Người Tình Trí Mạng
Chương 519: Ngẩn ngơ
Tịch Lĩnh, nói một cách nghiêm túc chính là một nơi không người nhìn không thấy điểm tận cùng. Ngoài người Tần Xuyên ra, những người ở các thôn làng bên ngoài gần như không dám đi về phía Tịch Lĩnh. Kể cả một người bạo dạn như Dư Mao cũng chỉ dám loanh quanh ở men Tịch Lĩnh, vậy mà đã có thể đào đại được một cây thái tuế giá trị ngàn vàng.
Tịch Lĩnh chính là một ngọn núi thuốc chính hiệu.
Các loại động thực vật dọc đường vô cùng phong phú. Một nơi có tuổi đời ngàn năm như thế này vẫn còn giữ nguyên được di chỉ, địa mạo của Kỷ Băng Hà IV.
Tưởng Ly và Lục Đông Thâm men theo sống núi đi một mạch vào sâu trong rừng. Chỉ hai ngày ngắn ngủi mà Tưởng Ly đã tìm được phần lớn nguyên liệu. Điều này khiến cô phải cảm thán, cũng là chuyện cô hoàn toàn không ngờ đến.
"Thảo dược trong Tịch Lĩnh còn phong phú hơn cả danh sách các dãy núi thảo dược hiện đã công khai, đi đâu cũng đập ngay vào mắt các loại thuốc quý hiếm." Đây là câu Tưởng Ly nói nhiều nhất suốt hai ngày qua.
Nửa ngày đầu, Lục Đông Thâm còn phụ họa theo cô, sau đó vì không muốn lãng phí nước bọt nên cũng im lặng. Vì ban đầu anh thật sự tình nguyện nghĩ rằng cô đang nói chuyện với mình, sau vài lần anh mới hiểu ra, cô đang tự cảm thán, tự lẩm bẩm, chỉ có anh là tự mình đa tình thôi.
Càng không nói đến việc động một chút là nghe thấy cô sửng sốt kêu một tiếng, hoặc là một tiếng kêu vang vọng. Trong mắt cô, trong lòng cô chỉ có nguyên liệu, làm sao còn quan tâm anh sắp bị cô dọa đến mức phát bệnh tim rồi?
Đương nhiên, Tưởng Ly cũng không phải cứ mặc kệ anh thật sự. Dọc đường, mỗi lần kêu vút lên, cô lại thêm vào: Á! Lục Đông Thâm, anh mau nhìn cái này đi... Ôi trời! Lục Đông Thâm, anh mau nhìn này...
Tới khi Lục Đông Thâm thật sự nhìn theo ý cô thì cô lại lao đi một chỗ khác như một chú hươu.
Lục Đông Thâm tức đến nghiến răng nghiến lợi. Không, cô không phải hươu, chỉ đơn thuần là một con thỏ, một con thỏ nhỏ nghịch ngợm chạy loăng quăng, vừa vào núi rừng là như được về nhà, không ai nắm bắt được cô.
Nhảy đi, cứ tha hồ mà chạy nhảy. Ban ngày còn có thể chạy nhảy, tới đêm chẳng phải vẫn ngoan ngoãn nằm dưới anh, mặc cho anh lột da ăn thịt đấy sao? Con thỏ này hai ngày này bị anh điều chỉnh đến nỗi càng ngày càng rộng mở, khi ăn càng lúc càng tươi ngon.
So với những hình ảnh phong phú đang giăng đầy đầu óc Lục Đông Thâm, "chú thỏ" vẫn rất lương thiện, hoàn toàn không phát hiện ra mình đang nằm trong vùng nguy hiểm, vẫn dành công sức phổ cập cho anh chút kiến thức.
"Anh xem, đây là cây xuyên khung, còn có tên là Giang ly, ha ha... phát âm giống với tên em. Rễ là xuyên khung, loại bớt được sự nóng nực oi nồm của thời tiết. Lá lại giống đương quy, mùi hương toát ra giống bạch chỉ, có thể dùng làm hương liệu. Thời cổ đại, phụ nữ thường hái lá xuyên khung về, sau đó phơi khô ở nơi râm mát. Sau khi lá khô có thể làm hương liệu, cũng có thể thêm vào trong túi thơm. Đương nhiên, cả cây xuyên khung vẫn có thể làm thuốc, nhưng thông thường người ta đi hái vào khoảng tháng tư, tháng năm..."
Rồi cô lại hái một loại thực vật giống hoa lan ở nơi bóng râm, để Lục Đông Thâm ngửi thử.
Sau khi ngửi xong, Lục Đông Thâm cảm thấy lá cũng có mùi thơm thoang thoảng, nhưng không thể ngửi sâu, ngửi sâu thì lại không thấy gì nữa. Để hơi xa một chút sẽ có mùi hương quanh quẩn nơi đầu mũi.
Tưởng Ly cười khúc khích: "Có những mùi hương chính là như vậy, càng nghiên cứu sâu sẽ càng không chạm được tới nó."
"Trong Động minh ký có ghi chép một loại thực vật như vậy mà khi ôm lá của nó vào lòng sẽ biết được cát hung của giấc mơ, vì vậy được đặt tên cỏ mơ. Thứ em đang cầm trong tay chính là thứ này, hay còn được gọi là Hoài mộng thảo."
Lục Đông Thâm tỏ ý không hiểu.
Tưởng Ly giẫm chân lên những lớp vỏ đá, đỉnh đầu là cây lá rậm rạp, khiến những khe đá càng trở nên đậm màu hơn. Cô sợ làm tổn thương tới rễ cây, cẩn thận đào mấy cây lên, sau khi cho vào gùi thì nói: "Tương truyền khi Hán Vũ Đế nhung nhớ Lý phu nhân, trên ngọn núi Chung Hỏa ở phía Đông mọc lên một loại cây thơm. Hán Vũ Đế ôm cây cỏ vào lòng mà ngủ là có thể mơ thấy Lý phu nhân mình luôn mong nhớ. Đương nhiên, nó chỉ tồn tại trong điển cố. Về sau qua nghiên cứu và so sánh mùi hương, người ta phát hiện ra, Hoài mộng thảo thực ra chính là một loại lan rừng quanh năm sống ở góc tối, đêm sẽ nở hoa đỏ, lá hoa đều thơm, thuộc họ nhà lan."
Lục Đông Thâm "ồ" lên một tiếng.
Tưởng Ly cười ha ha khoác cánh tay anh, hỏi anh: "Hiểu chưa?"
"Hiểu gì chứ?"
Tưởng Ly phì cười: "Trong lòng anh mà giấu cô gái nào đó, có thể ôm cỏ thơm nằm mơ thử xem."
"Giấu cô gái nào?" Lục Đông Thâm đường hoàng nói: "Chỉ có em, không có cô gái nào khác."
"Trời ơi Lục Đông Thâm, em không bao giờ tin anh chưa từng yêu thầm cô nào."
Lục Đông Thâm chẳng buồn đoái hoài tới cô, chuyện này cô vẫn chưa chịu bỏ qua...
Nhưng rất nhanh, Tưởng Ly đã quên bẵng chuyện này, dang rộng hai cánh tay lao vút ra ngoài rừng như một chú chim, hướng về phía dãy núi cao.
Lục Đông Thâm bám sát theo sau.
Trong rừng ánh sáng không nhiều nhưng lên núi thì ánh nắng rực rỡ. Vào giây phút không gian sáng rực lên, chẳng hiểu sao đầu óc Lục Đông Thâm chợt hốt hoảng giây lát. Bên tai bỗng nhiên xuất hiện không ít âm thanh, có hỗn tạp, có rối ren, bóng Tưởng Ly như càng lúc càng xa, anh muốn giữ nhưng không thể giữ lại.
Anh sải rộng về trước một bước, dường như con đường núi phía trước cũng thay đổi.
"Đông Thâm?"
Một tiếng gọi của Tưởng Ly đột ngột kéo ý thức của anh quay về. Anh định thần lại, phát hiện Tưởng Ly đã đi tới trước mặt anh, một tay kéo cánh tay anh, khuôn mặt lo lắng nhìn anh.
Âm thanh ồn ào bên tai không còn nữa.
Anh cúi đầu nhìn, ngay dưới chân là vách núi dựng đứng. Nếu không có Tưởng Ly kéo anh, ban nãy anh đã rơi xuống dưới mà không hay biết rồi. Anh thầm sửng sốt trong lòng. Anh biết là ra khỏi rừng hai bên sẽ có vách núi, nhưng ban nãy mình đi thẳng, sao lại tới vách núi rồi?
"Anh sao vậy?" Tưởng Ly vừa nói vừa giữ chặt anh.
Lục Đông Thâm nhìn thấy sự cảnh giác và lo lắng trong mắt cô, mỉm cười: "Có sao đâu, chỉ là xem đường đất thế nào thôi."
"Xem đường?" Tưởng Ly bán tín bán nghi.
"Xem đường." Lục Đông Thâm cười: "Tịch Lĩnh nguy hiểm, là nơi thích hợp nhất để quan sát nhiều mặt của địa hình, bảo đảm sự an toàn của chúng ta." Chỉ là giây phút ngẩn ngơ trong khoảnh khắc, anh không muốn khiến cô quá lo lắng.
Tưởng Ly tỉ mỉ xem xét mức độ đáng tin trong câu nói này của anh.
Cô nhìn rất rõ ràng, chính vào ban nãy khi anh ra khỏi rừng, ánh mắt đó nhìn là thấy không ổn, rời rạc, ngẩn ngơ, đến bước chân cũng không vững vàng. Ban đầu cô nghĩ anh chịu ảnh hưởng của một mùi hương nào đó. Dù sao đây cũng là núi thuốc, lúc trước ở Kỳ Thân chẳng phải cũng xảy ra chuyện tương tự hay sao? Nhưng chớp mắt cô lại thấy không đúng, có mùi hương gì anh ngửi thấy mà cô thì lại không?
Lục Đông Thâm thấy cô hết nhíu mày lại nhướng mày, bật cười: "Đừng có ngờ vực bóng giớ nữa, đang dưng em cầm một viên đá làm gì?"
Tưởng Ly nắm chặt một viên đá trong tay, không lớn lắm, không theo hình thù quy tắc gì, bên ngoài có phần nhẵn thín, có màu xám tối và vân xanh lục. Cô cúi đầu nhìn, cô vốn định đưa anh xem viên đá này nhưng bị chuyện ban nãy làm phân tâm. Giờ anh nói cô mới nhớ ra.
"Actinolit*." Tưởng Ly bâng quơ đáp lại, sau đó nghiêm túc hỏi anh: "Ban nãy anh thật sự không cảm thấy có gì bất ổn chứ?"
*Actinolit là một khoáng vật silicat amphibol có công thức hóa học Ca₂(Mg, Fe)₅Si₈O₂₂(OH)₂.
Lục Đông Thâm kéo cô lại, mỉm cười: "Vậy em phải kiểm tra cẩn thận cho anh."
"Anh vốn đã mang bệnh trong người rồi, em không lo được sao?" Tưởng Ly cầm hòn đá dứ dứ anh một cái.
Khiến lồng ngực Lục Đông Thâm ngứa ngáy, anh giật lấy viên đá định ném đi nhưng lại bị cô giằng về: "Đây là bảo bối đấy."
~Hết chương 519~
Tịch Lĩnh chính là một ngọn núi thuốc chính hiệu.
Các loại động thực vật dọc đường vô cùng phong phú. Một nơi có tuổi đời ngàn năm như thế này vẫn còn giữ nguyên được di chỉ, địa mạo của Kỷ Băng Hà IV.
Tưởng Ly và Lục Đông Thâm men theo sống núi đi một mạch vào sâu trong rừng. Chỉ hai ngày ngắn ngủi mà Tưởng Ly đã tìm được phần lớn nguyên liệu. Điều này khiến cô phải cảm thán, cũng là chuyện cô hoàn toàn không ngờ đến.
"Thảo dược trong Tịch Lĩnh còn phong phú hơn cả danh sách các dãy núi thảo dược hiện đã công khai, đi đâu cũng đập ngay vào mắt các loại thuốc quý hiếm." Đây là câu Tưởng Ly nói nhiều nhất suốt hai ngày qua.
Nửa ngày đầu, Lục Đông Thâm còn phụ họa theo cô, sau đó vì không muốn lãng phí nước bọt nên cũng im lặng. Vì ban đầu anh thật sự tình nguyện nghĩ rằng cô đang nói chuyện với mình, sau vài lần anh mới hiểu ra, cô đang tự cảm thán, tự lẩm bẩm, chỉ có anh là tự mình đa tình thôi.
Càng không nói đến việc động một chút là nghe thấy cô sửng sốt kêu một tiếng, hoặc là một tiếng kêu vang vọng. Trong mắt cô, trong lòng cô chỉ có nguyên liệu, làm sao còn quan tâm anh sắp bị cô dọa đến mức phát bệnh tim rồi?
Đương nhiên, Tưởng Ly cũng không phải cứ mặc kệ anh thật sự. Dọc đường, mỗi lần kêu vút lên, cô lại thêm vào: Á! Lục Đông Thâm, anh mau nhìn cái này đi... Ôi trời! Lục Đông Thâm, anh mau nhìn này...
Tới khi Lục Đông Thâm thật sự nhìn theo ý cô thì cô lại lao đi một chỗ khác như một chú hươu.
Lục Đông Thâm tức đến nghiến răng nghiến lợi. Không, cô không phải hươu, chỉ đơn thuần là một con thỏ, một con thỏ nhỏ nghịch ngợm chạy loăng quăng, vừa vào núi rừng là như được về nhà, không ai nắm bắt được cô.
Nhảy đi, cứ tha hồ mà chạy nhảy. Ban ngày còn có thể chạy nhảy, tới đêm chẳng phải vẫn ngoan ngoãn nằm dưới anh, mặc cho anh lột da ăn thịt đấy sao? Con thỏ này hai ngày này bị anh điều chỉnh đến nỗi càng ngày càng rộng mở, khi ăn càng lúc càng tươi ngon.
So với những hình ảnh phong phú đang giăng đầy đầu óc Lục Đông Thâm, "chú thỏ" vẫn rất lương thiện, hoàn toàn không phát hiện ra mình đang nằm trong vùng nguy hiểm, vẫn dành công sức phổ cập cho anh chút kiến thức.
"Anh xem, đây là cây xuyên khung, còn có tên là Giang ly, ha ha... phát âm giống với tên em. Rễ là xuyên khung, loại bớt được sự nóng nực oi nồm của thời tiết. Lá lại giống đương quy, mùi hương toát ra giống bạch chỉ, có thể dùng làm hương liệu. Thời cổ đại, phụ nữ thường hái lá xuyên khung về, sau đó phơi khô ở nơi râm mát. Sau khi lá khô có thể làm hương liệu, cũng có thể thêm vào trong túi thơm. Đương nhiên, cả cây xuyên khung vẫn có thể làm thuốc, nhưng thông thường người ta đi hái vào khoảng tháng tư, tháng năm..."
Rồi cô lại hái một loại thực vật giống hoa lan ở nơi bóng râm, để Lục Đông Thâm ngửi thử.
Sau khi ngửi xong, Lục Đông Thâm cảm thấy lá cũng có mùi thơm thoang thoảng, nhưng không thể ngửi sâu, ngửi sâu thì lại không thấy gì nữa. Để hơi xa một chút sẽ có mùi hương quanh quẩn nơi đầu mũi.
Tưởng Ly cười khúc khích: "Có những mùi hương chính là như vậy, càng nghiên cứu sâu sẽ càng không chạm được tới nó."
"Trong Động minh ký có ghi chép một loại thực vật như vậy mà khi ôm lá của nó vào lòng sẽ biết được cát hung của giấc mơ, vì vậy được đặt tên cỏ mơ. Thứ em đang cầm trong tay chính là thứ này, hay còn được gọi là Hoài mộng thảo."
Lục Đông Thâm tỏ ý không hiểu.
Tưởng Ly giẫm chân lên những lớp vỏ đá, đỉnh đầu là cây lá rậm rạp, khiến những khe đá càng trở nên đậm màu hơn. Cô sợ làm tổn thương tới rễ cây, cẩn thận đào mấy cây lên, sau khi cho vào gùi thì nói: "Tương truyền khi Hán Vũ Đế nhung nhớ Lý phu nhân, trên ngọn núi Chung Hỏa ở phía Đông mọc lên một loại cây thơm. Hán Vũ Đế ôm cây cỏ vào lòng mà ngủ là có thể mơ thấy Lý phu nhân mình luôn mong nhớ. Đương nhiên, nó chỉ tồn tại trong điển cố. Về sau qua nghiên cứu và so sánh mùi hương, người ta phát hiện ra, Hoài mộng thảo thực ra chính là một loại lan rừng quanh năm sống ở góc tối, đêm sẽ nở hoa đỏ, lá hoa đều thơm, thuộc họ nhà lan."
Lục Đông Thâm "ồ" lên một tiếng.
Tưởng Ly cười ha ha khoác cánh tay anh, hỏi anh: "Hiểu chưa?"
"Hiểu gì chứ?"
Tưởng Ly phì cười: "Trong lòng anh mà giấu cô gái nào đó, có thể ôm cỏ thơm nằm mơ thử xem."
"Giấu cô gái nào?" Lục Đông Thâm đường hoàng nói: "Chỉ có em, không có cô gái nào khác."
"Trời ơi Lục Đông Thâm, em không bao giờ tin anh chưa từng yêu thầm cô nào."
Lục Đông Thâm chẳng buồn đoái hoài tới cô, chuyện này cô vẫn chưa chịu bỏ qua...
Nhưng rất nhanh, Tưởng Ly đã quên bẵng chuyện này, dang rộng hai cánh tay lao vút ra ngoài rừng như một chú chim, hướng về phía dãy núi cao.
Lục Đông Thâm bám sát theo sau.
Trong rừng ánh sáng không nhiều nhưng lên núi thì ánh nắng rực rỡ. Vào giây phút không gian sáng rực lên, chẳng hiểu sao đầu óc Lục Đông Thâm chợt hốt hoảng giây lát. Bên tai bỗng nhiên xuất hiện không ít âm thanh, có hỗn tạp, có rối ren, bóng Tưởng Ly như càng lúc càng xa, anh muốn giữ nhưng không thể giữ lại.
Anh sải rộng về trước một bước, dường như con đường núi phía trước cũng thay đổi.
"Đông Thâm?"
Một tiếng gọi của Tưởng Ly đột ngột kéo ý thức của anh quay về. Anh định thần lại, phát hiện Tưởng Ly đã đi tới trước mặt anh, một tay kéo cánh tay anh, khuôn mặt lo lắng nhìn anh.
Âm thanh ồn ào bên tai không còn nữa.
Anh cúi đầu nhìn, ngay dưới chân là vách núi dựng đứng. Nếu không có Tưởng Ly kéo anh, ban nãy anh đã rơi xuống dưới mà không hay biết rồi. Anh thầm sửng sốt trong lòng. Anh biết là ra khỏi rừng hai bên sẽ có vách núi, nhưng ban nãy mình đi thẳng, sao lại tới vách núi rồi?
"Anh sao vậy?" Tưởng Ly vừa nói vừa giữ chặt anh.
Lục Đông Thâm nhìn thấy sự cảnh giác và lo lắng trong mắt cô, mỉm cười: "Có sao đâu, chỉ là xem đường đất thế nào thôi."
"Xem đường?" Tưởng Ly bán tín bán nghi.
"Xem đường." Lục Đông Thâm cười: "Tịch Lĩnh nguy hiểm, là nơi thích hợp nhất để quan sát nhiều mặt của địa hình, bảo đảm sự an toàn của chúng ta." Chỉ là giây phút ngẩn ngơ trong khoảnh khắc, anh không muốn khiến cô quá lo lắng.
Tưởng Ly tỉ mỉ xem xét mức độ đáng tin trong câu nói này của anh.
Cô nhìn rất rõ ràng, chính vào ban nãy khi anh ra khỏi rừng, ánh mắt đó nhìn là thấy không ổn, rời rạc, ngẩn ngơ, đến bước chân cũng không vững vàng. Ban đầu cô nghĩ anh chịu ảnh hưởng của một mùi hương nào đó. Dù sao đây cũng là núi thuốc, lúc trước ở Kỳ Thân chẳng phải cũng xảy ra chuyện tương tự hay sao? Nhưng chớp mắt cô lại thấy không đúng, có mùi hương gì anh ngửi thấy mà cô thì lại không?
Lục Đông Thâm thấy cô hết nhíu mày lại nhướng mày, bật cười: "Đừng có ngờ vực bóng giớ nữa, đang dưng em cầm một viên đá làm gì?"
Tưởng Ly nắm chặt một viên đá trong tay, không lớn lắm, không theo hình thù quy tắc gì, bên ngoài có phần nhẵn thín, có màu xám tối và vân xanh lục. Cô cúi đầu nhìn, cô vốn định đưa anh xem viên đá này nhưng bị chuyện ban nãy làm phân tâm. Giờ anh nói cô mới nhớ ra.
"Actinolit*." Tưởng Ly bâng quơ đáp lại, sau đó nghiêm túc hỏi anh: "Ban nãy anh thật sự không cảm thấy có gì bất ổn chứ?"
*Actinolit là một khoáng vật silicat amphibol có công thức hóa học Ca₂(Mg, Fe)₅Si₈O₂₂(OH)₂.
Lục Đông Thâm kéo cô lại, mỉm cười: "Vậy em phải kiểm tra cẩn thận cho anh."
"Anh vốn đã mang bệnh trong người rồi, em không lo được sao?" Tưởng Ly cầm hòn đá dứ dứ anh một cái.
Khiến lồng ngực Lục Đông Thâm ngứa ngáy, anh giật lấy viên đá định ném đi nhưng lại bị cô giằng về: "Đây là bảo bối đấy."
~Hết chương 519~
Tác giả :
Ân Tầm