Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá
Chương 15
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Người đàn ông tóc trắng đè trên người anh, anh cảm thấy trong người khô nóng.
Người đàn ông tóc trắng có khuôn mặt rất đẹp, trên khuôn mặt đẹp trai có đôi môi mỏng đỏ mọng ướt át dán trên môi anh, ra sức hôn loạn xạ.
“A….” Anh quở trách, mang theo chút tình cảm mãnh liệt khàn khàn.
Người đàn ông tóc trắng di chuyển trên người anh, cẩn thận vuốt ve từng chỗ một không bỏ sót chỗ nào, tạo cho người ta khoái cảm người như nhũn ra run rẩy. Người đàn ông tóc trắng cười tà ác nhìn chằm chằm vào anh, nâng đùi anh vác lên vai, nhưng lại kề cà không có động tác tiếp theo khiến lòng anh ngứa ngáy. Anh muốn người đàn ông tóc trắng tiến vào trong cơ thể anh, như vậy anh mới cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và chân thành của người đàn ông.
Nhưng, anh trông thấy người đàn ông từ đầu đến cuối đều mỉm cười lại đột nhiên rút ra rời đi.
“Huyền….” Anh khóc, khó chịu gọi một cái tên quen thuộc.
Mông lung mờ mịt một lúc, cuối cùng anh thấy Huyền của anh… giơ tay lên tát cho anh một cái.
“Đau quá!” Mại Vu hét chói tai, mở đôi mắt đang nhắm chặt.
A? Nhìn thấy cảnh vật nhà mình trước mắt quen thuộc, còn có Mại Nghiêm và Na Na đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống, Mại Vu mới biết vừa rồi mình mộng xuân.
Mại Vu vuốt mặt mình nhìn Mại Nghiêm, một tát trong mơ vừa rồi chắc là ông, “Đau quá, tại sao ba đánh con? Ba.”
Mại Nghiêm vừa nghe thấy, bộ dạng vốn đang lo lắng thay đổi thành không kiên nhẫn, ông ngồi bên giường lại gõ đầu Mại Vu một cái, “Con quản ba à?”
Mại Nghiêm cho câu trả lời không rõ ràng, còn Na Na đứng bên cạnh cười vô cùng nghịch ngợm, làm hại Mại Vu nghi ngờ.
Mại Nghiêm không hiểu đứa con trai ngốc nghếch này, vừa rồi Mại Vu giống như phát sốt, còn không ngừng kêu tên tiểu thử thối họ Hoàng nào đó trong giấc mơ, cho nên Mại Nghiêm mới không nhịn được liền cho con trai ngốc của mình một cái tát.
Na Na vươn tay ra sờ lên trán Mại Vu, “Quả thực vẫn còn hơi sốt!”
“Vậy em đưa đi khám bác sĩ! Tiện thể tiêm cho nó một mũi.” Mại Nghiêm nói rồi đỡ Mại Vu nằm trên giường dậy.
“Được, em đi thay quần áo,” nói xong Na Na nhanh nhẹn chạy ra cửa, để lại hai ba con nhìn cười ngây ngô. Thiệt là! Rốt cuộc Na Na nhà bọn họ đưa người đi khám bệnh hay đi ra ngoài dạo phố vậy trời?
Không ý kiến gì được luôn…..
**********
“Tôi nói ngài đó nhé, anh muốn nổi điên thì cũng đừng tới nhà người khác nổi điên được không?” Người đàn ông xinh đẹp nhìn qua tình hình thảm hại giống như bị quái thú tàn phá của nhà mình, nhíu đôi mày xinh đẹp, bất đắc dĩ nhìn chủ tử tóc trắng.
Nam Thiên Tôn thực sự không hiểu, rõ ràng chiều hôm nay lúc anh ta gặp chủ tử Hoàng Huyền vẫn đang còn bình thường, sao vừa đến tối lại như phát điên chạy tới nhà anh ta nổi đóa?
A ~ Nam Thiên Tôn đau lòng bình hoa sang quý, tranh và đồ dùng gia đình đều bị Hoàng Huyền tức giận đập phá như dã thú.
“Này này này, rốt cuộc anh tức giận chuyện gì?” Trông thấy một bình hoa từ trên không rơi xuống, Nam Thiên Tôn thở dài.
Phá hủy chiếc bình hoa xinh đẹp cuối cùng, cơn tức của Hoàng Huyền như phát tiết được một nửa, đập phá nhà người khác để phát tiết dường như tốt hơn là đập phá nhà mình!
Sau khi cười lạnh, Hoàng Huyền nói với Nam Thiên Tôn, “Tôi muốn cậu tìm người giúp tôi.”
“Ai?” Nam Thiên Tôn hỏi.
“Mại Vu.” Nghĩ đến Mại Vu, Hoàng Huyền lại tức giận.
“Chị dâu?”
Hoàng Huyền gật đầu.
Nam Thiên Tôn giật mình, vẻ mặt bất đắc dĩ hiện lên trên mặt, “Muốn tìm chị dâu thì đến nhà tôi tìm làm gì? Về nhà mà tìm.”
“Hắn rời nhà đi ra ngoài.”
“Cái gì?” Nam Thiên Tôn nghi ngờ có phải tai mình bị lảng tai rồi không, chị dâu bọn họ thế mà rời nhà ra đi? Hic, thật sự to gan! Khó trách bộ dạng Hoàng Huyền âm trầm đáng sợ như vậy, tựa như muốn giết người.
“Cậu có muốn tìm giúp tôi hay không?” Hoàng Huyền hỏi, giọng điệu đầy ý tứ uy hiếp.
“Không muốn!” Trả lời ngắn gọn dễ hiểu, Nam Thiên Tôn đáp lại rất gọn.
Hoàng Huyền nheo mắt, vẻ mặt lúc này khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm, giọng điệu anh trầm thấp, lạnh lùng khiến người ta sợ hãi: “Cậu không muốn?”
Vừa nghe giọng điệu của Hoàng Huyền, Nam Thiên Tôn không khỏi toát mồ hôi lạnh, “Anh nghe tôi giải thích, không phải tôi không muốn giúp anh tìm người, là anh không cần phí công sức lại còn phải cần đến tôi.”
Hoàng Huyền nhíu mi, “Sao nói vậy?”
Nam Thiên Tôn đưa tay khoác vai Hoàng Huyền, mắt phượng xinh đẹp toát ra ngoài vẻ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ: “Tôi hỏi anh nhé, anh ta là người của anh hay là người của tôi?”
Hoàng Huyền cong khóe miệng mê người, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh một cú “Nhẹ nhàng” vào bụng rắn chắc của Nam Thiên Tôn, hài lòng nhìn Nam Thiên Tôn bị đánh đau nhăn cả mày ứa mồ hôi, Hoàng Huyền cười lạnh ha ha nói: “Nói nhảm, tất nhiên là người của tôi rồi!”
************
“Ừ, sau ba bữa cơm thì uống một gói thuốc, có sốt thì uống thêm gói màu đỏ.” Mại Vu vừa nghe bác sĩ nhã nhặn hướng dẫn cách sử dụng thuốc, vừa lấy tay xoa cái mông vừa bị y tá hung hăng đâm vào. Y tá đó cũng quá độc ác, cô ta tiêm hạ sốt khiến anh đau thiếu chút nữa khóc oa oa.
“Dạ.” Mại Vu lên tiếng trả lời, lấy thuốc bác sĩ đưa cho, đưa tay lôi Na Na đang nói chuyện rất vui vẻ với cô y tá, “Đi thôi đi thôi, phải về nhà, ba đang chờ chúng ta đó.”
“Thật à.” Na Na trả lời có chút không cam lòng, bà và cô y tá đang nói chuyện rất vui vẻ mà! Na Na phất tay nói hẹn gặp lại với y tá, đặt tay lên tay Mại Vu bước ra khỏi bệnh viện. Bộ dạng hai người thân mật không hề giống mẹ con ngược lại giống như đôi tình nhân, trai tài gái sắc khiến người qua đường ao ước mà không biết bọn họ có quan hệ máu mủ.
Người đàn ông tóc trắng đè trên người anh, anh cảm thấy trong người khô nóng.
Người đàn ông tóc trắng có khuôn mặt rất đẹp, trên khuôn mặt đẹp trai có đôi môi mỏng đỏ mọng ướt át dán trên môi anh, ra sức hôn loạn xạ.
“A….” Anh quở trách, mang theo chút tình cảm mãnh liệt khàn khàn.
Người đàn ông tóc trắng di chuyển trên người anh, cẩn thận vuốt ve từng chỗ một không bỏ sót chỗ nào, tạo cho người ta khoái cảm người như nhũn ra run rẩy. Người đàn ông tóc trắng cười tà ác nhìn chằm chằm vào anh, nâng đùi anh vác lên vai, nhưng lại kề cà không có động tác tiếp theo khiến lòng anh ngứa ngáy. Anh muốn người đàn ông tóc trắng tiến vào trong cơ thể anh, như vậy anh mới cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và chân thành của người đàn ông.
Nhưng, anh trông thấy người đàn ông từ đầu đến cuối đều mỉm cười lại đột nhiên rút ra rời đi.
“Huyền….” Anh khóc, khó chịu gọi một cái tên quen thuộc.
Mông lung mờ mịt một lúc, cuối cùng anh thấy Huyền của anh… giơ tay lên tát cho anh một cái.
“Đau quá!” Mại Vu hét chói tai, mở đôi mắt đang nhắm chặt.
A? Nhìn thấy cảnh vật nhà mình trước mắt quen thuộc, còn có Mại Nghiêm và Na Na đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống, Mại Vu mới biết vừa rồi mình mộng xuân.
Mại Vu vuốt mặt mình nhìn Mại Nghiêm, một tát trong mơ vừa rồi chắc là ông, “Đau quá, tại sao ba đánh con? Ba.”
Mại Nghiêm vừa nghe thấy, bộ dạng vốn đang lo lắng thay đổi thành không kiên nhẫn, ông ngồi bên giường lại gõ đầu Mại Vu một cái, “Con quản ba à?”
Mại Nghiêm cho câu trả lời không rõ ràng, còn Na Na đứng bên cạnh cười vô cùng nghịch ngợm, làm hại Mại Vu nghi ngờ.
Mại Nghiêm không hiểu đứa con trai ngốc nghếch này, vừa rồi Mại Vu giống như phát sốt, còn không ngừng kêu tên tiểu thử thối họ Hoàng nào đó trong giấc mơ, cho nên Mại Nghiêm mới không nhịn được liền cho con trai ngốc của mình một cái tát.
Na Na vươn tay ra sờ lên trán Mại Vu, “Quả thực vẫn còn hơi sốt!”
“Vậy em đưa đi khám bác sĩ! Tiện thể tiêm cho nó một mũi.” Mại Nghiêm nói rồi đỡ Mại Vu nằm trên giường dậy.
“Được, em đi thay quần áo,” nói xong Na Na nhanh nhẹn chạy ra cửa, để lại hai ba con nhìn cười ngây ngô. Thiệt là! Rốt cuộc Na Na nhà bọn họ đưa người đi khám bệnh hay đi ra ngoài dạo phố vậy trời?
Không ý kiến gì được luôn…..
**********
“Tôi nói ngài đó nhé, anh muốn nổi điên thì cũng đừng tới nhà người khác nổi điên được không?” Người đàn ông xinh đẹp nhìn qua tình hình thảm hại giống như bị quái thú tàn phá của nhà mình, nhíu đôi mày xinh đẹp, bất đắc dĩ nhìn chủ tử tóc trắng.
Nam Thiên Tôn thực sự không hiểu, rõ ràng chiều hôm nay lúc anh ta gặp chủ tử Hoàng Huyền vẫn đang còn bình thường, sao vừa đến tối lại như phát điên chạy tới nhà anh ta nổi đóa?
A ~ Nam Thiên Tôn đau lòng bình hoa sang quý, tranh và đồ dùng gia đình đều bị Hoàng Huyền tức giận đập phá như dã thú.
“Này này này, rốt cuộc anh tức giận chuyện gì?” Trông thấy một bình hoa từ trên không rơi xuống, Nam Thiên Tôn thở dài.
Phá hủy chiếc bình hoa xinh đẹp cuối cùng, cơn tức của Hoàng Huyền như phát tiết được một nửa, đập phá nhà người khác để phát tiết dường như tốt hơn là đập phá nhà mình!
Sau khi cười lạnh, Hoàng Huyền nói với Nam Thiên Tôn, “Tôi muốn cậu tìm người giúp tôi.”
“Ai?” Nam Thiên Tôn hỏi.
“Mại Vu.” Nghĩ đến Mại Vu, Hoàng Huyền lại tức giận.
“Chị dâu?”
Hoàng Huyền gật đầu.
Nam Thiên Tôn giật mình, vẻ mặt bất đắc dĩ hiện lên trên mặt, “Muốn tìm chị dâu thì đến nhà tôi tìm làm gì? Về nhà mà tìm.”
“Hắn rời nhà đi ra ngoài.”
“Cái gì?” Nam Thiên Tôn nghi ngờ có phải tai mình bị lảng tai rồi không, chị dâu bọn họ thế mà rời nhà ra đi? Hic, thật sự to gan! Khó trách bộ dạng Hoàng Huyền âm trầm đáng sợ như vậy, tựa như muốn giết người.
“Cậu có muốn tìm giúp tôi hay không?” Hoàng Huyền hỏi, giọng điệu đầy ý tứ uy hiếp.
“Không muốn!” Trả lời ngắn gọn dễ hiểu, Nam Thiên Tôn đáp lại rất gọn.
Hoàng Huyền nheo mắt, vẻ mặt lúc này khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm, giọng điệu anh trầm thấp, lạnh lùng khiến người ta sợ hãi: “Cậu không muốn?”
Vừa nghe giọng điệu của Hoàng Huyền, Nam Thiên Tôn không khỏi toát mồ hôi lạnh, “Anh nghe tôi giải thích, không phải tôi không muốn giúp anh tìm người, là anh không cần phí công sức lại còn phải cần đến tôi.”
Hoàng Huyền nhíu mi, “Sao nói vậy?”
Nam Thiên Tôn đưa tay khoác vai Hoàng Huyền, mắt phượng xinh đẹp toát ra ngoài vẻ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ: “Tôi hỏi anh nhé, anh ta là người của anh hay là người của tôi?”
Hoàng Huyền cong khóe miệng mê người, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh một cú “Nhẹ nhàng” vào bụng rắn chắc của Nam Thiên Tôn, hài lòng nhìn Nam Thiên Tôn bị đánh đau nhăn cả mày ứa mồ hôi, Hoàng Huyền cười lạnh ha ha nói: “Nói nhảm, tất nhiên là người của tôi rồi!”
************
“Ừ, sau ba bữa cơm thì uống một gói thuốc, có sốt thì uống thêm gói màu đỏ.” Mại Vu vừa nghe bác sĩ nhã nhặn hướng dẫn cách sử dụng thuốc, vừa lấy tay xoa cái mông vừa bị y tá hung hăng đâm vào. Y tá đó cũng quá độc ác, cô ta tiêm hạ sốt khiến anh đau thiếu chút nữa khóc oa oa.
“Dạ.” Mại Vu lên tiếng trả lời, lấy thuốc bác sĩ đưa cho, đưa tay lôi Na Na đang nói chuyện rất vui vẻ với cô y tá, “Đi thôi đi thôi, phải về nhà, ba đang chờ chúng ta đó.”
“Thật à.” Na Na trả lời có chút không cam lòng, bà và cô y tá đang nói chuyện rất vui vẻ mà! Na Na phất tay nói hẹn gặp lại với y tá, đặt tay lên tay Mại Vu bước ra khỏi bệnh viện. Bộ dạng hai người thân mật không hề giống mẹ con ngược lại giống như đôi tình nhân, trai tài gái sắc khiến người qua đường ao ước mà không biết bọn họ có quan hệ máu mủ.
Tác giả :
GRVITATION