Người Vợ Độc Lập (An Independent Wife)
Chương 8
Vào sáng hôm tiệc từ thiện Sallie là một mớ lộn xộn, một phần là kết quả của việc giam chặt mình trong phòng cỏn con đó hai ngày rồi và phần khác là bởi cô phát ốm lên để đối mặt với Rhy lần nữa. Cô biết rõ như thể biết màu mắt của mình về việc anh chưa rời khỏi thành phố được; anh đang chờ cô lộ diện tại buổi tiệc khiêu vũ. Anh sẽ nổi khùng lên thôi, và thế là đã nói giảm rồi đấy.
Nhưng rồi cô mặc một cái váy lụa màu hoa oải hương mà cô đã chọn cho buổi tiệc khiêu vũ và chú ý thấy nó tô đậm thêm cho đôi mắt cô sang màu tím. Một chút màu tím hoa cà phần bóng mắt khiến cho đôi mắt cô là những vùng sâu thẳm bí hiểm và cô tô đậm thêm vẻ ngoài ngụy trang bằng cách kéo mái tóc phía sau ra gương mặt mình thành một loạt đơn giản được buộc lại bởi ba chiếc nơ bướm thạch anh tím nhỏ nhắn.
Phần nhiều thời gian là đợi taxi của cô, thế nên cô nhặt hành lý của mình lên, vì cô sẽ không trở lại đó sau bữa tiệc, và thật cẩn thận xuống những cái cầu thang hạn hẹp kia, không muốn xoay trở mắt cá chân của cô dưới đôi guốc cao gót. Ông chủ người Sakaryan ngồi ngay bên phải của cầu thang, và ông ta đứng dậy khi cô xuống. Cái nhìn tròng chọc của ông ta quét qua cô một cách kỹ càng, và cô thấy được sự vạm vỡ săn chắc cơ bắp của ông ta. Cô có cảm giác không dễ chịu lắm về cái ông Sakaryan này muốn bắt đầu một hậu cung, với cô như là thê thiếp đầu tiên của ông ta.
Nhưng ông ta nói, trong cái giọng thô thiển tiếng Pháp của mình, “quá nguy hiểm cho cô ở trong khu này trong thành phố một mình. Tôi sẽ đi bộ với cô tới chỗ xe taxi nghe, chịu không?”
“Vâng, cảm ơn,” cô nói nghiêm túc, và thấy rằng lần này ông ấy đã không đề nghị mang giúp hành lý của cô, nhưng cô thật biết ơn vì sự hộ tống của ông dù là khoảng cách ngắn ngủn tới chỗ taxi đang chờ phía bên ngoài. Tài xế của cô liếc nhìn và bước ra mở cửa khi họ tiến lại. Ngay tại cổng của cung điện cô phải xuống xe vì tài xế không được vượt xuống khuôn viên của cung điện. Tên của cô được kiểm tra trên danh sách khách mời và một tên bảo vệ mặt như - diều hâu hộ tống cô tới cung điện và cũng cất hành lý của cô trong một cái tủ đồ nhỏ trước khi dẫn cô tới một că phòng to đùng được thiết kế cho bữa tiệc khiêu vũ. Mặc dù cô tới sớm mà đã có rất đông người đang đứng, những người phụ nữ ăn vận giống như rất nhiều con bướm vậy, và đầy rẫy đồ trang sức khiến lông mày cô phải nhíu lại. Một số các vị khách Hồi Giáo cũng gây chú ý cho cô, và cô chắc rằng không phải hầu hết là những người đàn ông bí ẩn, một vài người đang quấn khăn trùm đầu truyền thống của họ còn vài người vận đồ kiểu châu Âu, là người Sakaryan; có khả năng Rhy biết tên hầu hết bọn họ. Và cũng có một vài người phụ nữ mặc đồ Hồi Giáo, ăn mặc lịch thiệp, yên lặng, ngắm ngía với cặp mắt to lớn, dịu dàng sẫm đen của họ. Cô sẽ khoái nói xã giao với họ lắm, hỏi về cuộc sống của họ, nhưng cô có cảm giác là việc ồn ào của cô sẽ không hay lắm để tiếp đón. Đột nhiên Sallie cảm thấy một cái ngứa râm ran dọc phía bên trái của gương mặt cô, và cô giơ một tay lên để sờ vào gò má mình. Sau đó cô biết được, cô yếu ớt xoay đầu lại nhìn thẳng vào cái nhìn dữ tợn của Rhy. Mắt anh như đá lửa vậy đó, quai hàm anh bạnh ra như đá granite. Sallie nghiêng cằm và đáp trả lại anh giống như cô đã nhận được khi anh dạng bước tiến về cô cùng sự đàn áp dã man trong mỗi đường nét trên cái thân hình vạm vỡ bắp thịt của anh.
Cô đứng yên tại chỗ của mình, và khi anh tiến lại chỗ cô anh bao lấy vòng eo mảnh mai của cô bằng những ngón tay cứng cáp của anh, cái ôm mà không gây đau đớn nhưng cô biết là mình chả thể nào bứt ra được đâu. Một giọng nói có sỏi đá hừng hực gầm gừ, “Em cần phải bị trình diện trước ông chủ, cưng ơi, và anh chính là người đàn ông để làm điều ấy đấy. Em đã ở cái chốn địa ngục nào thế?”
“Tại một khách sạn khác,” cô báo anh biết một cách bình thường. “Tôi đã bảo với anh rồi là từ khi bắt đầu tôi đã chẳng hề muốn nối lại chuyện hôn nhân của chúng ta đâu, và đấy là ý tôi nói đấy.”
“Em đã đồng ý cho nó ba ngày-thử thách đấy thôi,” anh nhắc lại với cô thật dứt khoát. “Tôi đã làm vậy. Tôi đã chấp nhận cướp một cái nhà băng luôn nếu điều đó giữ anh khỏi dòm chừng tôi. Thế thì sao nào?” Cô ngầng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt anh. “Tôi đã gạt anh và anh đã lừa tôi. Chúng ta hòa thôi.”
“Anh đã gạt em làm sao chứ?” Anh độp lại, lỗ mũi anh phồng lên trong cơn thịnh nộ mà anh cố kiểm soát lại vì họ đang ở chổ công cộng.
“Chuyện về Coral ấy.” Cô tặng anh một cái nụ cười lạnh băng. “Bộ anh chẳng thấy là tôi không hài lòng gì nếu như anh có bất kỳ người đàn bà nào khác - tôi thật chẳng thèm quan tâm đâu-” đó là một lời nói dối nếu cô từng bảo với ai “- nhưng tôi thấy khó chịu khi có người lừa dối tôi. Thế mà anh đã là một thầy tu á? Tôi tin rằng Coral bám theo anh bằng mọi giá tới Sakarya ngấn nước mắt trong cặp mắt xinh xắn của cô ta trên cơ sở của một một quan hệ thuần khiết á?”
“Anh chả biết làm sao em thấy được Coral nữa” - anh bắt đầu sốt sắng, nhưng cô đã cắt ngang.
“Tôi bám đuôi anh đấy. Tôi có cái tính tọc mạch bẩm sinh đấy. Đó là một phần của nghề phóng viên mà. Thế nên, anh chồng thân yêu của tôi ơi, tôi đã bắt gặp anh an ủi cô nhân tình của anh và mang cô ấy lên phòng của cô ta nữa chứ, còn tôi đã không bỏ đi tức thì đâu nếu không anh sẽ bắt tôi lại được rồi!”
“Đó là nhầm lẫn của em đấy anh đã không đưa cô ta lên phòng của cô ta,” anh lầm bầm, những ngón tay của anh siết chặt trên cổ tay cô. “Anh đâu có kêu cô ta bám theo anh đâu chứ và anh chẳng lừa dối em. Cô ta không phải và cũng chưa hề là nhân tình của anh. Nhưng cô ấy ở đấy, và đang khóc lóc, và anh ngạc nhiên là em chắc chắn rằng khi nói cô ấy yêu anh đấy. Anh đã không hề nghĩ cô ấy lại thế, cô ấy ra ngoài với mấy người đàn ông khác, còn anh hẹn hò với người phụ nữ khác, có khả năng là em đã trông thấy thứ gì đó mà anh đã bỏ lỡ mất. Anh nghĩ mình nợ cô ta một lời giải thích, thế nên anh dẫn cô ta tới phòng của cô ta và bảo cho cô ta biết sự thật về chúng ta. Mười lăm phút sau anh trở lại phòng của chúng ta và chỉ tìm thấy một một tờ giấy ghi chú chết tiệt của em thôi! Anh có thể bóp vụn cổ em ra đấy, Sallie à! Anh đã gần như mất hết bình tĩnh lo lắng cho em đấy!”
“Em đã bảo với anh rằng em có thể tự lo cho mình mà,” cô lầm bầm, tự hỏi không biết cô có thể tin được hay không. Nhưng cô không dám tin anh rồi! Làm sao mà cô có thể chứ? Cô biết anh quá rõ rồi, biết luôn mức độ thèm khát tình dục của anh rồi.
Thêm vào đó cuộc đối thoại bị gián đoạn tại điểm ấy bởi sự thu hút chú ý của nhà Vua Sakarya, Hoàng Tử Abu Haroun al Mahdi.
Mọi người cúi chào còn phụ nữ thì khẽ nhún gối gật đầu chào, gồm cả những người Mỹ trong nhóm kia, và nhà Vua có vẻ hài lòng. Ông ấy thiếu cái vóc người của đa số người Sakarya, nhưng năm trăm năm của những điều lệ đã tất yếu trong dáng đi kiêu hãnh và cái nhìn cởi mở của ông ta. Ông chào đón khách mời của mình bằng tiếng Anh trước, rồi tới tiếng Pháp, và cuối cùng bằng giọng nói Ả Rập.
Sallie căng cứng hết mấy cái ngón chân của mình vì một cái nhìn tốt hơn vào ông ta, và được một hồi mắt cô bị khóa chặt hoàn toàn với những người trong hoàng tộc. Sau một giây ấp úng ông tặng cô một cái gật đầu cùng một nụ cười chậm rãi, khẽ e dè cô đáp lại bằng nụ cười ấm áp, thiện chí của riêng mình; rồi họ bị hạn chế tầm nhìn bởi một nhóm người đang di chuyển sát tới ông.
“Em đã tạo ra một cú hit rồi đấy,” Rhy nhận xét với đôi mắt hẹp lại.
“Tất cả những gì tôi đã làm là cười với ông ấy thôi mà,” cô chống chế kịch liệt, vì có vẻ như là anh đang buộc tội cô vì cái gì ấy chứ. “Nụ cười của em là một lời mời gọi đấy, bé yêu,” Anh lè nhè.
Ý anh là điều chẳng thể nào đúng được; anh sẽ gây khó dễ trong ngày cho cô như anh có thể đấy. “Chưa tới lúc mở màn buổi diễn thời trang sao?” cô nói, hài lòng có bất kỳ chuyện gì làm giảm sự chú ý bị phân tán của anh cho cô.
“Trong nửa tiếng nữa thôi,” anh đáp lại, kéo cô với anh tới căn phòng mà buổi diễn thời trang sẽ diễn ra. Một vài nhà thiết kế cao cấp trên thế giới đã cùng nhau tới buổi biểu diễn vì Marina và những chiếc ghế được sắp xếp trên lối vào hoàn toán đã bị đầy hết phân nửa. Những người phụ nữ ăn mặc sang trọng cười đùa và líu ríu trong khi những người đàn ông ngọt ngào của họ nhìn vào với sự thích thú mờ nhạt.
Một ý nghĩ nện vào Sallie và cô thì thầm với Rhy, “Tôi tin là Coral đang biểu diễn chứ?”
“Tất nhiên rồi,” anh xác nhận, giọng cứng nhắc.
“Rồi chúng ta có thễ dễ dàng tìm được mấy cái ghế thôi,” cô cắt ngang. “Tôi không cho là mấy con ngựa hoang đó có thể lôi anh ra đâu.”
Những ngón tay anh kẹp chặt thật đau lên cánh tay của cô. “Im đi chứ,” anh lầm bầm. “Trời đất, em chỉ không nín được thôi sao?” Đầu anh xoay xung quanh và trước khi cô có thể chống cự lại thì anh đang đưa cô ra khỏi căn phòng một cách kiên quyết. Anh quát to một câu hỏi vào người bảo vệ đang chào hỏi một cách khéo léo, vì một lí do nào đấy, và chỉ họ xuống một hành lang dẫn tới một căn phòng nhỏ. Rhy đẩy cô vào phòng và đóng cửa lại sau lưng họ. Hy vọng làm vơi đi cơn thịnh nộ mà cô có thể nhận thấy được trên gương mặt anh Sallie vội vàng nói, “Căn phòng này để làm gì vậy ta?” trong lúc cô ngắm nghía quanh quẩn cái buồng ngủ nhỏ bé như thể cô bị cuốn hút dữ lắm vậy.
“Anh không quan tâm,” Rhy đáp lại, giọng nói của anh quá thô rát mà những từ ngữ thì thật rõ ràng dễ hiểu thôi, và rồi anh tiến tới cô với cái chủ ý đen tối rành rành trên gương mặt anh rồi. Sallie lùi ra khỏi đó trong sự báo động nhưng mà chỉ đi được vài bước thì anh đã tóm được cô rồi.
Anh chẳng nói bất kỳ điều gì khác; anh chỉ đơn giản kéo cô lại với anh và bao phủ miệng cô với miệng anh và hôn cô kiểu như một tình trạng đói ngấu nghiên mà cô quên béng đi chống trả lại. Nó sẽ là vô dụng trong bất cứ tình huống nào thôi; cô không phải là một đối thủ với sức mạnh của anh và anh ôm cô quá chặt đến mức cơ thể của họ bị ấn vào nhau từ đầu tới chân luôn. Máu bắt đầu chảy rần rật trong tai cô và cô tì sát vào anh, nhấc lên chỉ bằng đôi cánh tay của anh thôi.
Những phút kéo dài anh nâng môi mình lên và quan sát g ương mặt đầy cảm xúc, mê - tình (LOVE-DRUGGED FACE) của cô. “Đừng có nói với anh về những người đàn bà nào khác hết,” anh ra lệnh trong một tông khẽ khàn, hơi thở thất thường của anh mơn trớn trên môi cô. “Không người dàn bà nào khác có khả năng kích thích anh như em làm được cả, thậm chí là lúc em chả cố gắng tí nào, chính em cô phù thủy nhỏ. Anh muốn em bây giờ đấy,” anh kết thúc bằng một cái rên rỉ, đẩy đầu mình để lướt qua môi cô với môi anh.
“Chuyện ấy - chuyện ấy không thể được,” cô thì thầm, trừ việc chống cự của cô chỉ là một dấu hiệu thôi. Ngọn lửa nhục dục bừng cháy trong anh cũng như hừng hực trong cô, và giả sử mà anh cứ khăng khăng chắc cô sẽ chẳng tài nào chống cự lại được đâu. Lúc mà anh vẫn giữ được ý thức nào đó về nơi họ ở và kéo cô ra khỏi anh với đôi tay run rẩy.
“Anh biết rồi, mẹ kiếp.” Anh thở dài. “Anh cho là tốt hơn ta nên trở ra nếu như em muốn coi buổi diễn thời trang ấy và không một lời nào khác về Coral hết,” Anh cảnh báo một cách dữ tợn.
Những ngón tay cô đang run rẩy, cô tự khắc phục thiệt hại mà anh đã gây ra với lớp son bóng trên môi cô và đưa anh một cái khăn để lau màu son khỏi môi anh. Anh làm thế đấy, khẽ cười vết bẩn để lại trên cái khăn.
“Anh đã nói gì với tên bảo vệ vậy?” cuối cùng cô hỏi, tuân theo một nhu cầu để thực hiện một cuộc nói chuyện chẳng ăn nhằm gì.
“Anh đã bảo hắn là em đang thấy chóng mặt,” anh trả lời. “Và em đã có vẻ xanh xao đấy.”
“Bây giờ cũng vậy hả?” cô hỏi lớn, sờ vào má mình.
“Không phải. Em trông như là bị hôn thôi.” Anh lè nhè.
Máu huyết vẫn đang chảy rần rật xuyên suốt cơ thể cô trong sự thèm muốn lúc họ lại chỗ ghế ngồi của mình cho buổi diễn thời trang, và cuộc trình diễn của những người mẫu chỉ mới hiện lên trên sự tập trung của cô. Cô nhận thấy quá rõ cái chiều cao cơ thể của Rhy bên cạnh cô, quá sát đến mức cô có thể cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể anh, ngửi được mùi xạ hơn độc nhất trên cơ thể anh. Trái tim của cô nện thình thịch trên ngực mình.
Chỉ có Coral gây được ấn tượng cho cô thôi, mắt cô ấy dính chặt vào Rhy như thể lôi kéo anh vậy, cái nụ cười bĩu môi, gợi dục trên cái miệng tuyệt hảo của ả dành cho mình anh vậy. Liếc nhìn sượt qua Rhy, Sallie thấy được sự biểu hiện thừa thãi khép lại của anh trừ việc thẳng đơ của anh hùng hồ hướng về cô, và cô nhìn lại vào Coral với một sự nôn mửa quặn lên trong dạ dày mình.
Nhưng rồi cô mặc một cái váy lụa màu hoa oải hương mà cô đã chọn cho buổi tiệc khiêu vũ và chú ý thấy nó tô đậm thêm cho đôi mắt cô sang màu tím. Một chút màu tím hoa cà phần bóng mắt khiến cho đôi mắt cô là những vùng sâu thẳm bí hiểm và cô tô đậm thêm vẻ ngoài ngụy trang bằng cách kéo mái tóc phía sau ra gương mặt mình thành một loạt đơn giản được buộc lại bởi ba chiếc nơ bướm thạch anh tím nhỏ nhắn.
Phần nhiều thời gian là đợi taxi của cô, thế nên cô nhặt hành lý của mình lên, vì cô sẽ không trở lại đó sau bữa tiệc, và thật cẩn thận xuống những cái cầu thang hạn hẹp kia, không muốn xoay trở mắt cá chân của cô dưới đôi guốc cao gót. Ông chủ người Sakaryan ngồi ngay bên phải của cầu thang, và ông ta đứng dậy khi cô xuống. Cái nhìn tròng chọc của ông ta quét qua cô một cách kỹ càng, và cô thấy được sự vạm vỡ săn chắc cơ bắp của ông ta. Cô có cảm giác không dễ chịu lắm về cái ông Sakaryan này muốn bắt đầu một hậu cung, với cô như là thê thiếp đầu tiên của ông ta.
Nhưng ông ta nói, trong cái giọng thô thiển tiếng Pháp của mình, “quá nguy hiểm cho cô ở trong khu này trong thành phố một mình. Tôi sẽ đi bộ với cô tới chỗ xe taxi nghe, chịu không?”
“Vâng, cảm ơn,” cô nói nghiêm túc, và thấy rằng lần này ông ấy đã không đề nghị mang giúp hành lý của cô, nhưng cô thật biết ơn vì sự hộ tống của ông dù là khoảng cách ngắn ngủn tới chỗ taxi đang chờ phía bên ngoài. Tài xế của cô liếc nhìn và bước ra mở cửa khi họ tiến lại. Ngay tại cổng của cung điện cô phải xuống xe vì tài xế không được vượt xuống khuôn viên của cung điện. Tên của cô được kiểm tra trên danh sách khách mời và một tên bảo vệ mặt như - diều hâu hộ tống cô tới cung điện và cũng cất hành lý của cô trong một cái tủ đồ nhỏ trước khi dẫn cô tới một că phòng to đùng được thiết kế cho bữa tiệc khiêu vũ. Mặc dù cô tới sớm mà đã có rất đông người đang đứng, những người phụ nữ ăn vận giống như rất nhiều con bướm vậy, và đầy rẫy đồ trang sức khiến lông mày cô phải nhíu lại. Một số các vị khách Hồi Giáo cũng gây chú ý cho cô, và cô chắc rằng không phải hầu hết là những người đàn ông bí ẩn, một vài người đang quấn khăn trùm đầu truyền thống của họ còn vài người vận đồ kiểu châu Âu, là người Sakaryan; có khả năng Rhy biết tên hầu hết bọn họ. Và cũng có một vài người phụ nữ mặc đồ Hồi Giáo, ăn mặc lịch thiệp, yên lặng, ngắm ngía với cặp mắt to lớn, dịu dàng sẫm đen của họ. Cô sẽ khoái nói xã giao với họ lắm, hỏi về cuộc sống của họ, nhưng cô có cảm giác là việc ồn ào của cô sẽ không hay lắm để tiếp đón. Đột nhiên Sallie cảm thấy một cái ngứa râm ran dọc phía bên trái của gương mặt cô, và cô giơ một tay lên để sờ vào gò má mình. Sau đó cô biết được, cô yếu ớt xoay đầu lại nhìn thẳng vào cái nhìn dữ tợn của Rhy. Mắt anh như đá lửa vậy đó, quai hàm anh bạnh ra như đá granite. Sallie nghiêng cằm và đáp trả lại anh giống như cô đã nhận được khi anh dạng bước tiến về cô cùng sự đàn áp dã man trong mỗi đường nét trên cái thân hình vạm vỡ bắp thịt của anh.
Cô đứng yên tại chỗ của mình, và khi anh tiến lại chỗ cô anh bao lấy vòng eo mảnh mai của cô bằng những ngón tay cứng cáp của anh, cái ôm mà không gây đau đớn nhưng cô biết là mình chả thể nào bứt ra được đâu. Một giọng nói có sỏi đá hừng hực gầm gừ, “Em cần phải bị trình diện trước ông chủ, cưng ơi, và anh chính là người đàn ông để làm điều ấy đấy. Em đã ở cái chốn địa ngục nào thế?”
“Tại một khách sạn khác,” cô báo anh biết một cách bình thường. “Tôi đã bảo với anh rồi là từ khi bắt đầu tôi đã chẳng hề muốn nối lại chuyện hôn nhân của chúng ta đâu, và đấy là ý tôi nói đấy.”
“Em đã đồng ý cho nó ba ngày-thử thách đấy thôi,” anh nhắc lại với cô thật dứt khoát. “Tôi đã làm vậy. Tôi đã chấp nhận cướp một cái nhà băng luôn nếu điều đó giữ anh khỏi dòm chừng tôi. Thế thì sao nào?” Cô ngầng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt anh. “Tôi đã gạt anh và anh đã lừa tôi. Chúng ta hòa thôi.”
“Anh đã gạt em làm sao chứ?” Anh độp lại, lỗ mũi anh phồng lên trong cơn thịnh nộ mà anh cố kiểm soát lại vì họ đang ở chổ công cộng.
“Chuyện về Coral ấy.” Cô tặng anh một cái nụ cười lạnh băng. “Bộ anh chẳng thấy là tôi không hài lòng gì nếu như anh có bất kỳ người đàn bà nào khác - tôi thật chẳng thèm quan tâm đâu-” đó là một lời nói dối nếu cô từng bảo với ai “- nhưng tôi thấy khó chịu khi có người lừa dối tôi. Thế mà anh đã là một thầy tu á? Tôi tin rằng Coral bám theo anh bằng mọi giá tới Sakarya ngấn nước mắt trong cặp mắt xinh xắn của cô ta trên cơ sở của một một quan hệ thuần khiết á?”
“Anh chả biết làm sao em thấy được Coral nữa” - anh bắt đầu sốt sắng, nhưng cô đã cắt ngang.
“Tôi bám đuôi anh đấy. Tôi có cái tính tọc mạch bẩm sinh đấy. Đó là một phần của nghề phóng viên mà. Thế nên, anh chồng thân yêu của tôi ơi, tôi đã bắt gặp anh an ủi cô nhân tình của anh và mang cô ấy lên phòng của cô ta nữa chứ, còn tôi đã không bỏ đi tức thì đâu nếu không anh sẽ bắt tôi lại được rồi!”
“Đó là nhầm lẫn của em đấy anh đã không đưa cô ta lên phòng của cô ta,” anh lầm bầm, những ngón tay của anh siết chặt trên cổ tay cô. “Anh đâu có kêu cô ta bám theo anh đâu chứ và anh chẳng lừa dối em. Cô ta không phải và cũng chưa hề là nhân tình của anh. Nhưng cô ấy ở đấy, và đang khóc lóc, và anh ngạc nhiên là em chắc chắn rằng khi nói cô ấy yêu anh đấy. Anh đã không hề nghĩ cô ấy lại thế, cô ấy ra ngoài với mấy người đàn ông khác, còn anh hẹn hò với người phụ nữ khác, có khả năng là em đã trông thấy thứ gì đó mà anh đã bỏ lỡ mất. Anh nghĩ mình nợ cô ta một lời giải thích, thế nên anh dẫn cô ta tới phòng của cô ta và bảo cho cô ta biết sự thật về chúng ta. Mười lăm phút sau anh trở lại phòng của chúng ta và chỉ tìm thấy một một tờ giấy ghi chú chết tiệt của em thôi! Anh có thể bóp vụn cổ em ra đấy, Sallie à! Anh đã gần như mất hết bình tĩnh lo lắng cho em đấy!”
“Em đã bảo với anh rằng em có thể tự lo cho mình mà,” cô lầm bầm, tự hỏi không biết cô có thể tin được hay không. Nhưng cô không dám tin anh rồi! Làm sao mà cô có thể chứ? Cô biết anh quá rõ rồi, biết luôn mức độ thèm khát tình dục của anh rồi.
Thêm vào đó cuộc đối thoại bị gián đoạn tại điểm ấy bởi sự thu hút chú ý của nhà Vua Sakarya, Hoàng Tử Abu Haroun al Mahdi.
Mọi người cúi chào còn phụ nữ thì khẽ nhún gối gật đầu chào, gồm cả những người Mỹ trong nhóm kia, và nhà Vua có vẻ hài lòng. Ông ấy thiếu cái vóc người của đa số người Sakarya, nhưng năm trăm năm của những điều lệ đã tất yếu trong dáng đi kiêu hãnh và cái nhìn cởi mở của ông ta. Ông chào đón khách mời của mình bằng tiếng Anh trước, rồi tới tiếng Pháp, và cuối cùng bằng giọng nói Ả Rập.
Sallie căng cứng hết mấy cái ngón chân của mình vì một cái nhìn tốt hơn vào ông ta, và được một hồi mắt cô bị khóa chặt hoàn toàn với những người trong hoàng tộc. Sau một giây ấp úng ông tặng cô một cái gật đầu cùng một nụ cười chậm rãi, khẽ e dè cô đáp lại bằng nụ cười ấm áp, thiện chí của riêng mình; rồi họ bị hạn chế tầm nhìn bởi một nhóm người đang di chuyển sát tới ông.
“Em đã tạo ra một cú hit rồi đấy,” Rhy nhận xét với đôi mắt hẹp lại.
“Tất cả những gì tôi đã làm là cười với ông ấy thôi mà,” cô chống chế kịch liệt, vì có vẻ như là anh đang buộc tội cô vì cái gì ấy chứ. “Nụ cười của em là một lời mời gọi đấy, bé yêu,” Anh lè nhè.
Ý anh là điều chẳng thể nào đúng được; anh sẽ gây khó dễ trong ngày cho cô như anh có thể đấy. “Chưa tới lúc mở màn buổi diễn thời trang sao?” cô nói, hài lòng có bất kỳ chuyện gì làm giảm sự chú ý bị phân tán của anh cho cô.
“Trong nửa tiếng nữa thôi,” anh đáp lại, kéo cô với anh tới căn phòng mà buổi diễn thời trang sẽ diễn ra. Một vài nhà thiết kế cao cấp trên thế giới đã cùng nhau tới buổi biểu diễn vì Marina và những chiếc ghế được sắp xếp trên lối vào hoàn toán đã bị đầy hết phân nửa. Những người phụ nữ ăn mặc sang trọng cười đùa và líu ríu trong khi những người đàn ông ngọt ngào của họ nhìn vào với sự thích thú mờ nhạt.
Một ý nghĩ nện vào Sallie và cô thì thầm với Rhy, “Tôi tin là Coral đang biểu diễn chứ?”
“Tất nhiên rồi,” anh xác nhận, giọng cứng nhắc.
“Rồi chúng ta có thễ dễ dàng tìm được mấy cái ghế thôi,” cô cắt ngang. “Tôi không cho là mấy con ngựa hoang đó có thể lôi anh ra đâu.”
Những ngón tay anh kẹp chặt thật đau lên cánh tay của cô. “Im đi chứ,” anh lầm bầm. “Trời đất, em chỉ không nín được thôi sao?” Đầu anh xoay xung quanh và trước khi cô có thể chống cự lại thì anh đang đưa cô ra khỏi căn phòng một cách kiên quyết. Anh quát to một câu hỏi vào người bảo vệ đang chào hỏi một cách khéo léo, vì một lí do nào đấy, và chỉ họ xuống một hành lang dẫn tới một căn phòng nhỏ. Rhy đẩy cô vào phòng và đóng cửa lại sau lưng họ. Hy vọng làm vơi đi cơn thịnh nộ mà cô có thể nhận thấy được trên gương mặt anh Sallie vội vàng nói, “Căn phòng này để làm gì vậy ta?” trong lúc cô ngắm nghía quanh quẩn cái buồng ngủ nhỏ bé như thể cô bị cuốn hút dữ lắm vậy.
“Anh không quan tâm,” Rhy đáp lại, giọng nói của anh quá thô rát mà những từ ngữ thì thật rõ ràng dễ hiểu thôi, và rồi anh tiến tới cô với cái chủ ý đen tối rành rành trên gương mặt anh rồi. Sallie lùi ra khỏi đó trong sự báo động nhưng mà chỉ đi được vài bước thì anh đã tóm được cô rồi.
Anh chẳng nói bất kỳ điều gì khác; anh chỉ đơn giản kéo cô lại với anh và bao phủ miệng cô với miệng anh và hôn cô kiểu như một tình trạng đói ngấu nghiên mà cô quên béng đi chống trả lại. Nó sẽ là vô dụng trong bất cứ tình huống nào thôi; cô không phải là một đối thủ với sức mạnh của anh và anh ôm cô quá chặt đến mức cơ thể của họ bị ấn vào nhau từ đầu tới chân luôn. Máu bắt đầu chảy rần rật trong tai cô và cô tì sát vào anh, nhấc lên chỉ bằng đôi cánh tay của anh thôi.
Những phút kéo dài anh nâng môi mình lên và quan sát g ương mặt đầy cảm xúc, mê - tình (LOVE-DRUGGED FACE) của cô. “Đừng có nói với anh về những người đàn bà nào khác hết,” anh ra lệnh trong một tông khẽ khàn, hơi thở thất thường của anh mơn trớn trên môi cô. “Không người dàn bà nào khác có khả năng kích thích anh như em làm được cả, thậm chí là lúc em chả cố gắng tí nào, chính em cô phù thủy nhỏ. Anh muốn em bây giờ đấy,” anh kết thúc bằng một cái rên rỉ, đẩy đầu mình để lướt qua môi cô với môi anh.
“Chuyện ấy - chuyện ấy không thể được,” cô thì thầm, trừ việc chống cự của cô chỉ là một dấu hiệu thôi. Ngọn lửa nhục dục bừng cháy trong anh cũng như hừng hực trong cô, và giả sử mà anh cứ khăng khăng chắc cô sẽ chẳng tài nào chống cự lại được đâu. Lúc mà anh vẫn giữ được ý thức nào đó về nơi họ ở và kéo cô ra khỏi anh với đôi tay run rẩy.
“Anh biết rồi, mẹ kiếp.” Anh thở dài. “Anh cho là tốt hơn ta nên trở ra nếu như em muốn coi buổi diễn thời trang ấy và không một lời nào khác về Coral hết,” Anh cảnh báo một cách dữ tợn.
Những ngón tay cô đang run rẩy, cô tự khắc phục thiệt hại mà anh đã gây ra với lớp son bóng trên môi cô và đưa anh một cái khăn để lau màu son khỏi môi anh. Anh làm thế đấy, khẽ cười vết bẩn để lại trên cái khăn.
“Anh đã nói gì với tên bảo vệ vậy?” cuối cùng cô hỏi, tuân theo một nhu cầu để thực hiện một cuộc nói chuyện chẳng ăn nhằm gì.
“Anh đã bảo hắn là em đang thấy chóng mặt,” anh trả lời. “Và em đã có vẻ xanh xao đấy.”
“Bây giờ cũng vậy hả?” cô hỏi lớn, sờ vào má mình.
“Không phải. Em trông như là bị hôn thôi.” Anh lè nhè.
Máu huyết vẫn đang chảy rần rật xuyên suốt cơ thể cô trong sự thèm muốn lúc họ lại chỗ ghế ngồi của mình cho buổi diễn thời trang, và cuộc trình diễn của những người mẫu chỉ mới hiện lên trên sự tập trung của cô. Cô nhận thấy quá rõ cái chiều cao cơ thể của Rhy bên cạnh cô, quá sát đến mức cô có thể cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể anh, ngửi được mùi xạ hơn độc nhất trên cơ thể anh. Trái tim của cô nện thình thịch trên ngực mình.
Chỉ có Coral gây được ấn tượng cho cô thôi, mắt cô ấy dính chặt vào Rhy như thể lôi kéo anh vậy, cái nụ cười bĩu môi, gợi dục trên cái miệng tuyệt hảo của ả dành cho mình anh vậy. Liếc nhìn sượt qua Rhy, Sallie thấy được sự biểu hiện thừa thãi khép lại của anh trừ việc thẳng đơ của anh hùng hồ hướng về cô, và cô nhìn lại vào Coral với một sự nôn mửa quặn lên trong dạ dày mình.
Tác giả :
Linda Howard