Người Tình Trí Mạng
Chương 48: Có một loại cảm giác gọi là mờ ám
Tôi nghĩ ai được làm người con gái của anh chắc cũng không nhạt nhẽo lắm đâu, chắc là cũng được anh chăm sóc kỹ càng lắm…
Cho tới khi gió lạnh nổi lên, Tưởng Ly bất giác rùng mình ớn lạnh, lập tức kéo cao cổ áo lên, nhưng lại không cẩn thận chạm vào vết thương, khiến cô đau đến nỗi phải nhe răng: “Đại ca, anh nhìn thì cũng đã nhìn rồi, hoặc là đi vào, hoặc là đi ra, lạnh!”.
Lục Đông Thâm có phần ngượng ngập: “Xin lỗi cô”, dứt lời bèn lùi ra ngoài.
Bỗng anh nghe thấy Tưởng Ly kêu lên một tiếng: “Ấy…”.
Anh dừng tay lại, nhìn cô chăm chú.
Tưởng Ly hắng giọng, khi cất lời đã có chút khó xử: “À… anh có thể giúp tôi được không?”.
Đêm qua sói vương cào một cú không hề nể tình.
Khi Lục Đông Thâm nhìn thấy vết thương trên vai sau của Tưởng Ly thì mới biết độ nông sâu của nó.
Chỗ thuốc cỏ dùng để đắp đã được Tưởng Ly xử lý xong xuôi, chỉ có điều việc từ từ bôi lên vết thương đành phải nhờ người ngoài giúp đỡ. Vết thương in hình bốn đường cào, xung quanh còn đỏ lựng lên.
Ngoài miệng Lục Đông Thâm không nói gì nhưng trong lòng thực sự thấy áy náy. Khi đó anh nhìn thấy rõ ràng việc cô đỡ cho anh cú cào của sói vương. Suốt dọc đường, cô không kêu đau, không kêu ngứa, thân thủ lại nhanh nhẹn trong việc bắt chuột xạ hương, anh còn thật sự nghĩ rằng vết thương không sâu lắm.
Anh khẽ thở dài một tiếng, lấy nước trong bình ra, rửa tay sạch sẽ, sau đó lấy vải mềm rửa vết thương cho cô.
Nước trong bình mát lạnh, là nước suối trong vắt, về đêm, nhiệt độ của nước không khác gì nhiệt độ của băng. Nước lạnh vừa ngấm vào da thịt, vai của Tưởng Ly đã vô thức run lên. Sau đó, Lục Đông Thâm giương mắt nhìn làn da lộ ra ngoài của cô bắt đầu nổi da gà.
Cô nhóc này cũng nhạy cảm thật.
Anh không nhịn được cười, bèn xách bình nước lạnh đi ra khỏi lều.
Tưởng Ly không hiểu, bèn xích tới trước lều, vén một góc lên ngó ra ngoài. Lục Đông Thâm đang đun ấm nước trên ngọn lửa, trái tim cô cũng theo đó mà nóng rực lên.
Khi anh quay trở lại lều để xử lý vết thương cho cô, nước đã không nóng không lạnh, ấm vừa phải, khi rửa cũng không còn quá kích thích vết thương. Tưởng Ly buột miệng: “Lục gian thương, anh thật tỉ mỉ đấy, tôi rút lại những lời lúc trước đã nói”.
“Cô không ít lần chửi mắng sau lưng tôi, định rút lại câu nào?” Lục Đông Thâm khẽ cười, bàn tay cũng tự động trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Chẳng qua có hai lần bị anh bắt tại trận là nói câu cửa miệng thôi mà, làm gì đen tối đến mức như anh nói? Tưởng Ly tôi làm việc gì xưa nay cũng đường hoàng thẳng thắn.”
Lục Đông Thâm chỉ im lặng mỉm cười.
“Trước đây tôi cảm thấy con người anh ấy à, nói thế nào nhỉ, bụng dạ thâm sâu, suy nghĩ hiểm độc. Đương nhiên, bây giờ tôi vẫn cho là như vậy.” Tưởng Ly ngồi khoanh hai chân, được xử lý bằng nước ấm, cảm giác sưng tấy trên vết thương cũng đã nguôi ngoai không ít: “Nhưng sau hai ngày đi chung với nhau, tôi nghĩ ai được làm người con gái của anh chắc cũng không nhạt nhẽo lắm đâu, chắc là cũng được anh chăm sóc kỹ càng lắm”.
Bả vai sau chợt lạnh, sau khi rửa nước ấm phải đợi khô vết thương rồi mới bôi thuốc.
Nói xong những câu này, Tưởng Ly đợi mãi vẫn không thấy câu trả lời của, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bèn quay đầu lại ngó anh. Để phòng tránh những nguồn nguy hiểm ẩn mình, ngọn đèn pha được chỉnh không sáng lắm. Ánh sáng le lói lại bị anh che đi quá nửa. Anh đang nhìn cô, đôi mắt vẫn thâm sâu như thường, không thể suy đoán được suy nghĩ trong lòng anh.
“Biểu cảm của anh sẽ khiến tôi nghĩ rằng tôi vừa nói sai đấy.” Cô cảm thấy sự im lặng của anh thật kỳ lạ.
Khóe môi Lục Đông Thâm khẽ giật. Trong ánh mắt cô có quá nhiều sự thăm dò, đôi mắt thông minh sáng ngời. Đây vốn là một cô gái nhạy bén. Anh quay đi, không ngờ lại vì lý do quá cao mà sau khi cô quay đầu lại, anh luôn liếc thấy toàn bộ cảnh xuân của cô.
Anh giơ tay xoay mặt cô về vị trí cũ, cầm chỗ thuốc cỏ đã được nghiền sẵn lên, bôi vào vết thương.
Bả vai Tưởng Ly co rụt lại, miệng kêu lên một tiếng.
“Đau à?”
“Ừm.” Cô cũng không cố làm ra vẻ thoải mái. Loại thuốc cỏ này dĩ nhiên rất hiệu nghiệm nhưng khi dịch của nó chảy vào vết thương luôn dấy lên một cơn đau buốt, phải chịu được cơn đau mới được giải thoát.
“Tôi nhẹ một chút.” Lục Đông Thâm hiểu nhầm rằng mình quá mạnh tay khiến cho cô đau đớn.
Tưởng Ly cũng không giải thích nhiều, chỉ gật đầu. Cơn đau khiến mồ hôi túa đầm đìa trên trán cô, thấm ướt cả mái tóc. Lần thứ hai khi thuốc cỏ được bôi lên, một cơn đau như thiêu đốt khiến cô không chịu nổi, lập tức bấu lấy cánh tay Lục Đông Thâm.
Cô không khí níu lấy tay anh mà dường như đã nắm chặt lấy trái tim anh. Anh bỗng cảm giác được bàn tay cô dịu dàng lành lạnh, giữ rịt lấy anh như bám lấy phao cứu sinh cuối cùng.
“Có phải tôi hái nhầm thuốc rồi không?” Anh lo lắng.
Tưởng Ly lắc đầu: “Chính là như vậy, trước sau phải bôi ba lần, một lần đau, một lần rát và một lần lạnh, sau đó mới khỏi được.” Nói xong những lời này, cô mới phát hiện ra nãy giờ mình cứ nắm chặt cánh tay anh, bèn vội vàng buông ra, nói xin lỗi.
“Không sao đâu, nếu đau cô cứ bám lấy, không chịu nổi cắn tôi cũng được.”
Một câu nói đã làm Tưởng Ly phì cười.
Mà cũng kỳ lạ thật, anh nói xong câu ấy, cô lại không thấy đau đớn gì nữa.
Bôi xong thuốc, Tưởng Ly bắt đầu run lên lẩy bẩy. Dịch của thuốc cỏ như thấm băng tuyết, lạnh cắt da cắt thịt. Trong lúc thuốc cỏ đang phát huy công lực lần thứ ba của nó, không được nằm, không được bò. Thế nên Tưởng Ly chỉ còn cách kéo thật cao cổ áo lên, ngồi bên cạnh túi ngủ, cắn răng nhẫn nhịn.
Thấy vậy, Lục Đông Thâm cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác lên người cô, rồi theo đà ôm chặt cô vào lòng.
Tưởng Ly sững người.
Anh thì cười khẽ: “Thoải mái chút”, dứt lời, vòng tay của anh càng siết chặt hơn.
Lưng của cô dựa sát vào lồng ngực anh, bao bọc lấy chiếc áo khoác trên người cô là mùi hương của người đàn ông, hơi ngước mặt lên là sẽ chạm được vào cằm của anh. Cứ dựa sát vào anh như vậy là có thể dùng chính cơ thể để cảm nhận những múi cơ bắp rắn chắc của anh.
Kiểu gần gũi này luôn khiến người ta hoang mang tột độ.
“Còn lạnh không?” Lục Đông Thâm cúi đầu hỏi.
Chất giọng trầm ấm giống như mọc thêm chân, theo vành tai leo thẳng vào trái tim cô, cả hơi thở ấm nóng nơi bờ môi cũng như đang thiêu đốt con tim vậy. Cô lắc đầu, muốn lập tức né tránh sự mờ ám này nhưng cánh tay anh lại vô cùng kiên cố, vững chãi.
“Đừng động đậy.” Anh thấy cô có ý muốn trốn, nụ cười càng trầm hơn: “Cô mà cũng có lúc xấu hổ hả?”.
“Anh nói câu này là tôi không thích nghe rồi đó, tôi dù gì cũng là một cô gái, có biết không?” Tưởng Ly ngụy biện cho bản thân: “Bây giờ đã là thời đại tiến bộ rồi, chứ nếu mà ở thời cổ đại, anh đã nhìn thấy quá nửa lưng của tôi thì hoặc là anh lấy tôi, hoặc là tôi giết anh, đây là vấn đề danh tiết đấy”.
Lục Đông Thâm cố làm ra vẻ trầm ngâm: “Ừm, đúng là có thể cân nhắc”.
Câu nói ấy khiến trái tim Tưởng Ly cuộn trào. Cô bỗng thấy vành tai nóng rần lên, cô quay đầu lại nhìn anh theo phản xạ: “Cân nhắc chuyện gì?”.
Ánh mắt Lục Đông Thâm ngậm cười, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, im lặng không nói.
Chẳng hiểu sao, cô bỗng thấy nghẹt thở trong trong khoảnh khắc, trong đôi mắt anh như có một chiếc móc câu, cứ móc ngoặc một thứ cảm xúc nào đó trong cô.
Lại có một cảm giác hỗn độn không rõ ràng nào đó nảy nở, tưởng xa mà lại rất gần.
Cảm giác này, gọi là mờ ám.
Cô nuốt nước bọt cái ực, miệng hơi khô khốc, lưỡi hơi bỏng rát. Thật ra, cô có phần ghét cảm giác mờ ám này, không phải kiểu cảm xúc cô giỏi giải quyết, nhưng cũng lại có một chút thích thú, hơi chìm đắm vào đó, cứ có cảm giác bay bay phiêu diêu như cắn thuốc mê.
Bấy giờ cô mới thấy Lục Đông Thâm chậm rãi lên tiếng: “Có thể cân nhắc việc giết cô”.
Tưởng Ly sững sờ.
“Nơi này hoang vu lạnh lẽo, là nơi vứt xác lý tưởng nhất.” Anh cười đùa giỡn.
Có cảm giác như bị ai lừa gạt, với tính cách của Tưởng Ly cũng là dạng có thù ắt báo. Ánh mắt cô nhìn thẳng sang yết hầu gợi cảm của anh, suy nghĩ trực tiếp chính là cắn một nhát thật mạnh lên đó, thế là, cô làm thật.
Lục Đông Thâm tuyệt đối không thể ngờ cô lại nhào tới cắn anh. Anh kêu “hự” một tiếng, rồi kéo cô ra, trên cổ lập tức xuất hiện thêm hai dấu răng…
~Hết chương 48~
Cho tới khi gió lạnh nổi lên, Tưởng Ly bất giác rùng mình ớn lạnh, lập tức kéo cao cổ áo lên, nhưng lại không cẩn thận chạm vào vết thương, khiến cô đau đến nỗi phải nhe răng: “Đại ca, anh nhìn thì cũng đã nhìn rồi, hoặc là đi vào, hoặc là đi ra, lạnh!”.
Lục Đông Thâm có phần ngượng ngập: “Xin lỗi cô”, dứt lời bèn lùi ra ngoài.
Bỗng anh nghe thấy Tưởng Ly kêu lên một tiếng: “Ấy…”.
Anh dừng tay lại, nhìn cô chăm chú.
Tưởng Ly hắng giọng, khi cất lời đã có chút khó xử: “À… anh có thể giúp tôi được không?”.
Đêm qua sói vương cào một cú không hề nể tình.
Khi Lục Đông Thâm nhìn thấy vết thương trên vai sau của Tưởng Ly thì mới biết độ nông sâu của nó.
Chỗ thuốc cỏ dùng để đắp đã được Tưởng Ly xử lý xong xuôi, chỉ có điều việc từ từ bôi lên vết thương đành phải nhờ người ngoài giúp đỡ. Vết thương in hình bốn đường cào, xung quanh còn đỏ lựng lên.
Ngoài miệng Lục Đông Thâm không nói gì nhưng trong lòng thực sự thấy áy náy. Khi đó anh nhìn thấy rõ ràng việc cô đỡ cho anh cú cào của sói vương. Suốt dọc đường, cô không kêu đau, không kêu ngứa, thân thủ lại nhanh nhẹn trong việc bắt chuột xạ hương, anh còn thật sự nghĩ rằng vết thương không sâu lắm.
Anh khẽ thở dài một tiếng, lấy nước trong bình ra, rửa tay sạch sẽ, sau đó lấy vải mềm rửa vết thương cho cô.
Nước trong bình mát lạnh, là nước suối trong vắt, về đêm, nhiệt độ của nước không khác gì nhiệt độ của băng. Nước lạnh vừa ngấm vào da thịt, vai của Tưởng Ly đã vô thức run lên. Sau đó, Lục Đông Thâm giương mắt nhìn làn da lộ ra ngoài của cô bắt đầu nổi da gà.
Cô nhóc này cũng nhạy cảm thật.
Anh không nhịn được cười, bèn xách bình nước lạnh đi ra khỏi lều.
Tưởng Ly không hiểu, bèn xích tới trước lều, vén một góc lên ngó ra ngoài. Lục Đông Thâm đang đun ấm nước trên ngọn lửa, trái tim cô cũng theo đó mà nóng rực lên.
Khi anh quay trở lại lều để xử lý vết thương cho cô, nước đã không nóng không lạnh, ấm vừa phải, khi rửa cũng không còn quá kích thích vết thương. Tưởng Ly buột miệng: “Lục gian thương, anh thật tỉ mỉ đấy, tôi rút lại những lời lúc trước đã nói”.
“Cô không ít lần chửi mắng sau lưng tôi, định rút lại câu nào?” Lục Đông Thâm khẽ cười, bàn tay cũng tự động trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Chẳng qua có hai lần bị anh bắt tại trận là nói câu cửa miệng thôi mà, làm gì đen tối đến mức như anh nói? Tưởng Ly tôi làm việc gì xưa nay cũng đường hoàng thẳng thắn.”
Lục Đông Thâm chỉ im lặng mỉm cười.
“Trước đây tôi cảm thấy con người anh ấy à, nói thế nào nhỉ, bụng dạ thâm sâu, suy nghĩ hiểm độc. Đương nhiên, bây giờ tôi vẫn cho là như vậy.” Tưởng Ly ngồi khoanh hai chân, được xử lý bằng nước ấm, cảm giác sưng tấy trên vết thương cũng đã nguôi ngoai không ít: “Nhưng sau hai ngày đi chung với nhau, tôi nghĩ ai được làm người con gái của anh chắc cũng không nhạt nhẽo lắm đâu, chắc là cũng được anh chăm sóc kỹ càng lắm”.
Bả vai sau chợt lạnh, sau khi rửa nước ấm phải đợi khô vết thương rồi mới bôi thuốc.
Nói xong những câu này, Tưởng Ly đợi mãi vẫn không thấy câu trả lời của, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bèn quay đầu lại ngó anh. Để phòng tránh những nguồn nguy hiểm ẩn mình, ngọn đèn pha được chỉnh không sáng lắm. Ánh sáng le lói lại bị anh che đi quá nửa. Anh đang nhìn cô, đôi mắt vẫn thâm sâu như thường, không thể suy đoán được suy nghĩ trong lòng anh.
“Biểu cảm của anh sẽ khiến tôi nghĩ rằng tôi vừa nói sai đấy.” Cô cảm thấy sự im lặng của anh thật kỳ lạ.
Khóe môi Lục Đông Thâm khẽ giật. Trong ánh mắt cô có quá nhiều sự thăm dò, đôi mắt thông minh sáng ngời. Đây vốn là một cô gái nhạy bén. Anh quay đi, không ngờ lại vì lý do quá cao mà sau khi cô quay đầu lại, anh luôn liếc thấy toàn bộ cảnh xuân của cô.
Anh giơ tay xoay mặt cô về vị trí cũ, cầm chỗ thuốc cỏ đã được nghiền sẵn lên, bôi vào vết thương.
Bả vai Tưởng Ly co rụt lại, miệng kêu lên một tiếng.
“Đau à?”
“Ừm.” Cô cũng không cố làm ra vẻ thoải mái. Loại thuốc cỏ này dĩ nhiên rất hiệu nghiệm nhưng khi dịch của nó chảy vào vết thương luôn dấy lên một cơn đau buốt, phải chịu được cơn đau mới được giải thoát.
“Tôi nhẹ một chút.” Lục Đông Thâm hiểu nhầm rằng mình quá mạnh tay khiến cho cô đau đớn.
Tưởng Ly cũng không giải thích nhiều, chỉ gật đầu. Cơn đau khiến mồ hôi túa đầm đìa trên trán cô, thấm ướt cả mái tóc. Lần thứ hai khi thuốc cỏ được bôi lên, một cơn đau như thiêu đốt khiến cô không chịu nổi, lập tức bấu lấy cánh tay Lục Đông Thâm.
Cô không khí níu lấy tay anh mà dường như đã nắm chặt lấy trái tim anh. Anh bỗng cảm giác được bàn tay cô dịu dàng lành lạnh, giữ rịt lấy anh như bám lấy phao cứu sinh cuối cùng.
“Có phải tôi hái nhầm thuốc rồi không?” Anh lo lắng.
Tưởng Ly lắc đầu: “Chính là như vậy, trước sau phải bôi ba lần, một lần đau, một lần rát và một lần lạnh, sau đó mới khỏi được.” Nói xong những lời này, cô mới phát hiện ra nãy giờ mình cứ nắm chặt cánh tay anh, bèn vội vàng buông ra, nói xin lỗi.
“Không sao đâu, nếu đau cô cứ bám lấy, không chịu nổi cắn tôi cũng được.”
Một câu nói đã làm Tưởng Ly phì cười.
Mà cũng kỳ lạ thật, anh nói xong câu ấy, cô lại không thấy đau đớn gì nữa.
Bôi xong thuốc, Tưởng Ly bắt đầu run lên lẩy bẩy. Dịch của thuốc cỏ như thấm băng tuyết, lạnh cắt da cắt thịt. Trong lúc thuốc cỏ đang phát huy công lực lần thứ ba của nó, không được nằm, không được bò. Thế nên Tưởng Ly chỉ còn cách kéo thật cao cổ áo lên, ngồi bên cạnh túi ngủ, cắn răng nhẫn nhịn.
Thấy vậy, Lục Đông Thâm cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác lên người cô, rồi theo đà ôm chặt cô vào lòng.
Tưởng Ly sững người.
Anh thì cười khẽ: “Thoải mái chút”, dứt lời, vòng tay của anh càng siết chặt hơn.
Lưng của cô dựa sát vào lồng ngực anh, bao bọc lấy chiếc áo khoác trên người cô là mùi hương của người đàn ông, hơi ngước mặt lên là sẽ chạm được vào cằm của anh. Cứ dựa sát vào anh như vậy là có thể dùng chính cơ thể để cảm nhận những múi cơ bắp rắn chắc của anh.
Kiểu gần gũi này luôn khiến người ta hoang mang tột độ.
“Còn lạnh không?” Lục Đông Thâm cúi đầu hỏi.
Chất giọng trầm ấm giống như mọc thêm chân, theo vành tai leo thẳng vào trái tim cô, cả hơi thở ấm nóng nơi bờ môi cũng như đang thiêu đốt con tim vậy. Cô lắc đầu, muốn lập tức né tránh sự mờ ám này nhưng cánh tay anh lại vô cùng kiên cố, vững chãi.
“Đừng động đậy.” Anh thấy cô có ý muốn trốn, nụ cười càng trầm hơn: “Cô mà cũng có lúc xấu hổ hả?”.
“Anh nói câu này là tôi không thích nghe rồi đó, tôi dù gì cũng là một cô gái, có biết không?” Tưởng Ly ngụy biện cho bản thân: “Bây giờ đã là thời đại tiến bộ rồi, chứ nếu mà ở thời cổ đại, anh đã nhìn thấy quá nửa lưng của tôi thì hoặc là anh lấy tôi, hoặc là tôi giết anh, đây là vấn đề danh tiết đấy”.
Lục Đông Thâm cố làm ra vẻ trầm ngâm: “Ừm, đúng là có thể cân nhắc”.
Câu nói ấy khiến trái tim Tưởng Ly cuộn trào. Cô bỗng thấy vành tai nóng rần lên, cô quay đầu lại nhìn anh theo phản xạ: “Cân nhắc chuyện gì?”.
Ánh mắt Lục Đông Thâm ngậm cười, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, im lặng không nói.
Chẳng hiểu sao, cô bỗng thấy nghẹt thở trong trong khoảnh khắc, trong đôi mắt anh như có một chiếc móc câu, cứ móc ngoặc một thứ cảm xúc nào đó trong cô.
Lại có một cảm giác hỗn độn không rõ ràng nào đó nảy nở, tưởng xa mà lại rất gần.
Cảm giác này, gọi là mờ ám.
Cô nuốt nước bọt cái ực, miệng hơi khô khốc, lưỡi hơi bỏng rát. Thật ra, cô có phần ghét cảm giác mờ ám này, không phải kiểu cảm xúc cô giỏi giải quyết, nhưng cũng lại có một chút thích thú, hơi chìm đắm vào đó, cứ có cảm giác bay bay phiêu diêu như cắn thuốc mê.
Bấy giờ cô mới thấy Lục Đông Thâm chậm rãi lên tiếng: “Có thể cân nhắc việc giết cô”.
Tưởng Ly sững sờ.
“Nơi này hoang vu lạnh lẽo, là nơi vứt xác lý tưởng nhất.” Anh cười đùa giỡn.
Có cảm giác như bị ai lừa gạt, với tính cách của Tưởng Ly cũng là dạng có thù ắt báo. Ánh mắt cô nhìn thẳng sang yết hầu gợi cảm của anh, suy nghĩ trực tiếp chính là cắn một nhát thật mạnh lên đó, thế là, cô làm thật.
Lục Đông Thâm tuyệt đối không thể ngờ cô lại nhào tới cắn anh. Anh kêu “hự” một tiếng, rồi kéo cô ra, trên cổ lập tức xuất hiện thêm hai dấu răng…
~Hết chương 48~
Tác giả :
Ân Tầm