Người Tìm Xác
Chương 14: Sương mù màu tím
Cung điện màu đen nhìn từ xa sừng sững dưới bóng đêm, trông lại càng âm u hơn, tôi cũng không muốn ngủ qua đêm ở đó, vậy nên mọi người đồng ý chọn một căn nhà gạch gần cổng đá. Nếu có chuyện không hay cũng có thể rời ngay khỏi đây!
Chắc nơi này là một nhà bình dân, bài trí của căn phòng rất đơn sơ, bên trong có vài món đồ gốm được chế tác thô sơ. Nhưng khi La Hải và Lưu Tử Bình nhìn thấy thì mắt sáng rực lên, xem ra đó đều là đồ cổ.
Trong phòng có một ngọn đèn đã cạn dầu từ lâu, tôi nổi hứng muốn nghịch một chút, mượn bật lửa thắp nó lên. Cứ tưởng đã bao nhiêu năm trôi qua, dù đèn có sáng thì cũng chỉ được một lát là tắt. Nhưng không ngờ, chẳng những có thể thắp được, mà dầu trong đèn vốn đã khô cứng lại từ từ tan ra. Nhưng màu sắc của ngọn lửa kia lại ánh xanh, chẳng biết dầu này được làm từ cái gì.
Hình như chú Lê cũng thấy tò mò với ngọn đèn này, đứng ngắm ngía cả buổi với tôi.
“Chú Lê, chú nhìn thử dầu này làm từ cái gì thế?” Tôi tò mò hỏi.
Chú Lê quét một ít dầu trên đèn rồi ngửi thử, sau đó nhíu mày nói: “Đây là dầu cá mập! Chỉ là thứ này vào thời cổ rất đắt, bình thường chỉ dùng làm đèn chong trong mộ của quan lại quyền quý, sao lại xuất hiện ở một gia đình bình dân thế này?”
Lưu Tử Bình nghe chú Lê nói đây là dầu cá mập, cũng vội tới xem.
“Đúng là dầu cá mập thật! Nhưng thứ này dùng để làm đèn cũng không đốt được lâu. Vì trong mộ bị đóng kín, không khí có hạn, đốt đèn một lát thì sẽ hết oxi. Đến lúc đó, đương nhiên đèn sẽ tắt. Kiến thức của tôi cũng không phải là ít, nhưng tôi chưa từng thấy đèn của mộ nào có thể sáng lâu được. Đa số đèn sau khi hết oxi sẽ tự tắt, còn dầu cá mập cũng giống như dầu đèn bình thường, bị đông lại.”
Tôi nghe anh ta nói xong, thầm nghĩ cái tên Lưu Tử Bình này đúng là dân trộm mộ chuyên nghiệp. Xem ra, mỗi người ở đây đều có sở trường riêng của mình.
Nghĩ tới đây, tôi bèn cố ý hỏi Lưu Tử Bình: “Anh Lưu, anh nghĩ nơi này đã được bao nhiêu năm lịch sử rồi?”
Lưu Tử Bình nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó cẩn thận nói: “Ít gì cũng phải hơn hai nghìn năm lịch sử rồi. Cậu nhìn đồ đạc trong nhà xem, rất giống đồ từ thời Hán, nhưng vẫn có chỗ khác. Vào thời cổ đại, ở đây tồn tại khá nhiều quốc gia nhỏ, ví dụ như Lâu Lan, Nhược Khương. Nhưng những thứ đồ này thuộc quốc gia nào thì tôi không nhìn ra được. Tuy vậy, có một việc tôi có thể chắc chắn, rằng nơi này chưa từng có người tìm thấy, nếu không tôi đã nghe nói về nó rồi.”
Tôi biết ở lĩnh vực này, Lưu Tử Bình rất có tiếng nói, điều anh ta nói chắc là đúng đến tám chín phần. Có điều, không biết chúng tôi có thể trở thành nhóm may mắn đầu tiên thông báo phát hiện di sản này không. Thật ra, tôi vẫn nhớ trước đó, chú Lê từng nói đến “Thành Phố Đen”, chỉ sợ là trước đó vẫn có người vào trong, nhưng bọn họ đều không sống sót để ra được khỏi hoang mạc mà thôi...
Đột nhiên tôi lại buồn đi tiểu, nhìn bên ngoài tối đen, tôi lại thấy hơi sợ. Thế là, tôi đẩy đẩy Đinh Nhất bên cạnh, cười hì hì, nói: “Ha ha… Đi vệ sinh với tôi đi.”
Đinh Nhất không nói gì, anh ta đứng dậy, lấy đèn pin trong ba lô ra rồi vẫy tay, ý bảo tôi đi theo. Sau khi giải quyết xong vấn đề tiểu tiện, tôi chẳng hề muốn ở ngoài thêm chút nào, vừa quay lưng, lại cảm thấy là lạ.
Quan sát một lát, tôi mới nhận ra, tại sao trong thành này lại không có chút gió nào? Cứ coi như vì kiến trúc này chắn gió đi, nhưng tôi vẫn nhớ nửa đêm hôm qua gió rất lớn, sao bây giờ lại chẳng hề có lấy một cơn gió nào?
Nghĩ tới đây, tôi nhìn chung quanh, ai ngờ lại sợ đến mức suýt lại đái ra quần.
Lúc này, tất cả các ngôi nhà gần đó đều ánh lên màu lam của ngọn đèn! Hệt như dân cư ở đây đã về đến nhà…
Đang lúc thắc mắc, Đinh Nhất ở bên cạnh bỗng gấp gáp kéo tôi về.
“Chậm thôi… Anh đi nhanh vậy làm gì?” Tôi mất thăng bằng, suýt thì bị anh ta kéo ngã ra đất, cũng may là Đinh Nhất khỏe, anh ta tóm lấy tôi rồi chạy về.
Ngay lúc bị anh ta lôi về, tôi nhận ra điều khác thường ở dưới chân. Nhìn kỹ thì thấy dưới đất có một lớp sương mù mỏng như cánh ve, và kì lạ nhất là lớp sương mù này có màu tím.
Về đến căn nhà kia rồi, Đinh Nhất nhanh chóng chốt cửa lại.
Chú Lê thấy sắc mặt của chúng tôi lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải gặp bóng người áo xám kia không?”
Tôi lắc đầu, kể lại chuyện chúng tôi vừa thấy cho mọi người nghe, mọi người đều kinh hoàng. Chú Lê nhìn ra ngoài qua cửa sổ, cũng kinh khiếp mãi không nói nên lời. Trong thành cổ có một lớp sương màu tím mờ mờ ảo ảo bay tà tà dưới đất, trông vô cùng kỳ dị.
Không biết rốt cuộc đây là đâu, tại sao tôi còn chưa vào thành đã cảm nhận được sự đau thương khó hiểu, nhưng khi vào rồi thì lại chẳng cảm thấy gì nữa!
Còn bóng người thần bí kia nữa, nếu tôi không nhìn nhầm, thì đó đúng là người chúng tôi cần tìm. Nhưng dù có thế nào, ông ta cũng không thể sống đến tận bây giờ được! Hơn nữa tàn hồn của ông đã bám vào chiếc đồng hồ kia, chứng tỏ ông ta đã chết! Nhưng tại sao ông ta lại xuất hiện trong thành cổ này, nơi mà ông ta vốn không nên xuất hiện!
Có quá nhiều vấn đề mà tôi không thể hiểu nổi, hơn nữa lớp sương mù màu tím bên ngoài cùng với ngọn đèn dầu cá mập này tạo cho tòa thành cổ vẻ khủng khiếp khiến người ta sợ hãi.
Tôi thử nghĩ, ngọn đèn dầu này đáng lẽ không nên xuất hiện trong nhà dân bình thường mới phải. Đột nhiên, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu… Chẳng lẽ, cả tòa thành cổ này lại là một ngôi mộ cổ lớn?
Tôi nói suy nghĩ này với mọi người, chú Lê là người đầu tiên lắc đầu: “Làm gì có mộ cổ nào như vậy? Hải Tử, cậu và Bình Tử đã thấy bao giờ chưa?”
Bọn họ đều lắc đầu: “Quả thật nơi đây rất quái lạ, nhưng chắc chắn không phải là mộ cổ gì hết. Nhìn kiến trúc và cách bài trí đồ đạc trong căn phòng này, có lẽ là đồ từ 2000 năm trước. Nhưng kĩ thuật chế tác ra chúng thì lại không lâu năm như vậy. Ở đây quanh năm còn bị bão cát phá hủy, nếu có di tích lịch sử hơn một nghìn năm thì hẳn mọi người đã thấy rồi, làm gì được bảo tồn nguyên vẹn như thế này?”
“Chỗ này chắc không phải là phim trường gì đó chứ?” Diệp Tri Thu nói yếu ớt.
Tôi nghe xong, lắc đầu nói: “Càng không thể, làm gì có ai xây phim trường ở nơi hoang vu thế này! Nếu có thì chắc chắn phải có nhân viên trông coi chứ? Hơn nữa phim trường bây giờ đều là dự án trọng điểm, ai lại ngu tới mức chạy tới nơi hoang vu thế này để xây dựng chứ?”
Chắc nơi này là một nhà bình dân, bài trí của căn phòng rất đơn sơ, bên trong có vài món đồ gốm được chế tác thô sơ. Nhưng khi La Hải và Lưu Tử Bình nhìn thấy thì mắt sáng rực lên, xem ra đó đều là đồ cổ.
Trong phòng có một ngọn đèn đã cạn dầu từ lâu, tôi nổi hứng muốn nghịch một chút, mượn bật lửa thắp nó lên. Cứ tưởng đã bao nhiêu năm trôi qua, dù đèn có sáng thì cũng chỉ được một lát là tắt. Nhưng không ngờ, chẳng những có thể thắp được, mà dầu trong đèn vốn đã khô cứng lại từ từ tan ra. Nhưng màu sắc của ngọn lửa kia lại ánh xanh, chẳng biết dầu này được làm từ cái gì.
Hình như chú Lê cũng thấy tò mò với ngọn đèn này, đứng ngắm ngía cả buổi với tôi.
“Chú Lê, chú nhìn thử dầu này làm từ cái gì thế?” Tôi tò mò hỏi.
Chú Lê quét một ít dầu trên đèn rồi ngửi thử, sau đó nhíu mày nói: “Đây là dầu cá mập! Chỉ là thứ này vào thời cổ rất đắt, bình thường chỉ dùng làm đèn chong trong mộ của quan lại quyền quý, sao lại xuất hiện ở một gia đình bình dân thế này?”
Lưu Tử Bình nghe chú Lê nói đây là dầu cá mập, cũng vội tới xem.
“Đúng là dầu cá mập thật! Nhưng thứ này dùng để làm đèn cũng không đốt được lâu. Vì trong mộ bị đóng kín, không khí có hạn, đốt đèn một lát thì sẽ hết oxi. Đến lúc đó, đương nhiên đèn sẽ tắt. Kiến thức của tôi cũng không phải là ít, nhưng tôi chưa từng thấy đèn của mộ nào có thể sáng lâu được. Đa số đèn sau khi hết oxi sẽ tự tắt, còn dầu cá mập cũng giống như dầu đèn bình thường, bị đông lại.”
Tôi nghe anh ta nói xong, thầm nghĩ cái tên Lưu Tử Bình này đúng là dân trộm mộ chuyên nghiệp. Xem ra, mỗi người ở đây đều có sở trường riêng của mình.
Nghĩ tới đây, tôi bèn cố ý hỏi Lưu Tử Bình: “Anh Lưu, anh nghĩ nơi này đã được bao nhiêu năm lịch sử rồi?”
Lưu Tử Bình nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó cẩn thận nói: “Ít gì cũng phải hơn hai nghìn năm lịch sử rồi. Cậu nhìn đồ đạc trong nhà xem, rất giống đồ từ thời Hán, nhưng vẫn có chỗ khác. Vào thời cổ đại, ở đây tồn tại khá nhiều quốc gia nhỏ, ví dụ như Lâu Lan, Nhược Khương. Nhưng những thứ đồ này thuộc quốc gia nào thì tôi không nhìn ra được. Tuy vậy, có một việc tôi có thể chắc chắn, rằng nơi này chưa từng có người tìm thấy, nếu không tôi đã nghe nói về nó rồi.”
Tôi biết ở lĩnh vực này, Lưu Tử Bình rất có tiếng nói, điều anh ta nói chắc là đúng đến tám chín phần. Có điều, không biết chúng tôi có thể trở thành nhóm may mắn đầu tiên thông báo phát hiện di sản này không. Thật ra, tôi vẫn nhớ trước đó, chú Lê từng nói đến “Thành Phố Đen”, chỉ sợ là trước đó vẫn có người vào trong, nhưng bọn họ đều không sống sót để ra được khỏi hoang mạc mà thôi...
Đột nhiên tôi lại buồn đi tiểu, nhìn bên ngoài tối đen, tôi lại thấy hơi sợ. Thế là, tôi đẩy đẩy Đinh Nhất bên cạnh, cười hì hì, nói: “Ha ha… Đi vệ sinh với tôi đi.”
Đinh Nhất không nói gì, anh ta đứng dậy, lấy đèn pin trong ba lô ra rồi vẫy tay, ý bảo tôi đi theo. Sau khi giải quyết xong vấn đề tiểu tiện, tôi chẳng hề muốn ở ngoài thêm chút nào, vừa quay lưng, lại cảm thấy là lạ.
Quan sát một lát, tôi mới nhận ra, tại sao trong thành này lại không có chút gió nào? Cứ coi như vì kiến trúc này chắn gió đi, nhưng tôi vẫn nhớ nửa đêm hôm qua gió rất lớn, sao bây giờ lại chẳng hề có lấy một cơn gió nào?
Nghĩ tới đây, tôi nhìn chung quanh, ai ngờ lại sợ đến mức suýt lại đái ra quần.
Lúc này, tất cả các ngôi nhà gần đó đều ánh lên màu lam của ngọn đèn! Hệt như dân cư ở đây đã về đến nhà…
Đang lúc thắc mắc, Đinh Nhất ở bên cạnh bỗng gấp gáp kéo tôi về.
“Chậm thôi… Anh đi nhanh vậy làm gì?” Tôi mất thăng bằng, suýt thì bị anh ta kéo ngã ra đất, cũng may là Đinh Nhất khỏe, anh ta tóm lấy tôi rồi chạy về.
Ngay lúc bị anh ta lôi về, tôi nhận ra điều khác thường ở dưới chân. Nhìn kỹ thì thấy dưới đất có một lớp sương mù mỏng như cánh ve, và kì lạ nhất là lớp sương mù này có màu tím.
Về đến căn nhà kia rồi, Đinh Nhất nhanh chóng chốt cửa lại.
Chú Lê thấy sắc mặt của chúng tôi lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải gặp bóng người áo xám kia không?”
Tôi lắc đầu, kể lại chuyện chúng tôi vừa thấy cho mọi người nghe, mọi người đều kinh hoàng. Chú Lê nhìn ra ngoài qua cửa sổ, cũng kinh khiếp mãi không nói nên lời. Trong thành cổ có một lớp sương màu tím mờ mờ ảo ảo bay tà tà dưới đất, trông vô cùng kỳ dị.
Không biết rốt cuộc đây là đâu, tại sao tôi còn chưa vào thành đã cảm nhận được sự đau thương khó hiểu, nhưng khi vào rồi thì lại chẳng cảm thấy gì nữa!
Còn bóng người thần bí kia nữa, nếu tôi không nhìn nhầm, thì đó đúng là người chúng tôi cần tìm. Nhưng dù có thế nào, ông ta cũng không thể sống đến tận bây giờ được! Hơn nữa tàn hồn của ông đã bám vào chiếc đồng hồ kia, chứng tỏ ông ta đã chết! Nhưng tại sao ông ta lại xuất hiện trong thành cổ này, nơi mà ông ta vốn không nên xuất hiện!
Có quá nhiều vấn đề mà tôi không thể hiểu nổi, hơn nữa lớp sương mù màu tím bên ngoài cùng với ngọn đèn dầu cá mập này tạo cho tòa thành cổ vẻ khủng khiếp khiến người ta sợ hãi.
Tôi thử nghĩ, ngọn đèn dầu này đáng lẽ không nên xuất hiện trong nhà dân bình thường mới phải. Đột nhiên, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu… Chẳng lẽ, cả tòa thành cổ này lại là một ngôi mộ cổ lớn?
Tôi nói suy nghĩ này với mọi người, chú Lê là người đầu tiên lắc đầu: “Làm gì có mộ cổ nào như vậy? Hải Tử, cậu và Bình Tử đã thấy bao giờ chưa?”
Bọn họ đều lắc đầu: “Quả thật nơi đây rất quái lạ, nhưng chắc chắn không phải là mộ cổ gì hết. Nhìn kiến trúc và cách bài trí đồ đạc trong căn phòng này, có lẽ là đồ từ 2000 năm trước. Nhưng kĩ thuật chế tác ra chúng thì lại không lâu năm như vậy. Ở đây quanh năm còn bị bão cát phá hủy, nếu có di tích lịch sử hơn một nghìn năm thì hẳn mọi người đã thấy rồi, làm gì được bảo tồn nguyên vẹn như thế này?”
“Chỗ này chắc không phải là phim trường gì đó chứ?” Diệp Tri Thu nói yếu ớt.
Tôi nghe xong, lắc đầu nói: “Càng không thể, làm gì có ai xây phim trường ở nơi hoang vu thế này! Nếu có thì chắc chắn phải có nhân viên trông coi chứ? Hơn nữa phim trường bây giờ đều là dự án trọng điểm, ai lại ngu tới mức chạy tới nơi hoang vu thế này để xây dựng chứ?”
Tác giả :
Lạc Lâm Lang