Người Tình Trí Mạng
Chương 565: Tai mắt
Ánh trăng trong trẻo, soi sáng khuôn mặt người đi đầu tiên.
Tưởng Ly đứng bên cạnh Lục Đông Thâm, một bàn tay nắm chặt lấy tay anh, một bàn tay đặt lên bao dao trên eo, ngón tay cái ấn lên hòn đá rơi tự nhiên trên chuôi dao. Viên đá đó đã bị ngón tay cô mài nhẵn đến sáng bóng. Đây là thói quen bình thường của cô. Mỗi lần gặp nguy hiểm, cô lại dùng ngón tay cái ma sát lên viên đá ấy, giây phút nguy hiểm ập tới cũng là khoảnh khắc cô rút dao ra.
Đoàn người càng lúc càng tới gần như những bóng ma, ai nấy đều mặc quần áo đi đêm, rõ ràng là có chuẩn bị cho lần giáp mặt này. Khuôn mặt của Vệ Bạc Tôn đập vào mắt Tưởng Ly, vừa giống một Vệ Bạc Tôn mà cô quen biết, gương mặt sáng sủa trắng trẻo như xưa, cũng vừa giống một Vệ Bạc Tôn mà cô không quen biết, chưa lại gần đã có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ xung quanh anh ta và ánh mắt đen thẫm như bóng tối.
Gió đêm không lạnh, nhưng mỗi lần hít vào phổi Tưởng Ly như bị sặc bởi sự rét buốt ấy, nhất là sự rét buốt trong trái tim, tầng tầng lớp lớp tựa như thấm sương vậy. Có bao nhiêu lần, cho dù chứng cứ chỉ thẳng về phía Vệ Bạc Tôn, cho dù ở Tần Xuyên đã biết rõ về thân thế của anh ta, cho dù Lục Đông Thâm đã sớm có tâm lý muốn lôi kẻ ẩn nấp trong chân tướng ra ngoài, cho dù bản thân cô cũng cảm thấy dã tâm của Vệ Bạc Tôn có thể che trời, thì cô vẫn ôm một kỳ vọng mong manh. Biết đâu không phải Vệ Bạc Tôn, cũng có thể chứ…
Có thể tất cả chỉ là hiểu lầm.
Sau Quý Phi và Tả Thời, Vệ Bạc Tôn có thể là người duy nhất còn có thể vì cô giữ lại những kỷ niệm, dù sao thì bốn người họ cũng đã từng tốt đẹp đến thế.
Tất cả mọi “có thể” đều đã tan thành mây khói vào giây phút gương mặt đó càng lúc càng hiện rõ dưới ánh trăng thanh.
Nguyễn Kỳ đứng sát bên cạnh Nhiêu Tôn, kẻ tới không có thiện chí nên cô ấy căng người ra cảnh giác. Sau khi nhìn rõ gương mặt Vệ Bạc Tôn, cô ấy thảng thốt, hạ thấp giọng nói: “Đó chẳng phải chính là con trai của thím ba sao?”
Nhiêu Tôn cười khẩy: “Định làm trò bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau thật à, cũng không tự lượng lại sức mình, có bản lĩnh làm chim sẻ không?”
Lục Đông Thâm buông tay Tưởng Ly ra, vòng cánh tay ra sau eo cô, đặt tay mình lên bàn tay đang giữ chặt chuôi dao của cô, khẽ nói: “Bất luận xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ, đừng động dao.”
Tưởng Ly sững người, ngước mắt nhìn anh.
Anh không nhìn cô, một bên gương mặt bình thản, ánh mắt thâm sâu, bờ môi hơi mím lại, khuôn mặt căng cứng lạnh lùng. Cô nghi hoặc trong lòng, rồi lại nhìn sang Nhiêu Tôn. Anh ấy châm một điếu thuốc, khi nghiêng đầu phả khói thì nhìn về phía Vệ Bạc Tôn đã tới gần mình, dáng vẻ vẫn bắng nhắng như mọi lần, trong ánh mắt cũng là thái độ “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”.
Trong lòng Tưởng Ly lóe lên một linh cảm. Rất nhanh, không nắm bắt ngay được, bởi vì Vệ Bạc Tôn đã dẫn người bao vây họ rất chặt chẽ.
Mười mấy người, ai nấy đều cao to vạm vỡ, không phải người Trung Quốc, có lẽ là đám lính đánh thuê vượt biên trái phép, mặt mũi đằng đằng sát khí. Nhất là kẻ đứng ngay bên cạnh Vệ Bạc Tôn, trên má trái in hằn một vết sẹo do dao tạo thành cực kỳ đáng sợ, lan dài tới tận cổ.
Tưởng Ly tinh mắt, mới đó đã nhìn thấy vũ khí giấu giữa hông bọn họ. Cô dùng cánh tay âm thầm huých nhẹ vào Lục Đông Thâm, ra hiệu cho anh chú ý một chút.
Ngoại trừ Vệ Bạc Tôn tay không bắt giặc, tất cả những người này đều có vũ khí mang tính sát thương trên người. Là một loại dao có độ cong hơi gấp khúc, được bỏ vào trong một chiếc bao bằng da, treo trên người. Tưởng Ly nhận ra loại dao này, nó là loại dao Kukri. Thân của loại dao này trước rộng sau hẹp, đầu dao gấp khúc, chuôi dao có hình như đuôi cá. Tổng thể hình dạng của nó khá giống chân sau của loài chó, nên còn có tên khác là dao chân chó. Lưng dao dày và tù, mũi sao cực kỳ sắc bén. Loại dao quân đội này từ rất lâu trước đây là một công cụ bắt buộc phải có của người Gurkha* dùng để hoàn thành các nhiệm vụ thuê mướn, bây giờ đã rất hiếm gặp rồi.
*Gurkha hay còn gọi là Gorkha là thuật ngữ để chỉ về những binh sĩ đến từ Nepal thuộc Vương quốc Nepal. Gurkha là một cộng đồng người thiểu số ở Nepal. Dân tộc này nổi tiếng với khả năng chiến đấu và tính kỷ luật. Những người lính Gurkha được đánh giá là một trong những chiến binh thiện chiến hàng đầu thế giới.
Trên hông mấy người này có lẽ đeo loại dao chân chó đã được cải tiến qua, tổng thể chiều dao thân dao đã được rút ngắn đi nhưng nó vẫn là loại vũ khí cực kỳ đắc lực trong một cuộc chiến giáp lá cà.
Trong một thời gian ngắn, bao nhiêu thứ chạy trong đầu Tưởng Ly, sau đó cô nhanh chóng sắp xếp được hai vấn đề. Một là Vệ Bạc Tôn đã không thể cứu vãn được nữa; Hai là Vệ Bạc Tôn muốn đoạt lấy bí kíp, sau đó giết người.
Từ hành vi sai khiến đám lính đánh thuê này có thể thấy, Vệ Bạc Tôn đích thực ngấm ngầm cấu kết với Lục Khởi Bạch. Nhưng so với trước kia, tình hình đám lính đánh thuê của hắn đã hụt đi ít nhiều, có thể thấy sau khi thế lực của bố con Lục Khởi Bạch sụp đổ, hắn cũng sống không dễ dàng gì.
Bọn chúng không có súng, đây là điểm khác biệt và bất đồng quan điểm giữa Vệ Bạc Tôn và Lục Khởi Bạch. Lục Khởi Bạch là thật lòng muốn họ chết, Vệ Bạc Tôn thì không. Treo dao trên hông cũng đồng nghĩa với việc vẫn còn cơ hội đàm phán. Nhưng giả sử không lấy được bí kíp, vậy thì dao chân chó của mười mấy con người này sẽ lần lượt chém cả lên người họ.
Lục Đông Thâm cũng nhìn rõ cục diện, nhìn chằm chằm Vệ Bạc Tôn, cười khẩy: “Anh Vệ đúng là chịu chơi. À, không, phải gọi anh Tần mới đúng.”
Vệ Bạc Tôn không quá ngạc nhiên khi anh thay đổi xưng hô, có lẽ hắn cũng đã sớm đoán được thân phận của mình không thể giấu được nữa. Hắn tiến về phía trước một bước, hắn cũng mặc đồ đen nên càng khiến sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch. “Mấy người đều là người tài, màn chào hỏi không chịu chơi sao được? Giống như mấy người trước đó đột nhập vào Tần Xuyên, chẳng phải cũng chết trong tay mấy người đó sao?”
Tưởng Ly không nhịn được nữa, lạnh lùng quát: “Vệ Bạc Tôn, anh bị lợi ích che mờ hai mắt rồi! Anh điên rồi mới đi hợp tác cùng Lục Khởi Bạch!”
“Tiểu Hạ, giao lại bí kíp Vong ưu tán cho tôi, tôi không làm khó cô.” Vệ Bạc Tôn nói giọng không cao không thấp, đối mặt với sự chỉ trích của Tưởng Ly, hắn cũng không bực dọc, chỉ nhìn cô nói thẳng.
Tưởng Ly hơi nheo mắt lại: “Đưa bí kíp cho anh? Anh của bây giờ còn có tư cách ra điều kiện sao?”
Ngữ khí Vệ Bạc Tôn có phần hạ thấp xuống: “Chuyện đến nước này cô đã biết Vong ưu tán chính là tiền thân của Phong thống tán. Đây là tâm nguyện cả đời của Tả Thời, lẽ nào cô không muốn hoàn thành cho cậu ta? Hoặc là, Tiểu Hạ, tôi không ngại cùng cô khai thác Vong ưu tán.”
“Nếu tôi không đưa thì sao?”
Ánh mắt Vệ Bạc Tôn lạnh hẳn đi, hắn nói rành mạch từng câu từng chữ: “Vậy thì đừng trách tôi không niệm tình cũ. Cô, và cả đám các người nữa, hôm nay đừng hòng được sống sót ra khỏi thôn Tiểu Khê.”
Vệ Bạc Tôn luôn trả lời bâng quơ hờ hững với những câu hỏi liên tiếp được Tưởng Ly đưa ra, nhưng đối mặt với vấn đề bí kíp thuộc về ai thì lại trả lời dứt khoát, tàn nhẫn. Khóe miệng Tưởng Ly nhếch lên một nụ cười. Xem ra, cái gì mà cùng nhau khai thác, cái gì mà vì di nguyện của Tả Thời, tất cả chỉ là mấy lời chó má, lợi dụng tiền tài nhân lực của Lục Khởi Bạch để giành lấy lợi ích lớn nhất từ bí kíp mới là thật.
Cô tiến lên trước một bước, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy hằn học của Vệ Bạc Tôn, nói: “Anh là người Tần Xuyên, nếu đã muốn có được bí kíp như vậy, một khi gây dựng lại bí kíp, phía được lợi lớn nhất có phải Tần Xuyên không?”
Vệ Bạc Tôn khẽ nhíu mày: “Đương nhiên, tôi…”
“Đương nhiên là anh không làm vậy.” Lục Đông Thâm lạnh lùng ngắt ngang sự giảo hoạt của Vệ Bạc Tôn. Anh tiến lên, kéo Tưởng Ly về bên cạnh mình: “Đối với Tần Xuyên, anh tàn nhẫn thâm độc, thậm chí còn cho rằng Tần Xuyên là nỗi ô nhục của anh. Thế nên anh thay tên đổi họ, từ Tần Diệu biến thành Vệ Bạc Tôn. Anh vốn dĩ là tai mắt được tộc trưởng Tần thả ra ngoài, nhưng lại mang hai thân phận song song, một mặt ở ngoài kia chiếm hết mọi vinh hoa, một mặt đuổi cùng diệt tận người trong tộc.”
Tưởng Ly sửng sốt: “Cái gì?”
Sao còn có chuyện tai mắt ở đây?
Sắc mặt Vệ Bạc Tôn lạnh đến cứng ngắc, khóe miệng hắn giật giật. Hắn nhìn Lục Đông Thâm chằm chằm, rất lâu sau mới nói: “Lục Đông Thâm, ai ai cũng nói anh suy nghĩ cẩn trọng, người ta mới nghĩ được một, anh đã đoán được mười. Xem ra câu này quả thật không sai. Anh còn moi được chuyện này từ miệng của tộc trưởng Tần, có bản lĩnh.”
Tưởng Ly đứng bên cạnh Lục Đông Thâm, một bàn tay nắm chặt lấy tay anh, một bàn tay đặt lên bao dao trên eo, ngón tay cái ấn lên hòn đá rơi tự nhiên trên chuôi dao. Viên đá đó đã bị ngón tay cô mài nhẵn đến sáng bóng. Đây là thói quen bình thường của cô. Mỗi lần gặp nguy hiểm, cô lại dùng ngón tay cái ma sát lên viên đá ấy, giây phút nguy hiểm ập tới cũng là khoảnh khắc cô rút dao ra.
Đoàn người càng lúc càng tới gần như những bóng ma, ai nấy đều mặc quần áo đi đêm, rõ ràng là có chuẩn bị cho lần giáp mặt này. Khuôn mặt của Vệ Bạc Tôn đập vào mắt Tưởng Ly, vừa giống một Vệ Bạc Tôn mà cô quen biết, gương mặt sáng sủa trắng trẻo như xưa, cũng vừa giống một Vệ Bạc Tôn mà cô không quen biết, chưa lại gần đã có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ xung quanh anh ta và ánh mắt đen thẫm như bóng tối.
Gió đêm không lạnh, nhưng mỗi lần hít vào phổi Tưởng Ly như bị sặc bởi sự rét buốt ấy, nhất là sự rét buốt trong trái tim, tầng tầng lớp lớp tựa như thấm sương vậy. Có bao nhiêu lần, cho dù chứng cứ chỉ thẳng về phía Vệ Bạc Tôn, cho dù ở Tần Xuyên đã biết rõ về thân thế của anh ta, cho dù Lục Đông Thâm đã sớm có tâm lý muốn lôi kẻ ẩn nấp trong chân tướng ra ngoài, cho dù bản thân cô cũng cảm thấy dã tâm của Vệ Bạc Tôn có thể che trời, thì cô vẫn ôm một kỳ vọng mong manh. Biết đâu không phải Vệ Bạc Tôn, cũng có thể chứ…
Có thể tất cả chỉ là hiểu lầm.
Sau Quý Phi và Tả Thời, Vệ Bạc Tôn có thể là người duy nhất còn có thể vì cô giữ lại những kỷ niệm, dù sao thì bốn người họ cũng đã từng tốt đẹp đến thế.
Tất cả mọi “có thể” đều đã tan thành mây khói vào giây phút gương mặt đó càng lúc càng hiện rõ dưới ánh trăng thanh.
Nguyễn Kỳ đứng sát bên cạnh Nhiêu Tôn, kẻ tới không có thiện chí nên cô ấy căng người ra cảnh giác. Sau khi nhìn rõ gương mặt Vệ Bạc Tôn, cô ấy thảng thốt, hạ thấp giọng nói: “Đó chẳng phải chính là con trai của thím ba sao?”
Nhiêu Tôn cười khẩy: “Định làm trò bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau thật à, cũng không tự lượng lại sức mình, có bản lĩnh làm chim sẻ không?”
Lục Đông Thâm buông tay Tưởng Ly ra, vòng cánh tay ra sau eo cô, đặt tay mình lên bàn tay đang giữ chặt chuôi dao của cô, khẽ nói: “Bất luận xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ, đừng động dao.”
Tưởng Ly sững người, ngước mắt nhìn anh.
Anh không nhìn cô, một bên gương mặt bình thản, ánh mắt thâm sâu, bờ môi hơi mím lại, khuôn mặt căng cứng lạnh lùng. Cô nghi hoặc trong lòng, rồi lại nhìn sang Nhiêu Tôn. Anh ấy châm một điếu thuốc, khi nghiêng đầu phả khói thì nhìn về phía Vệ Bạc Tôn đã tới gần mình, dáng vẻ vẫn bắng nhắng như mọi lần, trong ánh mắt cũng là thái độ “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”.
Trong lòng Tưởng Ly lóe lên một linh cảm. Rất nhanh, không nắm bắt ngay được, bởi vì Vệ Bạc Tôn đã dẫn người bao vây họ rất chặt chẽ.
Mười mấy người, ai nấy đều cao to vạm vỡ, không phải người Trung Quốc, có lẽ là đám lính đánh thuê vượt biên trái phép, mặt mũi đằng đằng sát khí. Nhất là kẻ đứng ngay bên cạnh Vệ Bạc Tôn, trên má trái in hằn một vết sẹo do dao tạo thành cực kỳ đáng sợ, lan dài tới tận cổ.
Tưởng Ly tinh mắt, mới đó đã nhìn thấy vũ khí giấu giữa hông bọn họ. Cô dùng cánh tay âm thầm huých nhẹ vào Lục Đông Thâm, ra hiệu cho anh chú ý một chút.
Ngoại trừ Vệ Bạc Tôn tay không bắt giặc, tất cả những người này đều có vũ khí mang tính sát thương trên người. Là một loại dao có độ cong hơi gấp khúc, được bỏ vào trong một chiếc bao bằng da, treo trên người. Tưởng Ly nhận ra loại dao này, nó là loại dao Kukri. Thân của loại dao này trước rộng sau hẹp, đầu dao gấp khúc, chuôi dao có hình như đuôi cá. Tổng thể hình dạng của nó khá giống chân sau của loài chó, nên còn có tên khác là dao chân chó. Lưng dao dày và tù, mũi sao cực kỳ sắc bén. Loại dao quân đội này từ rất lâu trước đây là một công cụ bắt buộc phải có của người Gurkha* dùng để hoàn thành các nhiệm vụ thuê mướn, bây giờ đã rất hiếm gặp rồi.
*Gurkha hay còn gọi là Gorkha là thuật ngữ để chỉ về những binh sĩ đến từ Nepal thuộc Vương quốc Nepal. Gurkha là một cộng đồng người thiểu số ở Nepal. Dân tộc này nổi tiếng với khả năng chiến đấu và tính kỷ luật. Những người lính Gurkha được đánh giá là một trong những chiến binh thiện chiến hàng đầu thế giới.
Trên hông mấy người này có lẽ đeo loại dao chân chó đã được cải tiến qua, tổng thể chiều dao thân dao đã được rút ngắn đi nhưng nó vẫn là loại vũ khí cực kỳ đắc lực trong một cuộc chiến giáp lá cà.
Trong một thời gian ngắn, bao nhiêu thứ chạy trong đầu Tưởng Ly, sau đó cô nhanh chóng sắp xếp được hai vấn đề. Một là Vệ Bạc Tôn đã không thể cứu vãn được nữa; Hai là Vệ Bạc Tôn muốn đoạt lấy bí kíp, sau đó giết người.
Từ hành vi sai khiến đám lính đánh thuê này có thể thấy, Vệ Bạc Tôn đích thực ngấm ngầm cấu kết với Lục Khởi Bạch. Nhưng so với trước kia, tình hình đám lính đánh thuê của hắn đã hụt đi ít nhiều, có thể thấy sau khi thế lực của bố con Lục Khởi Bạch sụp đổ, hắn cũng sống không dễ dàng gì.
Bọn chúng không có súng, đây là điểm khác biệt và bất đồng quan điểm giữa Vệ Bạc Tôn và Lục Khởi Bạch. Lục Khởi Bạch là thật lòng muốn họ chết, Vệ Bạc Tôn thì không. Treo dao trên hông cũng đồng nghĩa với việc vẫn còn cơ hội đàm phán. Nhưng giả sử không lấy được bí kíp, vậy thì dao chân chó của mười mấy con người này sẽ lần lượt chém cả lên người họ.
Lục Đông Thâm cũng nhìn rõ cục diện, nhìn chằm chằm Vệ Bạc Tôn, cười khẩy: “Anh Vệ đúng là chịu chơi. À, không, phải gọi anh Tần mới đúng.”
Vệ Bạc Tôn không quá ngạc nhiên khi anh thay đổi xưng hô, có lẽ hắn cũng đã sớm đoán được thân phận của mình không thể giấu được nữa. Hắn tiến về phía trước một bước, hắn cũng mặc đồ đen nên càng khiến sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch. “Mấy người đều là người tài, màn chào hỏi không chịu chơi sao được? Giống như mấy người trước đó đột nhập vào Tần Xuyên, chẳng phải cũng chết trong tay mấy người đó sao?”
Tưởng Ly không nhịn được nữa, lạnh lùng quát: “Vệ Bạc Tôn, anh bị lợi ích che mờ hai mắt rồi! Anh điên rồi mới đi hợp tác cùng Lục Khởi Bạch!”
“Tiểu Hạ, giao lại bí kíp Vong ưu tán cho tôi, tôi không làm khó cô.” Vệ Bạc Tôn nói giọng không cao không thấp, đối mặt với sự chỉ trích của Tưởng Ly, hắn cũng không bực dọc, chỉ nhìn cô nói thẳng.
Tưởng Ly hơi nheo mắt lại: “Đưa bí kíp cho anh? Anh của bây giờ còn có tư cách ra điều kiện sao?”
Ngữ khí Vệ Bạc Tôn có phần hạ thấp xuống: “Chuyện đến nước này cô đã biết Vong ưu tán chính là tiền thân của Phong thống tán. Đây là tâm nguyện cả đời của Tả Thời, lẽ nào cô không muốn hoàn thành cho cậu ta? Hoặc là, Tiểu Hạ, tôi không ngại cùng cô khai thác Vong ưu tán.”
“Nếu tôi không đưa thì sao?”
Ánh mắt Vệ Bạc Tôn lạnh hẳn đi, hắn nói rành mạch từng câu từng chữ: “Vậy thì đừng trách tôi không niệm tình cũ. Cô, và cả đám các người nữa, hôm nay đừng hòng được sống sót ra khỏi thôn Tiểu Khê.”
Vệ Bạc Tôn luôn trả lời bâng quơ hờ hững với những câu hỏi liên tiếp được Tưởng Ly đưa ra, nhưng đối mặt với vấn đề bí kíp thuộc về ai thì lại trả lời dứt khoát, tàn nhẫn. Khóe miệng Tưởng Ly nhếch lên một nụ cười. Xem ra, cái gì mà cùng nhau khai thác, cái gì mà vì di nguyện của Tả Thời, tất cả chỉ là mấy lời chó má, lợi dụng tiền tài nhân lực của Lục Khởi Bạch để giành lấy lợi ích lớn nhất từ bí kíp mới là thật.
Cô tiến lên trước một bước, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy hằn học của Vệ Bạc Tôn, nói: “Anh là người Tần Xuyên, nếu đã muốn có được bí kíp như vậy, một khi gây dựng lại bí kíp, phía được lợi lớn nhất có phải Tần Xuyên không?”
Vệ Bạc Tôn khẽ nhíu mày: “Đương nhiên, tôi…”
“Đương nhiên là anh không làm vậy.” Lục Đông Thâm lạnh lùng ngắt ngang sự giảo hoạt của Vệ Bạc Tôn. Anh tiến lên, kéo Tưởng Ly về bên cạnh mình: “Đối với Tần Xuyên, anh tàn nhẫn thâm độc, thậm chí còn cho rằng Tần Xuyên là nỗi ô nhục của anh. Thế nên anh thay tên đổi họ, từ Tần Diệu biến thành Vệ Bạc Tôn. Anh vốn dĩ là tai mắt được tộc trưởng Tần thả ra ngoài, nhưng lại mang hai thân phận song song, một mặt ở ngoài kia chiếm hết mọi vinh hoa, một mặt đuổi cùng diệt tận người trong tộc.”
Tưởng Ly sửng sốt: “Cái gì?”
Sao còn có chuyện tai mắt ở đây?
Sắc mặt Vệ Bạc Tôn lạnh đến cứng ngắc, khóe miệng hắn giật giật. Hắn nhìn Lục Đông Thâm chằm chằm, rất lâu sau mới nói: “Lục Đông Thâm, ai ai cũng nói anh suy nghĩ cẩn trọng, người ta mới nghĩ được một, anh đã đoán được mười. Xem ra câu này quả thật không sai. Anh còn moi được chuyện này từ miệng của tộc trưởng Tần, có bản lĩnh.”
Tác giả :
Ân Tầm