi đi ra phía cửa.
Bước chân ra khỏi tấm thảm lông cừu, cái lạnh lẽo của nền gạch chạm vào lòng bàn chân khiến cô bất giác rùng mình, lúc này mới nhớ ra mình còn đang mặc đồ ngủ và đi chân trần.
Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thất vọng của Lâm An Nam nói:
"Tôi muốn lấy quần áo của tôi".
"Tôi đã nói rồi, quần áo đã đem đi giặt khô rồi mà".
Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn lại mình, bộ đồ ngủ trêи người cô bây giờ thực sự không thể mặc ra ngoài được, không còn cách nào đành quay người trở lại phòng ngủ, ngồi lên giường nói:
"Vậy thì có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện không? Giúp tôi kiếm một bộ đồ đến đây".
"Em vội vàng đi như vậy sao?", Lâm An Nam nhíu mày không vui, rồi nói với giọng mang chút vẻ uy hϊế͙p͙:
"Tôi khuyên em nên bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ những gì tôi vừa nói với em, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời tôi".
"Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi", Bạch Tinh Nhiên gần như không cần nghĩ mà nói luôn.
Lâm An Nam lại không bận tâm lời từ chối của cô, vẫn làm theo ý mình:
"Tôi cho em thời gian, nghĩ lại những chuyện Nam Cung Thiên Ân đã làm với em, nếu em còn cố chấp muốn quay về với anh ta, vậy thì em...", anh ta lắc đầu, cười khẩy quay người đi ra khỏi phòng.
Anh ta đi xong còn tiện tay đóng sầm
cửa lại.
"Rầm" một tiếng, tim của Bạch Tinh Nhiên như thể bị chấn động, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khép lại khoảng ba phút mới lặng lẽ hoàn hồn lại.
Giờ là thế nào đây? Cô bị Lâm An Nam giam lỏng sao?
Không có quần áo, không có giày giép, còn không có điện thoại nữa... cô thậm chí không ra khỏi nổi căn phòng ngủ này!
Vì sao người bên cạnh cô ai ai cũng độc đoán ích kỷ? Vì sao cô đến Yên Thành thôi còn làm cho mình rơi vào cảnh thê thảm này?
Cô đi chân trần đến cửa sổ sát đất, nhìn qua lớp cửa kính thấy bên ngoài vẫn còn đang mưa, rả rích mãi không ngừng.
Cô không biết Nam Cung Thiên Ân liệu
Cô không biết Nam Cung Thiên Ân liệu sau khi rời khỏi bữa tiệc có đi tìm cò khắp nơi không, không cần biết có hay không, cô đều không quan tâm nữa.
Nếu không phải là mẹ và Tiểu Ý vẫn đang trong tay Bạch Ánh An, cò thực sự muốn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Nam Cung Thiên Ân, biến mất luôn và ngay!
Cô phải làm sao đây? Lại trở về bên cạnh Nam Cung Thiên Ân, cùng anh diễn vai vợ chồng hạnh phúc cho đến khi đứa bé chào đời sao? Những ngày tháng như vậy cô có thể chịu được bao lâu?
Cô sợ mình lại không thể kiên định giống như trước đây vậy, chỉ một chút ngọt ngào của Nam Cung Thiên Ân cũng dễ dàng chinh phục được cô, khiến cô đồng ý ở dưới chân anh.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân lái xe một mình đến đoạn đường mà tên cướp đã nói, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên đâu cả, anh vừa lượn một vòng gần
Nhiên đâu cả, anh vừa lượn một vòng gần đó, vừa dùng tay kia gọi vào số điện thoại của khách sạn.
Điện thoại vẫn không có ai nghe máy, ở đây cũng không có bóng dáng Bạch Tinh Nhiên, cô rốt cuộc đã đi đâu?
Nhìn bên ngoài trời mưa không ngớt, trong lòng anh lại càng bồn chồn, càng lo lắng hơn.
Thậm chí còn bảo trợ lý Nhan hô hào nhân viên ở văn phòng bên này đi ra ngoài tìm giúp anh.
Điện thoại đặt trong ngăn tủ nhỏ reo, anh gần như hồi hộp cầm điện thoại lên, khi thấy màn hình hiển thị số điện thoại của trợ lý Nhan đột nhiên trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn cầm điện thoại lên và ấn nghe trong hy vọng:
"Có tin tức gì chưa?".
Trợ lý Nhan nói:
"Thiên Ân thiếu gia, tôi
vừa cho người kiểm tra một trong những
camera có gắn trêи đoạn đường đi ra ngoại
ô, Lâm An Nam trưa nay quả thực đã đi về hướng này, và bốn mươi phút sau lại trở về thành phố.”
Trong lòng Nam Cung Thiên Ân lại là cảm xúc vui buồn lẫn lộn, vui vì nếu Bạch Tinh Nhiên thực sự được Lâm An Nam đón về, chứng tỏ cô ấy không hề bị nguy hiểm.
Còn buồn thì... vì sao người đó lại là Lâm An Nam chứ!
"Thiên Ân thiếu gia, tôi nghĩ anh nên tìm Lâm An Nam hỏi xem sao, biết đâu anh ta biết cũng nên", trợ lý Nhan nói.
"Có điều tra được cậu ta ngủ ở khách sạn nào không?".
"Điều tra ra rồi ạ, ở căn biệt thự khách sạn số ba tại bờ biển Mặt Trời".
"Được, tôi biết rồi".
"Thiên An thiếu gia, có cần tôi đi hỏi
giúp anh không?".
"Không cần đâu, tự tôi đi là được".
Trợ lý Nhan chần chừ một lúc nói:
"Thiên Ân thiếu gia, cả ngày nay anh chưa ăn cơm rồi".
"Không sao, tôi không đói", Nam Cung Thiên Ân nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy anh không hề khởi động xe đi luôn, mà gọi vào số của Lâm An Nam.
Lâm An Nam lúc này đang cầm ly nước đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài trời đang mưa, còn phía trêи đầu anh ta chính là phòng ngủ mà Bạch Tinh Nhiên đang ở.
Tác giả :
Quang Vũ