Người Tình Của Hotboy
Chương 171: Làm thế nào để yêu (3)
Đường Dư khóc dở mếu dở mà gật đầu.
Trọng tài phất cờ, thổi còi, một đám người thất thểu lao đi.
Tô Niên Niên và Chúc Thành và mấy người hoàn toàn mất hết ý chứ, chạy chầm chậm ở đằng sau, quả thật giống như từ trong viện dưỡng lão ra ngoài đi bộ vậy.
Dần dần, khoảng cách trước sau càng lúc càng xa.
Nửa tiếng sau, đội ngũ đã tản ra lác đác không tìm thấy người nữa. Tô Niên Niên ở vị trí sau cùng, trong mười mấy người chạy phía trước dẫn đầu, có Cố Tử Thần, Trần Nguyên, Diệp Tinh Vũ, Đường Dư mấy người.
Một nam sinh vì dùng lực quá mạnh, không cẩn thận vấp vào đá bên đường mà ngã, trật cổ chân.
Cố Tử Thần cau mày, nhớ lại chân Tô Niên Niên.
Hôm đó cậu nhớ rất rõ, Tô Niên Niên có lẽ bị sái cổ chân.
Hai ngày này mặc dù cô không nói gì, nhưng có thể nhìn ra đi đường có chút không tự nhiên.
Maraton dài như thế, cô ấy có thể chạy được không?
Cậu nhìn bốn xung quanh, không ngoài dự liệu, cậu sẽ là quán quân của trận thi đấu này.
Nhưng cậu không muốn thắng.
Cậu nhớ lại lời Tô Niên Niên nói, thắng thua không phải quan trọng nhất, quan trọng là cả quá trình có vui hay không.
Nếu như bây giờ thắng, cậu lại giống như trận thi đấu bóng rổ tối qua, chẳng có chút vui sướng cảm nhận thắng lợi gì.
Nghĩ đến đó, cậu dừng bước, quay đầu chạy ngược về.
Trần Nguyên không hiểu hét lên hỏi cậu: “ Cậu đi đâu thế?”
Cố Tử Thần không trả lời, bóng dáng đã dần mất hút trong tầm mắt bọn họ.
---- ---
Tô Niên Niên vừa chạy vừa thở hổn hển, Chúc Thành cũng thở dốc từng cơn.
“ Lợn....lợn ca, còn bao lâu nữa có thể đến đích, mình sắp không trụ được nữa rồi........” Tô Niên Niên mệt nhoài nói.
Chúc Thành không còn hơi mà nói nữa, “ Mới chạy chưa đến một phần ba, ôi trời, không được nữa rồi, chúng ta nghỉ một lát đi.”
Mấy tên béo ở phía sau cùng giơ tay tán thành, mấy người ngồi ở bồn hoa bên đường nghỉ.
Mấy thầy giáo theo ở phía sau đội thi đấu nhìn không thuận mắt, lên trước thúc giục: “ Ai ya, mấy người các em mau lên, đều tụt lại sau cùng rồi, các em còn có chí tiến thủ hay không?”
Tô Niên Niên trong lòng lẩm bẩm: nếu như bọn họ có chí tiến thủ thì đã không chạy ở sau cùng rồi!
Từ phía xa, Cố Tử Thần nhìn thấy Tô Niên Niên ở trong đám đông.
Cô ngồi ở bồn hoa bên đường, trong tay còn cầm một chai coca, còn tay kia còn đón lấy chiếc xúc xích mà Chúc Thành đưa cho, ăn ngốn ngoám bộ dạng rất vui.
Cậu cũng đành bó tay mà thở dài, chạy về phía Tô Niên Niên.
“ Cố Tử Thần, sao anh lại ở đây?” Tô Niên Niên vừa cắn xúc xích vừa hỏi.
Cố Tử Thần mang theo vẻ chán ghét liếc mắt nhìn: “ Tô Niên Niên, cô là lợn à, mới chạy chưa được bao xa đã nghỉ rồi.” Tô Niên Niên liếc mắt oán trách đôi chân dài của Cố Tử Thần, anh ta chân dài thì rõ rồi, nhưng cô không thể so với anh ta được!
“ Tôi chỉ là một đứa béo yếu ớt, chạy không nổi..........”
Mấy nam sinh ở đó dưới ánh mắt dẫn dắt của Chúc Thành đã tự động rời đi, để lại Tô Niên Niên và Cố Tử Thần hai người.
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cổ chân của cô, hỏi: “ Chân còn đau không?”
Tô Niên Niên lắc đầu, thực ra hai ngày này đau càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng cô cảm thấy trong phạm vi vẫn còn có thể chịu được, nên không đi bệnh viện, cũng không nói cho bất cứ ai.
Cố Tử Thần quỳ gối xuống bên cạnh cô, chỉ có khuôn mặt xanh gầy, ngũ quan khôi ngô tuấn tú.
Giọng nói của cậu mang theo hơi lạnh trong gió, nhưng cũng lại có không ít ấm áp, “ Lên đi, tôi cõng cô.”
“ Bụp....” Tô Niên Niên run tay, chiếc xúc xích mới ăn được một nửa tự nhiên rơi xuống đất.
Trọng tài phất cờ, thổi còi, một đám người thất thểu lao đi.
Tô Niên Niên và Chúc Thành và mấy người hoàn toàn mất hết ý chứ, chạy chầm chậm ở đằng sau, quả thật giống như từ trong viện dưỡng lão ra ngoài đi bộ vậy.
Dần dần, khoảng cách trước sau càng lúc càng xa.
Nửa tiếng sau, đội ngũ đã tản ra lác đác không tìm thấy người nữa. Tô Niên Niên ở vị trí sau cùng, trong mười mấy người chạy phía trước dẫn đầu, có Cố Tử Thần, Trần Nguyên, Diệp Tinh Vũ, Đường Dư mấy người.
Một nam sinh vì dùng lực quá mạnh, không cẩn thận vấp vào đá bên đường mà ngã, trật cổ chân.
Cố Tử Thần cau mày, nhớ lại chân Tô Niên Niên.
Hôm đó cậu nhớ rất rõ, Tô Niên Niên có lẽ bị sái cổ chân.
Hai ngày này mặc dù cô không nói gì, nhưng có thể nhìn ra đi đường có chút không tự nhiên.
Maraton dài như thế, cô ấy có thể chạy được không?
Cậu nhìn bốn xung quanh, không ngoài dự liệu, cậu sẽ là quán quân của trận thi đấu này.
Nhưng cậu không muốn thắng.
Cậu nhớ lại lời Tô Niên Niên nói, thắng thua không phải quan trọng nhất, quan trọng là cả quá trình có vui hay không.
Nếu như bây giờ thắng, cậu lại giống như trận thi đấu bóng rổ tối qua, chẳng có chút vui sướng cảm nhận thắng lợi gì.
Nghĩ đến đó, cậu dừng bước, quay đầu chạy ngược về.
Trần Nguyên không hiểu hét lên hỏi cậu: “ Cậu đi đâu thế?”
Cố Tử Thần không trả lời, bóng dáng đã dần mất hút trong tầm mắt bọn họ.
---- ---
Tô Niên Niên vừa chạy vừa thở hổn hển, Chúc Thành cũng thở dốc từng cơn.
“ Lợn....lợn ca, còn bao lâu nữa có thể đến đích, mình sắp không trụ được nữa rồi........” Tô Niên Niên mệt nhoài nói.
Chúc Thành không còn hơi mà nói nữa, “ Mới chạy chưa đến một phần ba, ôi trời, không được nữa rồi, chúng ta nghỉ một lát đi.”
Mấy tên béo ở phía sau cùng giơ tay tán thành, mấy người ngồi ở bồn hoa bên đường nghỉ.
Mấy thầy giáo theo ở phía sau đội thi đấu nhìn không thuận mắt, lên trước thúc giục: “ Ai ya, mấy người các em mau lên, đều tụt lại sau cùng rồi, các em còn có chí tiến thủ hay không?”
Tô Niên Niên trong lòng lẩm bẩm: nếu như bọn họ có chí tiến thủ thì đã không chạy ở sau cùng rồi!
Từ phía xa, Cố Tử Thần nhìn thấy Tô Niên Niên ở trong đám đông.
Cô ngồi ở bồn hoa bên đường, trong tay còn cầm một chai coca, còn tay kia còn đón lấy chiếc xúc xích mà Chúc Thành đưa cho, ăn ngốn ngoám bộ dạng rất vui.
Cậu cũng đành bó tay mà thở dài, chạy về phía Tô Niên Niên.
“ Cố Tử Thần, sao anh lại ở đây?” Tô Niên Niên vừa cắn xúc xích vừa hỏi.
Cố Tử Thần mang theo vẻ chán ghét liếc mắt nhìn: “ Tô Niên Niên, cô là lợn à, mới chạy chưa được bao xa đã nghỉ rồi.” Tô Niên Niên liếc mắt oán trách đôi chân dài của Cố Tử Thần, anh ta chân dài thì rõ rồi, nhưng cô không thể so với anh ta được!
“ Tôi chỉ là một đứa béo yếu ớt, chạy không nổi..........”
Mấy nam sinh ở đó dưới ánh mắt dẫn dắt của Chúc Thành đã tự động rời đi, để lại Tô Niên Niên và Cố Tử Thần hai người.
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cổ chân của cô, hỏi: “ Chân còn đau không?”
Tô Niên Niên lắc đầu, thực ra hai ngày này đau càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng cô cảm thấy trong phạm vi vẫn còn có thể chịu được, nên không đi bệnh viện, cũng không nói cho bất cứ ai.
Cố Tử Thần quỳ gối xuống bên cạnh cô, chỉ có khuôn mặt xanh gầy, ngũ quan khôi ngô tuấn tú.
Giọng nói của cậu mang theo hơi lạnh trong gió, nhưng cũng lại có không ít ấm áp, “ Lên đi, tôi cõng cô.”
“ Bụp....” Tô Niên Niên run tay, chiếc xúc xích mới ăn được một nửa tự nhiên rơi xuống đất.
Tác giả :
Khuyết Danh