Người Vợ Bí Mật
Chương 57
Trong văn phòng, Nghiêm Hạo tự mình pha một cốc sữa đưa cho Mễ Giai, ngồi xuống cạnh cô trên sô pha, hỏi, “Lúc nãy chắc là em sợ lắm?”.
Mễ Giai gật đầu, vừa rồi trong nháy mắt kia cô thật sự bị dọa khiếp vía, cô sợ nếu mình ngã thật thì đứa bé trong bụng sẽ ra sao, trong lòng Mễ Giai vẫn còn sợ hãi, đưa tay che trước bụng. Quay đầu nhìn Nghiêm Hạo, lại thấy trên mặt Nghiêm Hạo như phủ một tầng băng mà đến chính cô cũng không quen thuộc, cô biết anh vẫn tức giận vì chuyện vừa rồi. Mễ Giai dịu dàng dựa vào ngực anh, “Vừa rồi trợ lý Diêu cũng không phải cố ý, cũng là do em không đứng vững, không sao là tốt rồi, anh đừng để trong lòng”.
Nghiêm Hạo tức giận, “Em nghĩ anh là thằng ngu chắc, Diêu Mẫn cô ta vô tình hay cố ý mà anh không biết sao”. Nói xong nhéo nhéo mũi cô trừng phạt.
Mễ Giai ngồi thẳng dậy đối mặt với anh, giả bộ tức giận đưa tay chọc chọc lên ngực anh, “Còn không phải lỗi tại anh ư, đều là ‘nợ phong lưu’ trước đây của anh, bằng không người ta đâu có chĩa mũi nhọn vào em”.
Nhìn cô một hồi, Nghiêm Hạo đột nhiên mỉm cười, cúi thấp người xuống, cắn cắn môi cô, đắc ý nói, “Hình như anh nếm được mùi dấm chua, là ở đây sao, đúng là ở đây rồi”. Nhân cơ hội hôn trộm vài cái lên môi cô.
Mễ Giai nhịn cười, cố ý đẩy anh ra, chu môi phủ nhận, “Làm gì có”.
“Thật không?”. Nghiêm Hạo trầm giọng, hai tay nâng mặt cô, nhắm vào đôi môi xinh xắn đỏ mọng, cúi đầu hôn, nụ hôn nóng bỏng hạ xuống, kích tình mút lấy môi cô, Mễ Giai cố tình không để anh đạt được, nhanh chóng cắn chặt răng không cho lưỡi anh tiến vào, dán trên môi cô, Nghiêm Hạo mỉm cười tà mị, ở trên môi cô thoáng dùng sức, Mễ Giai hơi há miệng thở nhẹ, Nghiêm Hạo thừa cơ trượt vào trong miệng cô, mạnh mẽ đoạt lấy ngọt ngào từ cô, quấn lấy lưỡi cô cùng nhau giao triền.
Hôn đến điên đảo trời đất, Nghiêm Hạo mới lưu luyến buông cô ra, thở nhẹ nhìn đôi môi sưng đỏ của Mễ Giai, thương tiếc khẽ hôn lên khóe môi cô.
Mễ Giai rất giận bản thân mình vì sao luôn dễ dàng đắm chìm vào nụ hôn nồng nhiệt của anh như vậy, bèn dỗi xoay người sang chỗ khác, nhưng không hề phát hiện có nụ cười nhẹ khẽ gợi bên khóe môi.
Nghiêm Hạo ôm cô từ phía sau, tì cằm lên vai cô, nhẹ giọng hỏi bên tai cô, “Công việc xử lý ổn thỏa rồi chứ?”.
“Vâng, đã bàn giao xong hết rồi”. Mễ Giai nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình, nhàm chán nghịch nghịch những ngón tay to dài, thuận miệng hỏi, “Anh bảo em đến đây làm gì?”.
Nghiêm Hạo thổi khí bên tai cô, ái muội nhấn mạnh, “Anh nhớ em”.
Mễ Giai run nhẹ, đỏ mặt hờn dỗi, “Miệng lưỡi trơn tru”. Nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào ấm áp, vô cùng hưởng thụ.
“Mấy ngày trước không phải em nói muốn đi xem phim sao, hôm nay anh không bận gì, đợi lát nữa anh và em cùng đi”. Nghiêm Hạo nói thản nhiên.
Mễ Giai ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu, ánh mắt sáng rực lên, nhìn anh hưng phấn hỏi, “Thật ư?”. Mễ Giai rất bất ngờ, mấy ngày trước trong lúc nói chuyện phiếm vô tình nói vậy, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhưng anh lại nhớ rõ, còn cố ý sắp xếp thời gian đi với cô.
Nghiêm Hạo cưng chiều nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, cười nói, “Đương nhiên, anh đã lừa em bao giờ chưa?”.
Mễ Giai vui vẻ ôm cổ anh, không có, anh đúng là chưa bao giờ lừa dối cô, lúc trước có thể xem như cô quá nhạy cảm, không chịu tin tưởng anh.
Nghiêm Hạo đưa Mễ Giai về, hai người nắm tay nhau rời đi trong ánh mắt sửng sốt của thư ký Nghiêm Hạo. Hai người đi ăn cơm trưa trước, sau đó đi xem phim. Hôm nay không phải cuối tuần, buổi chiều người đến xem phim không nhiều, Nghiêm Hạo dễ dàng mua được hai vé, lúc chuẩn bị đi vào trong, Nghiêm Hạo để ý đến những người đi bên cạnh, trên tay họ đều cầm bỏng, nước ngọt và mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh, còn mình cái gì cũng không có, hai tay trống trơn.
“Chờ anh chút”. Nắm tay Mễ Giai, sau đó xoay người chạy nhanh về phía sau, trong lúc chờ đợi thỉnh thoảng lại quay đầu mỉm cười với Mễ Giai.
Mặc Tây trang cao cấp, mang theo khí chất quý tộc bẩm sinh, lại thêm vẻ ngoài anh tuấn, Nghiêm Hạo như vậy trong đám đông không muốn hấp dẫn sự chú ý của mọi người quả thực cũng khó, một vài nữ sinh còn liếc anh với ánh mắt nóng rực không thèm che giấu, thấy anh bất chợt quay đầu, ánh mắt theo anh hướng về phía Mễ Giai, bộ dáng nhìn Mễ Giai vô cùng hâm mộ.
Nghiêm Hạo đưa sữa nóng cho cô, còn mình cầm một cốc cà phê nóng, nói với cô, “Đi thôi”.
Mễ Giai chăm chú nhìn anh, cười nói, “Ông xã của em rất đẹp trai”.
Nghiêm Hạo sửng sốt, sau đó cười nói, “Anh biết mà, hơn nữa anh còn biết bà xã của anh cũng rất xinh đẹp”.
Hai người cười nói đi vào rạp chiếu phim, rạp chiếu phim trình chiếu một bộ phim về tình yêu của nước ngoài, thật ra Nghiêm Hạo không thích xem phim tình cảm, nói chung anh không thích xem phim, lúc trước nhiều nhất cũng chỉ xem mấy phim điều tra phá án. Có lẽ những ngày vừa rồi làm việc liên tục, Nghiêm Hạo có hơi mệt mỏi, bộ phim còn chưa chiếu được một nửa, hai mí mắt anh bắt đầu đánh nhau, cuối cùng gối lên vai Mễ Giai cứ thế ngủ.
Mễ Giai dở khóc dở cười nhìn Nghiêm Hạo, đau lòng vuốt ve khuôn mặt đang ngon giấc của anh, ngồi thẳng người, cố gắng hết sức để anh an tâm ngủ.
Trong xe, không khí có phần kì quái, Nghiêm Hạo cau mày mất hứng nhìn về phía trước, Mễ Giai ngồi bên cạnh cố chịu đựng để không cười thành tiếng. Nhưng nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, Mễ Giai nhịn không nổi liền bật cười.
“Haha. . .”. Tiếng cười như chuông bạc nho nhỏ truyền ra từ trong xe, Nghiêm Hạo bất lực nhìn cô, dù thế nào anh cũng không tưởng tượng được mình lại ngủ gật, rõ ràng đã mua một cốc cà phê đen để nâng cao tinh thần, lại không nghĩ rằng vẫn ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ đến tận lúc hết phim, cuối cùng vì nhân viên trong rạp đi tới nói muốn dọn dẹp phòng chiếu nên mới làm anh tỉnh dậy, lớn bằng ngần này anh chưa bao giờ mất mặt như vậy, thế mà cái người ngồi bên cạnh đây còn cười cợt không ngừng.
“Được rồi, đừng tức giận”. Mễ Giai làm nũng lôi kéo anh, đau lòng nói, “Về sau, em thà để anh về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chứ không muốn anh lại phải mệt mỏi thêm như thế này”.
Biết cô đau lòng vì mình, anh nắm chặt tay cô, cưng chiều nói, “Đồ ngốc”. Anh phát hiện bản thân mình rất thích cảm giác được cưng chiều cô.
Xe chậm rãi chạy vào tiểu khu xa hoa, lại bị bảo vệ ngăn lại ở cổng, hạ cửa sổ xe, nhân viên an ninh đi tới nói với anh, “Nghiêm tiên sinh, có một cậu bé nói là đến tìm ngài”. Phía sau anh ta là một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi đeo cặp sách, lẳng lặng nhìn vào trong xe.
Mễ Giai gật đầu, vừa rồi trong nháy mắt kia cô thật sự bị dọa khiếp vía, cô sợ nếu mình ngã thật thì đứa bé trong bụng sẽ ra sao, trong lòng Mễ Giai vẫn còn sợ hãi, đưa tay che trước bụng. Quay đầu nhìn Nghiêm Hạo, lại thấy trên mặt Nghiêm Hạo như phủ một tầng băng mà đến chính cô cũng không quen thuộc, cô biết anh vẫn tức giận vì chuyện vừa rồi. Mễ Giai dịu dàng dựa vào ngực anh, “Vừa rồi trợ lý Diêu cũng không phải cố ý, cũng là do em không đứng vững, không sao là tốt rồi, anh đừng để trong lòng”.
Nghiêm Hạo tức giận, “Em nghĩ anh là thằng ngu chắc, Diêu Mẫn cô ta vô tình hay cố ý mà anh không biết sao”. Nói xong nhéo nhéo mũi cô trừng phạt.
Mễ Giai ngồi thẳng dậy đối mặt với anh, giả bộ tức giận đưa tay chọc chọc lên ngực anh, “Còn không phải lỗi tại anh ư, đều là ‘nợ phong lưu’ trước đây của anh, bằng không người ta đâu có chĩa mũi nhọn vào em”.
Nhìn cô một hồi, Nghiêm Hạo đột nhiên mỉm cười, cúi thấp người xuống, cắn cắn môi cô, đắc ý nói, “Hình như anh nếm được mùi dấm chua, là ở đây sao, đúng là ở đây rồi”. Nhân cơ hội hôn trộm vài cái lên môi cô.
Mễ Giai nhịn cười, cố ý đẩy anh ra, chu môi phủ nhận, “Làm gì có”.
“Thật không?”. Nghiêm Hạo trầm giọng, hai tay nâng mặt cô, nhắm vào đôi môi xinh xắn đỏ mọng, cúi đầu hôn, nụ hôn nóng bỏng hạ xuống, kích tình mút lấy môi cô, Mễ Giai cố tình không để anh đạt được, nhanh chóng cắn chặt răng không cho lưỡi anh tiến vào, dán trên môi cô, Nghiêm Hạo mỉm cười tà mị, ở trên môi cô thoáng dùng sức, Mễ Giai hơi há miệng thở nhẹ, Nghiêm Hạo thừa cơ trượt vào trong miệng cô, mạnh mẽ đoạt lấy ngọt ngào từ cô, quấn lấy lưỡi cô cùng nhau giao triền.
Hôn đến điên đảo trời đất, Nghiêm Hạo mới lưu luyến buông cô ra, thở nhẹ nhìn đôi môi sưng đỏ của Mễ Giai, thương tiếc khẽ hôn lên khóe môi cô.
Mễ Giai rất giận bản thân mình vì sao luôn dễ dàng đắm chìm vào nụ hôn nồng nhiệt của anh như vậy, bèn dỗi xoay người sang chỗ khác, nhưng không hề phát hiện có nụ cười nhẹ khẽ gợi bên khóe môi.
Nghiêm Hạo ôm cô từ phía sau, tì cằm lên vai cô, nhẹ giọng hỏi bên tai cô, “Công việc xử lý ổn thỏa rồi chứ?”.
“Vâng, đã bàn giao xong hết rồi”. Mễ Giai nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình, nhàm chán nghịch nghịch những ngón tay to dài, thuận miệng hỏi, “Anh bảo em đến đây làm gì?”.
Nghiêm Hạo thổi khí bên tai cô, ái muội nhấn mạnh, “Anh nhớ em”.
Mễ Giai run nhẹ, đỏ mặt hờn dỗi, “Miệng lưỡi trơn tru”. Nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào ấm áp, vô cùng hưởng thụ.
“Mấy ngày trước không phải em nói muốn đi xem phim sao, hôm nay anh không bận gì, đợi lát nữa anh và em cùng đi”. Nghiêm Hạo nói thản nhiên.
Mễ Giai ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu, ánh mắt sáng rực lên, nhìn anh hưng phấn hỏi, “Thật ư?”. Mễ Giai rất bất ngờ, mấy ngày trước trong lúc nói chuyện phiếm vô tình nói vậy, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhưng anh lại nhớ rõ, còn cố ý sắp xếp thời gian đi với cô.
Nghiêm Hạo cưng chiều nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, cười nói, “Đương nhiên, anh đã lừa em bao giờ chưa?”.
Mễ Giai vui vẻ ôm cổ anh, không có, anh đúng là chưa bao giờ lừa dối cô, lúc trước có thể xem như cô quá nhạy cảm, không chịu tin tưởng anh.
Nghiêm Hạo đưa Mễ Giai về, hai người nắm tay nhau rời đi trong ánh mắt sửng sốt của thư ký Nghiêm Hạo. Hai người đi ăn cơm trưa trước, sau đó đi xem phim. Hôm nay không phải cuối tuần, buổi chiều người đến xem phim không nhiều, Nghiêm Hạo dễ dàng mua được hai vé, lúc chuẩn bị đi vào trong, Nghiêm Hạo để ý đến những người đi bên cạnh, trên tay họ đều cầm bỏng, nước ngọt và mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh, còn mình cái gì cũng không có, hai tay trống trơn.
“Chờ anh chút”. Nắm tay Mễ Giai, sau đó xoay người chạy nhanh về phía sau, trong lúc chờ đợi thỉnh thoảng lại quay đầu mỉm cười với Mễ Giai.
Mặc Tây trang cao cấp, mang theo khí chất quý tộc bẩm sinh, lại thêm vẻ ngoài anh tuấn, Nghiêm Hạo như vậy trong đám đông không muốn hấp dẫn sự chú ý của mọi người quả thực cũng khó, một vài nữ sinh còn liếc anh với ánh mắt nóng rực không thèm che giấu, thấy anh bất chợt quay đầu, ánh mắt theo anh hướng về phía Mễ Giai, bộ dáng nhìn Mễ Giai vô cùng hâm mộ.
Nghiêm Hạo đưa sữa nóng cho cô, còn mình cầm một cốc cà phê nóng, nói với cô, “Đi thôi”.
Mễ Giai chăm chú nhìn anh, cười nói, “Ông xã của em rất đẹp trai”.
Nghiêm Hạo sửng sốt, sau đó cười nói, “Anh biết mà, hơn nữa anh còn biết bà xã của anh cũng rất xinh đẹp”.
Hai người cười nói đi vào rạp chiếu phim, rạp chiếu phim trình chiếu một bộ phim về tình yêu của nước ngoài, thật ra Nghiêm Hạo không thích xem phim tình cảm, nói chung anh không thích xem phim, lúc trước nhiều nhất cũng chỉ xem mấy phim điều tra phá án. Có lẽ những ngày vừa rồi làm việc liên tục, Nghiêm Hạo có hơi mệt mỏi, bộ phim còn chưa chiếu được một nửa, hai mí mắt anh bắt đầu đánh nhau, cuối cùng gối lên vai Mễ Giai cứ thế ngủ.
Mễ Giai dở khóc dở cười nhìn Nghiêm Hạo, đau lòng vuốt ve khuôn mặt đang ngon giấc của anh, ngồi thẳng người, cố gắng hết sức để anh an tâm ngủ.
Trong xe, không khí có phần kì quái, Nghiêm Hạo cau mày mất hứng nhìn về phía trước, Mễ Giai ngồi bên cạnh cố chịu đựng để không cười thành tiếng. Nhưng nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, Mễ Giai nhịn không nổi liền bật cười.
“Haha. . .”. Tiếng cười như chuông bạc nho nhỏ truyền ra từ trong xe, Nghiêm Hạo bất lực nhìn cô, dù thế nào anh cũng không tưởng tượng được mình lại ngủ gật, rõ ràng đã mua một cốc cà phê đen để nâng cao tinh thần, lại không nghĩ rằng vẫn ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ đến tận lúc hết phim, cuối cùng vì nhân viên trong rạp đi tới nói muốn dọn dẹp phòng chiếu nên mới làm anh tỉnh dậy, lớn bằng ngần này anh chưa bao giờ mất mặt như vậy, thế mà cái người ngồi bên cạnh đây còn cười cợt không ngừng.
“Được rồi, đừng tức giận”. Mễ Giai làm nũng lôi kéo anh, đau lòng nói, “Về sau, em thà để anh về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chứ không muốn anh lại phải mệt mỏi thêm như thế này”.
Biết cô đau lòng vì mình, anh nắm chặt tay cô, cưng chiều nói, “Đồ ngốc”. Anh phát hiện bản thân mình rất thích cảm giác được cưng chiều cô.
Xe chậm rãi chạy vào tiểu khu xa hoa, lại bị bảo vệ ngăn lại ở cổng, hạ cửa sổ xe, nhân viên an ninh đi tới nói với anh, “Nghiêm tiên sinh, có một cậu bé nói là đến tìm ngài”. Phía sau anh ta là một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi đeo cặp sách, lẳng lặng nhìn vào trong xe.
Tác giả :
Mạc Oanh