Người Thừa Kế - Cơ Công Tử
Chương 217
CHƯƠNG 217: CẬU VÀ BÀ BÍCH NGỌC CÓ QUAN HỆ GÌ
Nhìn bộ dạng thảm hại của Phùng Dung, những người có mặt ở đây đều khiếp sợ, Long Nghiên càng sợ đến mức nhào vào lòng Tần Hằng, cả người vẫn đang run rẩy.
Sắc mặt người đẹp mặc đồ trắng ung dung, nhìn Phùng Dung đang nằm dưới sàn nói: “Tôi vốn chỉ cần chặt đứt một ngón tay của cậu, là do cậu tự tới gây sự, giờ thì hay rồi, một người đẹp trai cao lớn anh tuấn thế này, bỗng biến thành một kẻ què chân cao chân thấp, haizz, cậu cần gì phải làm thế?”
Phùng Dung nằm dưới sàn chỉ lo nhắm mắt lại, cắn chặt răng chịu đựng cơn đau dữ dội, mong người đẹp mặc đồ trắng có khuôn mặt như hoa, nhưng tâm địa lại rắn rết này có thể sớm rời đi, để anh sớm đến bệnh viện chữa trị.
“Tôi hỏi cậu, cậu có phục không?” Người đẹp mặc đồ trắng hỏi.
Phùng Dung chịu đựng cơn đau dữ dội, cười đáp: “Tôi… tôi phục.”
“Cậu có báo thù cặp tình nhân này không?” Người đẹp mặc đồ trắng hỏi tiếp.
“Tôi… tôi không dám.”
Người đẹp mặc đồ trắng cười nói: “Rất tốt, tôi vẫn còn yêu cầu cuối cùng, chuyện diễn ra tối nay không được phép truyền ra ngoài, nhất là khuôn mặt và hành tung của tôi, nếu để tôi biết thông tin bị lộ ra ngoài, thì mấy người có mặt tại đây tự hiểu rõ hậu quả đi.”
“Vâng…” Phùng Dung đáp.
Mấy tên đàn em của Phùng Dung, ông chủ nhà hàng và nhân viên phục vụ đều không dám thất lễ, lần lượt đáp lại: “Vâng vâng…”
“Vâng, tôi tuyệt đối không dám truyền ra ngoài.”
“Có cho chúng tôi mấy lá gan, chúng tôi cũng không dám truyền ra ngoài.”
“Cô cứ yên tâm.”
…
Người đẹp mặc đồ trắng ung dung gật đầu.
Cô đi tới trước mặt Tần Hằng và Long Nghiên, giờ trong lòng Long Nghiên đã có sự kiêng kỵ với cô, nên nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi, cô liền cười khẩy nói: “Tôi đã cứu hai người, mà cô còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó, có phải cô cảm thấy tôi quá tàn nhẫn đúng không?”
Long Nghiên sợ đến mức mắt ngấn nước, vừa sợ vừa tủi thân, nhưng không dám nói gì.
“Không sao, cô đừng sợ, chị ấy chỉ nói đùa với cô thôi.” Tần Hằng vội lau nước mắt an ủi Long Nghiên.
“Hu hu.” Long Nghiên vùi mặt vào ngực Tần Hằng, khóc nức nở.
Tần Hằng vừa vỗ nhẹ lưng Long Nghiên, vừa nói với người đẹp mặc đồ trắng: “Tiền bối, mong chị thứ tội, cô ấy chỉ sợ quá thôi, chứ không có ý bất kính với chị.”
Người đẹp mặc đồ trắng khẽ cười nói: “Tôi rất thích hành động bảo vệ cô ta của cậu đấy, được rồi, hai người ra ngoài cùng tôi đi.”
Nói xong, người đẹp mặc đồ trắng đi phía trước, Tần Hằng dìu Long Nghiên đi phía sau.
Mấy tên đàn em của Phùng Dung đang nằm lăn lộn dưới sàn, vội nhường đường cho người đẹp mặc đồ trắng và Tần Hằng, vẻ mặt đầy thành kính sợ sệt, chỉ lo mình sẽ thu hút sự chú ý của người đẹp mặc đồ trắng.
Ra khỏi nhà hàng, Tần Hằng vốn định cứ thế rời đi cùng Long Nghiên, nhưng anh sợ sẽ chọc giận người đẹp mặc đồ trắng, nếu cô ta nổi giận, với võ công cao cường của cô ta thì chẳng phải chuyện đùa, nên anh luôn theo sát phía sau.
Ba người đi tới một chỗ vắng người, rồi người đẹp mặc đồ trắng xoay người lại nói: “Được rồi, cô đi trước đi.”
“Vâng! Tạm biệt tiền bối, vậy chúng tôi đi trước!” Tần Hằng cung kính nói, định cùng Long Nghiên rời đi.
“Khoan đã, ý tôi là cô gái này có thể đi được rồi, còn cậu phải ở lại đi theo tôi.” Người đẹp mặc đồ trắng nói.
Tần Hằng sửng sốt hỏi: “Tiền bối, chị bảo tôi đi theo chị làm gì?”
“Tôi mới tới nước K, nên có rất nhiều chuyện vẫn chưa quen thuộc, không biết hầu gái của tôi chạy đi đâu rồi, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp ở bên tôi, đợi tôi làm xong chuyện hệ trọng kia rồi, thì cậu có thể rời đi.” Người đẹp mặc đồ trắng nói.
Long Nghiên thầm cả kinh, nghĩ tới sự tàn nhẫn của người đẹp mặc đồ trắng ở trong nhà hàng, chẳng phải Tần Hằng đi theo cô ta sẽ rất nguy hiểm à? Nên cô đứng trước mặt cô ta nói: “Tôi sẽ đi cùng chị, chị để anh ấy về đi!”
Người đẹp mặc đồ trắng từ tốn lắc đầu: “Lúc nãy tôi đã làm cô sợ chết khiếp rồi, nên cô không thích hợp.”
Long Nghiên lại nói: “Vậy tôi và anh ấy cùng ở bên chị!”
Người đẹp mặc đồ trắng khẽ cười nói: “Cô gái, nếu cô ở bên tôi, sẽ thường xuyên chứng kiến cảnh tượng đổ máu, đánh nhau, thậm chí là giết người đấy.” Người đẹp mặc đồ trắng cố ý trầm giọng nói, nghe rất u ám quỷ dị.
Long Nghiên rùng mình, nhưng ánh mắt lại kiên định nói: “Tôi… tôi không sợ, chị dẫn tôi theo đi.”
Người đẹp mặc đồ trắng bật cười ha hả, thở dài: “Xem ra câu một khi đã yêu sẽ lo sợ mọi thứ nói rất đúng, cậu nhìn cô gái này đi, có khác gì câu nói đó không? Ha ha, thật thú vị.”
Nghe người đẹp mặc đồ trắng đang ám chỉ mình, tim Long Nghiên không khỏi run lên, nhưng vẫn kiên định nhìn cô ta.
“Cô đi đi! Tôi chỉ cần chàng trai này là được.” Người đẹp mặc đồ trắng cười xong thì nói tiếp.
“Tôi có thể…” Long Nghiên còn chưa nói hết.
Người đẹp mặc đồ trắng đã nghiêm nghị nói: “Nếu cô không đi, thì tôi sẽ chặt đứt chân cậu ta ngay, lúc nãy trong nhà hàng cô cũng nhìn thấy tình trạng thảm hại của người kia rồi đó, chẳng lẽ cô muốn bạn trai cô cũng nếm thử mùi vị đó?”
“Tôi… tôi…” Long Nghiên sợ đến mức lùi về sau một bước, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Cô tự về trước đi, tôi không sao, tôi hiểu rõ tình cảm cô dành cho tôi, cô cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân.” Tần Hằng nắm tay Long Nghiên, lòng bàn tay cô đều là mồ hôi.
“Tần Hằng, tôi sợ anh…” Long Nghiên chảy nước mắt nói.
“Tôi đếm đến ba, nếu cô còn ở đây thì đừng trách tôi gây ra hậu quả gì.” Người đẹp mặc đồ trắng nói: “3…”
Tim Long Nghiên thắt lại, người đẹp mặc đồ trắng ra tay tàn nhẫn với Tần Hằng, nên giờ cô chỉ có thể lo lắng nói với anh: “Anh hãy bảo trọng, nhất định phải gọi cho tôi đấy.”
Nói xong, cô nhìn Tần Hằng bằng ánh mắt thâm tình, rồi quay đầu chạy ra xa.
Tần Hằng thở dài, Long Nghiên biểu hiện như vậy, cũng là vì cô có tình cảm sâu đậm với anh.
Người đẹp mặc đồ trắng cười khẩy: “Cậu mà nhìn nữa là mắt rớt ra ngoài đấy, mau đi theo tôi.”
Tần Hằng đỏ mặt, đi phía sau người đẹp mặc đồ trắng, hai người đi tới bên đường, vừa nghĩ tới võ công lúc nãy của cô ta, anh liền hỏi: “Tiền bối, lúc nãy là chị chỉ dẫn cho tôi à? Đó là công phu gì vậy, tại sao mấy người khác không nghe thấy, mà chỉ có mình tôi là nghe thấy tiếng chị nói thế?”
Người đẹp mặc đồ trắng không nhìn Tần Hằng, mà vừa đi vừa nói: “Đó là ‘Truyền Âm Nhập Mật’ – độc môn tuyệt học của môn phái tôi, người tầm thường như các cậu thì biết cái gì? Cậu cứ đi theo tôi làm việc, đợi khi nào hoàn thành, tôi sẽ truyền dạy võ công này cho cậu.”
Tần Hằng nghe vậy thì mừng rỡ, cảm thấy mình có thể học được võ công như vậy sẽ rất thú vị, nên vội nói: “Cảm ơn chị…” Rồi hỏi tiếp: “Đúng rồi tiền bối, chị bảo tôi giúp chị làm chuyện gì?”
Người đẹp mặc đồ trắng híp mắt lại nói: “Tôi muốn giết một người, vì tìm người đó sẽ mất một khoảng thời gian, hơn nữa tôi vừa tới nước K, chưa hiểu rõ về tình hình nơi này cho lắm, tất nhiên phải cần một người đi theo tôi rồi, tôi thấy bản tính cậu rất tốt, lại điển trai, nên rất thích hợp để đi theo tôi.”
“Giết người?” Tần Hằng cả kinh hỏi: “Chị định giết ai? Người đó đã đắc tội gì với chị, mà chị phải giết người đó?”
“Tất nhiên tôi có lý do để giết người đó, này cậu em, tôi không nhất thiết phải báo cáo chuyện này cho cậu đúng không?” Người đẹp mặc đồ trắng cười nói.
Tần Hằng nhìn người đẹp mặc đồ trắng mấy giây, rồi thở dài nói: “Vâng, đây là ân oán giữa hai người, nên chị không cần phải nói với tôi, tiền bối, chuyện này có thể giải quyết trong bao lâu, tôi là sinh viên, tôi còn phải làm chuyện của mình nữa.”
Người đẹp mặc đồ trắng tùy ý nói: “Tôi cũng không biết nữa, người đó xuất quỷ nhập thần, có thể là mấy ngày, cũng có thể là mấy tháng, chuyện này còn phải dựa vào tạo hóa, cậu chỉ có thể gác lại chuyện của cậu trước, đợi tôi hoàn thành chuyện này rồi, sẽ không bạc đãi cậu.”
Tần Hằng định nói gì đó, nhưng người đẹp mặc đồ trắng lại cười khẩy: “Cậu đừng nói nữa, một khi tôi đã quyết định chuyện gì, thì sẽ khó mà thay đổi. Cậu muốn rời đi cũng được, chỉ cần cậu đánh thắng tôi thì cậu có thể đi.”
Tần Hằng đành phải đi theo người đẹp mặc đồ trắng trước.
Tần Hằng bắt một chiếc taxi, đưa người đẹp mặc đồ trắng tới khách sạn Thiên Tín trong thành phố, cô ta luôn sống ở đây, nên bảo nữ nhân viên lễ tân cho Tần Hằng thuê một phòng, ở sát phòng cô ta, rồi tự quay về phòng mình.
Lúc Tần Hằng đợi lấy thẻ phòng, nữ nhân viên lễ tân và mấy nam nhân viên phục vụ trong đại sảnh đều vây quanh anh, dò hỏi tình huống về người đẹp mặc đồ trắng.
“Anh đẹp trai, ngày nào người đẹp mặc đồ trắng đó cũng đeo khăn che mặt, nên chúng tôi không thấy rõ mặt cô ấy, rõ ràng chứng minh thư mà cô ấy dùng để đăng ký cũng không phải của cô ấy, nhưng cô ấy đã trả rất nhiều tiền, nên quản lý chúng tôi mới đồng ý cho cô ấy vào ở, anh có ảnh cô ấy không? Cho chúng tôi xem với.”
“Đúng đó, ngày nào tôi cũng mơ thấy người đẹp này.”
“Anh có quan hệ gì với cô ấy, có thể cho chúng tôi số điện thoại cô ấy được không?”
…
Tần Hằng ho khan một tiếng, cười lúng túng: “Chúng tôi là khách hàng, chẳng phải mấy người làm thế này là xâm phạm quyền riêng tư của chúng tôi à?”
Lúc này nhân viên lễ tân và phục vụ đều ý thức được thân phận của mình, nên đồng loạt xin lỗi Tần Hằng, mong anh đừng để bụng.
Nữ nhân viên lễ tân lại đưa ra một tấm thẻ, nói rằng: “Anh Tần, anh là bạn thân người đẹp mặc đồ trắng kia đúng không, hôm qua cô ấy nói thẻ phòng cô ấy không được nhạy, nên khách sạn chúng tôi đã đổi cái khác cho cô ấy, đây là thẻ mới, nếu anh tiện thì cầm lên luôn, mong ngày mai cô ấy trả lại thẻ phòng cũ cho chúng tôi là được.”
“Không thành vấn đề.” Tần Hằng cười đáp, nhận lấy thẻ phòng trong tay nữ nhân viên lễ tân, rồi đi lên phòng mình ở tầng bốn, anh ở trong phòng tắm rửa, chợp mắt một lát, nhớ tới việc anh vẫn chưa đưa thẻ phòng cho người đẹp mặc đồ trắng, nên mặc đồ vào, rồi đi tới trước cửa phòng cô.
Tần Hằng gõ cửa, còn gọi hai tiếng tiền bối, nhưng trong phòng vẫn không có phản ứng gì, trong lòng anh cả kinh, liệu cô có xảy ra chuyện gì không? Anh không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội quẹt thẻ mới mở cửa ra.
Tần Hằng nhanh chóng xông vào phòng, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, anh không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy người đẹp mặc đồ trắng đang khỏa thân, nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng trên giường, như đang luyện công gì đó, dáng người thướt tha của cô trắng như ngọc, mái tóc đen vẫn còn ướt, xõa trên vai, trên người tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của sữa tắm.
Tần Hằng chẳng thể ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, nên trong lòng không khỏi rung động.
Anh thấy có những vải voan mỏng màu tím đang quấn quanh giường lớn, nên phóng phi đao, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, dây voan màu tím liền đứt thành hai khúc, rồi bắt đầu vây quanh giường lớn, Tần Hằng nhanh chóng quay đầu nói: “Tiền bối, tôi xin lỗi, là tôi lỗ mãng, giờ tôi sẽ ra ngoài ngay!”
Người đẹp mặc đồ trắng bỗng mở mắt ra, nhìn chằm chằm Tần Hằng, rồi đứng dậy, bay về phía anh, túm lấy gáy anh, ném xuống sàn, rồi bóp cổ anh, lạnh lùng quát: “Cậu và Bà Bích Ngọc có quan hệ gì?”
Tần Hằng bị bóp đến mức không thể thở nổi: “Chị… chị đang nói gì… tôi không hiểu…”
Người đẹp mặc đồ trắng buông cổ Tần Hằng ra, rồi túm áo anh nhấc lên, anh bay lên không, rồi rơi bịch xuống giường.
Tay người đẹp mặc đồ trắng khẽ ngoắc, áo bào trắng đang móc trên giá như được gió thổi, nhanh chóng bay tới người cô, cô giương tay ra, áo bào liền choàng lên người cô.
Người đẹp mặc đồ trắng nhìn Tần Hằng đang thở hổn hển, rồi nói: “Ai đã dạy cậu chiêu ‘Phất Liễu Trích Hoa Thủ’ mà cậu mới phóng phi đao làm đứt vải mỏng màu tím đó?”