Người Tình Trí Mạng
Chương 51: Không phải chuyện một cô gái bình thường có thể làm được
Giây phút này Lục Đông Thâm đang nghĩ, rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì, mới có thể dữ dằn và tuyệt tình như vậy?
Biến cố xảy ra quá chóng vánh, trước sau chẳng qua chỉ vài giây.
Khi Lục Đông Thâm phản ứng lại thì Tưởng Ly đã bị lôi đi rất xa rồi.
Căn lều trước mắt xảy ra một trận rung chuyển dữ dội, sau đó là âm thanh con quái vật khổng lồ kia đè lên mặt đất.
Dưới màn đêm, loáng thoáng nhìn thấy bóng của con quái thú, giống như nó đang lôi kéo gì đó. Lục Đông Thâm tức tốc lao lên, nhưng chỉ thấy cảnh con thú đó tung Tưởng Ly lên cao, rồi há rộng cái miệng đỏ khè những máu.
Anh dốc hết sức bình sinh để xông tới, nhưng thật ra trái tim đã lạnh ngắt đi quá nửa, nhất là khi phải giương mắt chứng kiến Tưởng Ly bị nuốt vào miệng con quái thú.
“Tưởng Ly!” Lục Đông Thâm gào lên điên cuồng.
Một giây sau, tình hình trước mặt đã xảy ra biến chuyển.
Con quái thú đó không thể ngậm miệng vào được, ra sức lăn lộn dưới đất. Cơ thể khổng lồ bỗng chốc đạp tung bùn dưới đất lên, hình thành lên một vòng xoáy bụi bẩn cực lớn, khiến Lục Đông Thâm nhất thời không nhìn rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bụi đất mù mịt khắp trời, khiến người ta ho sặc ho sụa. Lục Đông Thâm đang định lao vào trong thì thấy xoáy đất từ từ rơi xuống.
Mọi thứ trước mắt đều đã trở nên bừng sáng, rõ ràng.
Nhưng cũng chính vào giây phút sáng sủa ấy, Lục Đông Thâm đã chợt khựng lại, đáy mắt sửng sốt.
Ánh trăng lạnh lẽo.
Giây phút này, nó mang một cái lạnh thực sự cắt da cắt thịt.
Ngay giữa miệng con quái thú bị đâm dựng đứng một cây gậy bằng gỗ thô kệch, trên cây gậy gỗ vẫn còn treo chiếc ba lô của anh, chính vì cây gậy này mới khiến nó không thể nào ngậm miệng lại được.
Khi nhìn sang Tưởng Ly, chẳng biết cô đã thoát ra khỏi miệng con quái thú từ khi nào, cưỡi lên trên người nó, một tay bám chặt lấy một bên sừng trên đầu nó, tay kia giơ cao con dao.
Ánh trăng mờ ảo càng khiến con dao Phần Lan trở nên sáng rực.
Dưới bầu trời đêm, chỉ nhìn thấy bóng dao lướt qua thật nhanh, tia sáng lạnh ngắt thoáng xuất hiện. Tưởng Ly giơ con dao lên rồi đâm xuống một cách gọn ghẽ, nhanh chóng. Lưỡi dao sắc nhọn xuyên mạnh vào trong đầu con quái thú.
Nó phát ra một âm thanh gào rú, cơn đau kịch liệt khiến nó liều mạng lăn lộn. Tưởng Ly cũng chao đảo theo, nghiêng ngả như một người giấy vậy.
“Cẩn thận!”
Lời nhắc nhở của Luc Đông Thâm vừa dứt thì thấy Tưởng Ly cầm chắc chuôi dao, cắn chặt răng, dùng sức. Lưỡi dao ánh lên quét thẳng một đường dọc cơ thể nó. Cô đã thẳng thừng rạch mở một lỗ lớn phía sau lưng con thú.
Máu cứ thế trào ra.
Lần này con thú kêu lên điên cuồng thật sự, cơ thể to lớn chao đảo hết sức, cố gắng giãy giụa lần cuối cùng. Ai ngờ Tưởng Ly sống chết không buông tay, vẫn một tay nắm sừng, một tay nắm dao.
Cuối cùng, con thú không chịu nổi vết thương, ngã rầm một cái xuống đất.
Tưởng Ly cưỡi trên người nó, thở hồng hộc vì mệt, bàn tay đang nắm chặt sừng cũng run lên lẩy bẩy. Cho tới khi con thú không còn giật lên đùng đùng nữa, cô mới thả tay ra, rồi lại dùng sức rút con dao ra, nhảy ra khỏi người con thú.
Khi chạm xuống đất, cô bỗng cảm thấy cả hai chân đều đang run lên từng cơn.
Lục Đông Thâm giắt con dao Thụy Sỹ vào hông, bước lên xem Tưởng Ly.
Bầu trời đen đặc như làm ngưng đọng cả cơ thể cô, đằng sau lưng là con quái thú đã bị giết chết. Cô đứng đó, mặt và tóc tai đều bê bết máu, còn có cả những tia máu bắn thẳng vào mắt, làm đôi mắt cô cũng đỏ rực lên.
Là máu của con thú.
Trong tình huống giao tranh giữa sống và chết ấy, cô lại hoàn toàn không tổn thất gì, có thể giết được con quái vật đó bằng tay. Quá trình ấy cực ngắn, nhưng đủ để nhìn thấy sự bình tĩnh, điềm đạm của cô, đủ để thấy sự tàn nhẫn, máu lạnh của cô.
Giây phút này Lục Đông Thâm đang nghĩ, rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì, mới có thể dữ dằn và tuyệt tình như vậy?
Cảnh tượng vừa rồi anh đã quan sát trọn vẹn. Khi giết con thú, đôi mắt cô không còn ôn hòa, thậm chí còn có một tia tàn độc hơn cả con thú. Động tác giơ dao lên và hạ dao xuống cực kỳ dứt khoát, đó không phải là chuyện một cô gái bình thường có thể làm được.
Bây giờ nhìn thấy cô như vậy, máu của con quái thú ở trong mắt cô càng giống như cô đã giết đến đỏ mắt, khắp người tràn ngập một mùi hoang dã.
Con dao trong tay Tưởng Ly đỏ rực, máu của con thú chảy thành dòng tập trung trên đầu dao, nhỏ xuống từng giọt. Cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Đông Thâm và nói: “Ba lô của anh vẫn còn treo trên miệng nó, anh đi lấy đi, tôi hết sức rồi…”.
Dứt lời, chân cô lập tức mềm nhũn.
Lục Đông Thâm giơ cánh tay ra, kịp thời đỡ lấy cô: “Một cái ba lô thôi mà, cô có bị ngốc không vậy?”.
Chính vào khoảnh khắc vừa rồi, anh bỗng nhiên hoảng sợ. Anh sợ cô cứ thế biến mất. Cảm giác này, anh chưa bao giờ có.
Nghĩ như vậy, cánh tay anh bất giác siết chặt, ôm cô vào lòng.
Nhưng chỉ một giây sau, Tưởng Ly đã giết chết mọi xúc động. Cô nhe răng nói: “Anh, anh à! Đau! Bả vai tôi bị thương đó, này…”.
Lục Đông Thâm ban đầu sững người sau đó liền buông tay ra. Nhìn cô, anh không biết nên khóc hay cười, lại bỗng nhiên cảm thấy tâm lý vừa rồi của mình cũng thật buồn cười. Suýt nữa thì anh quên mất, cô là người của Đàm Diệu Minh.
Anh giơ tay lên lau vết máu trên mặt cô và nói: “Không ở đây được nữa rồi, dọn dẹp đi, chúng ta quay về ngay trong đêm nay”.
Giết được con thú rồi, không đồng nghĩa với việc họ đã bình an vô sự. Ngược lại, họ chỉ càng thêm nguy hiểm. Con thú trong đầm sâu thích mùi máu tanh. Tưởng Ly đã động dao, máu của nó giờ chảy lênh láng khắp nơi, chưa biết chừng lại kéo các con khác trong đầm lầy đến. Tới lúc đó sẽ không chỉ có một con, thế nên việc khẩn cấp trước mắt là phải chạy ngay.
Tưởng Ly cũng hiểu ý anh, lập tức gật đầu.
Dù sao thì cũng đã lấy được dịch xạ hương, lần lữa thêm ở núi Kỳ Thần cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Ở đây vô vàn nguy hiểm, ở thêm một giây là sẽ nguy hiểm thêm một giây. Tuy rằng đi đêm cũng khá nguy hiểm nhưng cũng may là đường quay về, cô chỉ cần bám theo những ký hiệu mình đã đánh dấu lúc tới thì cũng không có quá nhiều vấn đề…
[…]
Thiên Thành Phú nằm tại một góc trong thành phố Thương Lăng, là một club cao cấp nơi những người có tiền hưởng thụ niềm vui. Xét về quy mô, tuy rằng nó không thể sánh với Hoàng Thiên tầm cỡ nhất nhì Thương Lăng, nhưng thắng ở chỗ có nhiều loại dịch vụ khác nhau.
Ông chủ đứng sau lưng Thiên Thành Phú là Long Quỷ, người ra mặt giải quyết các công việc làm ăn chính là người luôn đi bên cạnh hắn, Thiên Dư. Từ vài năm về trước, Thiên Thành Phú chắc chắn là một club danh nổi như cồn, hấp dẫn người có tiền ở cả các tỉnh lân cận Thương Lăng tới vui chơi. Mọi người lao đến, tất cả đều nhắm vào người đẹp hàng đầu, Phù Dung.
Nói đến Phù Dung thì đúng là người đẹp như tên, ra tay rộng rãi lại không đánh mất vẻ yêu mị, kiều diễm của mình. Nghe nói, nét quyến rũ của cô ấy toát ra từ từng lỗ chân lông, đàn ông chỉ cần liếc nhìn đã không cất bước đi được nữa.
Hoa khôi dĩ nhiên phải có quy tắc của hoa khôi, không phải hạng đàn ông nào cũng tùy tiện theo. Không phải một người có thân phận, có địa vị, sao có thể lọt vào mắt xanh của Phù Dung? Nhưng như vậy lại càng thu hút không ít người đàn ông có quyền có thế ngàn dặm xa xôi, nghe lời đồn tìm đến, không ngại vung tiền như rác.
Nhưng sau khi Hoàng Thiên ra đời, việc làm ăn của Thiên Thành Phú cũng lao đao theo. Thậm chí ngay ngày đầu tiên khai trương, Hoàng Thiên đã cắp được “nàng Phù Dung” đỉnh cao của Thiên Thành Phú, cú đánh bất ngờ khiến Long Quỷ trở tay không kịp.
Về mặt quy mô, Hoàng Thiên hoàn toàn áp đảo Thiên Thành Phú, về nguồn khách cũng cao hơn hẳn. Thiên Thành Phú nhắm vào những người có tiền để mở cửa tiếp đón, chỉ cần bạn có tiền, bạn sẽ được tiếp đón như khách quý. Còn Hoàng Thiên thì khác, người có tiền cũng phân cấp bậc, mấy kẻ nhãi nhép dĩ nhiên không thể bước vào cửa lớn của Hoàng Thiên, có tiền còn phải có thế, người quyền lực mới là nguồn khách quan trọng ở đây.
Ông chủ của Hoàng Thiên là một người đàn vạm vỡ ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn. Long Quỷ nhận ra hắn. Người trong giang hồ đều gọi hắn là Ngũ ca. Nghe nói người này xuất thân là lính đánh thuê, sau này phạm tội, bị giam vài năm tù, sau đó ra ngoài trở thành ông chủ của Hoàng Thiên.
Nhưng cũng lại có người nói Ngũ ca chỉ là bù nhìn, ông chủ lớn thật sự đằng sau Hoàng Thiên là Đàm Diệu Minh.
Long Quỷ tin vào lời đồn trên giang hồ. Đàm Diệu Minh là kẻ tinh ranh, rất nhiều việc làm ăn đều không lộ mặt, cứ lẳng lặng âm thầm kiếm tiền là được…
Biến cố xảy ra quá chóng vánh, trước sau chẳng qua chỉ vài giây.
Khi Lục Đông Thâm phản ứng lại thì Tưởng Ly đã bị lôi đi rất xa rồi.
Căn lều trước mắt xảy ra một trận rung chuyển dữ dội, sau đó là âm thanh con quái vật khổng lồ kia đè lên mặt đất.
Dưới màn đêm, loáng thoáng nhìn thấy bóng của con quái thú, giống như nó đang lôi kéo gì đó. Lục Đông Thâm tức tốc lao lên, nhưng chỉ thấy cảnh con thú đó tung Tưởng Ly lên cao, rồi há rộng cái miệng đỏ khè những máu.
Anh dốc hết sức bình sinh để xông tới, nhưng thật ra trái tim đã lạnh ngắt đi quá nửa, nhất là khi phải giương mắt chứng kiến Tưởng Ly bị nuốt vào miệng con quái thú.
“Tưởng Ly!” Lục Đông Thâm gào lên điên cuồng.
Một giây sau, tình hình trước mặt đã xảy ra biến chuyển.
Con quái thú đó không thể ngậm miệng vào được, ra sức lăn lộn dưới đất. Cơ thể khổng lồ bỗng chốc đạp tung bùn dưới đất lên, hình thành lên một vòng xoáy bụi bẩn cực lớn, khiến Lục Đông Thâm nhất thời không nhìn rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bụi đất mù mịt khắp trời, khiến người ta ho sặc ho sụa. Lục Đông Thâm đang định lao vào trong thì thấy xoáy đất từ từ rơi xuống.
Mọi thứ trước mắt đều đã trở nên bừng sáng, rõ ràng.
Nhưng cũng chính vào giây phút sáng sủa ấy, Lục Đông Thâm đã chợt khựng lại, đáy mắt sửng sốt.
Ánh trăng lạnh lẽo.
Giây phút này, nó mang một cái lạnh thực sự cắt da cắt thịt.
Ngay giữa miệng con quái thú bị đâm dựng đứng một cây gậy bằng gỗ thô kệch, trên cây gậy gỗ vẫn còn treo chiếc ba lô của anh, chính vì cây gậy này mới khiến nó không thể nào ngậm miệng lại được.
Khi nhìn sang Tưởng Ly, chẳng biết cô đã thoát ra khỏi miệng con quái thú từ khi nào, cưỡi lên trên người nó, một tay bám chặt lấy một bên sừng trên đầu nó, tay kia giơ cao con dao.
Ánh trăng mờ ảo càng khiến con dao Phần Lan trở nên sáng rực.
Dưới bầu trời đêm, chỉ nhìn thấy bóng dao lướt qua thật nhanh, tia sáng lạnh ngắt thoáng xuất hiện. Tưởng Ly giơ con dao lên rồi đâm xuống một cách gọn ghẽ, nhanh chóng. Lưỡi dao sắc nhọn xuyên mạnh vào trong đầu con quái thú.
Nó phát ra một âm thanh gào rú, cơn đau kịch liệt khiến nó liều mạng lăn lộn. Tưởng Ly cũng chao đảo theo, nghiêng ngả như một người giấy vậy.
“Cẩn thận!”
Lời nhắc nhở của Luc Đông Thâm vừa dứt thì thấy Tưởng Ly cầm chắc chuôi dao, cắn chặt răng, dùng sức. Lưỡi dao ánh lên quét thẳng một đường dọc cơ thể nó. Cô đã thẳng thừng rạch mở một lỗ lớn phía sau lưng con thú.
Máu cứ thế trào ra.
Lần này con thú kêu lên điên cuồng thật sự, cơ thể to lớn chao đảo hết sức, cố gắng giãy giụa lần cuối cùng. Ai ngờ Tưởng Ly sống chết không buông tay, vẫn một tay nắm sừng, một tay nắm dao.
Cuối cùng, con thú không chịu nổi vết thương, ngã rầm một cái xuống đất.
Tưởng Ly cưỡi trên người nó, thở hồng hộc vì mệt, bàn tay đang nắm chặt sừng cũng run lên lẩy bẩy. Cho tới khi con thú không còn giật lên đùng đùng nữa, cô mới thả tay ra, rồi lại dùng sức rút con dao ra, nhảy ra khỏi người con thú.
Khi chạm xuống đất, cô bỗng cảm thấy cả hai chân đều đang run lên từng cơn.
Lục Đông Thâm giắt con dao Thụy Sỹ vào hông, bước lên xem Tưởng Ly.
Bầu trời đen đặc như làm ngưng đọng cả cơ thể cô, đằng sau lưng là con quái thú đã bị giết chết. Cô đứng đó, mặt và tóc tai đều bê bết máu, còn có cả những tia máu bắn thẳng vào mắt, làm đôi mắt cô cũng đỏ rực lên.
Là máu của con thú.
Trong tình huống giao tranh giữa sống và chết ấy, cô lại hoàn toàn không tổn thất gì, có thể giết được con quái vật đó bằng tay. Quá trình ấy cực ngắn, nhưng đủ để nhìn thấy sự bình tĩnh, điềm đạm của cô, đủ để thấy sự tàn nhẫn, máu lạnh của cô.
Giây phút này Lục Đông Thâm đang nghĩ, rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì, mới có thể dữ dằn và tuyệt tình như vậy?
Cảnh tượng vừa rồi anh đã quan sát trọn vẹn. Khi giết con thú, đôi mắt cô không còn ôn hòa, thậm chí còn có một tia tàn độc hơn cả con thú. Động tác giơ dao lên và hạ dao xuống cực kỳ dứt khoát, đó không phải là chuyện một cô gái bình thường có thể làm được.
Bây giờ nhìn thấy cô như vậy, máu của con quái thú ở trong mắt cô càng giống như cô đã giết đến đỏ mắt, khắp người tràn ngập một mùi hoang dã.
Con dao trong tay Tưởng Ly đỏ rực, máu của con thú chảy thành dòng tập trung trên đầu dao, nhỏ xuống từng giọt. Cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Đông Thâm và nói: “Ba lô của anh vẫn còn treo trên miệng nó, anh đi lấy đi, tôi hết sức rồi…”.
Dứt lời, chân cô lập tức mềm nhũn.
Lục Đông Thâm giơ cánh tay ra, kịp thời đỡ lấy cô: “Một cái ba lô thôi mà, cô có bị ngốc không vậy?”.
Chính vào khoảnh khắc vừa rồi, anh bỗng nhiên hoảng sợ. Anh sợ cô cứ thế biến mất. Cảm giác này, anh chưa bao giờ có.
Nghĩ như vậy, cánh tay anh bất giác siết chặt, ôm cô vào lòng.
Nhưng chỉ một giây sau, Tưởng Ly đã giết chết mọi xúc động. Cô nhe răng nói: “Anh, anh à! Đau! Bả vai tôi bị thương đó, này…”.
Lục Đông Thâm ban đầu sững người sau đó liền buông tay ra. Nhìn cô, anh không biết nên khóc hay cười, lại bỗng nhiên cảm thấy tâm lý vừa rồi của mình cũng thật buồn cười. Suýt nữa thì anh quên mất, cô là người của Đàm Diệu Minh.
Anh giơ tay lên lau vết máu trên mặt cô và nói: “Không ở đây được nữa rồi, dọn dẹp đi, chúng ta quay về ngay trong đêm nay”.
Giết được con thú rồi, không đồng nghĩa với việc họ đã bình an vô sự. Ngược lại, họ chỉ càng thêm nguy hiểm. Con thú trong đầm sâu thích mùi máu tanh. Tưởng Ly đã động dao, máu của nó giờ chảy lênh láng khắp nơi, chưa biết chừng lại kéo các con khác trong đầm lầy đến. Tới lúc đó sẽ không chỉ có một con, thế nên việc khẩn cấp trước mắt là phải chạy ngay.
Tưởng Ly cũng hiểu ý anh, lập tức gật đầu.
Dù sao thì cũng đã lấy được dịch xạ hương, lần lữa thêm ở núi Kỳ Thần cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Ở đây vô vàn nguy hiểm, ở thêm một giây là sẽ nguy hiểm thêm một giây. Tuy rằng đi đêm cũng khá nguy hiểm nhưng cũng may là đường quay về, cô chỉ cần bám theo những ký hiệu mình đã đánh dấu lúc tới thì cũng không có quá nhiều vấn đề…
[…]
Thiên Thành Phú nằm tại một góc trong thành phố Thương Lăng, là một club cao cấp nơi những người có tiền hưởng thụ niềm vui. Xét về quy mô, tuy rằng nó không thể sánh với Hoàng Thiên tầm cỡ nhất nhì Thương Lăng, nhưng thắng ở chỗ có nhiều loại dịch vụ khác nhau.
Ông chủ đứng sau lưng Thiên Thành Phú là Long Quỷ, người ra mặt giải quyết các công việc làm ăn chính là người luôn đi bên cạnh hắn, Thiên Dư. Từ vài năm về trước, Thiên Thành Phú chắc chắn là một club danh nổi như cồn, hấp dẫn người có tiền ở cả các tỉnh lân cận Thương Lăng tới vui chơi. Mọi người lao đến, tất cả đều nhắm vào người đẹp hàng đầu, Phù Dung.
Nói đến Phù Dung thì đúng là người đẹp như tên, ra tay rộng rãi lại không đánh mất vẻ yêu mị, kiều diễm của mình. Nghe nói, nét quyến rũ của cô ấy toát ra từ từng lỗ chân lông, đàn ông chỉ cần liếc nhìn đã không cất bước đi được nữa.
Hoa khôi dĩ nhiên phải có quy tắc của hoa khôi, không phải hạng đàn ông nào cũng tùy tiện theo. Không phải một người có thân phận, có địa vị, sao có thể lọt vào mắt xanh của Phù Dung? Nhưng như vậy lại càng thu hút không ít người đàn ông có quyền có thế ngàn dặm xa xôi, nghe lời đồn tìm đến, không ngại vung tiền như rác.
Nhưng sau khi Hoàng Thiên ra đời, việc làm ăn của Thiên Thành Phú cũng lao đao theo. Thậm chí ngay ngày đầu tiên khai trương, Hoàng Thiên đã cắp được “nàng Phù Dung” đỉnh cao của Thiên Thành Phú, cú đánh bất ngờ khiến Long Quỷ trở tay không kịp.
Về mặt quy mô, Hoàng Thiên hoàn toàn áp đảo Thiên Thành Phú, về nguồn khách cũng cao hơn hẳn. Thiên Thành Phú nhắm vào những người có tiền để mở cửa tiếp đón, chỉ cần bạn có tiền, bạn sẽ được tiếp đón như khách quý. Còn Hoàng Thiên thì khác, người có tiền cũng phân cấp bậc, mấy kẻ nhãi nhép dĩ nhiên không thể bước vào cửa lớn của Hoàng Thiên, có tiền còn phải có thế, người quyền lực mới là nguồn khách quan trọng ở đây.
Ông chủ của Hoàng Thiên là một người đàn vạm vỡ ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn. Long Quỷ nhận ra hắn. Người trong giang hồ đều gọi hắn là Ngũ ca. Nghe nói người này xuất thân là lính đánh thuê, sau này phạm tội, bị giam vài năm tù, sau đó ra ngoài trở thành ông chủ của Hoàng Thiên.
Nhưng cũng lại có người nói Ngũ ca chỉ là bù nhìn, ông chủ lớn thật sự đằng sau Hoàng Thiên là Đàm Diệu Minh.
Long Quỷ tin vào lời đồn trên giang hồ. Đàm Diệu Minh là kẻ tinh ranh, rất nhiều việc làm ăn đều không lộ mặt, cứ lẳng lặng âm thầm kiếm tiền là được…
Tác giả :
Ân Tầm