Người Tình Giấu Mặt
Chương 63: Tiểu thư cô nhận lầm người
Khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Hạ Vũ trong nháy mắt đã biến hóa, sự việc phản đối Ân Tịch trong nháy mắt đã biến mất, hơn nữa còn có thông tin là các nhà báo đã đưa tin nhầm, còn có người công khai hướng Ân Tịch xin lỗi.
Mặc kệ phen này là ai đứng phía sau giúp Ân Tịch, cửa ải khó khăn này đã vượt qua được mới là chuyện quan trọng.
Hơn nữa chuyện càng đáng vui mừng hơn chính là, người phụ trách của TR chủ động yêu cầu ký kết hợp đồng mời Ân Tịch làm người phát ngôn, mà không ai biết được, tất cả những việc này của Hứa Ân Tịch phía sau Thân Tử Duệ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại nói một hai câu là đã hóa giải tất thảy.
Chuyện tốt liên tiếp ùa tới, mới vừa ký xong hợp đồng với TR lại có một vị đạo diễn chủ động tìm tới nói muốn bàn bạc hợp tác với Hứa Ân Tịch.
Hết thảy những thứ này khiến cho công việc của Hạ Vũ tự nhiên tăng lên chóng mặt, tâm tình cô cũng cực kỳ vui vẻ, ngay cả bước chân cũng nhanh gọn hơn.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm của một người đàn ông, “Mời vào.”
Tựa hồ có chút quen thuộc, cô có chút tò mò đẩy cửa ra, trước mắt cô hiện lên bóng dáng một người đàn ông.
“Xin chào, tôi là người đại diện của Hứa Ân Tịch, xin hỏi ngài là đạo diễn Trần Hãn sao?” Hạ Vũ nhẹ nhàng hỏi, trong thanh âm bình tĩnh lộ ra chút hiếu kỳ.
Lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông này quay lưng lại với cô, nhưng bóng dáng kia khiến cho cô có chút quen thuộc.
Người đàn ông nghe được giọng nói của Hạ Vũ, nhẹ nhàng xoay người lại, lộ ra nụ cười khiên tốn mà lịch sự, mắt nhìn Hạ Vũ, lạnh nhạt đánh giá.
“Không nghĩ tới trợ lý của Hứa tiểu thư cư nhiên còn trẻ như vậy, cả người toát ra khí chất giỏi giang, rất vui khi được gặp cô, tôi là Trần Hãn.” Hắn chợt vươn tay, chờ đợi cô hữu hảo đáp lại.
Cô khiếp sợ ánh mắt bình tĩnh của hắn, trên thế giới lại có thể có hai người giống nhau như vậy hay sao? Ngay cả giọng nói, hình dáng, đều không sao, hết thảy điều này có lẽ chỉ là ảo giác.
Cô giống như một bức tượng gỗ, máy móc vươn tay, nắm lấy bàn tay to lơn của hắn, bàn tay cứng cỏi, ấm ấm.
“Trần Mục?” Thanh âm của cô không thể kìm nén mà thốt ra, mắt thản nhiên dâng lên tầng sương mù, cô kìm lòng không đậu nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn.
Trần Hãn bị hành động chủ động đột nhiên này làm cho chấn kinh, thân thể cứng lại, hắn không có nghĩ đến lần hợp tác này lại có cuộc gặp gỡ diễm lệ như vậy, một cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy nhào vào trong ngực hắn, hắn có thể cảm nhận được thân thể nhỏ xinh mê người của cô.
Thực tế nói cho hắn biết, hắn phải bình tĩnh, cô gái trước mặt này hiển nhiên là đã nhận sai người rồi.
Hắn cầm lấy thắt lưng của cô đẩy ra khỏi người mình, người lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước.
“Xin lỗi tiểu thư, tôi là Trần Hãn, vừa rồi cô gọi Trần Mục, tôi nghĩ cô nhận sai người rồi.” Thanh âm của hắn vẫn trầm ổn như vậy, không có một chút bối rối.
Hạ Vũ yên lặng lấy lại tinh thần, cô tựa như mất đi lý trí.
“Thực xin lỗi, anh quá giống với một người bạn của tôi, cho nên mới có sự hiểu lầm như vậy.” Hạ Vũ khắc chế cảm xúc của bản thân, làm cho thanh âm của mình bình tĩnh hơn một chút.
“Không sao! Tiếp theo chúng ta vẫn là nên bàn về chuyện hợp tác thôi.” Hắn thoải mái ngồi xuống ghế, cũng có ý bảo Hạ Vũ ngồi xuống.
“Được!” Cô nở một nụ cười để cho bản thân tự nhiên hơn một chút, cô cảm thấy thân thể mình đang cứng ngắc.
Trần Hãn bắt đầu nói về kịch bản của hắn, cũng nói về tính cách của nữ chính trong kịch bản này.
Tựa hồ trông cô như đang chăm chú nghe, kỳ thực không có lấy một từ nào đi vào đầu, cả đại não của cô đều là hình ảnh và những ký ức về Trần Mục.
“Hạ tiểu thư, Hạ tiểu thư . . .” Từ ánh mắt của Hạ Vũ Trần Hãn đọc được suy nghĩ của cô, nhanh chóng nhắc nhở giúp cho suy nghĩ của cô trở về thực tế.
“À vâng . . .” Hạ Vũ lại lần nữa lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: “Trần đạo diễn, thực xin lỗi quá, tôi lại thất lễ rồi, hay là thế này đi, anh đưa kịch bản cho tôi, tôi về nghiên cứu lại một chút, xem xem nữ chính của kịch bản này có thích hợp với Hứa Ân Tịch tiểu thư hay không, anh xem xem, có được không?”
“Có thể!” Trần Hãn không chút do dự đáp ứng cô, tựa hồ hắn rất thích đôi mắt mê ly của cô gái này, ánh mắt mơ màng khi cô nhìn hắn.
Không hiểu vì sao, tựa như Hạ Vũ chỉ có thể dùng cách chạy trốn để rời khỏi căn phòng của Trần Hãn, tay cô nắm chặt kịch bản, miệng không ngừng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại một cái tên: “Trần Mục . . . Trần mục . . . .” Tâm trí cô không thể khống chế lại bắt đầu nhớ tới anh.
Sau này cô phải làm thế nào để đối mặt người đàn ông tên Trần Hãn này đây?
“Thân tiên sinh, tất cả những gì ngài bói đều đúng, nếu là như vậy, ngài cần gì phải tiếp tục có quan hệ với một con đàn bàn dùng thân thể chính mình để đổi lấy lợi ích chứ, đàn bà giống như tôi đây, ngài chơi đùa xong nên vứt đi, mà không phải là ném xuống rồi lại nhặt lên để dùng, như vậy không phải càng thêm tổn hại thanh danh của tiên sinh sao?” Ân Tịch liền hùa theo sự trào phúng của hắn, trực tiếp hạ bệ chính mình, không phải muốn vũ nhục cô hay sao, vậy ngay tại trước mặt hắn để cho cô vũ nhục chính mình đi.
Hiển nhiên Thân Tử Duệ không có dự đoán được cô sẽ dùng đến chiêu này.
“Mới máy ngày không gặp, công phu miệng lưỡi của cô ngày càng lợi hại, hay là bản tính trong người giờ mới vùng dậy?” lời nói của hắn vô cùng ngoan độc trầm thấp, tay trái hắn xoa hai má của cô, da thịt trơn nhẵn mềm mại khiến cho hắn luyến tiếc không muốn rời đi, hắn nghĩ tới tất thảy những gì của cô đều từng có người đàn ông khác yêu thương qua, ý nghĩ này khiến hắn phát điên.
“Cám ơn Thân tiên sinh đã cất nhắc, nếu ngài còn có chuyện khác, mời trở về đi.” Cô không có nhìn về phía hắn, đôi mắt như hổ báo tràn ngập dục vọng muốn giữ lấy khiến cho lòng cô đau đớn, không thể thốt thành lời.
“Thế nào, cảm thấy tôi không thể thỏa mãn cô sao? Nhanh như vậy đã bắt được kim chủ khác?” Cô càng cự tuyệt, hắn càng muốn có được.
Hắn tưởng niệm lời nói của cô, quật cường của cô, thậm chí còn có cả sự khinh thường của cô . . . .
“Anh . . . Anh vô sỉ!” Ân Tịch không thể tiếp tục nhịn xuống khi bị hắn nói ra những lời thô tục này kích thích đến, điều này cũng đồng dạng nói cho hắn biết, cô đã bị hắn chọc giận, cô đã bị bao vây.
“Cô biết không? Ngay cả bộ dáng tức giận của cô tôi cũng tưởng niệm. . .” Thanh âm của hắn trước sau như một vẫn vô cùng lãnh đạm, hơi thở ấm áp dán tại bên tai khiến cho tâm tình bình tĩnh của cô có một tia rung động.
Cô tình nguyện để cho hắn châm chọc cô, tình nguyện để cho hắn khinh thường, tình nguyện để cho hắn vũ nhục, cô chỉ sợ hãi hắn đột nhiên ôn nhu, đột nhiên thành thực, như vậy cô sẽ bị lạc lối không biết phải làm sao.
Hắn mẫn cảm nhận thấy sự biến hóa của cô, cánh môi dán nhẹ bên tai, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai cô, hơi thở mãnh liệt, dời đến cổ cô, ôn nhu mà bá đạo giữ lấy. . .
Thân thể Ân tịch tự nhiên mềm rũ ra, thừa dịp còn có một tia thanh tỉnh, “Đừng . . . . Ngừng. .”
Lời của cô còn chưa nói xong, bờ môi hắn đã mạnh mẽ bao phủ lấy cánh môi xinh đẹp của cô, bá đạo cạy mở miệng cô ra, đầu lưỡi của hắn thuần thục tiến vào, linh hoạt mà triền miên đoạt lấy ngọt ngào của cô, không để cho cô có một tia hô hấp.
Tay cô tựa như tượng gỗ mà dừng ở trên vai hắn.
Thân thể hắn dùng sức dán chặt vào cô, làm cô cô không thể cự tuyệt, thậm chí ngay cả cơ hội cựa quậy cũng không có.
Tay hắn bắt đầu khiêu khích, tìm kiếm an ủi trên cơ thể cô, hắn muốn quay về một đêm kia, hắn muốn cô chỉ thuộc về hắn, vĩnh viễn đều phải nhớ rõ hắn hung ác, hắn bá đạo, dục vọng giữ lấy của hắn. . .
Tuy biết rằng như vậy sẽ phá hỏng tất cả, nhưng hắn muốn cô phải nhớ hắn, nhớ hắn thật kỹ.
Mặc kệ phen này là ai đứng phía sau giúp Ân Tịch, cửa ải khó khăn này đã vượt qua được mới là chuyện quan trọng.
Hơn nữa chuyện càng đáng vui mừng hơn chính là, người phụ trách của TR chủ động yêu cầu ký kết hợp đồng mời Ân Tịch làm người phát ngôn, mà không ai biết được, tất cả những việc này của Hứa Ân Tịch phía sau Thân Tử Duệ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại nói một hai câu là đã hóa giải tất thảy.
Chuyện tốt liên tiếp ùa tới, mới vừa ký xong hợp đồng với TR lại có một vị đạo diễn chủ động tìm tới nói muốn bàn bạc hợp tác với Hứa Ân Tịch.
Hết thảy những thứ này khiến cho công việc của Hạ Vũ tự nhiên tăng lên chóng mặt, tâm tình cô cũng cực kỳ vui vẻ, ngay cả bước chân cũng nhanh gọn hơn.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm của một người đàn ông, “Mời vào.”
Tựa hồ có chút quen thuộc, cô có chút tò mò đẩy cửa ra, trước mắt cô hiện lên bóng dáng một người đàn ông.
“Xin chào, tôi là người đại diện của Hứa Ân Tịch, xin hỏi ngài là đạo diễn Trần Hãn sao?” Hạ Vũ nhẹ nhàng hỏi, trong thanh âm bình tĩnh lộ ra chút hiếu kỳ.
Lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông này quay lưng lại với cô, nhưng bóng dáng kia khiến cho cô có chút quen thuộc.
Người đàn ông nghe được giọng nói của Hạ Vũ, nhẹ nhàng xoay người lại, lộ ra nụ cười khiên tốn mà lịch sự, mắt nhìn Hạ Vũ, lạnh nhạt đánh giá.
“Không nghĩ tới trợ lý của Hứa tiểu thư cư nhiên còn trẻ như vậy, cả người toát ra khí chất giỏi giang, rất vui khi được gặp cô, tôi là Trần Hãn.” Hắn chợt vươn tay, chờ đợi cô hữu hảo đáp lại.
Cô khiếp sợ ánh mắt bình tĩnh của hắn, trên thế giới lại có thể có hai người giống nhau như vậy hay sao? Ngay cả giọng nói, hình dáng, đều không sao, hết thảy điều này có lẽ chỉ là ảo giác.
Cô giống như một bức tượng gỗ, máy móc vươn tay, nắm lấy bàn tay to lơn của hắn, bàn tay cứng cỏi, ấm ấm.
“Trần Mục?” Thanh âm của cô không thể kìm nén mà thốt ra, mắt thản nhiên dâng lên tầng sương mù, cô kìm lòng không đậu nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn.
Trần Hãn bị hành động chủ động đột nhiên này làm cho chấn kinh, thân thể cứng lại, hắn không có nghĩ đến lần hợp tác này lại có cuộc gặp gỡ diễm lệ như vậy, một cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy nhào vào trong ngực hắn, hắn có thể cảm nhận được thân thể nhỏ xinh mê người của cô.
Thực tế nói cho hắn biết, hắn phải bình tĩnh, cô gái trước mặt này hiển nhiên là đã nhận sai người rồi.
Hắn cầm lấy thắt lưng của cô đẩy ra khỏi người mình, người lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước.
“Xin lỗi tiểu thư, tôi là Trần Hãn, vừa rồi cô gọi Trần Mục, tôi nghĩ cô nhận sai người rồi.” Thanh âm của hắn vẫn trầm ổn như vậy, không có một chút bối rối.
Hạ Vũ yên lặng lấy lại tinh thần, cô tựa như mất đi lý trí.
“Thực xin lỗi, anh quá giống với một người bạn của tôi, cho nên mới có sự hiểu lầm như vậy.” Hạ Vũ khắc chế cảm xúc của bản thân, làm cho thanh âm của mình bình tĩnh hơn một chút.
“Không sao! Tiếp theo chúng ta vẫn là nên bàn về chuyện hợp tác thôi.” Hắn thoải mái ngồi xuống ghế, cũng có ý bảo Hạ Vũ ngồi xuống.
“Được!” Cô nở một nụ cười để cho bản thân tự nhiên hơn một chút, cô cảm thấy thân thể mình đang cứng ngắc.
Trần Hãn bắt đầu nói về kịch bản của hắn, cũng nói về tính cách của nữ chính trong kịch bản này.
Tựa hồ trông cô như đang chăm chú nghe, kỳ thực không có lấy một từ nào đi vào đầu, cả đại não của cô đều là hình ảnh và những ký ức về Trần Mục.
“Hạ tiểu thư, Hạ tiểu thư . . .” Từ ánh mắt của Hạ Vũ Trần Hãn đọc được suy nghĩ của cô, nhanh chóng nhắc nhở giúp cho suy nghĩ của cô trở về thực tế.
“À vâng . . .” Hạ Vũ lại lần nữa lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: “Trần đạo diễn, thực xin lỗi quá, tôi lại thất lễ rồi, hay là thế này đi, anh đưa kịch bản cho tôi, tôi về nghiên cứu lại một chút, xem xem nữ chính của kịch bản này có thích hợp với Hứa Ân Tịch tiểu thư hay không, anh xem xem, có được không?”
“Có thể!” Trần Hãn không chút do dự đáp ứng cô, tựa hồ hắn rất thích đôi mắt mê ly của cô gái này, ánh mắt mơ màng khi cô nhìn hắn.
Không hiểu vì sao, tựa như Hạ Vũ chỉ có thể dùng cách chạy trốn để rời khỏi căn phòng của Trần Hãn, tay cô nắm chặt kịch bản, miệng không ngừng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại một cái tên: “Trần Mục . . . Trần mục . . . .” Tâm trí cô không thể khống chế lại bắt đầu nhớ tới anh.
Sau này cô phải làm thế nào để đối mặt người đàn ông tên Trần Hãn này đây?
“Thân tiên sinh, tất cả những gì ngài bói đều đúng, nếu là như vậy, ngài cần gì phải tiếp tục có quan hệ với một con đàn bàn dùng thân thể chính mình để đổi lấy lợi ích chứ, đàn bà giống như tôi đây, ngài chơi đùa xong nên vứt đi, mà không phải là ném xuống rồi lại nhặt lên để dùng, như vậy không phải càng thêm tổn hại thanh danh của tiên sinh sao?” Ân Tịch liền hùa theo sự trào phúng của hắn, trực tiếp hạ bệ chính mình, không phải muốn vũ nhục cô hay sao, vậy ngay tại trước mặt hắn để cho cô vũ nhục chính mình đi.
Hiển nhiên Thân Tử Duệ không có dự đoán được cô sẽ dùng đến chiêu này.
“Mới máy ngày không gặp, công phu miệng lưỡi của cô ngày càng lợi hại, hay là bản tính trong người giờ mới vùng dậy?” lời nói của hắn vô cùng ngoan độc trầm thấp, tay trái hắn xoa hai má của cô, da thịt trơn nhẵn mềm mại khiến cho hắn luyến tiếc không muốn rời đi, hắn nghĩ tới tất thảy những gì của cô đều từng có người đàn ông khác yêu thương qua, ý nghĩ này khiến hắn phát điên.
“Cám ơn Thân tiên sinh đã cất nhắc, nếu ngài còn có chuyện khác, mời trở về đi.” Cô không có nhìn về phía hắn, đôi mắt như hổ báo tràn ngập dục vọng muốn giữ lấy khiến cho lòng cô đau đớn, không thể thốt thành lời.
“Thế nào, cảm thấy tôi không thể thỏa mãn cô sao? Nhanh như vậy đã bắt được kim chủ khác?” Cô càng cự tuyệt, hắn càng muốn có được.
Hắn tưởng niệm lời nói của cô, quật cường của cô, thậm chí còn có cả sự khinh thường của cô . . . .
“Anh . . . Anh vô sỉ!” Ân Tịch không thể tiếp tục nhịn xuống khi bị hắn nói ra những lời thô tục này kích thích đến, điều này cũng đồng dạng nói cho hắn biết, cô đã bị hắn chọc giận, cô đã bị bao vây.
“Cô biết không? Ngay cả bộ dáng tức giận của cô tôi cũng tưởng niệm. . .” Thanh âm của hắn trước sau như một vẫn vô cùng lãnh đạm, hơi thở ấm áp dán tại bên tai khiến cho tâm tình bình tĩnh của cô có một tia rung động.
Cô tình nguyện để cho hắn châm chọc cô, tình nguyện để cho hắn khinh thường, tình nguyện để cho hắn vũ nhục, cô chỉ sợ hãi hắn đột nhiên ôn nhu, đột nhiên thành thực, như vậy cô sẽ bị lạc lối không biết phải làm sao.
Hắn mẫn cảm nhận thấy sự biến hóa của cô, cánh môi dán nhẹ bên tai, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai cô, hơi thở mãnh liệt, dời đến cổ cô, ôn nhu mà bá đạo giữ lấy. . .
Thân thể Ân tịch tự nhiên mềm rũ ra, thừa dịp còn có một tia thanh tỉnh, “Đừng . . . . Ngừng. .”
Lời của cô còn chưa nói xong, bờ môi hắn đã mạnh mẽ bao phủ lấy cánh môi xinh đẹp của cô, bá đạo cạy mở miệng cô ra, đầu lưỡi của hắn thuần thục tiến vào, linh hoạt mà triền miên đoạt lấy ngọt ngào của cô, không để cho cô có một tia hô hấp.
Tay cô tựa như tượng gỗ mà dừng ở trên vai hắn.
Thân thể hắn dùng sức dán chặt vào cô, làm cô cô không thể cự tuyệt, thậm chí ngay cả cơ hội cựa quậy cũng không có.
Tay hắn bắt đầu khiêu khích, tìm kiếm an ủi trên cơ thể cô, hắn muốn quay về một đêm kia, hắn muốn cô chỉ thuộc về hắn, vĩnh viễn đều phải nhớ rõ hắn hung ác, hắn bá đạo, dục vọng giữ lấy của hắn. . .
Tuy biết rằng như vậy sẽ phá hỏng tất cả, nhưng hắn muốn cô phải nhớ hắn, nhớ hắn thật kỹ.
Tác giả :
Sơ Thần