Người Què Cũng Bị Ta Lừa Đến Đứng Lên
Chương 11: Công lý sẽ không bao giờ vắng mặt
Edit by Nhã Diệp
Beta by Kim_Minseol, Nhã Diệp
==========================
Chờ cho 'đứa con cưng của trời' đi rồi Cố Diệp mới thả Vương Thiến Thiến cùng đứa con trai đầu to hung tàn của cô ra khỏi bình.
"Huh, thật đáng yêu." Cố Diệp không nhịn được xoa đầu tiểu quỷ mấy cái.
Ở bên cạnh Cố Diệp gần một tháng, sát khí trên người Vương Thiến Thiến và con trai cô vơi đi không ít. Cả hai đã có thể duy trì được lý trí. Nhất là đứa nhỏ kia, nhìn bộ dạng đã có chút ý thức của con người, không giống lúc trước gặp ai cũng cắn bậy, được mẹ dẫn đi liền ngoan ngoãn cực kỳ. Cố Diệp đưa quỷ hồn của Vương Thiến Thiến vào trong qua ô cửa sổ. Tiểu quỷ cũng vui vẻ toét miệng cười làm lộ ra cả một hàng răng nanh nhỏ.
Cố Diệp lại xoa loạn đầu nó thêm mấy cái nữa. Thật đáng yêu! Không ăn thịt người chính là đứa trẻ ngoan!
Để bảo vệ mẹ con hai người tránh bị dương khí làm tổn thương, Cố Diệp còn muốn miễn phí tặng Vương Thiến Thiến một tấm bùa nhưng đối phương lại từ chối ý tốt của cậu. Cô dắt con trai của mình tới trước mặt Cố Diệp, cúi đầu một cái thật sâu với cậu rồi biến mất.
Cố Diệp cảm thán một câu "Chị gái này cũng thật là tàn nhẫn."
Sau lần tò mò nghe kể về thảm trạng của nữ quỷ thì Cố Dương không dám nhìn thẳng cô nữa. Cậu chàng nhắm tịt hai mắt tò mò hỏi lại. "Nghĩa là sao ạ?"
"Nghĩa là cô ấy muốn một nhà ba người cùng đoàn tụ, không muốn đi đầu thai nữa." Cố Diệp cười nhạt một cái rồi kéo Cố Dương dậy. "Công lý có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ vắng mặt. Em phải nhớ kỹ, không tự tìm đường chết thì sẽ không chết. Trời xanh trước nay chưa từng tha cho kẻ nào."
Cố Dương ngoan ngoãn lắng nghe, giờ phút này nó đột nhiên cảm thấy anh trai mình quả là một vị tiên nhân! Nhất là những lúc nói những lời mà nó nghe không hiểu, siêu trâu bò!
Concert diễn ra được một giờ, Lý Thụy nhân lúc thay quần áo tranh thủ vào toilet một chút. Gã vừa rửa tay vừa nhìn gương mặt được trang điểm kĩ càng trong gương, lớp phấn dày như vậy nhưng vẫn không che được quầng thâm dưới bọng mắt. Gã xoa xoa thái dương đau nhức, cố gắng thả lỏng bản thân, điều chỉnh lại trạng thái một chút.
Đúng lúc này, một bóng đen chợt lóe qua phía sau gã. Lý Thụy nhăn mày quay đầu lại nhìn, lòng thầm nghĩ không biết paparazzi hay fan cuồng nào mà không có tính nghệ thuật gì cả, người ta đi WC cũng muốn chụp? Nhìn đằng sau không có ai, Lý Thụy thầm mắng mấy câu rồi sầm mặt quay đầu lại.
Đột nhiên, đồng tử Lý Thụy co rụt, kinh hoàng lui về sau hai bước. Thứ gã nhìn thấy trong gương chính là một cái bóng đen sì sì mang hình dạng một đứa trẻ đang bám trên vai gã, mặt mũi xấu xí đang ngoác cái miệng rõ to ra cười.
Lý Thụy hoảng sợ nhìn vai mình, không có gì cả. Lại nhìn lại trong gương, đứa nhỏ vẫn ở nguyên đó.
Lý Thụy hít ngược một ngụm khí lạnh, sợ tới mức vội bỏ chạy ra ngoài. Có quỷ!!! Đáng tiếc còn chưa kịp chạy, chân gã không biết thế nào đột nhiên vấp một cái, "Rầm!!" một tiếng liền ngã sấp mặt. Lý Thụy đau đến mức mặt mũi cũng biến dạng.
Ngay sau đó Lý Thụy bỗng nhiên cảm giác lỗ tai ngưa ngứa tựa như bị thứ gì cắn. Gã sờ lỗ tai không thấy bất cứ thứ gì nhưng cảm giác lại càng ngày càng tăng, lực đạo giống như muốn cắn rách tai gã vậy. Lý Thụy mặt mũi trắng bệch, vừa đau lại vừa sợ. Vừa tưởng tượng đến cái bóng quỷ kia lúc nãy chính là ngồi bên vai này, cả người gã lập tức lạnh toát. Gã vội che tai lại rồi nhìn vào gương, quả nhiên thấy bóng đen kia đang gặm tai mình.
Giọng Lý Thụy run run, sợ đến mức thanh âm cũng thay đổi. "Tiểu tổ tông, chúng ta trước nay không oán không thù, ngài bò lên người tôi làm gì? Ngài muốn cái gì tôi sẽ đốt cho ngài!"
"Trước nay không oán không thù?" Thêm một bóng quỷ tóc dài lặng lẽ xuất hiện, thanh âm lạnh lẽo tràn đầy châm chọc. "Lý Thụy, anh không quen biết mẹ con tôi sao?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người Lý Thụy cứng đờ nhìn gương mặt bị axit ăn mòn không phân rõ được ngũ quan. Khuôn mặt này đã xuất hiện vô số lần trong những cơn ác mộng khiến gã giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
"Thiến Thiến? Cô là.... Thiến Thiến?" Sau khi phản ứng lại, Lý Thụy thét chói tai bò ra phía cửa. "Có quỷ! Có quỷ aaaa!!!"
Một trận âm phong thổi đến, cửa WC "Rầm!" một cái đã đóng lại. Người đại diện và trợ lí không yên tâm đi đến xem thử cũng suýt chút nữa bị cửa đập trúng mặt.
"Anh Thụy có phải bị tiêu chảy không nhỉ, nếu không tại sao lại đi WC lâu như thế? Ca sĩ khách mời được mời đến cũng hát xong một bài rồi."
"Lý Thụy, mở cửa! Đi WC sao còn phải đóng cửa này lại?"
Lý Thụy nghe thấy âm thanh bên ngoài bèn liều mạng đập cửa, thế nhưng người bên ngoài tựa như không nghe thấy gã kêu gào. Càng đập lòng gã càng lạnh. Gã quay đầu lại thì thấy tiểu quỷ kia đã hiện nguyên hình, nó nhe răng cười "Hì hì hì" với gã, còn giơ tay ra đòi ôm. "Ba ba, ôm một cái nào!"
Lý Thụy liếc thấy cái miệng rộng ngoác của nó đã sợ tới mức ôm đầu. "Đừng đến đây! Đừng đến đây! Thiến Thiến! Anh xin lỗi! Không phải anh cố ý giết em đâu! Em tha cho anh đi!" Lý Thụy sắp bị dọa đến phát điên, câu chữ cũng lộn xộn xoắn hết vào nhau. "Mấy năm nay anh vẫn luôn ân hận, em tha cho anh đi! Anh lăn lộn được đến thành tựu như hôm nay cũng không dễ dàng, thật sự không hề dễ dàng gì! Mỗi năm anh đều đốt vàng mã cho em, còn thiêu rất nhiều đồ khác, em chắc đều nhận được mà! Em biết anh yêu em đúng không? Anh thật sự rất yêu em! Em cũng yêu anh như vậy, nhất định sẽ bỏ qua cho anh đúng không?"
Vương Thiến Thiến chán ghét nhìn người đàn ông cô từng hết lòng yêu lúc còn sống. Đã đến mức này rồi mà gã vẫn luôn miệng nói chữ 'yêu' với cô. Vương Thiến Thiến không khỏi cười lạnh. "Cái anh yêu chỉ là danh khí* của anh mà thôi. Anh yên tâm, hai mẹ con tôi sẽ luôn ở bên anh, cho dù anh thân bại danh liệt, rơi xuống vực thẳm cũng không rời không bỏ."
*名气 (Míngqì): Danh khí tức danh tiếng. Là độ nổi tiếng, thêm giá trị thương mại, đánh giá của người trong ngành và độ ảnh hưởng (Nguồn: Chinese NetizenBuzz Vtrans). P/s: Nếu bạn nào muốn hiểu rõ hơn thì có thể vào link này, từ danh khí được giải thích và nêu ví dụ khá rõ ràng đấy:
Mười phút trôi qua, người đại diện của Lý Thụy thấy gã vẫn không ra khỏi WC, gọi cũng không trả lời, sợ gã xảy ra chuyện đành đi tìm bảo an đến phá cửa. Lúc này Lý Thụy đang nằm trên sàn nhà không hề nhúc nhích, người đại diện chạy vội đến kiểm tra hơi thở của gã rồi nhẹ nhõm thở phào. "Chỉ bị ngất thôi."
Trợ lí nhanh chóng ôm người ra ngoài nhờ bác sĩ chữa trị.
Concert mới diễn ra được một nửa đã xảy ra chuyện như thế khiến người đại diện vô cùng đau đầu, lại nhìn Lý Thụy hôn mê bất tỉnh, bóp trán suy tính xem phải xử lí chuyện phía sau thế nào. Ngay lúc đó, Lý Thụy đột nhiên mở mắt ngồi bật dậy thẳng tắp làm mọi người xung quanh hoảng sợ.
"Cậu vẫn ổn chứ, có phải mệt quá rồi không?" Người đại diện quan tâm hỏi "Còn kiên trì được không? Cố thêm hai tiếng nữa, ngày mai tôi sẽ cho cậu nghỉ."
Lý Thụy ngơ ngác nhìn người đại diện rồi máy móc gật đầu.
Người đại diện nhăn mày, tuy rằng không yên tâm nhưng bên ngoài nhiều fan như vậy cũng không thể chờ mãi. Hắn vỗ vỗ vai Lý Thụy cổ vũ, bảo đối phương nhanh chóng thay quần áo lên sân khấu. "Không chống đỡ được nữa thì bảo tôi. Tôi nghĩ cách khác."
Sau khi lên sân khấu tất cả mọi thứ đều diễn ra bình thường. Lý Thụy hát một bài hát kéo sự nhiệt tình của fan lên cao nhất, tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi như muốn lật tung nóc nhà. Người đại diện vừa mới lặng lẽ thở phào một hơi, Lý Thụy ở trên sân khấu đã đột ngột quỳ xuống.
Trong lòng người đại diện vang lên tiếng chuông cảnh báo, cảm thấy không ổn liền vội vàng đứng dậy, tất cả khán giả cũng yên lặng lại. Không ai hiểu được tại sao đột nhiên Lý Thụy lại quỳ xuống, cho dù muốn cảm ơn fan cũng không cần quỳ như thế.
"Tôi có tội." Chất giọng đầy từ tính của Lý Thụy kiên định vang vọng khắp khán đài "Tôi đã giết vị hôn thê và con trai của mình. Tôi tự thú."
Tất cả fan ở hiện trường: "......."
Người đại diện hung hăng chửi tục một tiếng rồi chỉ huy trợ lý vẫn đang há hốc mồm xông lên. "Kéo cậu ta xuống cho tôi! Cậu ta bị điên rồi à!!!"
Cả hội trường lặng ngắt như tờ. Sau khi khiếp sợ, fans đều gào khóc như điên. "Không thể nào!". Tất cả chỉ muốn lao lên sân khấu, hận không thể xách cổ gã dậy, bảo gã không cần đùa như vậy. Cảnh tượng rối loạn đến mức bảo an cũng ngăn không nổi. Những phóng viên trốn lẫn trong fan kịp sau khi lấy lại được tính thần lập tức kích động đem video quay lại đoạn vừa rồi truyền lên mạng: Tin tức lớn! Ca vương Lý Thụy ở concert của mình chính miệng thừa nhận bản thân là hung thủ giết người!!!
Ngày lập tức, tất cả các loại tin tức tương tự đều bị đẩy lên đầu đề, mới vài phút mà toàn mạng đã nổ tung, đến Weibo cũng suýt sập! Ai cũng biết mấy năm nay Lý Thụy làm rất nhiều việc thiện, mỗi năm đều quyên góp không ít cho các tổ chức phúc lợi, lại là người hiền lành, đối xử với fan cũng tốt, tuyệt đối là một người đàn ông ấm áp. Người như vậy sao có thể giết người được?
Rất nhiều fan trên mạng đều không tin, thậm chí thấy video ghi hình rồi vẫn không tin đó là sự thật. Fan não tàn còn cho rằng video đã bị người khác Photoshop, hoặc là đang chơi trò chơi gì đấy. Kể cả Lý Thụy có thật sự giết người đi chăng nữa cũng là do người kia đáng chết, anh Thụy của các cô tốt như thế, TUYỆT ĐỐI KHÔNG SAI!!!
Sau khi Cố Diệp và Cố Dương về nhà đều bị Cố phu nhân xách tai giáo huấn cho một trận. Cả hai bị đuổi vào phòng ăn để vừa ăn vừa ngẫm nghĩ lại lỗi lầm của mình!
Hai anh em đánh chén hết bốn món mặn và một món canh mà mẹ phần lại cho, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, mỹ mãn lướt Weibo.
Cố Dương thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của một số fan. "Mấy người này bị điên hết rồi à? Người bị hại chết lại là đáng chết, Lý Thụy không hề sai một tí nào??"
Cố Diệp cười nhạo một tiếng. "Càng như thế Vương Thiến Thiến càng tức giận, người chịu tội vẫn là Lý Thụy. Hơn nữa chính miệng gã đã thừa nhận bản thân giết người, cảnh sát sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Weibo truyền ra tin tức Lý Thụy bị bắt. Trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận mình giết người, theo lý vẫn phải thẩm vấn một chút.
Nhưng sự việc cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng. Thái độ của Lý Thụy đột nhiên khác thường, khai rằng bản thân nói hươu nói vượn, gã không hề giết người. Người đại diện cũng giúp gã tẩy trắng, nói Lý Thụy gần đây quá mệt mỏi, gã còn mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, lúc áp lực quá lớn sẽ thường xuyên xuất hiện ảo giác, tinh thần hoảng loạn đến mức bản thân làm gì cũng không rõ, bệnh án chứng minh cũng có. Hơn nữa công ty giải trí chủ quản còn thao túng ngôn luận khiến cảnh sát đã bắt Lý Thụy đi bị biến thành đối tượng công kích, cư dân mạng đều kêu gào đòi thả người. Cố Diệp nhìn những bình luận trên mạng mà tức hết cả mình. Cậu lấy kéo từ trong ngăn tủ ra rồi rút thêm một lá bùa, vài đường cắt đã cắt xong xuôi một người giấy nhỏ.
Đêm đó, cảnh sát nhận được một cuộc gọi đặc biệt. Người gọi đến tố giác trong trường Ngũ Trung có một bộ thi thể, chính là vợ con mà Lý Thụy đã giết 7 năm trước, đến cả quá trình xảy ra án mạng cũng kể được tỉ mỉ.
Một người xa lạ sao có thể biết rõ ràng như vậy được? Cảnh sát lập tức tra ra buồng điện thoại gọi đến tố giác nhưng lại chỉ phát hiện một người giấy nhỏ có điểm đỏ trên trán ở dưới đất.
"Cho cậu xem thứ này." Lý đội đưa người giấy nhỏ kia cho một người bạn học huyền thuật xem. "Sao tôi luôn cảm thấy thứ này giống đồ mà ngành các cậu làm ra nhỉ? Có thể tìm ra người đó là ai không? Người đó có vai trò rất quan trọng trong vụ án này."
Luôn có một vài chuyện mà sức người không thể hoàn thành, cho nên một ngành ngầm mà Hoa Hạ không thừa nhận - Hội Huyền Thuật Học đã ra đời. Ngành này có những quy định nghiêm khắc, sẽ giúp mọi người giải quyết một số sự kiện siêu nhiên, có đôi khi cũng giúp đỡ điều tra các vụ án, cung cấp một số chứng cứ dù dùng công nghệ cao cũng không tra được. Vì bọn họ không làm chuyện xấu nên những ban nghành liên quan cũng mặc định sự tồn tại của họ. Người bạn này của Lý đội chính là người trong Hội Huyền Thuật Học.
Đối phương cầm lấy người giấy nhỏ cẩn thận nghiên cứu một hồi. "Thủ pháp này rất giống một người. Cũng chỉ có cậu ta mới có bản lĩnh điều khiển phù chú đến trình độ này."
"Ai cơ?"
Người trung niên tiếc hận nói: "Thiên tài phù chú sư, thời niên thiếu đã thành danh. Đáng tiếc quá tùy hứng, chỉ cần cậu ta cho là đúng thì cái gì cũng dám làm, thậm chí đến cấm chú cũng dám dùng. Tuổi còn trẻ đã thành cấm kỵ trong giới."
Lý đội chỉ chỉ người giấy nhỏ kia. "Đây là do cậu ta làm?"
Người trung niên lắc đầu. "Không thể nào. Cậu ta đã chết rồi. Chết khi còn rất trẻ."
Lý đội buồn bực. "Cấm kỵ mà còn chết trẻ? Đây là khen ngợi hay châm biếm vậy? Cậu ta đã làm gì?"
==========================
Diệp: Lâu quá ko dịch tui sắp quên luôn cả tên nhân vật rồi????