Người Tình Trí Mạng
Chương 533: Tiểu Tiểu Thâm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô lo lắng cho sức khỏe của anh, hai hôm trước phản ứng của anh khi ở trong Tịch Lĩnh khiến cô luôn thấp thỏm lo âu, sau đó luôn nhớ tới lời Quý Phi từng nói: Năm xưa, năm bệnh nhân tham gia thực nghiệm lâm sàng đều đã vào bệnh viện tâm thần, nửa năm trước bốn trong số họ lần lượt tự sát bằng các hình thức khác nhau…
Chứng tỏ công thức năm đó Tả Thời cải thiện không những có thể khiến người ta vĩnh viễn mất đi cảm giác đau đớn mà hơn nữa cũng có thể ảnh hưởng tới thần kinh của con người, điều này rất đáng sợ.
Sau khi Lục Đông Thâm vào cửa, đầu tiên là tới sát bên miệng giếng, xách một thùng nước lên rửa tay và rửa mặt, sau khi lau khô xong, anh cười nói: “Không sao, mấy việc vác gạch này hồi sáu tuổi anh đã làm quen rồi.”
“Sao lại nói vậy?” Tưởng Ly quả thật rất ít khi nghe anh nhắc lại chuyện lúc nhỏ, nghe xong kinh ngạc.
Lục Đông Thâm xách balo bên cạnh lên, bên trong có quần áo thay giặt. Anh không giải thích quá nhiều, thì tiện miệng đáp lại một câu: “Con cái nhà họ Lục đều như vậy, anh vào trong tắm qua cái đã.”
Sau khi Lục Đông Thâm vào nhà, Tưởng Ly vẫn còn sửng sốt. Nguyễn Kỳ dừng công việc trong tay lại, ngạc nhiên: “Sáu tuổi? Nhà họ Lục bọn họ… ngược đãi sao?”
Chỗ tắm rửa bị chiếm đóng, Nhiêu Tôn cũng không vội tắm, sau một hồi hút quá nửa điếu thuốc, cuối cùng cũng hồi lại chút sức, anh ấy cười nói: “Như thế sao gọi là ngược đãi được. Con cháu họ Lục ai nấy đều giỏi giang, từ nhỏ chắc chắn không thiếu trải nghiệm và rèn luyện. Những năm xưa thị trường bất động sản khởi sắc, sản nghiệp hàng đầu dưới quyền sở hữu của Lục Môn chính là bất động sản. Lục Đông Thâm lại là anh cả họ Lục, từ nhỏ bị ném vào công trường làm việc là quá bình thường. Con cái nhà khác có thể đến kỳ nghỉ hè thì đi du lịch, còn anh ấy có thể vừa nghỉ hè là đi khắp thế giới chuyển gạch. Mấy năm ngành bất động sản của Lục Môn phát nhất cũng không thiếu sự quyết đoán mạnh mẽ của Lục Đông Thâm. Anh ấy hiểu quá rõ ngành kiến trúc, xây dựng, mọi vấn đề thực tế đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”
Hôm nay coi như Nhiêu Tôn cũng được mở rộng tầm mắt. Những chuyện này vốn dĩ anh ấy cũng chỉ nghe nói, nay đã được thấy lời đồn đại không hề sai. Diện tích của thiết kế mới phải dùng bao nhiêu viên gạch, phải mở rộng bao nhiêu khoảng không gian, cần bao nhiêu cây gỗ làm trụ, tăng thêm bao nhiêu vòng cột, mái có thích hợp đúc tại chỗ không, xây lại từ góc độ nào mới tiết kiệm thời gian và nhân lực… Nhiêu Tôn cũng được coi là người có kinh nghiệm nửa vời, vừa nghe anh nói xong đã biết là anh rất chuyên nghiệp.
Tưởng Ly nghe xong có phần ngây người. Trước kia đúng là cô có từng nghe nói con cái nhà họ Lục tự lập từ sớm, nhất là lúc cô còn làm ở Skyline thừng xuyên có nhân viên ngồi buôn dưa lê, tò mò về chuyện của Lục Đông Thâm. Thế nên cũng có không ít những tin ngoài lề lọt vào tai cô.
Ngoài những câu chuyện về các tình nhân trước, phần nhiều chính là chuyện con cái họ Lục phấn đấu cỡ nào. Nhất là Lục Đông Thâm, tuổi còn trẻ đã phải dự thính các cuộc họp của Hội đồng quản trị. Nhưng việc từ nhỏ anh đã phải lao động khổ cực thế này, cô quả thực lần đầu biết đến.
Rất lâu sau, Tưởng Ly lẩm bẩm: “Đúng thật là… ngược đãi.” Suy nghĩ của cô và Nguyễn Kỳ là giống nhau.
Một đứa trẻ sáu tuổi đang là lúc phải tận hưởng những năm tháng tuổi thơ, sao Lục Môn nỡ lòng nào hành hạ một vầng thái dương còn nhỏ như vậy chứ? Nghĩ là thấy đau lòng, Tiểu Tiểu Thâm khi đó nhất định là va vấp rất nhiều. Có khóc không? Lúc khóc có ai dỗ dành không?
Cô tuy rằng vừa sinh ra đã bị bỏ rơi, sau đó lúc rơi vào bệnh viện tâm thần cũng sống không bằng chết. Nhưng chí ít khi bố mẹ nuôi còn sống trên đời, cô sống như một công chúa. Đừng nói là việc nặng nhọc, ngay cả những lời nặng nhọc cũng chưa từng nói với cô. Trong mắt bố mẹ nuôi, cô có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng của họ. Mà họ cũng chưa bao giờ tiết kiệm tình yêu dành cho cô, thường xuyên nói với cô: Bé con, con chính là bảo bối ông trời ban tặng cho bố mẹ, là bảo bối ngoan nhất tốt nhất trên đời.
Tiểu Tiểu Thâm… đứa trẻ đáng thương.
Suy nghĩ của Nguyễn Kỳ không dành cho Lục Đông Thâm nên dĩ nhiên không đau lòng như Tưởng Ly. Cô ấy quay ngược lại hỏi Nhiêu Tôn: “Thế anh thì sao?”
Đống củi đó chắc chắn, Nhiêu Tôn thẳng thừng ngồi xuống, gác một chân lên, đặt bàn tay cầm điếu thuốc lên đầu gối, cực kỳ nhàn nhã: “Tôi ấy à…”
Anh ấy phả ra một làn khói, nheo mắt nhìn Nguyễn Kỳ: “Lúc trước bố tôi không định để tôi theo nghiệp kinh doanh, thế nên lúc nhỏ con đường tôi đi không giống như Lục Đông Thâm. Nhưng sau này khi tôi quyết định làm ăn, chú tôi cũng hành hạ tôi không ít. Lúc đó Hoa Lực cũng chủ định theo bất động sản. Tôi ấy à, tuy không phải vác gạch như Lục Đông Thâm nhưng cũng phải rèn luyện một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh nhìn xuyên các vật liệu xây dựng.”
Nói như vậy liền khiến Nguyễn Kỳ tò mò: “Cũng là khi còn rất nhỏ?”
Nhiêu Tôn hắng giọng: “Vậy thì không, nhưng… tóm lại tôi cũng đã chịu không ít khổ cực.”
Nguyễn Kỳ nghe xong cũng rất xót xa, lộ ra vẻ thương xót: “Đúng là không dễ dàng gì.”
Thì đó.
Nhiêu Tôn thấy ngọt ngào trong lòng.
Nhưng chưa kiêu hãnh được quá ba giây, Tưởng Ly đã tạt thẳng một xô nước lạnh: “Những nỗi khổ của anh chắc phải trừ bớt rồi? Dì Kiều đâu có nỡ để Tiểu Tôn Tôn chịu khổ.”
Nhiêu Tôn làm mặt ngượng ngập, nhất là khi nghe thấy hai chữ “Tôn Tôn”. Anh ấy đau đầu nhất khi có người gọi mình như vậy. Nhưng cứ mỗi lần về nhà, người mẹ lúc nào cũng cất cao giọng thánh thót của anh ấy lại gọi thế, giọng còn toát ra ngàn vạn xót xa, giống như mỗi lần ra ngoài anh ấy đều phải chịu cực khổ lắm vậy.
Anh ấy đứng lên khỏi đống củi, ngang nhiên bảo vệ tự trọng: “Mọi người ai cũng nghỉ chỉ có con nhà nghèo mới phải tự lập từ sớm. Thực tế thì sao? Có lúc con nhà giàu còn tự lập sớm hơn! Được rồi, có nói hai người cũng không hiểu. Trời ơi, cái tên Lục Đông Thâm này làm sao vậy? Tắm thôi mà lề mề quá thế…”
***
Nguyễn Kỳ thực sự đã trở thành đầu bếp. Nguyên do là vì cả ngày Tưởng Ly đã làm việc quên mình. Tới khi cả Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đều tắm rửa xong, thay quần áo thoải mái đi ra, mấy món ăn đơn giản cũng đã được bày ra trên mặt bàn, xuất phát từ tay nghề của Nguyễn Kỳ.
Bàn ăn không đặt trong phòng ăn mà chuyển thẳng ra sân. Cũng chẳng biết bữa này nên được tính là bữa nào, tóm lại đường chân trời đã đen như bị hắt mực. Trong nhà trong vườn đèn đuốc đều sáng trưng. Ngoài ánh nến ra, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn còn đặt không ít gương đồng đằng sau ánh nến, có tác dụng bổ trợ cho việc chiếu sáng, làm độ sáng của cả căn nhà rực lên như có điện vậy.
Theo những gì bàn bạc từ trước, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn về nghỉ ở nhà thím ba. Nhưng hai người đàn ông cho rằng ở đây chỉ có hai cô gái là không an toàn, nên lúc nghỉ ngơi họ vẫn quay về.
Cái gọi là nghỉ ngơi cũng chỉ trong chốc lát. Lúc Tần Thiên Bảo và người Tần Xuyên thức, họ không thể ngủ. Khi Tần Thiên Bảo ngủ, họ chỉ có thể tranh thủ chợp mắt. Thế nên, ăn uống trở thành công việc xoa dịu sức khỏe và tinh thần tốt nhất.
Người Tần Xuyên thích ăn chay, những món thịt đa phần là thịt bò, cá. Tộc trưởng Tần suy nghĩ chu đáo, ngày nào cũng lệnh cho người mang những nguyên liệu tới nhà, nhưng không vào trong quấy rầu mà để trên bậc thềm trước cửa. Nguyễn Kỳ chỉ cần lấy mang vào nấu là được.
Tài nghệ nấu nướng của Nguyễn Kỳ cũng được, tuy không đến mức sửng sốt như Tưởng Ly nhưng cũng có những món lành nghề. Ví dụ như món cá hấp trên bàn, đưa vào miệng lập tức ngọt lịm. Nhiêu Tôn rất thích ăn món cá hấp này của cô ấy, liên tục giơ ngón cái, sau đó nói: “Ngon lắm, cực kỳ giống mùi vị mẹ tôi nấu.”
Cô lo lắng cho sức khỏe của anh, hai hôm trước phản ứng của anh khi ở trong Tịch Lĩnh khiến cô luôn thấp thỏm lo âu, sau đó luôn nhớ tới lời Quý Phi từng nói: Năm xưa, năm bệnh nhân tham gia thực nghiệm lâm sàng đều đã vào bệnh viện tâm thần, nửa năm trước bốn trong số họ lần lượt tự sát bằng các hình thức khác nhau…
Chứng tỏ công thức năm đó Tả Thời cải thiện không những có thể khiến người ta vĩnh viễn mất đi cảm giác đau đớn mà hơn nữa cũng có thể ảnh hưởng tới thần kinh của con người, điều này rất đáng sợ.
Sau khi Lục Đông Thâm vào cửa, đầu tiên là tới sát bên miệng giếng, xách một thùng nước lên rửa tay và rửa mặt, sau khi lau khô xong, anh cười nói: “Không sao, mấy việc vác gạch này hồi sáu tuổi anh đã làm quen rồi.”
“Sao lại nói vậy?” Tưởng Ly quả thật rất ít khi nghe anh nhắc lại chuyện lúc nhỏ, nghe xong kinh ngạc.
Lục Đông Thâm xách balo bên cạnh lên, bên trong có quần áo thay giặt. Anh không giải thích quá nhiều, thì tiện miệng đáp lại một câu: “Con cái nhà họ Lục đều như vậy, anh vào trong tắm qua cái đã.”
Sau khi Lục Đông Thâm vào nhà, Tưởng Ly vẫn còn sửng sốt. Nguyễn Kỳ dừng công việc trong tay lại, ngạc nhiên: “Sáu tuổi? Nhà họ Lục bọn họ… ngược đãi sao?”
Chỗ tắm rửa bị chiếm đóng, Nhiêu Tôn cũng không vội tắm, sau một hồi hút quá nửa điếu thuốc, cuối cùng cũng hồi lại chút sức, anh ấy cười nói: “Như thế sao gọi là ngược đãi được. Con cháu họ Lục ai nấy đều giỏi giang, từ nhỏ chắc chắn không thiếu trải nghiệm và rèn luyện. Những năm xưa thị trường bất động sản khởi sắc, sản nghiệp hàng đầu dưới quyền sở hữu của Lục Môn chính là bất động sản. Lục Đông Thâm lại là anh cả họ Lục, từ nhỏ bị ném vào công trường làm việc là quá bình thường. Con cái nhà khác có thể đến kỳ nghỉ hè thì đi du lịch, còn anh ấy có thể vừa nghỉ hè là đi khắp thế giới chuyển gạch. Mấy năm ngành bất động sản của Lục Môn phát nhất cũng không thiếu sự quyết đoán mạnh mẽ của Lục Đông Thâm. Anh ấy hiểu quá rõ ngành kiến trúc, xây dựng, mọi vấn đề thực tế đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”
Hôm nay coi như Nhiêu Tôn cũng được mở rộng tầm mắt. Những chuyện này vốn dĩ anh ấy cũng chỉ nghe nói, nay đã được thấy lời đồn đại không hề sai. Diện tích của thiết kế mới phải dùng bao nhiêu viên gạch, phải mở rộng bao nhiêu khoảng không gian, cần bao nhiêu cây gỗ làm trụ, tăng thêm bao nhiêu vòng cột, mái có thích hợp đúc tại chỗ không, xây lại từ góc độ nào mới tiết kiệm thời gian và nhân lực… Nhiêu Tôn cũng được coi là người có kinh nghiệm nửa vời, vừa nghe anh nói xong đã biết là anh rất chuyên nghiệp.
Tưởng Ly nghe xong có phần ngây người. Trước kia đúng là cô có từng nghe nói con cái nhà họ Lục tự lập từ sớm, nhất là lúc cô còn làm ở Skyline thừng xuyên có nhân viên ngồi buôn dưa lê, tò mò về chuyện của Lục Đông Thâm. Thế nên cũng có không ít những tin ngoài lề lọt vào tai cô.
Ngoài những câu chuyện về các tình nhân trước, phần nhiều chính là chuyện con cái họ Lục phấn đấu cỡ nào. Nhất là Lục Đông Thâm, tuổi còn trẻ đã phải dự thính các cuộc họp của Hội đồng quản trị. Nhưng việc từ nhỏ anh đã phải lao động khổ cực thế này, cô quả thực lần đầu biết đến.
Rất lâu sau, Tưởng Ly lẩm bẩm: “Đúng thật là… ngược đãi.” Suy nghĩ của cô và Nguyễn Kỳ là giống nhau.
Một đứa trẻ sáu tuổi đang là lúc phải tận hưởng những năm tháng tuổi thơ, sao Lục Môn nỡ lòng nào hành hạ một vầng thái dương còn nhỏ như vậy chứ? Nghĩ là thấy đau lòng, Tiểu Tiểu Thâm khi đó nhất định là va vấp rất nhiều. Có khóc không? Lúc khóc có ai dỗ dành không?
Cô tuy rằng vừa sinh ra đã bị bỏ rơi, sau đó lúc rơi vào bệnh viện tâm thần cũng sống không bằng chết. Nhưng chí ít khi bố mẹ nuôi còn sống trên đời, cô sống như một công chúa. Đừng nói là việc nặng nhọc, ngay cả những lời nặng nhọc cũng chưa từng nói với cô. Trong mắt bố mẹ nuôi, cô có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng của họ. Mà họ cũng chưa bao giờ tiết kiệm tình yêu dành cho cô, thường xuyên nói với cô: Bé con, con chính là bảo bối ông trời ban tặng cho bố mẹ, là bảo bối ngoan nhất tốt nhất trên đời.
Tiểu Tiểu Thâm… đứa trẻ đáng thương.
Suy nghĩ của Nguyễn Kỳ không dành cho Lục Đông Thâm nên dĩ nhiên không đau lòng như Tưởng Ly. Cô ấy quay ngược lại hỏi Nhiêu Tôn: “Thế anh thì sao?”
Đống củi đó chắc chắn, Nhiêu Tôn thẳng thừng ngồi xuống, gác một chân lên, đặt bàn tay cầm điếu thuốc lên đầu gối, cực kỳ nhàn nhã: “Tôi ấy à…”
Anh ấy phả ra một làn khói, nheo mắt nhìn Nguyễn Kỳ: “Lúc trước bố tôi không định để tôi theo nghiệp kinh doanh, thế nên lúc nhỏ con đường tôi đi không giống như Lục Đông Thâm. Nhưng sau này khi tôi quyết định làm ăn, chú tôi cũng hành hạ tôi không ít. Lúc đó Hoa Lực cũng chủ định theo bất động sản. Tôi ấy à, tuy không phải vác gạch như Lục Đông Thâm nhưng cũng phải rèn luyện một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh nhìn xuyên các vật liệu xây dựng.”
Nói như vậy liền khiến Nguyễn Kỳ tò mò: “Cũng là khi còn rất nhỏ?”
Nhiêu Tôn hắng giọng: “Vậy thì không, nhưng… tóm lại tôi cũng đã chịu không ít khổ cực.”
Nguyễn Kỳ nghe xong cũng rất xót xa, lộ ra vẻ thương xót: “Đúng là không dễ dàng gì.”
Thì đó.
Nhiêu Tôn thấy ngọt ngào trong lòng.
Nhưng chưa kiêu hãnh được quá ba giây, Tưởng Ly đã tạt thẳng một xô nước lạnh: “Những nỗi khổ của anh chắc phải trừ bớt rồi? Dì Kiều đâu có nỡ để Tiểu Tôn Tôn chịu khổ.”
Nhiêu Tôn làm mặt ngượng ngập, nhất là khi nghe thấy hai chữ “Tôn Tôn”. Anh ấy đau đầu nhất khi có người gọi mình như vậy. Nhưng cứ mỗi lần về nhà, người mẹ lúc nào cũng cất cao giọng thánh thót của anh ấy lại gọi thế, giọng còn toát ra ngàn vạn xót xa, giống như mỗi lần ra ngoài anh ấy đều phải chịu cực khổ lắm vậy.
Anh ấy đứng lên khỏi đống củi, ngang nhiên bảo vệ tự trọng: “Mọi người ai cũng nghỉ chỉ có con nhà nghèo mới phải tự lập từ sớm. Thực tế thì sao? Có lúc con nhà giàu còn tự lập sớm hơn! Được rồi, có nói hai người cũng không hiểu. Trời ơi, cái tên Lục Đông Thâm này làm sao vậy? Tắm thôi mà lề mề quá thế…”
***
Nguyễn Kỳ thực sự đã trở thành đầu bếp. Nguyên do là vì cả ngày Tưởng Ly đã làm việc quên mình. Tới khi cả Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đều tắm rửa xong, thay quần áo thoải mái đi ra, mấy món ăn đơn giản cũng đã được bày ra trên mặt bàn, xuất phát từ tay nghề của Nguyễn Kỳ.
Bàn ăn không đặt trong phòng ăn mà chuyển thẳng ra sân. Cũng chẳng biết bữa này nên được tính là bữa nào, tóm lại đường chân trời đã đen như bị hắt mực. Trong nhà trong vườn đèn đuốc đều sáng trưng. Ngoài ánh nến ra, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn còn đặt không ít gương đồng đằng sau ánh nến, có tác dụng bổ trợ cho việc chiếu sáng, làm độ sáng của cả căn nhà rực lên như có điện vậy.
Theo những gì bàn bạc từ trước, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn về nghỉ ở nhà thím ba. Nhưng hai người đàn ông cho rằng ở đây chỉ có hai cô gái là không an toàn, nên lúc nghỉ ngơi họ vẫn quay về.
Cái gọi là nghỉ ngơi cũng chỉ trong chốc lát. Lúc Tần Thiên Bảo và người Tần Xuyên thức, họ không thể ngủ. Khi Tần Thiên Bảo ngủ, họ chỉ có thể tranh thủ chợp mắt. Thế nên, ăn uống trở thành công việc xoa dịu sức khỏe và tinh thần tốt nhất.
Người Tần Xuyên thích ăn chay, những món thịt đa phần là thịt bò, cá. Tộc trưởng Tần suy nghĩ chu đáo, ngày nào cũng lệnh cho người mang những nguyên liệu tới nhà, nhưng không vào trong quấy rầu mà để trên bậc thềm trước cửa. Nguyễn Kỳ chỉ cần lấy mang vào nấu là được.
Tài nghệ nấu nướng của Nguyễn Kỳ cũng được, tuy không đến mức sửng sốt như Tưởng Ly nhưng cũng có những món lành nghề. Ví dụ như món cá hấp trên bàn, đưa vào miệng lập tức ngọt lịm. Nhiêu Tôn rất thích ăn món cá hấp này của cô ấy, liên tục giơ ngón cái, sau đó nói: “Ngon lắm, cực kỳ giống mùi vị mẹ tôi nấu.”
Tác giả :
Ân Tầm