Người Săn Ác Quỷ
Chương 12
“Có nằm mơ cũng không ngờ cậu và Ngân Hách yêu nhau!”
“Chu choa, chuyện này có thật không?”
“Ai da, bắt đầu khi nào?”
“Tiến độ thế nào?”
“Nắm tay chắc là tất nhiên rồi.”
“Ai tỏ tình trước?”
“Tỏ tình ở đâu? Lúc Ngân Hách tỏ tình…Ôi!”
Lớp 12 mà chẳng ra dáng lớp 12 chút nào, lại ồn ào như thế? Không chỉ như thế, chúng lại có hứng thứ với tên nhóc nhỏ tuổi hơn mình. Tôi thật muốn đá bay cái bàn. Nhưng chuyện này cần phải giải quyết êm thắm, nếu Ngân Hách biết được thì việc truyền đến tai bố chỉ là vấn đề thời gian.
“Tớ trước giờ chưa đứng gần nhìn Ngân Hách. Giúp tớ hoàn thành ước muốn đi!”
“Cậu chưa thấy à? Lúc nãy, ở hành lang chẳng phải thấy rồi sao? Tôi cứ tưởng tim mình ngưng đập nữa! Ôi!”
Ngân Hách xem ra thật đào hoa. Nhìn thấy bọn con gái trong lớp vây lấy tôi hỏi về hắn ta là đoán được ngay.
“Đi mà. Dẫn tớ đi xem mặt Ngân Hách đi.”
“A… không được, bây giờ tớ rất bận.”
“Bạn bè với nhau, chút chuyện này cũng không giúp sao? Đi đi mà.”
Bọn khi nãy, tôi nói không được thì các cậu nên lập tức ngậm miệng lại là thượng sách, nhưng hôm nay, người muốn gặp Diêm Vương sao nhiều thế?
Tôi nghiêm nét mặt, định nói một câu đầy quyền uy. Nhưng không đợi tôi chuẩn bị tư thế, tôi đã bị vây trong một rừng cánh tay.
“Không dẫn bọn tớ đi thì đành phải dẫn cậu đi.”
“Này, này! Đợi đã! Này!”
“Đi thôi. Đi thăm Ngân Hách lâu rồi không gặp. Hi hi hi…” Lớp phó hoàn toàn chìm trong nỗi vui sướng sắp được nhìn thấy Ngân Hách, bẻ cánh tay tôi đến nỗi không ra hình dánh gì nữa. Tôi tính sẽ đá cậu ta một cái, nhưng chưa kịp thì đã đến cửa lớp Ngân Hách rồi.
“Này, tớ đi đây.”
“Đi đâu! Mau, gọi anh ta đi, gọi anh yêu đi!”
“Muốn chết?”
“Hây, mắc cỡ gì chứ. Anh…..yêu….”
Lớp phó ưỡn ngực lên, sau đó gọi: “Anh yêu!” Với cái giọng nhão nhoẹt.
“Gì thế hả các vị vây quanh sau cánh cửa.”
“Này, này. Anh yêu của Huệ Bân đến rồi kìa.”
“À! Thật là….đẹp trai quá!”
Nguyên nhân làm cho những đôi mắt mệt mỏi của các nữ sinh lớp 12 sáng lấp lánh là gì? Ngân Hách lúc này mới phát hiện ra tôi đang bị vây trong bọn con gái.
“Cậu ở đây làm gì?”
“Hả!”
“Bánh đâu? Không mua à?”
“Hử! Ừ…”
Bọn con gái hiếu kỳ nhìn tôi và Ngân Hách.
“Nhưng mà, lớp học khối 11 là thánh địa du lịch gì à?”
“Ừ, đến để tham quan cậu.”
“Tôi là khỉ à?”
“Có lẽ thế.”
“Số điện thoại của chủ tịch là?”
“không phải! Không phải! Sao có thể như thế được!”
Bọn con gái chung quanh xầm xì, “xem ra rất thân mật!” Chúng tôi tranh cãi mà trong mắt các cậu là “ngọt ngào” à? Cầu xin các cậu đừng như thế.
Trong số đó, lớp phó liền bộc lộ tài năng, nắm chặt vạt áo Ngân Hách, chớp chớp mắt: “Thật ngại quá, khi nào anh muốn ôm chặt Huệ Bân nhất?”
“Tất nhiên là lúc không nghe lời.”
“Ôi, lúc không nghe lời, dùng tình yêu ôm cô ấy, thật lãng mạn!”
“Ôm đến khi nào xương cốt không thể hồi phục lại hình dạng ban đầu.” Giọng nói nho nhỏ xuyên qua tiếng hoan hô của các bạn nữ, lọt vào tai tôi. Hây, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Dùng tình yêu để ôm à, nếu dùng tình yêu ôm hai lần thì ngay đến hồn tôi cũng không giữ nổi. Nhưng ngoài tôi ra,các nữ sinh còn lại, vì quá hưng phấn nên dường như không có ai nghe thấy giọng nói khe khẽ đó.
“Hai người cùng đi học phải không?”
Lớp phó rõ ràng biết Ngân Hách nhỏ hơn chúng tôi một tuổi, nhưng nó lại lễ độ, thật không ra sao cả.
“Ừ.”
Ngược lại, Ngân Hách không lễ độ là chuyện đương nhiên thôi.
“Nhìn thấy nhau sau cùng là khi nào?”
“Trước khi ngủ.”
“Ồ! Thế trong ngày, gặp nhau sớm nhất là khi nào? Trên đường? Hay trước cổng trường?”
“Tất nhiên là nhà…ưm…ưm…”
Tôi phi nhanh tới, bịt miệng Ngân Hách. Một khi hắn nói ra là cổng nhà tôi thì chuyện chùng tôi ở chung nhà chẳng phải vang xa vạn dặm sao? Nếu như thế, tôi có nhảy xuống song Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy lạnh sau gáy. Thật ra là, mặt hắn trắng xanh… “Cậu làm gì thế?”
“Cậu dám nói lung tung thì chết chắc đấy.”
“Số điện thoại của chủ tịch là…”
“Ai! Thật là! Cậu chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả?”
“Ừ, hoàn toàn chính xác.”
Tôi cứng họng, tằng hắng vài tiếng…
Tôi nhất định phải mở con đường máu cho mình! Quyết không thể mềm lòng! Một thằng nhóc con có mắt như mù, không nhận ra cao thủ võ lâm. Trước giờ, hắn không lễ độ, lại thường xuyên làm ra những chuyện ngang ngược như thế! Quyết không thể mềm yếu! Tuyệt đối không thể tha thứ được!
“Này!”
“Chuyện gì?”
“Muốn ăn gì? Nói một tiếng đi, tôi lập tức đi mua cho cậu.”
Bố vẫn là khắc tinh của tôi…
Đúng lúc này, chuông vào học reo lên, Ngân Hách lạnh lùng nhìn tôi, nói một câu trước khi trở vào lớp: “Tầm thường.”
Sau đó, các bạn kéo tôi vào lớp. Tôi không thể không nộp thuế, “thuế nổi tiếng”. Vừa nhìn thấy anh chàng đẹp trai đó, cho dù là nữ sinh lớp 12 cũng không khỏi động lòng.
Nói tóm lại, bất luận biểu hiện của tôi có tầm thường hay không, tôi cũng đã nổi danh khắp trường rồi. Lại có người mua chuộc tôi, tất nhiên, tôi một mực từ chối. “A, bực mình quá đi.”
Giờ tự học buổi tối đến 9 giờ, suốt lúc quét dọn nhà vệ sinh lầu một dãy phía tây, câu nói “Bực mình quá” luôn không rời khỏi miệng tôi. Bọn nhóc này, hôm nay làm tôi chịu không nổi.
Tôi vứt gậy lau sàn qua một bên, đi ra cổng, không ngờ. Ngân Hách đang đứng đợi ở đó Giữa hai người chúng tôi chỉ có im lặng, lặng lẽ bước đi. Hôm nay, trên đường từ trường về nhà, tôi cảm thấy rất buồn bực, kiềm chế cơn giận sắp bùng phát.
“Này…” Ngân Hách lên tiếng.
“Đừng nói gì cả, chạm vào, tôi sẽ nổi giận đấy!”
“Này.”
“Đã bảo cậu ngậm miệng lại rồi mà? Không hiểu tiếng người à? Tai cậu mọc dưới mông đấy hả?”
“Cặp cậu không cài lại kìa.”
Ôi! Vội vàng gài cặp lại, thật mất mặt quá, tôi cố tỏ ra không có gì.
“Sao bỗng nhiên cậu im lặng thế?” Ngân Hách hỏi.
“Buồn quá đi!”
“Hình tượng đã bị phá hỏng cả, còn gì đáng buồn.”
“Tôi nói buồn là buồn, cậu yên lặng chút đi.”
“Nếu tôi không muốn?”
“Thì chết chắc.”
“Tôi à?” Ngân Hách gãi tai.
“Ừ, tôi nể mặt bố nên mới để cậu muốn gì được nấy. Cậu có phải muốn ăn hiếp tôi không? Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải không có cách trị cậu. Cậu muốn gì làm nấy nhưng cũng phải có giới hạn chứ.”
“Nếu ấm ức trong lòng thì đấu với nhau một trận đi.”
“Cái gì?”
“Tôi sẽ giữ bí mật với chủ tịch. Cho nên, nếu cậu thật sự thấy ấm ức trong lòng, thật sự muốn đánh tôi một trận thì khuya nay, bọn mình đấu nhau ở bãi đậu xe nhé. Ở đó có ồn ào đến mấy, chủ tịch cũng không nghe thấy đâu, hì hì…” Ngân Hách toét miệng cười bước đi. Tôi ư? Tôi cúi mặt, cười khì. Tôi sẽ để cậu phải hối hận vì đã nói ra câu này.
“Chu choa, chuyện này có thật không?”
“Ai da, bắt đầu khi nào?”
“Tiến độ thế nào?”
“Nắm tay chắc là tất nhiên rồi.”
“Ai tỏ tình trước?”
“Tỏ tình ở đâu? Lúc Ngân Hách tỏ tình…Ôi!”
Lớp 12 mà chẳng ra dáng lớp 12 chút nào, lại ồn ào như thế? Không chỉ như thế, chúng lại có hứng thứ với tên nhóc nhỏ tuổi hơn mình. Tôi thật muốn đá bay cái bàn. Nhưng chuyện này cần phải giải quyết êm thắm, nếu Ngân Hách biết được thì việc truyền đến tai bố chỉ là vấn đề thời gian.
“Tớ trước giờ chưa đứng gần nhìn Ngân Hách. Giúp tớ hoàn thành ước muốn đi!”
“Cậu chưa thấy à? Lúc nãy, ở hành lang chẳng phải thấy rồi sao? Tôi cứ tưởng tim mình ngưng đập nữa! Ôi!”
Ngân Hách xem ra thật đào hoa. Nhìn thấy bọn con gái trong lớp vây lấy tôi hỏi về hắn ta là đoán được ngay.
“Đi mà. Dẫn tớ đi xem mặt Ngân Hách đi.”
“A… không được, bây giờ tớ rất bận.”
“Bạn bè với nhau, chút chuyện này cũng không giúp sao? Đi đi mà.”
Bọn khi nãy, tôi nói không được thì các cậu nên lập tức ngậm miệng lại là thượng sách, nhưng hôm nay, người muốn gặp Diêm Vương sao nhiều thế?
Tôi nghiêm nét mặt, định nói một câu đầy quyền uy. Nhưng không đợi tôi chuẩn bị tư thế, tôi đã bị vây trong một rừng cánh tay.
“Không dẫn bọn tớ đi thì đành phải dẫn cậu đi.”
“Này, này! Đợi đã! Này!”
“Đi thôi. Đi thăm Ngân Hách lâu rồi không gặp. Hi hi hi…” Lớp phó hoàn toàn chìm trong nỗi vui sướng sắp được nhìn thấy Ngân Hách, bẻ cánh tay tôi đến nỗi không ra hình dánh gì nữa. Tôi tính sẽ đá cậu ta một cái, nhưng chưa kịp thì đã đến cửa lớp Ngân Hách rồi.
“Này, tớ đi đây.”
“Đi đâu! Mau, gọi anh ta đi, gọi anh yêu đi!”
“Muốn chết?”
“Hây, mắc cỡ gì chứ. Anh…..yêu….”
Lớp phó ưỡn ngực lên, sau đó gọi: “Anh yêu!” Với cái giọng nhão nhoẹt.
“Gì thế hả các vị vây quanh sau cánh cửa.”
“Này, này. Anh yêu của Huệ Bân đến rồi kìa.”
“À! Thật là….đẹp trai quá!”
Nguyên nhân làm cho những đôi mắt mệt mỏi của các nữ sinh lớp 12 sáng lấp lánh là gì? Ngân Hách lúc này mới phát hiện ra tôi đang bị vây trong bọn con gái.
“Cậu ở đây làm gì?”
“Hả!”
“Bánh đâu? Không mua à?”
“Hử! Ừ…”
Bọn con gái hiếu kỳ nhìn tôi và Ngân Hách.
“Nhưng mà, lớp học khối 11 là thánh địa du lịch gì à?”
“Ừ, đến để tham quan cậu.”
“Tôi là khỉ à?”
“Có lẽ thế.”
“Số điện thoại của chủ tịch là?”
“không phải! Không phải! Sao có thể như thế được!”
Bọn con gái chung quanh xầm xì, “xem ra rất thân mật!” Chúng tôi tranh cãi mà trong mắt các cậu là “ngọt ngào” à? Cầu xin các cậu đừng như thế.
Trong số đó, lớp phó liền bộc lộ tài năng, nắm chặt vạt áo Ngân Hách, chớp chớp mắt: “Thật ngại quá, khi nào anh muốn ôm chặt Huệ Bân nhất?”
“Tất nhiên là lúc không nghe lời.”
“Ôi, lúc không nghe lời, dùng tình yêu ôm cô ấy, thật lãng mạn!”
“Ôm đến khi nào xương cốt không thể hồi phục lại hình dạng ban đầu.” Giọng nói nho nhỏ xuyên qua tiếng hoan hô của các bạn nữ, lọt vào tai tôi. Hây, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Dùng tình yêu để ôm à, nếu dùng tình yêu ôm hai lần thì ngay đến hồn tôi cũng không giữ nổi. Nhưng ngoài tôi ra,các nữ sinh còn lại, vì quá hưng phấn nên dường như không có ai nghe thấy giọng nói khe khẽ đó.
“Hai người cùng đi học phải không?”
Lớp phó rõ ràng biết Ngân Hách nhỏ hơn chúng tôi một tuổi, nhưng nó lại lễ độ, thật không ra sao cả.
“Ừ.”
Ngược lại, Ngân Hách không lễ độ là chuyện đương nhiên thôi.
“Nhìn thấy nhau sau cùng là khi nào?”
“Trước khi ngủ.”
“Ồ! Thế trong ngày, gặp nhau sớm nhất là khi nào? Trên đường? Hay trước cổng trường?”
“Tất nhiên là nhà…ưm…ưm…”
Tôi phi nhanh tới, bịt miệng Ngân Hách. Một khi hắn nói ra là cổng nhà tôi thì chuyện chùng tôi ở chung nhà chẳng phải vang xa vạn dặm sao? Nếu như thế, tôi có nhảy xuống song Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy lạnh sau gáy. Thật ra là, mặt hắn trắng xanh… “Cậu làm gì thế?”
“Cậu dám nói lung tung thì chết chắc đấy.”
“Số điện thoại của chủ tịch là…”
“Ai! Thật là! Cậu chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả?”
“Ừ, hoàn toàn chính xác.”
Tôi cứng họng, tằng hắng vài tiếng…
Tôi nhất định phải mở con đường máu cho mình! Quyết không thể mềm lòng! Một thằng nhóc con có mắt như mù, không nhận ra cao thủ võ lâm. Trước giờ, hắn không lễ độ, lại thường xuyên làm ra những chuyện ngang ngược như thế! Quyết không thể mềm yếu! Tuyệt đối không thể tha thứ được!
“Này!”
“Chuyện gì?”
“Muốn ăn gì? Nói một tiếng đi, tôi lập tức đi mua cho cậu.”
Bố vẫn là khắc tinh của tôi…
Đúng lúc này, chuông vào học reo lên, Ngân Hách lạnh lùng nhìn tôi, nói một câu trước khi trở vào lớp: “Tầm thường.”
Sau đó, các bạn kéo tôi vào lớp. Tôi không thể không nộp thuế, “thuế nổi tiếng”. Vừa nhìn thấy anh chàng đẹp trai đó, cho dù là nữ sinh lớp 12 cũng không khỏi động lòng.
Nói tóm lại, bất luận biểu hiện của tôi có tầm thường hay không, tôi cũng đã nổi danh khắp trường rồi. Lại có người mua chuộc tôi, tất nhiên, tôi một mực từ chối. “A, bực mình quá đi.”
Giờ tự học buổi tối đến 9 giờ, suốt lúc quét dọn nhà vệ sinh lầu một dãy phía tây, câu nói “Bực mình quá” luôn không rời khỏi miệng tôi. Bọn nhóc này, hôm nay làm tôi chịu không nổi.
Tôi vứt gậy lau sàn qua một bên, đi ra cổng, không ngờ. Ngân Hách đang đứng đợi ở đó Giữa hai người chúng tôi chỉ có im lặng, lặng lẽ bước đi. Hôm nay, trên đường từ trường về nhà, tôi cảm thấy rất buồn bực, kiềm chế cơn giận sắp bùng phát.
“Này…” Ngân Hách lên tiếng.
“Đừng nói gì cả, chạm vào, tôi sẽ nổi giận đấy!”
“Này.”
“Đã bảo cậu ngậm miệng lại rồi mà? Không hiểu tiếng người à? Tai cậu mọc dưới mông đấy hả?”
“Cặp cậu không cài lại kìa.”
Ôi! Vội vàng gài cặp lại, thật mất mặt quá, tôi cố tỏ ra không có gì.
“Sao bỗng nhiên cậu im lặng thế?” Ngân Hách hỏi.
“Buồn quá đi!”
“Hình tượng đã bị phá hỏng cả, còn gì đáng buồn.”
“Tôi nói buồn là buồn, cậu yên lặng chút đi.”
“Nếu tôi không muốn?”
“Thì chết chắc.”
“Tôi à?” Ngân Hách gãi tai.
“Ừ, tôi nể mặt bố nên mới để cậu muốn gì được nấy. Cậu có phải muốn ăn hiếp tôi không? Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải không có cách trị cậu. Cậu muốn gì làm nấy nhưng cũng phải có giới hạn chứ.”
“Nếu ấm ức trong lòng thì đấu với nhau một trận đi.”
“Cái gì?”
“Tôi sẽ giữ bí mật với chủ tịch. Cho nên, nếu cậu thật sự thấy ấm ức trong lòng, thật sự muốn đánh tôi một trận thì khuya nay, bọn mình đấu nhau ở bãi đậu xe nhé. Ở đó có ồn ào đến mấy, chủ tịch cũng không nghe thấy đâu, hì hì…” Ngân Hách toét miệng cười bước đi. Tôi ư? Tôi cúi mặt, cười khì. Tôi sẽ để cậu phải hối hận vì đã nói ra câu này.
Tác giả :
Lý Thảo Nhã