Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 279: Công việc hay chuyện riêng
Tưởng Thiên Lỗi chợt nắm tay của cô, kéo mạnh, làm cho cô lập tức nhào tới trên người mình, sau đó mạnh mẽ xoay người, đè cô dưới người!
“A! !” Đường Khả Hinh giật mình, không nghĩ tới Tưởng Thiên Lỗi có thể nhanh như vậy, cô kinh hãi, đôi tay không tự chủ chống trên ngực của anh, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi hơi thẳng người, cúi đầu, hai mắt thâm thúy thoáng qua một chút bá đạo, nhìn cô gái trước mặt căng thẳng đổ mồ hôi, vẫn nắm chặt quả đấm nhỏ của cô, trầm giọng nói: “Sau này. . . . . . Không nên làm như vậy.”
“À?” Trong lòng Đường Khả Hinh lạnh lẽo, căng thẳng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, cảm giác thân thể nhỏ nhắn, rất mềm mại, bộ ngực sữa phập phồng không ngừng nhích lại gần thân thể đàn ông của mình, kích thích ham muốn của anh, nhìn ánh mắt mê ly của cô, sâu kín nói: “Sau này, cho dù đàn ông ngủ thiếp đi, nếu cô và anh ta không có quan hệ, đừng đắp chăn cho anh ta, cũng đừng khom người xuống nhìn anh ta, bởi vì. . . . . . Như vậy rất mập mờ. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh dâng lên ám áo nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô chằm chằm, nói: “Ngày trước. . . . . . Chưa từng có cơ hội như vậy chứ?”
Đường Khả Hinh chớp mắt, không biết nên nói gì.
Tưởng Thiên Lỗi nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt cô, nói: “Từng có?”
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi hơi ngẩng cao đầu nhìn cô, thoáng qua một chút thâm trầm, nói: “Trang Hạo Nhiên?”
Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn anh.
“Tô. . . . . . Thụy Kỳ?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hỏi tiếp.
Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, nhớ tới bên bờ hồ sen trên đường về nhà, Tô Thụy Kỳ cũng từng bá đạo ôm mình như thế . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm của cô, sức lực có hơi mạnh ! ! !
“A!” Đường Khả Hinh đau đến đổ mồ hôi, có chút căng thẳng nhìn bộ dáng bá đạo của anh, trong lòng đột nhiên tức giận nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh? Tôi không nói cho anh!”
Cô tức giận cố hết sức đẩy thân thể nặng nề của anh ra, sau đó cầm gối đầu trên giường, hung hăng ném ở trên người của anh, mới nói: “Anh muốn ăn cơm trưa thì ra ăn đi! Tôi làm xong rồi!”
Cô nhanh chóng đi ra ngoài!
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên giường, cách bức rèm che, nhìn bóng lưng cô, hai mắt nóng rực xẹt qua nụ cười, cũng đứng lên vén nhẹ mở bức rèm che, đi ra, nhìn người cô đã bới cơm cho mình xong, lấy thêm một chén sứ trắng, múc canh cà chua trứng đặt lên bàn, anh im lặng không lên tiếng, đi tới ngồi xuống, nhìn Đường Khả Hinh rất tự nhiên đặt chén cơm ở trước mặt của mình, múc canh cà chua trứng đặt ở trước mặt của mình, lấy thêm một đôi đũa, gắp mấy miếng trứng gà, bỏ vào trong chén canh của anh, rồi gắp mấy miếng gỏi dưa chuột chất vào chén, cô không nhịn được mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi không nói ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Đường Khả Hinh đã bật cười.
“Có gì đáng buồn cười sao?” Tưởng Thiên Lỗi nghiêm sắc mặt nhìn cô.
“Không có, không có! Anh ăn từ từ!” Đường Khả Hinh ngồi ở đối diện anh, lại gắp hai miếng dưa chuột đặt ở trong chén anh, phốc một tiếng, cô không nhịn được bật cười.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức để đũa xuống, nhìn cô!
Đường Khả Hinh lập tức đưa tay cầm canh cà chua trứng của mình, cúi đầu ăn.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng không lên tiếng, cầm đũa lên, ăn một miếng gỏi dưa chuột, chợt cảm thấy tươi ngon, hết sức vừa miệng, trên mặt của anh lộ ra nụ cười hài lòng, ngoài công việc ra, anh và Trang Hạo Nhiên có một chuyện giống nhau, chính là nếm thức ăn ngon, đối với thức ăn ngon bọn họ yêu cầu cũng rất cao.
“Ăn ngon không?” Đường Khả Hinh cũng bưng chén, cầm đũa lên, có chút căng thẳng nhìn anh hỏi.
“Không tệ. . . . . .” Anh mỉm cười như cấp trên khen thưởng cấp dưới.
“Đánh giá tôi cao như thế à?” Vẻ mặt Đường Khả Hinh nhẹ nhõm nở nụ cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vóc người nhỏ nhắn của cô ngồi ở đối diện với mình, cầm chén, ăn cơm say sưa ngon lành, đột nhiên anh nhàn nhạt hỏi: “Nếu như. . . . . . bây giờ có thể lựa chọn, có sẽ. . . . . . Trở lại Khách sạn Á Châu không?”
Đường Khả Hinh ngừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc nhìn cô.
Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, nhẹ nhàng xới cơm bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái, mới nói: “Trở về làm gì? Đến lúc đó, anh lại phải tốn sức đuổi tôi đi . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cầm chén, gắp một chút thịt bò bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái, mới nói: “Ở Khách sạn Á Châu, xảy ra nhiều chuyện kinh khủng như vậy, anh quên rồi sao? Anh còn nợ tôi một cuộc họp báo, còn chưa nói rõ đấy.”
Tưởng Thiên Lỗi có chút áy náy nhìn cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Không có việc gì, tôi biết anh bận rộn, tôi không thúc giục anh. Chỉ là. . . . . .”
Cô đang cầm chén, suy nghĩ một chút, mới cười khổ nói: “Anh kêu tôi trở về làm gì? Bởi vì đối công việc tôi có chút nhiệt tình? Đối với rượu đỏ có một chút thiên phú?”
Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn cô, cũng không lên tiếng.
“Tôi ở bên cạnh Tổng Giám đốc Trang, mới phát hiện một chuyện. . . . . .” Đường Khả Hinh thật lòng nói: “Chính là mặc kệ làm chuyện gì, cuộc sống đều phải bình thản, bình thản tiếp nhận cuộc sống, tiếp nhận đau đớn, tiếp nhận tốt đẹp, tiếp nhận mất mát. . . . . . Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể sống dứt khoát một chút. Tôi không biết sau này cuộc đời của tôi sẽ như thế nào, nhưng kho rượu đỏ mờ tối ở Khách sạn Á Châu đã từng là nơi cho tôi ấm áp tôi lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi sẽ không quên, cái này đủ rồi.”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng một lúc, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa trầm giọng nói: “Cuộc sống không có nhiều cảm thán như cô vậy. Đợi đến khi cô chính thức thành công, cô sẽ phát hiện khắp nơi tràn đầy chiến tranh, tìm một chỗ để cho cô có thể phát huy, vượt mọi chông gai đi về phía trước, đừng nhạy cảm như vậy. Nó không giúp được gì cho cô.”
Đường Khả Hinh nghe ra ý gì trong lời nói của anh, có chút căng thẳng hỏi: “Anh. . . . . . Anh có ý gì?”
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm túc nói: “Thông qua cuộc tranh tài rượu đỏ lần này, trở lại Khách sạn Á Châu! Tôi tin tưởng với nhiệt tình và chân thành đối với rượu đỏ của cô, chỉ cần cô chấp nhận trở lại, Laurence sẽ dốc hết tất cả dạy cho cô, dạy cho cô trở thành một chuyên gia rượu đỏ chính thức, đến lúc đó, tất cả những trang trại nho do tôi sở hữu sẽ từ từ để cho cô tiếp nhận! Tôi sẽ cấp cho cô nửa giang sơn rượu đỏ, để cho cô có thể làm bất cứ điều gì!”
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh lẽo nhìn anh, nói: “Anh. . . . . . tối hôm qua anh đưa tôi . . . . . hôm nayanh tới tìm tôi . . . . . Chính là vì chuyện này?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng nhìn cô.
Trong lòng của Đường Khả Hinh nguội lạnh, có chút không thể tin nhìn về phía anh, hỏi tiếp: “Thật sao? Tổng Giám đốc Tưởng!”
“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại nghiêm nghị nói: “Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm! ! Hiện tại tôi đang nói công việc với cô! !”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, hai mắt đỏ bừng nhìn anh, thở phì phò nói: “Anh muốn bàn công việc! Tại sao không nói ở đây khách sạn? Tại sao muốn nói ở trong rừng thông? Nói ở Phố xá sầm uất? mà tới nhà của tôi nói? Tại sao phải giúp tôi thông cống thoát nước? Tại sao muốn tôi nấu cơm? Tại sao?”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh kích động như thế, anh cũng thất vọng nói: “Cô đi theo Hạo Nhiên làm gì, tại sao làm việc, làm người, vẫn bốc đồng như vậy? Rốt cuộc cậu ta dạy cô cái gì?”
“Anh ấy dạy tôi làm việc, phải thực lòng đối đãi!” Đường Khả Hinh nghiêng người đứng lên, đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi nghẹn ngào nói: “Nhưng anh ấy quên dạy tôi một thứ!”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô!
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, đau lòng nhìn anh nói: “Anh ấy quên dạy tôi, làm thế nào để nhìn người! Nhìn xem người ta có thật lòng đối đãi với mình hay không, hay vẫn suy nghĩ muốn lợi dụng mình!”
“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi tức giận đứng lên nhìn cô, nói: “Cô nói lời này thật quá đáng! Bây giờ là tôi cho cô, không phải muốn mạng của cô!”
“Cám ơn những thứ anh cho tôi! Nhưng tôi không muốn!” Đường Khả Hinh nhanh chóng nhìn anh, ngẩng đầu, khổ sở rơi lệ nói: “Anh đem cơ hội này cho người khác đi! Tôi không cần! Tôi không chịu nổi quà tặng này!”
Cô nói vừa xong, ngay lập tức đứng lên, đi về phía cạnh cửa, nhanh chóng mở cửa, nhìn về phía anh, tức giận nói: “Chỗ nhỏ của tôi, không chứa nổi thân phận tôn quý của Tổng Giám đốc Tưởng, mời anh đi!”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt đứng ở trước bàn cơm, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh đau lòng nhưng kiên quyết nhìn về phía anh, cố nén giọt lệ trong hốc mắt.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng quay đầu, nhìn tất cả món ăn trước mặt, ánh mắt chớp lóe, vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích! !
“Xin mời! Tổng Giám đốc Tưởng! !” Đường Khả Hinh tức giận thét to! !
Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng thét như thế, trái tim của anh buộc chặt, nhưng vẫn di động bước chân, lạnh lùng đi về phía cô, đi tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô.
Đường Khả Hinh quay đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng lùng!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dạng cô gái nhỏ này bướng bỉnh và cứng rắn giống như con cọp con, có chút đau lòng vươn tay siết chặt cằm của cô, nâng mặt của cô ngẩng đầu lên nhìn mình.
Đường Khả Hinh tức giận vung tay lên! ! .
Tưởng Thiên Lỗi lại siết chặt cằm của cô, hai mắt lạnh lẽo, nhìn cô.
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, kiên quyết nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Làm gì? Anh nói công việc với tôi như vậy sao? Anh như vậy giống như nói công việc với tôi sao?”
“Hiện tại chúng ta không nói công việc! Chúng ta nói chuyện riêng” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, nhíu mày, nói: “Quýt hôm nay không giống hôm qua!”
“. . . . . . . . . . . .” Đôi mắt đẫm lệ của Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm!
“Quýt này. . . . . .” lời đến khóe miệng Tưởng Thiên Lỗi nhìn nước mắt cô từng viên lăn xuống, trái tim của anh hơi ngừng lại, mới chớp mắt đau lòng, nói: “Quýt này ở dưới lầu nhà cô, tôi nếm thử từng trái, nếm ngọt, mới mua!”
Trong lòng Đường Khả Hinh căng thẳng, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi có chút tức giận nhìn cô gái nhỏ này, nói: “Lúc nói công việc, tôi sẽ không mua quýt cho người khác, lúc nói công việc, tôi sẽ không đến nhà người khác! Tôi cũng sẽ không ăn cơm nhà người khác, sẽ không ngủ trên giường người khác!”
Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô, không muốn nói thêm lời nào, buông cằm cô ra, im lặng xoay người đi xuống lầu.
Đường Khả Hinh cảm thấy trước mặt của mình trống rỗng, cô ngây ngốc tại chỗ, nghĩ tới những lời anh mới vừa nói, trong trong lòng không khỏi căng thẳng, nghe được tiếng mở cửa dưới lầu, cuối cùng ầm một tiếng đóng lại! nước mắt cô đột nhiên lăn xuống, quát to một tiếng: Tưởng Thiên Lỗi! chạy xuống lầu thật nhanh, vừa khóc vừa chạy xuống cầu thang, chạy qua cửa cầu thang mờ tối, sắp xông ra ngoài, không ngờ thân thể chợt bị người ôm một cái, cô kêu khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã ôm lấy mình, ép vào cánh cửa sắt!
Ầm một tiếng! !
Đường Khả Hinh giật mình nhìn anh! !
Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể của cô, ở trong bóng tối, nhìn đôi mắt của cô vẫn đẫm lệ, bá đạo hỏi: “Bây giờ cô đuổi theo, là chuyện công hay chuyện riêng?”
Trong lòng Đường Khả Hinh khẽ động, nhìn anh, hai tròng mắt lóe lên, không biết trả lời thế nào!
“Nói! ! Chuyện công hay chuyện riêng!” Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận nhìn Đường Khả Hinh, hỏi! !
“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên không biết trả lời thế nào, gấp rút muốn đẩy thân thể anh ra . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lại mãnh liệt cúi xuống, nâng chặt mặt của cô, hôn mạnh trên môi của cô! !
“Ưmh. . . . . .” Trong lòng Đường Khả Hinh nhất thời nở rộ đóa hoa tình yêu, lại vừa lo, vừa sợ, rồi lại mong đợi, hai mắt không còn hơi sức rũ xuống.
Tưởng Thiên Lỗi ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ mở môi mỏng, nhẹ nhàng mút môi của cô, đầu lưỡi xông vào quấn lấy đầu lưỡi cô rất bị động, ý thức được cô cuốn đầu lưỡi đón lấy mình, đôi tay chợt ôm chặt eo nhỏ của cô, để cho thân thể cô chặt vào mình hơn, cuồng nhiệt ôm hôn cô, ngoài cửa có người nhấn mật mã muốn vào, anh lập tức vươn tay nhấn đóng chốt mở, lại đè cô trên cửa sắt, khát vọng hôn môi của cô.
Cả người Đường Khả Hinh bắt đầu nóng ran, kích động đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh, trong lòng của cô dâng lên ngọt ngào và cảm động, để cho cô đưa đôi tay lên ôm cổ của anh, cùng anh kích tình quấn lấy.
Rầm rầm rầm! Có người đập cửa thật mạnh! !
Hai người vẫn ở trong không gian chật hẹp ôm đối phương hôn triền miên, tiếng thở dốc, môi hôn ướt át xẹt qua không khí, cũng hết sức ngọt ngào và mập mờ, làm cho người ta chìm đắm. . . . . .
“A! !” Đường Khả Hinh giật mình, không nghĩ tới Tưởng Thiên Lỗi có thể nhanh như vậy, cô kinh hãi, đôi tay không tự chủ chống trên ngực của anh, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi hơi thẳng người, cúi đầu, hai mắt thâm thúy thoáng qua một chút bá đạo, nhìn cô gái trước mặt căng thẳng đổ mồ hôi, vẫn nắm chặt quả đấm nhỏ của cô, trầm giọng nói: “Sau này. . . . . . Không nên làm như vậy.”
“À?” Trong lòng Đường Khả Hinh lạnh lẽo, căng thẳng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, cảm giác thân thể nhỏ nhắn, rất mềm mại, bộ ngực sữa phập phồng không ngừng nhích lại gần thân thể đàn ông của mình, kích thích ham muốn của anh, nhìn ánh mắt mê ly của cô, sâu kín nói: “Sau này, cho dù đàn ông ngủ thiếp đi, nếu cô và anh ta không có quan hệ, đừng đắp chăn cho anh ta, cũng đừng khom người xuống nhìn anh ta, bởi vì. . . . . . Như vậy rất mập mờ. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh dâng lên ám áo nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô chằm chằm, nói: “Ngày trước. . . . . . Chưa từng có cơ hội như vậy chứ?”
Đường Khả Hinh chớp mắt, không biết nên nói gì.
Tưởng Thiên Lỗi nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt cô, nói: “Từng có?”
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi hơi ngẩng cao đầu nhìn cô, thoáng qua một chút thâm trầm, nói: “Trang Hạo Nhiên?”
Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn anh.
“Tô. . . . . . Thụy Kỳ?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hỏi tiếp.
Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, nhớ tới bên bờ hồ sen trên đường về nhà, Tô Thụy Kỳ cũng từng bá đạo ôm mình như thế . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm của cô, sức lực có hơi mạnh ! ! !
“A!” Đường Khả Hinh đau đến đổ mồ hôi, có chút căng thẳng nhìn bộ dáng bá đạo của anh, trong lòng đột nhiên tức giận nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh? Tôi không nói cho anh!”
Cô tức giận cố hết sức đẩy thân thể nặng nề của anh ra, sau đó cầm gối đầu trên giường, hung hăng ném ở trên người của anh, mới nói: “Anh muốn ăn cơm trưa thì ra ăn đi! Tôi làm xong rồi!”
Cô nhanh chóng đi ra ngoài!
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên giường, cách bức rèm che, nhìn bóng lưng cô, hai mắt nóng rực xẹt qua nụ cười, cũng đứng lên vén nhẹ mở bức rèm che, đi ra, nhìn người cô đã bới cơm cho mình xong, lấy thêm một chén sứ trắng, múc canh cà chua trứng đặt lên bàn, anh im lặng không lên tiếng, đi tới ngồi xuống, nhìn Đường Khả Hinh rất tự nhiên đặt chén cơm ở trước mặt của mình, múc canh cà chua trứng đặt ở trước mặt của mình, lấy thêm một đôi đũa, gắp mấy miếng trứng gà, bỏ vào trong chén canh của anh, rồi gắp mấy miếng gỏi dưa chuột chất vào chén, cô không nhịn được mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi không nói ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Đường Khả Hinh đã bật cười.
“Có gì đáng buồn cười sao?” Tưởng Thiên Lỗi nghiêm sắc mặt nhìn cô.
“Không có, không có! Anh ăn từ từ!” Đường Khả Hinh ngồi ở đối diện anh, lại gắp hai miếng dưa chuột đặt ở trong chén anh, phốc một tiếng, cô không nhịn được bật cười.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức để đũa xuống, nhìn cô!
Đường Khả Hinh lập tức đưa tay cầm canh cà chua trứng của mình, cúi đầu ăn.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng không lên tiếng, cầm đũa lên, ăn một miếng gỏi dưa chuột, chợt cảm thấy tươi ngon, hết sức vừa miệng, trên mặt của anh lộ ra nụ cười hài lòng, ngoài công việc ra, anh và Trang Hạo Nhiên có một chuyện giống nhau, chính là nếm thức ăn ngon, đối với thức ăn ngon bọn họ yêu cầu cũng rất cao.
“Ăn ngon không?” Đường Khả Hinh cũng bưng chén, cầm đũa lên, có chút căng thẳng nhìn anh hỏi.
“Không tệ. . . . . .” Anh mỉm cười như cấp trên khen thưởng cấp dưới.
“Đánh giá tôi cao như thế à?” Vẻ mặt Đường Khả Hinh nhẹ nhõm nở nụ cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vóc người nhỏ nhắn của cô ngồi ở đối diện với mình, cầm chén, ăn cơm say sưa ngon lành, đột nhiên anh nhàn nhạt hỏi: “Nếu như. . . . . . bây giờ có thể lựa chọn, có sẽ. . . . . . Trở lại Khách sạn Á Châu không?”
Đường Khả Hinh ngừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc nhìn cô.
Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, nhẹ nhàng xới cơm bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái, mới nói: “Trở về làm gì? Đến lúc đó, anh lại phải tốn sức đuổi tôi đi . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cầm chén, gắp một chút thịt bò bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái, mới nói: “Ở Khách sạn Á Châu, xảy ra nhiều chuyện kinh khủng như vậy, anh quên rồi sao? Anh còn nợ tôi một cuộc họp báo, còn chưa nói rõ đấy.”
Tưởng Thiên Lỗi có chút áy náy nhìn cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Không có việc gì, tôi biết anh bận rộn, tôi không thúc giục anh. Chỉ là. . . . . .”
Cô đang cầm chén, suy nghĩ một chút, mới cười khổ nói: “Anh kêu tôi trở về làm gì? Bởi vì đối công việc tôi có chút nhiệt tình? Đối với rượu đỏ có một chút thiên phú?”
Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn cô, cũng không lên tiếng.
“Tôi ở bên cạnh Tổng Giám đốc Trang, mới phát hiện một chuyện. . . . . .” Đường Khả Hinh thật lòng nói: “Chính là mặc kệ làm chuyện gì, cuộc sống đều phải bình thản, bình thản tiếp nhận cuộc sống, tiếp nhận đau đớn, tiếp nhận tốt đẹp, tiếp nhận mất mát. . . . . . Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể sống dứt khoát một chút. Tôi không biết sau này cuộc đời của tôi sẽ như thế nào, nhưng kho rượu đỏ mờ tối ở Khách sạn Á Châu đã từng là nơi cho tôi ấm áp tôi lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi sẽ không quên, cái này đủ rồi.”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng một lúc, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa trầm giọng nói: “Cuộc sống không có nhiều cảm thán như cô vậy. Đợi đến khi cô chính thức thành công, cô sẽ phát hiện khắp nơi tràn đầy chiến tranh, tìm một chỗ để cho cô có thể phát huy, vượt mọi chông gai đi về phía trước, đừng nhạy cảm như vậy. Nó không giúp được gì cho cô.”
Đường Khả Hinh nghe ra ý gì trong lời nói của anh, có chút căng thẳng hỏi: “Anh. . . . . . Anh có ý gì?”
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm túc nói: “Thông qua cuộc tranh tài rượu đỏ lần này, trở lại Khách sạn Á Châu! Tôi tin tưởng với nhiệt tình và chân thành đối với rượu đỏ của cô, chỉ cần cô chấp nhận trở lại, Laurence sẽ dốc hết tất cả dạy cho cô, dạy cho cô trở thành một chuyên gia rượu đỏ chính thức, đến lúc đó, tất cả những trang trại nho do tôi sở hữu sẽ từ từ để cho cô tiếp nhận! Tôi sẽ cấp cho cô nửa giang sơn rượu đỏ, để cho cô có thể làm bất cứ điều gì!”
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh lẽo nhìn anh, nói: “Anh. . . . . . tối hôm qua anh đưa tôi . . . . . hôm nayanh tới tìm tôi . . . . . Chính là vì chuyện này?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng nhìn cô.
Trong lòng của Đường Khả Hinh nguội lạnh, có chút không thể tin nhìn về phía anh, hỏi tiếp: “Thật sao? Tổng Giám đốc Tưởng!”
“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại nghiêm nghị nói: “Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm! ! Hiện tại tôi đang nói công việc với cô! !”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, hai mắt đỏ bừng nhìn anh, thở phì phò nói: “Anh muốn bàn công việc! Tại sao không nói ở đây khách sạn? Tại sao muốn nói ở trong rừng thông? Nói ở Phố xá sầm uất? mà tới nhà của tôi nói? Tại sao phải giúp tôi thông cống thoát nước? Tại sao muốn tôi nấu cơm? Tại sao?”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh kích động như thế, anh cũng thất vọng nói: “Cô đi theo Hạo Nhiên làm gì, tại sao làm việc, làm người, vẫn bốc đồng như vậy? Rốt cuộc cậu ta dạy cô cái gì?”
“Anh ấy dạy tôi làm việc, phải thực lòng đối đãi!” Đường Khả Hinh nghiêng người đứng lên, đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi nghẹn ngào nói: “Nhưng anh ấy quên dạy tôi một thứ!”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô!
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, đau lòng nhìn anh nói: “Anh ấy quên dạy tôi, làm thế nào để nhìn người! Nhìn xem người ta có thật lòng đối đãi với mình hay không, hay vẫn suy nghĩ muốn lợi dụng mình!”
“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi tức giận đứng lên nhìn cô, nói: “Cô nói lời này thật quá đáng! Bây giờ là tôi cho cô, không phải muốn mạng của cô!”
“Cám ơn những thứ anh cho tôi! Nhưng tôi không muốn!” Đường Khả Hinh nhanh chóng nhìn anh, ngẩng đầu, khổ sở rơi lệ nói: “Anh đem cơ hội này cho người khác đi! Tôi không cần! Tôi không chịu nổi quà tặng này!”
Cô nói vừa xong, ngay lập tức đứng lên, đi về phía cạnh cửa, nhanh chóng mở cửa, nhìn về phía anh, tức giận nói: “Chỗ nhỏ của tôi, không chứa nổi thân phận tôn quý của Tổng Giám đốc Tưởng, mời anh đi!”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt đứng ở trước bàn cơm, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh đau lòng nhưng kiên quyết nhìn về phía anh, cố nén giọt lệ trong hốc mắt.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng quay đầu, nhìn tất cả món ăn trước mặt, ánh mắt chớp lóe, vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích! !
“Xin mời! Tổng Giám đốc Tưởng! !” Đường Khả Hinh tức giận thét to! !
Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng thét như thế, trái tim của anh buộc chặt, nhưng vẫn di động bước chân, lạnh lùng đi về phía cô, đi tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô.
Đường Khả Hinh quay đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng lùng!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dạng cô gái nhỏ này bướng bỉnh và cứng rắn giống như con cọp con, có chút đau lòng vươn tay siết chặt cằm của cô, nâng mặt của cô ngẩng đầu lên nhìn mình.
Đường Khả Hinh tức giận vung tay lên! ! .
Tưởng Thiên Lỗi lại siết chặt cằm của cô, hai mắt lạnh lẽo, nhìn cô.
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, kiên quyết nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Làm gì? Anh nói công việc với tôi như vậy sao? Anh như vậy giống như nói công việc với tôi sao?”
“Hiện tại chúng ta không nói công việc! Chúng ta nói chuyện riêng” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, nhíu mày, nói: “Quýt hôm nay không giống hôm qua!”
“. . . . . . . . . . . .” Đôi mắt đẫm lệ của Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm!
“Quýt này. . . . . .” lời đến khóe miệng Tưởng Thiên Lỗi nhìn nước mắt cô từng viên lăn xuống, trái tim của anh hơi ngừng lại, mới chớp mắt đau lòng, nói: “Quýt này ở dưới lầu nhà cô, tôi nếm thử từng trái, nếm ngọt, mới mua!”
Trong lòng Đường Khả Hinh căng thẳng, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi có chút tức giận nhìn cô gái nhỏ này, nói: “Lúc nói công việc, tôi sẽ không mua quýt cho người khác, lúc nói công việc, tôi sẽ không đến nhà người khác! Tôi cũng sẽ không ăn cơm nhà người khác, sẽ không ngủ trên giường người khác!”
Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô, không muốn nói thêm lời nào, buông cằm cô ra, im lặng xoay người đi xuống lầu.
Đường Khả Hinh cảm thấy trước mặt của mình trống rỗng, cô ngây ngốc tại chỗ, nghĩ tới những lời anh mới vừa nói, trong trong lòng không khỏi căng thẳng, nghe được tiếng mở cửa dưới lầu, cuối cùng ầm một tiếng đóng lại! nước mắt cô đột nhiên lăn xuống, quát to một tiếng: Tưởng Thiên Lỗi! chạy xuống lầu thật nhanh, vừa khóc vừa chạy xuống cầu thang, chạy qua cửa cầu thang mờ tối, sắp xông ra ngoài, không ngờ thân thể chợt bị người ôm một cái, cô kêu khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã ôm lấy mình, ép vào cánh cửa sắt!
Ầm một tiếng! !
Đường Khả Hinh giật mình nhìn anh! !
Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể của cô, ở trong bóng tối, nhìn đôi mắt của cô vẫn đẫm lệ, bá đạo hỏi: “Bây giờ cô đuổi theo, là chuyện công hay chuyện riêng?”
Trong lòng Đường Khả Hinh khẽ động, nhìn anh, hai tròng mắt lóe lên, không biết trả lời thế nào!
“Nói! ! Chuyện công hay chuyện riêng!” Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận nhìn Đường Khả Hinh, hỏi! !
“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên không biết trả lời thế nào, gấp rút muốn đẩy thân thể anh ra . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lại mãnh liệt cúi xuống, nâng chặt mặt của cô, hôn mạnh trên môi của cô! !
“Ưmh. . . . . .” Trong lòng Đường Khả Hinh nhất thời nở rộ đóa hoa tình yêu, lại vừa lo, vừa sợ, rồi lại mong đợi, hai mắt không còn hơi sức rũ xuống.
Tưởng Thiên Lỗi ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ mở môi mỏng, nhẹ nhàng mút môi của cô, đầu lưỡi xông vào quấn lấy đầu lưỡi cô rất bị động, ý thức được cô cuốn đầu lưỡi đón lấy mình, đôi tay chợt ôm chặt eo nhỏ của cô, để cho thân thể cô chặt vào mình hơn, cuồng nhiệt ôm hôn cô, ngoài cửa có người nhấn mật mã muốn vào, anh lập tức vươn tay nhấn đóng chốt mở, lại đè cô trên cửa sắt, khát vọng hôn môi của cô.
Cả người Đường Khả Hinh bắt đầu nóng ran, kích động đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh, trong lòng của cô dâng lên ngọt ngào và cảm động, để cho cô đưa đôi tay lên ôm cổ của anh, cùng anh kích tình quấn lấy.
Rầm rầm rầm! Có người đập cửa thật mạnh! !
Hai người vẫn ở trong không gian chật hẹp ôm đối phương hôn triền miên, tiếng thở dốc, môi hôn ướt át xẹt qua không khí, cũng hết sức ngọt ngào và mập mờ, làm cho người ta chìm đắm. . . . . .
Tác giả :
Hàn Trinh Trinh