Người Săn Ác Quỷ
Chương 48
Bạn có biết, cảm giác thế giới này rời xa bạn như thế nào không? Hoặc bạn có từng muốn biến thành một người tàng hình, trốn khỏi hiện trường, trốn tránh ánh mắt của tất cả mọi người chưa? Nếu chưa, bất kỳ ai trải qua sự việc như tôi từng trải qua, nhất định sẽ có ý nghĩ cấp thiết này.
Một người ăn mừng sinh nhật mình, để bày tỏ sự cảm ơn với một người khách đến dự mà bước lên bục cao như thế, sau cùng, lại gọi tên người đó hô to vạn tuế? Hắn cố ý nguyền rủa tôi biến thành con rùa ngàn năm à?!
Hiền Dân xem như mất hết mặt mũi, cha mẹ hắn hình như cũng giật thót cả mình. Mẹ Hiền Dân lấy tay xoa xoa trán, hai mắt chứa đầy nước mắt. Thông tin của thái độ đó chỉ có một câu: Con trai tôi điên mất rồi.
Cả bữa tiệc chớp mắt trở nên hỗn loạn. Mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi, môi của họ cũng không ngừng động đậy, trong đó còn vang lên một số suy luận nực cười. Có người nói, đó là Hiền Dân tỏ tình với tôi. Có người nói, đó là tôi trả tiền bảo Hiền Dân làm thế. Thậm chí, có người còn nói, đó là tôi uy hiếp Hiền Dân... Còn có nhiều suy luận hoang đường, vô căn cứ, làm người ta nghe thấy sẽ tăng huyết áp, ngất đi.
Tôi nhìn tất cả những người đang nhìn tôi, khẽ gật đầu, rồi keó Ngân Hách chuồn đi.
Vừa ra khỏi đó, tôi đã cáu giận quở mắng Ngân Hách.
"Cậu điên à?!"
Không biết tôi tức đến sắp nôn ra máu, vedr mặt Ngân Hách vẫn thản nhiên như không, điều này làm tôi tức muốn vỡ mặt.
"Không, tớ không điên."
"A... đầu... tôi..." Tôi ôm đầu.
"Cậu nhất định không thể ngất đi. Chỗ này dơ lắm." Ngân Hách nhìn đống đất dưới chân tường.
"Thật... thật là! Cậu thật là... Chuyện cậu nhờ hắn lúc nãy là chuyện này phải không?"
"Cậu nghe trộm rồi mà?"
"Phải, tôi nghe trộm! Cậu có phải không còn việc gì nhờ người khác giúp, lại bán đứng tôi? Sao cậu không bán cái tên của mình?"
"Thế thì mất mặt lắm?"
"Này, cậu mất mặt, tôi không mất mặt à?"
"Ừ..."
"Việc đã như thế, cậu đừng ra vẻ ta đây nữa!"
Họa cũng đã gây ra rồi, bây giờ còn giả vờ buồn phiền gì nữa? Trước đó đã làm gì rồi?
"Chuyện trên thế gian rất khó đoán, thế giới này vốn như thế mà." Ngân Hách nhấm nhẳng.
"Cái gì là chuyện trên thế gian rất khó đoán? Cậu còn mặt mũi để nói à?"
"A, tới giờ phải về nhà rồi."
Tại sao đối thoại giữa tớ và cậu luôn là câu trên không khớp với câu dưới chứ? Tôi thường sẽ có hành động quá khích, là lấy vớ bịt miệng cậu lại. Tôi nghiến răng ken két, cố gắng khống chế mình để không vì quá tức giận mà giết người. Ngân Hách vỗ nhẹ vào vai tôi, nói: "Cố lên!"
"Cậu?!"
"Coi chừng khản cổ!"
Ông trời ơi! Khắp thế gian này không tìm được người thứ hai như tên ký sinh bên cạnh con, hắn tại sao có thể tỏ thái độ như thế chứ?
Ngân Hách vẫn thản nhiên nói tiếp: "Một tuần nữa là sinh nhật cậu, xem như cậu nhận được quà sinh nhật sớm vậy."
"Hả? Một tuần nữa?"
"Ừ, một tuần nữa. Sao lại đúng vào dịp nghỉ hè nhỉ? Dù sao, tớ cũng tặng cậu một món quà rất tuyệt. Cậu sao không hiểu được ý nghĩa sâu xa là mong cậu trường thọ chứ?"
"Sâu xa hơn nữa là tớ sắp bị cậu chôn sống."
"Tóm lại, cậu đừng phấn khích nữa. Bắt đầu từ ngày mai, cậu tập trung tất cả tinh thần để học môn tiếng Anh."
"Tình trạng bây giờ, một chữ A tôi học cũng không vào."
"Nào, đi thôi, về nhà thôi. Chữ A học không vô thì học chữ B trước thì được rồi..."
Lạy trời! Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi gặp một người kỳ lạ như thế, hắn lại dùng cách trả lời như thế để bịt miệng tôi?
Cứ như thế, tôi gần như bị Ngân Hách kéo về nhà. Bước vào cửa, tôi nhìng thấy bố một mình đờ đẫn ngồi ở phòng khách.
"Chúng con về rồi. Sao bố không đến dự tiệc?"
"Ừ. Vì trễ quá rồi, bố mới gọi điện nói với Khương hội trưởng một tiếng, rồi ở nhà nghỉ ngơi. Bữa tiệc vui chứ?"
Vừa nhìn thấy ánh mắt bố, tôi bỏ ngay ý định nói với bố việc làm của Ngân Hách, uể oải gật đầu, rồi đi lên lầu. Ngân Hách cũng đi lên theo: "Sắc mặt cậu sao thế?"
"Vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nhảm nhí. Đây đều là công lao của cậu đấy."
"Cậu chán đến thế sao?"
"Ừ, quả thật mất mặt quá. Nếu bố có mặt ở đó, thế thì..."
Trên thế giới này, thật sự có vài chuyện, tốt nhất đừng tưởng tượng đến.
"Chủ tịch không có ở đó, chuyện này không phải kết thúc rồi sao?"
"Nói cũng phải. Tớ vào nghỉ đây."
Lúc tôi rũ vai xuống định đi vào phòng, Ngân Hách nắm chặt tay, xoay tôi lại: "Nếu chán như thế, cậu phải nói sớm với tớ chứ?"
"Nếu tớ biết cậu có âm mưu này, cho dù có phải quì xuống kéo ống quần cậu, tớ cũng sẽ ngăn cản cậu."
Tôi uể oải quay người đi, Ngân Hách lại xoay tôi qua: "Sau này!"
"...Hử?"
"Sau này, tớ sẽ không như thế nữa."
Trong chớp mắt, tôi bị hành vi của Ngân Hách làm cho đứng sững tại chỗ. Trước giờ, tôi chưa từng thấy Ngân Hách như thế, hắn xin lỗi tôi với vẻ mặt chân thành như thế, khiến tôi lấy làm lạ.
"À... được... được rồi."
"Cậu vào nghỉ ngơi đi."
Hành động bất thình lình của Ngân Hách khiến tôi thấy bồn chồn, nghiêng đầu đi vào phòng.
Là tôi sai sao? Do tôi dồn ép quá, hắn mới xin lỗi tôi? Sự thay đổi của Ngân hách làm tôi nghiêng đầu suy nghĩ cả buổi trời, tôi cảm thấy việc này rất kỳ lạ. Tôi thay quần áo, khoác khăn mặt lên vai rồi đi đến phòng tắm. Trên đường đi đến phòng tắm, tôi vốn định vào phòng Ngân Hách sát bên cạnh để nói với hắn đừng để bụng, lúc nãy là vì hôm nay tôi quá mệt. Nhưng lại thay đổi, tôi phải đi tắm đã.
Tôi mở cửa phòng tắm. trong phòng tắm to lớn, sau buồng tắm được ngăn cách bằng tấm kính, Ngân Hách mở vòi nước và đang tắm. A a a!
Cạch.
Tôi sợ quá, đóng cửa lại. Tại sao tôi không nghe thấy tiếng nước chảy? Chắc là vì lúc nãy, tôi quá chú ý vào phòng Ngân Hách? Tôi hoảng quá, chạy ngay về phòng một.
Phân nửa dưới của bước tường kính là kính mờ, cho nên tôi không nhìn thấy phần thân dưới của Ngân hách, huống hồ còn có hơi nước, tôi căn bản không thể nhìn thấy. Cho... cho nên, có lẽ không sao,tôi vỗ về trái tim đang hoảng loạn. Lúc muốn lấy khăn mặt, tôi mới phát hiện không thấy khăn mặt nữa, chắc là rơi trong phòng khách.
TÔi do dự một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Tôi thấp thỏm, nhẹ nhàng mở cửa, quả nhiên, khăn mặt rơi ở giữa phòng khách, tôi thò tay ra.
Cạch.
Cửa phòng tăm mở ra, ánh mắt tôi và Ngân hách chạm nhau.
"Sao còn chưa nhặt lên?"
"Hử? Ừ... ừ, tớ nhặt."
Toi hoảng hốt nhặt khăn lên, xem ra, Ngân Hách chưa nhìn thấy tôi. Đúng thế! Hắn đang tắm mà, hơn nữa, hắn ở trong phòng tắm bị ngăn cách tấm kiếng. Hắn nhất định sẽ không biết.
Lúc tôi cầm khăn mặt, định vào phòng, Ngân Hách gọi tôi: "Này."
"Hả?"
"Chuyện hôm nay, chúng ta quên hết nhé?"
"HỬ? GÌ cơ?"
Tôi nghiêng đầu không biết tịa sao? Ngân Hách vừa lấy khăn lau tóc, vừa nhìn tôi nói: "Còn muốn nhìn lén à? Cậu biến thái à?"
Một người ăn mừng sinh nhật mình, để bày tỏ sự cảm ơn với một người khách đến dự mà bước lên bục cao như thế, sau cùng, lại gọi tên người đó hô to vạn tuế? Hắn cố ý nguyền rủa tôi biến thành con rùa ngàn năm à?!
Hiền Dân xem như mất hết mặt mũi, cha mẹ hắn hình như cũng giật thót cả mình. Mẹ Hiền Dân lấy tay xoa xoa trán, hai mắt chứa đầy nước mắt. Thông tin của thái độ đó chỉ có một câu: Con trai tôi điên mất rồi.
Cả bữa tiệc chớp mắt trở nên hỗn loạn. Mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi, môi của họ cũng không ngừng động đậy, trong đó còn vang lên một số suy luận nực cười. Có người nói, đó là Hiền Dân tỏ tình với tôi. Có người nói, đó là tôi trả tiền bảo Hiền Dân làm thế. Thậm chí, có người còn nói, đó là tôi uy hiếp Hiền Dân... Còn có nhiều suy luận hoang đường, vô căn cứ, làm người ta nghe thấy sẽ tăng huyết áp, ngất đi.
Tôi nhìn tất cả những người đang nhìn tôi, khẽ gật đầu, rồi keó Ngân Hách chuồn đi.
Vừa ra khỏi đó, tôi đã cáu giận quở mắng Ngân Hách.
"Cậu điên à?!"
Không biết tôi tức đến sắp nôn ra máu, vedr mặt Ngân Hách vẫn thản nhiên như không, điều này làm tôi tức muốn vỡ mặt.
"Không, tớ không điên."
"A... đầu... tôi..." Tôi ôm đầu.
"Cậu nhất định không thể ngất đi. Chỗ này dơ lắm." Ngân Hách nhìn đống đất dưới chân tường.
"Thật... thật là! Cậu thật là... Chuyện cậu nhờ hắn lúc nãy là chuyện này phải không?"
"Cậu nghe trộm rồi mà?"
"Phải, tôi nghe trộm! Cậu có phải không còn việc gì nhờ người khác giúp, lại bán đứng tôi? Sao cậu không bán cái tên của mình?"
"Thế thì mất mặt lắm?"
"Này, cậu mất mặt, tôi không mất mặt à?"
"Ừ..."
"Việc đã như thế, cậu đừng ra vẻ ta đây nữa!"
Họa cũng đã gây ra rồi, bây giờ còn giả vờ buồn phiền gì nữa? Trước đó đã làm gì rồi?
"Chuyện trên thế gian rất khó đoán, thế giới này vốn như thế mà." Ngân Hách nhấm nhẳng.
"Cái gì là chuyện trên thế gian rất khó đoán? Cậu còn mặt mũi để nói à?"
"A, tới giờ phải về nhà rồi."
Tại sao đối thoại giữa tớ và cậu luôn là câu trên không khớp với câu dưới chứ? Tôi thường sẽ có hành động quá khích, là lấy vớ bịt miệng cậu lại. Tôi nghiến răng ken két, cố gắng khống chế mình để không vì quá tức giận mà giết người. Ngân Hách vỗ nhẹ vào vai tôi, nói: "Cố lên!"
"Cậu?!"
"Coi chừng khản cổ!"
Ông trời ơi! Khắp thế gian này không tìm được người thứ hai như tên ký sinh bên cạnh con, hắn tại sao có thể tỏ thái độ như thế chứ?
Ngân Hách vẫn thản nhiên nói tiếp: "Một tuần nữa là sinh nhật cậu, xem như cậu nhận được quà sinh nhật sớm vậy."
"Hả? Một tuần nữa?"
"Ừ, một tuần nữa. Sao lại đúng vào dịp nghỉ hè nhỉ? Dù sao, tớ cũng tặng cậu một món quà rất tuyệt. Cậu sao không hiểu được ý nghĩa sâu xa là mong cậu trường thọ chứ?"
"Sâu xa hơn nữa là tớ sắp bị cậu chôn sống."
"Tóm lại, cậu đừng phấn khích nữa. Bắt đầu từ ngày mai, cậu tập trung tất cả tinh thần để học môn tiếng Anh."
"Tình trạng bây giờ, một chữ A tôi học cũng không vào."
"Nào, đi thôi, về nhà thôi. Chữ A học không vô thì học chữ B trước thì được rồi..."
Lạy trời! Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi gặp một người kỳ lạ như thế, hắn lại dùng cách trả lời như thế để bịt miệng tôi?
Cứ như thế, tôi gần như bị Ngân Hách kéo về nhà. Bước vào cửa, tôi nhìng thấy bố một mình đờ đẫn ngồi ở phòng khách.
"Chúng con về rồi. Sao bố không đến dự tiệc?"
"Ừ. Vì trễ quá rồi, bố mới gọi điện nói với Khương hội trưởng một tiếng, rồi ở nhà nghỉ ngơi. Bữa tiệc vui chứ?"
Vừa nhìn thấy ánh mắt bố, tôi bỏ ngay ý định nói với bố việc làm của Ngân Hách, uể oải gật đầu, rồi đi lên lầu. Ngân Hách cũng đi lên theo: "Sắc mặt cậu sao thế?"
"Vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nhảm nhí. Đây đều là công lao của cậu đấy."
"Cậu chán đến thế sao?"
"Ừ, quả thật mất mặt quá. Nếu bố có mặt ở đó, thế thì..."
Trên thế giới này, thật sự có vài chuyện, tốt nhất đừng tưởng tượng đến.
"Chủ tịch không có ở đó, chuyện này không phải kết thúc rồi sao?"
"Nói cũng phải. Tớ vào nghỉ đây."
Lúc tôi rũ vai xuống định đi vào phòng, Ngân Hách nắm chặt tay, xoay tôi lại: "Nếu chán như thế, cậu phải nói sớm với tớ chứ?"
"Nếu tớ biết cậu có âm mưu này, cho dù có phải quì xuống kéo ống quần cậu, tớ cũng sẽ ngăn cản cậu."
Tôi uể oải quay người đi, Ngân Hách lại xoay tôi qua: "Sau này!"
"...Hử?"
"Sau này, tớ sẽ không như thế nữa."
Trong chớp mắt, tôi bị hành vi của Ngân Hách làm cho đứng sững tại chỗ. Trước giờ, tôi chưa từng thấy Ngân Hách như thế, hắn xin lỗi tôi với vẻ mặt chân thành như thế, khiến tôi lấy làm lạ.
"À... được... được rồi."
"Cậu vào nghỉ ngơi đi."
Hành động bất thình lình của Ngân Hách khiến tôi thấy bồn chồn, nghiêng đầu đi vào phòng.
Là tôi sai sao? Do tôi dồn ép quá, hắn mới xin lỗi tôi? Sự thay đổi của Ngân hách làm tôi nghiêng đầu suy nghĩ cả buổi trời, tôi cảm thấy việc này rất kỳ lạ. Tôi thay quần áo, khoác khăn mặt lên vai rồi đi đến phòng tắm. Trên đường đi đến phòng tắm, tôi vốn định vào phòng Ngân Hách sát bên cạnh để nói với hắn đừng để bụng, lúc nãy là vì hôm nay tôi quá mệt. Nhưng lại thay đổi, tôi phải đi tắm đã.
Tôi mở cửa phòng tắm. trong phòng tắm to lớn, sau buồng tắm được ngăn cách bằng tấm kính, Ngân Hách mở vòi nước và đang tắm. A a a!
Cạch.
Tôi sợ quá, đóng cửa lại. Tại sao tôi không nghe thấy tiếng nước chảy? Chắc là vì lúc nãy, tôi quá chú ý vào phòng Ngân Hách? Tôi hoảng quá, chạy ngay về phòng một.
Phân nửa dưới của bước tường kính là kính mờ, cho nên tôi không nhìn thấy phần thân dưới của Ngân hách, huống hồ còn có hơi nước, tôi căn bản không thể nhìn thấy. Cho... cho nên, có lẽ không sao,tôi vỗ về trái tim đang hoảng loạn. Lúc muốn lấy khăn mặt, tôi mới phát hiện không thấy khăn mặt nữa, chắc là rơi trong phòng khách.
TÔi do dự một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Tôi thấp thỏm, nhẹ nhàng mở cửa, quả nhiên, khăn mặt rơi ở giữa phòng khách, tôi thò tay ra.
Cạch.
Cửa phòng tăm mở ra, ánh mắt tôi và Ngân hách chạm nhau.
"Sao còn chưa nhặt lên?"
"Hử? Ừ... ừ, tớ nhặt."
Toi hoảng hốt nhặt khăn lên, xem ra, Ngân Hách chưa nhìn thấy tôi. Đúng thế! Hắn đang tắm mà, hơn nữa, hắn ở trong phòng tắm bị ngăn cách tấm kiếng. Hắn nhất định sẽ không biết.
Lúc tôi cầm khăn mặt, định vào phòng, Ngân Hách gọi tôi: "Này."
"Hả?"
"Chuyện hôm nay, chúng ta quên hết nhé?"
"HỬ? GÌ cơ?"
Tôi nghiêng đầu không biết tịa sao? Ngân Hách vừa lấy khăn lau tóc, vừa nhìn tôi nói: "Còn muốn nhìn lén à? Cậu biến thái à?"
Tác giả :
Lý Thảo Nhã