Người Tình Trí Mạng
Chương 394: Đừng mong được như ý muốn
Nhiêu Tôn thật sự một lời hứa giá ngàn vàng. Rượu ngon đã hứa với Tưởng Ly, quả thật đã lần lượt tới nơi, từ sản phẩm sưu tầm trong nước tới sản phẩm hot ở nước ngoài, phàm là những loại anh cảm thấy không tệ đều sai người đưa tới Thương Lăng.
Thậm chí còn có một thùng 12 chai Domaine de la Romanée-Conti những năm 90, vượt đường sá xa xôi vận chuyển tới tay Tưởng Ly. Sau khi mở thùng ra, Tưởng Ly ngửi thấy một mùi chi phiếu phả thẳng vào mặt.
Cô yêu uống rượu thế nên hiểu rượu. Loại này mỗi năm sản lượng chỉ có hơn năm ngàn chai rượu vang cấp đấu giá, thuộc hàng quý giá, hiếm hoi nhất. Sản lượng ít như vậy, giành được một chai đã không dễ dàng gì, huống hồ là một thùng? Tưởng Ly không biết Nhiêu Tôn đã thông qua con đường mua đấu giá hay có liên quan gì tới nông trại rượu vang. Tóm lại 12 chai rượu vang này, theo tình hình, giá cả đoán chừng chí ít phải tới 150, 160 ngàn.
Cô gọi điện thoại cho Nhiêu Tôn, ở đầu kia, Nhiêu Tôn phì cười nói: Có lắm chuyện không? Rượu thì mang tới để uống, em quan tâm việc bao nhiêu tiền để làm gì, đâu có bắt em bỏ tiền ra.
Cô bị Nhiêu Tôn oán thẳng thắn đến chua xót.
Khi Mặt béo tới Lâm khách lầu, bên trong đã ngồi đầy những khách. Em gái quản lý đi qua đi lại giữa những bàn trà nghi ngút khói. Sau khi nhìn thấy Tưởng Tiểu Thiên, cô ấy bèn hất cằm về phía khu nghỉ ngơi tầng một.
Tưởng Ly đứng ngây người đối diện với 12 chai rượu vang trên bàn, được xếp hàng ngang một lượt, thẳng tắp. Mặt béo bước vào khu nghỉ ngơi nhìn thấy như vậy, còn tưởng nhầm Lâm khách lầu sắp chuyển sang nông trại rượu vang rồi.
“Rượu đắt như vậy, chị đang nghĩ cũng không thể coi như nước lã mà uống, nên có chút nghi thức thì hay hơn.” Tưởng Ly uể oải, dựa vào ghế quý phi, đến cả nói chuyện cũng chậm chạp.
Mặt béo ngồi sụp xuống, nhìn cả dãy rượu vang trên mặt bàn cũng không nhìn ra được gì. Ngẫm nghĩ một chút, cậu ấy vẫn quyết định liều lĩnh chuyển đề tài.
“Gia à… Cô nương, chẳng phải chị yêu cầu em theo dõi Mark sao? Anh ta cũng khá yên vị, không tác oai tác quái gì, nhưng có mấy lần anh ta hay đứng dưới nhà của Phù Dung cô nương, mỗi lần đứng là ở lại một khoảng thời gian rất dài.”
Tưởng Ly cất hết các chai rượu vang đi: “Có quấy rối Phù Dung không?”
“Không, cũng không vào trong, chỉ đứng ở dưới nhìn lên, cũng rất thảm.” Mặt béo thành thật: “Có cần cử thêm vài anh em trông cửa cho Phù Dung không? Lỡ như Mark muốn trả thù thì sao?”
Tưởng Ly nhướng mắt nhìn Mặt béo, bất ngờ hỏi một câu: “Yêu bao giờ chưa?”
Mặt béo sững người, ngay sau đó cười hiền lành ngại ngùng, vò đầu bứt tai: “Cô nương hiểu em mà, em nào đã biết yêu.”
“Thế mới nói, sau này em không cần theo dõi Mark nữa.”
“Dạ?”
“Trời phải mưa, người phải cưới vợ gả chồng, cũng không thể ngăn cản người ta yêu đương được đúng không.” Tưởng Ly bỏ chai rượu vang cuối cùng vào trong thùng, phong kín lại: “Cứ vài ba ngày không đi theo thì cũng nhung nhớ, nghĩ lại Mark cũng là một người nặng tình đấy.”
Mặt béo suy đi nghĩ lại cũng không hiểu ý tứ của Tưởng Ly, rất lâu sau mới hỏi: “Cô nương, em chưa yêu bao giờ có liên quan tới việc em không cần theo dõi Mark sao?”
Thuộc hạ của Đàm Diệu Minh trong chuyện tình cảm đều không thể coi là thông minh lanh lợi. Thế nên Mặt béo nghĩ không ra cũng không phải là chuyện ham hố gì. Người hành tẩu giang hồ, sợi gân thiếu nhất trong đầu óc chính là chuyện tình cảm nam nữ.
Tưởng Ly đang suy nghĩ có cần lên lớp Mặt béo hay không, thì thấy Răng trắng vội vội vàng vàng đi vào. Sau khi nhìn thấy Tưởng Ly, cậu ấy không nói nhiều lời thừa thãi mà mở lời luôn: “Bên phía nhà máy xảy ra chuyện rồi!”
***
“Nhà máy” trong lời Răng trắng, chính là nhà máy dự án năng lượng mà Skyline đầu tư và Hoa Lực làm cổ đông tham gia. Khi Tưởng Ly tới hiện trường mới kinh hoàng phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nhà máy bị các công nhân bao vây rồi, trong ngoài ba lớp. Mặc dù không mang theo hung khí trong tay, nhưng sắc mặt ai nấy đều nghiêm nghị, ánh mắt lộ vẻ hung hãn.
Những người bao vây nhà máy toàn là những người làm việc ở đây. Có một vài người là nhân viên lão thành ở Skyline và Hoa Lực được điều tới đây phụ trách các hạng phục cụ thể. Có một vài người là nhân viên địa phương tuyển vào, trong đó bao gồm cả người của Đàm Diệu Minh. Còn có một vài người do Tưởng Ly đề cử vào, người của Ấn Túc Bạch.
Bây giờ, dù là người của công ty cũ hay là người của Đàm Diệu Minh, Ấn Túc Bạch, tất cả đều đứng chung vào, có vẻ như cùng chung mối thù.
Đứng trước đám đông có hơn chục người mặc áo blouse trắng, ai nấy đều cực kỳ thảm hại. Trên áo có dính vết bẩn, thậm chí còn dính cả vết máu. Hơn chục người ấy nếu mũi không tím mặt không sưng thì cũng trầy da tróc vẩy, là các nhân viên nghiên cứu của dự án năng lượng.
Suốt dọc đường, Tưởng Ly cũng nghe Tưởng Tiểu Thiên nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
Việc thúc đẩy dự án năng lượng Thương Lăng, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn coi như có nhân viên của từng công ty, Skyline là người điều khiển chính, thế nên có quyền điều phối nhân viên. Hoa Lực là bên tham gia đóng cổ phần, từ một mức độ nhất định có thể đề cử các nhân viên liên quan. Nhưng không có quyền kiểm soát nhân viên một cách tuyệt đối, nhất là về phương diện nghiên cứu.
Nói một cách khác, sau khi tham gia, Hoa Lực chỉ đợi nhận lợi nhuận, vậy là hoàn hảo.
Lục Đông Thâm giao toàn quyền dự án năng lượng quốc nội cho Dương Viễn quản lý, bao gồm cả phía Thương Lăng. Thế nên, chỉ cần người được vào tổ dự án hay nhà máy đều qua cái gật đầu của Dương Viễn.
Nhưng sớm nay đã có biến chuyển.
Các giám đốc dự án cũ, các quản lý dự án cũ đều bị cách chức. Các nhân viên nghiên cứu nguyên liệu lần lượt bị thay thế. Còn có chuyện thậm tệ hơn, bên phía nhà máy này cũng chịu ảnh hưởng, một vài công nhân cũng vô duyên vô cớ bị khuyên rời đi. Tưởng Tiểu Thiên nghĩ sâu xa, âm thầm điều tra mới biết, những công nhân bị dụ bỏ đi ấy có người của Đàm Diệu Minh, có người của Ấn Túc Bạch. Nói cách khác, đều là người của Tưởng Ly.
Nếu là việc điều động nhân viên bình thường, thì cũng không đến mức làm dấy lên chuyện “bạo động” này. Nguyên do là nhân viên quản lý mới nhậm chức sau khi ngồi yên vị đã bắt đầu “chỉnh đốn”, lấy cớ tiến độ dự án chậm chạp để đuổi các nhân viên nghiên cứu thì không nói, còn phủ định công việc kỳ trước của họ, nhất thời mọi con số và thành quả đều bị hủy.
Các nhân viên nghiên cứu chẳng qua chỉ tranh cãi vài câu, ai ngờ bị bảo vệ ra tay đánh đập.
Việc động tay động chân như vậy đã khiến tính chất mọi việc thay đổi.
Thành quả nghiên cứu bị phủ nhân, ảnh hưởng tới việc vận hành công việc. Có những nhân viên quản lý nhà máy thân thiết với phía phòng thí nghiệm, thấy vậy xong cũng kích động, túm tụm lại với đám bảo vệ. Người quản lý của nhà máy xưa nay nhân phẩm cũng tốt, ở trước mặt công nhân không hề kênh kiệu. Các công nghe nói sếp của mình bị đánh, trong cơn phẫn nộ cũng lao vào văn phòng, cùng các lãnh đạo mới ra tay đánh đập.
Vốn dĩ chỉ là chuyện của mấy tay bảo vệ, không ngờ, chẳng biết từ đâu xuất hiện mấy vệ sỹ, ai nấy đều sức vóc mạnh mẽ, trong đám công nhân có không ít người bị thương.
Người của Tưởng Ly trước kia đều sống ở giang hồ, trước khi vào nhà máy đã nghe lời Tưởng Ly, mọi chuyện không thể xúc động. Thế nên, cho dù biết mình bị đuổi việc thì cũng nhịn cục tức này. Nhưng nghe nói đồng nghiệp của mình bị đánh, rất nhiều người còn là dân Thương Lăng, nhất thời cũng không nhịn được ra tay.
Lãnh đạo mới lấy lý do công nhân lười biếng, cố tình thu dọn. Nhưng lần này không ai chùn chân, đều bảo vệ kín kẽ cho những nhân viên nghiên cứu bị thương. Người của Tưởng Ly bao vây kín nhà máy, thẳng thừng đối đầu với lãnh đạo mới.
Qua một lượt co kéo, các vệ sỹ cũng ý thức được sự lợi hại của đám người này. Ai nấy đều có võ cả, nhất thời họ cũng không dám tiến lên.
Khi Tưởng Ly tiến sát lại gần thì nghe thấy Ấn Túc Bạch lên tiếng hét: “Ức hiếp người là không được! Tưởng người dân Thương Lăng chúng tôi hiền à? Mấy người làm bừa nữa thử xem! Ông đây không cần biết sếp của mấy người biến động thế nào, điều hết lãnh đạo trước kia về cho ông! Bằng không, dù là thí nghiệm hay là công xưởng cũng đừng hòng mở cửa làm việc!”
Ấn Túc Bạch đứng bên cạnh Mark, nhìn chằm chằm vào bên trong nhà máy, như một con báo chỉ chực vồ môi.
Thấy Tưởng Ly đến, mọi người đều lần lượt nhường đường. Ấn Túc Bạch sa sầm mặt mũi, lùi bước ra sau Tưởng Ly, hạ thấp giọng nói: “Sao cô nương lại tới đây? Chỗ này không cần cô nương bận tâm, để tôi đối phó. Cô yên tâm, đám khôn đó không biết giương cờ của ai mà dám hãm hại nhà máy, chúng tôi nhất loạt đứng ở đây, không để họ được như ý muốn!”
Thậm chí còn có một thùng 12 chai Domaine de la Romanée-Conti những năm 90, vượt đường sá xa xôi vận chuyển tới tay Tưởng Ly. Sau khi mở thùng ra, Tưởng Ly ngửi thấy một mùi chi phiếu phả thẳng vào mặt.
Cô yêu uống rượu thế nên hiểu rượu. Loại này mỗi năm sản lượng chỉ có hơn năm ngàn chai rượu vang cấp đấu giá, thuộc hàng quý giá, hiếm hoi nhất. Sản lượng ít như vậy, giành được một chai đã không dễ dàng gì, huống hồ là một thùng? Tưởng Ly không biết Nhiêu Tôn đã thông qua con đường mua đấu giá hay có liên quan gì tới nông trại rượu vang. Tóm lại 12 chai rượu vang này, theo tình hình, giá cả đoán chừng chí ít phải tới 150, 160 ngàn.
Cô gọi điện thoại cho Nhiêu Tôn, ở đầu kia, Nhiêu Tôn phì cười nói: Có lắm chuyện không? Rượu thì mang tới để uống, em quan tâm việc bao nhiêu tiền để làm gì, đâu có bắt em bỏ tiền ra.
Cô bị Nhiêu Tôn oán thẳng thắn đến chua xót.
Khi Mặt béo tới Lâm khách lầu, bên trong đã ngồi đầy những khách. Em gái quản lý đi qua đi lại giữa những bàn trà nghi ngút khói. Sau khi nhìn thấy Tưởng Tiểu Thiên, cô ấy bèn hất cằm về phía khu nghỉ ngơi tầng một.
Tưởng Ly đứng ngây người đối diện với 12 chai rượu vang trên bàn, được xếp hàng ngang một lượt, thẳng tắp. Mặt béo bước vào khu nghỉ ngơi nhìn thấy như vậy, còn tưởng nhầm Lâm khách lầu sắp chuyển sang nông trại rượu vang rồi.
“Rượu đắt như vậy, chị đang nghĩ cũng không thể coi như nước lã mà uống, nên có chút nghi thức thì hay hơn.” Tưởng Ly uể oải, dựa vào ghế quý phi, đến cả nói chuyện cũng chậm chạp.
Mặt béo ngồi sụp xuống, nhìn cả dãy rượu vang trên mặt bàn cũng không nhìn ra được gì. Ngẫm nghĩ một chút, cậu ấy vẫn quyết định liều lĩnh chuyển đề tài.
“Gia à… Cô nương, chẳng phải chị yêu cầu em theo dõi Mark sao? Anh ta cũng khá yên vị, không tác oai tác quái gì, nhưng có mấy lần anh ta hay đứng dưới nhà của Phù Dung cô nương, mỗi lần đứng là ở lại một khoảng thời gian rất dài.”
Tưởng Ly cất hết các chai rượu vang đi: “Có quấy rối Phù Dung không?”
“Không, cũng không vào trong, chỉ đứng ở dưới nhìn lên, cũng rất thảm.” Mặt béo thành thật: “Có cần cử thêm vài anh em trông cửa cho Phù Dung không? Lỡ như Mark muốn trả thù thì sao?”
Tưởng Ly nhướng mắt nhìn Mặt béo, bất ngờ hỏi một câu: “Yêu bao giờ chưa?”
Mặt béo sững người, ngay sau đó cười hiền lành ngại ngùng, vò đầu bứt tai: “Cô nương hiểu em mà, em nào đã biết yêu.”
“Thế mới nói, sau này em không cần theo dõi Mark nữa.”
“Dạ?”
“Trời phải mưa, người phải cưới vợ gả chồng, cũng không thể ngăn cản người ta yêu đương được đúng không.” Tưởng Ly bỏ chai rượu vang cuối cùng vào trong thùng, phong kín lại: “Cứ vài ba ngày không đi theo thì cũng nhung nhớ, nghĩ lại Mark cũng là một người nặng tình đấy.”
Mặt béo suy đi nghĩ lại cũng không hiểu ý tứ của Tưởng Ly, rất lâu sau mới hỏi: “Cô nương, em chưa yêu bao giờ có liên quan tới việc em không cần theo dõi Mark sao?”
Thuộc hạ của Đàm Diệu Minh trong chuyện tình cảm đều không thể coi là thông minh lanh lợi. Thế nên Mặt béo nghĩ không ra cũng không phải là chuyện ham hố gì. Người hành tẩu giang hồ, sợi gân thiếu nhất trong đầu óc chính là chuyện tình cảm nam nữ.
Tưởng Ly đang suy nghĩ có cần lên lớp Mặt béo hay không, thì thấy Răng trắng vội vội vàng vàng đi vào. Sau khi nhìn thấy Tưởng Ly, cậu ấy không nói nhiều lời thừa thãi mà mở lời luôn: “Bên phía nhà máy xảy ra chuyện rồi!”
***
“Nhà máy” trong lời Răng trắng, chính là nhà máy dự án năng lượng mà Skyline đầu tư và Hoa Lực làm cổ đông tham gia. Khi Tưởng Ly tới hiện trường mới kinh hoàng phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nhà máy bị các công nhân bao vây rồi, trong ngoài ba lớp. Mặc dù không mang theo hung khí trong tay, nhưng sắc mặt ai nấy đều nghiêm nghị, ánh mắt lộ vẻ hung hãn.
Những người bao vây nhà máy toàn là những người làm việc ở đây. Có một vài người là nhân viên lão thành ở Skyline và Hoa Lực được điều tới đây phụ trách các hạng phục cụ thể. Có một vài người là nhân viên địa phương tuyển vào, trong đó bao gồm cả người của Đàm Diệu Minh. Còn có một vài người do Tưởng Ly đề cử vào, người của Ấn Túc Bạch.
Bây giờ, dù là người của công ty cũ hay là người của Đàm Diệu Minh, Ấn Túc Bạch, tất cả đều đứng chung vào, có vẻ như cùng chung mối thù.
Đứng trước đám đông có hơn chục người mặc áo blouse trắng, ai nấy đều cực kỳ thảm hại. Trên áo có dính vết bẩn, thậm chí còn dính cả vết máu. Hơn chục người ấy nếu mũi không tím mặt không sưng thì cũng trầy da tróc vẩy, là các nhân viên nghiên cứu của dự án năng lượng.
Suốt dọc đường, Tưởng Ly cũng nghe Tưởng Tiểu Thiên nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
Việc thúc đẩy dự án năng lượng Thương Lăng, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn coi như có nhân viên của từng công ty, Skyline là người điều khiển chính, thế nên có quyền điều phối nhân viên. Hoa Lực là bên tham gia đóng cổ phần, từ một mức độ nhất định có thể đề cử các nhân viên liên quan. Nhưng không có quyền kiểm soát nhân viên một cách tuyệt đối, nhất là về phương diện nghiên cứu.
Nói một cách khác, sau khi tham gia, Hoa Lực chỉ đợi nhận lợi nhuận, vậy là hoàn hảo.
Lục Đông Thâm giao toàn quyền dự án năng lượng quốc nội cho Dương Viễn quản lý, bao gồm cả phía Thương Lăng. Thế nên, chỉ cần người được vào tổ dự án hay nhà máy đều qua cái gật đầu của Dương Viễn.
Nhưng sớm nay đã có biến chuyển.
Các giám đốc dự án cũ, các quản lý dự án cũ đều bị cách chức. Các nhân viên nghiên cứu nguyên liệu lần lượt bị thay thế. Còn có chuyện thậm tệ hơn, bên phía nhà máy này cũng chịu ảnh hưởng, một vài công nhân cũng vô duyên vô cớ bị khuyên rời đi. Tưởng Tiểu Thiên nghĩ sâu xa, âm thầm điều tra mới biết, những công nhân bị dụ bỏ đi ấy có người của Đàm Diệu Minh, có người của Ấn Túc Bạch. Nói cách khác, đều là người của Tưởng Ly.
Nếu là việc điều động nhân viên bình thường, thì cũng không đến mức làm dấy lên chuyện “bạo động” này. Nguyên do là nhân viên quản lý mới nhậm chức sau khi ngồi yên vị đã bắt đầu “chỉnh đốn”, lấy cớ tiến độ dự án chậm chạp để đuổi các nhân viên nghiên cứu thì không nói, còn phủ định công việc kỳ trước của họ, nhất thời mọi con số và thành quả đều bị hủy.
Các nhân viên nghiên cứu chẳng qua chỉ tranh cãi vài câu, ai ngờ bị bảo vệ ra tay đánh đập.
Việc động tay động chân như vậy đã khiến tính chất mọi việc thay đổi.
Thành quả nghiên cứu bị phủ nhân, ảnh hưởng tới việc vận hành công việc. Có những nhân viên quản lý nhà máy thân thiết với phía phòng thí nghiệm, thấy vậy xong cũng kích động, túm tụm lại với đám bảo vệ. Người quản lý của nhà máy xưa nay nhân phẩm cũng tốt, ở trước mặt công nhân không hề kênh kiệu. Các công nghe nói sếp của mình bị đánh, trong cơn phẫn nộ cũng lao vào văn phòng, cùng các lãnh đạo mới ra tay đánh đập.
Vốn dĩ chỉ là chuyện của mấy tay bảo vệ, không ngờ, chẳng biết từ đâu xuất hiện mấy vệ sỹ, ai nấy đều sức vóc mạnh mẽ, trong đám công nhân có không ít người bị thương.
Người của Tưởng Ly trước kia đều sống ở giang hồ, trước khi vào nhà máy đã nghe lời Tưởng Ly, mọi chuyện không thể xúc động. Thế nên, cho dù biết mình bị đuổi việc thì cũng nhịn cục tức này. Nhưng nghe nói đồng nghiệp của mình bị đánh, rất nhiều người còn là dân Thương Lăng, nhất thời cũng không nhịn được ra tay.
Lãnh đạo mới lấy lý do công nhân lười biếng, cố tình thu dọn. Nhưng lần này không ai chùn chân, đều bảo vệ kín kẽ cho những nhân viên nghiên cứu bị thương. Người của Tưởng Ly bao vây kín nhà máy, thẳng thừng đối đầu với lãnh đạo mới.
Qua một lượt co kéo, các vệ sỹ cũng ý thức được sự lợi hại của đám người này. Ai nấy đều có võ cả, nhất thời họ cũng không dám tiến lên.
Khi Tưởng Ly tiến sát lại gần thì nghe thấy Ấn Túc Bạch lên tiếng hét: “Ức hiếp người là không được! Tưởng người dân Thương Lăng chúng tôi hiền à? Mấy người làm bừa nữa thử xem! Ông đây không cần biết sếp của mấy người biến động thế nào, điều hết lãnh đạo trước kia về cho ông! Bằng không, dù là thí nghiệm hay là công xưởng cũng đừng hòng mở cửa làm việc!”
Ấn Túc Bạch đứng bên cạnh Mark, nhìn chằm chằm vào bên trong nhà máy, như một con báo chỉ chực vồ môi.
Thấy Tưởng Ly đến, mọi người đều lần lượt nhường đường. Ấn Túc Bạch sa sầm mặt mũi, lùi bước ra sau Tưởng Ly, hạ thấp giọng nói: “Sao cô nương lại tới đây? Chỗ này không cần cô nương bận tâm, để tôi đối phó. Cô yên tâm, đám khôn đó không biết giương cờ của ai mà dám hãm hại nhà máy, chúng tôi nhất loạt đứng ở đây, không để họ được như ý muốn!”
Tác giả :
Ân Tầm