Người Tình Dĩ Vãng
Chương 1
Chia tay với vùng đồi núi thơ mộng và trữ tình, chiếc xe chở đoàn khách du lịch chầm chậm lăn bánh trong tâm trạng còn đầy luyến tiếc.
Nhìn từng người khách, Mẫn Nghi thấy rõ gương mặt, đôi mắt người nào cũng ánh lên niềm vui và sung sướng sau chuyến du lịch của mình. Dường như ai cũng đã rũ bỏ hết tất cả những âu lo phiền muộn, bởi vì trong đôi măt họ, Mẫn Nghi chỉ còn thấy những ánh mắt long lanh sáng, ánh mắt thỏa mãn vui cười.
Là một hướng dẫn viên du lịch như Mẫn Nghi, điều làm cho nàng vui thích nhất là được đem tất cả những kiến thức của mình phục vụ mọi người. Và điều làm cho nàng hài lòng nhất là sau mỗi chuyến dẫn đoàn về, nàng bắt gặp những gương mặt và ánh mắt thỏa mãn của từng người khách.
Chiếc xe vẫn nhẹ nhàng êm ái lướt nhanh trên đường. Từng hàng thông và những thảm cỏ xanh mượt lần lượt bị bỏ lại phía sau và dường như chúng cũng cố vươn bàn tay bé nhỏ của mình để vẫy chào mọi người.
Một lần nữa, Mẫn Nghi lại lướt nhìn qua từng người khách, nàng đóan rằng ai cũng mong sớm về nhà và nhất định họ sẽ kể lại cho người thân nghe về chuyến du lịch kỳ thú của mình một cách hả hê.
Hơn cả họ, nàng mong cho xe chạy nhanh hơn để được mau tới nhà. Lòng nàng cảm thấy vô cùng rộn rã khi nghĩ tới lúc được gặp anh.
Bội Phong, nàng thầm gọi tên anh một cách tha thiết. Đã hơn năm tháng rồi, nàng và anh chưa được gặp nhau. Anh cũng là một hướng dẫn viên du lịch như nàng. Những tour du lịch cứ liên tục vây lấy hai người. Hễ nàng vừa về thì anh lại đi và ngược lại, kéo dài cả nửa năm nay. Họ chỉ gặp nhau qua những cú điện thoại vội vã hỏi thăm và dặn dò những điều mà những ngườiyêu nhau thường lo lắng cho nhau.
nôn
Sở dĩ nàng có tâm trạng nôn nao là vì sau chuyến đi này, cả anh và nàng đều được nghỉ phép và mấy hôm trước, anh đã gọi điện thoại báo tin cho nàng biết. Và giọng anh ngập ngừng bảo rằng: " Mẫn Nghi! Anh rất mong sớm được gặp lại em, vì anh có chuyện quan trọng muốn nói với em". Lúc đó, nàng đã nũng nịu buộc anh phải noí ra liền, nhưng Bội Phong vẫn kiên quyết.
Anh bảo điều này rất quan trọng, bao giờ gặp nàng thì anh mới noí. Mấy hôm nay, Mẫn Nghi cứ suy nghĩ mãi về câu chuyện quan trọng của anh. Và nàng mỉm cười, nghĩ thầm: Có lẽ anh ấy muốn noí lời cầu hôn với nàng chăng? Vì họ đã yêu nhau gần năm năm rồi.
Nghĩ tới chuyện được làm vợ Bội Phong, nàng cảm thấy e thẹn và nóng bừng hai má, nhưng lòng cảm thấy thật hãnh diện và sung sướng. Vì nàng là một cô gái mồ côi, xuất thân từ cô nhi viện, không biết thân nhân, lý lịch của mình ra sao. Nàng cũng không biết là cha mẹ nàng còn sống hay đã chết.
Còn anh là một thanh niêm đẹp trai, hào hoa phong nhã, con của một gia đình giàu và có tiếng tăm. Khi xưa, lúc nàng yêu anh, vài người bạn lấy làm áy náy cho nàng và cũng có vài lời khuyên chân thành với nàng rằng, Bội Phong không phải là mẫu đàn ông chung thủy. Anh thích săn đón và sống phiêu lưu với những cuộc tình, nhất là với những cô gái đẹp. Có người còn bảo đã từng nghe Bội Phong tuyên bố rằng, những cuộc tình đã đi qua đời anh hơn hă/n cả tuổi đời của anh.
Lúc đầu, Mẫn Nghi cũng hơi lo lắng, nhưng đã nhiều năm quen nhau, nàng không bắt gặp ở anh có một chút nào gian dối hay lường gạt nàng. Ngược lại, anh rất quan tâm lo lắng cho nàng, điều đó làm cho nàng rất yên tâm và yêu quí anh hơn.
Có điều làm cho nàng cảm thấy hơi buồn là đã ngần ấy năm yêu nhau mà anh và nàng không được gần gũi là bao. Vì nghề hướng dẫn viên là thế đó, sống ở khách sạn, phòng trọ nhiều hơn ở nhà mình, gần gũi với khách hàng hơn là người yêu.
Có đôi khi vào những ngày nghỉ cuối tuần, nhìn những đôi tình nhân chở nhau rồi âu yếm dìu nhau trên đường, lòng nàng cảm thấy buồn và ganh tị.
Còn nàng và anh lắm lúc gặp nhau noí chưa hết chuyện, điện thoại cầm tay đã réo vang. Thế là cả hai phải miễn cưỡng chia tay để mỗi người trở về với công việc của mình. Nghĩ đến đó nàng thấy tội nghiệp cho anh vô cùng và để bù đắp cho sự thiệt thòi đó, nàng đã yêu anh hêt mình.
Nàng sống độc thân, không có thân nhân, nên tất cả tình cảm, nàng đều dành cho anh. Và nàng lại có suy nghĩ là nếu sau này làm vợ anh, dù rất yêu nghề, nhưng nàng nhất định sẽ xin chuyển công tác để được gần gũi và lo lắng cho anh hơn.
Nàng luôn luôn mơ ước và hoài bão, anh sẽ là một người chồng tốt, là chỗ dựa vũng chắc suốt đời cho nàng. Còn nàng sẽ cố phấn đấu để làm một người vợ tố t. Nghĩ tới ngày được sống bên anh, nàng cảm thấy thật ấm lòng.
Chiếc xe vẫn lao nhanh một cách yên bình. Hai bên đường bây giờ là những thửa ruộng lúa đang trổ đòng xanh mượt như một tấm thảm nhung trải dài tưởng chừng như đến tận chân trời.
Nàng đẩy kính xe lên, cơn gió như được dịp ào vào, mang theo hương lúa thơm ngát làm ngây ngất lòn g nàng. Gió vờn trên má nàng, đùa giỡn trên mái tóc và dường như chúng cố tình ướp hương lúa thơm ngát vào mái tóc buông dài mềm mại của nàng.
Mẫn Nghi hít thật sâu để tận hưởng cái không khí trong lành. Nàng thấy thật sảng khoái và thanh thản. Gió mát làm nàng cảm thấy cơn buồn ngủ đang len lỏi vào từng tế bào. Nàng dựa vào ghế và thiếp đi. Cơn buồn ngủ đến với nàng thật dễ dàng. Chiếc xe vẫn lướt đi êm như ru.
Trong giấc ngủ, nàng mơ thấy mình đang mặc chiếc áo cưới màu trắng trông tuyệt đẹp. Đầu đội vòng hoa cưới, đang nghiêm trang đứng trước mặt vị linh mục, bên cạnh là Bội Phong. Anh ân cần nắm tay nàng và đưa chiếc nhẫn cưới bằng kim cương óng ánh lên. Khi anh chuẩn bị lồng chiếc nhẫn vào ngón tay nàng, thì bỗng đâu xuất hiện một cô gái đẹp cũng đang măc. áo cưới như nàng. Cô ta bước đến bên Bội Phong, cặp lấy tay anh và chìa ngón tay ra trước sự ngỡ ngàng của nàng. Không một chút lúng túng, Bội Phong thản nhiên quay sang cô gái và trân trọng đeo chiếc nhẫn vào tay cô gái lạ, chiếc nhẫn lồng vào ngón tay vừa vặn như khuôn. Thế rồi cả hai âu yếm hôn nhau, rồi tươi cười dìu nhau ra khỏi giáo đường dưới những cơn mưa hoa, mà không màng gì đến Mẫn Nghi. Nàng đứng chết trân vì sự việc diễn ra quá đột ngột và dường như Bội Phong không hề quan tâm hay nhớ đến sự có mặt của nàng. Đến khi dáng của Bội Phong và cô gái đã khuất sau cánh cửa lớn của nhà thờ, nàng mới quỵ xuống và hét lên:
- Bội Phong! Anh đừng đi. Hãy ở lại với em.
- Bửu Phong! Em là Mẫn Nghi của anh đây mà.
Qúa đau khổ, nàng đã gục xuống.
Chiếc xe bị xóc mạnh vì một ổ gà lớn làm cho Mẫn Nghi choàng tỉnh giấc. Nàng ngơ ngác và cảm thấy hai mắt mình ướt lệ. Một cơn gió thốc vào cửa xe giúp cho Mẫn Nghi tỉnh táo hơn. Sau một phút bấn loạn, nàng đã tỉnh, thở ra nhẹ nhõm và buông lời:
- Thì ra mình đang nằm mơ. lạy trời!
Nàng đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Giấc mơ kỳ lạ làm cho nàng cảm thấy kém vui, nhưng nàng tự an ủi mình, đó chỉ là một giấc mơ thôi mà.
Chiếc xe vẫn nhẹ nhàng lướt nhanh trên đường.
Nhìn từng người khách, Mẫn Nghi thấy rõ gương mặt, đôi mắt người nào cũng ánh lên niềm vui và sung sướng sau chuyến du lịch của mình. Dường như ai cũng đã rũ bỏ hết tất cả những âu lo phiền muộn, bởi vì trong đôi măt họ, Mẫn Nghi chỉ còn thấy những ánh mắt long lanh sáng, ánh mắt thỏa mãn vui cười.
Là một hướng dẫn viên du lịch như Mẫn Nghi, điều làm cho nàng vui thích nhất là được đem tất cả những kiến thức của mình phục vụ mọi người. Và điều làm cho nàng hài lòng nhất là sau mỗi chuyến dẫn đoàn về, nàng bắt gặp những gương mặt và ánh mắt thỏa mãn của từng người khách.
Chiếc xe vẫn nhẹ nhàng êm ái lướt nhanh trên đường. Từng hàng thông và những thảm cỏ xanh mượt lần lượt bị bỏ lại phía sau và dường như chúng cũng cố vươn bàn tay bé nhỏ của mình để vẫy chào mọi người.
Một lần nữa, Mẫn Nghi lại lướt nhìn qua từng người khách, nàng đóan rằng ai cũng mong sớm về nhà và nhất định họ sẽ kể lại cho người thân nghe về chuyến du lịch kỳ thú của mình một cách hả hê.
Hơn cả họ, nàng mong cho xe chạy nhanh hơn để được mau tới nhà. Lòng nàng cảm thấy vô cùng rộn rã khi nghĩ tới lúc được gặp anh.
Bội Phong, nàng thầm gọi tên anh một cách tha thiết. Đã hơn năm tháng rồi, nàng và anh chưa được gặp nhau. Anh cũng là một hướng dẫn viên du lịch như nàng. Những tour du lịch cứ liên tục vây lấy hai người. Hễ nàng vừa về thì anh lại đi và ngược lại, kéo dài cả nửa năm nay. Họ chỉ gặp nhau qua những cú điện thoại vội vã hỏi thăm và dặn dò những điều mà những ngườiyêu nhau thường lo lắng cho nhau.
nôn
Sở dĩ nàng có tâm trạng nôn nao là vì sau chuyến đi này, cả anh và nàng đều được nghỉ phép và mấy hôm trước, anh đã gọi điện thoại báo tin cho nàng biết. Và giọng anh ngập ngừng bảo rằng: " Mẫn Nghi! Anh rất mong sớm được gặp lại em, vì anh có chuyện quan trọng muốn nói với em". Lúc đó, nàng đã nũng nịu buộc anh phải noí ra liền, nhưng Bội Phong vẫn kiên quyết.
Anh bảo điều này rất quan trọng, bao giờ gặp nàng thì anh mới noí. Mấy hôm nay, Mẫn Nghi cứ suy nghĩ mãi về câu chuyện quan trọng của anh. Và nàng mỉm cười, nghĩ thầm: Có lẽ anh ấy muốn noí lời cầu hôn với nàng chăng? Vì họ đã yêu nhau gần năm năm rồi.
Nghĩ tới chuyện được làm vợ Bội Phong, nàng cảm thấy e thẹn và nóng bừng hai má, nhưng lòng cảm thấy thật hãnh diện và sung sướng. Vì nàng là một cô gái mồ côi, xuất thân từ cô nhi viện, không biết thân nhân, lý lịch của mình ra sao. Nàng cũng không biết là cha mẹ nàng còn sống hay đã chết.
Còn anh là một thanh niêm đẹp trai, hào hoa phong nhã, con của một gia đình giàu và có tiếng tăm. Khi xưa, lúc nàng yêu anh, vài người bạn lấy làm áy náy cho nàng và cũng có vài lời khuyên chân thành với nàng rằng, Bội Phong không phải là mẫu đàn ông chung thủy. Anh thích săn đón và sống phiêu lưu với những cuộc tình, nhất là với những cô gái đẹp. Có người còn bảo đã từng nghe Bội Phong tuyên bố rằng, những cuộc tình đã đi qua đời anh hơn hă/n cả tuổi đời của anh.
Lúc đầu, Mẫn Nghi cũng hơi lo lắng, nhưng đã nhiều năm quen nhau, nàng không bắt gặp ở anh có một chút nào gian dối hay lường gạt nàng. Ngược lại, anh rất quan tâm lo lắng cho nàng, điều đó làm cho nàng rất yên tâm và yêu quí anh hơn.
Có điều làm cho nàng cảm thấy hơi buồn là đã ngần ấy năm yêu nhau mà anh và nàng không được gần gũi là bao. Vì nghề hướng dẫn viên là thế đó, sống ở khách sạn, phòng trọ nhiều hơn ở nhà mình, gần gũi với khách hàng hơn là người yêu.
Có đôi khi vào những ngày nghỉ cuối tuần, nhìn những đôi tình nhân chở nhau rồi âu yếm dìu nhau trên đường, lòng nàng cảm thấy buồn và ganh tị.
Còn nàng và anh lắm lúc gặp nhau noí chưa hết chuyện, điện thoại cầm tay đã réo vang. Thế là cả hai phải miễn cưỡng chia tay để mỗi người trở về với công việc của mình. Nghĩ đến đó nàng thấy tội nghiệp cho anh vô cùng và để bù đắp cho sự thiệt thòi đó, nàng đã yêu anh hêt mình.
Nàng sống độc thân, không có thân nhân, nên tất cả tình cảm, nàng đều dành cho anh. Và nàng lại có suy nghĩ là nếu sau này làm vợ anh, dù rất yêu nghề, nhưng nàng nhất định sẽ xin chuyển công tác để được gần gũi và lo lắng cho anh hơn.
Nàng luôn luôn mơ ước và hoài bão, anh sẽ là một người chồng tốt, là chỗ dựa vũng chắc suốt đời cho nàng. Còn nàng sẽ cố phấn đấu để làm một người vợ tố t. Nghĩ tới ngày được sống bên anh, nàng cảm thấy thật ấm lòng.
Chiếc xe vẫn lao nhanh một cách yên bình. Hai bên đường bây giờ là những thửa ruộng lúa đang trổ đòng xanh mượt như một tấm thảm nhung trải dài tưởng chừng như đến tận chân trời.
Nàng đẩy kính xe lên, cơn gió như được dịp ào vào, mang theo hương lúa thơm ngát làm ngây ngất lòn g nàng. Gió vờn trên má nàng, đùa giỡn trên mái tóc và dường như chúng cố tình ướp hương lúa thơm ngát vào mái tóc buông dài mềm mại của nàng.
Mẫn Nghi hít thật sâu để tận hưởng cái không khí trong lành. Nàng thấy thật sảng khoái và thanh thản. Gió mát làm nàng cảm thấy cơn buồn ngủ đang len lỏi vào từng tế bào. Nàng dựa vào ghế và thiếp đi. Cơn buồn ngủ đến với nàng thật dễ dàng. Chiếc xe vẫn lướt đi êm như ru.
Trong giấc ngủ, nàng mơ thấy mình đang mặc chiếc áo cưới màu trắng trông tuyệt đẹp. Đầu đội vòng hoa cưới, đang nghiêm trang đứng trước mặt vị linh mục, bên cạnh là Bội Phong. Anh ân cần nắm tay nàng và đưa chiếc nhẫn cưới bằng kim cương óng ánh lên. Khi anh chuẩn bị lồng chiếc nhẫn vào ngón tay nàng, thì bỗng đâu xuất hiện một cô gái đẹp cũng đang măc. áo cưới như nàng. Cô ta bước đến bên Bội Phong, cặp lấy tay anh và chìa ngón tay ra trước sự ngỡ ngàng của nàng. Không một chút lúng túng, Bội Phong thản nhiên quay sang cô gái và trân trọng đeo chiếc nhẫn vào tay cô gái lạ, chiếc nhẫn lồng vào ngón tay vừa vặn như khuôn. Thế rồi cả hai âu yếm hôn nhau, rồi tươi cười dìu nhau ra khỏi giáo đường dưới những cơn mưa hoa, mà không màng gì đến Mẫn Nghi. Nàng đứng chết trân vì sự việc diễn ra quá đột ngột và dường như Bội Phong không hề quan tâm hay nhớ đến sự có mặt của nàng. Đến khi dáng của Bội Phong và cô gái đã khuất sau cánh cửa lớn của nhà thờ, nàng mới quỵ xuống và hét lên:
- Bội Phong! Anh đừng đi. Hãy ở lại với em.
- Bửu Phong! Em là Mẫn Nghi của anh đây mà.
Qúa đau khổ, nàng đã gục xuống.
Chiếc xe bị xóc mạnh vì một ổ gà lớn làm cho Mẫn Nghi choàng tỉnh giấc. Nàng ngơ ngác và cảm thấy hai mắt mình ướt lệ. Một cơn gió thốc vào cửa xe giúp cho Mẫn Nghi tỉnh táo hơn. Sau một phút bấn loạn, nàng đã tỉnh, thở ra nhẹ nhõm và buông lời:
- Thì ra mình đang nằm mơ. lạy trời!
Nàng đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Giấc mơ kỳ lạ làm cho nàng cảm thấy kém vui, nhưng nàng tự an ủi mình, đó chỉ là một giấc mơ thôi mà.
Chiếc xe vẫn nhẹ nhàng lướt nhanh trên đường.
Tác giả :
Dạ Miên