Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá
Chương 65
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Thân hình nho nhỏ kia chậm rãi di chuyển về phía anh, trái tim Mại Vu đập thùm thùm cuồng loạn liên tục. Đi càng gần, càng thấy rõ tiểu mỹ nhân này đẹp như ngọc, đập vào mắt Mại Vu… Anh rất muốn, anh cũng muốn… Muốn một đứa bé đáng yêu như vậy. LQĐ
Đứa bé càng đi gần về phía anh, Mại Vu càng cảm thấy hưng phấn, còn kém vài bước nữa là tiểu mỹ nhân đã đến trước mặt anh, cũng là lúc tay anh có thể chạm vào đứa bé, còn thiếu một chút xíu nữa, một chút xíu nữa thôi….
Sau đó, ngay lúc Mại Vu muốn đứa tay ôm đứa bé đáng yêu kia thì đột nhiên có một vật gì đó cứng rắn đập lên đầu anh.
“A a!” Mại Vu kêu thảm thiết một tiếng, mất trọng tâm chật vật ngã xuống trước ngay trước mặt tiểu mỹ nhân. Đau quá, rốt cuộc là thứ gì nện lên cái đầu nhỏ đáng thương của anh vậy? Tảng đá, côn trùng bay loạn, hay là….
Khóe mắt ậng nước, Mại Vu chậm rãi quay đầu.
Chỉ thấy một người đàn ông cao to đứng phía sau Mại Vu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, cuộn chặt nắm đấm vừa rồi nện lên đầu anh. Người đàn ông nhíu mày kiếm, nghiến răng, dùng giọng trầm thấp dễ nghe hung hăng nói, “Cậu muốn làm gì bảo bối của ông hả?”
Hoàng Huyền ở trong phòng, tay chống trên mặt bàn đỡ mặt, mái tóc trắng rất dài che nửa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, mắt hơi rũ xuống.
Thời tiết lạnh lẽo quả thực khiến người ta muốn ôm ấp thứ gì đó ấm áp nằm trong chăn ngủ.
Kết hợp hai tay mình, nghĩ đến thứ gì đó ấm áp thì đột nhiên nghĩ tới Mại Vu…. Ừm, rất muốn ôm em ấy.
Tầm mắt nhìn nơi xa, mỹ nhân Hoàng Huyền lo lắng thở dài: “Không biết tên ngốc kia chạy lung tung ở đâu rồi?”
“Cậu muốn làm gì bảo bối của ông đây hả?” Người đàn ông hung ác nói như thế.
“Tôi không làm gì hết!” Nước mắt tràn đầy hốc mắt, Mại Vu nhìn người đàn ông nhìn anh từ trên cao xuống, sợ hãi run rẩy.
“Lừa quỷ à!” Người đàn ông duỗi chân cường tráng thon dài, không chút khách khí đưa chân dẫm lên người Mại Vu, sau đó vẫy tay với tiểu mỹ nhân đứng đằng kia, giọng điệu chuyển thành dịu dàng: “Thanh Nhi, mau tới đây!”
Bị gọi tên, tiểu mỹ nhân tên là Thanh Nhi nhìn Mại Vu chật vật bị giẫm trên mặt đất, lại nhìn người đàn ông gọi cậu, không chút nghĩ ngợi bước từng bước nhỏ nhào vào người đàn ông.
Người đàn ông đưa tay ôm lấy tiểu mỹ nhân, chân giẫm Mại Vu trên đất lại tăng thêm lực.
Hắn vừa ra tìm con trai thì thấy bóng dáng nho nhỏ của con trai đứng đằng kia, nhưng lại bị thân thể cao lớn của một người chặn lại, đến gần hơn thì phát hiện bóng dáng cao lớn đó là một người đàn ông, trong tay người đàn ông này lại còn cầm một ít kẹo, bộ dạng chính là muốn dụ dỗ con hắn.
Đáng giận, nhìn thấy tên biến thái chết tiệt, cộng thêm tên biến thái vừa bắt nạt con mình, ông đây có đạo lý nào không dạy dỗ một trận?
Giẫm lên Mại Vu, người đàn ông ôm Thanh Nhi bắt đầu kiếm tra toàn bộ cơ thể và khuôn mặt nhỏ nhắn xem có bị thương hoặc bị dơ bẩn không, “Không sao chứ, con trai, sao chạy lung tung khắp nơi vậy? Con xem, trên đường gặp chú quái vật đó? Nếu ba không tới kịp, con bị làm sao cũng không biết được!”
Xoa mũi nhỏ con trai, ôm cậu, người đàn ông ngược lại hạ giọng.
“Tôi không phải chú quái vật!” Mại Vu quỳ rạp trên đất phát ra tiếng nói yếu ớt, nhỏ từng giọt nước mắt! A a! Bộ quần áo mặc trên người bây giờ là của Huyền Huyền mua cho anh, hu hu, bị giẫm bẩn hết rồi.
“Cậu còn dám nói cậu không phải, ông đây thấy rõ ràng cậu cầm kẹo dụ dỗ con tôi!” Người đàn ông ôm chặt con trai trong ngực, ấn giẫm từng cái một.
“Tôi không có, chẳng qua tôi nhìn thấy cậu bé rất đáng yêu, muốn mời nó ăn kẹo, ngoài ra không có chuyện có ý đồ quấy rối nó!” Mại Vu bị giẫm mặt dán trên đất sắp thành bánh thịt rồi, vội vàng giải thích.
“Đúng vậy không?” Người đàn ông tỏ ra tốt bụng từ từ lấy chân ra, dòm vẻ mặt bị giẫm đỏ au ngu ngốc nhìn hắn, trong mắt đầy nghi ngờ.
“Đúng…” Hít nước mũi, hai mắt Mại Vu đẫm lệ nhìn người đàn ông.
Mẹ nó, người đàn ông trước mắt này sao lại thích khóc như vậy? Người đàn ông cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn Mại Vu rồi lại nhìn Thanh Nhi trong ngực, cuối cùng: “Đúng thế không, con trai?”
Thanh Nhi nằm trong ngực người đàn ông, như có như không cọ vào người đàn ông làm nũng, nghe người đàn ông hỏi, cậu nâng cặp mắt láu linh xinh đẹp nhìn Mại Vu.
Khoảnh khắc đó, Mại Vu không ngừng tự nói với mình là mình hoa mắt, thế nhưng tựa như anh thấy trong đôi mắt vốn nên ngây thơ kia xuất hiện vẻ lanh lợi tính toán.
Ha ha ha ha.
Thanh Nhi nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Mại Vu trước mặt, trong lòng hạ quyết định, người đàn ông này thoạt nhìn rất dễ bắt nạt…. Ừ, suy nghĩ một chút, để anh ta nợ mình một chuyện có lẽ cũng không tồi.
Thế là Thanh Nhi cười đáng yêu lại lương thiện với người đàn ông, dùng giọng nho nhỏ đặc biệt của trẻ con nói, “Dạ, anh trai mời ăn kẹo, không làm gì cả.”
Nhìn nụ cười ngọt ngào của Thanh Nhi, lại nhìn vẻ mặt ngu ngốc vô tội của Mại Vu, “Một khi Thanh Nhi đã nói như vậy… Thì ông đây tạm thời tin cậu!”
Một tay người đàn ông ôm Thanh Nhi, một tay vươn ra kéo anh đứng dậy.
“Hu… Cám ơn.” Dùng ống tay áo lau qua nước mắt, Mại Vu cảm ơn nhìn Thanh Nhi, lại phát hiện Thanh Nhi dùng…. Ánh mắt vô cùng xảo quyệt nhìn anh.
Ặc, sao anh cảm thấy hơi lạnh?
“Đúng rồi, cậu là ai?” Người đàn ông giữ mông Thanh Nhi, ôm chặt cậu bé, đột nhiên dường như nghĩ tới điều gì đó chỉ vào Mại Vu chất vấn, “Nhân viên khách sạn à?”
“À, không phải, hôm nay tôi ở khách sạn này.” Mại Vu gãi đầu, cười nói với người đàn ông.
“Ừ, khéo quá… Tôi cũng thế.” Người đàn ông đứng lâu eo hơi mỏi, ôm Thanh Nhi đặt mông ngồi ở hành lang gấp khúc.
“À, vậy là một nhà đi ra ngoài chơi hả?” Dựa vào lễ phép, Mại Vu cũng theo ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.
“Ừm, trên cơ bản mà nói thì đúng vậy…” Nói đến đây, giọng nói người đàn ông đột nhiên dừng lại, trên mặt tuấn tú hơi đỏ, sau đó bĩu môi, rất nhanh rời chủ đề, “Trước tự giới thiệu đi, tôi là Chiến Quốc, đứa nhỏ này tên là Thanh Nhi, con trai của tôi.”
“Xin chào, tôi là Mại Vu!” Mặc dù vành mắt còn đỏ, Mại Vu vẫn cười xán lạn.
“Xin chào.” Người đàn ông tên Chiến Quốc nói, sau đó, khuôn mặt anh tuấn vốn căng cứng lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Trong lòng Mại Vu nở đóa hoa có tên là tình bạn ~ A, kiểu này có tính là kết bạn mới không? Rất cao hứng nhỉ!
Thanh Nhi nằm trong ngực Chiến Quốc bên cạnh cọ cọ, đầu nhỏ thỏa mãn tựa vào lồng ngực rắn chắc, nhìn Mại Vu, tiếng cười như chuông bạc vang lên.
Mại Vu nhìn tiểu mỹ nhân nằm trong ngực Chiến Quốc, cảm thấy bức tranh này thoạt nhìn rất hài hòa! Rõ ràng bộ dạng Chiến Quốc là nam tử hán tiêu chuẩn, sao lúc này thoạt nhìn lại chói chang tình mẹ?
“Ừ… Con của anh, Thanh Nhi rất đáng yêu!” Xoay xoay ngón tay, Mại Vu như có lời muốn nói, đến một nửa lại ấm úng.
“Hừ, tất nhiên, nó là con trai của tôi mà!” Vỗ vỗ Thanh Nhi trong ngực, Chiến Quốc kiêu ngạo biểu hiện là con của hắn. Thanh Nhi nằm trong ngực Chiến Quốc lại không ngừng lấy bàn tay nhỏ bé sờ đông sờ tây trên người Chiến Quốc.
“Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút….”
“Hỏi gì?” Một lớn một nhỏ đồng thời quay đầu qua.
“Cái kia…” Gãi mặt hối lỗi, sau đó thái độ có chút ngại ngùng, chậm chạp mở miệng, “Tôi có thể ôm Thanh Nhi không?”
“Cái gì?”
“Đợi một chút, anh đừng hiểu lầm!” Mắt thấy Chiến Quốc vừa muốn nâng chân có lực lên, Mại Vu vội lùi vài bước, trốn sau cột gỗ bên cạnh run rẩy, “Chỉ là tôi thích Thanh Nhi muốn ôm nó một cái, không có ý xấu.”
Nhìn bộ dạng tủi thân của Mại Vu, Chiến Quốc nhíu mày. Quên đi! Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của người này, cộng thêm có mình ở đây, chắc là không vấn đề gì.
Thế là Chiến Quốc lấy một tay ôm chặt Thanh Nhi trong ngực, vẫy tay với Mại Vu.
Trong lòng Mại Vu lại có một đóa hoa tên tình bạn nở rộ, vẻ mặt ngây ngốc nhào qua Chiến Quốc, sau đó giang hai tay chuẩn bị đón đứa nhỏ đáng yêu ôm vào lòng.
Ha ha… Sao người này… Sao như cún con vậy? Chiến Quốc nhìn vẻ mặt chờ mong của Mại Vu, trong lòng không khỏi mỉm cười, lại đột nhiên nghĩ tới… Nếu cái tên biến thái đi cùng mình mà cũng ngoan ngoãn như cún con thì tốt biết mấy, đáng tiếc… Biến thái không giống cún con, mà lại giống như hồ ly xảo quyệt.
Chiến Quốc thả Thanh Nhi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu.
Thân hình nho nhỏ kia chậm rãi di chuyển về phía anh, trái tim Mại Vu đập thùm thùm cuồng loạn liên tục. Đi càng gần, càng thấy rõ tiểu mỹ nhân này đẹp như ngọc, đập vào mắt Mại Vu… Anh rất muốn, anh cũng muốn… Muốn một đứa bé đáng yêu như vậy. LQĐ
Đứa bé càng đi gần về phía anh, Mại Vu càng cảm thấy hưng phấn, còn kém vài bước nữa là tiểu mỹ nhân đã đến trước mặt anh, cũng là lúc tay anh có thể chạm vào đứa bé, còn thiếu một chút xíu nữa, một chút xíu nữa thôi….
Sau đó, ngay lúc Mại Vu muốn đứa tay ôm đứa bé đáng yêu kia thì đột nhiên có một vật gì đó cứng rắn đập lên đầu anh.
“A a!” Mại Vu kêu thảm thiết một tiếng, mất trọng tâm chật vật ngã xuống trước ngay trước mặt tiểu mỹ nhân. Đau quá, rốt cuộc là thứ gì nện lên cái đầu nhỏ đáng thương của anh vậy? Tảng đá, côn trùng bay loạn, hay là….
Khóe mắt ậng nước, Mại Vu chậm rãi quay đầu.
Chỉ thấy một người đàn ông cao to đứng phía sau Mại Vu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, cuộn chặt nắm đấm vừa rồi nện lên đầu anh. Người đàn ông nhíu mày kiếm, nghiến răng, dùng giọng trầm thấp dễ nghe hung hăng nói, “Cậu muốn làm gì bảo bối của ông hả?”
Hoàng Huyền ở trong phòng, tay chống trên mặt bàn đỡ mặt, mái tóc trắng rất dài che nửa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, mắt hơi rũ xuống.
Thời tiết lạnh lẽo quả thực khiến người ta muốn ôm ấp thứ gì đó ấm áp nằm trong chăn ngủ.
Kết hợp hai tay mình, nghĩ đến thứ gì đó ấm áp thì đột nhiên nghĩ tới Mại Vu…. Ừm, rất muốn ôm em ấy.
Tầm mắt nhìn nơi xa, mỹ nhân Hoàng Huyền lo lắng thở dài: “Không biết tên ngốc kia chạy lung tung ở đâu rồi?”
“Cậu muốn làm gì bảo bối của ông đây hả?” Người đàn ông hung ác nói như thế.
“Tôi không làm gì hết!” Nước mắt tràn đầy hốc mắt, Mại Vu nhìn người đàn ông nhìn anh từ trên cao xuống, sợ hãi run rẩy.
“Lừa quỷ à!” Người đàn ông duỗi chân cường tráng thon dài, không chút khách khí đưa chân dẫm lên người Mại Vu, sau đó vẫy tay với tiểu mỹ nhân đứng đằng kia, giọng điệu chuyển thành dịu dàng: “Thanh Nhi, mau tới đây!”
Bị gọi tên, tiểu mỹ nhân tên là Thanh Nhi nhìn Mại Vu chật vật bị giẫm trên mặt đất, lại nhìn người đàn ông gọi cậu, không chút nghĩ ngợi bước từng bước nhỏ nhào vào người đàn ông.
Người đàn ông đưa tay ôm lấy tiểu mỹ nhân, chân giẫm Mại Vu trên đất lại tăng thêm lực.
Hắn vừa ra tìm con trai thì thấy bóng dáng nho nhỏ của con trai đứng đằng kia, nhưng lại bị thân thể cao lớn của một người chặn lại, đến gần hơn thì phát hiện bóng dáng cao lớn đó là một người đàn ông, trong tay người đàn ông này lại còn cầm một ít kẹo, bộ dạng chính là muốn dụ dỗ con hắn.
Đáng giận, nhìn thấy tên biến thái chết tiệt, cộng thêm tên biến thái vừa bắt nạt con mình, ông đây có đạo lý nào không dạy dỗ một trận?
Giẫm lên Mại Vu, người đàn ông ôm Thanh Nhi bắt đầu kiếm tra toàn bộ cơ thể và khuôn mặt nhỏ nhắn xem có bị thương hoặc bị dơ bẩn không, “Không sao chứ, con trai, sao chạy lung tung khắp nơi vậy? Con xem, trên đường gặp chú quái vật đó? Nếu ba không tới kịp, con bị làm sao cũng không biết được!”
Xoa mũi nhỏ con trai, ôm cậu, người đàn ông ngược lại hạ giọng.
“Tôi không phải chú quái vật!” Mại Vu quỳ rạp trên đất phát ra tiếng nói yếu ớt, nhỏ từng giọt nước mắt! A a! Bộ quần áo mặc trên người bây giờ là của Huyền Huyền mua cho anh, hu hu, bị giẫm bẩn hết rồi.
“Cậu còn dám nói cậu không phải, ông đây thấy rõ ràng cậu cầm kẹo dụ dỗ con tôi!” Người đàn ông ôm chặt con trai trong ngực, ấn giẫm từng cái một.
“Tôi không có, chẳng qua tôi nhìn thấy cậu bé rất đáng yêu, muốn mời nó ăn kẹo, ngoài ra không có chuyện có ý đồ quấy rối nó!” Mại Vu bị giẫm mặt dán trên đất sắp thành bánh thịt rồi, vội vàng giải thích.
“Đúng vậy không?” Người đàn ông tỏ ra tốt bụng từ từ lấy chân ra, dòm vẻ mặt bị giẫm đỏ au ngu ngốc nhìn hắn, trong mắt đầy nghi ngờ.
“Đúng…” Hít nước mũi, hai mắt Mại Vu đẫm lệ nhìn người đàn ông.
Mẹ nó, người đàn ông trước mắt này sao lại thích khóc như vậy? Người đàn ông cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn Mại Vu rồi lại nhìn Thanh Nhi trong ngực, cuối cùng: “Đúng thế không, con trai?”
Thanh Nhi nằm trong ngực người đàn ông, như có như không cọ vào người đàn ông làm nũng, nghe người đàn ông hỏi, cậu nâng cặp mắt láu linh xinh đẹp nhìn Mại Vu.
Khoảnh khắc đó, Mại Vu không ngừng tự nói với mình là mình hoa mắt, thế nhưng tựa như anh thấy trong đôi mắt vốn nên ngây thơ kia xuất hiện vẻ lanh lợi tính toán.
Ha ha ha ha.
Thanh Nhi nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Mại Vu trước mặt, trong lòng hạ quyết định, người đàn ông này thoạt nhìn rất dễ bắt nạt…. Ừ, suy nghĩ một chút, để anh ta nợ mình một chuyện có lẽ cũng không tồi.
Thế là Thanh Nhi cười đáng yêu lại lương thiện với người đàn ông, dùng giọng nho nhỏ đặc biệt của trẻ con nói, “Dạ, anh trai mời ăn kẹo, không làm gì cả.”
Nhìn nụ cười ngọt ngào của Thanh Nhi, lại nhìn vẻ mặt ngu ngốc vô tội của Mại Vu, “Một khi Thanh Nhi đã nói như vậy… Thì ông đây tạm thời tin cậu!”
Một tay người đàn ông ôm Thanh Nhi, một tay vươn ra kéo anh đứng dậy.
“Hu… Cám ơn.” Dùng ống tay áo lau qua nước mắt, Mại Vu cảm ơn nhìn Thanh Nhi, lại phát hiện Thanh Nhi dùng…. Ánh mắt vô cùng xảo quyệt nhìn anh.
Ặc, sao anh cảm thấy hơi lạnh?
“Đúng rồi, cậu là ai?” Người đàn ông giữ mông Thanh Nhi, ôm chặt cậu bé, đột nhiên dường như nghĩ tới điều gì đó chỉ vào Mại Vu chất vấn, “Nhân viên khách sạn à?”
“À, không phải, hôm nay tôi ở khách sạn này.” Mại Vu gãi đầu, cười nói với người đàn ông.
“Ừ, khéo quá… Tôi cũng thế.” Người đàn ông đứng lâu eo hơi mỏi, ôm Thanh Nhi đặt mông ngồi ở hành lang gấp khúc.
“À, vậy là một nhà đi ra ngoài chơi hả?” Dựa vào lễ phép, Mại Vu cũng theo ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.
“Ừm, trên cơ bản mà nói thì đúng vậy…” Nói đến đây, giọng nói người đàn ông đột nhiên dừng lại, trên mặt tuấn tú hơi đỏ, sau đó bĩu môi, rất nhanh rời chủ đề, “Trước tự giới thiệu đi, tôi là Chiến Quốc, đứa nhỏ này tên là Thanh Nhi, con trai của tôi.”
“Xin chào, tôi là Mại Vu!” Mặc dù vành mắt còn đỏ, Mại Vu vẫn cười xán lạn.
“Xin chào.” Người đàn ông tên Chiến Quốc nói, sau đó, khuôn mặt anh tuấn vốn căng cứng lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Trong lòng Mại Vu nở đóa hoa có tên là tình bạn ~ A, kiểu này có tính là kết bạn mới không? Rất cao hứng nhỉ!
Thanh Nhi nằm trong ngực Chiến Quốc bên cạnh cọ cọ, đầu nhỏ thỏa mãn tựa vào lồng ngực rắn chắc, nhìn Mại Vu, tiếng cười như chuông bạc vang lên.
Mại Vu nhìn tiểu mỹ nhân nằm trong ngực Chiến Quốc, cảm thấy bức tranh này thoạt nhìn rất hài hòa! Rõ ràng bộ dạng Chiến Quốc là nam tử hán tiêu chuẩn, sao lúc này thoạt nhìn lại chói chang tình mẹ?
“Ừ… Con của anh, Thanh Nhi rất đáng yêu!” Xoay xoay ngón tay, Mại Vu như có lời muốn nói, đến một nửa lại ấm úng.
“Hừ, tất nhiên, nó là con trai của tôi mà!” Vỗ vỗ Thanh Nhi trong ngực, Chiến Quốc kiêu ngạo biểu hiện là con của hắn. Thanh Nhi nằm trong ngực Chiến Quốc lại không ngừng lấy bàn tay nhỏ bé sờ đông sờ tây trên người Chiến Quốc.
“Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút….”
“Hỏi gì?” Một lớn một nhỏ đồng thời quay đầu qua.
“Cái kia…” Gãi mặt hối lỗi, sau đó thái độ có chút ngại ngùng, chậm chạp mở miệng, “Tôi có thể ôm Thanh Nhi không?”
“Cái gì?”
“Đợi một chút, anh đừng hiểu lầm!” Mắt thấy Chiến Quốc vừa muốn nâng chân có lực lên, Mại Vu vội lùi vài bước, trốn sau cột gỗ bên cạnh run rẩy, “Chỉ là tôi thích Thanh Nhi muốn ôm nó một cái, không có ý xấu.”
Nhìn bộ dạng tủi thân của Mại Vu, Chiến Quốc nhíu mày. Quên đi! Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của người này, cộng thêm có mình ở đây, chắc là không vấn đề gì.
Thế là Chiến Quốc lấy một tay ôm chặt Thanh Nhi trong ngực, vẫy tay với Mại Vu.
Trong lòng Mại Vu lại có một đóa hoa tên tình bạn nở rộ, vẻ mặt ngây ngốc nhào qua Chiến Quốc, sau đó giang hai tay chuẩn bị đón đứa nhỏ đáng yêu ôm vào lòng.
Ha ha… Sao người này… Sao như cún con vậy? Chiến Quốc nhìn vẻ mặt chờ mong của Mại Vu, trong lòng không khỏi mỉm cười, lại đột nhiên nghĩ tới… Nếu cái tên biến thái đi cùng mình mà cũng ngoan ngoãn như cún con thì tốt biết mấy, đáng tiếc… Biến thái không giống cún con, mà lại giống như hồ ly xảo quyệt.
Chiến Quốc thả Thanh Nhi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu.
Tác giả :
GRVITATION