Người Tình Bóng Tối
Chương 12
Julian bước đi trên đường phố Luân Đôn nhộn nhịp như thể anh sở hữu cả thành phố và đêm tối, làm cho những người nhìn vào mặt anh cũng phải nhanh chóng tránh ra khỏi đường đi của anh. Vài người trong số họ nhận ra một con quái vật một cách bản năng, trong khi những người khác chỉ đơn giản hiểu rằng không khiêu khích một người đàn ông được sinh ra với đặc quyền và quyền lực là khôn ngoan, nhất là người lao mình trong bóng đêm với vẻ duyên dáng nguy hiểm của một kẻ săn mồi.
Khi một tên thư ký xanh xao vô tình đâm sầm vào vai anh khi anh ta lúi cúi ra khỏi văn phòng của mình ở Phố Threadneedle, tất cả những gì Julian có thể làm là nuốt lại một tiếng gẫm gừ. Anh biết anh nên nhẹ nhõm khi đám đông từ từ thưa thớt dần, nhưng ý nghĩ rằng tất cả bọn họ vội vã về nhà với cái lò sưởi ấm áp và vòng tay chào đón của những người thân yêu chỉ làm tăng thêm sự cáu kỉnh của anh. Anh thậm chí không côn cả sự bầu bạn với Cuthbert dù để có thể làm anh vui lên. Lá thư anh sai tên hầu mang đến nhà bạn mình sáng nay đã được trả lại cho anh với niêm phong còn nguyên.
Mặc dù tự do bước đi trên phố, anh cảm thấy như mình vẫn phải kéo theo những sợi dây xích từ hầm mộ sau lưng. Những lời chế nhạo của Duvalier chưa bao giờ ngừng ám ảnh anh.
Ngươi làm ta thất vọng, Jules. Ta đã mong đợi nhiều hơn từ ngươi. Ngươi không sẵn sàng trở thành một ma cà rồng, nhưng ngươi cũng không phảí là một người đàn ông.
Duvalier đã sai. Anh vừa là đàn ông vừa là ma ca rồng và bị nguyền rủa bởi những cơn đói của cả hai. Những cơn đói đã gặm mòn khoảng trống nhức nhối nơi linh hồn anh đã từng ngự trị mỗi lần anh nhìn Portia, vuốt ve làn da mềm mại trắng như sữa của cô, nếm vị ngọt ngào bị ngăn cấm của đôi môi cô.
Duvalier sẽ vui sướng khi biết rằng sau từng ấy năm anh vẫn côn đóí khát thể xác và máu của cô.
Ai đó huých khuỷu tay vào lưng anh và anh quay ngoắt lại, môi anh mở ra với một tiếng gầm gừ không chủ tâm.
Một cô gái đang đứng ở đó, khuôn mặt tàn nhang xinh xắn của cô ta được bao quanh bởi một vòng những lọn tóc nâu nâu vàng, “Xin lỗi, thưa ngài. Mẹ tôi luôn nói tôi vụng về lóng ngóng đến mức giẫm lên bàn chân của chính mình”.
Không tính đến chiếc áo khoác đã sờn, cô ta khá chăm chút cho diện mạo của mình. Những đốm hồng lấm chấm trên hai gò má và một bóng phăng-xê héo gắn sau một bên tai.
"Không có gì thưa cô", anh nhanh nhẹn trấn an cô ta, "Tôi chắc đó lỗi là của tôi".
Trước khi anh có thể lờ cô ta đi, cô ta đã mạnh dạn nắm một bàn tay đi găng quanh cẳng tay anh. "Hôm nay là một đêm lạnh lẽo, ngài nhỉ? Tôi nghĩ có lẽ ngài có thể đang tìm cái gì đó mềm mại hơn là một viên gạch nóng để làm ấm giường".
Cô ta sẽ là của anh nếu anh cần. Julian có thể nhìn thấy điều đó trong cái ngước đầu dò hỏi của cô ta, ánh mắt tán thưởng của cô ta. Cô ta tin rằng anh là một quý ông, không phải là một con thú.
Không có gì ngăn anh chấp nhận lời mời chào của cô ta và theo cô ta đi đến một quán trọ nào đó gần đây với những tấm chăn đã sờn nhưng sạch sẽ. Anh có thể tán tỉnh cô ta bằng những từ hay ho mà Portia đã chế giễu, sau đó thưởng thức cô ta theo kiểu anh chọn. Khi những cái vuốt ve thành thạo của anh gột sạch ký ức về những bàn tay vụng về của những đàn ông béo phị, đầm đìa mồ hôi đến với cô ta trước anh, anh nghĩ rằng cô ta sẽ không lấy của anh xu nào.
Nhưng anh không thể giũ bỏ ý nghĩ rằng cô ta có lẽ sẽ lấy đi của anh thứ gì đó côn thân thiết hơn.
Phớt lờ một nhát đâm tàn ác của nuối tiếc, anh móc một đồng xu ra khỏi túi áo khoác và ấn nó vào tay cô ta, "Sao cô không cầm lấy cái này và tự làm ấm cho mình bằng ngọn lửa của chính mình tối nay?”
Khẽ nghiêng mũ về phía cô ta, anh bắt đầu đi qua con phố nơi một chủ hàng thịt vừa bước ra ngoài khóa cửa hàng để nghỉ tối.
***
Portia trở lại trong hầm mộ.
Mùi vị ẩm ướt của mặt đất đổ nát và thối rữa lâu đời ngập mũi cô. Cô sẽ tê cứng vì sợ hãi nếu Julian không ở đó, nếu anh không vòng cánh tay mạnh mẽ quanh cô để giữ vững thân thể run rẩy của cô. Anh đã xé miếng giẻ và dây trói mà Duvalier đã sử dụng để bịt miệng và khống chế cô, chà xát để những cổ tay tê dại của cô có lại cảm giác bằng bàn tay run rẩy của anh.
"Tại sao Duvalier nói những điều kinh khủng đó ?" Một tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ cô khi cô vòng cánh tay quanh eo và áp má vào ngực anh, “Tại sao hắn nói rằng anh sẽ giết em?"
Julian đẩy cô ra khỏi tay anh và lê lết đi đến góc phòng , gục đầu xuống và giơ một bàn tay lên để che mặt anh khỏi ánh đuốc, "Duvalier đã đúng", anh rên rỉ. "Em nên tránh xa anh ra!"
Bất chấp lời cảnh báo của anh, cô bước một bước theo bản năng về phía anh, "Nhưng tại sao? Tại sao em lại nên nghe những điều mà tên quái vật tồi tệ đó đã nói?"
“Hắn ta có thể là một quái vật, Portia. Nhưng anh cũng thế." Julian chầm chậm ngước đầu lên và hạ tay xuống, phơi bày khuôn mặt của mình trước ánh đuốc và ánh mắt đau khổ của cô.
Cô áp chặt một bàn tay lên miệng, nhưng đã quá muộn để bịt lại tiếng thở dốc kinh hoàng của mình. Làn da căng ra bên trên xương mặt của anh, đôi mắt anh trũng vào nhưng rực lên với một cơn đói hoang dã. Dường như mọi thứ là anh trước đó đã giảm đến mức độ nguyên thủy nhất, những thứ còn lại vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ. Khi cô nhìn anh, sửng sốt vì vẻ duyên dáng hoang dã của anh, răng của anh nhọn và dài ra, cong lại thành một cặp răng nanh lấp lánh được tạo ra bởi quỷ dữ với mục đích duy nhất là giết chóc.
"Adrian chưa bao giờ là một ma cà rồng phải không?" cô nhẹ nhàng hỏi, nhưng đã biết câu trả lời.
Julian lắc đầu.
"Luôn là anh".
Anh gật đầu.
Cô bị xao lãng khỏi hình ảnh không thực của cặp răng nanh bởi một hình ảnh thậm chí còn không thực hơn. Những mảnh áo rách của chiếc áo sơ mi buông xuống một nửa đến eo anh, để lộ môt hình thù quen thuộc ăn vào da thịt ở ngực anh.
Thét lên một tiếng đau đớn, Portia chạy đến với anh. Cô rà tay trên mép của hình thập ác đã hằn vào da thịt anh như thể cô có thể hấp thu phần nào nỗi đau của anh qua những ngón tay, sau đó ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn anh, “Lạy Chúa, hắn đã làm gì với anh thế này?"
Julian nuốt nghẹn, lưỡi anh lướt qua đôi môi khô nứt trong một nỗ lực vô hiệu để làm ướt chúng. Giọng anh trầm xuống thành một tiếng khàn khàn thô ráp, “Hắn ta rút cạn sức mạnh của anh bằng cây thập ác. Hắn bỏ đói anh, không cho anh uống".
Anh vật lộn để tách xa ra khỏi cô, nhưng anh mất thăng bằng và đổ sụp xuống, cơ thể anh run lên bần bật từng cơn không thể kim chế.
Portia quì xuống bên cạnh anh, "Anh đang chết", cô thì thầm, không thể gạt bỏ những bằng chứng sửng sốt trước mặt cô thêm nữa.
Anh gật đầu, "Anh không còn nhiều... thời gian nữa. Em sẽ an toàn sau đấy. Duvalier chắc chắn rằng chúng ta sẽ được tìm ra. " Một nụ cười cay đắng cong trên môi anh, "Gã khốn đó không bao giờ có thể cưỡng lại việc... khoe khoang thành tích của mình. Em có nhìn thấy những cái cùm đằng kia không?" Anh hỏi, chỉ vào những sợi dây xích han gỉ treo lơ lửng từ những cái móc chôn sâu trong tường đá, "Anh muốn em dùng chúng để xích anh vào bức tường này".
Cô giật lùi, không thể che giấu sự kinh tởm của mình, "Giăng như một con vật?"
"Anh là một con vật, Portia. Em càng sớm chấp nhận nó, em sẽ càng được an toàn".
Cô lắc đầu, giọng cô bình tĩnh dù những giọt nước mắt đã chảy dài xuống má, “Em sẽ không làm thế. Em sẽ không để anh bị trói lại và chết đói như một con chó dại nào đó".
Anh nắm cánh tay cô, những ngón tay của anh cắm vào da thịt mềm mại của cô với một lực rất mạnh làm cô thâm tím, ‘‘Chết tiệt, nhóc con, em phải nghe lời anh! Anh không biết anh còn có thể không... làm em đau bao lâu nữa”.
"Anh có thể uống máu em", cô thúc giục, “Đủ để anh sống sót cho đến khi có ai đó đến cứu chúng ta”.
Một âm thanh tắc nghẹn trong cổ họng anh và lần đầu tiên cô hiểu ra rằng đây không chỉ là cơn khát máu chết người. "Em không hiểu sao? Nếu anh cho phép mình ném em một lần, anh sẽ không thể dừng lại, cho đến khi quá muộn cho cả hai chúng ta". Anh chuyển một bàn tay lên mặt cô, những ngón tay run rẩy của anh gạt một lọn tóc đen ra khỏi má cô với sự ngọt ngào có sức tàn phá. "Làm ơn mà, Mắt Sáng, anh cầu xin em... "
Portia nhắm mắt để ngăn ánh mắt cầu xin của anh, biết rằng mình phải làm gì. Khi cô mở mắt ra, cô đã có thể trao cho anh một nụ cười qua làn nước mắt “Sao thế? Julian, anh biết em sẽ làm bất cứ việc gì cho anh mà. Bất cứ việc gì’’.
Lờ đi sự đe dọa của những chiếc răng nanh chết người đó, cô ôm mặt anh trong hai tay và áp đôi môi mềm mại của mình vào môi anh...
***
Portia mở mắt để nhìn chằm chằm vào nóc giường của mình, cả thân xác và trái tim cô đều bị thiêu đốt bởi một cơn nhức nhói khao khát. Cô muốn gọi lại giấc mơ đó, để trở lại hầm mộ đó và bóng ma con người cũ của mình- cô gái đó đã rất chắc chắn về mình: sẵn sàng hy sinh mọi thứ - kể cả mạng sống - cho một anh chàng đẹp trai cô yêu với cả sự ngày thơ và đam mê như thế.
Giấc mơ chỉ có tác dụng nhắc cô nhớ rằng Julian cũng đã từng sẵn sàng làm như thế. Rằng anh sẽ kết thúc sự tồn tại của mình như là một cái vỏ không có linh hồn, không có hy vọng được cứu rỗi chứ không mạo hiểm làm tổn thương cô. Cô nghiêng người, ôm chiếc gối vào ngực trong một nỗ lực vô vọng làm tê liệt nỗi nhức nhối trong trái tím mình, và tự hỏi điều gì đã thay đổi. Và Valentine đã nắm giữ cái gì để điều khiển anh?
Cô nhắm chặt mắt, biết rằng mong muốn một giấc ngủ không mộng mị là khôn ngoan hơn. Nhưng trước khi điều ước của cô được toại nguyện, âm thanh của một giai điệu xa xa vọng đến tai cô. Vẫn ôm gối, cô ngồi dậy, chớp mắt vì kinh ngạc. Có phải giấc mơ của cô bằng cách nào đó đã gọi hồn một bóng ma khác từ quá khứ của cô?
Khoác chiếc áo choàng lụa bên ngoài chiếc váy ngủ, cô trèo xuống giường và bước đến cửa. Cô mở cửa, hy vọng tiếng nhạc chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng quá hoang tưởng của mình. Nhưng tiếng thì thầm càng lớn hơn – một bài hát ru vui buồn lẫn lộn được chơi cho những con người mộng mơ trong dinh thự này.
Buộc chặt thắt lưng của chiếc áo choàng, cô vội vàng xuống cầu thang. Thay vì làm cô nhụt chí, những bóng tối trải dài trên hành lang vắng vẻ của ngôi nhà dường như chào đón cô, kéo cô vào sâu hơn vòng tay của chúng với từng bước chân. Điều tiếp theo cô biết là cô đang đẩy cánh cửa phòng nhạc, cảm giác khao khát của cô chìm vào những nốt nhạc tuôn ra từ chiếc đàn piano lớn bên dưới cửa sổ.
Julian ngồi trước chiếc đàn, những ngón tay của anh nhảy múa trên những phím đàn với vẻ duyên dáng của một người tình đang dỗ dành cho bằng được một phản ứng vừa ngọt ngào vừa đam mê. Ánh mặt trời có thể là kẻ thù ghê gớm của anh, nhưng ánh trăng trải qua khung cửa sổ rộng rõ ràng say mê anh. Những tia sáng bàng bạc hôn lên mái tóc lộng lẫy mềm mại và vuốt ve dáng vẻ nam tính mạnh mẽ của anh, khắc họa nó trong ánh bạc.
Portia phải mất một phút lúng túng để nhận ra bản nhạc anh đang chơi là khúc đầu tiên của bản "Lễ câu hồn" của Mozart, phân đoạn duy nhất nhà soạn nhạc đã hoàn thành trước cái chết đột ngột của ông vào tuổi ba mươi lăm. Cô đã nghe đoạn nhạc được chơi trên những chiếc đàn ống cao hơn cả một nhà thờ lớn, nhưng chưa bao giờ được nghe trên một chiếc đàn piano và với chiều sâu cảm xúc ám ảnh đến thế này. Khi nó được chơi bởi bàn tay thành thạo của Julian, khó có thể tin rằng lễ cầu hôn đã được thực hiện, như lời đồn và truyền thuyết đã tuyên bố, bởi một người lạ bí ẩn, mà hóa ra lại là người loan báo cái chết của Mozart, Julian chơi nó vừa như một bài ca khải hoàn vừa như những lời than khóc – bài hát của một người đàn ông tự chúc mừng và thương tiếc cho cái chết của mình trước khi giọng nói của anh ta câm lặng mãi mãi.
Anh trút cả nỗi khao khát và dăm mê của mình vào đoạn nhạc, khiến nó gần như trở thành một đoạn nhạc hoa mỹ đầy kịch tính. Nốt nhạc cuối cùng ngân lên như tiếng chuông vang của nhà thờ trong một đêm thoáng đãng và lạnh lẽo.
Cho tới khi cả tiếng vọng của âm nhạc ngừng hẳn, Portia mới nhẹ nhàng nói "Một người đã tuyên bố linh hồn của mình thuộc về quỹ dữ, nhưng vẫn chơi như một thiên thần".
Anh không hề có vẻ giật mình khi thấy cô đứng ở ngưỡng cửa, "Đây là một trong những bản nhạc yêu thích của anh. Em có nhớ những chữ họ tìm thấy được viết trên lề bản nhạc không – Fac eas, Domine, de morte transire ad vitami? " Anh đọc lại, tiếng La-tinh tuôn ra từ lưỡi anh một cách dễ dàng.
Portia không trôi chảy với ngôn ngữ đó như thế. Cô luôn quá bận bịu đọc về ma, quỷ và tiên để nhập tâm với những chủ đề khô khan như vậy. "Hãy để, ôi Lạy chúa, những linh hồn, " cô lẩm bẩm “bước qua cái chết... để đến với cuộc sống vĩnh cửu".
“Thật đáng tiếc anh không thể cảnh báo gã tội nghiệp đó rằng cuộc sống vĩnh cửu không phải có mọi thứ như nó được đồn đại. Em sẽ lật trang nhạc cho anh chứ, Mắt Sáng?" Anh hỏi, nụ cười tinh quái của anh làm cô nhớ đến những giờ phút hạnh phúc khi cô đã làm việc đó ở Lâu đài Trevelyan trước khi khám phá ra anh là một ma cà rồng.
“Em thề rằng anh chơi thuộc lòng”.
“Thì đúng thế"! Anh hất đầu về phía trang nhạc đang ở trên giá. “Nhưng anh không thuộc bản tiếp theo. Anh có thể sử dụng thêm một bàn tay nữa ... hoặc hai”. Anh nhích người trên chiếc ghế dài bằng gỗ dái ngựa để nhường khoảng trống cho cô. Thấy cô ngần ngại, anh nói thêm, “Là cô dâu vĩnh cửu tương lai của anh, em thực sự không cần thiết cứ khư khư giữ lấy tính thùy mị bẽn lẽn của mình”.
Không thể cưỡng lại tia sáng thách thức trong mắt anh, Portia đi qua phòng và ngồi vào chiếc ghế bên cạnh anh. Cô với qua anh để mở trang đầu tiên của bản nhạc, cô không tỏ ra ngại ngùng trước sức ép của bắp đùi mạnh mẽ của anh áp vào đùi mình hoặc cái chạm nhẹ của khuỷu tay anh vào phần ngực mềm mại của cô.
Khi quan sát bàn tay khéo léo của anh đánh lên giai điệu ngọt ngào đến nhức nhối của Beethoven từ phím đàn, cô dễ dàng tưởng tượng chúng nhảy múa trên da thịt cô với cùng kỹ năng, như thế. Cảm giác một làn hơi ấm lan trên mi cô, cô liếc trộm anh và thấy anh đang quan sát cô thay vì bản nhạc.
Ngứa ngấy bởi một ngờ vực nhỏ, cô với tay và lật cả trang nhạc trước khi anh chơi đến cuối trang. Anh vẫn tiếp tục chơi mà không sai một nốt.
Cô hắng giọng với đủ âm lượng để nghe được qua âm điệu réo rắt.
Những ngón tay của Julian đông cứng lại trên những phím đàn bản nhạc dừng khựng lại, “Ôi, trời. Anh đã bị phát hiện rồi phải không?” Mũi anh quệt vào những lọn tóc xõa ra của cô khi anh nghiêng sang và thì thầm, “Em nên biết là, anh luôn chơi thuộc lòng - ngay kể cả khi ở lâu đài. Anh chỉ không bao giờ cưỡng lại được cách em nghiêng qua anh để lật trang hoặc mùi hương của tóc em”.
Lần này cô nghiêng xa khỏi anh, “Julian Kane, anh đúng là một tên phóng đãng không thể sửa chữa được!" Cô cố giữ cho hai môi mím vào nhau với vẻ chê trách cau có, nhưng không thể ngăn chúng cong lên ở góc miệng.
Anh véo mũi cô, “Chỉ với những chuyện liên quan đến em, Portia Cabot".
Cô muốn tin anh, và không phản đối khi ánh mắt anh trượt từ mũi đến miệng cô, khi anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên với một ngón tay để phơi bày đôi môi mềm mại của cô, khi anh cúi đầu xuống, đôi môi hé mở chạm vào môi cô với vẻ uyển chuyển dập dờn như một cánh bướm.
“Chú Jules! Chú Jules!”
Họ tách nhau ra và quay lại cùng một lúc, Eloisa đang đứng ở ngưỡng cửa. Với đôi chân chắn và chiếc váy lắm mật đường và mứt, cô bé trông như một thiên thần nhếnh nhác. Mặc dù Portia biết cô nên cảm thấy biết ơn vì sự can thiệp đúng lúc này, cô vẫn muốn tự đá mình vì đã để cửa mở.
Trước khi hai người họ có thể phản ứng, Eloisa lướt qua phòng, trèo qua đầu gối Portia để nhào vào lòng Julian.
Lúc đầu anh có vẻ hoàn toàn lúng túng khi thấy một đứa trẻ lạ nhảy lên nhảy xuống trong lòng mình, nhưng sau đó một nụ cười vui sướng chầm chậm lan trên mặt anh, “Sao nào? Cháu phải là Eloisa! Anh nhận ra đôi mắt đó ở bất cứ đâu” Anh liếc nhìn Portia, rõ ràng là bối rối, “Nhưng làm thế nào mà nó biết anh là ai?”
Portia cố nhún vai một cách thản nhiên, trong khi nhận ra là đã quá muộn để tránh một lời thú nhận của riêng mình, "Em không biết, hình như là em đã cho con bé xem ảnh chân dung của anh một hoặc hai... nghìn lần”.
Trước sự nhẹ nhõm tột cùng của cô, Eloisa giật vạt áo sơ mi của anh để đòi hỏi sự chú ý. Cô bé đang cau có nhìn vào mặt anh với vẻ tập trung tức tối, mũi cô bé nhăn lại.
"Nó có cắn không?” Anh vừa hỏi vừa nhìn cô đầy hồi hộp.
"Chỉ cúc áo, núm tua đệm, ngọc trai và thỉnh thoảng là con mèo con. Nhưng những con mèo thường có xu hướng cắn lại nên làm nó mất can đảm”.
Eloísa đưa những ngón tay nhỏ mập mạp lên vuốt má anh,“Đẹp”, cô bé ngâm nga, nụ cười làm lộ lúm đồng tiền trên gò má mũm mĩm của cô bé.
Portia phá lên cười, “Anh không cần tỏ vẻ kinh ngạc như thế. Điều đó chứng tỏ rằng không có phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức quyến rũ của anh".
“Ngoại trừ em”, anh đập lại, nhăn nhó liếc nhìn cô qua những lọn lóc màu vàng mật ong của cháu gái.
“Eloisa!”
Lần này là Caroline mặt trắng bệch đang đứng ở ngưỡng cửa còn cô bảo mẫu của Eloisa đang ngấp nghé san lưng vặn vẹo chiếc tạp dề của mình. Khi Caroline nhìn thấy con gái mình ngồi trong lòng của Julian, cô trở nên nhợt nhạt hơn.
Cô sải bước qua phòng, chiếc thắt lưng chưa buộc của chiếc áo choàng bay bay sau lưng, cô giật Eloisa khỏi tay anh, ‘‘Con là một cô bé rất hư, Ellie”, cô mắng mỏ, vùi mặt vào tóc con gái, “Con làm vú nuôi và mẹ sợ khủng khiếp”.
“Chú Jules!” Eloisa bi bô, vặn vẹo cánh tay mong thoát khỏi vòng vây của mẹ để có thể với tới Julian, “Đẹp!”
“Được rồi, cháu yêu”. Anh trao cho cô bé một nụ cười trấn an, “Cháu hãy để vú nuôi đưa trở lại giường kẻo những ngón chân nhỏ của cháu sẽ bị đông cứng lại”.
Julian quan sát, vẻ mặt anh đầy cảnh giác, Caroline lưỡng lự đưa Eloisa cho cô bảo mẫu đang đợi.
Khi người phụ nữ mang đứa trẻ đang sụt sịt đi, Portia nói, "Có thể tiếng nhạc đã đánh thức con bé. Đó là lỗi của em, không phải Julian. Em không nên để cánh cửa mở hé".
“Và tôi nên tìm một trò tiêu khiển yên tĩnh hơn để giải trí. Chỉ là những giờ đồng hồ giữa hoàng hôn và bình mình có thể rất dài và cô đơn” Julian trượt khỏi chiếc ghế trước chiếc đàn pianô và đứng dậy để đối mặt với chị dâu, một nụ người giễu cợt trên miệng anh, “Chị thực sự không cần phải cuống lên, Caro. Một miếng nhỏ như thế khó có thể đáp ứng cho sức ăn của tôi.
Sau khi cứng nhắc cúi chào họ, anh sải bước ra khỏi phòng.
Caroline đứng đó trong ánh trăng, khuôn mặt cô sững sờ, "Chị xin lỗi, Portia. Khi chị nhìn thấy cái giường trống của con bé, chị đã nghĩ ...”
“Em biết chị nghĩ gì. Và anh ấy cũng thế”.
Không nói thêm một lời nào nữa, Portia lướt qua chị gái và ra khỏi phòng, khiếp sợ những giờ cô đơn dai dẳng cô sẽ trải qua trên chiếc giường của mình.
Khi một tên thư ký xanh xao vô tình đâm sầm vào vai anh khi anh ta lúi cúi ra khỏi văn phòng của mình ở Phố Threadneedle, tất cả những gì Julian có thể làm là nuốt lại một tiếng gẫm gừ. Anh biết anh nên nhẹ nhõm khi đám đông từ từ thưa thớt dần, nhưng ý nghĩ rằng tất cả bọn họ vội vã về nhà với cái lò sưởi ấm áp và vòng tay chào đón của những người thân yêu chỉ làm tăng thêm sự cáu kỉnh của anh. Anh thậm chí không côn cả sự bầu bạn với Cuthbert dù để có thể làm anh vui lên. Lá thư anh sai tên hầu mang đến nhà bạn mình sáng nay đã được trả lại cho anh với niêm phong còn nguyên.
Mặc dù tự do bước đi trên phố, anh cảm thấy như mình vẫn phải kéo theo những sợi dây xích từ hầm mộ sau lưng. Những lời chế nhạo của Duvalier chưa bao giờ ngừng ám ảnh anh.
Ngươi làm ta thất vọng, Jules. Ta đã mong đợi nhiều hơn từ ngươi. Ngươi không sẵn sàng trở thành một ma cà rồng, nhưng ngươi cũng không phảí là một người đàn ông.
Duvalier đã sai. Anh vừa là đàn ông vừa là ma ca rồng và bị nguyền rủa bởi những cơn đói của cả hai. Những cơn đói đã gặm mòn khoảng trống nhức nhối nơi linh hồn anh đã từng ngự trị mỗi lần anh nhìn Portia, vuốt ve làn da mềm mại trắng như sữa của cô, nếm vị ngọt ngào bị ngăn cấm của đôi môi cô.
Duvalier sẽ vui sướng khi biết rằng sau từng ấy năm anh vẫn côn đóí khát thể xác và máu của cô.
Ai đó huých khuỷu tay vào lưng anh và anh quay ngoắt lại, môi anh mở ra với một tiếng gầm gừ không chủ tâm.
Một cô gái đang đứng ở đó, khuôn mặt tàn nhang xinh xắn của cô ta được bao quanh bởi một vòng những lọn tóc nâu nâu vàng, “Xin lỗi, thưa ngài. Mẹ tôi luôn nói tôi vụng về lóng ngóng đến mức giẫm lên bàn chân của chính mình”.
Không tính đến chiếc áo khoác đã sờn, cô ta khá chăm chút cho diện mạo của mình. Những đốm hồng lấm chấm trên hai gò má và một bóng phăng-xê héo gắn sau một bên tai.
"Không có gì thưa cô", anh nhanh nhẹn trấn an cô ta, "Tôi chắc đó lỗi là của tôi".
Trước khi anh có thể lờ cô ta đi, cô ta đã mạnh dạn nắm một bàn tay đi găng quanh cẳng tay anh. "Hôm nay là một đêm lạnh lẽo, ngài nhỉ? Tôi nghĩ có lẽ ngài có thể đang tìm cái gì đó mềm mại hơn là một viên gạch nóng để làm ấm giường".
Cô ta sẽ là của anh nếu anh cần. Julian có thể nhìn thấy điều đó trong cái ngước đầu dò hỏi của cô ta, ánh mắt tán thưởng của cô ta. Cô ta tin rằng anh là một quý ông, không phải là một con thú.
Không có gì ngăn anh chấp nhận lời mời chào của cô ta và theo cô ta đi đến một quán trọ nào đó gần đây với những tấm chăn đã sờn nhưng sạch sẽ. Anh có thể tán tỉnh cô ta bằng những từ hay ho mà Portia đã chế giễu, sau đó thưởng thức cô ta theo kiểu anh chọn. Khi những cái vuốt ve thành thạo của anh gột sạch ký ức về những bàn tay vụng về của những đàn ông béo phị, đầm đìa mồ hôi đến với cô ta trước anh, anh nghĩ rằng cô ta sẽ không lấy của anh xu nào.
Nhưng anh không thể giũ bỏ ý nghĩ rằng cô ta có lẽ sẽ lấy đi của anh thứ gì đó côn thân thiết hơn.
Phớt lờ một nhát đâm tàn ác của nuối tiếc, anh móc một đồng xu ra khỏi túi áo khoác và ấn nó vào tay cô ta, "Sao cô không cầm lấy cái này và tự làm ấm cho mình bằng ngọn lửa của chính mình tối nay?”
Khẽ nghiêng mũ về phía cô ta, anh bắt đầu đi qua con phố nơi một chủ hàng thịt vừa bước ra ngoài khóa cửa hàng để nghỉ tối.
***
Portia trở lại trong hầm mộ.
Mùi vị ẩm ướt của mặt đất đổ nát và thối rữa lâu đời ngập mũi cô. Cô sẽ tê cứng vì sợ hãi nếu Julian không ở đó, nếu anh không vòng cánh tay mạnh mẽ quanh cô để giữ vững thân thể run rẩy của cô. Anh đã xé miếng giẻ và dây trói mà Duvalier đã sử dụng để bịt miệng và khống chế cô, chà xát để những cổ tay tê dại của cô có lại cảm giác bằng bàn tay run rẩy của anh.
"Tại sao Duvalier nói những điều kinh khủng đó ?" Một tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ cô khi cô vòng cánh tay quanh eo và áp má vào ngực anh, “Tại sao hắn nói rằng anh sẽ giết em?"
Julian đẩy cô ra khỏi tay anh và lê lết đi đến góc phòng , gục đầu xuống và giơ một bàn tay lên để che mặt anh khỏi ánh đuốc, "Duvalier đã đúng", anh rên rỉ. "Em nên tránh xa anh ra!"
Bất chấp lời cảnh báo của anh, cô bước một bước theo bản năng về phía anh, "Nhưng tại sao? Tại sao em lại nên nghe những điều mà tên quái vật tồi tệ đó đã nói?"
“Hắn ta có thể là một quái vật, Portia. Nhưng anh cũng thế." Julian chầm chậm ngước đầu lên và hạ tay xuống, phơi bày khuôn mặt của mình trước ánh đuốc và ánh mắt đau khổ của cô.
Cô áp chặt một bàn tay lên miệng, nhưng đã quá muộn để bịt lại tiếng thở dốc kinh hoàng của mình. Làn da căng ra bên trên xương mặt của anh, đôi mắt anh trũng vào nhưng rực lên với một cơn đói hoang dã. Dường như mọi thứ là anh trước đó đã giảm đến mức độ nguyên thủy nhất, những thứ còn lại vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ. Khi cô nhìn anh, sửng sốt vì vẻ duyên dáng hoang dã của anh, răng của anh nhọn và dài ra, cong lại thành một cặp răng nanh lấp lánh được tạo ra bởi quỷ dữ với mục đích duy nhất là giết chóc.
"Adrian chưa bao giờ là một ma cà rồng phải không?" cô nhẹ nhàng hỏi, nhưng đã biết câu trả lời.
Julian lắc đầu.
"Luôn là anh".
Anh gật đầu.
Cô bị xao lãng khỏi hình ảnh không thực của cặp răng nanh bởi một hình ảnh thậm chí còn không thực hơn. Những mảnh áo rách của chiếc áo sơ mi buông xuống một nửa đến eo anh, để lộ môt hình thù quen thuộc ăn vào da thịt ở ngực anh.
Thét lên một tiếng đau đớn, Portia chạy đến với anh. Cô rà tay trên mép của hình thập ác đã hằn vào da thịt anh như thể cô có thể hấp thu phần nào nỗi đau của anh qua những ngón tay, sau đó ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn anh, “Lạy Chúa, hắn đã làm gì với anh thế này?"
Julian nuốt nghẹn, lưỡi anh lướt qua đôi môi khô nứt trong một nỗ lực vô hiệu để làm ướt chúng. Giọng anh trầm xuống thành một tiếng khàn khàn thô ráp, “Hắn ta rút cạn sức mạnh của anh bằng cây thập ác. Hắn bỏ đói anh, không cho anh uống".
Anh vật lộn để tách xa ra khỏi cô, nhưng anh mất thăng bằng và đổ sụp xuống, cơ thể anh run lên bần bật từng cơn không thể kim chế.
Portia quì xuống bên cạnh anh, "Anh đang chết", cô thì thầm, không thể gạt bỏ những bằng chứng sửng sốt trước mặt cô thêm nữa.
Anh gật đầu, "Anh không còn nhiều... thời gian nữa. Em sẽ an toàn sau đấy. Duvalier chắc chắn rằng chúng ta sẽ được tìm ra. " Một nụ cười cay đắng cong trên môi anh, "Gã khốn đó không bao giờ có thể cưỡng lại việc... khoe khoang thành tích của mình. Em có nhìn thấy những cái cùm đằng kia không?" Anh hỏi, chỉ vào những sợi dây xích han gỉ treo lơ lửng từ những cái móc chôn sâu trong tường đá, "Anh muốn em dùng chúng để xích anh vào bức tường này".
Cô giật lùi, không thể che giấu sự kinh tởm của mình, "Giăng như một con vật?"
"Anh là một con vật, Portia. Em càng sớm chấp nhận nó, em sẽ càng được an toàn".
Cô lắc đầu, giọng cô bình tĩnh dù những giọt nước mắt đã chảy dài xuống má, “Em sẽ không làm thế. Em sẽ không để anh bị trói lại và chết đói như một con chó dại nào đó".
Anh nắm cánh tay cô, những ngón tay của anh cắm vào da thịt mềm mại của cô với một lực rất mạnh làm cô thâm tím, ‘‘Chết tiệt, nhóc con, em phải nghe lời anh! Anh không biết anh còn có thể không... làm em đau bao lâu nữa”.
"Anh có thể uống máu em", cô thúc giục, “Đủ để anh sống sót cho đến khi có ai đó đến cứu chúng ta”.
Một âm thanh tắc nghẹn trong cổ họng anh và lần đầu tiên cô hiểu ra rằng đây không chỉ là cơn khát máu chết người. "Em không hiểu sao? Nếu anh cho phép mình ném em một lần, anh sẽ không thể dừng lại, cho đến khi quá muộn cho cả hai chúng ta". Anh chuyển một bàn tay lên mặt cô, những ngón tay run rẩy của anh gạt một lọn tóc đen ra khỏi má cô với sự ngọt ngào có sức tàn phá. "Làm ơn mà, Mắt Sáng, anh cầu xin em... "
Portia nhắm mắt để ngăn ánh mắt cầu xin của anh, biết rằng mình phải làm gì. Khi cô mở mắt ra, cô đã có thể trao cho anh một nụ cười qua làn nước mắt “Sao thế? Julian, anh biết em sẽ làm bất cứ việc gì cho anh mà. Bất cứ việc gì’’.
Lờ đi sự đe dọa của những chiếc răng nanh chết người đó, cô ôm mặt anh trong hai tay và áp đôi môi mềm mại của mình vào môi anh...
***
Portia mở mắt để nhìn chằm chằm vào nóc giường của mình, cả thân xác và trái tim cô đều bị thiêu đốt bởi một cơn nhức nhói khao khát. Cô muốn gọi lại giấc mơ đó, để trở lại hầm mộ đó và bóng ma con người cũ của mình- cô gái đó đã rất chắc chắn về mình: sẵn sàng hy sinh mọi thứ - kể cả mạng sống - cho một anh chàng đẹp trai cô yêu với cả sự ngày thơ và đam mê như thế.
Giấc mơ chỉ có tác dụng nhắc cô nhớ rằng Julian cũng đã từng sẵn sàng làm như thế. Rằng anh sẽ kết thúc sự tồn tại của mình như là một cái vỏ không có linh hồn, không có hy vọng được cứu rỗi chứ không mạo hiểm làm tổn thương cô. Cô nghiêng người, ôm chiếc gối vào ngực trong một nỗ lực vô vọng làm tê liệt nỗi nhức nhối trong trái tím mình, và tự hỏi điều gì đã thay đổi. Và Valentine đã nắm giữ cái gì để điều khiển anh?
Cô nhắm chặt mắt, biết rằng mong muốn một giấc ngủ không mộng mị là khôn ngoan hơn. Nhưng trước khi điều ước của cô được toại nguyện, âm thanh của một giai điệu xa xa vọng đến tai cô. Vẫn ôm gối, cô ngồi dậy, chớp mắt vì kinh ngạc. Có phải giấc mơ của cô bằng cách nào đó đã gọi hồn một bóng ma khác từ quá khứ của cô?
Khoác chiếc áo choàng lụa bên ngoài chiếc váy ngủ, cô trèo xuống giường và bước đến cửa. Cô mở cửa, hy vọng tiếng nhạc chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng quá hoang tưởng của mình. Nhưng tiếng thì thầm càng lớn hơn – một bài hát ru vui buồn lẫn lộn được chơi cho những con người mộng mơ trong dinh thự này.
Buộc chặt thắt lưng của chiếc áo choàng, cô vội vàng xuống cầu thang. Thay vì làm cô nhụt chí, những bóng tối trải dài trên hành lang vắng vẻ của ngôi nhà dường như chào đón cô, kéo cô vào sâu hơn vòng tay của chúng với từng bước chân. Điều tiếp theo cô biết là cô đang đẩy cánh cửa phòng nhạc, cảm giác khao khát của cô chìm vào những nốt nhạc tuôn ra từ chiếc đàn piano lớn bên dưới cửa sổ.
Julian ngồi trước chiếc đàn, những ngón tay của anh nhảy múa trên những phím đàn với vẻ duyên dáng của một người tình đang dỗ dành cho bằng được một phản ứng vừa ngọt ngào vừa đam mê. Ánh mặt trời có thể là kẻ thù ghê gớm của anh, nhưng ánh trăng trải qua khung cửa sổ rộng rõ ràng say mê anh. Những tia sáng bàng bạc hôn lên mái tóc lộng lẫy mềm mại và vuốt ve dáng vẻ nam tính mạnh mẽ của anh, khắc họa nó trong ánh bạc.
Portia phải mất một phút lúng túng để nhận ra bản nhạc anh đang chơi là khúc đầu tiên của bản "Lễ câu hồn" của Mozart, phân đoạn duy nhất nhà soạn nhạc đã hoàn thành trước cái chết đột ngột của ông vào tuổi ba mươi lăm. Cô đã nghe đoạn nhạc được chơi trên những chiếc đàn ống cao hơn cả một nhà thờ lớn, nhưng chưa bao giờ được nghe trên một chiếc đàn piano và với chiều sâu cảm xúc ám ảnh đến thế này. Khi nó được chơi bởi bàn tay thành thạo của Julian, khó có thể tin rằng lễ cầu hôn đã được thực hiện, như lời đồn và truyền thuyết đã tuyên bố, bởi một người lạ bí ẩn, mà hóa ra lại là người loan báo cái chết của Mozart, Julian chơi nó vừa như một bài ca khải hoàn vừa như những lời than khóc – bài hát của một người đàn ông tự chúc mừng và thương tiếc cho cái chết của mình trước khi giọng nói của anh ta câm lặng mãi mãi.
Anh trút cả nỗi khao khát và dăm mê của mình vào đoạn nhạc, khiến nó gần như trở thành một đoạn nhạc hoa mỹ đầy kịch tính. Nốt nhạc cuối cùng ngân lên như tiếng chuông vang của nhà thờ trong một đêm thoáng đãng và lạnh lẽo.
Cho tới khi cả tiếng vọng của âm nhạc ngừng hẳn, Portia mới nhẹ nhàng nói "Một người đã tuyên bố linh hồn của mình thuộc về quỹ dữ, nhưng vẫn chơi như một thiên thần".
Anh không hề có vẻ giật mình khi thấy cô đứng ở ngưỡng cửa, "Đây là một trong những bản nhạc yêu thích của anh. Em có nhớ những chữ họ tìm thấy được viết trên lề bản nhạc không – Fac eas, Domine, de morte transire ad vitami? " Anh đọc lại, tiếng La-tinh tuôn ra từ lưỡi anh một cách dễ dàng.
Portia không trôi chảy với ngôn ngữ đó như thế. Cô luôn quá bận bịu đọc về ma, quỷ và tiên để nhập tâm với những chủ đề khô khan như vậy. "Hãy để, ôi Lạy chúa, những linh hồn, " cô lẩm bẩm “bước qua cái chết... để đến với cuộc sống vĩnh cửu".
“Thật đáng tiếc anh không thể cảnh báo gã tội nghiệp đó rằng cuộc sống vĩnh cửu không phải có mọi thứ như nó được đồn đại. Em sẽ lật trang nhạc cho anh chứ, Mắt Sáng?" Anh hỏi, nụ cười tinh quái của anh làm cô nhớ đến những giờ phút hạnh phúc khi cô đã làm việc đó ở Lâu đài Trevelyan trước khi khám phá ra anh là một ma cà rồng.
“Em thề rằng anh chơi thuộc lòng”.
“Thì đúng thế"! Anh hất đầu về phía trang nhạc đang ở trên giá. “Nhưng anh không thuộc bản tiếp theo. Anh có thể sử dụng thêm một bàn tay nữa ... hoặc hai”. Anh nhích người trên chiếc ghế dài bằng gỗ dái ngựa để nhường khoảng trống cho cô. Thấy cô ngần ngại, anh nói thêm, “Là cô dâu vĩnh cửu tương lai của anh, em thực sự không cần thiết cứ khư khư giữ lấy tính thùy mị bẽn lẽn của mình”.
Không thể cưỡng lại tia sáng thách thức trong mắt anh, Portia đi qua phòng và ngồi vào chiếc ghế bên cạnh anh. Cô với qua anh để mở trang đầu tiên của bản nhạc, cô không tỏ ra ngại ngùng trước sức ép của bắp đùi mạnh mẽ của anh áp vào đùi mình hoặc cái chạm nhẹ của khuỷu tay anh vào phần ngực mềm mại của cô.
Khi quan sát bàn tay khéo léo của anh đánh lên giai điệu ngọt ngào đến nhức nhối của Beethoven từ phím đàn, cô dễ dàng tưởng tượng chúng nhảy múa trên da thịt cô với cùng kỹ năng, như thế. Cảm giác một làn hơi ấm lan trên mi cô, cô liếc trộm anh và thấy anh đang quan sát cô thay vì bản nhạc.
Ngứa ngấy bởi một ngờ vực nhỏ, cô với tay và lật cả trang nhạc trước khi anh chơi đến cuối trang. Anh vẫn tiếp tục chơi mà không sai một nốt.
Cô hắng giọng với đủ âm lượng để nghe được qua âm điệu réo rắt.
Những ngón tay của Julian đông cứng lại trên những phím đàn bản nhạc dừng khựng lại, “Ôi, trời. Anh đã bị phát hiện rồi phải không?” Mũi anh quệt vào những lọn tóc xõa ra của cô khi anh nghiêng sang và thì thầm, “Em nên biết là, anh luôn chơi thuộc lòng - ngay kể cả khi ở lâu đài. Anh chỉ không bao giờ cưỡng lại được cách em nghiêng qua anh để lật trang hoặc mùi hương của tóc em”.
Lần này cô nghiêng xa khỏi anh, “Julian Kane, anh đúng là một tên phóng đãng không thể sửa chữa được!" Cô cố giữ cho hai môi mím vào nhau với vẻ chê trách cau có, nhưng không thể ngăn chúng cong lên ở góc miệng.
Anh véo mũi cô, “Chỉ với những chuyện liên quan đến em, Portia Cabot".
Cô muốn tin anh, và không phản đối khi ánh mắt anh trượt từ mũi đến miệng cô, khi anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên với một ngón tay để phơi bày đôi môi mềm mại của cô, khi anh cúi đầu xuống, đôi môi hé mở chạm vào môi cô với vẻ uyển chuyển dập dờn như một cánh bướm.
“Chú Jules! Chú Jules!”
Họ tách nhau ra và quay lại cùng một lúc, Eloisa đang đứng ở ngưỡng cửa. Với đôi chân chắn và chiếc váy lắm mật đường và mứt, cô bé trông như một thiên thần nhếnh nhác. Mặc dù Portia biết cô nên cảm thấy biết ơn vì sự can thiệp đúng lúc này, cô vẫn muốn tự đá mình vì đã để cửa mở.
Trước khi hai người họ có thể phản ứng, Eloisa lướt qua phòng, trèo qua đầu gối Portia để nhào vào lòng Julian.
Lúc đầu anh có vẻ hoàn toàn lúng túng khi thấy một đứa trẻ lạ nhảy lên nhảy xuống trong lòng mình, nhưng sau đó một nụ cười vui sướng chầm chậm lan trên mặt anh, “Sao nào? Cháu phải là Eloisa! Anh nhận ra đôi mắt đó ở bất cứ đâu” Anh liếc nhìn Portia, rõ ràng là bối rối, “Nhưng làm thế nào mà nó biết anh là ai?”
Portia cố nhún vai một cách thản nhiên, trong khi nhận ra là đã quá muộn để tránh một lời thú nhận của riêng mình, "Em không biết, hình như là em đã cho con bé xem ảnh chân dung của anh một hoặc hai... nghìn lần”.
Trước sự nhẹ nhõm tột cùng của cô, Eloisa giật vạt áo sơ mi của anh để đòi hỏi sự chú ý. Cô bé đang cau có nhìn vào mặt anh với vẻ tập trung tức tối, mũi cô bé nhăn lại.
"Nó có cắn không?” Anh vừa hỏi vừa nhìn cô đầy hồi hộp.
"Chỉ cúc áo, núm tua đệm, ngọc trai và thỉnh thoảng là con mèo con. Nhưng những con mèo thường có xu hướng cắn lại nên làm nó mất can đảm”.
Eloísa đưa những ngón tay nhỏ mập mạp lên vuốt má anh,“Đẹp”, cô bé ngâm nga, nụ cười làm lộ lúm đồng tiền trên gò má mũm mĩm của cô bé.
Portia phá lên cười, “Anh không cần tỏ vẻ kinh ngạc như thế. Điều đó chứng tỏ rằng không có phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức quyến rũ của anh".
“Ngoại trừ em”, anh đập lại, nhăn nhó liếc nhìn cô qua những lọn lóc màu vàng mật ong của cháu gái.
“Eloisa!”
Lần này là Caroline mặt trắng bệch đang đứng ở ngưỡng cửa còn cô bảo mẫu của Eloisa đang ngấp nghé san lưng vặn vẹo chiếc tạp dề của mình. Khi Caroline nhìn thấy con gái mình ngồi trong lòng của Julian, cô trở nên nhợt nhạt hơn.
Cô sải bước qua phòng, chiếc thắt lưng chưa buộc của chiếc áo choàng bay bay sau lưng, cô giật Eloisa khỏi tay anh, ‘‘Con là một cô bé rất hư, Ellie”, cô mắng mỏ, vùi mặt vào tóc con gái, “Con làm vú nuôi và mẹ sợ khủng khiếp”.
“Chú Jules!” Eloisa bi bô, vặn vẹo cánh tay mong thoát khỏi vòng vây của mẹ để có thể với tới Julian, “Đẹp!”
“Được rồi, cháu yêu”. Anh trao cho cô bé một nụ cười trấn an, “Cháu hãy để vú nuôi đưa trở lại giường kẻo những ngón chân nhỏ của cháu sẽ bị đông cứng lại”.
Julian quan sát, vẻ mặt anh đầy cảnh giác, Caroline lưỡng lự đưa Eloisa cho cô bảo mẫu đang đợi.
Khi người phụ nữ mang đứa trẻ đang sụt sịt đi, Portia nói, "Có thể tiếng nhạc đã đánh thức con bé. Đó là lỗi của em, không phải Julian. Em không nên để cánh cửa mở hé".
“Và tôi nên tìm một trò tiêu khiển yên tĩnh hơn để giải trí. Chỉ là những giờ đồng hồ giữa hoàng hôn và bình mình có thể rất dài và cô đơn” Julian trượt khỏi chiếc ghế trước chiếc đàn pianô và đứng dậy để đối mặt với chị dâu, một nụ người giễu cợt trên miệng anh, “Chị thực sự không cần phải cuống lên, Caro. Một miếng nhỏ như thế khó có thể đáp ứng cho sức ăn của tôi.
Sau khi cứng nhắc cúi chào họ, anh sải bước ra khỏi phòng.
Caroline đứng đó trong ánh trăng, khuôn mặt cô sững sờ, "Chị xin lỗi, Portia. Khi chị nhìn thấy cái giường trống của con bé, chị đã nghĩ ...”
“Em biết chị nghĩ gì. Và anh ấy cũng thế”.
Không nói thêm một lời nào nữa, Portia lướt qua chị gái và ra khỏi phòng, khiếp sợ những giờ cô đơn dai dẳng cô sẽ trải qua trên chiếc giường của mình.
Tác giả :
Teresa Medeiros