Người Tìm Xác
Chương 51: Quá khứ đau lòng của thiếu niên
Vào rồi mới thấy, hầm rượu này lớn hơn tôi tưởng tượng nhiều, ngoài những chai rượu đỏ nhiều vô số, thì có hơn mười thùng rượu lớn bằng gỗ.
Phương Tư Minh vừa đi vừa giới thiệu từng loại và những câu chuyện thú vị liên quan đến rượu. Mọi người đều chăm chú lắng nghe, chỉ mỗi tôi là chẳng hứng thú gì với những thứ này, chậm chạm đi cuối cùng.
Đột nhiên, tôi cảm thấy hoa mắt, cảm giác quen thuộc lại xuất hiện… Vì mấy năm nay đã trải qua nhiều nên tôi cũng có kinh nghiệm hơn, không phản ứng mạnh như khi còn bé, nhưng cũng đứng sững một lúc.
Triệu Lỗi thấy tôi không khỏe đứng im đó không nhúc nhích, vội quay lại hỏi: “Làm sao thế?”
Tôi ngừng một lúc, ngẩng đầu nhìn về bức tường bằng đá và xi măng, không ngờ trong đó lại có thi thể của một người đàn ông.
Tôi nhìn chòng chọc vào bức tường đó, không muốn tới gần. Dù sao đây cũng không phải ngày thường, hơn nữa chú Lê và Đinh Nhất không có ở đây nên tôi không thể làm gì được nhiều.
Triệu Lỗi thấy tôi khác thường, thì đẩy nhẹ tôi: “Người anh em, không phải bệnh cũ của mày lại tái phát đấy chứ?”
Tôi lấy lại tinh thần nhìn Triệu Lỗi, không nói gì với cậu ta, dù sao tôi cũng không còn ngu như hồi nhỏ nữa.
“Cút đi, do ở đây bí quá, mà tao lại bị chứng sợ hãi giam cầm.” Tôi bịa chuyện.
Không ngờ Triệu Lỗi tin thật, cậu ta vội nói với Phương Tư Minh: “Tư Minh, ở đây có nước không? Tiến Bảo thấy khó chịu.”
Phương Tư Minh đưa bình nước thủy tinh trong tủ mát cho Triệu Lỗi, cậu ta mở ra đưa cho tôi: “Uống đi, chắc sẽ dễ chịu hơn.”
Thật ra khi bị cậu ta đẩy thì tôi đã không sao rồi, nhưng vẫn cầm uống một ngụm, sau đó tỏ vẻ xin lỗi với mọi người: “Làm phiền mọi người rồi, tôi không sao. Mọi người tiếp tục đi.”
Vì Triệu Hiểu Tiêu mang thai nên không uống rượu cùng mọi người, đi đến cạnh tôi nói: “Hôm nay xui xẻo thật, tự dưng lại mưa.”
Tôi thầm nghĩ, cậu xui xẻo bằng tôi à? Cậu chỉ thấy trời mưa thôi, còn tôi gặp cả người chết đây này.
Trong hầm rượu có một quầy bar nhỏ, mọi người ngồi quanh bar vừa uống rượu vừa nói chuyện. Tôi và Triệu Hiểu Tiêu ngồi trên ghế salon ở cạnh, nghe bạn học kể chuyện trong những năm không gặp.
Chợt nghe Tống Đại Trí thần bí nói: “Các cậu có biết trước đây Tửu viên này là cái gì không?”
Mọi người đều ồn ã, trước đây họ không biết sâu trong Nam Sơn lại có một nơi thế ngoại đào viên thế này. Tôi để ý thấy chỉ có mình Phương Tư Minh là không nói gì, cũng không kinh ngạc mấy, xem ra cậu ta đã biết từ trước.
Nhưng Tống Đại Trí không chú ý đến biểu hiện của Phương Tư Minh, còn thần bí nói: “Nghe nói trước đây nó là nhà máy rượu tư nhân, nhưng mấy năm trước đột nhiên có một trận hỏa hoạn, thiêu chết mấy công nhân trong xưởng. Ngay cả chủ nhà máy cũng không thoát được, sau khi dập tắt lửa rồi, tìm mãi cũng không thấy thi thể của ông chủ đâu…”
Mấy bạn nữ nghe xong thì sợ hãi, mắng Tống Đại Trí không kiêng nể gì, cố ý hù dọa họ! Tống Đại Trí cười nói: “Có trời làm chứng, chuyện này tớ cũng được nghe từ người khác thôi!”
Cũng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, nhưng khi nghe Tống Đại Trí nói xong, tôi như ngửi thấy mùi khét. Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh, phát hiện tất cả đều vẫn bình thường, không ai cảm nhận được mùi này.
Tôi ngồi trên salon, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, không cảm nhận sự tồn tại của người chết kia. Nhưng có những thứ, không phải bạn muốn là không cảm nhận được. Càng giãy giụa thì những mảnh ghép nhỏ xíu kia càng chui sâu vào trong đầu. Cuối cùng tôi bỏ cuộc, đã làm thì làm đến cùng, tôi phải xem xem người xui xẻo bị gắn lên tường kia là ai!
Hình ảnh có hơi u ám, chắc lúc đó là trời tối. Dáng đi của người đó rất kỳ cục, nếu không phải bị thương thì nhất định là đã say rồi! Quả nhiên người đó cầm chai rượu vang đỏ.
Người đó ngã trái ngã phải, loạng choạng đi trên hành lang dài u ám. Đột nhiên, đèn cảm biến âm thanh vụt sáng, một thân hình nhỏ gầy xuất hiện. Nhìn dáng người kia, tôi kinh sợ, đó không phải là Phương Tư Minh hồi nhỏ à?
Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây? Còn xuất hiện trước mặt người chết đó?
Phương Tư Minh nhìn thấy người đàn ông thì bỏ chạy, chưa được mấy bước đã bị ông ta bắt lại. Cậu ta thét lên: “Thả tôi ra, tôi phải nói cho mẹ tôi biết, thả tôi ra.”
“Ha ha… mày đi mách à? Mày nghĩ là mẹ mày không biết ư?” Gã nói lớn.
Phương Tư Minh cứng người, trợn mắt không tin, nói: “Không thể nào, không thể nào.”
Gã kia say rượu nấc lên, không nhịn được tát Phương Tư Minh một cái rồi nói: “Câm mồm! Tao cho hai mẹ con mày ăn ngon mặc đẹp, con ruột tao cũng chỉ được như vậy thôi, không phải mày nên báo đáp tao à?”
Phương Tư Minh bị đánh chảy máu miệng, cậu ta run rẩy nói: “Tôi sẽ trả cho ông, sau này tiền tôi kiếm được trả hết ông, đừng đụng vào tôi! Xin ông đừng chạm vào tôi.”
Gã hừ lạnh: “Bây giờ tao không thiếu tiền, sau này cũng không thiếu tiền, mày chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thôi. Người ta thấy mày là con ngoan của tao, chỉ cần tao vui, tương lai sẽ cho tên mày vào di chúc thừa kế… Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tao là được, ha ha….”
Gã nói xong thì xé quần áo của Phương Tư Minh, sức gã mạnh, chỉ hai ba lần đã xé rách hết quần áo của Phương Tư Minh!
Tiếng “Choang!” chợt vang lên, chai rượu đập vào đầu gã vỡ toang, hỗn hợp rượu đỏ và máu tươi chảy xuống. Gã kinh ngạc quay lại nhìn, thấy thanh niên tầm hai mươi tuổi căm phẫn nhìn mình, gã giơ tay chỉ người đó nói: “Mày… mày… Cái này…”
Người đó không đợi gã nói hết, đã cắm luôn nửa chai rượu vào ngực gã. Gã không nói được gì, chỉ trợn mắt vẻ khó tin, sau đó ngã ra sau.
“Tiến Bảo? Cậu nghĩ gì thế, sao không nói gì hết? Tiến Bảo?” Giọng Triệu Hiểu Tiêu vang lên, kéo tôi trở về hiện thực.
Tôi cười xấu hổ nói: “Không, không có gì, chỉ là buổi trưa uống chút rượu, nên giờ thấy không khỏe thôi.”
Triệu Hiểu Tiêu nghe xong thì cười: “Không ngờ tửu lượng của cậu lại kém thế, không biết cậu sống mấy năm ở đại học như thế nào nữa!”
Tôi không có tâm trạng nói đùa với cô ấy, chỉ đáp lại vài câu đơn giản rồi vờ đi uống nước, sau đó đi đến gần quầy bar nơi Phương Tư Minh đang đứng. Trong đầu tôi không ngừng so sánh Phương Tư Minh của quá khứ và hiện tại, không biết cậu ấy đã quên đi chuyện khủng khiếp năm đó, hay vẫn còn chìm đắm đây?
Phương Tư Minh vừa đi vừa giới thiệu từng loại và những câu chuyện thú vị liên quan đến rượu. Mọi người đều chăm chú lắng nghe, chỉ mỗi tôi là chẳng hứng thú gì với những thứ này, chậm chạm đi cuối cùng.
Đột nhiên, tôi cảm thấy hoa mắt, cảm giác quen thuộc lại xuất hiện… Vì mấy năm nay đã trải qua nhiều nên tôi cũng có kinh nghiệm hơn, không phản ứng mạnh như khi còn bé, nhưng cũng đứng sững một lúc.
Triệu Lỗi thấy tôi không khỏe đứng im đó không nhúc nhích, vội quay lại hỏi: “Làm sao thế?”
Tôi ngừng một lúc, ngẩng đầu nhìn về bức tường bằng đá và xi măng, không ngờ trong đó lại có thi thể của một người đàn ông.
Tôi nhìn chòng chọc vào bức tường đó, không muốn tới gần. Dù sao đây cũng không phải ngày thường, hơn nữa chú Lê và Đinh Nhất không có ở đây nên tôi không thể làm gì được nhiều.
Triệu Lỗi thấy tôi khác thường, thì đẩy nhẹ tôi: “Người anh em, không phải bệnh cũ của mày lại tái phát đấy chứ?”
Tôi lấy lại tinh thần nhìn Triệu Lỗi, không nói gì với cậu ta, dù sao tôi cũng không còn ngu như hồi nhỏ nữa.
“Cút đi, do ở đây bí quá, mà tao lại bị chứng sợ hãi giam cầm.” Tôi bịa chuyện.
Không ngờ Triệu Lỗi tin thật, cậu ta vội nói với Phương Tư Minh: “Tư Minh, ở đây có nước không? Tiến Bảo thấy khó chịu.”
Phương Tư Minh đưa bình nước thủy tinh trong tủ mát cho Triệu Lỗi, cậu ta mở ra đưa cho tôi: “Uống đi, chắc sẽ dễ chịu hơn.”
Thật ra khi bị cậu ta đẩy thì tôi đã không sao rồi, nhưng vẫn cầm uống một ngụm, sau đó tỏ vẻ xin lỗi với mọi người: “Làm phiền mọi người rồi, tôi không sao. Mọi người tiếp tục đi.”
Vì Triệu Hiểu Tiêu mang thai nên không uống rượu cùng mọi người, đi đến cạnh tôi nói: “Hôm nay xui xẻo thật, tự dưng lại mưa.”
Tôi thầm nghĩ, cậu xui xẻo bằng tôi à? Cậu chỉ thấy trời mưa thôi, còn tôi gặp cả người chết đây này.
Trong hầm rượu có một quầy bar nhỏ, mọi người ngồi quanh bar vừa uống rượu vừa nói chuyện. Tôi và Triệu Hiểu Tiêu ngồi trên ghế salon ở cạnh, nghe bạn học kể chuyện trong những năm không gặp.
Chợt nghe Tống Đại Trí thần bí nói: “Các cậu có biết trước đây Tửu viên này là cái gì không?”
Mọi người đều ồn ã, trước đây họ không biết sâu trong Nam Sơn lại có một nơi thế ngoại đào viên thế này. Tôi để ý thấy chỉ có mình Phương Tư Minh là không nói gì, cũng không kinh ngạc mấy, xem ra cậu ta đã biết từ trước.
Nhưng Tống Đại Trí không chú ý đến biểu hiện của Phương Tư Minh, còn thần bí nói: “Nghe nói trước đây nó là nhà máy rượu tư nhân, nhưng mấy năm trước đột nhiên có một trận hỏa hoạn, thiêu chết mấy công nhân trong xưởng. Ngay cả chủ nhà máy cũng không thoát được, sau khi dập tắt lửa rồi, tìm mãi cũng không thấy thi thể của ông chủ đâu…”
Mấy bạn nữ nghe xong thì sợ hãi, mắng Tống Đại Trí không kiêng nể gì, cố ý hù dọa họ! Tống Đại Trí cười nói: “Có trời làm chứng, chuyện này tớ cũng được nghe từ người khác thôi!”
Cũng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, nhưng khi nghe Tống Đại Trí nói xong, tôi như ngửi thấy mùi khét. Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh, phát hiện tất cả đều vẫn bình thường, không ai cảm nhận được mùi này.
Tôi ngồi trên salon, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, không cảm nhận sự tồn tại của người chết kia. Nhưng có những thứ, không phải bạn muốn là không cảm nhận được. Càng giãy giụa thì những mảnh ghép nhỏ xíu kia càng chui sâu vào trong đầu. Cuối cùng tôi bỏ cuộc, đã làm thì làm đến cùng, tôi phải xem xem người xui xẻo bị gắn lên tường kia là ai!
Hình ảnh có hơi u ám, chắc lúc đó là trời tối. Dáng đi của người đó rất kỳ cục, nếu không phải bị thương thì nhất định là đã say rồi! Quả nhiên người đó cầm chai rượu vang đỏ.
Người đó ngã trái ngã phải, loạng choạng đi trên hành lang dài u ám. Đột nhiên, đèn cảm biến âm thanh vụt sáng, một thân hình nhỏ gầy xuất hiện. Nhìn dáng người kia, tôi kinh sợ, đó không phải là Phương Tư Minh hồi nhỏ à?
Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây? Còn xuất hiện trước mặt người chết đó?
Phương Tư Minh nhìn thấy người đàn ông thì bỏ chạy, chưa được mấy bước đã bị ông ta bắt lại. Cậu ta thét lên: “Thả tôi ra, tôi phải nói cho mẹ tôi biết, thả tôi ra.”
“Ha ha… mày đi mách à? Mày nghĩ là mẹ mày không biết ư?” Gã nói lớn.
Phương Tư Minh cứng người, trợn mắt không tin, nói: “Không thể nào, không thể nào.”
Gã kia say rượu nấc lên, không nhịn được tát Phương Tư Minh một cái rồi nói: “Câm mồm! Tao cho hai mẹ con mày ăn ngon mặc đẹp, con ruột tao cũng chỉ được như vậy thôi, không phải mày nên báo đáp tao à?”
Phương Tư Minh bị đánh chảy máu miệng, cậu ta run rẩy nói: “Tôi sẽ trả cho ông, sau này tiền tôi kiếm được trả hết ông, đừng đụng vào tôi! Xin ông đừng chạm vào tôi.”
Gã hừ lạnh: “Bây giờ tao không thiếu tiền, sau này cũng không thiếu tiền, mày chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thôi. Người ta thấy mày là con ngoan của tao, chỉ cần tao vui, tương lai sẽ cho tên mày vào di chúc thừa kế… Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tao là được, ha ha….”
Gã nói xong thì xé quần áo của Phương Tư Minh, sức gã mạnh, chỉ hai ba lần đã xé rách hết quần áo của Phương Tư Minh!
Tiếng “Choang!” chợt vang lên, chai rượu đập vào đầu gã vỡ toang, hỗn hợp rượu đỏ và máu tươi chảy xuống. Gã kinh ngạc quay lại nhìn, thấy thanh niên tầm hai mươi tuổi căm phẫn nhìn mình, gã giơ tay chỉ người đó nói: “Mày… mày… Cái này…”
Người đó không đợi gã nói hết, đã cắm luôn nửa chai rượu vào ngực gã. Gã không nói được gì, chỉ trợn mắt vẻ khó tin, sau đó ngã ra sau.
“Tiến Bảo? Cậu nghĩ gì thế, sao không nói gì hết? Tiến Bảo?” Giọng Triệu Hiểu Tiêu vang lên, kéo tôi trở về hiện thực.
Tôi cười xấu hổ nói: “Không, không có gì, chỉ là buổi trưa uống chút rượu, nên giờ thấy không khỏe thôi.”
Triệu Hiểu Tiêu nghe xong thì cười: “Không ngờ tửu lượng của cậu lại kém thế, không biết cậu sống mấy năm ở đại học như thế nào nữa!”
Tôi không có tâm trạng nói đùa với cô ấy, chỉ đáp lại vài câu đơn giản rồi vờ đi uống nước, sau đó đi đến gần quầy bar nơi Phương Tư Minh đang đứng. Trong đầu tôi không ngừng so sánh Phương Tư Minh của quá khứ và hiện tại, không biết cậu ấy đã quên đi chuyện khủng khiếp năm đó, hay vẫn còn chìm đắm đây?
Tác giả :
Lạc Lâm Lang