Người Tìm Xác
Chương 113: Không còn sống lâu nữa
Thì ra Trang Hà chính là con Hỏa Hồ Ly năm đó được tôi và chú họ thả đi, không ngờ qua nhiều năm như vậy, chúng tôi còn có thể gặp lại nhau. Tuy tôi nhận ra anh ta không có ác ý với mình, nhưng anh ta cứ đột nhiên xuất hiện thì chắc chắn phải có mục đích nào đó.
Tôi nghĩ đến lời anh ta nói khi vừa vào cửa, thì tò mò hỏi: “Sao anh không cho tôi đụng vào nữ thi này? Cô ta là tình nhân của anh à?”
Trang Hà lườm tôi: “Chẳng lẽ cậu muốn mình giống kẻ đã chết ngoài kia à? Nếu không phải có quen biết với chú họ của cậu, thì tôi mới lười quan tâm cậu sống chết thế nào ấy?”
Tôi giật mình: “Anh nói Triệu Quân chết là vì đụng vào cỗ thi thể từ đời nhà Thanh này à? Sao có thể thế được, chẳng phải trước đó mấy đàn em của Lưu Thắng Lợi cũng đã chạm vào cô ta rồi à, sao họ vẫn sống tốt?”
Trang Hà thấy tôi không tin thì lấy một gói khăn giấy ra, sau đó rút ra một tờ, đi tới chỗ nữ thi rồi nhẹ nhàng phủ lên, chiếc khăn trắng tinh bị thấm ướt ngay lập tức.
“Thi thể này làm từ nước à?” Tôi nói mà không suy nghĩ.
Trang Hà nhún vai: “Cậu nói đúng rồi đấy, nữ thi này đúng là làm từ nước!”
Không ngờ mình đoán đúng thật!
“Làm từ nước như thế nào?” Tôi không hiểu nên hỏi.
Lúc này Đinh Nhất cau mày nói: “Chẳng lẽ trên người cô ta có chất độc dùng để chống phân hủy?”
Trang Hà gật đầu: “Cuối cùng cũng có người thông minh rồi! Nếu không cẩn thận để nước văng đến mũi miệng mắt, thì chắc chắn phải đi gặp Diêm Vương rồi!”
“Không đến mức ấy chứ, tôi không tin anh ta trộm bộ xác cổ này chỉ để liếm nước trên thi thể đâu?” Tôi nói mà cũng tự thấy buồn nôn.
Nhưng Đinh Nhất lại lắc đầu: “Chắc anh ta ở sau hòn non bộ, nghe thấy tiếng Vương Hải đi tới, nên mới luống cuống vô ý làm nước văng vào miệng.”
“Chậc chậc… Tên này đúng là xui xẻo.” Sau khi hiểu rõ hoàn cảnh, tôi cũng cảm thấy tiếc cho gã ta.
Chẳng ngờ Trang Hà lại hừ lạnh: “Tự tạo nghiệt thì không thể sống… Gã có kết cục như bây giờ cũng chẳng thể trách ai, có nhiều thứ không phải ai cũng có thể làm bẩn được…”
Nghe kiểu nói của Trang Hà, tôi mới sực nhớ tới mục đích lần này, nên hỏi anh ta: “Anh tới đây làm gì? Không phải là cũng muốn có bộ nữ thi đời nhà Thanh này đấy chứ?”
Không ngờ Trang Hà lại sầm mặt: “Cô ấy đúng là một người bạn cũ, tôi thực sự không đành lòng thấy xác của cô ấy bị người ta bán qua bán lại như thế.”
“Anh biết cô ta à?” Tôi giật mình, nói.
“Biết từ rất rất lâu rồi, năm đó tôi còn chưa phải là tôi như bây giờ…” Trang Hà lầm bầm.
Nhưng nghĩ tới việc Lưu Thắng Lợi vẫn còn đang đi tìm bộ xác cổ này, nếu Trang Hà muốn giành thì chỉ sợ lần này chúng tôi phải ra về tay không rồi!
“Anh muốn thế nào?” Tôi thấp thỏm hỏi.
Trang Hà đi đến chỗ nữ thi và nhìn chăm chú vào cô ấy, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Tôi muốn đưa cô ấy đi.”
“Không được!” Tôi phản đối ngay.
Ngờ đâu Trang Hà bỗng quét mắt nhìn, không khí xung quang lập tức xoáy ra từng luồng gió, anh ta lạnh lùng nói: “Nếu như tôi muốn thì sao?”
Cái người vừa nãy còn cười cười nói nói với mình, mà chớp mắt đã trở mặt ngay! Tôi vốn sợ anh ta, nên bị dọa chết khiếp. Cũng may Đinh Nhất vẫn luôn ở cạnh, thấy không khí giữa tôi và Trang Hà không tốt, như thể sẽ xảy ra xung đột ngay lập tức, nên ngăn tôi ở sau, chuẩn bị vào thế động thủ.
Trang Hà thấy tôi bị dọa thì thu lại sức mạnh của mình, mặt anh ta tái nhợt: “Các cậu đừng nhìn cô ấy ăn mặc hoa lệ, xuất thân tôn quý mà nhầm. Thật ra mệnh cô ấy rất khổ, nếu không đã chẳng qua đời sớm ở độ tuổi trẻ đẹp như vậy. Chẳng lẽ cậu thật sự nhẫn tâm để một thi thể xinh đẹp tuyệt trần như thế bị người ta mổ, rồi lột da hay sao?”
Tôi nghe mà rùng mình: “Làm sao mà nghiêm trọng như anh nói vậy được! Những người sưu tập nước ngoài kia sẽ bảo tồn thi thể thật tốt, chắc chắn sẽ không cắt cô ấy thành tám khúc đâu!”
Trang Hà cười lạnh: “Tiến Bảo, có phải tôi nên cười cậu quá ngây thơ không? Những gã kia mà có được rồi, nhất định sẽ tò mò vì sao cô ấy lại được bảo tồn hoàn hảo như thế. Cho nên số mệnh của cô ấy cũng chỉ có thể để người ta giải phẫu, tìm hiểu xem bí mật bên trong là gì.”
Tôi nghẹn lời, đúng là rất có khả năng sẽ xảy ra. Giống như tập đoàn Thái Long phái Triệu Quân đến trộm xác vậy, chẳng phải chúng cũng vì mục đích này hay sao? Cho dù là bị tập đoàn Thái Long trộm đi, hay là bị Lưu Thắng Lợi bán cho Blair thì kết cục của cô ấy đều như thế cả.
Trang Hà thấy tôi do dự, thì tiếp tục nói: “Tôi có thể kể cho cậu nghe chuyện cũ của mình và cô ấy, có lẽ cậu cũng sẽ cảm thông với cô ấy như tôi.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đêm dài đằng đẵng, nghe Trang Hà kể chút chuyện từ mấy trăm năm trước cũng rất thú vị, thế là tôi kéo một cái ghế ngồi xuống.
Trang Hà thấy tôi ngồi xuống chuẩn bị nghe mình kể chuyện thì cười, sau đó dùng giọng nói lạnh lẽo kể cho chúng tôi nghe về năm đó…
Khi ấy Trang Hà còn chưa tu luyện được thành người, vẫn chỉ là một con hồ ly đỏ nhỏ yếu. Bởi vì có bộ lông rất đẹp nên anh ta thường trở thành đối tượng bị đám thợ săn đuổi giết. Vào cuối thu năm đó, tuyết rơi sớm hơn mọi năm, vì đói nên Trang Hà bất cẩn bị sập bẫy của thợ săn.
Vài lúc Trang Hà cho rằng mình sẽ bị người ta lột da làm áo khoác lông, thì được một cô bé xinh đẹp cứu.
Cô bé này tên Diệp Lan, là một cách cách của triều Thanh, a mã của cô ấy là một Quận vương, cô ấy còn một người anh lớn hơn năm tuổi tên là Huyền Lý. Trang Hà chính là lễ vật mà Huyền Lý tặng cho Diệp Lan nhân dịp sinh nhật.
Không ngờ Diệp Lan vừa thấy Trang Hà thì đã rất yêu thích, không đành lòng nhìn con vật xinh đẹp như vậy biến thành một bộ áo lông, nàng cầu xin anh trai đừng giết nó. Vì bắt được anh ta ở nơi có tên Trang Hà, nên Diệp Lan cũng gọi anh ta là Trang Hà…
Từ đó mọi người trong Vương phủ đều biết cách cách nuôi một con hồ ly đỏ tên Trang Hà. Nhưng khi đó Trang Hà rất nghịch ngợm, nay trộm gà sau hậu viện, mai lại cắn chết vịt, làm bọn hạ nhân giận mà không dám nói gì.
Sau đó Huyền Lý thấy dã tính của anh khó thuần nên khuyên Diệp Lan hãy thả về rừng, nói chỉ có ở đó mới là mái nhà chân chính của anh. Diệp Lan là cô bé tốt bụng, biết dù có được cho ăn uống đầy đủ, nhưng cũng không thể khiến Trang Hà vui vẻ thật sự. Thế là cô bé đồng ý lời đề nghị của anh trai, phóng sinh Trang Hà.
18 năm sau, Trang Hà đã có một chút đạo hạnh nên muốn xuống núi, thăm cô cách cách năm xưa cứu mình giờ lớn lên đã thế nào rồi. Kết quả khi vừa đến Vương phủ, anh ta thấy ở đó có rất nhiều âm khí bao trùm, giống như sắp làm lễ tang cho ai đó.
Thoạt đầu Trang Hà còn tưởng rằng a mã của Diệp Lan qua đời, ai ngờ nghe ngóng được mới biết, lão Vương gia đã sớm quy thiên 7 năm trước, còn người sắp chết trong phủ lần này là… cách cách Diệp Lan.
Trang Hà ngỡ ngàng, ngẫm lại thì Diệp Lan năm nay cũng mới chỉ 25, sao còn trẻ như vậy mà đã chết đi? Trang Hà muốn nghe ngóng tiếp, nhưng mấy hạ nhân kia như có điều giấu giếm, xem ra chuyện cũng không hề đơn giản như vậy.
Tôi nghĩ đến lời anh ta nói khi vừa vào cửa, thì tò mò hỏi: “Sao anh không cho tôi đụng vào nữ thi này? Cô ta là tình nhân của anh à?”
Trang Hà lườm tôi: “Chẳng lẽ cậu muốn mình giống kẻ đã chết ngoài kia à? Nếu không phải có quen biết với chú họ của cậu, thì tôi mới lười quan tâm cậu sống chết thế nào ấy?”
Tôi giật mình: “Anh nói Triệu Quân chết là vì đụng vào cỗ thi thể từ đời nhà Thanh này à? Sao có thể thế được, chẳng phải trước đó mấy đàn em của Lưu Thắng Lợi cũng đã chạm vào cô ta rồi à, sao họ vẫn sống tốt?”
Trang Hà thấy tôi không tin thì lấy một gói khăn giấy ra, sau đó rút ra một tờ, đi tới chỗ nữ thi rồi nhẹ nhàng phủ lên, chiếc khăn trắng tinh bị thấm ướt ngay lập tức.
“Thi thể này làm từ nước à?” Tôi nói mà không suy nghĩ.
Trang Hà nhún vai: “Cậu nói đúng rồi đấy, nữ thi này đúng là làm từ nước!”
Không ngờ mình đoán đúng thật!
“Làm từ nước như thế nào?” Tôi không hiểu nên hỏi.
Lúc này Đinh Nhất cau mày nói: “Chẳng lẽ trên người cô ta có chất độc dùng để chống phân hủy?”
Trang Hà gật đầu: “Cuối cùng cũng có người thông minh rồi! Nếu không cẩn thận để nước văng đến mũi miệng mắt, thì chắc chắn phải đi gặp Diêm Vương rồi!”
“Không đến mức ấy chứ, tôi không tin anh ta trộm bộ xác cổ này chỉ để liếm nước trên thi thể đâu?” Tôi nói mà cũng tự thấy buồn nôn.
Nhưng Đinh Nhất lại lắc đầu: “Chắc anh ta ở sau hòn non bộ, nghe thấy tiếng Vương Hải đi tới, nên mới luống cuống vô ý làm nước văng vào miệng.”
“Chậc chậc… Tên này đúng là xui xẻo.” Sau khi hiểu rõ hoàn cảnh, tôi cũng cảm thấy tiếc cho gã ta.
Chẳng ngờ Trang Hà lại hừ lạnh: “Tự tạo nghiệt thì không thể sống… Gã có kết cục như bây giờ cũng chẳng thể trách ai, có nhiều thứ không phải ai cũng có thể làm bẩn được…”
Nghe kiểu nói của Trang Hà, tôi mới sực nhớ tới mục đích lần này, nên hỏi anh ta: “Anh tới đây làm gì? Không phải là cũng muốn có bộ nữ thi đời nhà Thanh này đấy chứ?”
Không ngờ Trang Hà lại sầm mặt: “Cô ấy đúng là một người bạn cũ, tôi thực sự không đành lòng thấy xác của cô ấy bị người ta bán qua bán lại như thế.”
“Anh biết cô ta à?” Tôi giật mình, nói.
“Biết từ rất rất lâu rồi, năm đó tôi còn chưa phải là tôi như bây giờ…” Trang Hà lầm bầm.
Nhưng nghĩ tới việc Lưu Thắng Lợi vẫn còn đang đi tìm bộ xác cổ này, nếu Trang Hà muốn giành thì chỉ sợ lần này chúng tôi phải ra về tay không rồi!
“Anh muốn thế nào?” Tôi thấp thỏm hỏi.
Trang Hà đi đến chỗ nữ thi và nhìn chăm chú vào cô ấy, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Tôi muốn đưa cô ấy đi.”
“Không được!” Tôi phản đối ngay.
Ngờ đâu Trang Hà bỗng quét mắt nhìn, không khí xung quang lập tức xoáy ra từng luồng gió, anh ta lạnh lùng nói: “Nếu như tôi muốn thì sao?”
Cái người vừa nãy còn cười cười nói nói với mình, mà chớp mắt đã trở mặt ngay! Tôi vốn sợ anh ta, nên bị dọa chết khiếp. Cũng may Đinh Nhất vẫn luôn ở cạnh, thấy không khí giữa tôi và Trang Hà không tốt, như thể sẽ xảy ra xung đột ngay lập tức, nên ngăn tôi ở sau, chuẩn bị vào thế động thủ.
Trang Hà thấy tôi bị dọa thì thu lại sức mạnh của mình, mặt anh ta tái nhợt: “Các cậu đừng nhìn cô ấy ăn mặc hoa lệ, xuất thân tôn quý mà nhầm. Thật ra mệnh cô ấy rất khổ, nếu không đã chẳng qua đời sớm ở độ tuổi trẻ đẹp như vậy. Chẳng lẽ cậu thật sự nhẫn tâm để một thi thể xinh đẹp tuyệt trần như thế bị người ta mổ, rồi lột da hay sao?”
Tôi nghe mà rùng mình: “Làm sao mà nghiêm trọng như anh nói vậy được! Những người sưu tập nước ngoài kia sẽ bảo tồn thi thể thật tốt, chắc chắn sẽ không cắt cô ấy thành tám khúc đâu!”
Trang Hà cười lạnh: “Tiến Bảo, có phải tôi nên cười cậu quá ngây thơ không? Những gã kia mà có được rồi, nhất định sẽ tò mò vì sao cô ấy lại được bảo tồn hoàn hảo như thế. Cho nên số mệnh của cô ấy cũng chỉ có thể để người ta giải phẫu, tìm hiểu xem bí mật bên trong là gì.”
Tôi nghẹn lời, đúng là rất có khả năng sẽ xảy ra. Giống như tập đoàn Thái Long phái Triệu Quân đến trộm xác vậy, chẳng phải chúng cũng vì mục đích này hay sao? Cho dù là bị tập đoàn Thái Long trộm đi, hay là bị Lưu Thắng Lợi bán cho Blair thì kết cục của cô ấy đều như thế cả.
Trang Hà thấy tôi do dự, thì tiếp tục nói: “Tôi có thể kể cho cậu nghe chuyện cũ của mình và cô ấy, có lẽ cậu cũng sẽ cảm thông với cô ấy như tôi.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đêm dài đằng đẵng, nghe Trang Hà kể chút chuyện từ mấy trăm năm trước cũng rất thú vị, thế là tôi kéo một cái ghế ngồi xuống.
Trang Hà thấy tôi ngồi xuống chuẩn bị nghe mình kể chuyện thì cười, sau đó dùng giọng nói lạnh lẽo kể cho chúng tôi nghe về năm đó…
Khi ấy Trang Hà còn chưa tu luyện được thành người, vẫn chỉ là một con hồ ly đỏ nhỏ yếu. Bởi vì có bộ lông rất đẹp nên anh ta thường trở thành đối tượng bị đám thợ săn đuổi giết. Vào cuối thu năm đó, tuyết rơi sớm hơn mọi năm, vì đói nên Trang Hà bất cẩn bị sập bẫy của thợ săn.
Vài lúc Trang Hà cho rằng mình sẽ bị người ta lột da làm áo khoác lông, thì được một cô bé xinh đẹp cứu.
Cô bé này tên Diệp Lan, là một cách cách của triều Thanh, a mã của cô ấy là một Quận vương, cô ấy còn một người anh lớn hơn năm tuổi tên là Huyền Lý. Trang Hà chính là lễ vật mà Huyền Lý tặng cho Diệp Lan nhân dịp sinh nhật.
Không ngờ Diệp Lan vừa thấy Trang Hà thì đã rất yêu thích, không đành lòng nhìn con vật xinh đẹp như vậy biến thành một bộ áo lông, nàng cầu xin anh trai đừng giết nó. Vì bắt được anh ta ở nơi có tên Trang Hà, nên Diệp Lan cũng gọi anh ta là Trang Hà…
Từ đó mọi người trong Vương phủ đều biết cách cách nuôi một con hồ ly đỏ tên Trang Hà. Nhưng khi đó Trang Hà rất nghịch ngợm, nay trộm gà sau hậu viện, mai lại cắn chết vịt, làm bọn hạ nhân giận mà không dám nói gì.
Sau đó Huyền Lý thấy dã tính của anh khó thuần nên khuyên Diệp Lan hãy thả về rừng, nói chỉ có ở đó mới là mái nhà chân chính của anh. Diệp Lan là cô bé tốt bụng, biết dù có được cho ăn uống đầy đủ, nhưng cũng không thể khiến Trang Hà vui vẻ thật sự. Thế là cô bé đồng ý lời đề nghị của anh trai, phóng sinh Trang Hà.
18 năm sau, Trang Hà đã có một chút đạo hạnh nên muốn xuống núi, thăm cô cách cách năm xưa cứu mình giờ lớn lên đã thế nào rồi. Kết quả khi vừa đến Vương phủ, anh ta thấy ở đó có rất nhiều âm khí bao trùm, giống như sắp làm lễ tang cho ai đó.
Thoạt đầu Trang Hà còn tưởng rằng a mã của Diệp Lan qua đời, ai ngờ nghe ngóng được mới biết, lão Vương gia đã sớm quy thiên 7 năm trước, còn người sắp chết trong phủ lần này là… cách cách Diệp Lan.
Trang Hà ngỡ ngàng, ngẫm lại thì Diệp Lan năm nay cũng mới chỉ 25, sao còn trẻ như vậy mà đã chết đi? Trang Hà muốn nghe ngóng tiếp, nhưng mấy hạ nhân kia như có điều giấu giếm, xem ra chuyện cũng không hề đơn giản như vậy.
Tác giả :
Lạc Lâm Lang