Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 155: Lời khai làm chứng
Tô Thụy Kỳ đau lòng nắm bàn tay nhỏ bé, quay đầu lại nhìn về phía Khả Hinh cuốn rúc vào trên đất, nhìn bộ dáng cô đáng thương uất ức khổ sở, kéo nụ cười, an ủi nói: "Không có chuyện gì. Không có chuyện gì, cô không đẩy cô ấy xuống, cho nên. . . . . . Không phải sợ. . . . . . Sự thật luôn tồn tại, nếu như thật sự đến mức đó, tôi sẽ tìm luật sư giúp cho cô. . . . . ."
Đường Khả Hinh nghe lời này, mặt dính vào mặt đất lạnh lẽo, không ngừng nức nở nói: "Bọn họ thật không tin tôi sao? Thật. . . . . . Muốn cho tôi ngồi tù sao? Sau đó. . . . . . Tôi sẽ giống như cha tôi, ngồi vào xe tù, đi đến địa phương đáng sợ đó phải không?"
Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhớ tới cha, cô khổ sở bật khóc nói: "Tôi không thể ngồi tù. . . . . . Tôi không muốn ngồi tù. . . . . . Tôi không muốn. . . . . . Nếu tôi vào tù, cha của tôi nhất định sẽ sụp đổ, ông ấy sẽ khổ sở mà chết. . . . . . Bởi vì lúc ông ấy vào đây, tôi đã khổ sở muốn chết. . . . . . Tôi không thể đi vào, tôi không có đẩy cô ấy. . . . . . Tôi không có. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ thở dài, vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, đưa lên khóe miệng hôn, cam kết nói: "Sẽ không! Nhất định sẽ không! Có tôi đây! Yên tâm!"
"Cứu tôi . . . . . Cứu tôi . . . . . Tôi đã không có người thân rồi, tôi không thể liên lụy Nhã Tuệ, Tô Thụy Kỳ, cứu tôi . . . . ." Đường Khả Hinh bật khóc.
Tô Thụy Kỳ cắn chặt răng, thở gấp gáp, nhìn về phía cảnh sát ở đầu kia nói: "Mở cửa! Cho tôi vào đi! Mở cửa!"
Cảnh sát trưởng bất đắc dĩ đứng ở một bên, nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Thật xin lỗi, Cậu chủ Tô. . . . . . Thủ tướng căn dặn cho dù là ai cũng không thể đi vào. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ cắn răng nắm quyền đấm vào song sắt một cái, tức giận nói không ra lời!
Người bên trong cục cảnh sát cũng hoảng sợ đến không dám lên tiếng.
Đường Khả Hinh nắm chặt tay Tô Thụy Kỳ, khổ sở nói: "Tôi rất nhớ cha, tôi rất nhớ cha. . . . . . Tôi rất sợ ông ấy xảy ra chuyện, tôi rất muốn gặp ông ấy một chút. . . . . . Tôi rất nhớ ông ấy. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nắm tay của cô, khổ sở nói: "Chờ sau khi cô ra ngoài, tôi cùng cô đi gặp ông ấy, hả?"
"Tôi còn có thể đi ra không?" Đường Khả Hinh nhớ tới bộ dáng tức giận của Tưởng Thiên Lỗi, dường như muốn giết mình, cô lại thất thanh khóc rống: "Tôi có thể sẽ giống cha của tôi, cả đời cũng không ra được!"
Chuông điện thoại nhanh chóng vang lên, cảnh sát trưởng lập tức cầm điện thoại lên, hỏi: "Có tin tức của Thị Trưởng phu nhân?"
Đường Khả Hinh vừa nghe thấy lời ấy, từ dưới đất lập tức đứng dậy, hai tay nắm chặt song sắt, rơi lệ nhìn ra phía ngoài. . . . . .
"Tìm được Thị Trưởng phu nhân rồi !" Có một đặc cảnh, ở bờ đầu bên kia, rọi đèn, lớn tiếng kêu! !
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng Tần Vĩ Nghiệp vừa mới lên bờ, nghe tiếng kêu lớn, mặt lộ vẻ vui mừng, chạy như bay về phía đầu kia bên bờ, thấy đông đảo đặc cảnh, vây quanh một bóng dáng nhàn nhạt, mọi người vô cùng kích động vạch ra đám người, đi tới, đột nhiên thấy Như Mạt, tối nay mặc váy dài, giống như Mỹ Nhân Ngư sắp chết, thoi thóp nằm ở trên bờ cát, sắc mặt tái nhợt, tóc rối loạn, dính ở trên bờ cát, nhân viên cứu hộ lập tức ấn đôi tay vào vị trí trái tim của cô, không ngừng nhấn xuống, vừa nhấn vừa làm hô hấp nhân tạo!
Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nghẹn ngào quỳ trên mặt đất, nhìn hai mắt vợ nhắm chặt, hai mắt anh ửng hồng, nắm lên bàn tay nhỏ bé của Như Mạt thả vào bên môi, thâm tình hôn nói: "Như Mạt. . . . . . Em đừng có chuyện, mở mắt ra nhìn anh, bởi vì lúc em nhắm mắt lại, sẽ giống như áng mây, một chút sẽ bay đi mất ... Như Mạt ... Mở mắt ra nhìn anh ... ”
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, hai mắt kịch liệt đỏ bừng, mới vừa muốn bước lên trước, cổ tay bị người nắm mạnh, anh hơi nghiêng mặt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ...
Trang Hạo Nhiên nhìn anh, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.
Tưởng Thiên Lỗi đè nén tâm trạng bi phẫn đứng ở một bên, nhìn Như Mạt nằm trên đất đóng chặt hai mắt, nhớ tới một buổi sáng sớm, cô một mình mặc váy dài chiffon, nằm ở trong cánh hoa hồng đón ánh mặt trời, hai mắt nhắm lại, mình đi tới bên cạnh cô, nằm ở trên bụng của cô, mỉm cười nhìn cô, vươn tay vuốt nhẹ cằm của cô một cái, quét nhẹ cổ của cô một chút, cô vẫn cũng không nhúc nhích ...
Sắc mặt của anh có chút biến hóa, nhìn cô gái nằm ở trong cánh hoa, nhắm mắt lại, bộ dáng ngủ rất yên ổn, giống như không có chút sinh khí, hai mắt của anh mãnh liệt chớp lóe, lập tức ngồi dậy, bưng mặt của cô, căng thẳng gọi: “ Như Mạt? ”
Cô vẫn nằm ở trong cánh hoa hồng, không nhúc nhích.
Anh gấp gáp hoảng sợ nhìn cô, nhìn thật lâu thật lâu, rốt cuộc hoảng sợ cúi xuống, hôn mạnh môi của cô, đầu lưỡi xông vào, đẩy ra cánh môi lạnh lẽo, trong ánh mặt trời ấm áp, mặt của cô dần dần tràn lên nụ cười, cuốn đầu lưỡi rất nhỏ, đón nhận nụ hôn của anh ...
“ Oa ........... ” Dưới sự đè nén mạnh của nhân viên cứu hộ, Như Mạt đột nhiên phun ra một ngụm nước biển, lại thêm vài ngụm nước biển, rốt cuộc khôi phục ý thức, mí mắt di động, cánh môi khẽ mở, thở mạnh.
“ Như Mạt! ” Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nâng vợ, hai mắt nổi lên hơi nước, hôn trên gương mặt lạnh lẽo của cô, nghẹn ngào kích động nói: “ Em làm anh sợ muốn chết! ”
Như Mạt sâu kín mở ra hai mắt sưng vù, xuyên qua ánh đèn sáng rực cũng nhìn thấy bóng dáng Tưởng Thiên Lỗi đang đứng ở trước mặt của mình, trong ánh sáng chói lóa, đè nén tình cảm khổ sở kích động nhìn mình, nước mắt của cô lăn xuống, tay chậm rãi nhắc tối, nhẹ vịn ở sau lưng chồng, mềm nhũn không còn hơi sức, hơi thở như tơ, an ủi chồng nói: “ Em không sao ... ”
“ Tại sao em ngốc như vậy? ” Tần Vĩ Nghiệp lại bưng mặt vợ, nhìn khuôn mặt cô bị nước biển ngâm tái nhợt, đau lòng kêu nhỏ.
Như Mạt chỉ hơi cười, cũng không trả lời, chỉ cảm nhận có ánh mắt mãnh liệt nhìn mình chằm chằm, nước mắt của cô lăn xuống, nhắm mắt lại.
Trang Hạo Nhiên lập tức tiến lên, đau lòng nói: “ Xe cứu thương đã tới rồi, mau đưa cô ấy lên xe!! Chuyện khác nói sau! ”
Tần Vĩ Nghiệp lập tức bế ngang vợ, gấp rút chạy nhanh đến trước xe cứu thương, đặt vợ lên trên giường di động, sau đó y tá và bác sĩ cấp cứu nhanh chóng dời giường lên trong xe cứu thương. Tần Vĩ Nghiệp lập tức ngồi lên, phịch một tiếng cửa đóng chặt!
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trên bờ biển, đau lòng nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa...
“ Đi thôi! Còn nhìn cái gì! ” Trang Hạo Nhiên nhìn anh một cái, cũng nhanh chóng bước đi về phía trước, chuẩn bị ngồi lên xe!
Trong khi mọi người gần như đi khỏi, rốt cuộc trên mặt Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười buông lỏng, biết ơn, may mắn cô còn sống.
Bên trong cục cảnh sát!!
Đường Khả Hinh quỳ xuống bên trong cửa sắt, hai tay nắm song sắt, nhìn thấy cảnh sát trưởng nói: “ Đã tìm được Thị trưởng phu nhân rồi, đang tiến hành cấp cứu cho cô ấy, tạm thời chưa có nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại đang đưa đến bệnh viện kiểm tra theo dõi! ”
Cô nghe được câu này, đột nhiên oa một tiếng, trong lòng chua xót, rất ủy khuất khóc.
Tô Thụy Kỳ cũng đau lòng, vươn tay khẽ vuốt ve mặt của cô, lau đi nước mắt cho cô.
“ Cảm ơn trời đất, cô ấy sống lại, tôi không thể thiếu mạng người ... ” Đường Khả Hinh đau khổ lại bật khóc, nhớ tới năm đó cha mẹ tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, sụp đổ khóc rống, bộ dáng đáng thương, nước mắt từng viên lăn xuống.
Tô Thụy Kỳ lập tức quay mặt sang nhìn cảnh sát trưởng nói: “ Nếu Thị trưởng phu nhân đã được cứu sống, vậy tạm thời để Khả Hinh đi ra trước? ”
“ Tạm thời không thể! Thần trí của Thị Trưởng phu nhân còn chưa tỉnh, không thể lấy lời khai chứng minh cô ấy trong sạch. Bởi vì Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước là sự thật! ” Cảnh sát trưởng vẫn giải quyết theo công việc.
“ Cái gì? ” Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn Cảnh sát trưởng.
Đường Khả Hinh có chút lo sợ ngồi dưới đất, nắm song sắt, trong lòng có chút lạnh lẽo, cô phát hiện, quyền sống chết, có lúc chưa chắc thuộc về Chúa tể!
Cảnh sát trưởng vẫn nói với Tô Thụy Kỳ: “ Chúng tôi sẽ dùng thời gian nhanh nhất giải quyết tình huống của Đường tiểu thư, mời Thị Trưởng phu nhân hỗ trợ điều tra, ngài yên tâm! ”
Bên trong bệnh viện!
Thủ tướng nghe nói đã tìm được Thị Trưởng phu nhân, cũng tự mình đến bệnh viện thăm hỏi, nhất thời cả tất các nơi trong bệnh viện đều được đặc cảnh và bảo vệ canh giữ chặt chẽ!
Phòng chăm sóc đặc biệt!
Thủ tướng tự mình đứng ở trước mặt bác sĩ, nghe báo cáo tình trạng thân thể của Như Mạt, đã kiểm tra mọi mặt, cũng chứng minh thân thể cô không có việc gì, nhưng vì sặc nước có khả năng bị viêm phổi, cho nên tối nay phải ở lại bệnh viện theo dõi, Thủ tướng nghe nói như thế, liền nghiêm nghị bảo viện trưởng nhất định phải chăm sóc tốt cho Thị Trưởng phu nhân, bởi vì Thị Trưởng Tần làm quan phụ mẫu nhiều năm, vẫn tận trung cương vị công tác, Thị Trưởng rất lao tâm lao lực, hôm nay phu nhân xảy ra chuyện này, nhất định phải chăm sóc tốt để cho Thị Trưởng yên tâm!
Viện trưởng cùng các giáo sư, bác sĩ đứng ở một bên, đáp lời: "Vâng"
Thủ tướng gật đầu, liền cùng Tô Linh và thư kí trưởng đi vào đại sảnh phòng bệnh đặc biệt, quẹo trái, bên trong phòng bệnh là bốn bức tường thủy tinh thanh nhã, nhìn thấy Như Mạt đã tỉnh lại, đang tựa vào trong ngực chồng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên thăm hỏi, khẽ cười một tiếng.
"Thủ tướng. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp lập tức muốn buông Như Mạt đứng dậy.
"Ngồi xuống, ngồi xuống, ở bên cạnh vợ là tốt rồi." Thủ tướng hơi giơ tay, hướng về phía Tần Vĩ Nghiệp nói: "Vợ như vậy, cậu cũng đừng trông coi lễ hội này, rất may Như Mạt không có chuyện gì."
Sắc mặt của Như Mạt tái nhợt nhìn về phía Thủ tướng, mỉm cười nói: "Thủ tướng. . . . . . Làm phiền ngài nhọc lòng."
Thủ tướng cười nói: "Cô không có việc gì chính là an ủi lớn nhất của tôi. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa thấy Tần Vĩ Nghiệp vì sự nghiệp quốc gia mà kích động như thế."
Như Mạt nghe vậy, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía chồng.
Tần Vĩ Nghiệp bất đắc dĩ cười nói: "Thủ tướng. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, hơi nhắc mí mắt nhìn về phía Như Mạt đang ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn chồng, ngay sau đó anh nắm chặt quả đấm không lên tiếng.
"Được rồi, tôi ở lại nơi này không tiện, đã gặp Như Mạt rồi, tôi cũng không quấy rầy nữa, nghỉ ngơi thật tốt." Thủ tướng nhìn về phía Như Mạt nói.
Tô Linh cũng mỉm cười nhận lấy một bó Hoa Bách Hợp do trợ lý đưa tới, đưa đến trước mặt của Như Mạt, nhìn cô mỉm cười nói: "Như Mạt, thật may cô đã tỉnh lại, chúc cô thân thể sớm ngày bình phục."
Như Mạt nhận lấy bó hoa này, nhìn Tô Linh, dịu dàng cười nói: "Cám ơn cô."
"Mọi người trò chuyện với Như Mạt đi, chúng tôi đi trước. . . . . ." Thủ tướng nói xong, liền muốn xoay người đi khỏi, cũng đã thấy cảnh sát trưởng mặc cảnh phục dẫn theo cấp dưới, mỉm cười đi tới, chào quân lễ với Thủ tướng!
"Các người. . . . . ." Thủ tướng nhìn cảnh sát trưởng!
Cảnh sát trưởng lập tức cung kính nói với Thủ tướng: "Thủ tướng! Tôi tới để điều tra vụ án Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước, bởi vì Đường Khả Hinh bị nghi ngờ mưu hại Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước, vẫn bị giam giữ ở trong trại tạm giam. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như thế, hơi nghiêng mặt!
Trang Hạo Nhiên nghe vậy cũng khẩn trương nhìn về phía Như Mạt, vô cùng trịnh trọng hỏi cô: “ Như Mạt! Cô nói cho tôi biết, tối nay tại sao cô rơi xuống biển? Có phải có liên quan đến nhân viên phòng ăn ngự tôn chúng tôi là Đường Khả Hinh hay không? Chuyện này quan hệ rất lớn. ”
Cảnh sát trưởng cũng mỉm cười tiến lên, nói với Như Mạt: “ Đúng vậy! Thị Trưởng phu nhân, xin hỏi xuất phát từ tình huống nào cô bị rơi vào trong biển? Có phải người bị nghi ngờ là Đường Khả Hinh cố ý tạo ra tình thế hoặc làm ra động tác tay chân đẩy mạnh cô rơi vào trong biển hay không? ”
Tưởng Thiên Lỗi cũng căng thẳng nhìn Như Mạt!
Như Mạt ngẩng đầu lên nhìn về phía cảnh sát trưởng, căng thẳng lắc đầu một cái nói: “ Không có. Lúc ấy chúng tôi trò chuyện rôm rả, nhưng bởi vì trái tim của tôi có chút không thoải mái, nên ngã vào người cô ấy, cô ấy đỡ tôi không được, thiếu chút nữa bởi vì tôi mà trượt chân rơi vào trong biển, tôi túm được cô ấy, nắm chặt tay của cô ấy, bảo cô ấy nhanh chóng nắm chặt lan can trước mặt, trèo lên ... Lúc ấy cô ấy dùng sức kéo chặt lan can thì chân tôi đạp phải cái ly thủy tinh trên mặt sàn, tự mình ngã xuống ... Chuyện này không có quan hệ chút nào với cô ấy, ông mau thả cô ấy đi, cô ấy là một cô gái rất hiền lành, đừng làm cô ấy sợ. ”
Trang Hạo Nhiên thở dốc một hơi, mỉm cười nhìn Như Mạt nói: “ Thật ... không có chút quan hệ nào? ”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chớp động.
Như Mạt mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “ Có chút quan hệ, nói cho cùng, là tôi liên lụy, tôi có lỗi với cô ấy! Mau thả cô ấy đi, có thời gian, tôi nhất định tự mình tới nhà nói xin lỗi. ”
Cảnh sát trưởng nghe xong, cũng yên lòng mỉm cười nói: “ Cảm ơn Thị Trưởng phu nhân đã cho lời khai, cô gái nhỏ kia trong sạch, khó được cậu chủ Tô bởi vì chuyện này, căng thẳng cả buổi tối. ”
Thủ tướng chùng Tô Linh nhìn về phía cảnh sát trưởng nói: “ Ricky đang ở đó? ”
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cảnh sát trưởng.
“ Vâng! ” Cảnh sát trưởng lập tức nói: “ Cậu chủ Tô vẫn rất lo lắng cho vị Đường tiểu thư kia, luôn ở cùng với cô ấy. Thật ra vị tiểu thư kia cũng rất hoảng sợ, lúc đầu lo lắng cho Thị Trưởng phu nhân gặp chuyện không may, khóc rất đau lòng, cuối cùng khóc cũng không ra tiếng nên nằm ở trên sàn nhà ngủ, cũng làm khó cho cô ấy ... Cho nên tôi muốn sớm làm rõ sự thật, không thể oan uổng người tốt, bắt người có tội ra trước công lý. ”
Thủ tướng nghe xong liền gật đầu nói: “ Nếu đã tra sự thật thì thả đứa bé kia đi, đừng làm cô ấy sợ. ”
Cảnh sát trưởng lập tức gật đầu nói: “ Vâng! ”
Tô Linh suy nghĩ một chút, liền quay đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng mỉm cười nói: “ Nếu như chuyện này đã qua, để cho Ricky mau rời khỏi cục cảnh sát, dù sao thân phận đặc biệt của cậu ấy, không nên ở nơi đó quá lâu. ”
“ Vâng ” Cảnh sát trưởng lại gật đầu cũng lui ra ngoài.
Thủ tướng và cháu gái cũng mỉm cười đi khỏi, Tần Vĩ Nghiệp lập tức đứng lên cùng với Thủ tướng đi ra ngoài, bởi vì anh đi theo Thủ tướng nhiều năm, cũng biết có chuyện qua trọng căn dặn, liền rất dịu dàng nói với vợ: “ Em nghỉ ngơi một lúc, trò chuyện cùng Thiên Lỗi và Hạo Nhiên, anh đi ra ngoài tiễn chân Thủ tướng ... Lập tức trở về ... ”
Như Mạt nhìn chồng, mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: “ Em biết rồi, anh đi đi. ”
Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười, liền nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên một cái, mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phút chốc cả phòng bệnh còn lại ba người.
Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, đôi tay khẽ cắm vào túi quần, hơi nghiêng mặt cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi hơi nhắc mí mắt nhìn về phía Như Mạt ...
Hai mắt Như Mạt cũng rưng rưng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng bước lên trước, đi tới bên giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ánh mắt anh lộ ra đau lòng, ngón tay hơi run rẩy, từ từ đưa ngón trỏ, nhẹ chạm vào sống mũi cô.
Như Mạt mỉm cười cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô nói: “ Tại sao phải làm như vậy? ”
Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt cũng nhìn về phía Như Mạt.
Vẻ mặt của Như Mạt ửng đỏ, hai mắt di động, có chút không biết xấu hổ nói: “ Em ... em ... em ghen ... ”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, bất đắc dĩ cười một tiếng, hai mắt lại lộ ra tình cảm nồng đậm cưng chìu, dịu dàng nói: “ Cho nên em đi tìm người nói chuyện phiếm? ”
Như Mạt không dám lên tiếng, khẽ cắn môi dưới: “ ... ... ”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Đường Khả Hinh nghe lời này, mặt dính vào mặt đất lạnh lẽo, không ngừng nức nở nói: "Bọn họ thật không tin tôi sao? Thật. . . . . . Muốn cho tôi ngồi tù sao? Sau đó. . . . . . Tôi sẽ giống như cha tôi, ngồi vào xe tù, đi đến địa phương đáng sợ đó phải không?"
Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhớ tới cha, cô khổ sở bật khóc nói: "Tôi không thể ngồi tù. . . . . . Tôi không muốn ngồi tù. . . . . . Tôi không muốn. . . . . . Nếu tôi vào tù, cha của tôi nhất định sẽ sụp đổ, ông ấy sẽ khổ sở mà chết. . . . . . Bởi vì lúc ông ấy vào đây, tôi đã khổ sở muốn chết. . . . . . Tôi không thể đi vào, tôi không có đẩy cô ấy. . . . . . Tôi không có. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ thở dài, vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, đưa lên khóe miệng hôn, cam kết nói: "Sẽ không! Nhất định sẽ không! Có tôi đây! Yên tâm!"
"Cứu tôi . . . . . Cứu tôi . . . . . Tôi đã không có người thân rồi, tôi không thể liên lụy Nhã Tuệ, Tô Thụy Kỳ, cứu tôi . . . . ." Đường Khả Hinh bật khóc.
Tô Thụy Kỳ cắn chặt răng, thở gấp gáp, nhìn về phía cảnh sát ở đầu kia nói: "Mở cửa! Cho tôi vào đi! Mở cửa!"
Cảnh sát trưởng bất đắc dĩ đứng ở một bên, nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Thật xin lỗi, Cậu chủ Tô. . . . . . Thủ tướng căn dặn cho dù là ai cũng không thể đi vào. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ cắn răng nắm quyền đấm vào song sắt một cái, tức giận nói không ra lời!
Người bên trong cục cảnh sát cũng hoảng sợ đến không dám lên tiếng.
Đường Khả Hinh nắm chặt tay Tô Thụy Kỳ, khổ sở nói: "Tôi rất nhớ cha, tôi rất nhớ cha. . . . . . Tôi rất sợ ông ấy xảy ra chuyện, tôi rất muốn gặp ông ấy một chút. . . . . . Tôi rất nhớ ông ấy. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nắm tay của cô, khổ sở nói: "Chờ sau khi cô ra ngoài, tôi cùng cô đi gặp ông ấy, hả?"
"Tôi còn có thể đi ra không?" Đường Khả Hinh nhớ tới bộ dáng tức giận của Tưởng Thiên Lỗi, dường như muốn giết mình, cô lại thất thanh khóc rống: "Tôi có thể sẽ giống cha của tôi, cả đời cũng không ra được!"
Chuông điện thoại nhanh chóng vang lên, cảnh sát trưởng lập tức cầm điện thoại lên, hỏi: "Có tin tức của Thị Trưởng phu nhân?"
Đường Khả Hinh vừa nghe thấy lời ấy, từ dưới đất lập tức đứng dậy, hai tay nắm chặt song sắt, rơi lệ nhìn ra phía ngoài. . . . . .
"Tìm được Thị Trưởng phu nhân rồi !" Có một đặc cảnh, ở bờ đầu bên kia, rọi đèn, lớn tiếng kêu! !
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng Tần Vĩ Nghiệp vừa mới lên bờ, nghe tiếng kêu lớn, mặt lộ vẻ vui mừng, chạy như bay về phía đầu kia bên bờ, thấy đông đảo đặc cảnh, vây quanh một bóng dáng nhàn nhạt, mọi người vô cùng kích động vạch ra đám người, đi tới, đột nhiên thấy Như Mạt, tối nay mặc váy dài, giống như Mỹ Nhân Ngư sắp chết, thoi thóp nằm ở trên bờ cát, sắc mặt tái nhợt, tóc rối loạn, dính ở trên bờ cát, nhân viên cứu hộ lập tức ấn đôi tay vào vị trí trái tim của cô, không ngừng nhấn xuống, vừa nhấn vừa làm hô hấp nhân tạo!
Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nghẹn ngào quỳ trên mặt đất, nhìn hai mắt vợ nhắm chặt, hai mắt anh ửng hồng, nắm lên bàn tay nhỏ bé của Như Mạt thả vào bên môi, thâm tình hôn nói: "Như Mạt. . . . . . Em đừng có chuyện, mở mắt ra nhìn anh, bởi vì lúc em nhắm mắt lại, sẽ giống như áng mây, một chút sẽ bay đi mất ... Như Mạt ... Mở mắt ra nhìn anh ... ”
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, hai mắt kịch liệt đỏ bừng, mới vừa muốn bước lên trước, cổ tay bị người nắm mạnh, anh hơi nghiêng mặt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ...
Trang Hạo Nhiên nhìn anh, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.
Tưởng Thiên Lỗi đè nén tâm trạng bi phẫn đứng ở một bên, nhìn Như Mạt nằm trên đất đóng chặt hai mắt, nhớ tới một buổi sáng sớm, cô một mình mặc váy dài chiffon, nằm ở trong cánh hoa hồng đón ánh mặt trời, hai mắt nhắm lại, mình đi tới bên cạnh cô, nằm ở trên bụng của cô, mỉm cười nhìn cô, vươn tay vuốt nhẹ cằm của cô một cái, quét nhẹ cổ của cô một chút, cô vẫn cũng không nhúc nhích ...
Sắc mặt của anh có chút biến hóa, nhìn cô gái nằm ở trong cánh hoa, nhắm mắt lại, bộ dáng ngủ rất yên ổn, giống như không có chút sinh khí, hai mắt của anh mãnh liệt chớp lóe, lập tức ngồi dậy, bưng mặt của cô, căng thẳng gọi: “ Như Mạt? ”
Cô vẫn nằm ở trong cánh hoa hồng, không nhúc nhích.
Anh gấp gáp hoảng sợ nhìn cô, nhìn thật lâu thật lâu, rốt cuộc hoảng sợ cúi xuống, hôn mạnh môi của cô, đầu lưỡi xông vào, đẩy ra cánh môi lạnh lẽo, trong ánh mặt trời ấm áp, mặt của cô dần dần tràn lên nụ cười, cuốn đầu lưỡi rất nhỏ, đón nhận nụ hôn của anh ...
“ Oa ........... ” Dưới sự đè nén mạnh của nhân viên cứu hộ, Như Mạt đột nhiên phun ra một ngụm nước biển, lại thêm vài ngụm nước biển, rốt cuộc khôi phục ý thức, mí mắt di động, cánh môi khẽ mở, thở mạnh.
“ Như Mạt! ” Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nâng vợ, hai mắt nổi lên hơi nước, hôn trên gương mặt lạnh lẽo của cô, nghẹn ngào kích động nói: “ Em làm anh sợ muốn chết! ”
Như Mạt sâu kín mở ra hai mắt sưng vù, xuyên qua ánh đèn sáng rực cũng nhìn thấy bóng dáng Tưởng Thiên Lỗi đang đứng ở trước mặt của mình, trong ánh sáng chói lóa, đè nén tình cảm khổ sở kích động nhìn mình, nước mắt của cô lăn xuống, tay chậm rãi nhắc tối, nhẹ vịn ở sau lưng chồng, mềm nhũn không còn hơi sức, hơi thở như tơ, an ủi chồng nói: “ Em không sao ... ”
“ Tại sao em ngốc như vậy? ” Tần Vĩ Nghiệp lại bưng mặt vợ, nhìn khuôn mặt cô bị nước biển ngâm tái nhợt, đau lòng kêu nhỏ.
Như Mạt chỉ hơi cười, cũng không trả lời, chỉ cảm nhận có ánh mắt mãnh liệt nhìn mình chằm chằm, nước mắt của cô lăn xuống, nhắm mắt lại.
Trang Hạo Nhiên lập tức tiến lên, đau lòng nói: “ Xe cứu thương đã tới rồi, mau đưa cô ấy lên xe!! Chuyện khác nói sau! ”
Tần Vĩ Nghiệp lập tức bế ngang vợ, gấp rút chạy nhanh đến trước xe cứu thương, đặt vợ lên trên giường di động, sau đó y tá và bác sĩ cấp cứu nhanh chóng dời giường lên trong xe cứu thương. Tần Vĩ Nghiệp lập tức ngồi lên, phịch một tiếng cửa đóng chặt!
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trên bờ biển, đau lòng nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa...
“ Đi thôi! Còn nhìn cái gì! ” Trang Hạo Nhiên nhìn anh một cái, cũng nhanh chóng bước đi về phía trước, chuẩn bị ngồi lên xe!
Trong khi mọi người gần như đi khỏi, rốt cuộc trên mặt Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười buông lỏng, biết ơn, may mắn cô còn sống.
Bên trong cục cảnh sát!!
Đường Khả Hinh quỳ xuống bên trong cửa sắt, hai tay nắm song sắt, nhìn thấy cảnh sát trưởng nói: “ Đã tìm được Thị trưởng phu nhân rồi, đang tiến hành cấp cứu cho cô ấy, tạm thời chưa có nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại đang đưa đến bệnh viện kiểm tra theo dõi! ”
Cô nghe được câu này, đột nhiên oa một tiếng, trong lòng chua xót, rất ủy khuất khóc.
Tô Thụy Kỳ cũng đau lòng, vươn tay khẽ vuốt ve mặt của cô, lau đi nước mắt cho cô.
“ Cảm ơn trời đất, cô ấy sống lại, tôi không thể thiếu mạng người ... ” Đường Khả Hinh đau khổ lại bật khóc, nhớ tới năm đó cha mẹ tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, sụp đổ khóc rống, bộ dáng đáng thương, nước mắt từng viên lăn xuống.
Tô Thụy Kỳ lập tức quay mặt sang nhìn cảnh sát trưởng nói: “ Nếu Thị trưởng phu nhân đã được cứu sống, vậy tạm thời để Khả Hinh đi ra trước? ”
“ Tạm thời không thể! Thần trí của Thị Trưởng phu nhân còn chưa tỉnh, không thể lấy lời khai chứng minh cô ấy trong sạch. Bởi vì Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước là sự thật! ” Cảnh sát trưởng vẫn giải quyết theo công việc.
“ Cái gì? ” Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn Cảnh sát trưởng.
Đường Khả Hinh có chút lo sợ ngồi dưới đất, nắm song sắt, trong lòng có chút lạnh lẽo, cô phát hiện, quyền sống chết, có lúc chưa chắc thuộc về Chúa tể!
Cảnh sát trưởng vẫn nói với Tô Thụy Kỳ: “ Chúng tôi sẽ dùng thời gian nhanh nhất giải quyết tình huống của Đường tiểu thư, mời Thị Trưởng phu nhân hỗ trợ điều tra, ngài yên tâm! ”
Bên trong bệnh viện!
Thủ tướng nghe nói đã tìm được Thị Trưởng phu nhân, cũng tự mình đến bệnh viện thăm hỏi, nhất thời cả tất các nơi trong bệnh viện đều được đặc cảnh và bảo vệ canh giữ chặt chẽ!
Phòng chăm sóc đặc biệt!
Thủ tướng tự mình đứng ở trước mặt bác sĩ, nghe báo cáo tình trạng thân thể của Như Mạt, đã kiểm tra mọi mặt, cũng chứng minh thân thể cô không có việc gì, nhưng vì sặc nước có khả năng bị viêm phổi, cho nên tối nay phải ở lại bệnh viện theo dõi, Thủ tướng nghe nói như thế, liền nghiêm nghị bảo viện trưởng nhất định phải chăm sóc tốt cho Thị Trưởng phu nhân, bởi vì Thị Trưởng Tần làm quan phụ mẫu nhiều năm, vẫn tận trung cương vị công tác, Thị Trưởng rất lao tâm lao lực, hôm nay phu nhân xảy ra chuyện này, nhất định phải chăm sóc tốt để cho Thị Trưởng yên tâm!
Viện trưởng cùng các giáo sư, bác sĩ đứng ở một bên, đáp lời: "Vâng"
Thủ tướng gật đầu, liền cùng Tô Linh và thư kí trưởng đi vào đại sảnh phòng bệnh đặc biệt, quẹo trái, bên trong phòng bệnh là bốn bức tường thủy tinh thanh nhã, nhìn thấy Như Mạt đã tỉnh lại, đang tựa vào trong ngực chồng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên thăm hỏi, khẽ cười một tiếng.
"Thủ tướng. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp lập tức muốn buông Như Mạt đứng dậy.
"Ngồi xuống, ngồi xuống, ở bên cạnh vợ là tốt rồi." Thủ tướng hơi giơ tay, hướng về phía Tần Vĩ Nghiệp nói: "Vợ như vậy, cậu cũng đừng trông coi lễ hội này, rất may Như Mạt không có chuyện gì."
Sắc mặt của Như Mạt tái nhợt nhìn về phía Thủ tướng, mỉm cười nói: "Thủ tướng. . . . . . Làm phiền ngài nhọc lòng."
Thủ tướng cười nói: "Cô không có việc gì chính là an ủi lớn nhất của tôi. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa thấy Tần Vĩ Nghiệp vì sự nghiệp quốc gia mà kích động như thế."
Như Mạt nghe vậy, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía chồng.
Tần Vĩ Nghiệp bất đắc dĩ cười nói: "Thủ tướng. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, hơi nhắc mí mắt nhìn về phía Như Mạt đang ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn chồng, ngay sau đó anh nắm chặt quả đấm không lên tiếng.
"Được rồi, tôi ở lại nơi này không tiện, đã gặp Như Mạt rồi, tôi cũng không quấy rầy nữa, nghỉ ngơi thật tốt." Thủ tướng nhìn về phía Như Mạt nói.
Tô Linh cũng mỉm cười nhận lấy một bó Hoa Bách Hợp do trợ lý đưa tới, đưa đến trước mặt của Như Mạt, nhìn cô mỉm cười nói: "Như Mạt, thật may cô đã tỉnh lại, chúc cô thân thể sớm ngày bình phục."
Như Mạt nhận lấy bó hoa này, nhìn Tô Linh, dịu dàng cười nói: "Cám ơn cô."
"Mọi người trò chuyện với Như Mạt đi, chúng tôi đi trước. . . . . ." Thủ tướng nói xong, liền muốn xoay người đi khỏi, cũng đã thấy cảnh sát trưởng mặc cảnh phục dẫn theo cấp dưới, mỉm cười đi tới, chào quân lễ với Thủ tướng!
"Các người. . . . . ." Thủ tướng nhìn cảnh sát trưởng!
Cảnh sát trưởng lập tức cung kính nói với Thủ tướng: "Thủ tướng! Tôi tới để điều tra vụ án Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước, bởi vì Đường Khả Hinh bị nghi ngờ mưu hại Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước, vẫn bị giam giữ ở trong trại tạm giam. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như thế, hơi nghiêng mặt!
Trang Hạo Nhiên nghe vậy cũng khẩn trương nhìn về phía Như Mạt, vô cùng trịnh trọng hỏi cô: “ Như Mạt! Cô nói cho tôi biết, tối nay tại sao cô rơi xuống biển? Có phải có liên quan đến nhân viên phòng ăn ngự tôn chúng tôi là Đường Khả Hinh hay không? Chuyện này quan hệ rất lớn. ”
Cảnh sát trưởng cũng mỉm cười tiến lên, nói với Như Mạt: “ Đúng vậy! Thị Trưởng phu nhân, xin hỏi xuất phát từ tình huống nào cô bị rơi vào trong biển? Có phải người bị nghi ngờ là Đường Khả Hinh cố ý tạo ra tình thế hoặc làm ra động tác tay chân đẩy mạnh cô rơi vào trong biển hay không? ”
Tưởng Thiên Lỗi cũng căng thẳng nhìn Như Mạt!
Như Mạt ngẩng đầu lên nhìn về phía cảnh sát trưởng, căng thẳng lắc đầu một cái nói: “ Không có. Lúc ấy chúng tôi trò chuyện rôm rả, nhưng bởi vì trái tim của tôi có chút không thoải mái, nên ngã vào người cô ấy, cô ấy đỡ tôi không được, thiếu chút nữa bởi vì tôi mà trượt chân rơi vào trong biển, tôi túm được cô ấy, nắm chặt tay của cô ấy, bảo cô ấy nhanh chóng nắm chặt lan can trước mặt, trèo lên ... Lúc ấy cô ấy dùng sức kéo chặt lan can thì chân tôi đạp phải cái ly thủy tinh trên mặt sàn, tự mình ngã xuống ... Chuyện này không có quan hệ chút nào với cô ấy, ông mau thả cô ấy đi, cô ấy là một cô gái rất hiền lành, đừng làm cô ấy sợ. ”
Trang Hạo Nhiên thở dốc một hơi, mỉm cười nhìn Như Mạt nói: “ Thật ... không có chút quan hệ nào? ”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chớp động.
Như Mạt mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “ Có chút quan hệ, nói cho cùng, là tôi liên lụy, tôi có lỗi với cô ấy! Mau thả cô ấy đi, có thời gian, tôi nhất định tự mình tới nhà nói xin lỗi. ”
Cảnh sát trưởng nghe xong, cũng yên lòng mỉm cười nói: “ Cảm ơn Thị Trưởng phu nhân đã cho lời khai, cô gái nhỏ kia trong sạch, khó được cậu chủ Tô bởi vì chuyện này, căng thẳng cả buổi tối. ”
Thủ tướng chùng Tô Linh nhìn về phía cảnh sát trưởng nói: “ Ricky đang ở đó? ”
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cảnh sát trưởng.
“ Vâng! ” Cảnh sát trưởng lập tức nói: “ Cậu chủ Tô vẫn rất lo lắng cho vị Đường tiểu thư kia, luôn ở cùng với cô ấy. Thật ra vị tiểu thư kia cũng rất hoảng sợ, lúc đầu lo lắng cho Thị Trưởng phu nhân gặp chuyện không may, khóc rất đau lòng, cuối cùng khóc cũng không ra tiếng nên nằm ở trên sàn nhà ngủ, cũng làm khó cho cô ấy ... Cho nên tôi muốn sớm làm rõ sự thật, không thể oan uổng người tốt, bắt người có tội ra trước công lý. ”
Thủ tướng nghe xong liền gật đầu nói: “ Nếu đã tra sự thật thì thả đứa bé kia đi, đừng làm cô ấy sợ. ”
Cảnh sát trưởng lập tức gật đầu nói: “ Vâng! ”
Tô Linh suy nghĩ một chút, liền quay đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng mỉm cười nói: “ Nếu như chuyện này đã qua, để cho Ricky mau rời khỏi cục cảnh sát, dù sao thân phận đặc biệt của cậu ấy, không nên ở nơi đó quá lâu. ”
“ Vâng ” Cảnh sát trưởng lại gật đầu cũng lui ra ngoài.
Thủ tướng và cháu gái cũng mỉm cười đi khỏi, Tần Vĩ Nghiệp lập tức đứng lên cùng với Thủ tướng đi ra ngoài, bởi vì anh đi theo Thủ tướng nhiều năm, cũng biết có chuyện qua trọng căn dặn, liền rất dịu dàng nói với vợ: “ Em nghỉ ngơi một lúc, trò chuyện cùng Thiên Lỗi và Hạo Nhiên, anh đi ra ngoài tiễn chân Thủ tướng ... Lập tức trở về ... ”
Như Mạt nhìn chồng, mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: “ Em biết rồi, anh đi đi. ”
Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười, liền nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên một cái, mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phút chốc cả phòng bệnh còn lại ba người.
Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, đôi tay khẽ cắm vào túi quần, hơi nghiêng mặt cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi hơi nhắc mí mắt nhìn về phía Như Mạt ...
Hai mắt Như Mạt cũng rưng rưng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng bước lên trước, đi tới bên giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ánh mắt anh lộ ra đau lòng, ngón tay hơi run rẩy, từ từ đưa ngón trỏ, nhẹ chạm vào sống mũi cô.
Như Mạt mỉm cười cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô nói: “ Tại sao phải làm như vậy? ”
Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt cũng nhìn về phía Như Mạt.
Vẻ mặt của Như Mạt ửng đỏ, hai mắt di động, có chút không biết xấu hổ nói: “ Em ... em ... em ghen ... ”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, bất đắc dĩ cười một tiếng, hai mắt lại lộ ra tình cảm nồng đậm cưng chìu, dịu dàng nói: “ Cho nên em đi tìm người nói chuyện phiếm? ”
Như Mạt không dám lên tiếng, khẽ cắn môi dưới: “ ... ... ”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Tác giả :
Hàn Trinh Trinh