Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 59: Ta Tự Mình Uống
Nguyễn Niệm thấy Khuất Phong Vân đậy lại mảnh ngói thì trong lòng ủy khuất như mưa mùa hè trút xuống từng trận.
Ngụy Thanh Đồng nhổm dậy khỏi người y, thấy y mếu máo sắp khóc thì vội vàng nói: “Ta, ta không phải cố ý muốn đè ngươi, ta chỉ là không cẩn thận……”
“A Ngạnh đi rồi,” Nguyễn Niệm nhìn ngói trêи nóc nhà ủy khuất nói, “Hắn nhìn thoáng qua liền bỏ đi.”
Ngụy Thanh Đồng nghe không hiểu, “A Ngạnh? Là người mà ngươi nói đấy à?”
Nguyễn Niệm nhịn đau từ dưới đất ngồi dậy muốn gọi Khuất Phong Vân nhưng sợ bị người ngoài cửa nghe thấy, đành phải nhỏ giọng mắng: “A Ngạnh đáng ghét, không để ý tới ta……”
Khuất Phong Vân lạnh lùng ngồi trêи nóc nhà tức giận một hồi, sau đó nghĩ xem làm sao cứu người ra ngoài?
Hai tên ngoài cửa thì dễ đối phó nhưng ngoài sân còn có rất nhiều người trông coi. Hắn đi một mình có thể yên lặng tới đây không bị phát hiện, nhưng nếu mang theo hai người thì không tránh được những thủ vệ kia. Hắn bây giờ lại bị thương một tay, sợ là đánh không lại.
Hắn trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới ánh nến trong miếu Quan Âm.
Nguyễn Niệm đang lẩm bẩm mắng Khuất Phong Vân thì chợt nghe một tiếng kêu đau ngoài cửa, sau đó có người tông vào ván cửa nghe hết sức đau.
Sau đó cửa phòng bị mở ra, ánh sáng chiếu vào, Khuất Phong Vân không nói một lời đứng trước cửa.
“A Ngạnh?” Nguyễn Niệm lập tức quên mình còn đang mắng người ta, nhích ʍôиɠ tới phía hắn, “A Ngạnh!”
Khuất Phong Vân sầm mặt đi qua cởi dây thừng cho y.
Sợi dây trêи tay vừa cởi ra, Nguyễn Niệm liền ôm chầm lấy hắn, hốc mắt đỏ ửng: “A Ngạnh, lưng ta đau quá.”
Khuất Phong Vân không lạnh lùng được nữa mà hỏi y: “Sao vậy?”
Nguyễn Niệm rầu rĩ đáp: “Bị đụng, đau quá.”
Khuất Phong Vân đưa tay xoa cho y.
Ngụy Thanh Đồng: “……”
Các ngươi cởi dây thừng cho ta đi chứ! Đợi lát nữa ôm ấp được không?
Khi Mộ Dung Diễn và Cố Lang đuổi tới Ngụy phủ thì Ngụy Dung đang đơn thương độc mã muốn đến miếu Quan Âm.
“Điện hạ,” Ngụy Dung sốt ruột nói, “Thanh Đồng……”
Mộ Dung Diễn trầm ngâm nói: “Việc này không đơn giản, e là bọn hắn muốn mượn Ngụy cô nương đối phó với Ngụy tướng quân.”
Ngụy Dung lo lắng không thôi, “Ta chỉ có một đứa con gái này, ta……”
“Tướng quân yên tâm, Ngụy cô nương ở hiền gặp lành, chắc chắn không có việc gì đâu.” Mộ Dung Diễn nói, “Bọn hắn đã muốn Ngụy tướng quân tới một mình thì cứ làm như bọn hắn muốn đi.”
Cố Lang cau mày nói: “Nhưng một mình Ngụy thúc……”
“Đừng lo,” Mộ Dung Diễn nói, “Chúng ta không thể đi công khai thì chẳng lẽ không được đi lén hay sao?”
Nguyễn Niệm trốn đằng sau nhìn căn phòng từ từ bốc cháy, hỏi Khuất Phong Vân bên cạnh, “A Ngạnh, sao phải đốt phòng vậy?” Còn nhốt hai tên té xỉu ngoài cửa vào phòng nữa.
Khuất Phong Vân đáp: “Đốt mới chạy được.”
Ngụy Thanh Đồng bừng tỉnh đại ngộ: “Đợi lát nữa bọn hắn tới dập lửa, chúng ta thừa dịp trốn đi.”
Nàng còn chưa dứt lời thì có người cuống quýt hô: “Cháy rồi, cháy rồi……”
Ngoài sân lập tức vọng lại tiếng bước chân, sau đó là tiếng thùng nước va nhau, tiếng kêu to……
Cao Thừa nghe bên ngoài ồn ào thì mở cửa ra xem, ngoài sân kêu loạn.
“Tướng quân!” Một tên vội vàng chạy tới la lên, “Phòng nhốt người cháy rồi!”
“Cái gì?!” Cao Thừa biến sắc, đang muốn đi xem thì lại có người chạy đến báo: “Tướng quân, lão đầu họ Ngụy kia tới rồi.”
Cao Thừa nhanh chóng suy xét, ngừng một chút rồi nói: “Không thể để lão đầu kia biết phòng cháy, giữ nguyên kế hoạch mà làm!”
Ngụy Dung đứng ngoài cổng thấy Cao Thừa dẫn theo mấy tên liền trầm giọng nói: “Thì ra là ngươi! Con gái ta đâu?!”
Cao Thừa nhìn đao trong tay hắn: “Muốn gặp con gái ngươi thì vứt đao đi.”
Ngụy Dung nắm chặt đao nói: “Ta muốn gặp con ta trước đã!”
Cao Thừa không đồng ý, “Ném đao đi, thúc thủ chịu trói liền cho ngươi gặp con gái.”
Ngụy Dung cũng không đồng ý, “Ta phải gặp con ta trước!”
Cao Thừa: “Ném đao trước!”
Ngụy Dung: “Gặp con ta trước!”
Hai người cò kè mặc cả hơn nửa ngày vẫn không có kết quả.
Ngụy Dung bỗng nhiên hít mũi, cảm thấy kỳ quái. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy trong sân khói bốc cuồn cuộn.
“Sao…… sao lại có khói?” Hắn nghĩ một chút rồi giật mình nói, “Ngươi muốn đốt chết con gái ta à?!”
Cao Thừa oan uổng đáp: “Không phải ta! Có quỷ mới biết tại sao nơi đó lại cháy!”
Ngụy Dung càng giật mình, “Thật sự muốn đốt con gái ta?! Lão tử liều mạng với ngươi!”
Hắn tức giận rút đao chém tới.
Cao Thừa hung ác nói: “Nếu ngươi dám manh động thì ta sẽ giết con gái ngươi……”
Hắn còn chưa nói hết thì đã thấy Ngụy Thanh Đồng từ bên trong chạy ra, “Cha!”
Sau lưng còn có Khuất Phong Vân và thư sinh mặt trắng kia đi theo.
Ngụy Dung mừng rỡ: “Nha đầu!”
Cao Thừa vội vàng gọi hộ vệ sau lưng, “Bắt lấy nàng ta!”
Lúc này không biết từ đâu xông ra mười ám vệ bao vây đám người của Cao Thừa.
Mộ Dung Diễn ung dung đi tới cười nói: “Cao tướng quân đã đi còn quay lại là vì không nỡ xa Đại Diên à?”
“Ngươi……” Cao Thừa cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chặp.
“Tướng quân đã không nỡ,” Mộ Dung Diễn chậm rãi nói, “Thì đừng đi nữa, Đại Diên của ta năm nay mưa thuận gió hoà nên thu hoạch rất tốt, không bỏ đói tướng quân đâu.”
Trong sân khói đặc lượn lờ, ngoài cửa đao kiếm loảng xoảng kinh động chim bay.
*
Đám người Cao Thừa bị Mộ Dung Diễn áp tải về cung nhốt vào thiên lao.
Mộ Dung Diễn về Đông Cung hùng hồn viết một bài văn rất dài giận dữ mắng mỏ Bắc Kỳ hèn hạ vô sỉ, không từ thủ đoạn hãm hại trung thần Đại Diên, có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục……
Cố Lang thấy hắn viết động lòng người như vậy liền nói: “Ngươi có tài viết văn thế này thì nên viết thoại bản đi.”
“Ai mua nổi thoại bản do Thái tử viết chứ?” Mộ Dung Diễn gác bút, thỏa mãn gật đầu rồi ôm Cố Lang bên cạnh nói, “Nhưng nếu ngươi muốn đọc thì ta liền viết cho ngươi.”
Cố Lang: “Không muốn đọc. Nhất định không phải thoại bản gì đứng đắn.”
Mộ Dung Diễn dán lòng bàn tay lên eo nhỏ của y, xích lại gần nói: “Nhưng ta muốn viết.”
Cố Lang ngăn chặn bàn tay sờ loạn của hắn, giãy một hồi nhưng không thoát được.
“Ngươi có còn nhớ……” Mộ Dung Diễn tựa vào trán y, “Ta trúng xuân dược không?”
Đầu ngón tay Cố Lang run rẩy, “Ta không rảnh nói đùa với ngươi…… Ưm……”
Đôi môi ấm áp bỗng nhiên phủ lên, hơi thở quấn lấy nhau như lửa cháy trêи thảo nguyên.
“Nếu ta trúng thuốc,” Mộ Dung Diễn cắn môi y nói khẽ, “Ngươi sẽ làm thế nào?”
Cố Lang nắm tay áo hắn, “Ngươi không có……”
Mộ Dung Diễn: “Nếu trúng thì sao? Ngươi có giải cho ta không?”
Cố Lang nắm chặt mười ngón, không nói gì.
Mộ Dung Diễn cười khẽ một tiếng: “Nếu ngươi không nói thì bây giờ ta tự uống.”
Cố Lang: “……”
Ngụy Thanh Đồng nhổm dậy khỏi người y, thấy y mếu máo sắp khóc thì vội vàng nói: “Ta, ta không phải cố ý muốn đè ngươi, ta chỉ là không cẩn thận……”
“A Ngạnh đi rồi,” Nguyễn Niệm nhìn ngói trêи nóc nhà ủy khuất nói, “Hắn nhìn thoáng qua liền bỏ đi.”
Ngụy Thanh Đồng nghe không hiểu, “A Ngạnh? Là người mà ngươi nói đấy à?”
Nguyễn Niệm nhịn đau từ dưới đất ngồi dậy muốn gọi Khuất Phong Vân nhưng sợ bị người ngoài cửa nghe thấy, đành phải nhỏ giọng mắng: “A Ngạnh đáng ghét, không để ý tới ta……”
Khuất Phong Vân lạnh lùng ngồi trêи nóc nhà tức giận một hồi, sau đó nghĩ xem làm sao cứu người ra ngoài?
Hai tên ngoài cửa thì dễ đối phó nhưng ngoài sân còn có rất nhiều người trông coi. Hắn đi một mình có thể yên lặng tới đây không bị phát hiện, nhưng nếu mang theo hai người thì không tránh được những thủ vệ kia. Hắn bây giờ lại bị thương một tay, sợ là đánh không lại.
Hắn trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới ánh nến trong miếu Quan Âm.
Nguyễn Niệm đang lẩm bẩm mắng Khuất Phong Vân thì chợt nghe một tiếng kêu đau ngoài cửa, sau đó có người tông vào ván cửa nghe hết sức đau.
Sau đó cửa phòng bị mở ra, ánh sáng chiếu vào, Khuất Phong Vân không nói một lời đứng trước cửa.
“A Ngạnh?” Nguyễn Niệm lập tức quên mình còn đang mắng người ta, nhích ʍôиɠ tới phía hắn, “A Ngạnh!”
Khuất Phong Vân sầm mặt đi qua cởi dây thừng cho y.
Sợi dây trêи tay vừa cởi ra, Nguyễn Niệm liền ôm chầm lấy hắn, hốc mắt đỏ ửng: “A Ngạnh, lưng ta đau quá.”
Khuất Phong Vân không lạnh lùng được nữa mà hỏi y: “Sao vậy?”
Nguyễn Niệm rầu rĩ đáp: “Bị đụng, đau quá.”
Khuất Phong Vân đưa tay xoa cho y.
Ngụy Thanh Đồng: “……”
Các ngươi cởi dây thừng cho ta đi chứ! Đợi lát nữa ôm ấp được không?
Khi Mộ Dung Diễn và Cố Lang đuổi tới Ngụy phủ thì Ngụy Dung đang đơn thương độc mã muốn đến miếu Quan Âm.
“Điện hạ,” Ngụy Dung sốt ruột nói, “Thanh Đồng……”
Mộ Dung Diễn trầm ngâm nói: “Việc này không đơn giản, e là bọn hắn muốn mượn Ngụy cô nương đối phó với Ngụy tướng quân.”
Ngụy Dung lo lắng không thôi, “Ta chỉ có một đứa con gái này, ta……”
“Tướng quân yên tâm, Ngụy cô nương ở hiền gặp lành, chắc chắn không có việc gì đâu.” Mộ Dung Diễn nói, “Bọn hắn đã muốn Ngụy tướng quân tới một mình thì cứ làm như bọn hắn muốn đi.”
Cố Lang cau mày nói: “Nhưng một mình Ngụy thúc……”
“Đừng lo,” Mộ Dung Diễn nói, “Chúng ta không thể đi công khai thì chẳng lẽ không được đi lén hay sao?”
Nguyễn Niệm trốn đằng sau nhìn căn phòng từ từ bốc cháy, hỏi Khuất Phong Vân bên cạnh, “A Ngạnh, sao phải đốt phòng vậy?” Còn nhốt hai tên té xỉu ngoài cửa vào phòng nữa.
Khuất Phong Vân đáp: “Đốt mới chạy được.”
Ngụy Thanh Đồng bừng tỉnh đại ngộ: “Đợi lát nữa bọn hắn tới dập lửa, chúng ta thừa dịp trốn đi.”
Nàng còn chưa dứt lời thì có người cuống quýt hô: “Cháy rồi, cháy rồi……”
Ngoài sân lập tức vọng lại tiếng bước chân, sau đó là tiếng thùng nước va nhau, tiếng kêu to……
Cao Thừa nghe bên ngoài ồn ào thì mở cửa ra xem, ngoài sân kêu loạn.
“Tướng quân!” Một tên vội vàng chạy tới la lên, “Phòng nhốt người cháy rồi!”
“Cái gì?!” Cao Thừa biến sắc, đang muốn đi xem thì lại có người chạy đến báo: “Tướng quân, lão đầu họ Ngụy kia tới rồi.”
Cao Thừa nhanh chóng suy xét, ngừng một chút rồi nói: “Không thể để lão đầu kia biết phòng cháy, giữ nguyên kế hoạch mà làm!”
Ngụy Dung đứng ngoài cổng thấy Cao Thừa dẫn theo mấy tên liền trầm giọng nói: “Thì ra là ngươi! Con gái ta đâu?!”
Cao Thừa nhìn đao trong tay hắn: “Muốn gặp con gái ngươi thì vứt đao đi.”
Ngụy Dung nắm chặt đao nói: “Ta muốn gặp con ta trước đã!”
Cao Thừa không đồng ý, “Ném đao đi, thúc thủ chịu trói liền cho ngươi gặp con gái.”
Ngụy Dung cũng không đồng ý, “Ta phải gặp con ta trước!”
Cao Thừa: “Ném đao trước!”
Ngụy Dung: “Gặp con ta trước!”
Hai người cò kè mặc cả hơn nửa ngày vẫn không có kết quả.
Ngụy Dung bỗng nhiên hít mũi, cảm thấy kỳ quái. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy trong sân khói bốc cuồn cuộn.
“Sao…… sao lại có khói?” Hắn nghĩ một chút rồi giật mình nói, “Ngươi muốn đốt chết con gái ta à?!”
Cao Thừa oan uổng đáp: “Không phải ta! Có quỷ mới biết tại sao nơi đó lại cháy!”
Ngụy Dung càng giật mình, “Thật sự muốn đốt con gái ta?! Lão tử liều mạng với ngươi!”
Hắn tức giận rút đao chém tới.
Cao Thừa hung ác nói: “Nếu ngươi dám manh động thì ta sẽ giết con gái ngươi……”
Hắn còn chưa nói hết thì đã thấy Ngụy Thanh Đồng từ bên trong chạy ra, “Cha!”
Sau lưng còn có Khuất Phong Vân và thư sinh mặt trắng kia đi theo.
Ngụy Dung mừng rỡ: “Nha đầu!”
Cao Thừa vội vàng gọi hộ vệ sau lưng, “Bắt lấy nàng ta!”
Lúc này không biết từ đâu xông ra mười ám vệ bao vây đám người của Cao Thừa.
Mộ Dung Diễn ung dung đi tới cười nói: “Cao tướng quân đã đi còn quay lại là vì không nỡ xa Đại Diên à?”
“Ngươi……” Cao Thừa cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chặp.
“Tướng quân đã không nỡ,” Mộ Dung Diễn chậm rãi nói, “Thì đừng đi nữa, Đại Diên của ta năm nay mưa thuận gió hoà nên thu hoạch rất tốt, không bỏ đói tướng quân đâu.”
Trong sân khói đặc lượn lờ, ngoài cửa đao kiếm loảng xoảng kinh động chim bay.
*
Đám người Cao Thừa bị Mộ Dung Diễn áp tải về cung nhốt vào thiên lao.
Mộ Dung Diễn về Đông Cung hùng hồn viết một bài văn rất dài giận dữ mắng mỏ Bắc Kỳ hèn hạ vô sỉ, không từ thủ đoạn hãm hại trung thần Đại Diên, có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục……
Cố Lang thấy hắn viết động lòng người như vậy liền nói: “Ngươi có tài viết văn thế này thì nên viết thoại bản đi.”
“Ai mua nổi thoại bản do Thái tử viết chứ?” Mộ Dung Diễn gác bút, thỏa mãn gật đầu rồi ôm Cố Lang bên cạnh nói, “Nhưng nếu ngươi muốn đọc thì ta liền viết cho ngươi.”
Cố Lang: “Không muốn đọc. Nhất định không phải thoại bản gì đứng đắn.”
Mộ Dung Diễn dán lòng bàn tay lên eo nhỏ của y, xích lại gần nói: “Nhưng ta muốn viết.”
Cố Lang ngăn chặn bàn tay sờ loạn của hắn, giãy một hồi nhưng không thoát được.
“Ngươi có còn nhớ……” Mộ Dung Diễn tựa vào trán y, “Ta trúng xuân dược không?”
Đầu ngón tay Cố Lang run rẩy, “Ta không rảnh nói đùa với ngươi…… Ưm……”
Đôi môi ấm áp bỗng nhiên phủ lên, hơi thở quấn lấy nhau như lửa cháy trêи thảo nguyên.
“Nếu ta trúng thuốc,” Mộ Dung Diễn cắn môi y nói khẽ, “Ngươi sẽ làm thế nào?”
Cố Lang nắm tay áo hắn, “Ngươi không có……”
Mộ Dung Diễn: “Nếu trúng thì sao? Ngươi có giải cho ta không?”
Cố Lang nắm chặt mười ngón, không nói gì.
Mộ Dung Diễn cười khẽ một tiếng: “Nếu ngươi không nói thì bây giờ ta tự uống.”
Cố Lang: “……”
Tác giả :
Trường Yên