Người Tới Không Tốt
Chương 22: Bị đau mắt hột
Người tới không tốt March 7, 2015 Leave a comment
Mặt Chu Tiêu u ám, ngồi trên ghế giám đốc, cũng không chào hỏi Phương Dĩ. Phương Dĩ từng gặm chân gà ngâm ớt, miệng quá mặn muốn uống nước, giục Chu Tiêu có chuyện gì thì nói mau, lại không nhịn được thêm một câu: “Tôi thấy sắc mặt anh, gần đây không dễ nổi giận, xem bói lừa anh mười năm tám năm, Phương Dĩ tôi rất… Ơ!” Phương Dĩ nói một nửa, chỉ trích Chu Tiêu, “Anh có lầm không!”
Đột nhiên Chu Tiêu cởi giày, chống hai chân trên bàn làm việc, vớ đen mới tinh. Anh chỉ sàn nhà: “Cho em xem kĩ đế lót giày của tôi.”
Phương Dĩ ghét bỏ: “Anh tưởng anh là gót sen ba tấc*? Gót chân anh như cục gạch, đừng cởi giày tự rước lấy nhục.”
*Gót sen ba tấc: tục bó chân của người Trung Quốc thời xưa.
Chu Tiêu nói: “Em xem không? Tôi để tới trước mặt em cho em xem?”
Phương Dĩ chống nạnh: “Nhân viên của anh nói anh cất giữ ba gói băng vệ sinh có sở thích đặc biệt. Tôi nói anh mua cho mẹ anh, mấy cô ấy nói mẹ anh ở nước ngoài, tôi thuần túy là vì bảo vệ hình ảnh cá nhân của anh mới nói anh lấy băng vệ sinh làm đế lót giày, đúng là làm phúc phải tội!”
“Bảo vệ hình ảnh cá nhân của tôi, sao em không nói là tôi mua giá cao ở chỗ em, sợ em không có tiền xài sẽ chết đói, đưa em một ngàn em không muốn, mua ba gói băng vệ sinh của em em nhận được một trăm, cái này có khác gì tặng tiền không cho em? Em đổi cách tiếp nhận lòng tốt của tôi, chẳng qua là để bản thân vượt qua cửa ải trong lòng!”
Chu Tiêu thoáng cái kéo đề tài tới tâm lý học, Phương Dĩ xoay vòng vòng theo suy nghĩ của anh: “Tôi còn bán một bình tỏi ngâm giấm cho anh!”
Chu Tiêu nhảy đề tài, lại chuyển về băng vệ sinh: “Tôi là ông chủ công ty, trước mặt nhân viên nhất định phải có uy nghiêm. Uy nghiêm em hiểu không, hả? Nói tôi dùng băng vệ sinh làm đế lót giày, em có tin đợi một hồi tôi đi ra ngoài, họ sẽ liên tục lén nhìn chằm chằm giày tôi không?”
Phương Dĩ suy nghĩ một chút: “Không tin!”
“Đánh cược với em, nếu họ làm như thế, hai ngày nghỉ này của em thuộc về tôi!”
Phương Dĩ tỉnh ngộ, thì ra Chu Tiêu muốn hẹn hò với cô. Đáy lòng cô hoan hỉ, nhưng không muốn rơi vào bẫy của anh. Ai ngờ Chu Tiêu lại nói: “Nếu tôi thua, cho em một ngàn!”
Chu Tiêu lạnh lùng đi ra khỏi phòng làm việc, nhân viên đều cúi đầu nghiêm túc làm việc. Phương Dĩ đi sau lưng anh, cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường. xoa tay chuẩn bị nhận tiền bất cứ lúc nào. Chu Tiêu ở phía trước đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Tên Lửa đâu?”
Một nhân viên đáp: “Hình như bệnh trĩ của Tên Lửa phát tác, ở trong toilet.”
Cuộc đối thoại của hai người thành công thu hút sự chú ý của những nhân viên khác, mọi người nhao nhao ngẩng đầu lên, không hẹn mà cùng nhìn về phía Chu Tiêu, tầm mắt rơi chậm rãi từ mặt anh xuống chân anh. Chu Tiêu nhếch mép, mọi người lập tức cúi đầu.
“Thế nào?”
Phương Dĩ không dám tin: “Đám người anh mời này đều là người gì thế!”
“Người bình thường có thể nói chuyện được với em?”
Phương Dĩ oán thầm, người bình thường cũng không thể thích cô, có điều quá tự coi nhẹ mình, cô sẽ không nói câu này ra khỏi miệng.
Hai ngày nghỉ của Phương Dĩ thuộc về Chu Tiêu, bắt đầu thực hiện từ tối nay.
Giường bơm hơi trên lầu đã dính đầy bụi, Chu Tiêu bơm lên lần nữa, lại lau sạch giường, kêu lớn: “Phương Dĩ, em còn chưa tắm xong?”
Phương Dĩ tắm trong nhà tắm, sau khi tắm xong vô cùng không tự nhiên không muốn ra ngoài. Sau khi đêm xuống Chu Tiêu liền chạy lên, hai người giằng co một tiếng trong phòng khách, Phương Dĩ lại trốn vào phòng ngủ, Chu Tiêu ở lỳ không đi. Phương Dĩ còn muốn tắm rồi đi ngủ, chịu đựng đến mười hai giờ, quả thực Phương Dị nhịn không được, lúc này mới chạy ra rửa mặt.
Phương Dĩ bó mình vô cùng chặt, ngoài đồ ngủ còn khoác thêm một cái áo khoác mùa thu, quần ngủ cũng đổi thành quần dài, soi gương kiểm tra xong, cô mở cửa phòng tắm, muốn nhanh chóng về phòng ngủ. Ai ngờ vừa mở cửa ra, cô liền bị Chu Tiêu chặn ngoài cửa dọa cho giật nảy mình, lùi ra sau một bước vỗ mạnh ngực: “Anh làm gì đó!”
Chu Tiêu quan sát cô từ đầu đến chân, ánh mắt vừa chế giễu vừa khinh thường, lôi Phương Dĩ ra khỏi toilet, nói: “Tôi muốn tắm, đừng nhìn trộm.”
Phương Dĩ nói: “Nhìn anh thêm một cái, tôi cũng sợ bị đau mắt hột!”
Một đêm sống hòa thuận với nhau, buổi sáng Phương Dĩ ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, thức dậy đi tới phòng khách, thấy trên bàn có sữa đậu nành, bánh quẩy và mấy món điểm tâm, sờ bụng gọi: “Chu Tiêu?”
Gọi hai lần không có người đáp lại, cô đi tới, lặng lẽ lấy vài món điểm tâm, lại đổ một ly sữa đậu nành nhỏ, trốn vào phòng ngủ lập tức bắt đầu ăn. Năm phút sau có người gõ cửa, nói: “Phương Dĩ, em chưa đánh răng.”
Miệng Phương Dĩ nhét đầy đồ ăn, nhớ lại chốc lát, hình như chưa đánh răng thật. Cô giả chết ăn sáng xong, lại chạy đến ban công tập thể dục mười phút, lúc chuẩn bị kết thúc đột nhiên nhìn thấy Chu Tiêu xuất hiện trong sân, vẩy chút gạo xuống đất, rồi đến máy chạy bộ vận động. Phương Dĩ chống lan can ban công thưởng thức người đàn ông cường tráng lúc sáng sớm, tâm trạng vô cùng hào hứng.
Cô Mã nói ông Trịnh chắc là ở phía Tây thành phố. Khoảng thời gian trước vô tình gặp được ông ấy nói chuyện phiếm, ông Trịnh từng nhắc tới chuyện mua nhà sắm đồ. Phương Dĩ định đến phía Tây thử thời vận, người lớn tuổi thích đi dạo công viên đánh cờ tướng, hôm nay lại là thứ Bảy, nói không chừng thực sự có thể chạm mặt ông ấy.
Chu Tiêu tắm một cái, tóc còn chưa khô, mặc quần áo không có vẻ đẹp thường ngày. Hôm nay anh chỉ mặc một cái áo thun màu đen bình thường, sau khi đeo kính râm lên có chút tàn khốc. Phương Dĩ không nhịn được huýt sáo. Chu Tiêu cười: “Thắt dây an toàn!”
Chu Tiêu làm tài xế miễn phí, dọc đường hỏi Phương Dĩ: “Đánh răng rồi?”
Phương Dĩ nhe răng: “Lo lái xe đi!”
“Buổi chiều đi xem phim.”
“Không muốn.”
“Mặc kệ em muốn hay không, hôm qua em thua cược!”
Phương Dĩ nắm chặt dây an toàn: “Vậy xem phim hoạt hình.”
Chu Tiêu cứng đờ: “Không thành vấn đề!”
Phía Tây có một công viên lớn, trong đình nghỉ mát của công viên có rất nhiều ông bác chơi cờ tướng đánh poker. Phương Dĩ chạy đi bắt chuyện: “Bác ơi, tài đánh cờ của bác tuyệt vời quá, thật lợi hại!”
Ông bác trừng cô: “Cô có ý gì?”
Người đối diện cười rộ lên: “Đây là bảo ông sớm nhận thua một chút!”
Chu Tiêu xách Phương Dĩ sang một bên: “Có biết đánh cờ không?”
Phương Dĩ nói: “Tôi biết máy bay và cờ năm quân.”
Vậy chính là không biết cờ tướng. Chu Tiêu nói: “Thực ra bản lĩnh ra vẻ hiểu biết của em cũng là đệ nhất thiên hạ.”
Chu Tiêu biết đủ loại cờ. Anh bộc lộ bản lĩnh ngay tại chỗ, giúp ông bác chuyển bại thành thắng. Ông bác đối diện thổi chòm râu trừng mắt: “Xem cờ không nói!”
Chu Tiêu cười nói: “Xin hỏi hai bác một câu, hỏi xong cháu chỉ xem cờ. Hai bác có biết một bác tên là Trịnh Mân Sơn, năm nay khoảng hơn bảy mươi tuổi, nghe nói ở gần đây, trong nhà có hai đứa con gái một đứa con trai, con gái nhỏ mới vừa sinh một cặp song sinh.”
Ông bác có ấn tượng: “À, cậu vừa nói vậy là tôi nhớ ra rồi. Trước đây có một ông từng đẩy một cặp song sinh tới công viên, họ Trịnh?”
Ông bác đối diện hỏi những người bên cạnh: “Mấy ông có ai nghe nói người này không?”
Mười mấy người lớn tuổi anh một lời tôi một lời, cuối cùng chỉ hướng tới một tiểu khu lân cận. Phương Dĩ ra sức khen Chu Tiêu: “Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, anh lớn vậy lại còn có tiềm chất của mấy bác gái trong tổ dân phố!”
Chu Tiêu lạnh như băng: “Quá khen.”
Hai người tìm được tiểu khu, lại hỏi nhiều người, rốt cuộc cuối cùng xác định mục tiêu, đã qua hai giờ chiều. Phương Dĩ chịu đựng cơn đói, nhấn chuông, giọng truyền tới trong loa đã có tuổi. Phương Dĩ giải thích mục đích đến, lại báo họ tên cô Mã, lúc này chủ nhà mới mở cửa cho cô.
Ông Trịnh gần bảy mươi tuổi, tinh thần khỏe mạnh, đôi cháu gái song sinh đang gào khóc trong phòng, bạn già của ông đang thay tã cho hai nhóc. Ông Trịnh ngạc nhiên: “Hai cháu tìm tới đây thế nào?”
Phương Dĩ nói: “Bọn cháu đánh ván cờ với mấy bác trong công viên.”
Ông Trịnh cười nói: “Hôm nay tôi vốn cũng muốn đến công viên đi dạo, bạn già tôi nhất định không cho!”
Hàn huyên chốc lát, cuối cùng Phương Dĩ hỏi tới người thuê nhà năm năm trước. Tuy thời gian rất lâu, nhưng ông Trịnh có ấn tượng khắc sâu: “Tôi nhớ, người tới thuê nhà khi đó là một cặp vợ chồng, sau khi gặp hai lần họ liền mướn nhà, lúc trả tiền rất sảng khoái, không hề trả giá. Qua sau đó không bao lâu, nhiều lắm là một tháng, ở đó liền xảy ra chuyện.”
Phương Dĩ hỏi: “Cháu xem qua tin tức năm đó, nói là có thể do vợ chồng cãi nhau, đêm đó họ mở gas, dẫn tới nổ gas?”
“Không sai. Lúc họ cãi nhau, hàng xóm bên cạnh đều có thể nghe thấy. Căn nhà đó cũ, hiệu quả cách âm không tốt, với lại trong hành lang chất đầy đồ lặt vặt, không sạch sẽ ngăn nắp như bây giờ, cho nên vụ nổ đêm đó, cháy cả tòa nhà.”
Bạn già của ông Trịnh bớt chút thời gian tới nói chuyện: “Chao ôi, may mà khi đó chúng tôi không ở đó nữa, nghe nói cháy suốt cả đêm, rất nhiều người chết.”
“Người đàn ông kia, cũng chết cháy trong đêm đó.” Ông Trịnh đột nhiên nói.
Phương Dĩ từng lùng tìm tin tức, có ấn tượng với chuyện này, cô hỏi ông Trịnh: “Ông ơi, ông còn nhớ khuôn mặt người phụ nữ đó không? Bọn họ tên gì?”
Ông Trịnh nhớ lại: “Tổng cộng tôi mới gặp họ hai lần, thực sự không có nhiều ấn tượng lắm. Nữ thoạt nhìn ngoài ba mươi, nghe nói đã hơn bốn mươi. Nam hơn bốn mươi tuổi. Nữ họ Thẩm, nam họ…”
Bạn già của ông Trịnh đi ra từ phòng ngủ, cầm trên tay một tờ giấy ố vàng cũ nát, nói: “Lúc đó tôi phòng hờ, nên photo tấm chứng minh nhân dân này, luôn để trong nhà.”
Phương Dĩ kinh ngạc vui mừng: “Photo chứng minh nhân dân?”
Bạn già ông Trịnh nói: “Đúng thế, khi đó thuê nhà, họ đã cho photo chứng minh nhân dân.”
Chu Tiêu luôn nghe Phương Dĩ nói, bây giờ nghe ra một chút manh mối, đột nhiên mở miệng: “Bà Trịnh, tại sao nói để phòng hờ?”
Bà Trịnh làm như có chuyện gì đó mà hạ giọng: “Chuyện này, tôi với ông Trịnh vẫn không truyền ra ngoài. Không phải khi đó xảy ra chuyện sao, cảnh sát tới điều tra, người đàn ông kia bị chết cháy, về sau người phụ nữ đó không thấy bóng dáng, sống không thấy người chết không thấy xác. Chúng tôi đoán lúc đó họ cãi nhau quá dữ dội, có thể người phụ nữ đó bỏ chạy rồi, cho nên khi xảy ra chuyện không ở nhà, bằng không sao người nhà người chết không tới? Nhưng sau đó cảnh sát vừa điều tra, phát hiện ——”
Bà Trịnh chỉ tờ photo chứng minh nhân dân Phương Dĩ cầm trong tay, họ tên trên đó là “Phương Đại Hải”, hình hơi mờ, nhưng có thể thấy rõ đại khái hình dáng, trùng khớp với bố Phương Chí Chiêu trong trí nhớ sáu tuổi của Phương Dĩ.
Bà Trịnh nói: “—— phát hiện chứng minh nhân dân là giả, căn bản không có người tên Phương Đại Hải. Nhưng ông ta cũng không phải tội phạm bị truy nã, cảnh sát nói có thể người này định lừa tiền thuê nhà về sau, tôi nghĩ sao cũng không yên tâm, cho nên luôn giữ tờ photo này.”
Đứa trẻ trước sáu tuổi, sẽ giữ những kí ức nào?
Phương Dĩ nhớ nhà mình ở lầu năm, cô không chịu leo cầu thang, nhất định phải là bố ôm, vừa khóc vừa gào giằng co rất lâu, bố mới thỏa hiệp, đành ôm cô lên lầu. Mẹ vẫn ở phía sau trách bố làm hư cô, khi đó cô có thể ba, bốn tuổi.
Phương Dĩ còn nhớ mình tè dầm, khi đó cô cho rằng mình là người lớn nhỏ, ghét bị mất mặt không nói cho bố mẹ, sau khi tè dầm mặc quần lót nhỏ ướt nhẹp, nằm bên mép giường khô ráo, không đắp chăn. Vừa thức dậy, ra trải giường khô, quần lót nhỏ cũng khô, cô tự hào trong một thời gian rất dài.
Trong rạp chiếu phim tối om, tuy là thứ Bảy, nhưng khoảng thời gian buổi chiều cũng không có nhiều người mê điện ảnh lắm, nội dung phim hoạt hình cũng không quá hấp dẫn mọi người.
Chu Tiêu luôn nhìn Phương Dĩ ngây người, lấy một hạt bắp rang đưa tới bên miệng cô. Phương Dĩ hờ hững, Chu Tiêu hỏi: “Xuất hồn rồi?”
Đột nhiên Phương Dĩ nói: “Tôi không nhớ chuyện hồi nhỏ lắm, không nhớ được mấy thứ, ấn tượng sâu nhất chính là năm tôi sáu tuổi, bố mẹ ly hôn, bố đi mất, sau đó cũng không về nữa.”
Chu Tiêu ném bắp rang vào miệng mình, hỏi: “Phương Đại Hải là bố em?”
Phương Dĩ nói: “Kí ức trước sáu tuổi ít, nhưng tôi vẫn nhớ dáng vẻ của bố.”
Cô nhớ được dáng vẻ của Phương Chí Chiêu, anh tuấn tao nhã, đổi thành thời đại bây giờ, cũng có thể mê hoặc rất nhiều cô gái trẻ. Mặt mũi Phương Dĩ giống mẹ, hồi nhỏ lúc nhớ mẹ, cô liền lặng lẽ soi gương, đối diện mình kêu mẹ, nhưng cô chưa bao giờ nhớ bố. Bố chỉ từng cho cô sáu năm, sáu năm đó trí nhớ của cô chưa thành thục, không nhớ được mấy chuyện, cũng không làm lại dư vị tình thương của bố được, chỉ nhớ bố nợ ngập đầu, lúc đi không hề do dự, sau đó không xuất hiện trong cuộc đời Phương Dĩ nữa. Hôm nay Phương Dĩ cũng mới biết, thì ra cô không nhớ như thế nào đi nữa, nhưng từ đầu đến cuối đều có thể nhớ hình dáng của bố.
Phương Dĩ quá trầm mặc, Chu Tiêu có hơi không quen, trên đường về nghĩ cách chọc cô. Từ đầu đến cuối Phương Dĩ đều làm thinh. Về đến nhà, Chu Tiêu để tám cái trứng trên đống cỏ khô trong sân, sau khi để xong lên lầu hỏi Phương Dĩ: “Hôm nay em có cho gà ăn không?”
Phương Dĩ đang đánh răng, uể oải nói: “Không có.”
Chu Tiêu nói: “Đi cho ăn đi.”
Phương Dĩ súc miệng: “Ục… Bỏ đi…”
Cô thậm chí không có cả hứng thú cho gà ăn, đánh răng xong liền vào phòng đi ngủ, bất kể Chu Tiêu gọi thế nào, cô cũng không trả lời.
Chu Tiêu ở phòng ngủ phụ bên cạnh gõ tường: “Tiểu Phương, biết tại sao kêu Trương Liêm là Tên Lửa không?”
Phương Dĩ không lên tiếng, Chu Tiêu dựa vào tường nói: “Bởi vì cậu ta bị bệnh trĩ lâu năm, một khi phát tác, cái mông giống như bốc cháy, nhảy một cái cao nửa mét.”
Phương Dĩ vẫn không nói. Chu Tiêu nói: “Bình tỏi kia của em tôi đã đưa cho người làm theo giờ.”
Hôm sau nhiệt độ giảm, ánh mặt trời vẫn rực rỡ, Phương Dĩ uể oải rời giường, vừa nhìn giờ lại chưa tới bảy giờ. Cô ngáp đi vào bếp lấy chút gạo, lại nhắm mắt nằm bò trên ban công ném cho gà mái ăn, không bao lâu nghe thấy một tiếng “chao ôi”. Phương Dĩ mở mắt nhìn, người làm theo giờ của Chu Tiêu đang cầm máy làm cỏ đứng trong sân. Phương Dĩ chào bà ấy, hỏi: “Dì ơi, tỏi ngâm giấm cháu làm ăn ngon không?”
Người làm theo giờ nói: “À, thì ra bình tỏi đó là của cháu à. Ăn ngon, ăn ngon lắm. Anh Chu lãng phí quá, lại vứt đi, may mà được tôi nhặt lại.”
Phương Dĩ nheo mắt: “Anh ta ném? Hừ.” Đột nhiên thấy trong đống cỏ khô có gì đó, Phương Dĩ nhìn kĩ, trợn to mắt hưng phấn nói: “Dì ơi, gà mái của cháu lại đẻ trứng rồi!”
Người làm theo giờ đến gần gà mái: “Vậy à, để tôi xem thử. Ơ?” Vẻ mặt bà ấy sợ hãi, “Tám… tám cái? Trời ơi, gặp ma rồi!”
Lúc Chu Tiêu thức dậy, Phương Dĩ đang ăn trứng hấp, thấy anh đi ra, Phương Dĩ nheo mắt quan sát, hừ hừ trong lòng. Chu Tiêu đến gần, không nói hai lời liền muốn cướp muỗng của cô. Phương Dĩ ôm chén né tránh. Đột nhiên Chu Tiêu chỉ mắt cô: “Hôm qua em nhìn trộm tôi tắm?”
Phương Dĩ trừng anh: “Anh nói mò gì đó!”
“Em bị đau mắt hột!”
Phương Dĩ bỏ chén xuống vọt vào toilet soi gương, trong nháy mắt rít gào lên. Chu Tiêu hưởng thụ ăn trứng hấp, dựa cửa toilet nói: “Nói đi, em nhìn trộm tôi bao lâu?”
Thảo nào lúc thức dậy cảm thấy mắt hơi khó chịu, vừa rồi cũng không soi gương kĩ, thì ra mắt bị sưng, mắt giống như biến thành mắt lé. Chu Tiêu cười cô: “Cái này gọi là cái leo, không phải mắt lé.” Anh lại xuống lầu dưới, rút hai cọng lông bờm trên cây chổi mới, rửa sạch khử trùng, nói, “Chờ một chút tôi sẽ xuyên vào từ trong tuyến lệ của em. Không cần sợ, làm thông một cái là tốt ngay.”
Phương Dĩ yêu quý sinh mạng, khẩn trương nói: “Anh chắc chắn không có vấn đề, có phải anh thừa cơ trả thù tôi không?”
Chu Tiêu cười khẩy: “Phải!”
Phương Dĩ vẫn sợ, nhìn chằm chằm cọng lông dài kia: “Có căn cứ khoa học không?”
Chu Tiêu giơ cọng lông lên, nâng cằm cô, ra lệnh: “Tôi làm đây, em đừng lộn xộn.”
Phương Dĩ chớp mắt, muốn nhắm lại không dám nhắm, nói: “Dì giúp việc nhà anh nói, một lần gà mái chỉ đẻ một cái trứng, những cái trứng đó là do bà ấy khó khăn lắm mua được ở quê, anh quá lãng phí.”
“Thật sao?”
Cọng lông đã chạm vào một bên mắt Phương Dĩ. Phương Dĩ nuốt cổ họng: “Anh cẩn thận một chút đó, đừng tổn thương tôi.”
“Sẽ không.” Chu Tiêu cúi đầu, hôn môi cô, “Không có căn cứ khoa học, chờ một chút đưa em đi bệnh viện.”
Phương Dĩ ngừng thở, cọng lông tuột xuống từ gò má cô.
Mặt Chu Tiêu u ám, ngồi trên ghế giám đốc, cũng không chào hỏi Phương Dĩ. Phương Dĩ từng gặm chân gà ngâm ớt, miệng quá mặn muốn uống nước, giục Chu Tiêu có chuyện gì thì nói mau, lại không nhịn được thêm một câu: “Tôi thấy sắc mặt anh, gần đây không dễ nổi giận, xem bói lừa anh mười năm tám năm, Phương Dĩ tôi rất… Ơ!” Phương Dĩ nói một nửa, chỉ trích Chu Tiêu, “Anh có lầm không!”
Đột nhiên Chu Tiêu cởi giày, chống hai chân trên bàn làm việc, vớ đen mới tinh. Anh chỉ sàn nhà: “Cho em xem kĩ đế lót giày của tôi.”
Phương Dĩ ghét bỏ: “Anh tưởng anh là gót sen ba tấc*? Gót chân anh như cục gạch, đừng cởi giày tự rước lấy nhục.”
*Gót sen ba tấc: tục bó chân của người Trung Quốc thời xưa.
Chu Tiêu nói: “Em xem không? Tôi để tới trước mặt em cho em xem?”
Phương Dĩ chống nạnh: “Nhân viên của anh nói anh cất giữ ba gói băng vệ sinh có sở thích đặc biệt. Tôi nói anh mua cho mẹ anh, mấy cô ấy nói mẹ anh ở nước ngoài, tôi thuần túy là vì bảo vệ hình ảnh cá nhân của anh mới nói anh lấy băng vệ sinh làm đế lót giày, đúng là làm phúc phải tội!”
“Bảo vệ hình ảnh cá nhân của tôi, sao em không nói là tôi mua giá cao ở chỗ em, sợ em không có tiền xài sẽ chết đói, đưa em một ngàn em không muốn, mua ba gói băng vệ sinh của em em nhận được một trăm, cái này có khác gì tặng tiền không cho em? Em đổi cách tiếp nhận lòng tốt của tôi, chẳng qua là để bản thân vượt qua cửa ải trong lòng!”
Chu Tiêu thoáng cái kéo đề tài tới tâm lý học, Phương Dĩ xoay vòng vòng theo suy nghĩ của anh: “Tôi còn bán một bình tỏi ngâm giấm cho anh!”
Chu Tiêu nhảy đề tài, lại chuyển về băng vệ sinh: “Tôi là ông chủ công ty, trước mặt nhân viên nhất định phải có uy nghiêm. Uy nghiêm em hiểu không, hả? Nói tôi dùng băng vệ sinh làm đế lót giày, em có tin đợi một hồi tôi đi ra ngoài, họ sẽ liên tục lén nhìn chằm chằm giày tôi không?”
Phương Dĩ suy nghĩ một chút: “Không tin!”
“Đánh cược với em, nếu họ làm như thế, hai ngày nghỉ này của em thuộc về tôi!”
Phương Dĩ tỉnh ngộ, thì ra Chu Tiêu muốn hẹn hò với cô. Đáy lòng cô hoan hỉ, nhưng không muốn rơi vào bẫy của anh. Ai ngờ Chu Tiêu lại nói: “Nếu tôi thua, cho em một ngàn!”
Chu Tiêu lạnh lùng đi ra khỏi phòng làm việc, nhân viên đều cúi đầu nghiêm túc làm việc. Phương Dĩ đi sau lưng anh, cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường. xoa tay chuẩn bị nhận tiền bất cứ lúc nào. Chu Tiêu ở phía trước đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Tên Lửa đâu?”
Một nhân viên đáp: “Hình như bệnh trĩ của Tên Lửa phát tác, ở trong toilet.”
Cuộc đối thoại của hai người thành công thu hút sự chú ý của những nhân viên khác, mọi người nhao nhao ngẩng đầu lên, không hẹn mà cùng nhìn về phía Chu Tiêu, tầm mắt rơi chậm rãi từ mặt anh xuống chân anh. Chu Tiêu nhếch mép, mọi người lập tức cúi đầu.
“Thế nào?”
Phương Dĩ không dám tin: “Đám người anh mời này đều là người gì thế!”
“Người bình thường có thể nói chuyện được với em?”
Phương Dĩ oán thầm, người bình thường cũng không thể thích cô, có điều quá tự coi nhẹ mình, cô sẽ không nói câu này ra khỏi miệng.
Hai ngày nghỉ của Phương Dĩ thuộc về Chu Tiêu, bắt đầu thực hiện từ tối nay.
Giường bơm hơi trên lầu đã dính đầy bụi, Chu Tiêu bơm lên lần nữa, lại lau sạch giường, kêu lớn: “Phương Dĩ, em còn chưa tắm xong?”
Phương Dĩ tắm trong nhà tắm, sau khi tắm xong vô cùng không tự nhiên không muốn ra ngoài. Sau khi đêm xuống Chu Tiêu liền chạy lên, hai người giằng co một tiếng trong phòng khách, Phương Dĩ lại trốn vào phòng ngủ, Chu Tiêu ở lỳ không đi. Phương Dĩ còn muốn tắm rồi đi ngủ, chịu đựng đến mười hai giờ, quả thực Phương Dị nhịn không được, lúc này mới chạy ra rửa mặt.
Phương Dĩ bó mình vô cùng chặt, ngoài đồ ngủ còn khoác thêm một cái áo khoác mùa thu, quần ngủ cũng đổi thành quần dài, soi gương kiểm tra xong, cô mở cửa phòng tắm, muốn nhanh chóng về phòng ngủ. Ai ngờ vừa mở cửa ra, cô liền bị Chu Tiêu chặn ngoài cửa dọa cho giật nảy mình, lùi ra sau một bước vỗ mạnh ngực: “Anh làm gì đó!”
Chu Tiêu quan sát cô từ đầu đến chân, ánh mắt vừa chế giễu vừa khinh thường, lôi Phương Dĩ ra khỏi toilet, nói: “Tôi muốn tắm, đừng nhìn trộm.”
Phương Dĩ nói: “Nhìn anh thêm một cái, tôi cũng sợ bị đau mắt hột!”
Một đêm sống hòa thuận với nhau, buổi sáng Phương Dĩ ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, thức dậy đi tới phòng khách, thấy trên bàn có sữa đậu nành, bánh quẩy và mấy món điểm tâm, sờ bụng gọi: “Chu Tiêu?”
Gọi hai lần không có người đáp lại, cô đi tới, lặng lẽ lấy vài món điểm tâm, lại đổ một ly sữa đậu nành nhỏ, trốn vào phòng ngủ lập tức bắt đầu ăn. Năm phút sau có người gõ cửa, nói: “Phương Dĩ, em chưa đánh răng.”
Miệng Phương Dĩ nhét đầy đồ ăn, nhớ lại chốc lát, hình như chưa đánh răng thật. Cô giả chết ăn sáng xong, lại chạy đến ban công tập thể dục mười phút, lúc chuẩn bị kết thúc đột nhiên nhìn thấy Chu Tiêu xuất hiện trong sân, vẩy chút gạo xuống đất, rồi đến máy chạy bộ vận động. Phương Dĩ chống lan can ban công thưởng thức người đàn ông cường tráng lúc sáng sớm, tâm trạng vô cùng hào hứng.
Cô Mã nói ông Trịnh chắc là ở phía Tây thành phố. Khoảng thời gian trước vô tình gặp được ông ấy nói chuyện phiếm, ông Trịnh từng nhắc tới chuyện mua nhà sắm đồ. Phương Dĩ định đến phía Tây thử thời vận, người lớn tuổi thích đi dạo công viên đánh cờ tướng, hôm nay lại là thứ Bảy, nói không chừng thực sự có thể chạm mặt ông ấy.
Chu Tiêu tắm một cái, tóc còn chưa khô, mặc quần áo không có vẻ đẹp thường ngày. Hôm nay anh chỉ mặc một cái áo thun màu đen bình thường, sau khi đeo kính râm lên có chút tàn khốc. Phương Dĩ không nhịn được huýt sáo. Chu Tiêu cười: “Thắt dây an toàn!”
Chu Tiêu làm tài xế miễn phí, dọc đường hỏi Phương Dĩ: “Đánh răng rồi?”
Phương Dĩ nhe răng: “Lo lái xe đi!”
“Buổi chiều đi xem phim.”
“Không muốn.”
“Mặc kệ em muốn hay không, hôm qua em thua cược!”
Phương Dĩ nắm chặt dây an toàn: “Vậy xem phim hoạt hình.”
Chu Tiêu cứng đờ: “Không thành vấn đề!”
Phía Tây có một công viên lớn, trong đình nghỉ mát của công viên có rất nhiều ông bác chơi cờ tướng đánh poker. Phương Dĩ chạy đi bắt chuyện: “Bác ơi, tài đánh cờ của bác tuyệt vời quá, thật lợi hại!”
Ông bác trừng cô: “Cô có ý gì?”
Người đối diện cười rộ lên: “Đây là bảo ông sớm nhận thua một chút!”
Chu Tiêu xách Phương Dĩ sang một bên: “Có biết đánh cờ không?”
Phương Dĩ nói: “Tôi biết máy bay và cờ năm quân.”
Vậy chính là không biết cờ tướng. Chu Tiêu nói: “Thực ra bản lĩnh ra vẻ hiểu biết của em cũng là đệ nhất thiên hạ.”
Chu Tiêu biết đủ loại cờ. Anh bộc lộ bản lĩnh ngay tại chỗ, giúp ông bác chuyển bại thành thắng. Ông bác đối diện thổi chòm râu trừng mắt: “Xem cờ không nói!”
Chu Tiêu cười nói: “Xin hỏi hai bác một câu, hỏi xong cháu chỉ xem cờ. Hai bác có biết một bác tên là Trịnh Mân Sơn, năm nay khoảng hơn bảy mươi tuổi, nghe nói ở gần đây, trong nhà có hai đứa con gái một đứa con trai, con gái nhỏ mới vừa sinh một cặp song sinh.”
Ông bác có ấn tượng: “À, cậu vừa nói vậy là tôi nhớ ra rồi. Trước đây có một ông từng đẩy một cặp song sinh tới công viên, họ Trịnh?”
Ông bác đối diện hỏi những người bên cạnh: “Mấy ông có ai nghe nói người này không?”
Mười mấy người lớn tuổi anh một lời tôi một lời, cuối cùng chỉ hướng tới một tiểu khu lân cận. Phương Dĩ ra sức khen Chu Tiêu: “Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, anh lớn vậy lại còn có tiềm chất của mấy bác gái trong tổ dân phố!”
Chu Tiêu lạnh như băng: “Quá khen.”
Hai người tìm được tiểu khu, lại hỏi nhiều người, rốt cuộc cuối cùng xác định mục tiêu, đã qua hai giờ chiều. Phương Dĩ chịu đựng cơn đói, nhấn chuông, giọng truyền tới trong loa đã có tuổi. Phương Dĩ giải thích mục đích đến, lại báo họ tên cô Mã, lúc này chủ nhà mới mở cửa cho cô.
Ông Trịnh gần bảy mươi tuổi, tinh thần khỏe mạnh, đôi cháu gái song sinh đang gào khóc trong phòng, bạn già của ông đang thay tã cho hai nhóc. Ông Trịnh ngạc nhiên: “Hai cháu tìm tới đây thế nào?”
Phương Dĩ nói: “Bọn cháu đánh ván cờ với mấy bác trong công viên.”
Ông Trịnh cười nói: “Hôm nay tôi vốn cũng muốn đến công viên đi dạo, bạn già tôi nhất định không cho!”
Hàn huyên chốc lát, cuối cùng Phương Dĩ hỏi tới người thuê nhà năm năm trước. Tuy thời gian rất lâu, nhưng ông Trịnh có ấn tượng khắc sâu: “Tôi nhớ, người tới thuê nhà khi đó là một cặp vợ chồng, sau khi gặp hai lần họ liền mướn nhà, lúc trả tiền rất sảng khoái, không hề trả giá. Qua sau đó không bao lâu, nhiều lắm là một tháng, ở đó liền xảy ra chuyện.”
Phương Dĩ hỏi: “Cháu xem qua tin tức năm đó, nói là có thể do vợ chồng cãi nhau, đêm đó họ mở gas, dẫn tới nổ gas?”
“Không sai. Lúc họ cãi nhau, hàng xóm bên cạnh đều có thể nghe thấy. Căn nhà đó cũ, hiệu quả cách âm không tốt, với lại trong hành lang chất đầy đồ lặt vặt, không sạch sẽ ngăn nắp như bây giờ, cho nên vụ nổ đêm đó, cháy cả tòa nhà.”
Bạn già của ông Trịnh bớt chút thời gian tới nói chuyện: “Chao ôi, may mà khi đó chúng tôi không ở đó nữa, nghe nói cháy suốt cả đêm, rất nhiều người chết.”
“Người đàn ông kia, cũng chết cháy trong đêm đó.” Ông Trịnh đột nhiên nói.
Phương Dĩ từng lùng tìm tin tức, có ấn tượng với chuyện này, cô hỏi ông Trịnh: “Ông ơi, ông còn nhớ khuôn mặt người phụ nữ đó không? Bọn họ tên gì?”
Ông Trịnh nhớ lại: “Tổng cộng tôi mới gặp họ hai lần, thực sự không có nhiều ấn tượng lắm. Nữ thoạt nhìn ngoài ba mươi, nghe nói đã hơn bốn mươi. Nam hơn bốn mươi tuổi. Nữ họ Thẩm, nam họ…”
Bạn già của ông Trịnh đi ra từ phòng ngủ, cầm trên tay một tờ giấy ố vàng cũ nát, nói: “Lúc đó tôi phòng hờ, nên photo tấm chứng minh nhân dân này, luôn để trong nhà.”
Phương Dĩ kinh ngạc vui mừng: “Photo chứng minh nhân dân?”
Bạn già ông Trịnh nói: “Đúng thế, khi đó thuê nhà, họ đã cho photo chứng minh nhân dân.”
Chu Tiêu luôn nghe Phương Dĩ nói, bây giờ nghe ra một chút manh mối, đột nhiên mở miệng: “Bà Trịnh, tại sao nói để phòng hờ?”
Bà Trịnh làm như có chuyện gì đó mà hạ giọng: “Chuyện này, tôi với ông Trịnh vẫn không truyền ra ngoài. Không phải khi đó xảy ra chuyện sao, cảnh sát tới điều tra, người đàn ông kia bị chết cháy, về sau người phụ nữ đó không thấy bóng dáng, sống không thấy người chết không thấy xác. Chúng tôi đoán lúc đó họ cãi nhau quá dữ dội, có thể người phụ nữ đó bỏ chạy rồi, cho nên khi xảy ra chuyện không ở nhà, bằng không sao người nhà người chết không tới? Nhưng sau đó cảnh sát vừa điều tra, phát hiện ——”
Bà Trịnh chỉ tờ photo chứng minh nhân dân Phương Dĩ cầm trong tay, họ tên trên đó là “Phương Đại Hải”, hình hơi mờ, nhưng có thể thấy rõ đại khái hình dáng, trùng khớp với bố Phương Chí Chiêu trong trí nhớ sáu tuổi của Phương Dĩ.
Bà Trịnh nói: “—— phát hiện chứng minh nhân dân là giả, căn bản không có người tên Phương Đại Hải. Nhưng ông ta cũng không phải tội phạm bị truy nã, cảnh sát nói có thể người này định lừa tiền thuê nhà về sau, tôi nghĩ sao cũng không yên tâm, cho nên luôn giữ tờ photo này.”
Đứa trẻ trước sáu tuổi, sẽ giữ những kí ức nào?
Phương Dĩ nhớ nhà mình ở lầu năm, cô không chịu leo cầu thang, nhất định phải là bố ôm, vừa khóc vừa gào giằng co rất lâu, bố mới thỏa hiệp, đành ôm cô lên lầu. Mẹ vẫn ở phía sau trách bố làm hư cô, khi đó cô có thể ba, bốn tuổi.
Phương Dĩ còn nhớ mình tè dầm, khi đó cô cho rằng mình là người lớn nhỏ, ghét bị mất mặt không nói cho bố mẹ, sau khi tè dầm mặc quần lót nhỏ ướt nhẹp, nằm bên mép giường khô ráo, không đắp chăn. Vừa thức dậy, ra trải giường khô, quần lót nhỏ cũng khô, cô tự hào trong một thời gian rất dài.
Trong rạp chiếu phim tối om, tuy là thứ Bảy, nhưng khoảng thời gian buổi chiều cũng không có nhiều người mê điện ảnh lắm, nội dung phim hoạt hình cũng không quá hấp dẫn mọi người.
Chu Tiêu luôn nhìn Phương Dĩ ngây người, lấy một hạt bắp rang đưa tới bên miệng cô. Phương Dĩ hờ hững, Chu Tiêu hỏi: “Xuất hồn rồi?”
Đột nhiên Phương Dĩ nói: “Tôi không nhớ chuyện hồi nhỏ lắm, không nhớ được mấy thứ, ấn tượng sâu nhất chính là năm tôi sáu tuổi, bố mẹ ly hôn, bố đi mất, sau đó cũng không về nữa.”
Chu Tiêu ném bắp rang vào miệng mình, hỏi: “Phương Đại Hải là bố em?”
Phương Dĩ nói: “Kí ức trước sáu tuổi ít, nhưng tôi vẫn nhớ dáng vẻ của bố.”
Cô nhớ được dáng vẻ của Phương Chí Chiêu, anh tuấn tao nhã, đổi thành thời đại bây giờ, cũng có thể mê hoặc rất nhiều cô gái trẻ. Mặt mũi Phương Dĩ giống mẹ, hồi nhỏ lúc nhớ mẹ, cô liền lặng lẽ soi gương, đối diện mình kêu mẹ, nhưng cô chưa bao giờ nhớ bố. Bố chỉ từng cho cô sáu năm, sáu năm đó trí nhớ của cô chưa thành thục, không nhớ được mấy chuyện, cũng không làm lại dư vị tình thương của bố được, chỉ nhớ bố nợ ngập đầu, lúc đi không hề do dự, sau đó không xuất hiện trong cuộc đời Phương Dĩ nữa. Hôm nay Phương Dĩ cũng mới biết, thì ra cô không nhớ như thế nào đi nữa, nhưng từ đầu đến cuối đều có thể nhớ hình dáng của bố.
Phương Dĩ quá trầm mặc, Chu Tiêu có hơi không quen, trên đường về nghĩ cách chọc cô. Từ đầu đến cuối Phương Dĩ đều làm thinh. Về đến nhà, Chu Tiêu để tám cái trứng trên đống cỏ khô trong sân, sau khi để xong lên lầu hỏi Phương Dĩ: “Hôm nay em có cho gà ăn không?”
Phương Dĩ đang đánh răng, uể oải nói: “Không có.”
Chu Tiêu nói: “Đi cho ăn đi.”
Phương Dĩ súc miệng: “Ục… Bỏ đi…”
Cô thậm chí không có cả hứng thú cho gà ăn, đánh răng xong liền vào phòng đi ngủ, bất kể Chu Tiêu gọi thế nào, cô cũng không trả lời.
Chu Tiêu ở phòng ngủ phụ bên cạnh gõ tường: “Tiểu Phương, biết tại sao kêu Trương Liêm là Tên Lửa không?”
Phương Dĩ không lên tiếng, Chu Tiêu dựa vào tường nói: “Bởi vì cậu ta bị bệnh trĩ lâu năm, một khi phát tác, cái mông giống như bốc cháy, nhảy một cái cao nửa mét.”
Phương Dĩ vẫn không nói. Chu Tiêu nói: “Bình tỏi kia của em tôi đã đưa cho người làm theo giờ.”
Hôm sau nhiệt độ giảm, ánh mặt trời vẫn rực rỡ, Phương Dĩ uể oải rời giường, vừa nhìn giờ lại chưa tới bảy giờ. Cô ngáp đi vào bếp lấy chút gạo, lại nhắm mắt nằm bò trên ban công ném cho gà mái ăn, không bao lâu nghe thấy một tiếng “chao ôi”. Phương Dĩ mở mắt nhìn, người làm theo giờ của Chu Tiêu đang cầm máy làm cỏ đứng trong sân. Phương Dĩ chào bà ấy, hỏi: “Dì ơi, tỏi ngâm giấm cháu làm ăn ngon không?”
Người làm theo giờ nói: “À, thì ra bình tỏi đó là của cháu à. Ăn ngon, ăn ngon lắm. Anh Chu lãng phí quá, lại vứt đi, may mà được tôi nhặt lại.”
Phương Dĩ nheo mắt: “Anh ta ném? Hừ.” Đột nhiên thấy trong đống cỏ khô có gì đó, Phương Dĩ nhìn kĩ, trợn to mắt hưng phấn nói: “Dì ơi, gà mái của cháu lại đẻ trứng rồi!”
Người làm theo giờ đến gần gà mái: “Vậy à, để tôi xem thử. Ơ?” Vẻ mặt bà ấy sợ hãi, “Tám… tám cái? Trời ơi, gặp ma rồi!”
Lúc Chu Tiêu thức dậy, Phương Dĩ đang ăn trứng hấp, thấy anh đi ra, Phương Dĩ nheo mắt quan sát, hừ hừ trong lòng. Chu Tiêu đến gần, không nói hai lời liền muốn cướp muỗng của cô. Phương Dĩ ôm chén né tránh. Đột nhiên Chu Tiêu chỉ mắt cô: “Hôm qua em nhìn trộm tôi tắm?”
Phương Dĩ trừng anh: “Anh nói mò gì đó!”
“Em bị đau mắt hột!”
Phương Dĩ bỏ chén xuống vọt vào toilet soi gương, trong nháy mắt rít gào lên. Chu Tiêu hưởng thụ ăn trứng hấp, dựa cửa toilet nói: “Nói đi, em nhìn trộm tôi bao lâu?”
Thảo nào lúc thức dậy cảm thấy mắt hơi khó chịu, vừa rồi cũng không soi gương kĩ, thì ra mắt bị sưng, mắt giống như biến thành mắt lé. Chu Tiêu cười cô: “Cái này gọi là cái leo, không phải mắt lé.” Anh lại xuống lầu dưới, rút hai cọng lông bờm trên cây chổi mới, rửa sạch khử trùng, nói, “Chờ một chút tôi sẽ xuyên vào từ trong tuyến lệ của em. Không cần sợ, làm thông một cái là tốt ngay.”
Phương Dĩ yêu quý sinh mạng, khẩn trương nói: “Anh chắc chắn không có vấn đề, có phải anh thừa cơ trả thù tôi không?”
Chu Tiêu cười khẩy: “Phải!”
Phương Dĩ vẫn sợ, nhìn chằm chằm cọng lông dài kia: “Có căn cứ khoa học không?”
Chu Tiêu giơ cọng lông lên, nâng cằm cô, ra lệnh: “Tôi làm đây, em đừng lộn xộn.”
Phương Dĩ chớp mắt, muốn nhắm lại không dám nhắm, nói: “Dì giúp việc nhà anh nói, một lần gà mái chỉ đẻ một cái trứng, những cái trứng đó là do bà ấy khó khăn lắm mua được ở quê, anh quá lãng phí.”
“Thật sao?”
Cọng lông đã chạm vào một bên mắt Phương Dĩ. Phương Dĩ nuốt cổ họng: “Anh cẩn thận một chút đó, đừng tổn thương tôi.”
“Sẽ không.” Chu Tiêu cúi đầu, hôn môi cô, “Không có căn cứ khoa học, chờ một chút đưa em đi bệnh viện.”
Phương Dĩ ngừng thở, cọng lông tuột xuống từ gò má cô.
Tác giả :
Kim Bính