Người Thắng Cuộc
Chương 41
Tranh thủ được một nụ hôn, coi như chi phí cho bữa sáng. Cậu chủ Quý với hai cánh môi sưng tấy, bưng một bát mì, bấy giờ mới trách cứ trong muộn màng, hắn nói hắn còn chưa đồng ý, mà sao Lục Văn đã hôn lên rồi.
Lục Văn cầm một trái táo tây ở trong tay, tung hứng lên xuống, sau đó cắn một cái. Răng lợi của cậu rất tốt, cắn một miếng ngập răng, ngậm trong miệng, thỏa mãn vô cùng. Cậu nghe thấy câu hỏi đầy trách móc của Quý Khâm Sinh, cũng chẳng hề bận tâm chút nào mà cọ mu bàn tay lên khóe miệng, rồi lại liếm một chút: "Lúc sau không phải anh cũng đã hôn trả lại rồi sao, huề nhau rồi còn gì."
Quý Khâm Sinh ăn một gắp mì, đôi mắt thì lại sáng lên. Lục Văn nhìn dáng vẻ ấy của hắn, lại càng đắc ý. Cậu ăn xong mấy trái táo tây rồi, đan hai bàn tay vào nhau, chầm chậm vươn vai duỗi người giống như một chú mèo. Vạt áo may ô bị kéo lên, lộ ra nhân ngư tuyến đẹp đẽ.
Cậu ở nơi này phơi nắng đen đi rất nhiều, khác hẳn so với làn da trắng trước đây của cậu, nhưng lại có một sự quyến rũ riêng. Ánh mắt của Quý Khâm Sinh dạo một vòng quanh vùng eo bụng của cậu, Lục Văn cảm nhận được, bởi vì cậu vô cùng nhạy cảm với những tầm mắt bên cạnh mình.
Đó là một ánh mắt tán thưởng, Lục Văn cũng nhìn theo hắn. Quý Khâm Sinh lúc ăn rất yên tĩnh, ăn không nói ngủ không lời, khiến cho cậu cảm thấy hơi tẻ nhạt. Quý Khâm Sinh cũng không hạn chế hành động của cậu, mặc cho cậu tùy ý đi qua đi lại trong căn nhà, mở TV, rồi lại quen cửa quen nẻo mà ngã vào ghế sô pha trong phòng khách, ngắm đèn chùm treo trên cao, khúc xạ ánh sáng ngũ sắc, những chùm tia sáng đó như một đàn bươm bướm lượn, đáp xuống đồ đạc sáng màu ở trong nhà, trên vách tường, đâu đâu cũng có.
Lục Văn lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gõ. Cậu nhất thời nảy ra linh cảm, không khỏi từ khung cảnh đẹp đẽ này và người ở cách vách viết ra một đoạn. Ngày hôm qua cậu bị Quý Khâm Sinh sờ soạng một chút, không chỉ bị sờ ra phản ứng, mà còn bị sờ ra linh cảm.
Cậu biến Quý Khâm Sinh thành một người phụ nữ bí ẩn ghé qua thị trấn nhỏ, tràn ngập sức quyến rũ, rất biết cách tán tỉnh. Một người phụ nữ với vẻ ngoài mê hoặc lòng người, lại khiến cho nhân vật chính theo bản năng mà cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nhân vật Lục Văn trong tiểu thuyết là một người bị hấp dẫn bởi sự nguy hiểm, hắn không chỉ theo bản năng mà theo đuổi hắc ám, mà còn là một thành phần vía xấu chuyên mang đến xui xẻo. Bằng chứng là, hắn vừa mới đến thị trấn nhỏ kia, thì đã xảy ra mấy vụ án giết người.
Du Dã khẽ mỉm cười, dùng một câu nói để khép lại phân đoạn ngắn trong cuốn tiểu thuyết kia———— Lục Văn trông thấy mấy con bươm bướm nằm rải rác bên dưới xương sườn của người phụ nữ kia, là màu đỏ, như vết thương hở miệng, bất cứ lúc nào cũng sẽ rớm máu.
Lục Văn, hiện tại mà nói, phải gọi là Du Dã. Cậu trở mình ở trên ghế sô pha, chiếc ghế sô pha này thật là thoải mái chết được, làm cho cậu không chống lại được cơn buồn ngủ rũ rượi, cậu muốn ngủ.
Quả nhiên những lúc bế tắc ý tưởng thì nên đi ra ngoài dạo chơi một chút, cậu mơ mơ màng màng mà nghĩ. Cậu ngủ trong tư thế nằm úp, ngay lúc có người chạm vào sau gáy cậu, cậu theo bản năng mà hơi cựa quậy, rụt rụt cái cổ, vẫn là chưa tỉnh, thay vào đó cuộn tròn người lại, vùi mặt vào trong khuỷu tay.
Cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ, tiếng cười này kéo cậu ra khỏi mớ hỗn độn, cậu thanh tỉnh rồi. Du Dã ngồi dậy, dụi dụi con mắt, tinh thần không được cao. Cậu nhìn thấy Quý Khâm Sinh ôm một tấm chăn màu đỏ thẫm, đang định đắp lên người cậu. Thấy cậu đã tỉnh, hắn còn sửng sốt trong giây lát.
Du Dã cảm thấy miệng khô khốc, khàn giọng hỏi xin nước. Quý Khâm Sinh rót cho cậu một cốc sữa bò ướp lạnh, lạnh đến tê tê, uống lên rất thoải mái. Quý Khâm Sinh còn rửa cho cậu một đĩa anh đào, từng quả anh đào tròn trịa mây mẩy, đỏ thẫm mà lăn trong đĩa sứ trắng, đẹp mắt cực kỳ.
Quý Khâm Sinh liếc nhìn thời gian, rồi mở cửa đi ra ngoài. Cậu bạn trước khi đi để lại biệt thự cho hắn, đồng thời cũng giao cho hắn một khu vườn trồng cây. Cô của cậu ta thích chăm hoa, lần này bọn họ đến đây du lịch, người cô này vì muốn tìm cho cậu ta chút việc để mà làm, nhờ hắn chăm sóc khu vườn, nếu không thì thợ làm vườn cũng sẽ định kỳ đến nhà chăm sóc cây.
Du Dã trong lúc bưng đĩa ăn từng quả một, lỗi thời mà nhớ tới, cậu đến nhà Quý Khâm Sinh làm khách, có vẻ như miệng vẫn chưa từng ngừng nghỉ, Quý Khâm Sinh lúc nào cũng đang cho cậu ăn.
Ở ngoài vườn có một chiếc ghế bố màu trắng, lúc cậu đi ra ngoài theo hắn, đi dép lê của Quý Khâm Sinh. Cỡ giày dường như lớn hơn của cậu một tí, đi lại không quá thuận tiện. Cậu ngồi ở trên ghế bố, thoải mái gác đôi chân lên, dép của Quý Khâm Sinh đung đa đung đưa trên chân cậu, rất có cảm giác tiết tấu.
Quý Khâm Sinh ở cách đó không xa cầm một ống nước, đang tưới hoa. Du Dã phát hiện Quý Khâm Sinh cho dù ở nhà, cũng ăn mặc rất tươm tất. Áo sơ-mi và quần dài, hiện tại chỉ đơn giản xắn cổ tay áo lên, cột nước từ phun ra ngoài từ miệng vòi nước, tưới cho những bụi cây kia trông càng thêm có sức sống.
Nếu là lúc bình thường, Du Dã nhất định sẽ huýt sáo. Quý Khâm Sinh thoạt trông không giống một người biết làm những việc này, quả nhiên chẳng bao lâu sau, bộ quần áo chỉnh tề kia của hắn gần như đã bị ướt hết, nếu chụp một bức ảnh, đảm bảo trăm phần trăm chủ đề sẽ là "sức quyến rũ của body ẩn hiện bên dưới quần áo ướt".
Du Dã móc thuốc lá từ trong túi quần ra, rít một ngụm thuốc rồi lại ăn một miếng trái cây, cũng không ngại mùi vị kỳ quặc, híp mắt nhìn Quý Khâm Sinh loay hoay huyên náo một hồi lâu, thực sự nhịn không được. Xét cho cùng Quý Khâm Sinh thoạt trông khá là chật vật, khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng có chút đau lòng.
Cậu ngậm thuốc lá, nhón một quả anh đào, bước tới rồi đút vào miệng của Quý Khâm Sinh, nhận lấy ống nước ở trong tay của đối phương, không lên tiếng, nhưng ý tứ hàm xúc muốn giúp đỡ rất rõ ràng.
Quý Khâm Sinh nhai anh đào ở trong miệng, duỗi tay đòi lấy lại ống nước từ cậu: "Tôi sắp tưới xong rồi, cứ để tôi."
Du Dã bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, miễn cưỡng nói: "Cậu chủ nhỏ, anh mà lại tưới chỗ hoa này lâu thêm một chút, ngày mai nó có thể sẽ chết rồi, anh tin không?"
Quý Khâm Sinh nhìn cậu một lúc, nhưng đáng tiếc là Du Dã cũng chẳng buồn nhìn hắn, bắt đầu chăm sóc những luống cây kia một cách thuần thục, còn lấy ra một cây kéo to, cắt tỉa lại hình dáng. Cậu ở chỗ này bận việc, chẳng bấy lâu sau đã bị phơi nắng đến nỗi sắp chịu không nổi.
Ánh mặt trời mùa hè tuy tốt, nhưng thời gian tiếp xúc đã hơi quá lâu. Một người không dễ bị phơi nắng đen da như cậu, hơn nữa màu da vốn dĩ trắng, hiện tại toàn thân đã đỏ lừ. Có phải là nên dùng một ít kem chống nắng, hay là đội một cái mũ? Cậu suy nghĩ lung tung đến tận đẩu tận đâu, mồ hôi vã ra khắp người.
Trời quá nóng, nhiệt độ từ mặt đất, tiếng ve kêu không ngừng, gió mang mùi của biển. Hàng xóm nhà bên hình như đang mở tiệc, BBQ, tiếng thịt nướng xèo xèo, mùi vị bay hết cả sang đây.
Du Dã lau mồ hôi trên cằm, phát hiện áo may ô của mình đã ướt đẫm mồ hôi, ướt từ trước ngực đến sau lưng. Cậu giơ thẳng miệng của vòi nước lên trên đầu, dùng nước lạnh xối lên khắp toàn thân.
Mấy hôm nay ngày nào cậu cũng lướt sóng, sớm đã hình thành thói quen xối nước lạnh lên người. Giữa lúc đang sảng khoái lắc lắc tóc, cậu lại nghe thấy được một vài tiếng la đầy kinh ngạc. Cậu tắt nước đi, vuốt gọn tóc lại, chớp mắt cho những giọt nước đọng lại trên mi mắt rơi xuống, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Đó là vài ba cô thiếu nữ trẻ tuổi, tóc vàng tóc nâu, còn có cả tóc đỏ hiếm thấy. Các cô gái trẻ cười hi hi ha ha, thẳng thắn nhìn cậu đầy dò xét, hỏi cậu rằng anh trai sống ở đây có đang ở nhà không, các cô ấy muốn mời hắn sang nhà bên ăn BBQ, mà cậu là ai?
Du Dã ướt sũng cả người, có chút lúng túng. Vốn tưởng rằng chỉ có Quý Khâm Sinh là thấy được, có càn rỡ cũng chỉ là càn rỡ thôi, buông thả hơi quá trớn rồi, hẳn là đã bị mấy đứa nhóc nhà hàng xóm nhìn thấy.
Cậu còn chưa mở miệng, đúng lúc này, có tiếng bước chân vội vã từ đằng sau đi tới, cậu bị bọc lại bởi chiếc chăn màu đỏ thẫm, bọc đến kín mít. Lồng ngực của Quý Khâm Sinh dán vào sau lưng cậu, đang nói chuyện, đang rung động. Hắn nói một lát nữa sẽ đi qua, hắn trước tiên đưa bạn của hắn vào trong sửa soạn một chút.
Lúc nói đến cụm từ "sửa soạn" này, Du Dã cảm thấy phát âm của Quý Khâm Sinh hơi gắt gỏng, dường như không phải là muốn đưa cậu đi sửa soạn thay quần áo, mà là giống như muốn đánh cậu một trận thì đúng hơn.
Lục Văn cầm một trái táo tây ở trong tay, tung hứng lên xuống, sau đó cắn một cái. Răng lợi của cậu rất tốt, cắn một miếng ngập răng, ngậm trong miệng, thỏa mãn vô cùng. Cậu nghe thấy câu hỏi đầy trách móc của Quý Khâm Sinh, cũng chẳng hề bận tâm chút nào mà cọ mu bàn tay lên khóe miệng, rồi lại liếm một chút: "Lúc sau không phải anh cũng đã hôn trả lại rồi sao, huề nhau rồi còn gì."
Quý Khâm Sinh ăn một gắp mì, đôi mắt thì lại sáng lên. Lục Văn nhìn dáng vẻ ấy của hắn, lại càng đắc ý. Cậu ăn xong mấy trái táo tây rồi, đan hai bàn tay vào nhau, chầm chậm vươn vai duỗi người giống như một chú mèo. Vạt áo may ô bị kéo lên, lộ ra nhân ngư tuyến đẹp đẽ.
Cậu ở nơi này phơi nắng đen đi rất nhiều, khác hẳn so với làn da trắng trước đây của cậu, nhưng lại có một sự quyến rũ riêng. Ánh mắt của Quý Khâm Sinh dạo một vòng quanh vùng eo bụng của cậu, Lục Văn cảm nhận được, bởi vì cậu vô cùng nhạy cảm với những tầm mắt bên cạnh mình.
Đó là một ánh mắt tán thưởng, Lục Văn cũng nhìn theo hắn. Quý Khâm Sinh lúc ăn rất yên tĩnh, ăn không nói ngủ không lời, khiến cho cậu cảm thấy hơi tẻ nhạt. Quý Khâm Sinh cũng không hạn chế hành động của cậu, mặc cho cậu tùy ý đi qua đi lại trong căn nhà, mở TV, rồi lại quen cửa quen nẻo mà ngã vào ghế sô pha trong phòng khách, ngắm đèn chùm treo trên cao, khúc xạ ánh sáng ngũ sắc, những chùm tia sáng đó như một đàn bươm bướm lượn, đáp xuống đồ đạc sáng màu ở trong nhà, trên vách tường, đâu đâu cũng có.
Lục Văn lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gõ. Cậu nhất thời nảy ra linh cảm, không khỏi từ khung cảnh đẹp đẽ này và người ở cách vách viết ra một đoạn. Ngày hôm qua cậu bị Quý Khâm Sinh sờ soạng một chút, không chỉ bị sờ ra phản ứng, mà còn bị sờ ra linh cảm.
Cậu biến Quý Khâm Sinh thành một người phụ nữ bí ẩn ghé qua thị trấn nhỏ, tràn ngập sức quyến rũ, rất biết cách tán tỉnh. Một người phụ nữ với vẻ ngoài mê hoặc lòng người, lại khiến cho nhân vật chính theo bản năng mà cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nhân vật Lục Văn trong tiểu thuyết là một người bị hấp dẫn bởi sự nguy hiểm, hắn không chỉ theo bản năng mà theo đuổi hắc ám, mà còn là một thành phần vía xấu chuyên mang đến xui xẻo. Bằng chứng là, hắn vừa mới đến thị trấn nhỏ kia, thì đã xảy ra mấy vụ án giết người.
Du Dã khẽ mỉm cười, dùng một câu nói để khép lại phân đoạn ngắn trong cuốn tiểu thuyết kia———— Lục Văn trông thấy mấy con bươm bướm nằm rải rác bên dưới xương sườn của người phụ nữ kia, là màu đỏ, như vết thương hở miệng, bất cứ lúc nào cũng sẽ rớm máu.
Lục Văn, hiện tại mà nói, phải gọi là Du Dã. Cậu trở mình ở trên ghế sô pha, chiếc ghế sô pha này thật là thoải mái chết được, làm cho cậu không chống lại được cơn buồn ngủ rũ rượi, cậu muốn ngủ.
Quả nhiên những lúc bế tắc ý tưởng thì nên đi ra ngoài dạo chơi một chút, cậu mơ mơ màng màng mà nghĩ. Cậu ngủ trong tư thế nằm úp, ngay lúc có người chạm vào sau gáy cậu, cậu theo bản năng mà hơi cựa quậy, rụt rụt cái cổ, vẫn là chưa tỉnh, thay vào đó cuộn tròn người lại, vùi mặt vào trong khuỷu tay.
Cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ, tiếng cười này kéo cậu ra khỏi mớ hỗn độn, cậu thanh tỉnh rồi. Du Dã ngồi dậy, dụi dụi con mắt, tinh thần không được cao. Cậu nhìn thấy Quý Khâm Sinh ôm một tấm chăn màu đỏ thẫm, đang định đắp lên người cậu. Thấy cậu đã tỉnh, hắn còn sửng sốt trong giây lát.
Du Dã cảm thấy miệng khô khốc, khàn giọng hỏi xin nước. Quý Khâm Sinh rót cho cậu một cốc sữa bò ướp lạnh, lạnh đến tê tê, uống lên rất thoải mái. Quý Khâm Sinh còn rửa cho cậu một đĩa anh đào, từng quả anh đào tròn trịa mây mẩy, đỏ thẫm mà lăn trong đĩa sứ trắng, đẹp mắt cực kỳ.
Quý Khâm Sinh liếc nhìn thời gian, rồi mở cửa đi ra ngoài. Cậu bạn trước khi đi để lại biệt thự cho hắn, đồng thời cũng giao cho hắn một khu vườn trồng cây. Cô của cậu ta thích chăm hoa, lần này bọn họ đến đây du lịch, người cô này vì muốn tìm cho cậu ta chút việc để mà làm, nhờ hắn chăm sóc khu vườn, nếu không thì thợ làm vườn cũng sẽ định kỳ đến nhà chăm sóc cây.
Du Dã trong lúc bưng đĩa ăn từng quả một, lỗi thời mà nhớ tới, cậu đến nhà Quý Khâm Sinh làm khách, có vẻ như miệng vẫn chưa từng ngừng nghỉ, Quý Khâm Sinh lúc nào cũng đang cho cậu ăn.
Ở ngoài vườn có một chiếc ghế bố màu trắng, lúc cậu đi ra ngoài theo hắn, đi dép lê của Quý Khâm Sinh. Cỡ giày dường như lớn hơn của cậu một tí, đi lại không quá thuận tiện. Cậu ngồi ở trên ghế bố, thoải mái gác đôi chân lên, dép của Quý Khâm Sinh đung đa đung đưa trên chân cậu, rất có cảm giác tiết tấu.
Quý Khâm Sinh ở cách đó không xa cầm một ống nước, đang tưới hoa. Du Dã phát hiện Quý Khâm Sinh cho dù ở nhà, cũng ăn mặc rất tươm tất. Áo sơ-mi và quần dài, hiện tại chỉ đơn giản xắn cổ tay áo lên, cột nước từ phun ra ngoài từ miệng vòi nước, tưới cho những bụi cây kia trông càng thêm có sức sống.
Nếu là lúc bình thường, Du Dã nhất định sẽ huýt sáo. Quý Khâm Sinh thoạt trông không giống một người biết làm những việc này, quả nhiên chẳng bao lâu sau, bộ quần áo chỉnh tề kia của hắn gần như đã bị ướt hết, nếu chụp một bức ảnh, đảm bảo trăm phần trăm chủ đề sẽ là "sức quyến rũ của body ẩn hiện bên dưới quần áo ướt".
Du Dã móc thuốc lá từ trong túi quần ra, rít một ngụm thuốc rồi lại ăn một miếng trái cây, cũng không ngại mùi vị kỳ quặc, híp mắt nhìn Quý Khâm Sinh loay hoay huyên náo một hồi lâu, thực sự nhịn không được. Xét cho cùng Quý Khâm Sinh thoạt trông khá là chật vật, khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng có chút đau lòng.
Cậu ngậm thuốc lá, nhón một quả anh đào, bước tới rồi đút vào miệng của Quý Khâm Sinh, nhận lấy ống nước ở trong tay của đối phương, không lên tiếng, nhưng ý tứ hàm xúc muốn giúp đỡ rất rõ ràng.
Quý Khâm Sinh nhai anh đào ở trong miệng, duỗi tay đòi lấy lại ống nước từ cậu: "Tôi sắp tưới xong rồi, cứ để tôi."
Du Dã bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, miễn cưỡng nói: "Cậu chủ nhỏ, anh mà lại tưới chỗ hoa này lâu thêm một chút, ngày mai nó có thể sẽ chết rồi, anh tin không?"
Quý Khâm Sinh nhìn cậu một lúc, nhưng đáng tiếc là Du Dã cũng chẳng buồn nhìn hắn, bắt đầu chăm sóc những luống cây kia một cách thuần thục, còn lấy ra một cây kéo to, cắt tỉa lại hình dáng. Cậu ở chỗ này bận việc, chẳng bấy lâu sau đã bị phơi nắng đến nỗi sắp chịu không nổi.
Ánh mặt trời mùa hè tuy tốt, nhưng thời gian tiếp xúc đã hơi quá lâu. Một người không dễ bị phơi nắng đen da như cậu, hơn nữa màu da vốn dĩ trắng, hiện tại toàn thân đã đỏ lừ. Có phải là nên dùng một ít kem chống nắng, hay là đội một cái mũ? Cậu suy nghĩ lung tung đến tận đẩu tận đâu, mồ hôi vã ra khắp người.
Trời quá nóng, nhiệt độ từ mặt đất, tiếng ve kêu không ngừng, gió mang mùi của biển. Hàng xóm nhà bên hình như đang mở tiệc, BBQ, tiếng thịt nướng xèo xèo, mùi vị bay hết cả sang đây.
Du Dã lau mồ hôi trên cằm, phát hiện áo may ô của mình đã ướt đẫm mồ hôi, ướt từ trước ngực đến sau lưng. Cậu giơ thẳng miệng của vòi nước lên trên đầu, dùng nước lạnh xối lên khắp toàn thân.
Mấy hôm nay ngày nào cậu cũng lướt sóng, sớm đã hình thành thói quen xối nước lạnh lên người. Giữa lúc đang sảng khoái lắc lắc tóc, cậu lại nghe thấy được một vài tiếng la đầy kinh ngạc. Cậu tắt nước đi, vuốt gọn tóc lại, chớp mắt cho những giọt nước đọng lại trên mi mắt rơi xuống, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Đó là vài ba cô thiếu nữ trẻ tuổi, tóc vàng tóc nâu, còn có cả tóc đỏ hiếm thấy. Các cô gái trẻ cười hi hi ha ha, thẳng thắn nhìn cậu đầy dò xét, hỏi cậu rằng anh trai sống ở đây có đang ở nhà không, các cô ấy muốn mời hắn sang nhà bên ăn BBQ, mà cậu là ai?
Du Dã ướt sũng cả người, có chút lúng túng. Vốn tưởng rằng chỉ có Quý Khâm Sinh là thấy được, có càn rỡ cũng chỉ là càn rỡ thôi, buông thả hơi quá trớn rồi, hẳn là đã bị mấy đứa nhóc nhà hàng xóm nhìn thấy.
Cậu còn chưa mở miệng, đúng lúc này, có tiếng bước chân vội vã từ đằng sau đi tới, cậu bị bọc lại bởi chiếc chăn màu đỏ thẫm, bọc đến kín mít. Lồng ngực của Quý Khâm Sinh dán vào sau lưng cậu, đang nói chuyện, đang rung động. Hắn nói một lát nữa sẽ đi qua, hắn trước tiên đưa bạn của hắn vào trong sửa soạn một chút.
Lúc nói đến cụm từ "sửa soạn" này, Du Dã cảm thấy phát âm của Quý Khâm Sinh hơi gắt gỏng, dường như không phải là muốn đưa cậu đi sửa soạn thay quần áo, mà là giống như muốn đánh cậu một trận thì đúng hơn.
Tác giả :
Trì Đại Tối Cường