Người Tình Giấu Mặt
Chương 158: Ngoại truyện 7: Yêu rất nhiều rất nhiều
Ngoại truyện 7: Yêu rất nhiều rất nhiều
Thời tiết thành phố F, vài ngày trước còn đậm sương mù, hôm nay lại được trời xanh mây trắng, Ân Tịch có thể nghe thấy vị tươi mát trong không khí.
“Mẹ, mẹ. . . Rất nhiều rất nhiều hoa bách hợp, thật xinh đẹp, giống như một ngọn núi tuyết vậy”, Tiểu Ức lôi kéo tay mẹ, cười vui vẻ.
“Ừ, con cẩn thận, đi chậm một chút!”, Ân Tịch vui vẻ mà lo lắng.
Lại trở lại thành phố F, cô phải đối mặt với rất nhiều chuyện, khi đó cô lựa chọn chạy trốn khỏi người và mọi chuyện, những thứ này lại một lần nãu xuất hiện trước mặt cô, những đau đớn này, cô vừa nghĩ đến vẫn không thể buông được.
“Ân Tịch, đừng suy nghĩ nhiều, không cần phải lo lắng, tất cả hãy để anh suy nghĩ, để anh lo lắng, được chứ?”, Tử Duệ giống như nhìn ra được bất an trong lòng cô.
“Tử Duệ, em rất sợ. . .”
“Có anh ở đây, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, đừng sợ! Dù ngày tận thế đến anh cũng muốn em nằm trong vòng tay anh”. Hắn ôm cô vào lòng mình, ngửi thấy mùi hương của cô, nhìn vườn hoa bách hợp kia, nhìn Tiểu Ức ở giữa vườn hoa vẻ mặt tươi cười nở rộ, còn có Ân Tịch trong lòng hắn, hắn cảm thấy cả thế giới này chỉ có hắn là hạnh phúc nhất.
Ngây ngốc mà cười nhưng lại kìm lòng không được mà bộc lộ ra.
Hắn nắm tay cô đi vào biệt thự Thân gia, nói cho cô rằng tất cả những bài trí đều giống hệt như lúc cô chưa đi.
Ân Tịch từng bước từng bước quen thuộc, lấy tay vuốt ve, Tử Duệ muốn đỡ cô, cô chỉ mỉm cười lắc đầu, tất cả những thứ này cô muốn quen thuộc để đi, cô không muốn bản Thân trở thành gánh nặng của Tử Duệ, tự mình có thể giải quyết cô đều muốn bản Thân tự học lấy.
Tử Duệ biết Ân Tịch rất mạnh mẽ, cũng không ngăn cản mà đi bên cạnh cô, nhìn cô đi từng chỗ một, đều cẩn thận như vậy. . . Trong lòng lại ẩn ẩn đau.
“Rầm” một tiếng vang lên, Ân Tịch chịu đựng đau đớn không phát ra tiếng nào, nhưng Thân thể lúc này lại mất đi chỗ dựa, ngã mạnh về phía sau. . .
Tử Duệ từ phía sau đúng lúc vươn tay ra, Thân thể của cô rơi vào vòng tay hắn.
“Để anh xem xem, có bị thương chỗ nào không?”, Tử Duệ quan tâm mà sốt ruột hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là huých nhẹ một cái thôi, không đau”, Ân Tịch vội vàng giải thích.
Hắn hôn lên vết thương trên trán của cô, chỗ đó còn nổi lên một cái u nhỏ nhỏ, nhìn cô cố chấp kiên cường, trong mắt hay trong lòng hắn đều đau.
Ân Tịch yên lặng đón nhận cái hôn của hắn, có hắn như vậy, dù lại càng đau hơn, cô cũng có thể chấp nhận.
Hắn kéo tay cô, cẩn thận ngồi lên sofa, hắn lập tức lấy ra nước khử trùng và bông băng, nhẹ nhàng mà thoa vào miệng vết thương. . .
Khóe mắt Ân Tịch lại một trận chua xót, ngay sau đó cô gắt gao ôm lấy Tử Duệ.
“Làm sao vậy? Có phải rất đau hay không?”.
Thấy cô đột nhiên nhào vào lòng mình, hắn liền thấy vui vẻ lại trìu mến.
Ân Tịch dùng sức lắc đầu, “Tử Duệ, đừng đối với em quá tốt như vậy, được không?”
“Vì sao chứ? Em không vui sao? Hay vẫn là anh làm cho em thấy sợ hãi?”, trái tim Tử Duệ mạnh mẽ trầm xuống, lúc này hắn sợ nhất chính là Ân Tịch vẫn không thể chấp nhận yêu hắn.
“Em cảm thấy em rất hạnh phúc, hạnh phúc quá, em sợ em sẽ giữ nó không được”.
“Đứa ngốc, em không cần phải giữ nó, vì vĩnh viễn nó sẽ không chạy mất, chỉ cần có Thân Tử Duệ ở đây, sẽ có hứa Ân Tịch hạnh phúc ở đây, được không?”, Hắn sủng ái vỗ về khuôn mặt của cô, tay nhẹ nhàng lau khóe mắt của cô.
Ân Tịch vươn tay, cũng vỗ về khuôn mặt hắn, cảm nhận hắn tồn tại.
Hắn nhìn vào trong đôi mắt trong suốt của cô, thấy được bóng dáng chính mình, đang đắm chìm trong hạnh phúc. . .
————————————————————–
Biệt thự Thân gia bài trí lại càng đơn giản hơn, tất cả đều vì lo lắng cho đôi mắt của Ân Tịch.
Trở lại thành phố F, trong lòng Ân Tịch vẫn có chút kích động nho nhỏ, Hạ Vũ vẫn thường xuyên đến thăm cô, thậm chí còn mang theo tin vui cô ấy có em bé, Ân Tịch vui vẻ mà chúc phúc cho cô ấy.
Tất cả hạnh phúc này, đến quá nhanh, nhanh đến mức khiến cô có chút không chịu nổi.
Mỗi ngày vào bữa cơm chiều, Tử Duệ đều đúng giờ có mặt ở nhà cùng cô và Tiểu Ức ăn cơm. Trên bàn cơm, cô luôn nghe được tiếng cười khanh khách vui vẻ của Tiểu Ức.
Sau bữa cơm chiều, Tiểu Ức luôn ầm ĩ muốn baba cùng con bé chơi này chơi kia, Thân Tử Duệ hoàn toàn trở thành một “người đàn ông bé nhỏ” làm bà vú, cùng con gái chơi trò rượt bắt, cùng con gái chơi trò xếp gỗ. . .
Thế nhưng có một chuyện đặc biệt làm cho hắn đau đầu, chính là con bé giống như kẹo đường dẻo dính chặt và trên giường hai người họ, nếu không cho con bé ngủ cùng, nó liền ủy khuất mà mở to đôi mắt, muốn khóc mà nói, “Có phải baba không thích Tiểu Ức hay không? Có phải Tiểu Ức không thể làm baba vui vẻ hay không?”
Bộ dạng nhỏ bé vừa khóc này, Thân Tử Duệ thất bại lại đau đầu muốn nứt ra, hắn phải bắt con giái bảo bối làm gì được bây giờ?
________________________________
Tiểu Ức kỳ thật rất dũng cảm, nhưng là hiện tại, nó có baba, có thể cùng baba và mẹ ngủ một giường, chính là chuyện thực hạnh phúc, cho nên nó muốn cho phần hạnh phúc này vĩnh viễn cứ như vậy mà kéo dài.
Ân Tịch thản nhiên mỉm cười, cùng con gái nằm ở trên giường, tựa hồ cũng cam chịu .
Thân Tử Duệ lại khó chịu a, nhìn thấy người con gái mà mình yêu thương, nũng nịu nằm ở trên giường, cũng không có thể giữ lấy, thân thể hắn sớm không thể nín được, rồi lại không thể làm cho Tiểu Ức khó chịu.
Hắn nằm ở bên kia của Tiểu Ức, kể truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn cho nó nghe, Tiểu Ức nghe nghe liền ngủ mất, hắn nhẹ giọng gọi hai tiếng "Tiểu Ức" , thấy nó không có đáp lại, nói vậy đã ngủ say.
Hắn lộ ra nụ cười xấu xa, đem Tiểu Ức bế dậy, hướng một gian phòng khác đi đến, sau đó đóng cửa. . . . . .
Cơ hồ là ba chân bốn cẳng mà chạy đến phòng Ân Tịch, chuyện này thật sự không thể trách hắn vội vã, có trời đất chứng kiến, Thân Tử Huệ hắn đã muốn ba năm không có chạm qua đàn bà, thời kì sinh lý của Ân Tịch đã qua, hắn thế nào còn có thể nhịn nữa chứ.
Hắn cơ hồ là mang theo ánh mắt "đói khát" nhìn Ân Tịch, Ân Tịch nghe được tiếng bước chân của hắn, vươn tay muốn vuốt ve mặt hắn, tay cô mới vừa duỗi ra, đã bị hắn túm lấy, hắn xoay người một cái, đem Ân Tịch đặt ở dưới thân, làm cho cô gắt gao dán vào người mình.
"Tiểu Ức tỉnh lại, không thấy chúng ta bên người, hẳn là sẽ sợ hãi đi!" Ân Tịch còn không quên nhắc nhở hắn.
"Anh mặc kệ, hiện tại là thời gian của chúng ta, anh muốn, anh muốn, anh muốn. . . . . ." Hắn giống như một đứa trẻ, tham lam mà mút lấy.
Không đợi Ân Tịch nói nữa, hắn dĩ nhiên đã hôn chặt lấy môi cô.
Rất nhanh, Ân Tịch cũng bị hắn kích thích, chủ động mà phối hợp hắn.
Hai người cởi quần áo trên người xuống, dùng bản năng nguyên thủy nhất để tiếp xúc, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của đối phương hòa vào nhau.
Miệng của hắn cắn nụ hoa phấn hồng của cô, còn thỉnh thoảng mút vào , động tác như vậy kích thích mỗi nơi mẫn cảm của Ân Tịch, nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng.
Tay hắn thỏa thuê mà khiêu khích thân thể của cô, thẳng đến ngón tay hắn tham tiến vào nơi tư mật của cô, phát hiện cô đã hoàn toàn chuẩn bị tốt lắm, hắn mới dùng sức một cái, tiến vào thân thể của cô, hai người đồng thời phát ra thanh âm thỏa mãn, đặc biệt là Thân Tử Duệ.
Thân thể hắn tựa như cá gặp nước, không bao giờ . . . nữa phải khống chế mà du ngoạn ở bên trong, dùng sức va chạm vào cô, khi thì nhẹ nhàng chậm rãi, khi thì mãnh liệt tà ác, Ân Tịch ở dưới người hắn, phát ra một trận một lại trận thở tiếng gấp, phối hợp với tiếng gầm nhẹ của hắn, trong phòng, một mảnh xuân sắc . . . . . .
Thẳng đến tinh bì lực tẫn (sức cùng lực kiệt) >o
Thời tiết thành phố F, vài ngày trước còn đậm sương mù, hôm nay lại được trời xanh mây trắng, Ân Tịch có thể nghe thấy vị tươi mát trong không khí.
“Mẹ, mẹ. . . Rất nhiều rất nhiều hoa bách hợp, thật xinh đẹp, giống như một ngọn núi tuyết vậy”, Tiểu Ức lôi kéo tay mẹ, cười vui vẻ.
“Ừ, con cẩn thận, đi chậm một chút!”, Ân Tịch vui vẻ mà lo lắng.
Lại trở lại thành phố F, cô phải đối mặt với rất nhiều chuyện, khi đó cô lựa chọn chạy trốn khỏi người và mọi chuyện, những thứ này lại một lần nãu xuất hiện trước mặt cô, những đau đớn này, cô vừa nghĩ đến vẫn không thể buông được.
“Ân Tịch, đừng suy nghĩ nhiều, không cần phải lo lắng, tất cả hãy để anh suy nghĩ, để anh lo lắng, được chứ?”, Tử Duệ giống như nhìn ra được bất an trong lòng cô.
“Tử Duệ, em rất sợ. . .”
“Có anh ở đây, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, đừng sợ! Dù ngày tận thế đến anh cũng muốn em nằm trong vòng tay anh”. Hắn ôm cô vào lòng mình, ngửi thấy mùi hương của cô, nhìn vườn hoa bách hợp kia, nhìn Tiểu Ức ở giữa vườn hoa vẻ mặt tươi cười nở rộ, còn có Ân Tịch trong lòng hắn, hắn cảm thấy cả thế giới này chỉ có hắn là hạnh phúc nhất.
Ngây ngốc mà cười nhưng lại kìm lòng không được mà bộc lộ ra.
Hắn nắm tay cô đi vào biệt thự Thân gia, nói cho cô rằng tất cả những bài trí đều giống hệt như lúc cô chưa đi.
Ân Tịch từng bước từng bước quen thuộc, lấy tay vuốt ve, Tử Duệ muốn đỡ cô, cô chỉ mỉm cười lắc đầu, tất cả những thứ này cô muốn quen thuộc để đi, cô không muốn bản Thân trở thành gánh nặng của Tử Duệ, tự mình có thể giải quyết cô đều muốn bản Thân tự học lấy.
Tử Duệ biết Ân Tịch rất mạnh mẽ, cũng không ngăn cản mà đi bên cạnh cô, nhìn cô đi từng chỗ một, đều cẩn thận như vậy. . . Trong lòng lại ẩn ẩn đau.
“Rầm” một tiếng vang lên, Ân Tịch chịu đựng đau đớn không phát ra tiếng nào, nhưng Thân thể lúc này lại mất đi chỗ dựa, ngã mạnh về phía sau. . .
Tử Duệ từ phía sau đúng lúc vươn tay ra, Thân thể của cô rơi vào vòng tay hắn.
“Để anh xem xem, có bị thương chỗ nào không?”, Tử Duệ quan tâm mà sốt ruột hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là huých nhẹ một cái thôi, không đau”, Ân Tịch vội vàng giải thích.
Hắn hôn lên vết thương trên trán của cô, chỗ đó còn nổi lên một cái u nhỏ nhỏ, nhìn cô cố chấp kiên cường, trong mắt hay trong lòng hắn đều đau.
Ân Tịch yên lặng đón nhận cái hôn của hắn, có hắn như vậy, dù lại càng đau hơn, cô cũng có thể chấp nhận.
Hắn kéo tay cô, cẩn thận ngồi lên sofa, hắn lập tức lấy ra nước khử trùng và bông băng, nhẹ nhàng mà thoa vào miệng vết thương. . .
Khóe mắt Ân Tịch lại một trận chua xót, ngay sau đó cô gắt gao ôm lấy Tử Duệ.
“Làm sao vậy? Có phải rất đau hay không?”.
Thấy cô đột nhiên nhào vào lòng mình, hắn liền thấy vui vẻ lại trìu mến.
Ân Tịch dùng sức lắc đầu, “Tử Duệ, đừng đối với em quá tốt như vậy, được không?”
“Vì sao chứ? Em không vui sao? Hay vẫn là anh làm cho em thấy sợ hãi?”, trái tim Tử Duệ mạnh mẽ trầm xuống, lúc này hắn sợ nhất chính là Ân Tịch vẫn không thể chấp nhận yêu hắn.
“Em cảm thấy em rất hạnh phúc, hạnh phúc quá, em sợ em sẽ giữ nó không được”.
“Đứa ngốc, em không cần phải giữ nó, vì vĩnh viễn nó sẽ không chạy mất, chỉ cần có Thân Tử Duệ ở đây, sẽ có hứa Ân Tịch hạnh phúc ở đây, được không?”, Hắn sủng ái vỗ về khuôn mặt của cô, tay nhẹ nhàng lau khóe mắt của cô.
Ân Tịch vươn tay, cũng vỗ về khuôn mặt hắn, cảm nhận hắn tồn tại.
Hắn nhìn vào trong đôi mắt trong suốt của cô, thấy được bóng dáng chính mình, đang đắm chìm trong hạnh phúc. . .
————————————————————–
Biệt thự Thân gia bài trí lại càng đơn giản hơn, tất cả đều vì lo lắng cho đôi mắt của Ân Tịch.
Trở lại thành phố F, trong lòng Ân Tịch vẫn có chút kích động nho nhỏ, Hạ Vũ vẫn thường xuyên đến thăm cô, thậm chí còn mang theo tin vui cô ấy có em bé, Ân Tịch vui vẻ mà chúc phúc cho cô ấy.
Tất cả hạnh phúc này, đến quá nhanh, nhanh đến mức khiến cô có chút không chịu nổi.
Mỗi ngày vào bữa cơm chiều, Tử Duệ đều đúng giờ có mặt ở nhà cùng cô và Tiểu Ức ăn cơm. Trên bàn cơm, cô luôn nghe được tiếng cười khanh khách vui vẻ của Tiểu Ức.
Sau bữa cơm chiều, Tiểu Ức luôn ầm ĩ muốn baba cùng con bé chơi này chơi kia, Thân Tử Duệ hoàn toàn trở thành một “người đàn ông bé nhỏ” làm bà vú, cùng con gái chơi trò rượt bắt, cùng con gái chơi trò xếp gỗ. . .
Thế nhưng có một chuyện đặc biệt làm cho hắn đau đầu, chính là con bé giống như kẹo đường dẻo dính chặt và trên giường hai người họ, nếu không cho con bé ngủ cùng, nó liền ủy khuất mà mở to đôi mắt, muốn khóc mà nói, “Có phải baba không thích Tiểu Ức hay không? Có phải Tiểu Ức không thể làm baba vui vẻ hay không?”
Bộ dạng nhỏ bé vừa khóc này, Thân Tử Duệ thất bại lại đau đầu muốn nứt ra, hắn phải bắt con giái bảo bối làm gì được bây giờ?
________________________________
Tiểu Ức kỳ thật rất dũng cảm, nhưng là hiện tại, nó có baba, có thể cùng baba và mẹ ngủ một giường, chính là chuyện thực hạnh phúc, cho nên nó muốn cho phần hạnh phúc này vĩnh viễn cứ như vậy mà kéo dài.
Ân Tịch thản nhiên mỉm cười, cùng con gái nằm ở trên giường, tựa hồ cũng cam chịu .
Thân Tử Duệ lại khó chịu a, nhìn thấy người con gái mà mình yêu thương, nũng nịu nằm ở trên giường, cũng không có thể giữ lấy, thân thể hắn sớm không thể nín được, rồi lại không thể làm cho Tiểu Ức khó chịu.
Hắn nằm ở bên kia của Tiểu Ức, kể truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn cho nó nghe, Tiểu Ức nghe nghe liền ngủ mất, hắn nhẹ giọng gọi hai tiếng "Tiểu Ức" , thấy nó không có đáp lại, nói vậy đã ngủ say.
Hắn lộ ra nụ cười xấu xa, đem Tiểu Ức bế dậy, hướng một gian phòng khác đi đến, sau đó đóng cửa. . . . . .
Cơ hồ là ba chân bốn cẳng mà chạy đến phòng Ân Tịch, chuyện này thật sự không thể trách hắn vội vã, có trời đất chứng kiến, Thân Tử Huệ hắn đã muốn ba năm không có chạm qua đàn bà, thời kì sinh lý của Ân Tịch đã qua, hắn thế nào còn có thể nhịn nữa chứ.
Hắn cơ hồ là mang theo ánh mắt "đói khát" nhìn Ân Tịch, Ân Tịch nghe được tiếng bước chân của hắn, vươn tay muốn vuốt ve mặt hắn, tay cô mới vừa duỗi ra, đã bị hắn túm lấy, hắn xoay người một cái, đem Ân Tịch đặt ở dưới thân, làm cho cô gắt gao dán vào người mình.
"Tiểu Ức tỉnh lại, không thấy chúng ta bên người, hẳn là sẽ sợ hãi đi!" Ân Tịch còn không quên nhắc nhở hắn.
"Anh mặc kệ, hiện tại là thời gian của chúng ta, anh muốn, anh muốn, anh muốn. . . . . ." Hắn giống như một đứa trẻ, tham lam mà mút lấy.
Không đợi Ân Tịch nói nữa, hắn dĩ nhiên đã hôn chặt lấy môi cô.
Rất nhanh, Ân Tịch cũng bị hắn kích thích, chủ động mà phối hợp hắn.
Hai người cởi quần áo trên người xuống, dùng bản năng nguyên thủy nhất để tiếp xúc, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của đối phương hòa vào nhau.
Miệng của hắn cắn nụ hoa phấn hồng của cô, còn thỉnh thoảng mút vào , động tác như vậy kích thích mỗi nơi mẫn cảm của Ân Tịch, nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng.
Tay hắn thỏa thuê mà khiêu khích thân thể của cô, thẳng đến ngón tay hắn tham tiến vào nơi tư mật của cô, phát hiện cô đã hoàn toàn chuẩn bị tốt lắm, hắn mới dùng sức một cái, tiến vào thân thể của cô, hai người đồng thời phát ra thanh âm thỏa mãn, đặc biệt là Thân Tử Duệ.
Thân thể hắn tựa như cá gặp nước, không bao giờ . . . nữa phải khống chế mà du ngoạn ở bên trong, dùng sức va chạm vào cô, khi thì nhẹ nhàng chậm rãi, khi thì mãnh liệt tà ác, Ân Tịch ở dưới người hắn, phát ra một trận một lại trận thở tiếng gấp, phối hợp với tiếng gầm nhẹ của hắn, trong phòng, một mảnh xuân sắc . . . . . .
Thẳng đến tinh bì lực tẫn (sức cùng lực kiệt) >o
Tác giả :
Sơ Thần