Người Tới Không Tốt
Chương 31: Không có Chu Tiêu
Người tới không tốt March 18, 2015 Leave a comment
Hôm sau, bộ phận Nhân sự tập đoàn Âu Hải mở cuộc họp sáng, Đổng Hạo Tường mấy ngày không gặp đã về từ vùng khác. Cuộc họp sáng tổ chức cùng với bộ phận PR, cùng nhau bàn bạc công việc xử lý khắc phục hậu quả tai nạn lần này. Bộ phận Nhân sự phụ trách đối nội, bộ phận PR phụ trách đối ngoại, cuộc họp kéo dài hai tiếng mới kết thúc.
*PR (Public relations): Quan hệ công chúng.
Thời gian buổi sáng cấp bách, Đổng Hạo Tường vẫn chưa ăn gì, sau khi tan họp anh ta đi tới phòng trà nước tìm thức ăn, mới vừa mở một túi bánh mì, liền thấy Âu Duy Diệu cầm ly nước đi vào.
Âu Duy Diệu nói: “Đổng sir, anh chưa ăn sáng?”
“Chưa kịp ăn. Mấy bữa nay chúng tôi không ở đây, trong công việc có vấn đề gì không?”
Âu Duy Diệu rót cà phê: “Không có vấn đề gì. Đổng sir, anh uống cà phê không, tôi rót cho anh một ly?”
“Không cần, tôi uống trà.”
Âu Duy Diệu rót cà phê xong, nâng ly lên nhấp một ngụm, đột nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi Đổng sir, Phương Dĩ đã tìm anh chưa?”
“Phương Dĩ?”
“Chính là Phương Dĩ bên phòng Marketing.”
“Tôi biết, cô ấy làm sao?”
Âu Duy Diệu cười nói: “Mấy ngày nay anh không ở đây, mỗi ngày Phương Dĩ đều tới tìm anh, luôn hỏi tôi khi nào anh về. Tôi tưởng cô ấy có chuyện gì gấp.”
“Ồ?”
Âu Duy Diệu nói tiếp: “Hỏi cô ấy có chuyện gì cô ấy cũng không nói. À đúng rồi, tôi chưa được anh đồng ý đã cho cô ấy số điện thoại di động của anh. Xin lỗi anh.”
“Không sao, có điều tôi chưa nhận được cuộc gọi từ số lạ nào.”
“Có thể cô ấy xấu hổ?” Âu Duy Diệu cười khẽ, “Bình thường cô ấy tùy tiện, không ngờ còn có thể có lúc ngại ngùng.”
Đổng Hạo Tường hỏi: “Cô rất quen với Phương Dĩ? Chắc hai người cũng mới quen nhau lúc đào tạo nhỉ?”
“Đúng vậy, chính là mới quen nhau lúc đào tạo. Lúc đầu chúng tôi cũng không qua lại, sau đó Phương Dĩ hỏi tôi chuyện liên quan đến anh, chúng tôi mới dần trò chuyện.”
“Chuyện của tôi? Cô ấy đã hỏi những gì?”
Âu Duy Diệu nói: “Cũng không hỏi gì. Lúc đó tôi mới vừa vào phòng Nhân sự, thực ra không biết gì cả. Ban đầu tôi còn tưởng Đổng sir anh đã kết hôn rồi, sau đó mới biết Đổng sir anh chưa kết hôn, những thứ này đều là sau này Phương Dĩ nói cho tôi biết, kì thực cô ấy biết nhiều hơn tôi, tôi nên hỏi thăm cô ấy mới phải.”
Đổng Hạo Tường rất bình tĩnh cười nói: “Thế sao? Mấy cô nhóc các cô, thì ra cũng thích hỏi thăm tám chuyện.”
Buổi trưa ăn cơm, Phương Dĩ biết được Đổng Hạo Tường đã về từ miệng Âu Duy Diệu, vội vàng hỏi: “Bây giờ anh ấy ở đây, sẽ tới ăn trưa chứ?”
Âu Duy Diệu trêu: “Cái dáng vẻ này của cô dễ khiến người khác hiểu lầm lắm. Có phải có ý với Đổng sir không?”
Phương Dĩ lập tức phủ nhận: “Đây là chuyện dứt khoát không có khả năng xảy ra!”
Âu Duy Diệu không trêu cô nữa: “Đổng sir đi ăn bên ngoài với Giám đốc, nếu cô có chuyện tìm anh ấy, chi bằng lúc tan làm tới đợi.”
Phương Dĩ chịu đựng tới giờ tan làm, chạy thẳng tới toilet bên ngoài phòng Nhân sự ôm cây đợi thỏ. Chu Tiêu gọi điện thoại tới nói: “Tan làm chưa? Tôi tới đón em.”
“Không cần, hôm nay tôi có chút việc, về trễ một chút.”
“Mấy giờ về?”
“Không biết.”
Chu Tiêu nói: “Cái gì gọi là không biết. Bảy giờ nhất định phải về, tôi có chuyện tìm em.”
Nhân viên đi về, Phương Dĩ nhìn thấy Đổng Hạo Tường và Giám đốc Nhân sự cùng đi ra, vội vàng nói với Chu Tiêu: “Biết rồi biết rồi, không nói với anh nữa!”
Cúp điện thoại, cô giả vờ như mới vừa đi vệ sinh xong, vẫy nước trên tay đi về phía thang máy. Đổng Hạo Tường thấy cô, kinh ngạc nói: “Phương Dĩ, sao cô ở đây?”
Phương Dĩ cười nói: “Tôi đến tìm Âu Duy Diệu, ai ngờ cô ấy đã đi rồi.” Sau đó lại lên tiếng chào hỏi Giám đốc. Giám đốc gật đầu một cái, thái độ lạnh nhạt đối với Phương Dĩ.
Ba người đi vào thang máy, Phương Dĩ thuận miệng quan tâm đến tai nạn của công nhân lần này, cho đến khi thang máy gần tới bãi đậu xe ngầm, Đổng Hạo Tường mới nhắc cô: “Cô đi tầng mấy?”
Phương Dĩ ảo não: “Ôi, tôi quên nhấn tầng rồi.”
Đã không kịp, thang máy đã tới tầng cuối, Giám đốc trực tiếp lái xe rời khỏi. Đổng Hạo Tường hỏi Phương Dĩ: “Cô đi đâu, tôi đưa cô một đoạn?”
Phương Dĩ cầu còn không được: “Làm phiền anh rồi, Đổng sir.”
Ngồi lên xe, Phương Dĩ cười nói: “Tôi nhớ lần trước có hỏi Đổng sir người nào làm bộ phận nào, Đổng sir lại nói đúng hết, quá thần kì! Tôi nói cho Âu Duy Diệu, Âu Duy Diệu còn không tin. Đúng rồi, lần trước tôi vẫn chưa hỏi xong…”
Phương Dĩ còn chưa nói xong, Đổng Hạo Tường đột nhiên nói: “Đã ăn tối chưa? Hôm nay tôi bận cả ngày, buổi trưa cũng chỉ nhớ công việc, cơm cũng chưa ăn hai bữa, bây giờ hơi đói.”
Phương Dĩ lập tức nói: “Tôi biết nhà hàng có món ăn rất ngon, ở gần đây thôi.”
Nhà hàng này Phương Dĩ đã tới hai lần, lần đầu cùng với Tưởng Dư Phi và Chu Tiêu, lần hai cùng với Tưởng Dư Phi và Âu Duy Diệu. Lần này tới cùng Đổng Hạo Tường, cô khách sáo dè dặt hiếm thấy, không gọi món gì cả, chỉ nghĩ sau khi làm xong đi ngay, do đó món ăn vừa đưa lên đủ, cô lập tức chuyển về đề tài trước đó, nhưng Đổng Hạo Tường lại quan tâm tới cô, hỏi cuộc sống công việc của cô thế nào, có hài lòng với phúc lợi của tập đoàn hay không. Không bao lâu Phương Dĩ lại muốn để anh ta làm “máy tính sống”, Đổng Hạo Tường cười cô: “Sao còn giống một đứa trẻ vậy? Lúc đào tạo tôi đã chú ý đến cô, trong mười mấy người mới, chỉ có cô thích náo nhiệt nhất, lúc nghỉ giữa giờ cũng không chịu ngồi yên, chạy tới chạy lui khắp nơi.”
Phương Dĩ cười giễu: “Có sao? Cũng tạm thôi.” Dừng một chút lại nói, “Đổng sir, anh vẫn chưa trả lời.”
Đổng Hạo Tường suy nghĩ một chút, nói: “Cái tên Lý Cường này quá phổ biến. Trong ấn tượng của tôi, hai bộ phận trong tập đoàn đều có người tên Lý Cường.”
Phương Dĩ cười nói: “Vậy chúng ta đổi một cái tên không phổ biến, Phương Chí Chiêu!”
“Phương Chí Chiêu?” Đổng Hạo Tường hơi nhíu mày, “Phương Chí Chiêu… Tên này hơi lạ, cũng là người trong tập đoàn chúng ta?”
“Đúng vậy!”
Đổng Hạo Tường lắc đầu: “Không có ấn tượng gì. Có phải tên cô tự đặt không?”
Phương Dĩ nói: “Không có, thực sự là nhân viên của tập đoàn chúng ta.”
“Vậy anh ta là người của bộ phận nào?”
Phương Dĩ cười: “Đổng sir, anh tự nghĩ, sau khi nghĩ ra rồi đổi lấy câu trả lời với tôi.”
Phương Dĩ thất vọng, không ngờ làm đi làm lại lâu như vậy, Đổng Hạo Tường lại không có ấn tượng với cái tên Phương Chí Chiêu này. Bữa tối kết thúc, Đổng Hạo Tường đưa Phương Dĩ về. Hoàng hôn buông xuống, cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ vẫn chưa bắt đầu, dòng xe chạy trên đường như dệt cửi. Đổng Hạo Tường thấy Phương Dĩ không sôi nổi như trước, hỏi cô: “Sao thế, mệt à?”
Phương Dĩ nói: “Cũng tạm. Đổng sir, thực ra anh không cần đưa tôi về, để tôi xuống trạm tàu điện ngầm phía trước là được rồi.” Nói xong điện thoại reo, Phương Dĩ thấy tên Chu Tiêu nhấp nháy trên màn hình, lúc này mới để ý đã bảy giờ rưỡi, vội vàng nghe.
Chu Tiêu trực tiếp phủ đầu: “Phương Dĩ, đi lêu lổng ở đâu rồi!”
Phương Dĩ che micro: “Tôi tới ngay đây.”
Chu Tiêu chất vấn: “Em đang ở đâu, sao nói chuyện lén lút vậy?”
“Anh mới lén lút!” Phương Dĩ hạ thấp giọng, “Tôi tới ngay đây, đi tàu điện ngầm về. Ơ, đợi chút.”
Phương Dĩ để di động xuống nhìn về phía trước, quốc lộ tắc nghẽn biến thành con đường ít người rộng rãi, cô khó hiểu: “Đổng sir, đây không phải là đường đến trạm tàu điện ngầm mà. Chỗ này là chỗ nào?”
Đổng Hạo Tường nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Nghe nói mấy ngày nay cô luôn tìm tôi?”
“Hả?”
“Sao không gọi điện thoại cho tôi, không phải tôi đã cho cô danh thiếp sao?”
Phương Dĩ ngượng ngùng: “À, ngày đó không cẩn thận làm mất rồi.”
Đổng Hạo Tường tiện tay mở ngăn kéo trên bàn lái, lấy một tấm danh thiếp ra: “Cho cô thêm một tấm.” Sau đó đưa danh thiếp vào tay Phương Dĩ, thuận thế nắm tay cô, ngón cái chạm vào đùi cô, Đổng Hạo Tường nói: “Thời tiết lạnh rồi, sao còn mặc váy đi làm?”
Phương Dĩ kinh hãi, lưng cứng ngắc, lấy lại tinh thần rút tay mình ra. Đổng Hạo Tường thuận thế đặt tay lên đùi cô: “Tới nhà tôi ngồi một chút? Phía trước là khu biệt thự.”
Phương Dĩ dùng sức đẩy tay anh ta ra: “Đổng sir, để tôi xuống xe ở đây là được.”
Đổng Hạo Tường cười nói: “Cô vừa tới tìm tôi, vừa cố ý chờ bên ngoài thang máy, còn cố tình không nhấn số tầng. Phương Dĩ, mọi người đều là người trưởng thành, tôi đã cho cô danh thiếp, cô có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
Thứ đàn ông yêu nhất không gì khác ngoài tiền, quyền, phụ nữ. Đổng Hạo Tường thích phụ nữ, trong tập đoàn việc này hoàn toàn không phải là bí mật. Lúc anh ta làm việc thì nghiêm cẩn, trong đời tư lại không đứng đắn như bề ngoài, phụ nữ muốn mượn vị trí cấp trên của anh ta mỗi năm đều có. Hôm nay Giám đốc Nhân sự nhìn thấy Phương Dĩ, nguyên nhân về thái độ lãnh đạo đối với cô đã ở ngay đây. Phương Dĩ tuyệt đối không ngờ bề ngoài Đổng Hạo Tường ngay thẳng, lại là mặt người dạ thú. Cô lạnh lùng nói: “Đổng sir, tôi muốn xuống xe ở đây, mời anh dừng xe.”
Đổng Hạo Tường liếc về phía cô, xe đã lái khỏi trung tâm thành phố, “Phương Dĩ, cô muốn gì, thăng chức hay yêu cầu khác. Tùy cô đưa ra, tôi đều có thể thỏa mãn cô.”
“Tôi muốn xuống xe!”
Đổng Hạo Tường cười nói: “Đã lên xe tôi, không có xuống dễ như vậy. Người vừa gọi điện thoại cho cô là bạn trai của cô?” Anh ta đưa tay ra, đoạt lấy di động của Phương Dĩ. Phương Dĩ nhất thời không đề phòng, di động trong nháy mắt rơi vào tay anh ta, “Tối nay ở chỗ tôi.”
Phương Dĩ không định giành lại di động. Cô mở cửa xe, cửa xe đã khóa, Đổng Hạo Tường không hề lo ngại: “Đừng tốn công. Tôi sẽ không để cô đi, trò cự tuyệt còn săn đón tôi cũng thấy nhiều rồi, vừa phải thì thôi.”
Phương Dĩ cười khẩy: “Không thả tôi đi? Nhìn cho rõ ai đi trước!” Sau đó liền đoạt lấy tay lái, duỗi chân ra đạp chân Đổng Hạo Tường, không để cho ông ta đạp chân ga, trong chốc lát xe xiêu xiêu vẹo vẹo, Đổng Hạo Tường la: “Cô điên rồi!”
Phương Dĩ quát: “Anh có dừng không, không dừng thì đụng xe ngay lập tức!”
“Tôi dừng tôi dừng, cô đừng di chuyển!”
Xe dừng lại ngay lập tức, Đổng Hạo Tường lại không mở cửa mà lập tức chặn Phương Dĩ. Phương Dĩ la to, đánh một phát vào mũi Đổng Hạo Tường, nhào về phía bàn lái mở khóa cửa, nhanh chóng lao xuống xe. Đổng Hạo Tường đau chảy nước mắt, che mũi chửi ầm lên, chạy xuống xe đuổi theo cô. Đuổi vài bước thấy Phương Dĩ chạy quá nhanh, anh ta lại quay về xe, lái xe đuổi theo cô.
Trên đường dẫn đến khu biệt thự không hề có người đi đường, vài chiếc xe chạy qua lại làm như không thấy Phương Dĩ cầu cứu. Chẳng mấy chốc xe phía sau đã đuổi tới, hai chân Phương Dĩ đấu không lại bốn chân, cô vừa kêu cứu mạng vừa quan sát đánh giá tình hình đường xá, xoay người chạy về phía bụi cỏ ven đường. Bên bụi cỏ có một hàng đại thụ, cô ôm cây đạp chân, hai ba lần liền trèo lên.
Đổng Hạo Tường dừng xe, kinh ngạc thấy Phương Dĩ đã trèo lên cây giống như một con khỉ nhỏ, la lên: “Phương Dĩ, xuống đây!”
Phương Dĩ nhìn về phía xa, lại không thấy bất kì người và xe nào, cô kêu lớn: “Cứu mạng, cứu mạng ——”
Đổng Hạo Tường quay đầu nhìn đường, rồi nói với Phương Dĩ: “Cô đừng phí sức, hoàn toàn không có người. Cô xuống đây, chúng ta trò chuyện một chút!”
Phương Dĩ tiện tay ngắt cành lá trái cây trên cây, ném về phía Đổng Hạo Tường: “Hoặc anh đi ngay, hoặc đợi tôi ở đây gọi cảnh sát tới khiến anh thân bại danh liệt!”
“Ở đây không có xe, tôi đi rồi thì cô không về được. Cô xuống đây, tôi đưa cô về!”
Phương Dĩ cười khẩy, vững vàng bám cành cây, lại bắt đầu hái trái cây ném xuống. Đổng Hạo Tường bị ép đi xa, nhưng từ đầu đến cuối không rời đi, lúc hết sạch sự kiên nhẫn rốt cuộc anh ta cởi lớp ngụy trang, “Cô có gan thì ở trên cây đừng xuống! Cô xuống tôi sẽ xử cô ngay tại đây!”
Phương Dĩ chỉ hận trong người không có điện thoại di động cũng không có máy ghi âm, nếu không nhất định thu câu này lại, ngày mai vạch trần bộ mặt thật của anh ta. Cô lại trèo về phía một cành khô khá to bên cạnh, sau khi ngồi xuống, giắt hai chân lơ lửng, tiện thể hái hai quả trái cây. Đổng Hạo Tường tưởng cô lại muốn ném, phản xạ có điều kiện rụt ra sau. Phương Dĩ nhếch môi, lau trái cây vào áo, cắn một cái nói: “Hơi chát, cũng được. Đổng Hạo Tường, anh có gan thì đừng đi, tôi ở cùng anh đến sáng. Vừa rồi lúc chúng ta ở trong xe di động của tôi vẫn chưa cúp máy, bạn trai tôi nhất định sẽ tìm được tôi, đến lúc đó xem thử rốt cuộc là anh xử tôi, hay tôi để cảnh sát xử anh, khiến anh vào tù nhặt xà bông!”
Sắc mặt Đổng Hạo Tường tái mét. Phương Dĩ nhàn nhã thoải mái lắc chân, ăn một trái xong, lại ném một trái xuống, vừa vặn đập trúng đầu Đổng Hạo Tường. Cô cười lớn: “Mời anh ăn, đừng lãng phí!” Nói xong ngừng lại, trên con đường đối diện có một chiếc xe màu đen không biết đậu từ lúc nào, kiểu xe hình như đã từng quen, cùng kiểu với chiếc xe cũ của Chu Tiêu. Có một người dựa vào nắp capo, ánh sáng chỗ đó không đủ, Phương Dĩ không thấy rõ thân hình anh ta.
Phương Dĩ phấn khởi, bám cành khô gọi đối phương: “Cứu mạng, có người vô lễ với tôi! Cứu mạng!”
Cuối cùng người đó chuyển động, không nhanh không chậm đi ra khỏi bóng tối, đi về phía bên này đường. Phương Dĩ thấy rõ mặt anh ta, tiếng kêu không khỏi dừng lại.
Đồng Lập Đông ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Dĩ, lại đưa ánh mắt dừng lại trên gương mặt khẩn trương của Đổng Hạo Tường, chế nhạo: “Ánh mắt gì thế?”
Hôm sau, bộ phận Nhân sự tập đoàn Âu Hải mở cuộc họp sáng, Đổng Hạo Tường mấy ngày không gặp đã về từ vùng khác. Cuộc họp sáng tổ chức cùng với bộ phận PR, cùng nhau bàn bạc công việc xử lý khắc phục hậu quả tai nạn lần này. Bộ phận Nhân sự phụ trách đối nội, bộ phận PR phụ trách đối ngoại, cuộc họp kéo dài hai tiếng mới kết thúc.
*PR (Public relations): Quan hệ công chúng.
Thời gian buổi sáng cấp bách, Đổng Hạo Tường vẫn chưa ăn gì, sau khi tan họp anh ta đi tới phòng trà nước tìm thức ăn, mới vừa mở một túi bánh mì, liền thấy Âu Duy Diệu cầm ly nước đi vào.
Âu Duy Diệu nói: “Đổng sir, anh chưa ăn sáng?”
“Chưa kịp ăn. Mấy bữa nay chúng tôi không ở đây, trong công việc có vấn đề gì không?”
Âu Duy Diệu rót cà phê: “Không có vấn đề gì. Đổng sir, anh uống cà phê không, tôi rót cho anh một ly?”
“Không cần, tôi uống trà.”
Âu Duy Diệu rót cà phê xong, nâng ly lên nhấp một ngụm, đột nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi Đổng sir, Phương Dĩ đã tìm anh chưa?”
“Phương Dĩ?”
“Chính là Phương Dĩ bên phòng Marketing.”
“Tôi biết, cô ấy làm sao?”
Âu Duy Diệu cười nói: “Mấy ngày nay anh không ở đây, mỗi ngày Phương Dĩ đều tới tìm anh, luôn hỏi tôi khi nào anh về. Tôi tưởng cô ấy có chuyện gì gấp.”
“Ồ?”
Âu Duy Diệu nói tiếp: “Hỏi cô ấy có chuyện gì cô ấy cũng không nói. À đúng rồi, tôi chưa được anh đồng ý đã cho cô ấy số điện thoại di động của anh. Xin lỗi anh.”
“Không sao, có điều tôi chưa nhận được cuộc gọi từ số lạ nào.”
“Có thể cô ấy xấu hổ?” Âu Duy Diệu cười khẽ, “Bình thường cô ấy tùy tiện, không ngờ còn có thể có lúc ngại ngùng.”
Đổng Hạo Tường hỏi: “Cô rất quen với Phương Dĩ? Chắc hai người cũng mới quen nhau lúc đào tạo nhỉ?”
“Đúng vậy, chính là mới quen nhau lúc đào tạo. Lúc đầu chúng tôi cũng không qua lại, sau đó Phương Dĩ hỏi tôi chuyện liên quan đến anh, chúng tôi mới dần trò chuyện.”
“Chuyện của tôi? Cô ấy đã hỏi những gì?”
Âu Duy Diệu nói: “Cũng không hỏi gì. Lúc đó tôi mới vừa vào phòng Nhân sự, thực ra không biết gì cả. Ban đầu tôi còn tưởng Đổng sir anh đã kết hôn rồi, sau đó mới biết Đổng sir anh chưa kết hôn, những thứ này đều là sau này Phương Dĩ nói cho tôi biết, kì thực cô ấy biết nhiều hơn tôi, tôi nên hỏi thăm cô ấy mới phải.”
Đổng Hạo Tường rất bình tĩnh cười nói: “Thế sao? Mấy cô nhóc các cô, thì ra cũng thích hỏi thăm tám chuyện.”
Buổi trưa ăn cơm, Phương Dĩ biết được Đổng Hạo Tường đã về từ miệng Âu Duy Diệu, vội vàng hỏi: “Bây giờ anh ấy ở đây, sẽ tới ăn trưa chứ?”
Âu Duy Diệu trêu: “Cái dáng vẻ này của cô dễ khiến người khác hiểu lầm lắm. Có phải có ý với Đổng sir không?”
Phương Dĩ lập tức phủ nhận: “Đây là chuyện dứt khoát không có khả năng xảy ra!”
Âu Duy Diệu không trêu cô nữa: “Đổng sir đi ăn bên ngoài với Giám đốc, nếu cô có chuyện tìm anh ấy, chi bằng lúc tan làm tới đợi.”
Phương Dĩ chịu đựng tới giờ tan làm, chạy thẳng tới toilet bên ngoài phòng Nhân sự ôm cây đợi thỏ. Chu Tiêu gọi điện thoại tới nói: “Tan làm chưa? Tôi tới đón em.”
“Không cần, hôm nay tôi có chút việc, về trễ một chút.”
“Mấy giờ về?”
“Không biết.”
Chu Tiêu nói: “Cái gì gọi là không biết. Bảy giờ nhất định phải về, tôi có chuyện tìm em.”
Nhân viên đi về, Phương Dĩ nhìn thấy Đổng Hạo Tường và Giám đốc Nhân sự cùng đi ra, vội vàng nói với Chu Tiêu: “Biết rồi biết rồi, không nói với anh nữa!”
Cúp điện thoại, cô giả vờ như mới vừa đi vệ sinh xong, vẫy nước trên tay đi về phía thang máy. Đổng Hạo Tường thấy cô, kinh ngạc nói: “Phương Dĩ, sao cô ở đây?”
Phương Dĩ cười nói: “Tôi đến tìm Âu Duy Diệu, ai ngờ cô ấy đã đi rồi.” Sau đó lại lên tiếng chào hỏi Giám đốc. Giám đốc gật đầu một cái, thái độ lạnh nhạt đối với Phương Dĩ.
Ba người đi vào thang máy, Phương Dĩ thuận miệng quan tâm đến tai nạn của công nhân lần này, cho đến khi thang máy gần tới bãi đậu xe ngầm, Đổng Hạo Tường mới nhắc cô: “Cô đi tầng mấy?”
Phương Dĩ ảo não: “Ôi, tôi quên nhấn tầng rồi.”
Đã không kịp, thang máy đã tới tầng cuối, Giám đốc trực tiếp lái xe rời khỏi. Đổng Hạo Tường hỏi Phương Dĩ: “Cô đi đâu, tôi đưa cô một đoạn?”
Phương Dĩ cầu còn không được: “Làm phiền anh rồi, Đổng sir.”
Ngồi lên xe, Phương Dĩ cười nói: “Tôi nhớ lần trước có hỏi Đổng sir người nào làm bộ phận nào, Đổng sir lại nói đúng hết, quá thần kì! Tôi nói cho Âu Duy Diệu, Âu Duy Diệu còn không tin. Đúng rồi, lần trước tôi vẫn chưa hỏi xong…”
Phương Dĩ còn chưa nói xong, Đổng Hạo Tường đột nhiên nói: “Đã ăn tối chưa? Hôm nay tôi bận cả ngày, buổi trưa cũng chỉ nhớ công việc, cơm cũng chưa ăn hai bữa, bây giờ hơi đói.”
Phương Dĩ lập tức nói: “Tôi biết nhà hàng có món ăn rất ngon, ở gần đây thôi.”
Nhà hàng này Phương Dĩ đã tới hai lần, lần đầu cùng với Tưởng Dư Phi và Chu Tiêu, lần hai cùng với Tưởng Dư Phi và Âu Duy Diệu. Lần này tới cùng Đổng Hạo Tường, cô khách sáo dè dặt hiếm thấy, không gọi món gì cả, chỉ nghĩ sau khi làm xong đi ngay, do đó món ăn vừa đưa lên đủ, cô lập tức chuyển về đề tài trước đó, nhưng Đổng Hạo Tường lại quan tâm tới cô, hỏi cuộc sống công việc của cô thế nào, có hài lòng với phúc lợi của tập đoàn hay không. Không bao lâu Phương Dĩ lại muốn để anh ta làm “máy tính sống”, Đổng Hạo Tường cười cô: “Sao còn giống một đứa trẻ vậy? Lúc đào tạo tôi đã chú ý đến cô, trong mười mấy người mới, chỉ có cô thích náo nhiệt nhất, lúc nghỉ giữa giờ cũng không chịu ngồi yên, chạy tới chạy lui khắp nơi.”
Phương Dĩ cười giễu: “Có sao? Cũng tạm thôi.” Dừng một chút lại nói, “Đổng sir, anh vẫn chưa trả lời.”
Đổng Hạo Tường suy nghĩ một chút, nói: “Cái tên Lý Cường này quá phổ biến. Trong ấn tượng của tôi, hai bộ phận trong tập đoàn đều có người tên Lý Cường.”
Phương Dĩ cười nói: “Vậy chúng ta đổi một cái tên không phổ biến, Phương Chí Chiêu!”
“Phương Chí Chiêu?” Đổng Hạo Tường hơi nhíu mày, “Phương Chí Chiêu… Tên này hơi lạ, cũng là người trong tập đoàn chúng ta?”
“Đúng vậy!”
Đổng Hạo Tường lắc đầu: “Không có ấn tượng gì. Có phải tên cô tự đặt không?”
Phương Dĩ nói: “Không có, thực sự là nhân viên của tập đoàn chúng ta.”
“Vậy anh ta là người của bộ phận nào?”
Phương Dĩ cười: “Đổng sir, anh tự nghĩ, sau khi nghĩ ra rồi đổi lấy câu trả lời với tôi.”
Phương Dĩ thất vọng, không ngờ làm đi làm lại lâu như vậy, Đổng Hạo Tường lại không có ấn tượng với cái tên Phương Chí Chiêu này. Bữa tối kết thúc, Đổng Hạo Tường đưa Phương Dĩ về. Hoàng hôn buông xuống, cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ vẫn chưa bắt đầu, dòng xe chạy trên đường như dệt cửi. Đổng Hạo Tường thấy Phương Dĩ không sôi nổi như trước, hỏi cô: “Sao thế, mệt à?”
Phương Dĩ nói: “Cũng tạm. Đổng sir, thực ra anh không cần đưa tôi về, để tôi xuống trạm tàu điện ngầm phía trước là được rồi.” Nói xong điện thoại reo, Phương Dĩ thấy tên Chu Tiêu nhấp nháy trên màn hình, lúc này mới để ý đã bảy giờ rưỡi, vội vàng nghe.
Chu Tiêu trực tiếp phủ đầu: “Phương Dĩ, đi lêu lổng ở đâu rồi!”
Phương Dĩ che micro: “Tôi tới ngay đây.”
Chu Tiêu chất vấn: “Em đang ở đâu, sao nói chuyện lén lút vậy?”
“Anh mới lén lút!” Phương Dĩ hạ thấp giọng, “Tôi tới ngay đây, đi tàu điện ngầm về. Ơ, đợi chút.”
Phương Dĩ để di động xuống nhìn về phía trước, quốc lộ tắc nghẽn biến thành con đường ít người rộng rãi, cô khó hiểu: “Đổng sir, đây không phải là đường đến trạm tàu điện ngầm mà. Chỗ này là chỗ nào?”
Đổng Hạo Tường nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Nghe nói mấy ngày nay cô luôn tìm tôi?”
“Hả?”
“Sao không gọi điện thoại cho tôi, không phải tôi đã cho cô danh thiếp sao?”
Phương Dĩ ngượng ngùng: “À, ngày đó không cẩn thận làm mất rồi.”
Đổng Hạo Tường tiện tay mở ngăn kéo trên bàn lái, lấy một tấm danh thiếp ra: “Cho cô thêm một tấm.” Sau đó đưa danh thiếp vào tay Phương Dĩ, thuận thế nắm tay cô, ngón cái chạm vào đùi cô, Đổng Hạo Tường nói: “Thời tiết lạnh rồi, sao còn mặc váy đi làm?”
Phương Dĩ kinh hãi, lưng cứng ngắc, lấy lại tinh thần rút tay mình ra. Đổng Hạo Tường thuận thế đặt tay lên đùi cô: “Tới nhà tôi ngồi một chút? Phía trước là khu biệt thự.”
Phương Dĩ dùng sức đẩy tay anh ta ra: “Đổng sir, để tôi xuống xe ở đây là được.”
Đổng Hạo Tường cười nói: “Cô vừa tới tìm tôi, vừa cố ý chờ bên ngoài thang máy, còn cố tình không nhấn số tầng. Phương Dĩ, mọi người đều là người trưởng thành, tôi đã cho cô danh thiếp, cô có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
Thứ đàn ông yêu nhất không gì khác ngoài tiền, quyền, phụ nữ. Đổng Hạo Tường thích phụ nữ, trong tập đoàn việc này hoàn toàn không phải là bí mật. Lúc anh ta làm việc thì nghiêm cẩn, trong đời tư lại không đứng đắn như bề ngoài, phụ nữ muốn mượn vị trí cấp trên của anh ta mỗi năm đều có. Hôm nay Giám đốc Nhân sự nhìn thấy Phương Dĩ, nguyên nhân về thái độ lãnh đạo đối với cô đã ở ngay đây. Phương Dĩ tuyệt đối không ngờ bề ngoài Đổng Hạo Tường ngay thẳng, lại là mặt người dạ thú. Cô lạnh lùng nói: “Đổng sir, tôi muốn xuống xe ở đây, mời anh dừng xe.”
Đổng Hạo Tường liếc về phía cô, xe đã lái khỏi trung tâm thành phố, “Phương Dĩ, cô muốn gì, thăng chức hay yêu cầu khác. Tùy cô đưa ra, tôi đều có thể thỏa mãn cô.”
“Tôi muốn xuống xe!”
Đổng Hạo Tường cười nói: “Đã lên xe tôi, không có xuống dễ như vậy. Người vừa gọi điện thoại cho cô là bạn trai của cô?” Anh ta đưa tay ra, đoạt lấy di động của Phương Dĩ. Phương Dĩ nhất thời không đề phòng, di động trong nháy mắt rơi vào tay anh ta, “Tối nay ở chỗ tôi.”
Phương Dĩ không định giành lại di động. Cô mở cửa xe, cửa xe đã khóa, Đổng Hạo Tường không hề lo ngại: “Đừng tốn công. Tôi sẽ không để cô đi, trò cự tuyệt còn săn đón tôi cũng thấy nhiều rồi, vừa phải thì thôi.”
Phương Dĩ cười khẩy: “Không thả tôi đi? Nhìn cho rõ ai đi trước!” Sau đó liền đoạt lấy tay lái, duỗi chân ra đạp chân Đổng Hạo Tường, không để cho ông ta đạp chân ga, trong chốc lát xe xiêu xiêu vẹo vẹo, Đổng Hạo Tường la: “Cô điên rồi!”
Phương Dĩ quát: “Anh có dừng không, không dừng thì đụng xe ngay lập tức!”
“Tôi dừng tôi dừng, cô đừng di chuyển!”
Xe dừng lại ngay lập tức, Đổng Hạo Tường lại không mở cửa mà lập tức chặn Phương Dĩ. Phương Dĩ la to, đánh một phát vào mũi Đổng Hạo Tường, nhào về phía bàn lái mở khóa cửa, nhanh chóng lao xuống xe. Đổng Hạo Tường đau chảy nước mắt, che mũi chửi ầm lên, chạy xuống xe đuổi theo cô. Đuổi vài bước thấy Phương Dĩ chạy quá nhanh, anh ta lại quay về xe, lái xe đuổi theo cô.
Trên đường dẫn đến khu biệt thự không hề có người đi đường, vài chiếc xe chạy qua lại làm như không thấy Phương Dĩ cầu cứu. Chẳng mấy chốc xe phía sau đã đuổi tới, hai chân Phương Dĩ đấu không lại bốn chân, cô vừa kêu cứu mạng vừa quan sát đánh giá tình hình đường xá, xoay người chạy về phía bụi cỏ ven đường. Bên bụi cỏ có một hàng đại thụ, cô ôm cây đạp chân, hai ba lần liền trèo lên.
Đổng Hạo Tường dừng xe, kinh ngạc thấy Phương Dĩ đã trèo lên cây giống như một con khỉ nhỏ, la lên: “Phương Dĩ, xuống đây!”
Phương Dĩ nhìn về phía xa, lại không thấy bất kì người và xe nào, cô kêu lớn: “Cứu mạng, cứu mạng ——”
Đổng Hạo Tường quay đầu nhìn đường, rồi nói với Phương Dĩ: “Cô đừng phí sức, hoàn toàn không có người. Cô xuống đây, chúng ta trò chuyện một chút!”
Phương Dĩ tiện tay ngắt cành lá trái cây trên cây, ném về phía Đổng Hạo Tường: “Hoặc anh đi ngay, hoặc đợi tôi ở đây gọi cảnh sát tới khiến anh thân bại danh liệt!”
“Ở đây không có xe, tôi đi rồi thì cô không về được. Cô xuống đây, tôi đưa cô về!”
Phương Dĩ cười khẩy, vững vàng bám cành cây, lại bắt đầu hái trái cây ném xuống. Đổng Hạo Tường bị ép đi xa, nhưng từ đầu đến cuối không rời đi, lúc hết sạch sự kiên nhẫn rốt cuộc anh ta cởi lớp ngụy trang, “Cô có gan thì ở trên cây đừng xuống! Cô xuống tôi sẽ xử cô ngay tại đây!”
Phương Dĩ chỉ hận trong người không có điện thoại di động cũng không có máy ghi âm, nếu không nhất định thu câu này lại, ngày mai vạch trần bộ mặt thật của anh ta. Cô lại trèo về phía một cành khô khá to bên cạnh, sau khi ngồi xuống, giắt hai chân lơ lửng, tiện thể hái hai quả trái cây. Đổng Hạo Tường tưởng cô lại muốn ném, phản xạ có điều kiện rụt ra sau. Phương Dĩ nhếch môi, lau trái cây vào áo, cắn một cái nói: “Hơi chát, cũng được. Đổng Hạo Tường, anh có gan thì đừng đi, tôi ở cùng anh đến sáng. Vừa rồi lúc chúng ta ở trong xe di động của tôi vẫn chưa cúp máy, bạn trai tôi nhất định sẽ tìm được tôi, đến lúc đó xem thử rốt cuộc là anh xử tôi, hay tôi để cảnh sát xử anh, khiến anh vào tù nhặt xà bông!”
Sắc mặt Đổng Hạo Tường tái mét. Phương Dĩ nhàn nhã thoải mái lắc chân, ăn một trái xong, lại ném một trái xuống, vừa vặn đập trúng đầu Đổng Hạo Tường. Cô cười lớn: “Mời anh ăn, đừng lãng phí!” Nói xong ngừng lại, trên con đường đối diện có một chiếc xe màu đen không biết đậu từ lúc nào, kiểu xe hình như đã từng quen, cùng kiểu với chiếc xe cũ của Chu Tiêu. Có một người dựa vào nắp capo, ánh sáng chỗ đó không đủ, Phương Dĩ không thấy rõ thân hình anh ta.
Phương Dĩ phấn khởi, bám cành khô gọi đối phương: “Cứu mạng, có người vô lễ với tôi! Cứu mạng!”
Cuối cùng người đó chuyển động, không nhanh không chậm đi ra khỏi bóng tối, đi về phía bên này đường. Phương Dĩ thấy rõ mặt anh ta, tiếng kêu không khỏi dừng lại.
Đồng Lập Đông ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Dĩ, lại đưa ánh mắt dừng lại trên gương mặt khẩn trương của Đổng Hạo Tường, chế nhạo: “Ánh mắt gì thế?”
Tác giả :
Kim Bính