Người Tìm Xác
Chương 104: Lão tứ mất tích
Có lẽ do chiếc quan tài gỗ lim này, nên di thể của vị Khắc Cần Vương này không bị thối rữa, nhưng cũng bị khô lại chỉ còn mỗi lớp da. Làn da co sát lại khiến miệng thi thể há to, trông rất dữ tợn. Trên lớp da tím xanh cũng đầy vết hoen của tử thi.
Vương An Bắc cẩn thận nhặt đồ bồi táng trong quan tài, nhưng khiến ông ta thất vọng là trừ mấy thanh đao ngắn, cùng với vài thứ trang sức tùy thân ra thì cũng chẳng còn gì nữa.
“Xem ra, Huyền Lý này đã chôn hết những thứ đáng giá theo em gái mình rồi, còn bản thân thì chỉ có những thứ vô giá trị này.” Nhị sư huynh phàn nàn.
Ngũ sư đệ khó tin: “Sao lại thế được? Một Vương gia thân phận lớn thế này mà lại không có thứ gì đáng giá chôn cùng à? Chắc chắn là ở điện thờ phụ phía Bắc! Vừa rồi trong điện thờ phụ phía Nam cũng không phải vợ ông ta, vậy chắc là ở phía Bắc rồi. Với thân phận của ông ta, cho dù không có gì trong quan tài của mình, thì chắc cũng phải có đồ trang sức cho vợ chứ!”
Mọi người nghe xong cũng thấy có lý, thế là họ chỉ lấy hai miếng ngọc bội bên hông Huyền Lý, rồi đậy kín nắp quan tài lại như cũ.
Lúc vào điện thờ phụ ở phía Bắc, thì thấy cửa đá đang đóng. Mọi người lập tức nghĩ ngay có thể trong này có bảo bối gì đáng giá, nên đều sáng bừng mắt. Hơn nữa, cửa đá này cũng không khó mở, bằng tài năng của Tứ sư đệ, chắc hẳn sẽ không thành vấn đề.
Lúc này, Đại sư huynh lại nhìn đồng hồ, còn chưa tới nửa tiếng nữa là trời sẽ hửng sáng: “Không còn thời gian nữa, lão Tứ, lên mở cửa mau đi!”
Tứ sư đệ lập tức leo lên, trên phiến đá đó có hoa văn chạm kiểu rỗng, có thể nhìn vào trong. Tứ sư đệ nửa treo người nhìn vào, rồi hít một hơi lạnh.
“Sao thế? Trong đó thế nào?” Vương An Bắc sốt ruột hỏi.
Ai ngờ, Tứ sư đệ vui mừng nói: “Trong đó toàn là đồ tốt! Chỉ lấy bừa ra cũng đủ cho chúng ta ăn vài năm!”
Đại sư huynh nghe xong thì hỏi ông ấy: “Cửa khóa bằng cái gì? Có dễ mở không?”
Tứ sư đệ không trả lời ngay, mãi mới nói: “Cũng chẳng phải cơ quan gì lợi hại lắm, có lẽ là tay nắm trên quan tài đá!”
“Tay nắm trên quan tài đá?” Vương An Bắc nghe vậy thì biến sắc, thầm than không hay, cánh cửa này không dễ mở.
Vì thời gian cấp bách, nên Tứ sư đệ cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đập nát tảng đá rỗng kia, rồi dùng Súc Cốt Công để chui vào. Mọi người ở ngoài nghe thấy tiếng chân Tứ sư đệ chạm đất, nhưng trừ âm thanh đó ra thì chẳng còn gì nữa cả…
“Lão Tứ, một mình đệ có đẩy được không? Có cần một người vào giúp không?” Đại sư huynh ở ngoài hỏi lớn.
Nhưng Đại sư huynh đợi mãi, vẫn không nghe thấy ai trả lời bên trong.
“Lão Tứ! Đệ có nghe bọn huynh nói không?” Nhị sư huynh bất an hỏi.
Bên trong vẫn yên tĩnh, chẳng hề có chút âm thanh nào…
“Không đúng, chắc chắn đã có chuyện gì rồi! Đệ lên trên nhìn thử, mọi người khoan hẵng làm loạn!” Vương An Bắc nói với những người khác.
Vương An Bắc chính là người có thể dự bị vào bất cứ lúc nào, bất kể là ai, nếu tạm thời có tình huống gì, ông sẽ lên thay thế người đó. Giờ đây, Tứ sư đệ chỉ vừa vào một lát đã không lên tiếng nữa, ông không thể cứ chờ đợi như vậy.
Vì thế, Vương An Bắc nhún ngươi nhảy lên cửa đá, sau đó cũng nhìn vào chỗ Tứ sư đệ vừa đập nát. Tuy ánh sáng bên trong khá u ám, nhưng vẫn có thể thấy được chiếc quan tài đá cực lớn nằm ngay sau cửa đá.
“Lão Tứ? Đừng đùa nữa, trời sắp sáng rồi!” Vương An Bắc nói khẽ vào trong, nhưng vẫn chẳng hề có tiếng đáp lại.
Vương An Bắc biết thời gian không còn nhiều nữa, mặc kệ lão Tứ xảy ra chuyện gì, ông vẫn phải xuống xem thử mới được. Nghĩ đến đó, ông hít sâu một hơi, dùng Súc Cốt Công để chui vào.
Ông không luyện được Súc Cốt Công đến tầm như Tứ sư đệ, nên vất vả lắm mới chui vào được, còn suýt ngã lăn xuống. Sau khi nhảy xuống, ông lấy lại thăng bằng rồi lôi bật lửa ra rọi bốn phía.
Trong điện thờ phụ này đúng như lời Tứ sư đệ nói, thật sự có rất nhiều thứ đáng giá. Nhất là trang sức của phụ nữ, có thể nói, trân châu, phỉ thúy, cần gì có nấy! Còn có vài bộ vũ khí bằng vàng xa hoa vô cùng, khiến Vương An Bắc nhìn mà hoa mắt.
Chẳng lẽ vừa rồi lão Tứ thấy những thứ này nên mới bị mê hoặc? Nghĩ đến lão Tứ, Vương An Bắc vẫn có linh cảm chẳng lành. Tuy lão Tứ còn trẻ, nhưng sẽ không làm bừa trong lúc làm việc.
Bây giờ mãi mà đệ ấy vẫn chưa ra, chỉ e đã gặp chuyện gì…
Vương An Bắc quay lại nhìn cửa, bây giờ chỉ đành mở nó ra trước, đợi họ vào rồi nghĩ cách sau.
Chắc chắn ông không đẩy nổi quan tài đá ở sau cửa, nhưng phải có cơ quan gì đó khống chế. Nếu mình có thể tìm thấy, thì sẽ dễ dàng mở cửa đá ra.
Vương An Bắc nghĩ thế, bèn cẩn thận xem xét chung quanh cửa đá, nhìn thấy hai con thú nhỏ bằng đá đứng ở hai bên, xem ra là hai con sư tử nhỏ. Một trong hai con giẫm vào hòn đá rất tròn dưới chân, thu hút sự chú ý của Vương An Bắc.
Ông bước đến, từ từ ngồi xuống, đẩy nhẹ viên đá tròn kia. Nhận ra có thể đẩy được, ông cũng không nghĩ gì mà ra tay mạnh hơn. Tiếng “Ken két” vang lên, chiếc quan tài vừa nãy còn đè chặt cửa, bây giờ đã lui ra sau từng chút một.
Vương An Bắc cúi đầu nhìn, phát hiện dưới quan tài còn có hai đường cáp, có thể trượt dần đi! Quan tài di chuyển, cửa nhanh chóng bị nhóm Đại sư huynh đẩy từ bên ngoài vào.
Sau khi vào, họ đốt hai bó đuốc lên, lập tức chiếu sáng cả khu điện thờ phụ phía Bắc. Nhưng lùng sục khắp nơi, họ vẫn không thấy Tứ sư đệ đâu.
“Đúng là gặp ma rồi, lão Tứ đâu? Cũng đâu thể biến mất vào không khí được?” Nhị sư huynh lại nói năng linh tinh.
“Lão Nhị, đệ còn sức nói lung tung thì chi bằng cẩn thận tìm xem. Chắc chắn lão Tứ trúng chiêu gì rồi, bây giờ việc khẩn cấp là tìm được nó, nếu chậm trễ… chỉ e là nguy hiểm!” Đại sư huynh răn dạy.
Mọi người biết Đại sư huynh nói rất đúng, nhất định phải tìm ra lão Tứ ngay! Nhưng đã tìm rất nhiều lần, mà vẫn không thấy bóng lão Tứ đâu.
Đột nhiên, vẻ mặt Vương An Bắc nghiêm trọng. Ông chợt nghĩ ra có một nơi bọn họ vẫn chưa tìm, chính là trong quan tài đá đè cửa lúc nãy!
Khi ông nói suy nghĩ này, vẻ mặt Đại sư huynh cũng trở nên khó coi. Nếu lão Tứ ở trong quan tài đó thật, chỉ e là lành ít dữ nhiều.
“Làm sao bây giờ? Mở nắp quan tài à?” Vương An Bắc hỏi Đại sư huynh, ông ta chợt không nghĩ được ý gì.
Đại sư huynh do dự vài giây, rồi gật đầu nói: “Mở quan tài!”
Vương An Bắc cẩn thận nhặt đồ bồi táng trong quan tài, nhưng khiến ông ta thất vọng là trừ mấy thanh đao ngắn, cùng với vài thứ trang sức tùy thân ra thì cũng chẳng còn gì nữa.
“Xem ra, Huyền Lý này đã chôn hết những thứ đáng giá theo em gái mình rồi, còn bản thân thì chỉ có những thứ vô giá trị này.” Nhị sư huynh phàn nàn.
Ngũ sư đệ khó tin: “Sao lại thế được? Một Vương gia thân phận lớn thế này mà lại không có thứ gì đáng giá chôn cùng à? Chắc chắn là ở điện thờ phụ phía Bắc! Vừa rồi trong điện thờ phụ phía Nam cũng không phải vợ ông ta, vậy chắc là ở phía Bắc rồi. Với thân phận của ông ta, cho dù không có gì trong quan tài của mình, thì chắc cũng phải có đồ trang sức cho vợ chứ!”
Mọi người nghe xong cũng thấy có lý, thế là họ chỉ lấy hai miếng ngọc bội bên hông Huyền Lý, rồi đậy kín nắp quan tài lại như cũ.
Lúc vào điện thờ phụ ở phía Bắc, thì thấy cửa đá đang đóng. Mọi người lập tức nghĩ ngay có thể trong này có bảo bối gì đáng giá, nên đều sáng bừng mắt. Hơn nữa, cửa đá này cũng không khó mở, bằng tài năng của Tứ sư đệ, chắc hẳn sẽ không thành vấn đề.
Lúc này, Đại sư huynh lại nhìn đồng hồ, còn chưa tới nửa tiếng nữa là trời sẽ hửng sáng: “Không còn thời gian nữa, lão Tứ, lên mở cửa mau đi!”
Tứ sư đệ lập tức leo lên, trên phiến đá đó có hoa văn chạm kiểu rỗng, có thể nhìn vào trong. Tứ sư đệ nửa treo người nhìn vào, rồi hít một hơi lạnh.
“Sao thế? Trong đó thế nào?” Vương An Bắc sốt ruột hỏi.
Ai ngờ, Tứ sư đệ vui mừng nói: “Trong đó toàn là đồ tốt! Chỉ lấy bừa ra cũng đủ cho chúng ta ăn vài năm!”
Đại sư huynh nghe xong thì hỏi ông ấy: “Cửa khóa bằng cái gì? Có dễ mở không?”
Tứ sư đệ không trả lời ngay, mãi mới nói: “Cũng chẳng phải cơ quan gì lợi hại lắm, có lẽ là tay nắm trên quan tài đá!”
“Tay nắm trên quan tài đá?” Vương An Bắc nghe vậy thì biến sắc, thầm than không hay, cánh cửa này không dễ mở.
Vì thời gian cấp bách, nên Tứ sư đệ cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đập nát tảng đá rỗng kia, rồi dùng Súc Cốt Công để chui vào. Mọi người ở ngoài nghe thấy tiếng chân Tứ sư đệ chạm đất, nhưng trừ âm thanh đó ra thì chẳng còn gì nữa cả…
“Lão Tứ, một mình đệ có đẩy được không? Có cần một người vào giúp không?” Đại sư huynh ở ngoài hỏi lớn.
Nhưng Đại sư huynh đợi mãi, vẫn không nghe thấy ai trả lời bên trong.
“Lão Tứ! Đệ có nghe bọn huynh nói không?” Nhị sư huynh bất an hỏi.
Bên trong vẫn yên tĩnh, chẳng hề có chút âm thanh nào…
“Không đúng, chắc chắn đã có chuyện gì rồi! Đệ lên trên nhìn thử, mọi người khoan hẵng làm loạn!” Vương An Bắc nói với những người khác.
Vương An Bắc chính là người có thể dự bị vào bất cứ lúc nào, bất kể là ai, nếu tạm thời có tình huống gì, ông sẽ lên thay thế người đó. Giờ đây, Tứ sư đệ chỉ vừa vào một lát đã không lên tiếng nữa, ông không thể cứ chờ đợi như vậy.
Vì thế, Vương An Bắc nhún ngươi nhảy lên cửa đá, sau đó cũng nhìn vào chỗ Tứ sư đệ vừa đập nát. Tuy ánh sáng bên trong khá u ám, nhưng vẫn có thể thấy được chiếc quan tài đá cực lớn nằm ngay sau cửa đá.
“Lão Tứ? Đừng đùa nữa, trời sắp sáng rồi!” Vương An Bắc nói khẽ vào trong, nhưng vẫn chẳng hề có tiếng đáp lại.
Vương An Bắc biết thời gian không còn nhiều nữa, mặc kệ lão Tứ xảy ra chuyện gì, ông vẫn phải xuống xem thử mới được. Nghĩ đến đó, ông hít sâu một hơi, dùng Súc Cốt Công để chui vào.
Ông không luyện được Súc Cốt Công đến tầm như Tứ sư đệ, nên vất vả lắm mới chui vào được, còn suýt ngã lăn xuống. Sau khi nhảy xuống, ông lấy lại thăng bằng rồi lôi bật lửa ra rọi bốn phía.
Trong điện thờ phụ này đúng như lời Tứ sư đệ nói, thật sự có rất nhiều thứ đáng giá. Nhất là trang sức của phụ nữ, có thể nói, trân châu, phỉ thúy, cần gì có nấy! Còn có vài bộ vũ khí bằng vàng xa hoa vô cùng, khiến Vương An Bắc nhìn mà hoa mắt.
Chẳng lẽ vừa rồi lão Tứ thấy những thứ này nên mới bị mê hoặc? Nghĩ đến lão Tứ, Vương An Bắc vẫn có linh cảm chẳng lành. Tuy lão Tứ còn trẻ, nhưng sẽ không làm bừa trong lúc làm việc.
Bây giờ mãi mà đệ ấy vẫn chưa ra, chỉ e đã gặp chuyện gì…
Vương An Bắc quay lại nhìn cửa, bây giờ chỉ đành mở nó ra trước, đợi họ vào rồi nghĩ cách sau.
Chắc chắn ông không đẩy nổi quan tài đá ở sau cửa, nhưng phải có cơ quan gì đó khống chế. Nếu mình có thể tìm thấy, thì sẽ dễ dàng mở cửa đá ra.
Vương An Bắc nghĩ thế, bèn cẩn thận xem xét chung quanh cửa đá, nhìn thấy hai con thú nhỏ bằng đá đứng ở hai bên, xem ra là hai con sư tử nhỏ. Một trong hai con giẫm vào hòn đá rất tròn dưới chân, thu hút sự chú ý của Vương An Bắc.
Ông bước đến, từ từ ngồi xuống, đẩy nhẹ viên đá tròn kia. Nhận ra có thể đẩy được, ông cũng không nghĩ gì mà ra tay mạnh hơn. Tiếng “Ken két” vang lên, chiếc quan tài vừa nãy còn đè chặt cửa, bây giờ đã lui ra sau từng chút một.
Vương An Bắc cúi đầu nhìn, phát hiện dưới quan tài còn có hai đường cáp, có thể trượt dần đi! Quan tài di chuyển, cửa nhanh chóng bị nhóm Đại sư huynh đẩy từ bên ngoài vào.
Sau khi vào, họ đốt hai bó đuốc lên, lập tức chiếu sáng cả khu điện thờ phụ phía Bắc. Nhưng lùng sục khắp nơi, họ vẫn không thấy Tứ sư đệ đâu.
“Đúng là gặp ma rồi, lão Tứ đâu? Cũng đâu thể biến mất vào không khí được?” Nhị sư huynh lại nói năng linh tinh.
“Lão Nhị, đệ còn sức nói lung tung thì chi bằng cẩn thận tìm xem. Chắc chắn lão Tứ trúng chiêu gì rồi, bây giờ việc khẩn cấp là tìm được nó, nếu chậm trễ… chỉ e là nguy hiểm!” Đại sư huynh răn dạy.
Mọi người biết Đại sư huynh nói rất đúng, nhất định phải tìm ra lão Tứ ngay! Nhưng đã tìm rất nhiều lần, mà vẫn không thấy bóng lão Tứ đâu.
Đột nhiên, vẻ mặt Vương An Bắc nghiêm trọng. Ông chợt nghĩ ra có một nơi bọn họ vẫn chưa tìm, chính là trong quan tài đá đè cửa lúc nãy!
Khi ông nói suy nghĩ này, vẻ mặt Đại sư huynh cũng trở nên khó coi. Nếu lão Tứ ở trong quan tài đó thật, chỉ e là lành ít dữ nhiều.
“Làm sao bây giờ? Mở nắp quan tài à?” Vương An Bắc hỏi Đại sư huynh, ông ta chợt không nghĩ được ý gì.
Đại sư huynh do dự vài giây, rồi gật đầu nói: “Mở quan tài!”
Tác giả :
Lạc Lâm Lang