Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 34: Đáp án tình yêu
Người tình mới của quan ngoại giao – Chương 34
Người tình mới của quan ngoại giao 05/11/2014 Để lại bình luận
1 Vote
Chương 34: Đáp án tình yêu
Edit: Hiểu Đồng
Tiếng bước chân vỡ vụn khẽ vang lên trên sạn đạo, Cố Lăng Thành dặp tắt điếu thuốc trong tay, quay đầu nhìn lại, Doãn Thuỵ Hàm đã đi tới bên cạnh anh, hình tượng quý phu nhân tao nhã cao quý vừa nhìn qua là biết ngay.
Ánh mắt của anh dừng trên cái bụng bằng phẳng của cô, nơi đó đã muốn hai tháng, đứa bé này cũng không được mong đợi có mặt trên thế giới này, đáy mắt lạnh thấu xương chợt loé ra ánh sáng, khoé miệng lại treo lên ý cười:
“Mang thai còn uống rượu?”
Doãn Thuỵ Hàm đối với lời nói của Cố Lăng Thành cũng không có gì khác thường, đứng ở trước lan can, trong tay cầm một ly rượu đỏ tươi, không để lại dấu vết đưa cho người đàn ông bên cạnh:
“Hay là trước tiên uống chút rượu cho vơi bớt nỗi buồn đi, rồi tiếp tục nói đến chủ đề của chúng ta.”
Cố Lăng Thành dời đi ánh mắt đang nhìn chằm chằm bụng cô, nhìn cái ly rượu đế cao giữa ngón tay thon dài của cô:
“Nét mặt của tôi rất rõ ràng sao?”
Anh mỉm cười mang theo một tia mỉa mai, còn có như vậy một tia tìm kiếm, Doãn Thuỵ Hàm nghiêng người, cười nhạt đón nhận ánh mắt hứng thú của Cố Lăng Thành:
“Em đoán được a, vừa rồi ở hội trường nhìn thấy bộ mặt bị thương của Lục bộ trưởng, lại lôi kéo Tô tiểu thư, em cho là anh nhìn thấy sẽ không vui.”
Doãn Thuỵ Hàm giống như không thấy khoé miệng Cố Lăng Thành bị thương, nhẹ nhàng lắc chất lỏng trong ly, màu đỏ rực rỡ xinh đẹp, cô nhìn chăm chú một lát, chợt cười tươi:
“Chỉ là như vậy cũng tốt, Tô tiểu thư tìm được hạnh phúc của mình, anh dù sao cũng không cần phải cảm thấy áy náy như vậy, về sau đã có một người đàn ông khác thay thế anh tới bảo vệ cô ấy.”
Bàn tay đang lắc ly rượu chợt bị nắm chặt, lực đạo mạnh mẽ ngăn cản cô hài lòng nhàn nhã, tròng mắt mỉm cười Doãn Thuỵ Hàm nghe thấy Cố Lăng Thành thản nhiên mở miệng:
“Phụ nữ không cần quá sắc bén.”
Doãn Thuỵ Hàm nhíu mi, cong lên khoé môi trơn bóng, ngữ khí cũng có ý vị thâm sâu khác nở nụ cười yếu ớt:
“So với Tô tiểu thư, em chỉ có thể coi là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.”
Cố Lăng Thành lấy ly rượu trong tay cô, nhẹ nhàng mà cười, phân không rõ cảm xúc:
“Tôi thích phụ nữ thông minh và hiểu rõ chính mình.”
“Cám ơn.”
Doãn Thuỵ Hàm không chút khiêm tốn nào đón nhận lời khen này, nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại, nhìn Cố Lăng Thành uống hết chất lỏng lạnh lẽo này, vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối thê lương, cho dù là cười, cũng là lạnh lùng cười khẽ.
“Còn chưa chịu về sao?”
Cô đưa tay lấy ly rượu, ngón tay lại bị bàn tay to có chút thô ráp dịu dàng cầm lấy, bên tai là thanh âm khe khẽ tĩnh mịch mà xa xăm của anh:
“Tôi luôn rất tò mò, em xác định yêu tôi sao?”
Doãn Thuỵ Hàm nếu biết anh vì Tô Noãn làm mấy chuyện kia, thì làm sao lại không biết những chuyện khác anh đã làm, hiện tại vạch trần, lại có quan hệ gì, anh cũng không phải một người đàn ông xử trí theo cảm tính, cô cũng không phải là một người phụ nữ coi trọng tình yêu.
“Yêu thì có thể có được cái gì?”
“Em vì sao không hỏi tôi, yêu tôi sẽ mất đi những thứ gì?”
Cố Lăng Thành nhìn Doãn Thuỵ Hàm cười nhạt, mím khoé miệng, bỗng nhiên từ từ tới gần cô, trên con ngươi phóng đại ra chính là cô càng phát ra nồng đậm ý cười:
“Nói như vậy, anh là một người chồng chỉ biết đòi hỏi ở vợ sao?”
“Chẳng lẽ em không phải sao?”
Cố Lăng Thành nâng cằm cô lên, động tác cợt nhã này chỉ đổi lấy cô thản nhiên cười, lòng bàn tay của anh vuốt ve hai má trắng nõn, giống một con mèo con vô cùng ngoan ngoãn khát vọng sủng nịch.
Nhưng mà đôi mắt thường ngày ôn nhu như nước kia, cũng là nhạy cảm không chịu buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt anh.
“Em đương nhiên không phải.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
Cố Lăng Thành nâng cao cằm của cô, chạm lên mặt mình, đến gần như vậy, cô có thể nghe thấy giữa hô hấp của anh là mùi thuốc lá, pha lẫn mùi rượu đỏ, làm người ta choáng váng, nhưng mà, cô dĩ nhiên sẽ không trầm luân.
“Vậy em chứng minh cho tôi xem đi?”
“Anh muốn em chứng minh thế nào đây?”
Cố Lăng Thành lẳng lặng nhìn sâu vào đôi mắt cô, cô không e dè, giống như bị tình thế bắt buộc, cũng vì vậy mà cười đến dịu dàng xinh đẹp.
“Anh là muốn dựa vào em để đạt được cái gì sao?”
“Em sẽ bỏ được sao?”
Anh ghé thấp vào vành tai cô âm thanh khàn khàn mà hấp dẫn, Doãn Thuỵ Hàm lưu chuyển tròng mắt, “Anh tại sao không xem thử một chút?”
Doãn Thuỵ Hàm thanh âm êm ái đến không nghe được, đôi môi mỏng lạnh bạc của anh, gần trong gang tấc.
“Thí dụ như đứa bé này?”
Cố Lăng Thành tầm mắt lần nữa dừng lại trên bụng Doãn Thuỵ Hàm, dùng giọng nghi vấn.
Doãn Thuỵ Hàm xoa bụng mình, nâng mắt nhìn người đàn ông lãnh khốc nhưng tràn ngập mị lực này, trong mắt hiện lên gợn sóng rất nhỏ, lại lập tức khôi phục thái độ bình thường, chậm rãi nghiêng ly rượu cầm trong tay cô.
Chất lỏng màu đỏ róc rách, nước chảy nhỏ giọt hoà vào đáy hồ trong suốt, sau đó nghiêm túc liều mạng trưng ra cảnh giác, không để cho đồ đạc cũng rơi vào trong hồ.
“Như thế nào? Em không muốn? Em muốn giữ lại đứa bé này sao?”
Doãn Thuỵ Hàm dời khuôn mặt khỏi bàn tay anh, trên mặt như trước mang theo nụ cười:
“Em không biết anh thích khảo nghiệm phụ nữ như vậy?”
Cố Lăng Thành cười có chút tàn nhẫn, anh khẽ hôn trên đôi môi đang đỏ bừng kia, phảng phất là một loại phương thức an ủi tốt nhất, anh nhìn cô, nhờ nhìn gần như vậy, trong ánh mắt cũng không sắc thái.
“Em chẳng lẽ muốn để cho đứa bé này trở thành chướng ngại trên con đường làm quan của tôi sao? Một khi đứa bé này sinh ra, với tôi mà nói ý vị như thế nào, em thông minh như vậy, như thế nào lại không biết?”
Doãn Thuỵ Hàm cúi đầu trầm mặc, giống như một người vợ bị uỷ khuất, Cố Lăng Thành buông cô ra, một mình thưởng thức bụi lau sậy phía xa xa, cho người vợ dịu dàng của mình một cơ hội chỉnh lý lại xung đột.
Vô luận cô có dàn xếp xung đột lại như thế nào, thì kết quả như cũ cũng sẽ không thay đổi, điểm này, hai người bọn họ rất rõ ràng.
Anh giống như có lẽ đã quên chuyện phát sinh vừa rồi, quên Tô Noãn, quên đi tiếng lòng xúc động lơ đãng trôi về quá khứ trong giấc mộng đêm khuya, hiện tại, thứ anh nhớ rõ chỉ có tiền đồ tương lai của anh.
“Bây giờ, đi về thôi.”
Cố Lăng Thành xoay người liền đi, bàn tay Doãn Thuỵ Hàm đặt trên lan can, vuốt ve bên dưới bụng, trên khuôn mặt xinh đẹp điển cố yên tĩnh, thản nhiên thoáng hiện lên một nét lạnh lùng, đuổi theo bước tiến của anh.
————
Xe chạy ở khúc cong trên đường cao tốc, Cố Lăng Thành xa xa đạp thắng xe lại, ngón tay nắm chặt trên tay lái, nổi gân xanh.
Trong khoảnh khoắc đó, anh sớm đã quên, bên cạnh còn có vợ của mình ngồi đó, bên tai chính là thanh âm trong trẻo vui vẻ tiêu tán của con gái.
Trên con đường vắng vẻ gấp khúc, hai đạo bóng dáng ôm hôn làm đau nhói ánh mắt của anh, Doãn Thuỵ Hàm khó hiểu xiết chặt chân mày, theo ánh mắt của anh nhìn về phía bên ngoài xe, cũng đã phát hiện đôi nam nữ bên dưới ánh đèn xe.
“Mẹ mới!”
Tiếng kêu to vui mừng của Niếp Niếp vang lên bên trong to axe yên tĩnh, Doãn Thuỵ Hàm bởi vì chìm sâu trong suy nghĩ của mình mà chưa nghe thấy, chỉ là khi Niếp Niếp đung đưa thân thể nhỏ bé thì nhẹ giọng trách mắng một câu, đứa bé liền ngoan ngoãn an tĩnh lại.
Cô có nhiều hứng thú quay đầu nhìn về phía chồng mình, một người đàn ông vừa vặn bị một cái ghen tị không tiếng động hành hạ.
Anh không biết mình ghen, cũng không chịu thừa nhận mình ghen, một người kiêu ngạo như vậy, như thế nào sẽ thừa nhận lý trí của mình bị một người phụ nữ nắm trong tay.
Tiếng vang động cơ hoàn toàn dừng lại, bên trong xe bị trầm mặc trang trọng áp đảo, Cố Lăng Thành quên không cách nào che dấu cảm xúc của chính mình, giãy giụa giữa rối loạn và nóng nảy.
Anh không ngờ rằng chính mình sẽ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, anh cho là đời này cũng sẽ không nhìn thấy hình ảnh như vậy, anh cho là, anh cả đời này cho dù có bắt gặp hình ảnh như vậy, cũng sẽ không có chút cảm giác nào.
Trên thực tế, anh biết mình muốn phát điên, có một cỗ đau đớn tức giận sớm tích tụ ở trong ngực, áp chế lên hô hấp của anh.
Trong đời chưa bao giờ gặp chuyện này, tình cảm tức giận khác thường này giống như là hơi nước, làm say ánh mắt anh, nội tâm của anh trịnh trọng bị ẩm ướt vây quanh.
Không phải là một cái hôn thôi sao, nó cũng không đại biểu được cái gì, đàn ông cùng phụ nữ hôn môi không nhất thiết là họ yêu nhau.
Những lời này anh đã từng vô tình nói với Tô Noãn, hiện tại từ trong ký ức lấy ra để trấn an mình, lại phát hiện cũng đủ để khiến anh điên cuồng, không có ý nghĩa gì sao?
Con mẹ nó như thế nào là không có ý nghĩa gì chứ!
Khi Tô Noãn nhón chân lên, chủ động hôn lên môi Lục Cảnh Hoằng, trên mặt cứ như vậy mang theo thản nhiên tươi cười, tuy rằng bi thương nhưng không cách nào che dấu khát vọng, anh không có cách nào thuyết phục chính mình, giữa Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng không có gì!
Hốc mắt của anh bị màu đỏ tươi xâm nhiễm, ghen tị cùng đằng đằng sát khí bị nghẹn lại chua xót, có tiếng rít gào va đập mạnh bên trong thế giới của anh, anh quay đầu xe, hung hăng nhấn chân ga, lại không nhìn thấy chiếc xe tải đang xông đến trước mặt…
————
Tô Noãn lẳng lặng đứng ở ven đường, nhìn thấy đầu chiếc xe hơi kia kêu inh ỏi, thảm thiết ngã lật ở giữa đường, tài xế xe tải lảo đảo xuống xe, cô nhìn sang, có loại bể đầu chảy máu đánh vào thị giác.
Xe hơi bởi vì vam chạm mạnh mà biến dạng, Tô Noãn bỗng nhiên suy nghĩ, nếu vừa rồi rào chắn ven đường bị đứt, xe hơi bay thẳng ra bên ngoài thì sẽ như thế nào?
Cô bỗng nhiên nhớ lại hai năm trước, không, chính xác là, phải là ba năm trước đây, cảnh tượng lúc Cố Lăng Thành ngăn lại phi cơ sắp cất cánh, anh thành công ngăn cô rời đi, cũng là thành tựu trong sự nghiệp của anh.
Cô còn nhớ rõ ở thời khắc máy bay trượt đi, bỗng nhiên có một hồi lắc lư kịch liệt, cho tới khi đột nhiên dừng lại, giống như là chim ưng hùng dũng sắp cất cánh, đột nhiên bị thợ săn giành đánh gục.
Mọi người cảm thấy một trận buồn nôn khủng hoảng, cô ngồi ở bên người Thiếu Thần, tháo xuống miếng che mắt, liền nhìn thấy cửa cabin mở ra, một người đàn ông xông vào.
“Tô Noãn, Tô Noãn!”
Cố Lăng Thành giống như một con báo săn mồi bị thương, hai mắt lạnh lùng đảo qua cả cabin nhốn nháo kinh ngạc, trong mắt của anh là kinh hoảng cùng khổ sở, làm cho người ta nhìn không ra thiệt giả.
Anh nhìn qua, hơn nữa đi tới, không để ý tiếp viên hàng không cản trở, quỳ một gối xuống trước mặt cô, cầm bàn tay nhỏ nhắn gầy gò mà lạnh lẽo của cô.
Tay anh mạnh mẽ có lực, đã tràn ngập trong cô khát vọng ấm áp, giống như đã từng vô số lần phụng bồi trong cuộc sống.
“Đừng đi, ở lại cùng anh, chúng ta cùng nhau!”
Cô chỉ là bình tĩnh nhìn anh, muốn nhìn thấu linh hồn anh, nội tâm cũng đã gió nổi mây phun.
“Có lẽ em còn chưa yêu anh, nhưng hãy để cho anh trở thành nơi để em dựa vào, anh sẽ đối tốt với em, Noãn Noãn, đừng đi.”
Nước mắt của cô khác thường rơi xuống, rơi vào khoé miệng đang mỉm cười, cô đi theo anh chạy ra khỏi cabin, nhảy xuống máy bay, quên cả bóng lưng của chàng trai trẻ luôn canh gác cho cô.
Một khắc sau cùng cô vẫn là lựa chọn Cố Lăng Thành, trước lúc cô đứng dậy, nhìn thấy Thiếu Thần mỉm cười chúc phúc:
“Tô Tô, nếu đây là lựa chọn của em, anh xin chúc phúc em.”
“Thiếu Thần, thực xin lỗi.”
Thiếu Thần quay đầu đi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ cabin, cô không chú ý tới, một giọt nước mắt từ mắt trái của anh nhỏ xuống, theo khoé mắt chảy xuống.
———-
Một người đàn ông luôn nắm trong tay lý trí cùng mưu lược như vậy, làm sao có thể dễ dàng như vậy chết đi?
Tô Noãn nhàn nhạt nhìn ghế xe bên trong đã hỏng, Cố Lăng Thành khó khăn bò ra, anh nhìn qua thực nhếch nhác, thân hình cao lớn không thể đứng vững, cúi đầu ho khan, hai tay của anh chống mặt đất.
Quả nhiên là sinh mệnh rất ngoan cường, bởi vì có dã tâm rất lớn, cho nên, không cam lòng cứ như vậy mà theo trên thế giới này biến mất.
Tô Noãn nở nụ cười, Cố Lăng Thành tầm mắt chợt xuyên qua khói xe bốc lên, nhìn về phía cô, rất đau buồn, ánh mắt rất dùng sức, nhưng cũng bao hàm dịu dàng, tầm mắt bọn họ giao nhau, Tô Noãn liền lạnh lùng quay mắt đi nơi khác.
Lục Cảnh Hoằng căng thẳng nắm cả cánh tay cô, thân thể thon dài tiến lên trước mặt cô, ngăn trở tầm nhìn của cô, đập vào tầm mắt chỉ có thể là bộ dáng của anh, anh là cố ý, cô biết, lại không tức giận.
Cố Lăng Thành đối với cô mà nói, cũng không phải chỉ là đã từng yêu thương nhau, cuộc sống bọ họ dựa vào nhau, anh nỗ lực sắm vai trò trong sinh mệnh cô, đơn giản xa hơn một chút chính là người chồng, cô khi đó đối với anh là yêu, sớm đã vượt qua cả tình yêu.
Đó là một loại cảm giác giống như người thân, khi cô tận mắt nhìn thấy anh bị xe đụng, cô không thể tỏ ra thở ơ, giống như năm đó nhìn thấy cha bị phán tử hình, cô có giật mình sợ hãi.
Nếu anh thật chết đi, cô hẳn là sẽ hoang mang một chút, cô thuỷ chung không thể oán hận Cố Lăng Thành mãi mãi, cũng bởi vì cái loại cảm giác được gọi là tình thân này tác quái.
Cô đã không còn thương anh, giờ khắc này cô hoàn toàn hiểu được, cô nhìn thấy anh có thể chết trong trận tai nạn xe cộ này, lại không sinh ra được xúc động muốn chết theo, chỉ là cảm thấy bi thương thê lương.
Nhìn thấy anh bò ra khỏi xe, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu anh không sao, cô căn bản không cần lo nữa, tiếng khóc cầu xin yếu ớt của phụ nữ cắt đứt suy tư của Tô Noãn.
Doãn Thuỵ Hàm còn bị kẹt bên trong xe, khuôn mặt xinh đẹp khoa trương kia không còn bình tĩnh tao nhã như mọi khi nữa, bởi vì sợ chết mà nơm nớp lo sợ, nước mắt cứ thế chảy ra.
Mảnh thuỷ tinh bể cắt vỡ bàn tay cô, máu tươi đầm đìa trên ngực nhuộm đỏ chiếc váy cô, cô lại làm như không biết, liều mạng đập lên cửa xe biến dạng méo mó, nhìn thấy Cố Lăng Thành thoát hiểm thì cuống quýt kêu lên:
“Lăng Thành, giúp em, Lăng Thành, Lăng Thành…”
Tô Noãn không muốn lại nhìn đến, cô quay mặt đi, vừa vặn chôn đầu vào lồng ngực Lục Cảnh Hoằng:
“Chúng ta đi thôi.”
Vì thế, không đi nghe tiếng khóc thê lương kia nữa, xoay người hướng xe Lục Cảnh Hoằng đang dừng trên cầu đi tới, vợ của Cố Lăng Thành thì cứ để anh ta tự đi cứu, cô cũng không cho là mình cam tâm tình nguyện nguyện ý cứu Doãn Thuỵ Hàm.
Lục Cảnh Hoằng giống như sớm đợi cô nói những lời này, cũng không quay đầu lại lôi kéo cô cùng đi, anh đối với màn tai nạn xe cộ này, biểu hiện cũng không đếm xỉa đến, chỉ là trong lúc xoay người, lạnh lùng liếc mắt nhìn rào chắn bị đụng cong queo này.
Tô Noãn tưởng Lục Cảnh Hoằng bởi vì trời sinh bản tính lạnh bạc, mới có thể đối với chuyện không liên can mình, không quan tâm chút nào, nhưng không biết, suy nghĩ trong lòng anh, anh hận thời điểm chiếc xe kia đụng vào rào chắn không thể đột nhiên nổ tung.
Anh là máu lạnh thì sao, không dám đảm bảo người gặp tai nạn xe cô tối nay là anh, Cố Lăng Thành sẽ không hy vọng anh cứ như vậy chết đi?
Anh thân ở giai cấp này, không có cái loại cảnh giới vô tư kính dâng vĩ đại, anh bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu điều đầu tiên trong nháy mắt nghĩ tới chính là, làm sao để tự bảo vệ mình, giống như anh biết, chiếc xe kia có thể lập tức nổ tung ngay.
Cho nên, anh nhất định phải lập tức đem Tô Noãn rời khỏi cái nơi nguy hiểm này.
Lý trí ngay từ đầu tranh cãi ầm ĩ trong đầu óc anh, nếu chỉ là một thân một mình, ở một khắc hai xe đụng nhau, anh liền đã xoay người rời đi, nhưng bởi vì cô gái bên cạnh, anh không thể không đứng ở chỗ nguy hiểm đó hồi lâu.
Anh không ngờ rằng, có một ngày, trong thân thể của anh báo động nguy hiểm thế nhưng chống đỡ không lại một ánh mắt, một câu nói của phụ nữ.
“Cảnh sát sẽ tới ngay, không cần quá lo lắng.”
Tô Noãn ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn thê lương dưới ánh trăng, cong cong khoé môi, không có dừng bước, lại nghe thấy thanh âm bén nhọn hỗn loạn từ phía sau, lẫn vào tiếng khóc đau đớn của trẻ con hấp hối.
“Mẹ, mẹ, Niếp Niếp ở đây, mẹ cứu cứu Niếp Niếp…”
“Mẹ, Niếp Niếp đau quá, mẹ đừng đi, mẹ…”
“Buông ra, mau buông ra, Niếp Niếp chờ mẹ, mẹ lập tức đi gọi người đến cứu Niếp Niếp…”
Tô Noãn thân ảnh run rẩy một cái, khi một làn gió lạnh thấu xương thổi tới trước mặt, mùi máu tươi ở trong không khí tà mị xinh đẹp lưu động, cô đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non kinh hoảng của trẻ con truyền tới.
Trong óc của cô hiện ra một cảnh tượng, một đứa bé không rành thế sự bị trói ở đầu giường, trên chân bé bị mảnh vải buộc lại, đôi mắt phượng khờ dại không tỳ vết kia ngước nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông cột bé trên giường, liền xoay người rời đi.
Đứa bé nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, bất an bò lên phía trước vài bước, khi ý thức được nơi mắc cá chân bị giam cầm thì sợ hãi khóc thét lên, bé không tìm thấy bóng dáng của cha, bé muốn kêu cha đừng đi, đừng bỏ bé một mình ở nhà.
Tô Noãn bén nhọn xoay người, cũng kiên định dừng bước lại, cô từ xa nhìn lại, liền nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm từ trong cửa xe cố gắng bò ra, trên hai cánh tay cô ấy phủ đầy vết máu, làn váy đã bị thấm máu đỏ ửng.
Người ý chí là kiên cường, Doãn Thuỵ Hàm quên mất đau đớn do sẩy thai, chỉ là đem hết toàn lực bò ra bên ngoài, chỉ là, trong lúc chân cô bị một đôi tay nhỏ bé bê bết máu bắt được thì trên mặt tái nhợt kinh hoảng lan rộng.
Trong bầu không khí âm u, là âm thanh xăng chậm rãi chảy từng giọt trên mặt đất, mùi vị kích thích nồng đậm lan tràn ở cánh mũi, Doãn Thuỵ Hàm thân thể bắt đầu không tự chủ được run rẩy, tín hiệu nguy hiểm vang lên trong đầu óc.
Cố Lăng Thành chân hình như bị đè tổn thương, không thể chống đỡ anh đứng lên, anh giống như không nghe thấy tiếng khóc của vợ con sau lưng, chỉ là dựa theo bản năng cầu sinh hướng xa xa lẻ loi mà đi, xe bị đụng không còn ra hình dáng gì, khói toả ra nồng đậm.
Chấn động kịch liệt còn lưu lại trong đầu óc anh, chiếc xe kia sẽ nổ tung, anh nhất định phải đi càng xa càng tốt, anh không muốn mất mạng như thế.
Tô Noãn kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ nhìn, Lục Cảnh Hoằng lo lắng gọi cô bị ngăn cách ở thế giới bên ngoài, cô chỉ là nhìn chằm chằm chiếc xe bị lật kia, nhìn thấy hai mẹ con quấn lấy kia.
Cô nhìn thấy người mẹ dịu dàng ôn nhã kia tàn nhẫn đẩy con của mình ra, trên mặt hiện lên một chút áy náy giãy giụa, lại không thể so với kiên định muốn sống nơi đáy mắt**, cô ta tách đôi tay mềm mại nhỏ bé kia ra, lập tức hướng xa xa đi, vết máu đỏ tươi rơi xuống một đường uốn lượn.
Tô Noãn bỗng nhiên xoay người, tất cả tuổi thơ hiện lên trong trí nhớ cô, thân thể của cô run rẩy kịch liệt, Lục Cảnh Hoằng khẩn trương gọi cô, hơn nữa ôm chặt cô, khi anh nhân lúc ôm cô muốn rời đi, Tô Noãn tránh thoát anh, chạy về phía chiếc xe bị bao phủ trong sương khói kia.
“Tô Noãn!”
Lục Cảnh Hoằng nhìn chằm chằm đôi tay trống rỗng, sững sờ ba giây, ý thức được cái gì, xoay người, liền thấy bóng dáng của Tô Noãn càng chạy càng nhanh, anh cũng không còn bình tĩnh được nữa, hét to lên.
Tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng yếu, bàn tay nhỏ bé vốn đang đưa ra bên ngoài cửa sổ giống như mất đi hơi sức, chậm rãi rũ xuống, gác lại ở trên mảnh vở thuỷ tinh, máu tươi róc rách chảy ra.
Đứa bé là vô tội, cho dù cô có chán ghét Cố Lăng Thành cùng Doãn Thuỵ Hàm cỡ nào, đứa bé cũng không nên trở thành vật hy sinh, bản thân cô chính là không được mẹ mong đợi sinh ra, làm sao có thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt từ từ trôi qua trước mắt cô?
Cô không thương đứa bé, thậm chí là kính nhi viễn chi, nhưng không cách nào khống chế đầu óc cùng hành động của mình, giày cao gót trên chân cô đã sớm không thấy bóng dáng, cô mặc kệ chán ghét chạy tới, một đầu tóc ngắn màu nâu giống như ánh lửa thiêu đốt con mát.
Hai tay của cô cầm cửa xe bị kẹt cứng, dùng hết toàn lực đi mở ra, thuỷ tinh sắt bén vô ý cắt vỡ lòng bàn tay cô, cô lại không phát hiện đau đớn chút nào, chỉ là nhìn chằm chằm đứa bé bên trong xe từ từ mất đi ý thức.
Cô nghe được đứa bé trong nháy mắt nhìn thấy cô, ánh mắt trong trẻo mà tin tưởng, vết máu loang lổ trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra ỷ lại mà trong veo mỉm cười, giống như sự xuất hiện của cô, làm cho đứa bé kia quên mất đi sợ hãi bị chết.
“Mẹ mới, mẹ mới, Niếp Niếp không sợ, Niếp Niếp không sợ…”
Thanh âm suy yếu của đứa bé ở trong sương khói tan đi, Tô Noãn quên mất chính mình đang đưa thân vào nơi nguy hiểm, dung mạo của Niếp Niếp nhất thời biến hoá thành bộ dáng tuổi thơ của cô, giống như là nhìn thấy chính mình bị ném ở giữa ranh giới sống và chết.
Máu nơi lòng bàn tay cô không ngừng chảy ra, cô gần như điên cuồng mà kéo cửa xe ra, sau đó ôm lấy đứa bé hôn mê bất tỉnh bên trong ra, gắt gao ôm vào trong ngực.
Lục Cảnh Hoằng tiến lên, ở trong sương khói nhìn thấy Tô Noãn một khắc này vẻ mặt hư vô mênh mông cùng hơi thở kịch liệt, như là từ trong giấc mộng tan biến khỏi cõi trần.
Khói đen nồng đậm làm cho mũi miệng anh phát sặc, chỉ là, nhìn một Tô Noãn như vậy, cũng đã kịch liệt kích thích giác quan người, tiếp theo là hung ác va chạm vào bên trong đầu óc con người.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ôm đứa bé đang “ngủ say”, ngây ngốc ngồi ở bên cạnh xe, giống như đang đợi từng giây tử vong kéo đến.
Lục Cảnh Hoằng không cách nào tiếp tục suy nghĩ nữa, anh chỉ là xông tới, ôm lấy cô, cảm nhận được sự tồn tại của cô, sau đó lăn lộn trên mặt đường cứng ngắc, thoát ra khỏi khói đen trong sương mù cuồn cuộn.
Chỉ là thời gian 2 giây, động tác của anh thậm chí còn chưa có hoàn thành xong, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khói bụi đầy trời, xác chiếc xe bị thiêu đốt toả ra khí nóng hừng hực đánh trúng.
Anh không có thời cảm thấy may mắn hay là la lên, anh chỉ biết, anh ôm lấy Tô Noãn, chỉ một điểm này thôi, cũng đủ rồi.
Tô Noãn lần nữa lấy lại được ngũ quan cảm giác, cô mờ mịt mở mắt ra, liền phát hiện mình nằm trong ngực Lục Cảnh Hoằng, hai tay của cô, ôm một cái thân thể mềm mại, cô nhớ không nỗi mình làm sao cứu đứa bé này ra.
Có lẽ, chỉ là hành động vô ý thức, cô muốn thay đổi kết cục bi thảm của đứa bé này.
Tất cả xung quanh đều trở nên không quan trọng nữa, Tô Noãn ngẩng đầu lên, ở trong sương khói, dần dần thấy rõ khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng, chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn tao nhã.
Lục Cảnh Hoằng đang cúi đầu gắt gao ngắm nhìn cô, một khắc cũng không nguyện rời đi, hô hấp của anh rất nặng nề, máu trên đầu tí tách chảy xuống, anh nâng tay lau một chút.
Anh nhìn Tô Noãn nói không ra một chữ, cũng không muốn nói, cũng không muốn đi làm rõ nỗi lòng yên tĩnh của mình, ôm cô nằm ở nơi này, giống như một cái cây nghiêng ngã tao nhã mà yên tĩnh.
“Cám ơn.”
Nước mắt trên mặt Tô Noãn chảy xuống để lại một đạo dấu vết màu đen, “Cũng thực xin lỗi…”
Xe cảnh sát cùng xe cứu thương kêu inh ỏi chạy tới, xuyên qua đám sương khói mù mịt, dừng lại bên cạnh bọn họ, đủ loại thanh âm vang trên đường cái tĩnh mịch hết đợt này đến đợt khác, Tô Noãn chỉ là run run rẩy rẩy té ở trong ngực Lục Cảnh Hoằng.
Đứa bé trong ngực cô được nhân viên y tế ôm đi, cô nghe thấy nhân viên cứu hộ thở dài, cô không biết ý vị như thế nào.
Cô chỉ là không tự chủ được ôm lấy Lục Cảnh Hoằng, nhắm chặt mắt lại, giống như hai đạo vết thương trong suốt xinh đẹp, trào ra từng mảng lớn trong suốt bi thương.
————-
Toàn bộ người có liên quan đến trận tai nạn xe cộ này đều được đưa vào bệnh viện, đợi cho tới khi cô cùng Lục Cảnh Hoằng được nhân viên y tế đưa vào trong xe cứu thương thì trên đường cái cũng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Cố Lăng Thành cùng Doãn Thuỵ Hàm, bọn họ đã được chiếc xe cứu thương thứ nhất đưa đi rồi.
Trên đầu Lục Cảnh Hoằng bị thương một chút, Tô Noãn ngồi ở bên cạnh anh, nhìn thấy bác sĩ động tác rất thuần thục bôi thuốc cho anh, sau đó quấn băng gạc quanh trán anh vài vòng, nhìn qua tinh thần suy sụp mà anh tuấn.
Tay anh vẫn luôn nắm chặt tay cô, vị bác sĩ chỉ là cười an ủi, hiểu lầm bọn họ làn người yêu, cô không còn tinh lực để mà đi giải thích, chỉ là hai mắt vẫn nhìn Lục Cảnh Hoằng giống như anh đang nhìn mình.
Tầm mắt lẳng lặng giao nhau cùng một chỗ, sẽ không bởi vì xấu hổ mà ai đó dời đi trước, sau khi cùng trải qua một hồi sinh tử, giờ khắc này, chỉ là muốn chứng minh sự tồn tại lẫn nhau.
Cô không biết mình làm sao mà ngủ, cho tới khi cô tỉnh lại thì đang nằm ở trên giường bệnh viện, cũng đang nằm trong lòng Lục Cảnh Hoằng, anh nhắm mắt ngủ, hai cánh tay lại gắt gao ôm lấy cô.
Vết thương trên mặt anh hình như còn chưa được bôi thuốc, Tô Noãn nhìn chằm chằm anh một lát, sau đó từ phía sau tách ra hai tay anh, nhẹ nhàng đi xuống giường, ra bên ngoài lấy một ít thuốc trị thương mang về.
Cô không dám làm cho Lục Cảnh Hoằng thức giấc, anh hình như bởi vì quá mệt mỏi, nên ngủ rất ngon, nhìn miếng băng gạc trên trán anh, Tô Noãn không thể tránh khỏi đau lòng, cũng đồng thời nhớ tới đứa bé.
Tô Noãn đầu như cũ vẫn còn choáng váng, cô từ trong nhà tắm lấy ra một cái khăn ướt, ngồi chồm hổm bên cạnh giường bệnh, nhìn vết thương trên mặt Lục Cảnh Hoằng, vươn tay dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau.
Trong 24 năm cuộc đời cô, cho tới bây giờ cô mới vì người đàn ông này, lần đầu tiên chăm sóc bệnh nhân, động tác của cô vô cùng dịu dàng, khi lau đến miệng vết thương của anh thì chân mày anh hơi nhíu lên, nhưng không có bởi vì đau mà tỉnh lại.
Tô Noãn cẩn thận từng li từng tí lau mặt xong, mới bắt đầu bôi thuốc, tay chân có chút luống cuống, trên mặt anh vết thương mới chồng thêm vết thương cũ, trước tiên dùng dung dịch oxy già sát trùng, sau đó bôi cồn i – ốt lên, khuôn mặt của cô nằm đè lên cánh tay anh, hơi thở mềm mại phả vào trên da thịt anh.
Tay cô rất tự nhiên nâng một bên mặt anh để dán băng gạc, tay kia thì nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương, khi đôi mắt màu hổ phách kia mở ra thì bông băng trong tay Tô Noãn vừa đúng lúc dán lên khoé miệng bị rách xước của anh.
Tô Noãn lông mi hơi hơi run rẩy, cô trốn tránh ánh mắt của Lục Cảnh Hoằng, giúp anh lau miệng vết thương lần cuối cho sạch, hai tay chống mép giường, muốn đứng dậy, thân thể mới vừa khom về phía trước, người vốn đang nằm ở trên giường, chợt vươn tay, kéo cô về phía mình.
Rất mềm mại, rất ôn nhu, rất tốt đẹp hôn, tinh thần có chút thấp thỏm, đè nén hoang mang sợ hãi mất đi, Tô Noãn nằm sấp trên người Lục Cảnh Hoằng, cô ném đi bông băng trong tay, ôm chặt lấy khuôn mặt tuấn tú này.
Môi cô bị ôn nhu bao phủ, cô nhắm mắt lại, có chút ngượng ngùng đáp trả, dịu dàng mút thoả thích, cảm giác hô hấp của mình dừng lại vào giờ phút này.
Người tình mới của quan ngoại giao 05/11/2014 Để lại bình luận
1 Vote
Chương 34: Đáp án tình yêu
Edit: Hiểu Đồng
Tiếng bước chân vỡ vụn khẽ vang lên trên sạn đạo, Cố Lăng Thành dặp tắt điếu thuốc trong tay, quay đầu nhìn lại, Doãn Thuỵ Hàm đã đi tới bên cạnh anh, hình tượng quý phu nhân tao nhã cao quý vừa nhìn qua là biết ngay.
Ánh mắt của anh dừng trên cái bụng bằng phẳng của cô, nơi đó đã muốn hai tháng, đứa bé này cũng không được mong đợi có mặt trên thế giới này, đáy mắt lạnh thấu xương chợt loé ra ánh sáng, khoé miệng lại treo lên ý cười:
“Mang thai còn uống rượu?”
Doãn Thuỵ Hàm đối với lời nói của Cố Lăng Thành cũng không có gì khác thường, đứng ở trước lan can, trong tay cầm một ly rượu đỏ tươi, không để lại dấu vết đưa cho người đàn ông bên cạnh:
“Hay là trước tiên uống chút rượu cho vơi bớt nỗi buồn đi, rồi tiếp tục nói đến chủ đề của chúng ta.”
Cố Lăng Thành dời đi ánh mắt đang nhìn chằm chằm bụng cô, nhìn cái ly rượu đế cao giữa ngón tay thon dài của cô:
“Nét mặt của tôi rất rõ ràng sao?”
Anh mỉm cười mang theo một tia mỉa mai, còn có như vậy một tia tìm kiếm, Doãn Thuỵ Hàm nghiêng người, cười nhạt đón nhận ánh mắt hứng thú của Cố Lăng Thành:
“Em đoán được a, vừa rồi ở hội trường nhìn thấy bộ mặt bị thương của Lục bộ trưởng, lại lôi kéo Tô tiểu thư, em cho là anh nhìn thấy sẽ không vui.”
Doãn Thuỵ Hàm giống như không thấy khoé miệng Cố Lăng Thành bị thương, nhẹ nhàng lắc chất lỏng trong ly, màu đỏ rực rỡ xinh đẹp, cô nhìn chăm chú một lát, chợt cười tươi:
“Chỉ là như vậy cũng tốt, Tô tiểu thư tìm được hạnh phúc của mình, anh dù sao cũng không cần phải cảm thấy áy náy như vậy, về sau đã có một người đàn ông khác thay thế anh tới bảo vệ cô ấy.”
Bàn tay đang lắc ly rượu chợt bị nắm chặt, lực đạo mạnh mẽ ngăn cản cô hài lòng nhàn nhã, tròng mắt mỉm cười Doãn Thuỵ Hàm nghe thấy Cố Lăng Thành thản nhiên mở miệng:
“Phụ nữ không cần quá sắc bén.”
Doãn Thuỵ Hàm nhíu mi, cong lên khoé môi trơn bóng, ngữ khí cũng có ý vị thâm sâu khác nở nụ cười yếu ớt:
“So với Tô tiểu thư, em chỉ có thể coi là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.”
Cố Lăng Thành lấy ly rượu trong tay cô, nhẹ nhàng mà cười, phân không rõ cảm xúc:
“Tôi thích phụ nữ thông minh và hiểu rõ chính mình.”
“Cám ơn.”
Doãn Thuỵ Hàm không chút khiêm tốn nào đón nhận lời khen này, nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại, nhìn Cố Lăng Thành uống hết chất lỏng lạnh lẽo này, vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối thê lương, cho dù là cười, cũng là lạnh lùng cười khẽ.
“Còn chưa chịu về sao?”
Cô đưa tay lấy ly rượu, ngón tay lại bị bàn tay to có chút thô ráp dịu dàng cầm lấy, bên tai là thanh âm khe khẽ tĩnh mịch mà xa xăm của anh:
“Tôi luôn rất tò mò, em xác định yêu tôi sao?”
Doãn Thuỵ Hàm nếu biết anh vì Tô Noãn làm mấy chuyện kia, thì làm sao lại không biết những chuyện khác anh đã làm, hiện tại vạch trần, lại có quan hệ gì, anh cũng không phải một người đàn ông xử trí theo cảm tính, cô cũng không phải là một người phụ nữ coi trọng tình yêu.
“Yêu thì có thể có được cái gì?”
“Em vì sao không hỏi tôi, yêu tôi sẽ mất đi những thứ gì?”
Cố Lăng Thành nhìn Doãn Thuỵ Hàm cười nhạt, mím khoé miệng, bỗng nhiên từ từ tới gần cô, trên con ngươi phóng đại ra chính là cô càng phát ra nồng đậm ý cười:
“Nói như vậy, anh là một người chồng chỉ biết đòi hỏi ở vợ sao?”
“Chẳng lẽ em không phải sao?”
Cố Lăng Thành nâng cằm cô lên, động tác cợt nhã này chỉ đổi lấy cô thản nhiên cười, lòng bàn tay của anh vuốt ve hai má trắng nõn, giống một con mèo con vô cùng ngoan ngoãn khát vọng sủng nịch.
Nhưng mà đôi mắt thường ngày ôn nhu như nước kia, cũng là nhạy cảm không chịu buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt anh.
“Em đương nhiên không phải.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
Cố Lăng Thành nâng cao cằm của cô, chạm lên mặt mình, đến gần như vậy, cô có thể nghe thấy giữa hô hấp của anh là mùi thuốc lá, pha lẫn mùi rượu đỏ, làm người ta choáng váng, nhưng mà, cô dĩ nhiên sẽ không trầm luân.
“Vậy em chứng minh cho tôi xem đi?”
“Anh muốn em chứng minh thế nào đây?”
Cố Lăng Thành lẳng lặng nhìn sâu vào đôi mắt cô, cô không e dè, giống như bị tình thế bắt buộc, cũng vì vậy mà cười đến dịu dàng xinh đẹp.
“Anh là muốn dựa vào em để đạt được cái gì sao?”
“Em sẽ bỏ được sao?”
Anh ghé thấp vào vành tai cô âm thanh khàn khàn mà hấp dẫn, Doãn Thuỵ Hàm lưu chuyển tròng mắt, “Anh tại sao không xem thử một chút?”
Doãn Thuỵ Hàm thanh âm êm ái đến không nghe được, đôi môi mỏng lạnh bạc của anh, gần trong gang tấc.
“Thí dụ như đứa bé này?”
Cố Lăng Thành tầm mắt lần nữa dừng lại trên bụng Doãn Thuỵ Hàm, dùng giọng nghi vấn.
Doãn Thuỵ Hàm xoa bụng mình, nâng mắt nhìn người đàn ông lãnh khốc nhưng tràn ngập mị lực này, trong mắt hiện lên gợn sóng rất nhỏ, lại lập tức khôi phục thái độ bình thường, chậm rãi nghiêng ly rượu cầm trong tay cô.
Chất lỏng màu đỏ róc rách, nước chảy nhỏ giọt hoà vào đáy hồ trong suốt, sau đó nghiêm túc liều mạng trưng ra cảnh giác, không để cho đồ đạc cũng rơi vào trong hồ.
“Như thế nào? Em không muốn? Em muốn giữ lại đứa bé này sao?”
Doãn Thuỵ Hàm dời khuôn mặt khỏi bàn tay anh, trên mặt như trước mang theo nụ cười:
“Em không biết anh thích khảo nghiệm phụ nữ như vậy?”
Cố Lăng Thành cười có chút tàn nhẫn, anh khẽ hôn trên đôi môi đang đỏ bừng kia, phảng phất là một loại phương thức an ủi tốt nhất, anh nhìn cô, nhờ nhìn gần như vậy, trong ánh mắt cũng không sắc thái.
“Em chẳng lẽ muốn để cho đứa bé này trở thành chướng ngại trên con đường làm quan của tôi sao? Một khi đứa bé này sinh ra, với tôi mà nói ý vị như thế nào, em thông minh như vậy, như thế nào lại không biết?”
Doãn Thuỵ Hàm cúi đầu trầm mặc, giống như một người vợ bị uỷ khuất, Cố Lăng Thành buông cô ra, một mình thưởng thức bụi lau sậy phía xa xa, cho người vợ dịu dàng của mình một cơ hội chỉnh lý lại xung đột.
Vô luận cô có dàn xếp xung đột lại như thế nào, thì kết quả như cũ cũng sẽ không thay đổi, điểm này, hai người bọn họ rất rõ ràng.
Anh giống như có lẽ đã quên chuyện phát sinh vừa rồi, quên Tô Noãn, quên đi tiếng lòng xúc động lơ đãng trôi về quá khứ trong giấc mộng đêm khuya, hiện tại, thứ anh nhớ rõ chỉ có tiền đồ tương lai của anh.
“Bây giờ, đi về thôi.”
Cố Lăng Thành xoay người liền đi, bàn tay Doãn Thuỵ Hàm đặt trên lan can, vuốt ve bên dưới bụng, trên khuôn mặt xinh đẹp điển cố yên tĩnh, thản nhiên thoáng hiện lên một nét lạnh lùng, đuổi theo bước tiến của anh.
————
Xe chạy ở khúc cong trên đường cao tốc, Cố Lăng Thành xa xa đạp thắng xe lại, ngón tay nắm chặt trên tay lái, nổi gân xanh.
Trong khoảnh khoắc đó, anh sớm đã quên, bên cạnh còn có vợ của mình ngồi đó, bên tai chính là thanh âm trong trẻo vui vẻ tiêu tán của con gái.
Trên con đường vắng vẻ gấp khúc, hai đạo bóng dáng ôm hôn làm đau nhói ánh mắt của anh, Doãn Thuỵ Hàm khó hiểu xiết chặt chân mày, theo ánh mắt của anh nhìn về phía bên ngoài xe, cũng đã phát hiện đôi nam nữ bên dưới ánh đèn xe.
“Mẹ mới!”
Tiếng kêu to vui mừng của Niếp Niếp vang lên bên trong to axe yên tĩnh, Doãn Thuỵ Hàm bởi vì chìm sâu trong suy nghĩ của mình mà chưa nghe thấy, chỉ là khi Niếp Niếp đung đưa thân thể nhỏ bé thì nhẹ giọng trách mắng một câu, đứa bé liền ngoan ngoãn an tĩnh lại.
Cô có nhiều hứng thú quay đầu nhìn về phía chồng mình, một người đàn ông vừa vặn bị một cái ghen tị không tiếng động hành hạ.
Anh không biết mình ghen, cũng không chịu thừa nhận mình ghen, một người kiêu ngạo như vậy, như thế nào sẽ thừa nhận lý trí của mình bị một người phụ nữ nắm trong tay.
Tiếng vang động cơ hoàn toàn dừng lại, bên trong xe bị trầm mặc trang trọng áp đảo, Cố Lăng Thành quên không cách nào che dấu cảm xúc của chính mình, giãy giụa giữa rối loạn và nóng nảy.
Anh không ngờ rằng chính mình sẽ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, anh cho là đời này cũng sẽ không nhìn thấy hình ảnh như vậy, anh cho là, anh cả đời này cho dù có bắt gặp hình ảnh như vậy, cũng sẽ không có chút cảm giác nào.
Trên thực tế, anh biết mình muốn phát điên, có một cỗ đau đớn tức giận sớm tích tụ ở trong ngực, áp chế lên hô hấp của anh.
Trong đời chưa bao giờ gặp chuyện này, tình cảm tức giận khác thường này giống như là hơi nước, làm say ánh mắt anh, nội tâm của anh trịnh trọng bị ẩm ướt vây quanh.
Không phải là một cái hôn thôi sao, nó cũng không đại biểu được cái gì, đàn ông cùng phụ nữ hôn môi không nhất thiết là họ yêu nhau.
Những lời này anh đã từng vô tình nói với Tô Noãn, hiện tại từ trong ký ức lấy ra để trấn an mình, lại phát hiện cũng đủ để khiến anh điên cuồng, không có ý nghĩa gì sao?
Con mẹ nó như thế nào là không có ý nghĩa gì chứ!
Khi Tô Noãn nhón chân lên, chủ động hôn lên môi Lục Cảnh Hoằng, trên mặt cứ như vậy mang theo thản nhiên tươi cười, tuy rằng bi thương nhưng không cách nào che dấu khát vọng, anh không có cách nào thuyết phục chính mình, giữa Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng không có gì!
Hốc mắt của anh bị màu đỏ tươi xâm nhiễm, ghen tị cùng đằng đằng sát khí bị nghẹn lại chua xót, có tiếng rít gào va đập mạnh bên trong thế giới của anh, anh quay đầu xe, hung hăng nhấn chân ga, lại không nhìn thấy chiếc xe tải đang xông đến trước mặt…
————
Tô Noãn lẳng lặng đứng ở ven đường, nhìn thấy đầu chiếc xe hơi kia kêu inh ỏi, thảm thiết ngã lật ở giữa đường, tài xế xe tải lảo đảo xuống xe, cô nhìn sang, có loại bể đầu chảy máu đánh vào thị giác.
Xe hơi bởi vì vam chạm mạnh mà biến dạng, Tô Noãn bỗng nhiên suy nghĩ, nếu vừa rồi rào chắn ven đường bị đứt, xe hơi bay thẳng ra bên ngoài thì sẽ như thế nào?
Cô bỗng nhiên nhớ lại hai năm trước, không, chính xác là, phải là ba năm trước đây, cảnh tượng lúc Cố Lăng Thành ngăn lại phi cơ sắp cất cánh, anh thành công ngăn cô rời đi, cũng là thành tựu trong sự nghiệp của anh.
Cô còn nhớ rõ ở thời khắc máy bay trượt đi, bỗng nhiên có một hồi lắc lư kịch liệt, cho tới khi đột nhiên dừng lại, giống như là chim ưng hùng dũng sắp cất cánh, đột nhiên bị thợ săn giành đánh gục.
Mọi người cảm thấy một trận buồn nôn khủng hoảng, cô ngồi ở bên người Thiếu Thần, tháo xuống miếng che mắt, liền nhìn thấy cửa cabin mở ra, một người đàn ông xông vào.
“Tô Noãn, Tô Noãn!”
Cố Lăng Thành giống như một con báo săn mồi bị thương, hai mắt lạnh lùng đảo qua cả cabin nhốn nháo kinh ngạc, trong mắt của anh là kinh hoảng cùng khổ sở, làm cho người ta nhìn không ra thiệt giả.
Anh nhìn qua, hơn nữa đi tới, không để ý tiếp viên hàng không cản trở, quỳ một gối xuống trước mặt cô, cầm bàn tay nhỏ nhắn gầy gò mà lạnh lẽo của cô.
Tay anh mạnh mẽ có lực, đã tràn ngập trong cô khát vọng ấm áp, giống như đã từng vô số lần phụng bồi trong cuộc sống.
“Đừng đi, ở lại cùng anh, chúng ta cùng nhau!”
Cô chỉ là bình tĩnh nhìn anh, muốn nhìn thấu linh hồn anh, nội tâm cũng đã gió nổi mây phun.
“Có lẽ em còn chưa yêu anh, nhưng hãy để cho anh trở thành nơi để em dựa vào, anh sẽ đối tốt với em, Noãn Noãn, đừng đi.”
Nước mắt của cô khác thường rơi xuống, rơi vào khoé miệng đang mỉm cười, cô đi theo anh chạy ra khỏi cabin, nhảy xuống máy bay, quên cả bóng lưng của chàng trai trẻ luôn canh gác cho cô.
Một khắc sau cùng cô vẫn là lựa chọn Cố Lăng Thành, trước lúc cô đứng dậy, nhìn thấy Thiếu Thần mỉm cười chúc phúc:
“Tô Tô, nếu đây là lựa chọn của em, anh xin chúc phúc em.”
“Thiếu Thần, thực xin lỗi.”
Thiếu Thần quay đầu đi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ cabin, cô không chú ý tới, một giọt nước mắt từ mắt trái của anh nhỏ xuống, theo khoé mắt chảy xuống.
———-
Một người đàn ông luôn nắm trong tay lý trí cùng mưu lược như vậy, làm sao có thể dễ dàng như vậy chết đi?
Tô Noãn nhàn nhạt nhìn ghế xe bên trong đã hỏng, Cố Lăng Thành khó khăn bò ra, anh nhìn qua thực nhếch nhác, thân hình cao lớn không thể đứng vững, cúi đầu ho khan, hai tay của anh chống mặt đất.
Quả nhiên là sinh mệnh rất ngoan cường, bởi vì có dã tâm rất lớn, cho nên, không cam lòng cứ như vậy mà theo trên thế giới này biến mất.
Tô Noãn nở nụ cười, Cố Lăng Thành tầm mắt chợt xuyên qua khói xe bốc lên, nhìn về phía cô, rất đau buồn, ánh mắt rất dùng sức, nhưng cũng bao hàm dịu dàng, tầm mắt bọn họ giao nhau, Tô Noãn liền lạnh lùng quay mắt đi nơi khác.
Lục Cảnh Hoằng căng thẳng nắm cả cánh tay cô, thân thể thon dài tiến lên trước mặt cô, ngăn trở tầm nhìn của cô, đập vào tầm mắt chỉ có thể là bộ dáng của anh, anh là cố ý, cô biết, lại không tức giận.
Cố Lăng Thành đối với cô mà nói, cũng không phải chỉ là đã từng yêu thương nhau, cuộc sống bọ họ dựa vào nhau, anh nỗ lực sắm vai trò trong sinh mệnh cô, đơn giản xa hơn một chút chính là người chồng, cô khi đó đối với anh là yêu, sớm đã vượt qua cả tình yêu.
Đó là một loại cảm giác giống như người thân, khi cô tận mắt nhìn thấy anh bị xe đụng, cô không thể tỏ ra thở ơ, giống như năm đó nhìn thấy cha bị phán tử hình, cô có giật mình sợ hãi.
Nếu anh thật chết đi, cô hẳn là sẽ hoang mang một chút, cô thuỷ chung không thể oán hận Cố Lăng Thành mãi mãi, cũng bởi vì cái loại cảm giác được gọi là tình thân này tác quái.
Cô đã không còn thương anh, giờ khắc này cô hoàn toàn hiểu được, cô nhìn thấy anh có thể chết trong trận tai nạn xe cộ này, lại không sinh ra được xúc động muốn chết theo, chỉ là cảm thấy bi thương thê lương.
Nhìn thấy anh bò ra khỏi xe, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu anh không sao, cô căn bản không cần lo nữa, tiếng khóc cầu xin yếu ớt của phụ nữ cắt đứt suy tư của Tô Noãn.
Doãn Thuỵ Hàm còn bị kẹt bên trong xe, khuôn mặt xinh đẹp khoa trương kia không còn bình tĩnh tao nhã như mọi khi nữa, bởi vì sợ chết mà nơm nớp lo sợ, nước mắt cứ thế chảy ra.
Mảnh thuỷ tinh bể cắt vỡ bàn tay cô, máu tươi đầm đìa trên ngực nhuộm đỏ chiếc váy cô, cô lại làm như không biết, liều mạng đập lên cửa xe biến dạng méo mó, nhìn thấy Cố Lăng Thành thoát hiểm thì cuống quýt kêu lên:
“Lăng Thành, giúp em, Lăng Thành, Lăng Thành…”
Tô Noãn không muốn lại nhìn đến, cô quay mặt đi, vừa vặn chôn đầu vào lồng ngực Lục Cảnh Hoằng:
“Chúng ta đi thôi.”
Vì thế, không đi nghe tiếng khóc thê lương kia nữa, xoay người hướng xe Lục Cảnh Hoằng đang dừng trên cầu đi tới, vợ của Cố Lăng Thành thì cứ để anh ta tự đi cứu, cô cũng không cho là mình cam tâm tình nguyện nguyện ý cứu Doãn Thuỵ Hàm.
Lục Cảnh Hoằng giống như sớm đợi cô nói những lời này, cũng không quay đầu lại lôi kéo cô cùng đi, anh đối với màn tai nạn xe cộ này, biểu hiện cũng không đếm xỉa đến, chỉ là trong lúc xoay người, lạnh lùng liếc mắt nhìn rào chắn bị đụng cong queo này.
Tô Noãn tưởng Lục Cảnh Hoằng bởi vì trời sinh bản tính lạnh bạc, mới có thể đối với chuyện không liên can mình, không quan tâm chút nào, nhưng không biết, suy nghĩ trong lòng anh, anh hận thời điểm chiếc xe kia đụng vào rào chắn không thể đột nhiên nổ tung.
Anh là máu lạnh thì sao, không dám đảm bảo người gặp tai nạn xe cô tối nay là anh, Cố Lăng Thành sẽ không hy vọng anh cứ như vậy chết đi?
Anh thân ở giai cấp này, không có cái loại cảnh giới vô tư kính dâng vĩ đại, anh bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu điều đầu tiên trong nháy mắt nghĩ tới chính là, làm sao để tự bảo vệ mình, giống như anh biết, chiếc xe kia có thể lập tức nổ tung ngay.
Cho nên, anh nhất định phải lập tức đem Tô Noãn rời khỏi cái nơi nguy hiểm này.
Lý trí ngay từ đầu tranh cãi ầm ĩ trong đầu óc anh, nếu chỉ là một thân một mình, ở một khắc hai xe đụng nhau, anh liền đã xoay người rời đi, nhưng bởi vì cô gái bên cạnh, anh không thể không đứng ở chỗ nguy hiểm đó hồi lâu.
Anh không ngờ rằng, có một ngày, trong thân thể của anh báo động nguy hiểm thế nhưng chống đỡ không lại một ánh mắt, một câu nói của phụ nữ.
“Cảnh sát sẽ tới ngay, không cần quá lo lắng.”
Tô Noãn ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn thê lương dưới ánh trăng, cong cong khoé môi, không có dừng bước, lại nghe thấy thanh âm bén nhọn hỗn loạn từ phía sau, lẫn vào tiếng khóc đau đớn của trẻ con hấp hối.
“Mẹ, mẹ, Niếp Niếp ở đây, mẹ cứu cứu Niếp Niếp…”
“Mẹ, Niếp Niếp đau quá, mẹ đừng đi, mẹ…”
“Buông ra, mau buông ra, Niếp Niếp chờ mẹ, mẹ lập tức đi gọi người đến cứu Niếp Niếp…”
Tô Noãn thân ảnh run rẩy một cái, khi một làn gió lạnh thấu xương thổi tới trước mặt, mùi máu tươi ở trong không khí tà mị xinh đẹp lưu động, cô đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non kinh hoảng của trẻ con truyền tới.
Trong óc của cô hiện ra một cảnh tượng, một đứa bé không rành thế sự bị trói ở đầu giường, trên chân bé bị mảnh vải buộc lại, đôi mắt phượng khờ dại không tỳ vết kia ngước nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông cột bé trên giường, liền xoay người rời đi.
Đứa bé nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, bất an bò lên phía trước vài bước, khi ý thức được nơi mắc cá chân bị giam cầm thì sợ hãi khóc thét lên, bé không tìm thấy bóng dáng của cha, bé muốn kêu cha đừng đi, đừng bỏ bé một mình ở nhà.
Tô Noãn bén nhọn xoay người, cũng kiên định dừng bước lại, cô từ xa nhìn lại, liền nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm từ trong cửa xe cố gắng bò ra, trên hai cánh tay cô ấy phủ đầy vết máu, làn váy đã bị thấm máu đỏ ửng.
Người ý chí là kiên cường, Doãn Thuỵ Hàm quên mất đau đớn do sẩy thai, chỉ là đem hết toàn lực bò ra bên ngoài, chỉ là, trong lúc chân cô bị một đôi tay nhỏ bé bê bết máu bắt được thì trên mặt tái nhợt kinh hoảng lan rộng.
Trong bầu không khí âm u, là âm thanh xăng chậm rãi chảy từng giọt trên mặt đất, mùi vị kích thích nồng đậm lan tràn ở cánh mũi, Doãn Thuỵ Hàm thân thể bắt đầu không tự chủ được run rẩy, tín hiệu nguy hiểm vang lên trong đầu óc.
Cố Lăng Thành chân hình như bị đè tổn thương, không thể chống đỡ anh đứng lên, anh giống như không nghe thấy tiếng khóc của vợ con sau lưng, chỉ là dựa theo bản năng cầu sinh hướng xa xa lẻ loi mà đi, xe bị đụng không còn ra hình dáng gì, khói toả ra nồng đậm.
Chấn động kịch liệt còn lưu lại trong đầu óc anh, chiếc xe kia sẽ nổ tung, anh nhất định phải đi càng xa càng tốt, anh không muốn mất mạng như thế.
Tô Noãn kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ nhìn, Lục Cảnh Hoằng lo lắng gọi cô bị ngăn cách ở thế giới bên ngoài, cô chỉ là nhìn chằm chằm chiếc xe bị lật kia, nhìn thấy hai mẹ con quấn lấy kia.
Cô nhìn thấy người mẹ dịu dàng ôn nhã kia tàn nhẫn đẩy con của mình ra, trên mặt hiện lên một chút áy náy giãy giụa, lại không thể so với kiên định muốn sống nơi đáy mắt**, cô ta tách đôi tay mềm mại nhỏ bé kia ra, lập tức hướng xa xa đi, vết máu đỏ tươi rơi xuống một đường uốn lượn.
Tô Noãn bỗng nhiên xoay người, tất cả tuổi thơ hiện lên trong trí nhớ cô, thân thể của cô run rẩy kịch liệt, Lục Cảnh Hoằng khẩn trương gọi cô, hơn nữa ôm chặt cô, khi anh nhân lúc ôm cô muốn rời đi, Tô Noãn tránh thoát anh, chạy về phía chiếc xe bị bao phủ trong sương khói kia.
“Tô Noãn!”
Lục Cảnh Hoằng nhìn chằm chằm đôi tay trống rỗng, sững sờ ba giây, ý thức được cái gì, xoay người, liền thấy bóng dáng của Tô Noãn càng chạy càng nhanh, anh cũng không còn bình tĩnh được nữa, hét to lên.
Tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng yếu, bàn tay nhỏ bé vốn đang đưa ra bên ngoài cửa sổ giống như mất đi hơi sức, chậm rãi rũ xuống, gác lại ở trên mảnh vở thuỷ tinh, máu tươi róc rách chảy ra.
Đứa bé là vô tội, cho dù cô có chán ghét Cố Lăng Thành cùng Doãn Thuỵ Hàm cỡ nào, đứa bé cũng không nên trở thành vật hy sinh, bản thân cô chính là không được mẹ mong đợi sinh ra, làm sao có thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt từ từ trôi qua trước mắt cô?
Cô không thương đứa bé, thậm chí là kính nhi viễn chi, nhưng không cách nào khống chế đầu óc cùng hành động của mình, giày cao gót trên chân cô đã sớm không thấy bóng dáng, cô mặc kệ chán ghét chạy tới, một đầu tóc ngắn màu nâu giống như ánh lửa thiêu đốt con mát.
Hai tay của cô cầm cửa xe bị kẹt cứng, dùng hết toàn lực đi mở ra, thuỷ tinh sắt bén vô ý cắt vỡ lòng bàn tay cô, cô lại không phát hiện đau đớn chút nào, chỉ là nhìn chằm chằm đứa bé bên trong xe từ từ mất đi ý thức.
Cô nghe được đứa bé trong nháy mắt nhìn thấy cô, ánh mắt trong trẻo mà tin tưởng, vết máu loang lổ trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra ỷ lại mà trong veo mỉm cười, giống như sự xuất hiện của cô, làm cho đứa bé kia quên mất đi sợ hãi bị chết.
“Mẹ mới, mẹ mới, Niếp Niếp không sợ, Niếp Niếp không sợ…”
Thanh âm suy yếu của đứa bé ở trong sương khói tan đi, Tô Noãn quên mất chính mình đang đưa thân vào nơi nguy hiểm, dung mạo của Niếp Niếp nhất thời biến hoá thành bộ dáng tuổi thơ của cô, giống như là nhìn thấy chính mình bị ném ở giữa ranh giới sống và chết.
Máu nơi lòng bàn tay cô không ngừng chảy ra, cô gần như điên cuồng mà kéo cửa xe ra, sau đó ôm lấy đứa bé hôn mê bất tỉnh bên trong ra, gắt gao ôm vào trong ngực.
Lục Cảnh Hoằng tiến lên, ở trong sương khói nhìn thấy Tô Noãn một khắc này vẻ mặt hư vô mênh mông cùng hơi thở kịch liệt, như là từ trong giấc mộng tan biến khỏi cõi trần.
Khói đen nồng đậm làm cho mũi miệng anh phát sặc, chỉ là, nhìn một Tô Noãn như vậy, cũng đã kịch liệt kích thích giác quan người, tiếp theo là hung ác va chạm vào bên trong đầu óc con người.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ôm đứa bé đang “ngủ say”, ngây ngốc ngồi ở bên cạnh xe, giống như đang đợi từng giây tử vong kéo đến.
Lục Cảnh Hoằng không cách nào tiếp tục suy nghĩ nữa, anh chỉ là xông tới, ôm lấy cô, cảm nhận được sự tồn tại của cô, sau đó lăn lộn trên mặt đường cứng ngắc, thoát ra khỏi khói đen trong sương mù cuồn cuộn.
Chỉ là thời gian 2 giây, động tác của anh thậm chí còn chưa có hoàn thành xong, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khói bụi đầy trời, xác chiếc xe bị thiêu đốt toả ra khí nóng hừng hực đánh trúng.
Anh không có thời cảm thấy may mắn hay là la lên, anh chỉ biết, anh ôm lấy Tô Noãn, chỉ một điểm này thôi, cũng đủ rồi.
Tô Noãn lần nữa lấy lại được ngũ quan cảm giác, cô mờ mịt mở mắt ra, liền phát hiện mình nằm trong ngực Lục Cảnh Hoằng, hai tay của cô, ôm một cái thân thể mềm mại, cô nhớ không nỗi mình làm sao cứu đứa bé này ra.
Có lẽ, chỉ là hành động vô ý thức, cô muốn thay đổi kết cục bi thảm của đứa bé này.
Tất cả xung quanh đều trở nên không quan trọng nữa, Tô Noãn ngẩng đầu lên, ở trong sương khói, dần dần thấy rõ khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng, chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn tao nhã.
Lục Cảnh Hoằng đang cúi đầu gắt gao ngắm nhìn cô, một khắc cũng không nguyện rời đi, hô hấp của anh rất nặng nề, máu trên đầu tí tách chảy xuống, anh nâng tay lau một chút.
Anh nhìn Tô Noãn nói không ra một chữ, cũng không muốn nói, cũng không muốn đi làm rõ nỗi lòng yên tĩnh của mình, ôm cô nằm ở nơi này, giống như một cái cây nghiêng ngã tao nhã mà yên tĩnh.
“Cám ơn.”
Nước mắt trên mặt Tô Noãn chảy xuống để lại một đạo dấu vết màu đen, “Cũng thực xin lỗi…”
Xe cảnh sát cùng xe cứu thương kêu inh ỏi chạy tới, xuyên qua đám sương khói mù mịt, dừng lại bên cạnh bọn họ, đủ loại thanh âm vang trên đường cái tĩnh mịch hết đợt này đến đợt khác, Tô Noãn chỉ là run run rẩy rẩy té ở trong ngực Lục Cảnh Hoằng.
Đứa bé trong ngực cô được nhân viên y tế ôm đi, cô nghe thấy nhân viên cứu hộ thở dài, cô không biết ý vị như thế nào.
Cô chỉ là không tự chủ được ôm lấy Lục Cảnh Hoằng, nhắm chặt mắt lại, giống như hai đạo vết thương trong suốt xinh đẹp, trào ra từng mảng lớn trong suốt bi thương.
————-
Toàn bộ người có liên quan đến trận tai nạn xe cộ này đều được đưa vào bệnh viện, đợi cho tới khi cô cùng Lục Cảnh Hoằng được nhân viên y tế đưa vào trong xe cứu thương thì trên đường cái cũng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Cố Lăng Thành cùng Doãn Thuỵ Hàm, bọn họ đã được chiếc xe cứu thương thứ nhất đưa đi rồi.
Trên đầu Lục Cảnh Hoằng bị thương một chút, Tô Noãn ngồi ở bên cạnh anh, nhìn thấy bác sĩ động tác rất thuần thục bôi thuốc cho anh, sau đó quấn băng gạc quanh trán anh vài vòng, nhìn qua tinh thần suy sụp mà anh tuấn.
Tay anh vẫn luôn nắm chặt tay cô, vị bác sĩ chỉ là cười an ủi, hiểu lầm bọn họ làn người yêu, cô không còn tinh lực để mà đi giải thích, chỉ là hai mắt vẫn nhìn Lục Cảnh Hoằng giống như anh đang nhìn mình.
Tầm mắt lẳng lặng giao nhau cùng một chỗ, sẽ không bởi vì xấu hổ mà ai đó dời đi trước, sau khi cùng trải qua một hồi sinh tử, giờ khắc này, chỉ là muốn chứng minh sự tồn tại lẫn nhau.
Cô không biết mình làm sao mà ngủ, cho tới khi cô tỉnh lại thì đang nằm ở trên giường bệnh viện, cũng đang nằm trong lòng Lục Cảnh Hoằng, anh nhắm mắt ngủ, hai cánh tay lại gắt gao ôm lấy cô.
Vết thương trên mặt anh hình như còn chưa được bôi thuốc, Tô Noãn nhìn chằm chằm anh một lát, sau đó từ phía sau tách ra hai tay anh, nhẹ nhàng đi xuống giường, ra bên ngoài lấy một ít thuốc trị thương mang về.
Cô không dám làm cho Lục Cảnh Hoằng thức giấc, anh hình như bởi vì quá mệt mỏi, nên ngủ rất ngon, nhìn miếng băng gạc trên trán anh, Tô Noãn không thể tránh khỏi đau lòng, cũng đồng thời nhớ tới đứa bé.
Tô Noãn đầu như cũ vẫn còn choáng váng, cô từ trong nhà tắm lấy ra một cái khăn ướt, ngồi chồm hổm bên cạnh giường bệnh, nhìn vết thương trên mặt Lục Cảnh Hoằng, vươn tay dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau.
Trong 24 năm cuộc đời cô, cho tới bây giờ cô mới vì người đàn ông này, lần đầu tiên chăm sóc bệnh nhân, động tác của cô vô cùng dịu dàng, khi lau đến miệng vết thương của anh thì chân mày anh hơi nhíu lên, nhưng không có bởi vì đau mà tỉnh lại.
Tô Noãn cẩn thận từng li từng tí lau mặt xong, mới bắt đầu bôi thuốc, tay chân có chút luống cuống, trên mặt anh vết thương mới chồng thêm vết thương cũ, trước tiên dùng dung dịch oxy già sát trùng, sau đó bôi cồn i – ốt lên, khuôn mặt của cô nằm đè lên cánh tay anh, hơi thở mềm mại phả vào trên da thịt anh.
Tay cô rất tự nhiên nâng một bên mặt anh để dán băng gạc, tay kia thì nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương, khi đôi mắt màu hổ phách kia mở ra thì bông băng trong tay Tô Noãn vừa đúng lúc dán lên khoé miệng bị rách xước của anh.
Tô Noãn lông mi hơi hơi run rẩy, cô trốn tránh ánh mắt của Lục Cảnh Hoằng, giúp anh lau miệng vết thương lần cuối cho sạch, hai tay chống mép giường, muốn đứng dậy, thân thể mới vừa khom về phía trước, người vốn đang nằm ở trên giường, chợt vươn tay, kéo cô về phía mình.
Rất mềm mại, rất ôn nhu, rất tốt đẹp hôn, tinh thần có chút thấp thỏm, đè nén hoang mang sợ hãi mất đi, Tô Noãn nằm sấp trên người Lục Cảnh Hoằng, cô ném đi bông băng trong tay, ôm chặt lấy khuôn mặt tuấn tú này.
Môi cô bị ôn nhu bao phủ, cô nhắm mắt lại, có chút ngượng ngùng đáp trả, dịu dàng mút thoả thích, cảm giác hô hấp của mình dừng lại vào giờ phút này.
Tác giả :
Cẩm Tố Lưu Niên