Người Vợ Độc Lập (An Independent Wife)
Chương 9
Cô đã quá giận dữ rằng cô hành động vô vọng, không thể quyết định làm cái gì. Cô lên xe buýt và đi không mục đích, mong muốn mãnh liệt rằng cô có thể xiết đôi tay mình xung quanh cổ họng của Rhy.
Anh đúng là đã đánh cắp quần áo của cô, tất cả tài sản cá nhân của cô. Đó là quá đủ tồi tệ, nhưng cô có thể có được cùng với không gì cả nếu cô phải. Có một thứ cô không thể bỏ lại phía sau là bản thảo của cô, và cô không thể nghĩ được bất cứ cách nào để lấy lại nó, hoặc là. Cô thậm chí không biết nơi Rhy sống, và số điện thoại của anh không có trong danh bạ.
Nhưng cô phải tìm một nơi nào đó để qua đêm, và cuối cùng cô rời xe buýt và đi bộ trên vỉa hè đông đúc trong ánh nắng mặt trời chiều nóng ẩm đến khi kiệt sức khiến cô có thể chọn một khách sạn ngẫu nhiên. Cô đăng ký và ngồi chờ một lúc lâu trong tình trạng choáng váng, không thể nghĩ được bất cứ hành động nào mà cô có thể làm được. Tâm trí của cô phóng đến chỗ không vững vàng, cố gắng nghĩ ra cách để lấy lại bản thảo mà không phải gặp Rhy lại. Nhưng để tìm quyển sách cô phải tìm ra nơi Rhy sống, và để làm điều đó cô phải nói chuyện với anh, điều mà cô muốn tránh.
Hành vi lấy trộm cuốn sách của cô dường như đã làm tê liệt cô, cướp đi khả năng hành động của cô. Cô suy nghĩ chán chường về việc đơn giản bắt đầu lại, nhưng cô biết rằng nó sẽ không được như nhau, cô không thể nhớ tất cả các chi tiết cách viết, câu cú chính xác của mình. Cô khóc một lúc trong sự tức giận và thất vọng, và khi cô cuối cùng quyết định gọi cho Rhy ở văn phòng cô nhận ra rằng cô đã chờ đợi quá lâu, mọi người có thể đã đi về nhà.
Vì vậy không có gì để làm ngoài chờ đợi. Cô tắm rửa, nằm trên giường và xem tivi, sau đó trôi dạt vào giấc ngủ với tâm trí vẫn đang suy nghĩ về điều đó, chỉ thức dậy lúc tảng sáng vì những tiếng răng rắc của sự tĩnh điện.
Cô cảm thấy rất đói không phải cô đã không ăn bữa trưa cô đã chọn, cô đã không ăn bữa tối đêm trước, hoặc là, và dạ dày trống rỗng của cô là cái nặng nhất, quặn lên như một đứa trẻ cô khóc nấc lên. Làm sao anh dám!
Nhưng Rhy dám làm bất cứ điều gì, như cô biết chính mình vậy. Cô trôi vào giấc ngủ lần nữa và khi cô thức dậy lại cô bị một cơn nhức đầu khủng khiếp và đã gần 10 giờ sáng. Cô tắm và mặc quần áo, sau đó hít thở sâu vài lần và ngồi xuống bên điện thoại. Không có cách nào tránh khỏi nó. Cô phải nói chuyện với anh.
Trước khi sự can đảm rời bỏ cô, cô quay số văn phòng và hỏi Mr.Baines. Tất nhiên Amada trả lời và Sallie kiểm soát lời chào buổi sáng điềm tĩnh trước khi cô yêu cầu nói chuyện với Rhy.
“Tất nhiên, ông ấy đã nói nối dây nói của cô ngay lập tức,” Amada trả lời vui vẻ, và các dây thần kinh của Sallie gào thét với hàng chục Nơ-ron khi cô chờ Rhy đến với sự trừng phạt.
“Sallie” Giọng nói mơ hồ, nhung mịn của anh trong tai cô làm cô giật mình và đánh mạnh ống nghe đập vào thái dương của cô gây đau đớn. “Em đang ở đâu, em yêu?”
Cô nuốt xuống và nói bằng giọng khàn khàn, “Tôi muốn quyển sách của tôi trở lại, Rhy!”
“Anh nói, em đang ở đâu?”
“Quyển sách-” cô bắt đầu lại.
“Quên quyển sách chết tiệt đi!” anh nói bực tức, và nó làm tất cả thần kinh của cô có thể dựng đứng. Cô hít thở sâu, cố gắng để nuốt tiếng nức nở xé họng cô, nhưng nó ngay lập tức kéo đến bằng một cơn khác và đột ngột cô khóc vô vọng, giữ chặt lấy ống nghe như thể nó là dây an toàn.
“Anh-anh đã lấy trộm nó!” Cô buộc tội giữa những tiếng nức nở, những từ ngữ của cô gần như khó hiểu. “Anh biết nó là một thứ tôi không thể nếu - từ bỏ không có và anh đã ăn trộm nó! Tôi ghét anh, anh có nghe không? Tôi ghét anh! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa-”
“Đừng khóc,” anh nói mạnh mẽ. “Em yêu, xin đừng khóc nữa. Nói với anh em đang ở đâu và anh sẽ đến đó sớm nhất anh có thể. Em có thể có quyển sách của em lại, anh hứa”.
“Quên đi!” cô chế nhạo, lau chùi đôi má ướt đẫm của cô bằng lưng bàn tay của mình. Anh kéo một hơi thở sốt ruột. “Nghe này, em sẽ phải gặp anh nếu em muốn quyển sách lại. Và điều đó có vẻ như là thứ duy nhất anh nắm được em, anh sẽ sử dụng nó. Gặp anh vào bữa ăn trưa-”
“Không”, cô vỡ ra, nhìn xuống quần áo nhăn nhúm của cô và đầu hàng. “T-Tôi không có quần áo”
“Vậy sẽ ăn trưa ở căn hộ của anh,” anh quyết định nhanh chóng. “Anh sẽ gọi điện cho quản gia và chuẩn bị một bữa ăn, vì vậy gặp anh ở đó lúc 12h30. Chúng ta có thể nói chuyện riêng tư ở đó”
“Tôi không biết nơi anh sống,” cô thú nhận, đầu hàng không thể tránh khỏi. Cô biết đó là một sai lầm khi gặp anh lần nữa; cô chỉ cần rời bỏ bản thảo và quên nó đi, cố gắng để bắt đầu lại, nhưng cô không thể. Bất kể là rủi ro, cô không thể bỏ đi mà không có nó.
Anh đưa cho cô địa chỉ và chỉ dẫn cách để đến được đó, và ngay trước khi anh gác máy anh hỏi dịu dàng, “Em ổn chứ?”
“Tôi ổn,” cô nói chán chường, và bỏ ống nghe lên trên giá treo điện thoại. Cô đứng lên để chải tóc của cô và nhìn chằm chằm kinh hãi vào sự phản chiếu của cô trong gương. Cô nhợt nhạt, mắt trũng sâu hoắm, quần áo của cô nhăn nhúm. Cô không thể để cho Rhy nhìn thấy cô như thế này. Và cô đã không có quá nhiều hơn một ống son môi trong túi của cô.
Nhưng cô có tiền, và có nhiều cửa hàng ở tầng trệt của khách sạn. Lên tinh thần mình, cô đón thang máy xuống và nhanh chóng mua một cái váy trắng mùa hè quyến rũ với thiết kế hoa nhỏ xíu trên nó và một đôi dép cao gót màu trắng.
Trong một cửa hàng khác cô mua đồ trang điểm và nước hoa, sau đó cô hăm hở quay lên phòng của cô. Cẩn thận cô trang điểm khuôn mặt của mình và phục hồi lại sự tàn phá của nước mắt và lo lắng, tiếp theo mặc cái váy tôn thêm vẻ thanh nhã của cô và chải tóc. Cô không có thời gian để làm bất cứ cái gì với nó vì vậy cô để nó thẳng xuống lưng của cô trong một cái bờm tóc màu đen thẫm.
Cô bắt taxi đến căn hộ của Rhy, quá lo lắng để đương đầu với sự chen lấn của một cái xe buýt vào giờ ăn trưa. Khi cô bước ra ngoài ở khu căn hộ của anh cô liếc nhìn đồng hồ của mình và thấy rằng cô đã bị muộn vài phút. Cô thanh toán tiền taxi và vội vàng đến thang máy và bấm mạnh nút chuông. Ngay khi cô bấm chuông gắn ở cửa, cánh cửa xoay mở và Rhy hiện ra to lớn trước cô, khuôn mặt tối đen của anh khô khan.
“Tôi xin lỗi tôi đến muộn-” cô bắt đầu, vội vàng trong lời nói trong một sự nỗ lực để che giấu tâm trạng bồn chồn của cô. “Nó không quan trọng,” anh ngắt lời, đứng sang một bên để cho cô vào trong. Anh đã bỏ áo khoác và cà-vạt của mình và mở khuy áo sơ mi của anh một nửa, để lộ ra những lọn quăn trên ngực của anh. Đôi mắt của cô g ắn chặt trên sự rắn rỏi của anh, da thịt đàn ông và vô tình cô làm ướt đôi môi với cái lưỡi của mình. Chỉ nhìn vào anh đã làm cô yếu đi.
Đôi mắt của anh đen thẫm như than. “Em là cô phù thủy nhỏ mượt mà,” anh thì thầm, và những ngón tay dài của anh di chuyển đến áo sơ mi của mình. Anh mở những cái khuy áo còn lại và kéo áo sơ mi khỏi hơi thở hổn hển của anh và lột nó ra, vứt nó xuống sàn. Ánh sáng mặt trời xuyên qua những cánh cửa sổ mở rộng chiếu tia sáng yếu ớt trên ngực và đôi vai của anh nơi ánh sáng đọng lại như sương của mồ hôi làm ẩm ướt da của anh và để lộ ra những bắp thịt gợn sóng.
Sallie bước lùi lại, muốn thoát khỏi nhu cầu cô cảm thấy để chạm vào làn da ấm áp của anh và cảm nhận chất thép của cơ bắp bên dưới, nhưng cô mắc sai lầm của việc đưa đôi mắt của cô tới anh. Sự đói khát, sự thèm muốn hiển hiện cô nhìn thấy ở đó làm đóng băng cô ngay t ại chỗ của cô.
“Anh muốn em,” anh thì thầm, tiến về phía cô. “Bây giờ”
“Tôi không đến đây vì cái này,” cô phản đối một cách yếu ớt, và thực hiện một cố gắng yếu ớt để tránh khỏi anh. Hai cánh tay dài của anh bao quanh cô và kéo cô tựa vào cơ thể nửa trần của anh, và cô bắt đầu lo sợ sức mạnh tình dục mà anh đặt lên cô. Mùi thơm của da thịt anh, sự ấm áp, sự cộng hưởng sinh động của anh, đã lấy đi trí óc của cô và làm cô say sưa đến mức cô quên mất việc đẩy anh ra.
Anh tấn công bằng miệng của anh, làm mê mẩn cô với những nụ hôn thể hiện sự đòi hỏi và tham lam, hút tất cả sức lực của cô ra khỏi để cô không thể kháng cự khi đôi tay lắc mạnh của anh di chuyển trên những đường cong của cô và làm mới lại sự hiểu biết thân mật của anh về cô. Cô nâng hai cánh tay của cô lên và khóa chúng quang cổ của anh và hôn trả lại anh, sự hưởng ứng mãnh liệt của cô vượt khỏi tầm kiểm soát và thổi bùng những ngọn lửa trong anh.
Cô ngừng lại rầu rĩ tựa vào anh khi anh nâng đầu của anh lên để hít thở sâu, những hơi thở rung động và nụ cười nửa miệng hình thành trên miệng của anh trước khi nhanh chóng xua đuổi để lộ ra rằng anh đã nhận thức được thắng lợi của mình cho sự đầu hàng của cô. Với những chuyển động chậm dãi, nhẹ nhàng, như thể anh không muốn làm cô giật mình, anh mở khóa kéo váy của cô và trượt nó xuống quấn xung quanh hai bàn chân của cô. Sallie hoàn toàn nhìn anh trong im lặng, đôi mắt to của cô gần như đen vì khao khát. Cô không thể cưỡng lại; cô không thể thực hiện bất kỳ kế hoạch nào cả. Tất cả cô có thể làm là cảm nhận, cảm nhận và đáp lại. Cô yêu anh và cô không có khả năng chống lại tình yêu của anh.
Nhưng ít nhất mong muốn của cô được đáp lại. Cô đã lờ mờ ý thức được rằng anh đang run rẩy, rung động trong từng cơ bắp trong thân hình to lớn của anh khi anh nâng cô dịu dàng vào trong cánh tay của anh và bế cô vào trong phòng ngủ của anh. Anh đặt cô lên giường và nằm xuống bên cạnh cô, hai tay của anh kéo những mảnh quần áo còn lại ngăn cách da thịt họ. Anh không cần che giấu khao khát của anh với cô, cũng như cô không kháng cự lại anh. Bằng giọng khàn khàn anh thì thầm với cô, những từ ngữ và cụm từ rời rạc làm cô rung lên trong sự đáp ứng và bám dính vào anh như thể cô bị chết đuối trong làn sóng thủy triều của cảm giác mà anh gợi lên. Khi thế giới đã quay lại là chính nó một lần nữa cô đang nằm trong v òng tay của anh trong khi anh chậm chạp vuốt ve tóc cô, lưng cô và hai cánh tay của cô. “Anh không có ý định cho điều đó xảy ra, anh thì thầm ấn vào thái dương của cô. “Anh đã lên kế hoạch nói chuyện trước, ăn bữa trưa của chúng ta cùng nhau và thử hành động như những người văn minh, nhưng giây phút anh nhìn thấy em không có gì là quan trọng nữa, ngoại trừ làm tình với em.”
“Đó là tất cả những gì anh muốn từ tôi, dù sao đi nữa,” cô nói đơn giản, chua xót đắng cay.
Anh đưa cô một cái nhìn nghiền ngẫm. “Em nghĩ như vậy sao? Đó là một phần những gì anh muốn nói về, nhưng trước tiên, chúng ta hãy xem xét bữa trưa đã”.
“Nó sẽ không lạnh chứ?” cô hỏi, đẩy mái ra sau lưng khỏi khuôn mặt của cô và ngồi lên và tránh xa đôi tay anh. “Những miếng thịt nướng và salat. Salat trong tủ lạnh, thịt nướng đã sẵng sàng để nướng. Và anh đã cho bà Hermann nghỉ phần còn lại của ngày hôm nay vì vậy chúng ta sẽ không bị quấy rầy.”
“Anh đã lên kế hoạch mọi thứ, đúng không?” cô bình luận mà không có bất kỳ sự quan tâm thực sự nào khi cô bắt đầu mặc váy, và anh đung đưa đôi chân dài của anh qua cạnh giường để đứng và nhìn những cử động mê hoặc của cô.
“Có gì sai?” anh hỏi mạnh mẽ, anh đến và khum cằm của cô trong tay anh để nhìn vào khuông mặt nhợt nhạt của cô. “Em ốm à?”
Cô cảm thất mệt, bị đau nhức và phiền muộn sau khi niềm đam mê bay lên với việc làm tình của anh, và cô thấy yếu ớt ngớ ngẩn. Nhưng cô biết rằng sự mệt mỏi của cô chỉ là sự bất lực đương đầu với Rhy mà thôi và thực tế cô đã không ăn trong hơn 24h qua.
“Tôi đủ tốt,” cô bác bỏ sự lo lắng của anh. “Chỉ đói, tôi cho rằng thế. Tôi đã không ăn từ sáng hôm qua”.
“Tuyệt vời,” anh nửa càu nhàu. “Em cần phải bù lại một số trọng lượng. Em phải nặng ít nhất là 90 pounds. Em cần một ai đó theo dõi và làm em ăn, lừa gạt em chút ít!” Anh hầu như chắc chắn có trong tâm chí của anh, nhưng cô tranh cãi với anh. Một cách lặng lẽ cô hoàn thành việc mặc váy và đợi cho đến khi anh cũng đã mặc quần áo. Sau đó cô theo anh vào trong căn bếp sắp xếp gọn gàng. Anh từ chối để cô làm bất cứ việc gì và mang cô ngồi trên một chiếc ghế đẩu trong khi anh nướng những miếng thịt và trên một cái bàn trong phòng ăn tối nhỏ.
Anh mở một chai rượu vang đỏ California để uống cùng với bữa ăn và cho họ vài phút ăn trong im lặng. Sau đó, Salie hỏi mà không nhìn lên từ đĩa salat của mình, “Bản thảo của tôi đâu?”
“Trong phòng đọc sách,” anh trả lời. “Em có phương pháp với từ. Nó đọc tốt”
Cô hất đầu cô ra sau khi sự tực gi ận tấn công cô. “Anh không có quyền đọc nó!”
“Không có?” anh hỏi lạnh lùng. “Anh nghĩ anh hoàn toàn có quyền đọc những gì em viết trong tất cả các ngày khi em được cho là đang làm việc cho tờ tạp chí của anh. Em đã được đưa ra sự kiểm tra hàng tuần và không viết một từ của các bài đã giao cho em. Nếu nó không đáp ứng yêu cầu của anh để giữ em ở yên tại bàn của em anh đã thiếu em vài tuần trước”
“Tôi sẽ trả lại mỗi penny tôi đã rút ra khi anh mua tạp chí,” cô bùng lên. “Anh vẫn không có quyền đọc nó!”
“Ngừng nói to và cào vào anh đi, em con mèo nhỏ,” anh nói trong sự thích thú. “Anh đã đọc nó, và không có gì em có thể làm về điều đó bây giờ. Thay vào đó, hãy nghĩ cách xây dựng. Em đã có một bản thảo với những khả năng mạnh mẽ, nhưng nó cũng có một số khía cạnh chưa trau chuốt, và có rất nhiều công việc cần phải thực hiện trên nó. Em cần một nơi để làm việc đó, nơi em sẽ không bị quấy rầy, và em tất nhiên không cần phải lo lắng về việc trả tiền thuê nhà hoặc mua hàng tạp phẩm”.
“Tại sao không?” Cô hỏi khẽ. “Hàng ngàn nhà văn lo lắng về những điều đó”.
“Nhưng em không bao giờ phải,” anh chỉ ra. “Vì toàn bộ cuộc sống của em, em có sự đảm bảo tài chính, và nó là một cái gì đó mà em đã được sử dụng. Em sẽ không có tiền lương kể từ lúc này, bởi vì em đã không còn ở trong bảng lương từ ngày hôm qua, và đó sẽ là lo lắng cho em khi tiền tiết kiệm bắt đầu thu hẹp lại. Nó dành thời gian để viết một quyển sách và đưa nó trên thị trường. Em sẽ ra khỏi tình trạng hết tiền trước đó rồi”.
“Tôi không phải là đứa trẻ không có khả năng gì và tôi không sợ làm việc,” cô trả lời.
“Anh biết, nhưng tại sao lại lo lắng về bất kỳ điều gì khi em có thể sống ở đây, làm việc với quyển sách của em không có sự gián đoạn và giữ tiền tiết kiệm của em?”. Cô thở dài, cảm thấy bị mắt kẹt. Bề ngoài nó là một đề nghị hợp lý, nhưng cô biết rằng đề nghị đó chỉ là một cách để cô trở lại dưới tay anh nơi anh nghĩ cô thuộc về. Nếu cô có bất khả năng nào cô sẽ rời đi ở cơ hội đầu tiên, ngay cả khi cô phải hy sinh bản thảo, nhưng cô đã bỏ qua một cơ hội như vậy và cô đau đớn thừa nhận rằng đã quá muộn cho cô để cô được tự do. Cô bị bắt lần nữa trong sự ngớ ngẩn của mình, không kháng cự được tình yêu dành cho Rhy, biết rằng tình yêu của cô đã không quay trở lại ngoại trừ trong khao khát hình thức vật chất thấp nhất. Anh khao khát cô, và cho rằng lý do mà anh muốn cô ở xung quanh lúc này, nhưng cái gì sẽ xảy ra khi anh trở nên hết hứng thú cô? Thuyết phục? Anh sẽ đơn giản bước đi khỏi như là anh đã làm trước đây. Biết rằng cô đã để mình rộng mở cho một trái tim tan vỡ khác, cô nhìn chằm chằm vào đĩa salat của cô và nói khô khan, “Tốt”. Anh hít vào một hơi thở nhanh. “Chỉ như thế? Không có tranh cãi, không có điều kiện? Không ngay cả bất cứ câu hỏi nào?
“Tôi không quan tâm đến những câu trả lời,” cô đáp lại, nhún vai. “Tôi mệt mỏi đấu tranh với anh, và tôi muốn hoàn thành quyển sách của tôi. Những điều khác, tôi không quan tâm”.
“Em thật tuyệt vời cho cái tôi của người đàn ông,” anh nói khẽ dưới hơi thở của mình.
“Anh giẫm đạp tất cả lên tôi,” cô cáu kỉnh trả lời. “Đừng mong đợi những cái bao tay trẻ em từ tôi. Anh đã có những gì anh muốn, tôi không có việc làm và sống với anh, nhưng đừng đòi hỏi sự tôn sùng mù quáng bởi vì tôi vừa mới tiêu thụ hết”.
“Anh không bao giờ yêu cầu điều đó, dù sao đi nữa,” anh khó chịu. “Và để cho thật chính xác, anh không cố gắng để trói buộc em xuống. Đó là công việc đặc biệt mà anh phản đối, vì những lý do mà em biết. Tất cả anh đang yêu cầu từ em là thời gian để cho chúng ta cùng nhau, cố gắng giải quyết mọi việc. Nếu chúng ta không thể chịu đựng sống chung với nhau sáu tháng, anh sẽ cân nhắc việc ly hôn, nhưng ít nhất chúng ta có thể là cho nó một cơ hội”.
“Và nếu nó không giải quyết được, chúng ta sẽ đi đến chỗ ly hôn?” cô hỏi thận trọng, muốn sự chắc chắn.
“Sau đó chúng ta sẽ nói về nó.” Liếc nhìn khuôn mặt kiên quyết của anh cô thấy rằng anh sẽ không cho cô một lời hứa hẹn về một vụ ly hôn mà cô đã đưa ra hơn một lần. “Tốt thôi, sáu tháng. Nhưng tôi sẽ làm việc với quyển sách của tôi, không nấu ăn cho anh và giặt quần áo của anh và dọn dẹp nơi này. Nếu anh tìm kiếm một người nội trợ bé nhỏ anh sẽ phải thất vọng”.
“Trong trường hợp em không nhận thấy, anh là một người đàn ông giàu có,” anh nói châm biếm. “Anh không trông đợi vợ của anh làm công việc giặt ủi”. Cô ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào anh. “Anh nhận được cái gì ngoài việc này, Rhy? Cái gì khác hơn một người ngủ cùng, tôi muốn nói, và anh có thể có nó bất cứ lúc nào anh thích mà không đi đến tất cả những rắc rối này.”
Mi mắt của anh che khuất đôi mắt xám của anh và anh thì thầm khàn khàn. “Nó không đủ sao? Anh muốn em. Chúng ta hãy chỉ để nó ở đấy.”
Để sự ngạc nhiên của Sallie sắp xếp công việc khá tốt và họ nhanh chóng rơi vào một thói quen hàng ngày.
Rhy sẽ thức dậy mỗi sáng và chuẩn bị bữa sáng của mình, sau đó đánh thức cô với một nụ hôn khi anh sẵn sàng rời khỏi nhà, cô sẽ nấn ná với bữa sáng của mình, rồi thì kết thúc phần còn lại của buổi sáng trong phòng đọc sách, làm việc. Bà Hermann hóa ra là một người tròn trĩnh, tóc màu xám kiểu mẫu hiệu quả, và bà chăm sóc căn hộ bà đã làm trước đó, sửa soạn bữa trưa cho Sallie, nấu bữa tối và rời đi chỉ trước khi Rhy về đến nhà.
Sallie sẽ dọn bữa tối và trong khi họ ăn Rhy sẽ nói với cô về tình hình những gì đang làm với tạp chí, những gì xảy ra ngày hôm đó, đặt những câu hỏi về quyển sách của cô đang tiến hành như thế nào. Cô thấy mình dễ dàng với anh bây giờ, mặc dù mối quan hệ của họ chưa bao giờ hoàn toàn đạt được như một tình bạn thực sự. Cô cảm thấy rằng cả hai người họ nắm giữ điều gì đó của chính họ trở lại, nhưng có lẽ điều mà anh mong đợi khi hai người với những ý chí mạnh mẽ như vậy cố gắng để sống cùng nhau. Luôn luôn có sự suy nghĩ mà những cách cư xử tốt sẽ chiếm ưu thế hoặc kết cấu mong manh của cuộc hôn nhân của họ sẽ phá hủy sự bình yên không thể sửa chữa được.
Khi những ngày trở thành những tuần và những chồng giấy trong phòng đọc sách tiếp tục tăng lên cô chào đón lời khuyên và kinh nghiệm của Rhy. Phong cách viết của cô thẳng thắn và đơn giản, nhưng Rhy có sở trường tước bỏ một ý tưởng xuống đến những cái xương trống không. Nó trở thành thói quen của họ sau bữa ăn tối vì anh đọc những gì cô đã viết ngày hôm đó và cho cô biết ý kiến của mình. Nếu anh đã không thích cái gì anh nói như vậy, nhưng anh luôn luôn làm cho nó trở lên rõ ràng rằng anh nghĩ sự cố gắng toàn bộ của cô là tốt. Đôi khi cô đã bỏ đi toàn bộ và bắt đầu lại, tất cả dựa trên những lời phê bình của Rhy, nhưng ở những lần khác cô cương quyết bám lấy những từ của riêng cô khi cô cảm thấy rằng chúng truyền đạt tốt hơn ý nghĩ của cô.
Công việc tốt nhất của cô dường như được thực hiện vào những buổi tối khi Rhy ngồi trong phòng đọc sách với cô, đọc những bài báo và công việc giấy tờ anh đã mang về nhà cùng anh hay làm nghiên cứu sơ bộ của mình trên tài liệu anh đã dự kiến để quay phim trong vòng ba tháng. Anh dường như hài lòng, tất cả những dấu hiệu bồn chồn cô nhớ lại, như thể anh thực sự đã đốt hết nhu cầu của anh vì sự mạo hiểm. Trong một cách kỳ lạ cô cũng hài lòng; sự khuyến khích tinh thần mà cô nhận được từ việc tạo ra một quyển sách được nhiều hơn đủ để chiếm giữ trí tưởng tượng của cô. Họ làm việc với nhau trong sự hòa hợp và khá êm ả, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại khi Greg gọi, như anh ta thường làm, và những lời bình luận thỉnh thoảng của riêng họ với nhau
Sau đó, khi trời đã muộn, Sallie sẽ đóng chiếc máy chữ lại và để Rhy vẫn còn đang làm việc trong khi cô tắm và chuẩn bị giường ngủ. Thỉnh thoảng anh sẽ làm việc một giờ hoặc hơn sau khi cô đã ở trên giường, đôi khi anh theo sát cô đến tắm dưới vòi hoa sen, nhưng luôn luôn anh sẽ vào giường với cô và giữ cô trong đôi tay của mình và phép lịch sự bị kiềm chế trong cử chỉ của họ sẽ bùng nổ trong khao khát, gần như làm tình hoang dã. Cô đã nghĩ sự đam mê của anh sẽ giảm dần dần khi anh đã quen với việc có cô xung quanh lần nữa, nhưng đam mê của anh vẫn còn ở một mức độ cao. Đôi khi họ làm việc cùng với nhau, cô nhìn khuôn mặt chăm chú của anh, thích thú rằng anh có thể nhìn quá điềm tĩnh như vậy lúc này khi chưa trở thành một người theo chủ nghĩa khoái lạc hoang dã nếu cô đặt đôi tay của mình xung quanh anh và hôn anh. Ý nghĩ quấy rầy vào não của cô đến tận khi cô nhức nhối vì làm điều đó, để thấy nếu cô có thể làm trệch những suy nghĩ của anh khỏi công việc của anh, nhưng trong những năm qua cô đã biểu lộ một sự tôn trọng sâu sắc đối với công việc của một người và cô đã không quấy rầy anh.
Chỉ có hai sự việc xảy ra đã phá vỡ sự hài hòa bên ngoài của những tuần lễ đầu tiên. Việc đầu tiên xảy ra vào một buổi tối sớm khi cô đã thu dọn những đĩa ăn tối và đang để chúng vào trong máy rửa bát. Rhy đã ở trong phòng đọc sách, đọc những gì cô viết ngày hôm đó, vì vậy khi chuông điện thoại reo cô đã trả lời đường dây điện thoại nhánh trong căn bếp.
“Rhy có ở đó không? Vui lòng, tôi có thể nói chuyện với anh ấy không?” được hỏi bởi một giọng nữ mát mẻ và Sallie nhận ra nó ngay lập tức.
“Dĩ nhiên, Coral, tôi sẽ đưa anh ấy điện thoại,” cô trả lời, và đặt ống nghe lên trên nóc tủ trong khi cô đi đến phòng đọc sách. Anh nhìn lên khi cô bước vào. “Ai vậy?” anh hỏi lơ đãng, nhìn xuống những trang giấy ở trong tay anh.
“Đó là Coral. Cô ấy muốn nói chuyện với anh,” cô đáp lại ở mức độ đáng kinh ngạc, và quay trở lại căn bếp để kết thúc những công việc vặt của mình. Sự cám dỗ lắng nghe ở máy điện thoại nhánh trong căn bếp làm cô dừng lại trong giây lát, nhưng chỉ giây sau cô đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Cô cố nói với bản thân mình rằng điều đó chẳng là gì nhưng lòng ghen tỵ đang ăn mòn ở bên trong cô. Coral có đủ sự bình tĩnh rằng nếu cô ta muốn gặp Rhy cô ta sẽ không đắn đo về việc gọi cho anh ở nhà. Họ vẫn gặp nhau ở chỗ khác? Rhy không bao giờ đề cập chỗ anh đi ăn trưa - hay với ai - và khoảng một lần trong tuần anh đã về nhà muộn vào buổi chiều tối. Bằng sự say mê cô đã tiến bộ trong quyển sách của mình, cô đã không thực sự nhận thấy hay nghĩ ngợi bất cứ điều gì về nó, và cô cũng biết rằng thời hạn cuối cùng phải kịp thời và những điều có thể xảy ra sẽ làm cho một ngày dài cần thiết.
Nhưng Coral quá hấp dẫn! Làm sao mà bất kỳ người đàn ông nào có thể không tâng bốc một phụ nữ trẻ đẹp như vậy rõ ràng đã say mê anh ta? Cô không thể chịu đựng nổi điều đó nếu Rhy vẫn gặp gỡ cô ta, cô biết. Một thời gian cô đã tự thuyết phục mình rằng nó không quan trọng với cô nếu Rhy có người đàn bà khác bởi vì cô vượt qua anh, nhưng bây giờ cô nhận biết sự khác biệt. Cô yêu anh, và tất cả hàng rào phòng thủ của cô đã bị phá hủy hoàn toàn. Anh đã giành được một chiến thắng trọn vẹn, nếu anh biết nó, nhưng bằng cách nào đó cô đã giữ cho mình khỏi sự thừa nhận rõ ràng rằng cô yêu anh. Anh chưa bao giờ đề cập đến tình yêu, vì vậy cô cũng không.
Khi cô không trở lại phòng đọc sách Rhy đến tìm cô và thấy cô đứng trong căn bếp với đôi tay nắm chặt.
“Em không vào-” anh bắt đầu, sau đó cắt đứt những từ của anh khi anh nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô.
“Em không thể ngăn anh gặp gỡ cô ấy,” Sallie nói gay gắt, đôi mắt đen của cô đau đớn và giận giữ. “Nhưng anh không thể để cô ấy gọi anh ở đây! Em sẽ không chịu đựng điều đó!” Khuôn mặt anh tối sầm lại và quai hàm của anh siết chặt với sự giận dữ. Đó là, như thể những tuần lễ của cử chỉ lịch sự chưa bao giờ có. Dấu hiệu đầu tiên sự chống đối giận dữ của họ đã bị phá vỡ dễ dàng như những con ngựa hoang bị nắm giữ quá lâu d ưới sự kiểm soát. “Em không có những thông tin chính xác tốt hơn trước khi em thực hiện những lời buộc tội thiếu suy nghĩ à?” Rhy gầm gừ, tiến đến hướng cái nhìn chằm chằm xuống cô. “Em nên nghe trên đường điện thoại nhánh nếu em quan tâm đến hoạt động của anh! Tình cờ là, Coral đã đề nghị anh ăn trưa với cô ấy ngày mai, và anh đã từ chối”
“Đừng bắt mình từ chối vì lợi ích của tôi!” Môi anh xoắn lại trong một trò đùa của nụ cười. “Cực kỳ đủ, anh đã làm đúng điều đó,” anh nghiền nát giữa những cái răng của anh. “ Nhưng lúc này, với sự cho phép của em, anh sẽ chỉ cho em thấy anh đã từ chối bản thân mình cái gì.”
Quá muộn cô di chuyển, cố gắng tránh xa đôi tay anh khi chúng phóng tới tóm lấy cô, nhưng anh đã đu đưa cô trong đôi tay anh và sải bước nhanh đến phòng ngủ. Giận dữ Sallie quằn quại và đá lung tung, nhưng sự khác biệt trong kích thước và sức mạnh của họ đã làm cô buông xuôi, cô không có có khả năng chống lại cơ thể khỏe mạnh của anh. Anh hạ cô trên giường và theo cô nằm xuống, chiếm môi cô với môi anh và hôn cô với tất cả sự đòi hỏi giận dữ mà sự chống đối của cô bất ngờ trở thành sự ưng thuận. Họ làm tình dữ dội, những sự thất vọng bị dồn nén của họ phun trào trong sức mạnh tình yêu của họ.
Sau đó anh giữ chặt cô bên cạnh anh trong khi, với bàn tay tự do, anh vuốt ve khắp cơ thể trần truồng của cô. “Anh không gặp Coral,” anh thì thầm vào trong tóc cô. “Hoặc bất cứ người đàn bà nào khác. Cách anh làm tình với em tối nay đã đảm bảo với em điều đó,” anh kết luận một cách hài hước.
“Nó đã làm cho em thấy giận dữ khi cô ấy gọi điện,” Sallie thú nhận, quay đầu để lướt đôi môi cô qua vai đẫm mồ hôi của anh. Cô có thể cảm thấy cơn chấn động chạy qua cơ thể anh khi đôi môi của cô chạm vào anh và cánh tay anh siết chặt cô. “Em đã ghen,” anh buộc tội, sự thoải mái mãn nguyện hiển nhiên trong giọng của anh. Cô kinh ngạc trong sự tức giận trở lại và cố gắng để ngọ nguậy tránh xa khỏi anh, chỉ để bị kéo mạnh trở lại áp vào anh cho cơn lốc chiếm lấy khác.
Sự việc thứ hai là do lỗi của cô. Một sáng cô quyết định đi mua sắm, lần đầu tiên cô đã muốn làm như vậy khi Rhy chuyển cô đến với anh. Cô cần một vài thứ nhỏ bé, và cô trải qua buổi sáng dễ chịu, sau đó quyết định dừng lại và gặp những người bạn của cô ở tạp chí, có thể ăn trưa với Rhy nếu anh không bận.
Đầu tiên cô thò mũi của mình vào trong căn phòng rộng lớn nơi cô đã làm việc và đã được chào đón ầm ĩ và vui vẻ. Brorn đã đi làm nhiệm vụ được giao, và trong một khoảnh khắc cô cảm thấy một cơn đau nhói của sự ghen tỵ, sau đó sự chào đón hồ hởi của những người khác làm cô quên rằng cô không còn là một con chim tự do bay nhảy. Sau vài phút cô miễn cưỡng mình và đi lên gặp Greg một vài phút. Cô không chắc chắn rằng cô muốn bao giờ tha thứ cho anh hoàn hoàn toàn vì chuyển sang bên cạnh Rhy, thậm chí cô lúc này đang sống với chồng của cô trong mối quan hệ hòa hợp, Nhưng Greg đã làm một người bạn cũ và anh là người tận tâm với công việc của anh. Cô không muốn bất cứ một sự lạnh nhạt nào giữa họ.
Sau lời chào hỏi dè dặt cô và Greg nhanh chóng lấy lại tâm trạng thoải mái trước đây của họ. Họ chia tay với lời bình luận nhăn nhở của Greg rằng có một người chồng trọn vẹn có vẻ là tốt cho cô, cô trông mãn nguyện.
Giống như một con bò, Sallie nghĩ đến mình trong trò giải trí khi cô đi lên phòng của Rhy. Cô vẫn đang mỉm cười khi cô bước ra khỏi thang máy và theo đúng nghĩa đen rơi vào Chris.
“Cô đang quay trở lại!” anh kêu lên trong sự vui thích ngay lập tức, giữ chặt cô với chiều d ài của cánh tay và nhìn khắp cô. “Em đang ở thời kỳ rực rỡ, em yêu!” Đôi mắt của Sallie mở rộng trong sự mất hết tinh thần khi cô nhận ra rằng cô đã không cho Chris biết cô vẫn còn ở trong thành phố. Greg biết, tất nhiên, nhưng Greg chính xác không ba hoa về những chi tiết cá nhân. “Tôi không bao giờ được đi nữa,” cô thú nhận buồn bã, mỉm cười nhìn lên đôi mắt đen của anh. “Rhy đã tóm được tôi”.
Đôi lông mày của Chris nhướng lên. “Cô không nhìn như thể cô đang gầy mòn ốm yếu đi,” anh kéo dài giọng dịu dàng. “Có lẽ tình trạng không xấu như cô nghĩ nó là thế?”
“Có lẽ,” cô nói vui vẻ. “Greg vừa nói với tôi rằng tôi trông mãn nguyện! Tôi không thể quyết định chọn tôi có bị xúc phạm hay không.”
“Cô thực sự hạnh phúc phải không, em yêu quý?” anh hỏi trong một âm điệu nhẹ nhàng, và tất cả những câu nói đùa của anh không còn nữa.
“Tôi hạnh phúc trong một cách thực tế,” cô trả lời tư lự. “Tôi không mong đợi thiên đường hơn nữa, và tôi sẽ không bị phá hủy khi những gì tôi có kết thúc”
“Cô có chắc chắn rằng nó sẽ vậy không?”
“Tôi không biết. Chúng tôi chỉ nắm lấy từng ngày khi nó đến. Chúng tôi xoay xở để sống lúc này, nhưng ai có thể nói rằng nó sẽ luôn luôn được như vậy? Anh nghĩ về điều gì? Anh và Amy...?” Cô dừng lại, nghiên cứu mức độ, đôi mắt nâu thừa nhận, và cô biết rằng anh cô đơn.
“Nó đã không làm việc.” Anh nhún vai, cầm lấy tay cô và dẫn cô đến cửa sổ ở cuối h ành lang, xa những cánh cửa thang máy. “Cô ấy kết hôn với gã khác mới đây, cô ấy đã không cho dù là nói chuyện với tôi trên điện thoại.”
“Tôi xin lỗi,” Cô thì thầm. “Cô ấy kết hôn quá nhanh. Tôi nghĩ cô ấy không nên kết hôn với anh ta cho đến cuối năm nay?”
“Cô ấy đang có thai,” Chris nói thôi ráp, và trong ch ốc lát khuôn mặt của anh vặn xoắn với sự đau đớn ở bên trong anh, sau đó anh hít một hơn thở sâu và nhìn chằm chằm vào Sallie với vẻ giễu cợt đau đớn. “Tôi nghĩ đó là đứa bé của tôi. Well, có lẽ đó là của người gã đàn ông khác, tôi không biết, nhưng tôi biết rằng nó cũng có thể là của tôi. Tôi thậm chí không chắc chắn là Amy biết. Tôi không quan tâm. Tôi muốn kết hôn với cô ấy trong một phút nếu cô ấy muốn có tôi, nhưng cô ấy nói tôi cũng “không vững chắc” để là một người cha tốt.
“Anh vẫn sẽ cưới cô ấy ngay cả khi biết rằng cô ấy đã ngủ với người đàn ông khác trong khi cô ấy đang hẹn hò với anh?” Sallie hỏi trong sự ngạc nhiên. Đó là tình yêu, tình yêu đó chấp nhận bất cứ điều gì.
Anh nhún vai. “Tôi không bi ết cô ấy đã làm gì, nhưng nó sẽ không đưa đến bất kỳ sự khác nhau nào đối với tôi. Tôi yêu cô ấy và tôi muốn nắm lấy cô ấy bấy kỳ cách nào mà tôi có thể có được cô ấy. Nếu cô ấy gọi cho tôi bây giờ, tôi sẽ đi đến với cô ấy, và mặc kệ gã chồng của cô ấy.” Anh nói điều đó trong một giọng điệu điềm tĩnh, bằng phẳng, sau đó anh lắc đầu. “Đừng trông quá lo lắng như vậy,” anh khuyên, một nụ cười đến với khuôn mặt của anh. “Tôi tốt mà, em yêu. Tôi không tan ra thành từng mảnh”.
“Nhưng tôi quan tâm đến anh,” cô phản đối một cách yếu ớt. “Và tôi quan tâm đến anh” Anh cười toe toét nhìn xuống cô và đột ngột nhấc cô lên trong đôi tay của anh, xoay cô vòng quanh chóng mặt, cười khi cô phản đối. “Tôi đã nhớ cô như điên,” anh nới với cô, đôi mắt nâu của anh quay lại vẻ tinh quái. “Tôi không tin tưởng bất cứ người nào khác cho tôi lời khuyên trong cuộc sống tình yêu của tôi.”
“Bỏ những cái tay chết tiệt của anh ra khỏi vợ tôi” Những lời nói không sắc khí được đưa ra như những tảng đá và Sallie nỗ lực thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Chris để quay cuồng và thấy Rhy đang đứng ngay bên ngoài cửa văn phòng của anh, đôi mắt của anh thu hẹp lại đến những kẽ hở. Tự động cô nhìn xuống đôi tay của anh. Chúng cuộn lại những nắm đấm nhưng chúng đã hơi khum lại, những ngón tay dài của anh trở lên căng đến tận những cánh tay của anh, thế đứng của anh, thư giãn và lỏng lẻo. Đôi bàn tay có thể tấn công mà không có cảnh báo, và Rhy nhìn đầy sát khí. Cô di chuyển về phía trước, ngẫu nhiên đặt bản thân cô giữa Rhy và Chris, nhưng Rhy di chuyển đến bên cạnh và về phía không có trở ngại khác đến Chris. Khi anh di chuyển Amanda đi ra khỏi văn phòng và dừng lại trên đường đi của cô nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Rhy.
Chris không cảm thấy bối rối, anh vẫn thoải mái, miệng anh uốn vào trong một nụ cười nhăn nhở. “Dễ chịu đấy,” anh đưa ra trong giọng điệu thong thả, hài ước của anh. “Tôi không theo đuổi người phụ nữ của anh. Tôi đã có quá đủ phụ nữ rắc rối của mình mà không cần gánh vác thêm người nào khác”.
Bởi sau đó Sallie đi đến Rhy, và đặt tay cô lên tay anh, cảm thấy những bắp thịt cứng nhắc ở đó. “Đó là sự thật,” cô nói với anh, mỉm cười như điên trong một cố gắng để che giấu sự lo lắng rằng trái tim của cô đập thình thịch. “Anh ấy đang điên rồ trong tình yêu với một người phụ nữ muốn anh ấy ổn định cuộc sống và ngừng lao tới những nước khác ngay lập tức, và anh ấy muốn nói với em về điều đó. Điều đó nghe có quen thuộc không?”
“Đúng,” Rhy thốt ra, đôi môi anh di chuyển chỉ vừa đủ. Khuôn mặt anh vẫn còn đóng băng trong sự giận dữ tái nhợt, nhưng anh làu bàu với Amanda, “Đi ăn trưa đi. Mọi thứ đều ổn”. Sau khi Amanda và Chris đã dời di cô và Rhy đứng trong hành lang nhìn chằm chằm im lặng vào nhau. Từ từ anh thả lỏng và nói nhàm chán, “Chúng ta hãy đi khỏi hành lang này. Văn phòng là nơi riêng tư”.
Cô gật đầu và đi trước anh vào trong văn phòng của anh, và ngay khi cánh cửa đóng lại ở đằng sau họ anh tóm lấy cô trong đôi tay anh, giữ cô vào anh thật chặt chẽ tới mức những cái xương sườn của cô ty vào đau đớn.
“Em chưa bao giờ hẹn hò với anh ấy,” cô xoay sở để cam đoan lần nữa với anh khi cô thở hổn hển. “Anh tin em,” anh thì thầm rời rạc, đôi môi anh lướt qua thái dương của cô, má của cô, đến mắt của cô. “Anh chỉ không thể chịu được khi thấy em trong đôi tay của anh ta. Em là của anh, và anh không muốn bất cứ một người đàn ông nào chạm vào em.”
Tim của cô đập thình thịnh, Sallie nâng hai cánh tay của cô lên cổ anh và níu lấy anh. Cô choáng váng với hy vọng. Sự dữ dội trong phản ứng của anh không phải là sự sở hữu đơn thuần, cảm xúc của anh phải bao hàm trong một chừng mực nào đó vì anh lay động như vậy, hai bàn tay của anh gần như thô bạo khi anh chạm vào cô. Nhưng cô không thể chắc chắn, và cô kìm lại lời nói làm yên lòng nhất của tất cả điều đó run rẩy trên lưỡi của cô: Em yêu anh. Cô không thể nói điều đó với anh, nhưng cô bắt đầu hy vọng.
“Em đến để xem liệu anh anh có đi ăn trưa với em,” cô cuối cùng đã nói vui vẻ, nâng đầu cô lên từ vị trí nghỉ ngơi của nó trên vai anh.
“Đó không phải là những gì anh muốn,” anh gầm gừ, đôi mắt của anh lang thang có ý đồ đến chiếc ghế sofa, “nhưng anh sẽ giải quyết bữa trưa.”
“Em sợ rằng chúng ta đã gây ra một vụ bê bối,” cô trêu chọc khi cô bước đến cạnh anh đến thang máy. “Nó sẽ lan khắp tòa nhà trước khi ngày hôm nay kết thúc”. Anh nhún vai lơ đễnh. “Anh không quan tâm. Hãy để nó là một cảnh báo đến bất kỳ những người bạn thân nào của em có thể muốn ôm em. Anh là một sự lại giống, động vậy sở hữu lãnh thổ, và anh không cho phép bất cứ sự xâm phạm nào vào trong lãnh thổ đó.”
Cùng một lúc cô cảm thấy một mũi băng giá đau đớn trong trái tim cô. Đó là tất cả cô có đối với anh, một phần lãnh thổ của anh? Cảm ơn trời, cô giữ im lặng một lát thay vì thốt ra những cảm xúc của cô đối với anh! Cô là người khờ dại để tìm kiếm bất kỳ cảm xúc sâu sắc hơn từ anh, anh không có bất kỳ, và cô luôn luôn biết như vậy. Anh là một sự lại giống, những bản năng của anh mau lẹ và nguyên thủy. Anh hiểu rõ cảm giác hài lòng những nhu cầu của anh và không lãng phí thời gian vào bất cứ điều gì như là ngu xuẩn vì tình yêu.
Anh đúng là đã đánh cắp quần áo của cô, tất cả tài sản cá nhân của cô. Đó là quá đủ tồi tệ, nhưng cô có thể có được cùng với không gì cả nếu cô phải. Có một thứ cô không thể bỏ lại phía sau là bản thảo của cô, và cô không thể nghĩ được bất cứ cách nào để lấy lại nó, hoặc là. Cô thậm chí không biết nơi Rhy sống, và số điện thoại của anh không có trong danh bạ.
Nhưng cô phải tìm một nơi nào đó để qua đêm, và cuối cùng cô rời xe buýt và đi bộ trên vỉa hè đông đúc trong ánh nắng mặt trời chiều nóng ẩm đến khi kiệt sức khiến cô có thể chọn một khách sạn ngẫu nhiên. Cô đăng ký và ngồi chờ một lúc lâu trong tình trạng choáng váng, không thể nghĩ được bất cứ hành động nào mà cô có thể làm được. Tâm trí của cô phóng đến chỗ không vững vàng, cố gắng nghĩ ra cách để lấy lại bản thảo mà không phải gặp Rhy lại. Nhưng để tìm quyển sách cô phải tìm ra nơi Rhy sống, và để làm điều đó cô phải nói chuyện với anh, điều mà cô muốn tránh.
Hành vi lấy trộm cuốn sách của cô dường như đã làm tê liệt cô, cướp đi khả năng hành động của cô. Cô suy nghĩ chán chường về việc đơn giản bắt đầu lại, nhưng cô biết rằng nó sẽ không được như nhau, cô không thể nhớ tất cả các chi tiết cách viết, câu cú chính xác của mình. Cô khóc một lúc trong sự tức giận và thất vọng, và khi cô cuối cùng quyết định gọi cho Rhy ở văn phòng cô nhận ra rằng cô đã chờ đợi quá lâu, mọi người có thể đã đi về nhà.
Vì vậy không có gì để làm ngoài chờ đợi. Cô tắm rửa, nằm trên giường và xem tivi, sau đó trôi dạt vào giấc ngủ với tâm trí vẫn đang suy nghĩ về điều đó, chỉ thức dậy lúc tảng sáng vì những tiếng răng rắc của sự tĩnh điện.
Cô cảm thấy rất đói không phải cô đã không ăn bữa trưa cô đã chọn, cô đã không ăn bữa tối đêm trước, hoặc là, và dạ dày trống rỗng của cô là cái nặng nhất, quặn lên như một đứa trẻ cô khóc nấc lên. Làm sao anh dám!
Nhưng Rhy dám làm bất cứ điều gì, như cô biết chính mình vậy. Cô trôi vào giấc ngủ lần nữa và khi cô thức dậy lại cô bị một cơn nhức đầu khủng khiếp và đã gần 10 giờ sáng. Cô tắm và mặc quần áo, sau đó hít thở sâu vài lần và ngồi xuống bên điện thoại. Không có cách nào tránh khỏi nó. Cô phải nói chuyện với anh.
Trước khi sự can đảm rời bỏ cô, cô quay số văn phòng và hỏi Mr.Baines. Tất nhiên Amada trả lời và Sallie kiểm soát lời chào buổi sáng điềm tĩnh trước khi cô yêu cầu nói chuyện với Rhy.
“Tất nhiên, ông ấy đã nói nối dây nói của cô ngay lập tức,” Amada trả lời vui vẻ, và các dây thần kinh của Sallie gào thét với hàng chục Nơ-ron khi cô chờ Rhy đến với sự trừng phạt.
“Sallie” Giọng nói mơ hồ, nhung mịn của anh trong tai cô làm cô giật mình và đánh mạnh ống nghe đập vào thái dương của cô gây đau đớn. “Em đang ở đâu, em yêu?”
Cô nuốt xuống và nói bằng giọng khàn khàn, “Tôi muốn quyển sách của tôi trở lại, Rhy!”
“Anh nói, em đang ở đâu?”
“Quyển sách-” cô bắt đầu lại.
“Quên quyển sách chết tiệt đi!” anh nói bực tức, và nó làm tất cả thần kinh của cô có thể dựng đứng. Cô hít thở sâu, cố gắng để nuốt tiếng nức nở xé họng cô, nhưng nó ngay lập tức kéo đến bằng một cơn khác và đột ngột cô khóc vô vọng, giữ chặt lấy ống nghe như thể nó là dây an toàn.
“Anh-anh đã lấy trộm nó!” Cô buộc tội giữa những tiếng nức nở, những từ ngữ của cô gần như khó hiểu. “Anh biết nó là một thứ tôi không thể nếu - từ bỏ không có và anh đã ăn trộm nó! Tôi ghét anh, anh có nghe không? Tôi ghét anh! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa-”
“Đừng khóc,” anh nói mạnh mẽ. “Em yêu, xin đừng khóc nữa. Nói với anh em đang ở đâu và anh sẽ đến đó sớm nhất anh có thể. Em có thể có quyển sách của em lại, anh hứa”.
“Quên đi!” cô chế nhạo, lau chùi đôi má ướt đẫm của cô bằng lưng bàn tay của mình. Anh kéo một hơi thở sốt ruột. “Nghe này, em sẽ phải gặp anh nếu em muốn quyển sách lại. Và điều đó có vẻ như là thứ duy nhất anh nắm được em, anh sẽ sử dụng nó. Gặp anh vào bữa ăn trưa-”
“Không”, cô vỡ ra, nhìn xuống quần áo nhăn nhúm của cô và đầu hàng. “T-Tôi không có quần áo”
“Vậy sẽ ăn trưa ở căn hộ của anh,” anh quyết định nhanh chóng. “Anh sẽ gọi điện cho quản gia và chuẩn bị một bữa ăn, vì vậy gặp anh ở đó lúc 12h30. Chúng ta có thể nói chuyện riêng tư ở đó”
“Tôi không biết nơi anh sống,” cô thú nhận, đầu hàng không thể tránh khỏi. Cô biết đó là một sai lầm khi gặp anh lần nữa; cô chỉ cần rời bỏ bản thảo và quên nó đi, cố gắng để bắt đầu lại, nhưng cô không thể. Bất kể là rủi ro, cô không thể bỏ đi mà không có nó.
Anh đưa cho cô địa chỉ và chỉ dẫn cách để đến được đó, và ngay trước khi anh gác máy anh hỏi dịu dàng, “Em ổn chứ?”
“Tôi ổn,” cô nói chán chường, và bỏ ống nghe lên trên giá treo điện thoại. Cô đứng lên để chải tóc của cô và nhìn chằm chằm kinh hãi vào sự phản chiếu của cô trong gương. Cô nhợt nhạt, mắt trũng sâu hoắm, quần áo của cô nhăn nhúm. Cô không thể để cho Rhy nhìn thấy cô như thế này. Và cô đã không có quá nhiều hơn một ống son môi trong túi của cô.
Nhưng cô có tiền, và có nhiều cửa hàng ở tầng trệt của khách sạn. Lên tinh thần mình, cô đón thang máy xuống và nhanh chóng mua một cái váy trắng mùa hè quyến rũ với thiết kế hoa nhỏ xíu trên nó và một đôi dép cao gót màu trắng.
Trong một cửa hàng khác cô mua đồ trang điểm và nước hoa, sau đó cô hăm hở quay lên phòng của cô. Cẩn thận cô trang điểm khuôn mặt của mình và phục hồi lại sự tàn phá của nước mắt và lo lắng, tiếp theo mặc cái váy tôn thêm vẻ thanh nhã của cô và chải tóc. Cô không có thời gian để làm bất cứ cái gì với nó vì vậy cô để nó thẳng xuống lưng của cô trong một cái bờm tóc màu đen thẫm.
Cô bắt taxi đến căn hộ của Rhy, quá lo lắng để đương đầu với sự chen lấn của một cái xe buýt vào giờ ăn trưa. Khi cô bước ra ngoài ở khu căn hộ của anh cô liếc nhìn đồng hồ của mình và thấy rằng cô đã bị muộn vài phút. Cô thanh toán tiền taxi và vội vàng đến thang máy và bấm mạnh nút chuông. Ngay khi cô bấm chuông gắn ở cửa, cánh cửa xoay mở và Rhy hiện ra to lớn trước cô, khuôn mặt tối đen của anh khô khan.
“Tôi xin lỗi tôi đến muộn-” cô bắt đầu, vội vàng trong lời nói trong một sự nỗ lực để che giấu tâm trạng bồn chồn của cô. “Nó không quan trọng,” anh ngắt lời, đứng sang một bên để cho cô vào trong. Anh đã bỏ áo khoác và cà-vạt của mình và mở khuy áo sơ mi của anh một nửa, để lộ ra những lọn quăn trên ngực của anh. Đôi mắt của cô g ắn chặt trên sự rắn rỏi của anh, da thịt đàn ông và vô tình cô làm ướt đôi môi với cái lưỡi của mình. Chỉ nhìn vào anh đã làm cô yếu đi.
Đôi mắt của anh đen thẫm như than. “Em là cô phù thủy nhỏ mượt mà,” anh thì thầm, và những ngón tay dài của anh di chuyển đến áo sơ mi của mình. Anh mở những cái khuy áo còn lại và kéo áo sơ mi khỏi hơi thở hổn hển của anh và lột nó ra, vứt nó xuống sàn. Ánh sáng mặt trời xuyên qua những cánh cửa sổ mở rộng chiếu tia sáng yếu ớt trên ngực và đôi vai của anh nơi ánh sáng đọng lại như sương của mồ hôi làm ẩm ướt da của anh và để lộ ra những bắp thịt gợn sóng.
Sallie bước lùi lại, muốn thoát khỏi nhu cầu cô cảm thấy để chạm vào làn da ấm áp của anh và cảm nhận chất thép của cơ bắp bên dưới, nhưng cô mắc sai lầm của việc đưa đôi mắt của cô tới anh. Sự đói khát, sự thèm muốn hiển hiện cô nhìn thấy ở đó làm đóng băng cô ngay t ại chỗ của cô.
“Anh muốn em,” anh thì thầm, tiến về phía cô. “Bây giờ”
“Tôi không đến đây vì cái này,” cô phản đối một cách yếu ớt, và thực hiện một cố gắng yếu ớt để tránh khỏi anh. Hai cánh tay dài của anh bao quanh cô và kéo cô tựa vào cơ thể nửa trần của anh, và cô bắt đầu lo sợ sức mạnh tình dục mà anh đặt lên cô. Mùi thơm của da thịt anh, sự ấm áp, sự cộng hưởng sinh động của anh, đã lấy đi trí óc của cô và làm cô say sưa đến mức cô quên mất việc đẩy anh ra.
Anh tấn công bằng miệng của anh, làm mê mẩn cô với những nụ hôn thể hiện sự đòi hỏi và tham lam, hút tất cả sức lực của cô ra khỏi để cô không thể kháng cự khi đôi tay lắc mạnh của anh di chuyển trên những đường cong của cô và làm mới lại sự hiểu biết thân mật của anh về cô. Cô nâng hai cánh tay của cô lên và khóa chúng quang cổ của anh và hôn trả lại anh, sự hưởng ứng mãnh liệt của cô vượt khỏi tầm kiểm soát và thổi bùng những ngọn lửa trong anh.
Cô ngừng lại rầu rĩ tựa vào anh khi anh nâng đầu của anh lên để hít thở sâu, những hơi thở rung động và nụ cười nửa miệng hình thành trên miệng của anh trước khi nhanh chóng xua đuổi để lộ ra rằng anh đã nhận thức được thắng lợi của mình cho sự đầu hàng của cô. Với những chuyển động chậm dãi, nhẹ nhàng, như thể anh không muốn làm cô giật mình, anh mở khóa kéo váy của cô và trượt nó xuống quấn xung quanh hai bàn chân của cô. Sallie hoàn toàn nhìn anh trong im lặng, đôi mắt to của cô gần như đen vì khao khát. Cô không thể cưỡng lại; cô không thể thực hiện bất kỳ kế hoạch nào cả. Tất cả cô có thể làm là cảm nhận, cảm nhận và đáp lại. Cô yêu anh và cô không có khả năng chống lại tình yêu của anh.
Nhưng ít nhất mong muốn của cô được đáp lại. Cô đã lờ mờ ý thức được rằng anh đang run rẩy, rung động trong từng cơ bắp trong thân hình to lớn của anh khi anh nâng cô dịu dàng vào trong cánh tay của anh và bế cô vào trong phòng ngủ của anh. Anh đặt cô lên giường và nằm xuống bên cạnh cô, hai tay của anh kéo những mảnh quần áo còn lại ngăn cách da thịt họ. Anh không cần che giấu khao khát của anh với cô, cũng như cô không kháng cự lại anh. Bằng giọng khàn khàn anh thì thầm với cô, những từ ngữ và cụm từ rời rạc làm cô rung lên trong sự đáp ứng và bám dính vào anh như thể cô bị chết đuối trong làn sóng thủy triều của cảm giác mà anh gợi lên. Khi thế giới đã quay lại là chính nó một lần nữa cô đang nằm trong v òng tay của anh trong khi anh chậm chạp vuốt ve tóc cô, lưng cô và hai cánh tay của cô. “Anh không có ý định cho điều đó xảy ra, anh thì thầm ấn vào thái dương của cô. “Anh đã lên kế hoạch nói chuyện trước, ăn bữa trưa của chúng ta cùng nhau và thử hành động như những người văn minh, nhưng giây phút anh nhìn thấy em không có gì là quan trọng nữa, ngoại trừ làm tình với em.”
“Đó là tất cả những gì anh muốn từ tôi, dù sao đi nữa,” cô nói đơn giản, chua xót đắng cay.
Anh đưa cô một cái nhìn nghiền ngẫm. “Em nghĩ như vậy sao? Đó là một phần những gì anh muốn nói về, nhưng trước tiên, chúng ta hãy xem xét bữa trưa đã”.
“Nó sẽ không lạnh chứ?” cô hỏi, đẩy mái ra sau lưng khỏi khuôn mặt của cô và ngồi lên và tránh xa đôi tay anh. “Những miếng thịt nướng và salat. Salat trong tủ lạnh, thịt nướng đã sẵng sàng để nướng. Và anh đã cho bà Hermann nghỉ phần còn lại của ngày hôm nay vì vậy chúng ta sẽ không bị quấy rầy.”
“Anh đã lên kế hoạch mọi thứ, đúng không?” cô bình luận mà không có bất kỳ sự quan tâm thực sự nào khi cô bắt đầu mặc váy, và anh đung đưa đôi chân dài của anh qua cạnh giường để đứng và nhìn những cử động mê hoặc của cô.
“Có gì sai?” anh hỏi mạnh mẽ, anh đến và khum cằm của cô trong tay anh để nhìn vào khuông mặt nhợt nhạt của cô. “Em ốm à?”
Cô cảm thất mệt, bị đau nhức và phiền muộn sau khi niềm đam mê bay lên với việc làm tình của anh, và cô thấy yếu ớt ngớ ngẩn. Nhưng cô biết rằng sự mệt mỏi của cô chỉ là sự bất lực đương đầu với Rhy mà thôi và thực tế cô đã không ăn trong hơn 24h qua.
“Tôi đủ tốt,” cô bác bỏ sự lo lắng của anh. “Chỉ đói, tôi cho rằng thế. Tôi đã không ăn từ sáng hôm qua”.
“Tuyệt vời,” anh nửa càu nhàu. “Em cần phải bù lại một số trọng lượng. Em phải nặng ít nhất là 90 pounds. Em cần một ai đó theo dõi và làm em ăn, lừa gạt em chút ít!” Anh hầu như chắc chắn có trong tâm chí của anh, nhưng cô tranh cãi với anh. Một cách lặng lẽ cô hoàn thành việc mặc váy và đợi cho đến khi anh cũng đã mặc quần áo. Sau đó cô theo anh vào trong căn bếp sắp xếp gọn gàng. Anh từ chối để cô làm bất cứ việc gì và mang cô ngồi trên một chiếc ghế đẩu trong khi anh nướng những miếng thịt và trên một cái bàn trong phòng ăn tối nhỏ.
Anh mở một chai rượu vang đỏ California để uống cùng với bữa ăn và cho họ vài phút ăn trong im lặng. Sau đó, Salie hỏi mà không nhìn lên từ đĩa salat của mình, “Bản thảo của tôi đâu?”
“Trong phòng đọc sách,” anh trả lời. “Em có phương pháp với từ. Nó đọc tốt”
Cô hất đầu cô ra sau khi sự tực gi ận tấn công cô. “Anh không có quyền đọc nó!”
“Không có?” anh hỏi lạnh lùng. “Anh nghĩ anh hoàn toàn có quyền đọc những gì em viết trong tất cả các ngày khi em được cho là đang làm việc cho tờ tạp chí của anh. Em đã được đưa ra sự kiểm tra hàng tuần và không viết một từ của các bài đã giao cho em. Nếu nó không đáp ứng yêu cầu của anh để giữ em ở yên tại bàn của em anh đã thiếu em vài tuần trước”
“Tôi sẽ trả lại mỗi penny tôi đã rút ra khi anh mua tạp chí,” cô bùng lên. “Anh vẫn không có quyền đọc nó!”
“Ngừng nói to và cào vào anh đi, em con mèo nhỏ,” anh nói trong sự thích thú. “Anh đã đọc nó, và không có gì em có thể làm về điều đó bây giờ. Thay vào đó, hãy nghĩ cách xây dựng. Em đã có một bản thảo với những khả năng mạnh mẽ, nhưng nó cũng có một số khía cạnh chưa trau chuốt, và có rất nhiều công việc cần phải thực hiện trên nó. Em cần một nơi để làm việc đó, nơi em sẽ không bị quấy rầy, và em tất nhiên không cần phải lo lắng về việc trả tiền thuê nhà hoặc mua hàng tạp phẩm”.
“Tại sao không?” Cô hỏi khẽ. “Hàng ngàn nhà văn lo lắng về những điều đó”.
“Nhưng em không bao giờ phải,” anh chỉ ra. “Vì toàn bộ cuộc sống của em, em có sự đảm bảo tài chính, và nó là một cái gì đó mà em đã được sử dụng. Em sẽ không có tiền lương kể từ lúc này, bởi vì em đã không còn ở trong bảng lương từ ngày hôm qua, và đó sẽ là lo lắng cho em khi tiền tiết kiệm bắt đầu thu hẹp lại. Nó dành thời gian để viết một quyển sách và đưa nó trên thị trường. Em sẽ ra khỏi tình trạng hết tiền trước đó rồi”.
“Tôi không phải là đứa trẻ không có khả năng gì và tôi không sợ làm việc,” cô trả lời.
“Anh biết, nhưng tại sao lại lo lắng về bất kỳ điều gì khi em có thể sống ở đây, làm việc với quyển sách của em không có sự gián đoạn và giữ tiền tiết kiệm của em?”. Cô thở dài, cảm thấy bị mắt kẹt. Bề ngoài nó là một đề nghị hợp lý, nhưng cô biết rằng đề nghị đó chỉ là một cách để cô trở lại dưới tay anh nơi anh nghĩ cô thuộc về. Nếu cô có bất khả năng nào cô sẽ rời đi ở cơ hội đầu tiên, ngay cả khi cô phải hy sinh bản thảo, nhưng cô đã bỏ qua một cơ hội như vậy và cô đau đớn thừa nhận rằng đã quá muộn cho cô để cô được tự do. Cô bị bắt lần nữa trong sự ngớ ngẩn của mình, không kháng cự được tình yêu dành cho Rhy, biết rằng tình yêu của cô đã không quay trở lại ngoại trừ trong khao khát hình thức vật chất thấp nhất. Anh khao khát cô, và cho rằng lý do mà anh muốn cô ở xung quanh lúc này, nhưng cái gì sẽ xảy ra khi anh trở nên hết hứng thú cô? Thuyết phục? Anh sẽ đơn giản bước đi khỏi như là anh đã làm trước đây. Biết rằng cô đã để mình rộng mở cho một trái tim tan vỡ khác, cô nhìn chằm chằm vào đĩa salat của cô và nói khô khan, “Tốt”. Anh hít vào một hơi thở nhanh. “Chỉ như thế? Không có tranh cãi, không có điều kiện? Không ngay cả bất cứ câu hỏi nào?
“Tôi không quan tâm đến những câu trả lời,” cô đáp lại, nhún vai. “Tôi mệt mỏi đấu tranh với anh, và tôi muốn hoàn thành quyển sách của tôi. Những điều khác, tôi không quan tâm”.
“Em thật tuyệt vời cho cái tôi của người đàn ông,” anh nói khẽ dưới hơi thở của mình.
“Anh giẫm đạp tất cả lên tôi,” cô cáu kỉnh trả lời. “Đừng mong đợi những cái bao tay trẻ em từ tôi. Anh đã có những gì anh muốn, tôi không có việc làm và sống với anh, nhưng đừng đòi hỏi sự tôn sùng mù quáng bởi vì tôi vừa mới tiêu thụ hết”.
“Anh không bao giờ yêu cầu điều đó, dù sao đi nữa,” anh khó chịu. “Và để cho thật chính xác, anh không cố gắng để trói buộc em xuống. Đó là công việc đặc biệt mà anh phản đối, vì những lý do mà em biết. Tất cả anh đang yêu cầu từ em là thời gian để cho chúng ta cùng nhau, cố gắng giải quyết mọi việc. Nếu chúng ta không thể chịu đựng sống chung với nhau sáu tháng, anh sẽ cân nhắc việc ly hôn, nhưng ít nhất chúng ta có thể là cho nó một cơ hội”.
“Và nếu nó không giải quyết được, chúng ta sẽ đi đến chỗ ly hôn?” cô hỏi thận trọng, muốn sự chắc chắn.
“Sau đó chúng ta sẽ nói về nó.” Liếc nhìn khuôn mặt kiên quyết của anh cô thấy rằng anh sẽ không cho cô một lời hứa hẹn về một vụ ly hôn mà cô đã đưa ra hơn một lần. “Tốt thôi, sáu tháng. Nhưng tôi sẽ làm việc với quyển sách của tôi, không nấu ăn cho anh và giặt quần áo của anh và dọn dẹp nơi này. Nếu anh tìm kiếm một người nội trợ bé nhỏ anh sẽ phải thất vọng”.
“Trong trường hợp em không nhận thấy, anh là một người đàn ông giàu có,” anh nói châm biếm. “Anh không trông đợi vợ của anh làm công việc giặt ủi”. Cô ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào anh. “Anh nhận được cái gì ngoài việc này, Rhy? Cái gì khác hơn một người ngủ cùng, tôi muốn nói, và anh có thể có nó bất cứ lúc nào anh thích mà không đi đến tất cả những rắc rối này.”
Mi mắt của anh che khuất đôi mắt xám của anh và anh thì thầm khàn khàn. “Nó không đủ sao? Anh muốn em. Chúng ta hãy chỉ để nó ở đấy.”
Để sự ngạc nhiên của Sallie sắp xếp công việc khá tốt và họ nhanh chóng rơi vào một thói quen hàng ngày.
Rhy sẽ thức dậy mỗi sáng và chuẩn bị bữa sáng của mình, sau đó đánh thức cô với một nụ hôn khi anh sẵn sàng rời khỏi nhà, cô sẽ nấn ná với bữa sáng của mình, rồi thì kết thúc phần còn lại của buổi sáng trong phòng đọc sách, làm việc. Bà Hermann hóa ra là một người tròn trĩnh, tóc màu xám kiểu mẫu hiệu quả, và bà chăm sóc căn hộ bà đã làm trước đó, sửa soạn bữa trưa cho Sallie, nấu bữa tối và rời đi chỉ trước khi Rhy về đến nhà.
Sallie sẽ dọn bữa tối và trong khi họ ăn Rhy sẽ nói với cô về tình hình những gì đang làm với tạp chí, những gì xảy ra ngày hôm đó, đặt những câu hỏi về quyển sách của cô đang tiến hành như thế nào. Cô thấy mình dễ dàng với anh bây giờ, mặc dù mối quan hệ của họ chưa bao giờ hoàn toàn đạt được như một tình bạn thực sự. Cô cảm thấy rằng cả hai người họ nắm giữ điều gì đó của chính họ trở lại, nhưng có lẽ điều mà anh mong đợi khi hai người với những ý chí mạnh mẽ như vậy cố gắng để sống cùng nhau. Luôn luôn có sự suy nghĩ mà những cách cư xử tốt sẽ chiếm ưu thế hoặc kết cấu mong manh của cuộc hôn nhân của họ sẽ phá hủy sự bình yên không thể sửa chữa được.
Khi những ngày trở thành những tuần và những chồng giấy trong phòng đọc sách tiếp tục tăng lên cô chào đón lời khuyên và kinh nghiệm của Rhy. Phong cách viết của cô thẳng thắn và đơn giản, nhưng Rhy có sở trường tước bỏ một ý tưởng xuống đến những cái xương trống không. Nó trở thành thói quen của họ sau bữa ăn tối vì anh đọc những gì cô đã viết ngày hôm đó và cho cô biết ý kiến của mình. Nếu anh đã không thích cái gì anh nói như vậy, nhưng anh luôn luôn làm cho nó trở lên rõ ràng rằng anh nghĩ sự cố gắng toàn bộ của cô là tốt. Đôi khi cô đã bỏ đi toàn bộ và bắt đầu lại, tất cả dựa trên những lời phê bình của Rhy, nhưng ở những lần khác cô cương quyết bám lấy những từ của riêng cô khi cô cảm thấy rằng chúng truyền đạt tốt hơn ý nghĩ của cô.
Công việc tốt nhất của cô dường như được thực hiện vào những buổi tối khi Rhy ngồi trong phòng đọc sách với cô, đọc những bài báo và công việc giấy tờ anh đã mang về nhà cùng anh hay làm nghiên cứu sơ bộ của mình trên tài liệu anh đã dự kiến để quay phim trong vòng ba tháng. Anh dường như hài lòng, tất cả những dấu hiệu bồn chồn cô nhớ lại, như thể anh thực sự đã đốt hết nhu cầu của anh vì sự mạo hiểm. Trong một cách kỳ lạ cô cũng hài lòng; sự khuyến khích tinh thần mà cô nhận được từ việc tạo ra một quyển sách được nhiều hơn đủ để chiếm giữ trí tưởng tượng của cô. Họ làm việc với nhau trong sự hòa hợp và khá êm ả, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại khi Greg gọi, như anh ta thường làm, và những lời bình luận thỉnh thoảng của riêng họ với nhau
Sau đó, khi trời đã muộn, Sallie sẽ đóng chiếc máy chữ lại và để Rhy vẫn còn đang làm việc trong khi cô tắm và chuẩn bị giường ngủ. Thỉnh thoảng anh sẽ làm việc một giờ hoặc hơn sau khi cô đã ở trên giường, đôi khi anh theo sát cô đến tắm dưới vòi hoa sen, nhưng luôn luôn anh sẽ vào giường với cô và giữ cô trong đôi tay của mình và phép lịch sự bị kiềm chế trong cử chỉ của họ sẽ bùng nổ trong khao khát, gần như làm tình hoang dã. Cô đã nghĩ sự đam mê của anh sẽ giảm dần dần khi anh đã quen với việc có cô xung quanh lần nữa, nhưng đam mê của anh vẫn còn ở một mức độ cao. Đôi khi họ làm việc cùng với nhau, cô nhìn khuôn mặt chăm chú của anh, thích thú rằng anh có thể nhìn quá điềm tĩnh như vậy lúc này khi chưa trở thành một người theo chủ nghĩa khoái lạc hoang dã nếu cô đặt đôi tay của mình xung quanh anh và hôn anh. Ý nghĩ quấy rầy vào não của cô đến tận khi cô nhức nhối vì làm điều đó, để thấy nếu cô có thể làm trệch những suy nghĩ của anh khỏi công việc của anh, nhưng trong những năm qua cô đã biểu lộ một sự tôn trọng sâu sắc đối với công việc của một người và cô đã không quấy rầy anh.
Chỉ có hai sự việc xảy ra đã phá vỡ sự hài hòa bên ngoài của những tuần lễ đầu tiên. Việc đầu tiên xảy ra vào một buổi tối sớm khi cô đã thu dọn những đĩa ăn tối và đang để chúng vào trong máy rửa bát. Rhy đã ở trong phòng đọc sách, đọc những gì cô viết ngày hôm đó, vì vậy khi chuông điện thoại reo cô đã trả lời đường dây điện thoại nhánh trong căn bếp.
“Rhy có ở đó không? Vui lòng, tôi có thể nói chuyện với anh ấy không?” được hỏi bởi một giọng nữ mát mẻ và Sallie nhận ra nó ngay lập tức.
“Dĩ nhiên, Coral, tôi sẽ đưa anh ấy điện thoại,” cô trả lời, và đặt ống nghe lên trên nóc tủ trong khi cô đi đến phòng đọc sách. Anh nhìn lên khi cô bước vào. “Ai vậy?” anh hỏi lơ đãng, nhìn xuống những trang giấy ở trong tay anh.
“Đó là Coral. Cô ấy muốn nói chuyện với anh,” cô đáp lại ở mức độ đáng kinh ngạc, và quay trở lại căn bếp để kết thúc những công việc vặt của mình. Sự cám dỗ lắng nghe ở máy điện thoại nhánh trong căn bếp làm cô dừng lại trong giây lát, nhưng chỉ giây sau cô đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Cô cố nói với bản thân mình rằng điều đó chẳng là gì nhưng lòng ghen tỵ đang ăn mòn ở bên trong cô. Coral có đủ sự bình tĩnh rằng nếu cô ta muốn gặp Rhy cô ta sẽ không đắn đo về việc gọi cho anh ở nhà. Họ vẫn gặp nhau ở chỗ khác? Rhy không bao giờ đề cập chỗ anh đi ăn trưa - hay với ai - và khoảng một lần trong tuần anh đã về nhà muộn vào buổi chiều tối. Bằng sự say mê cô đã tiến bộ trong quyển sách của mình, cô đã không thực sự nhận thấy hay nghĩ ngợi bất cứ điều gì về nó, và cô cũng biết rằng thời hạn cuối cùng phải kịp thời và những điều có thể xảy ra sẽ làm cho một ngày dài cần thiết.
Nhưng Coral quá hấp dẫn! Làm sao mà bất kỳ người đàn ông nào có thể không tâng bốc một phụ nữ trẻ đẹp như vậy rõ ràng đã say mê anh ta? Cô không thể chịu đựng nổi điều đó nếu Rhy vẫn gặp gỡ cô ta, cô biết. Một thời gian cô đã tự thuyết phục mình rằng nó không quan trọng với cô nếu Rhy có người đàn bà khác bởi vì cô vượt qua anh, nhưng bây giờ cô nhận biết sự khác biệt. Cô yêu anh, và tất cả hàng rào phòng thủ của cô đã bị phá hủy hoàn toàn. Anh đã giành được một chiến thắng trọn vẹn, nếu anh biết nó, nhưng bằng cách nào đó cô đã giữ cho mình khỏi sự thừa nhận rõ ràng rằng cô yêu anh. Anh chưa bao giờ đề cập đến tình yêu, vì vậy cô cũng không.
Khi cô không trở lại phòng đọc sách Rhy đến tìm cô và thấy cô đứng trong căn bếp với đôi tay nắm chặt.
“Em không vào-” anh bắt đầu, sau đó cắt đứt những từ của anh khi anh nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô.
“Em không thể ngăn anh gặp gỡ cô ấy,” Sallie nói gay gắt, đôi mắt đen của cô đau đớn và giận giữ. “Nhưng anh không thể để cô ấy gọi anh ở đây! Em sẽ không chịu đựng điều đó!” Khuôn mặt anh tối sầm lại và quai hàm của anh siết chặt với sự giận dữ. Đó là, như thể những tuần lễ của cử chỉ lịch sự chưa bao giờ có. Dấu hiệu đầu tiên sự chống đối giận dữ của họ đã bị phá vỡ dễ dàng như những con ngựa hoang bị nắm giữ quá lâu d ưới sự kiểm soát. “Em không có những thông tin chính xác tốt hơn trước khi em thực hiện những lời buộc tội thiếu suy nghĩ à?” Rhy gầm gừ, tiến đến hướng cái nhìn chằm chằm xuống cô. “Em nên nghe trên đường điện thoại nhánh nếu em quan tâm đến hoạt động của anh! Tình cờ là, Coral đã đề nghị anh ăn trưa với cô ấy ngày mai, và anh đã từ chối”
“Đừng bắt mình từ chối vì lợi ích của tôi!” Môi anh xoắn lại trong một trò đùa của nụ cười. “Cực kỳ đủ, anh đã làm đúng điều đó,” anh nghiền nát giữa những cái răng của anh. “ Nhưng lúc này, với sự cho phép của em, anh sẽ chỉ cho em thấy anh đã từ chối bản thân mình cái gì.”
Quá muộn cô di chuyển, cố gắng tránh xa đôi tay anh khi chúng phóng tới tóm lấy cô, nhưng anh đã đu đưa cô trong đôi tay anh và sải bước nhanh đến phòng ngủ. Giận dữ Sallie quằn quại và đá lung tung, nhưng sự khác biệt trong kích thước và sức mạnh của họ đã làm cô buông xuôi, cô không có có khả năng chống lại cơ thể khỏe mạnh của anh. Anh hạ cô trên giường và theo cô nằm xuống, chiếm môi cô với môi anh và hôn cô với tất cả sự đòi hỏi giận dữ mà sự chống đối của cô bất ngờ trở thành sự ưng thuận. Họ làm tình dữ dội, những sự thất vọng bị dồn nén của họ phun trào trong sức mạnh tình yêu của họ.
Sau đó anh giữ chặt cô bên cạnh anh trong khi, với bàn tay tự do, anh vuốt ve khắp cơ thể trần truồng của cô. “Anh không gặp Coral,” anh thì thầm vào trong tóc cô. “Hoặc bất cứ người đàn bà nào khác. Cách anh làm tình với em tối nay đã đảm bảo với em điều đó,” anh kết luận một cách hài hước.
“Nó đã làm cho em thấy giận dữ khi cô ấy gọi điện,” Sallie thú nhận, quay đầu để lướt đôi môi cô qua vai đẫm mồ hôi của anh. Cô có thể cảm thấy cơn chấn động chạy qua cơ thể anh khi đôi môi của cô chạm vào anh và cánh tay anh siết chặt cô. “Em đã ghen,” anh buộc tội, sự thoải mái mãn nguyện hiển nhiên trong giọng của anh. Cô kinh ngạc trong sự tức giận trở lại và cố gắng để ngọ nguậy tránh xa khỏi anh, chỉ để bị kéo mạnh trở lại áp vào anh cho cơn lốc chiếm lấy khác.
Sự việc thứ hai là do lỗi của cô. Một sáng cô quyết định đi mua sắm, lần đầu tiên cô đã muốn làm như vậy khi Rhy chuyển cô đến với anh. Cô cần một vài thứ nhỏ bé, và cô trải qua buổi sáng dễ chịu, sau đó quyết định dừng lại và gặp những người bạn của cô ở tạp chí, có thể ăn trưa với Rhy nếu anh không bận.
Đầu tiên cô thò mũi của mình vào trong căn phòng rộng lớn nơi cô đã làm việc và đã được chào đón ầm ĩ và vui vẻ. Brorn đã đi làm nhiệm vụ được giao, và trong một khoảnh khắc cô cảm thấy một cơn đau nhói của sự ghen tỵ, sau đó sự chào đón hồ hởi của những người khác làm cô quên rằng cô không còn là một con chim tự do bay nhảy. Sau vài phút cô miễn cưỡng mình và đi lên gặp Greg một vài phút. Cô không chắc chắn rằng cô muốn bao giờ tha thứ cho anh hoàn hoàn toàn vì chuyển sang bên cạnh Rhy, thậm chí cô lúc này đang sống với chồng của cô trong mối quan hệ hòa hợp, Nhưng Greg đã làm một người bạn cũ và anh là người tận tâm với công việc của anh. Cô không muốn bất cứ một sự lạnh nhạt nào giữa họ.
Sau lời chào hỏi dè dặt cô và Greg nhanh chóng lấy lại tâm trạng thoải mái trước đây của họ. Họ chia tay với lời bình luận nhăn nhở của Greg rằng có một người chồng trọn vẹn có vẻ là tốt cho cô, cô trông mãn nguyện.
Giống như một con bò, Sallie nghĩ đến mình trong trò giải trí khi cô đi lên phòng của Rhy. Cô vẫn đang mỉm cười khi cô bước ra khỏi thang máy và theo đúng nghĩa đen rơi vào Chris.
“Cô đang quay trở lại!” anh kêu lên trong sự vui thích ngay lập tức, giữ chặt cô với chiều d ài của cánh tay và nhìn khắp cô. “Em đang ở thời kỳ rực rỡ, em yêu!” Đôi mắt của Sallie mở rộng trong sự mất hết tinh thần khi cô nhận ra rằng cô đã không cho Chris biết cô vẫn còn ở trong thành phố. Greg biết, tất nhiên, nhưng Greg chính xác không ba hoa về những chi tiết cá nhân. “Tôi không bao giờ được đi nữa,” cô thú nhận buồn bã, mỉm cười nhìn lên đôi mắt đen của anh. “Rhy đã tóm được tôi”.
Đôi lông mày của Chris nhướng lên. “Cô không nhìn như thể cô đang gầy mòn ốm yếu đi,” anh kéo dài giọng dịu dàng. “Có lẽ tình trạng không xấu như cô nghĩ nó là thế?”
“Có lẽ,” cô nói vui vẻ. “Greg vừa nói với tôi rằng tôi trông mãn nguyện! Tôi không thể quyết định chọn tôi có bị xúc phạm hay không.”
“Cô thực sự hạnh phúc phải không, em yêu quý?” anh hỏi trong một âm điệu nhẹ nhàng, và tất cả những câu nói đùa của anh không còn nữa.
“Tôi hạnh phúc trong một cách thực tế,” cô trả lời tư lự. “Tôi không mong đợi thiên đường hơn nữa, và tôi sẽ không bị phá hủy khi những gì tôi có kết thúc”
“Cô có chắc chắn rằng nó sẽ vậy không?”
“Tôi không biết. Chúng tôi chỉ nắm lấy từng ngày khi nó đến. Chúng tôi xoay xở để sống lúc này, nhưng ai có thể nói rằng nó sẽ luôn luôn được như vậy? Anh nghĩ về điều gì? Anh và Amy...?” Cô dừng lại, nghiên cứu mức độ, đôi mắt nâu thừa nhận, và cô biết rằng anh cô đơn.
“Nó đã không làm việc.” Anh nhún vai, cầm lấy tay cô và dẫn cô đến cửa sổ ở cuối h ành lang, xa những cánh cửa thang máy. “Cô ấy kết hôn với gã khác mới đây, cô ấy đã không cho dù là nói chuyện với tôi trên điện thoại.”
“Tôi xin lỗi,” Cô thì thầm. “Cô ấy kết hôn quá nhanh. Tôi nghĩ cô ấy không nên kết hôn với anh ta cho đến cuối năm nay?”
“Cô ấy đang có thai,” Chris nói thôi ráp, và trong ch ốc lát khuôn mặt của anh vặn xoắn với sự đau đớn ở bên trong anh, sau đó anh hít một hơn thở sâu và nhìn chằm chằm vào Sallie với vẻ giễu cợt đau đớn. “Tôi nghĩ đó là đứa bé của tôi. Well, có lẽ đó là của người gã đàn ông khác, tôi không biết, nhưng tôi biết rằng nó cũng có thể là của tôi. Tôi thậm chí không chắc chắn là Amy biết. Tôi không quan tâm. Tôi muốn kết hôn với cô ấy trong một phút nếu cô ấy muốn có tôi, nhưng cô ấy nói tôi cũng “không vững chắc” để là một người cha tốt.
“Anh vẫn sẽ cưới cô ấy ngay cả khi biết rằng cô ấy đã ngủ với người đàn ông khác trong khi cô ấy đang hẹn hò với anh?” Sallie hỏi trong sự ngạc nhiên. Đó là tình yêu, tình yêu đó chấp nhận bất cứ điều gì.
Anh nhún vai. “Tôi không bi ết cô ấy đã làm gì, nhưng nó sẽ không đưa đến bất kỳ sự khác nhau nào đối với tôi. Tôi yêu cô ấy và tôi muốn nắm lấy cô ấy bấy kỳ cách nào mà tôi có thể có được cô ấy. Nếu cô ấy gọi cho tôi bây giờ, tôi sẽ đi đến với cô ấy, và mặc kệ gã chồng của cô ấy.” Anh nói điều đó trong một giọng điệu điềm tĩnh, bằng phẳng, sau đó anh lắc đầu. “Đừng trông quá lo lắng như vậy,” anh khuyên, một nụ cười đến với khuôn mặt của anh. “Tôi tốt mà, em yêu. Tôi không tan ra thành từng mảnh”.
“Nhưng tôi quan tâm đến anh,” cô phản đối một cách yếu ớt. “Và tôi quan tâm đến anh” Anh cười toe toét nhìn xuống cô và đột ngột nhấc cô lên trong đôi tay của anh, xoay cô vòng quanh chóng mặt, cười khi cô phản đối. “Tôi đã nhớ cô như điên,” anh nới với cô, đôi mắt nâu của anh quay lại vẻ tinh quái. “Tôi không tin tưởng bất cứ người nào khác cho tôi lời khuyên trong cuộc sống tình yêu của tôi.”
“Bỏ những cái tay chết tiệt của anh ra khỏi vợ tôi” Những lời nói không sắc khí được đưa ra như những tảng đá và Sallie nỗ lực thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Chris để quay cuồng và thấy Rhy đang đứng ngay bên ngoài cửa văn phòng của anh, đôi mắt của anh thu hẹp lại đến những kẽ hở. Tự động cô nhìn xuống đôi tay của anh. Chúng cuộn lại những nắm đấm nhưng chúng đã hơi khum lại, những ngón tay dài của anh trở lên căng đến tận những cánh tay của anh, thế đứng của anh, thư giãn và lỏng lẻo. Đôi bàn tay có thể tấn công mà không có cảnh báo, và Rhy nhìn đầy sát khí. Cô di chuyển về phía trước, ngẫu nhiên đặt bản thân cô giữa Rhy và Chris, nhưng Rhy di chuyển đến bên cạnh và về phía không có trở ngại khác đến Chris. Khi anh di chuyển Amanda đi ra khỏi văn phòng và dừng lại trên đường đi của cô nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Rhy.
Chris không cảm thấy bối rối, anh vẫn thoải mái, miệng anh uốn vào trong một nụ cười nhăn nhở. “Dễ chịu đấy,” anh đưa ra trong giọng điệu thong thả, hài ước của anh. “Tôi không theo đuổi người phụ nữ của anh. Tôi đã có quá đủ phụ nữ rắc rối của mình mà không cần gánh vác thêm người nào khác”.
Bởi sau đó Sallie đi đến Rhy, và đặt tay cô lên tay anh, cảm thấy những bắp thịt cứng nhắc ở đó. “Đó là sự thật,” cô nói với anh, mỉm cười như điên trong một cố gắng để che giấu sự lo lắng rằng trái tim của cô đập thình thịch. “Anh ấy đang điên rồ trong tình yêu với một người phụ nữ muốn anh ấy ổn định cuộc sống và ngừng lao tới những nước khác ngay lập tức, và anh ấy muốn nói với em về điều đó. Điều đó nghe có quen thuộc không?”
“Đúng,” Rhy thốt ra, đôi môi anh di chuyển chỉ vừa đủ. Khuôn mặt anh vẫn còn đóng băng trong sự giận dữ tái nhợt, nhưng anh làu bàu với Amanda, “Đi ăn trưa đi. Mọi thứ đều ổn”. Sau khi Amanda và Chris đã dời di cô và Rhy đứng trong hành lang nhìn chằm chằm im lặng vào nhau. Từ từ anh thả lỏng và nói nhàm chán, “Chúng ta hãy đi khỏi hành lang này. Văn phòng là nơi riêng tư”.
Cô gật đầu và đi trước anh vào trong văn phòng của anh, và ngay khi cánh cửa đóng lại ở đằng sau họ anh tóm lấy cô trong đôi tay anh, giữ cô vào anh thật chặt chẽ tới mức những cái xương sườn của cô ty vào đau đớn.
“Em chưa bao giờ hẹn hò với anh ấy,” cô xoay sở để cam đoan lần nữa với anh khi cô thở hổn hển. “Anh tin em,” anh thì thầm rời rạc, đôi môi anh lướt qua thái dương của cô, má của cô, đến mắt của cô. “Anh chỉ không thể chịu được khi thấy em trong đôi tay của anh ta. Em là của anh, và anh không muốn bất cứ một người đàn ông nào chạm vào em.”
Tim của cô đập thình thịnh, Sallie nâng hai cánh tay của cô lên cổ anh và níu lấy anh. Cô choáng váng với hy vọng. Sự dữ dội trong phản ứng của anh không phải là sự sở hữu đơn thuần, cảm xúc của anh phải bao hàm trong một chừng mực nào đó vì anh lay động như vậy, hai bàn tay của anh gần như thô bạo khi anh chạm vào cô. Nhưng cô không thể chắc chắn, và cô kìm lại lời nói làm yên lòng nhất của tất cả điều đó run rẩy trên lưỡi của cô: Em yêu anh. Cô không thể nói điều đó với anh, nhưng cô bắt đầu hy vọng.
“Em đến để xem liệu anh anh có đi ăn trưa với em,” cô cuối cùng đã nói vui vẻ, nâng đầu cô lên từ vị trí nghỉ ngơi của nó trên vai anh.
“Đó không phải là những gì anh muốn,” anh gầm gừ, đôi mắt của anh lang thang có ý đồ đến chiếc ghế sofa, “nhưng anh sẽ giải quyết bữa trưa.”
“Em sợ rằng chúng ta đã gây ra một vụ bê bối,” cô trêu chọc khi cô bước đến cạnh anh đến thang máy. “Nó sẽ lan khắp tòa nhà trước khi ngày hôm nay kết thúc”. Anh nhún vai lơ đễnh. “Anh không quan tâm. Hãy để nó là một cảnh báo đến bất kỳ những người bạn thân nào của em có thể muốn ôm em. Anh là một sự lại giống, động vậy sở hữu lãnh thổ, và anh không cho phép bất cứ sự xâm phạm nào vào trong lãnh thổ đó.”
Cùng một lúc cô cảm thấy một mũi băng giá đau đớn trong trái tim cô. Đó là tất cả cô có đối với anh, một phần lãnh thổ của anh? Cảm ơn trời, cô giữ im lặng một lát thay vì thốt ra những cảm xúc của cô đối với anh! Cô là người khờ dại để tìm kiếm bất kỳ cảm xúc sâu sắc hơn từ anh, anh không có bất kỳ, và cô luôn luôn biết như vậy. Anh là một sự lại giống, những bản năng của anh mau lẹ và nguyên thủy. Anh hiểu rõ cảm giác hài lòng những nhu cầu của anh và không lãng phí thời gian vào bất cứ điều gì như là ngu xuẩn vì tình yêu.
Tác giả :
Linda Howard