Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 299: Anh chỉ đau lòng vì em: Cái chết!
Hoan Nhan không nói chuyện nữa, gió đêm lạnh lẽo thổi tới, bây giờ bắt đầu vào mùa đông, khí hậu mang theo gió lạnh và khô ráo. Cảm thấy hơi lạnh cô rụt cổ lại, tay anh lại khô ráo và ấm áp, làm cô lưu luyến không muốn buông tay.
“Lạnh không?” Anh nhìn cô đang run rẩy không kềm nổi, hai hàng lông mày đẹp đẽ dài xiên xiên hệt như tóc mai, khiến khuôn mặt anh càng anh tuấn hơn, cho đến hôm nay tận đáy lòng cô vẫn tán thường anh là người đàn ông đẹp nhất mà cô gặp qua.
Thấy cô ngẩn người nhìn lại anh không chớp mắt, khóe môi anh khẽ nhếch lên cười yếu ớt, nhẹ buông tay cô ra, anh cởi mấy cái nút áo ra, rồi không hỏi ý cô cũng không để cô cự tuyệt, kéo cô sát lại trong ngực mình, hai người được bao phủ bởi áo khoác phía ngoài, lồng ngực anh nóng bỏng mà ấm áp, hai cánh tay anh vòng qua eo cô ôm chặt lấy, thân hình hai người kề sát, khít chăt nhau như vậy, chặt đến không có khe hở nào.
Cô hơi mất tự nhiên, vừa động đậy anh lập tức cúi đầu nói thầm bên tai cô: “Đừng nhúc nhích, nếu để gió lạnh vào em sẽ bị cảm đấy!”
Tay anh bao lấy thật chặt tay cô, hai người giống như tình nhân đang yêu nhau, chậm rãi đi về phía trước, dần dần có thể thấy chổ để xe, bước chân anh bỗng dưng thay đổi đi chậm dần mà cô cũng tự nhiên bước chậm theo.
“Anh sống mấy chục năm nay chỉ để chờ đợi buổi tối này.” Anh đột nhiên nói, trong miệng phun ra hơi thở nóng rực làm tai cô giật giật, không khỏi ngước lên nhìn, trong bóng đêm nét mặt anh thật tự nhiên và kiên định, giống như vừa rồi người đàn ông càn rỡ, cợt nhã là ai khác không phải anh.
Hoan Nhan nhìn một chút liền ngây người, cô thương anh, không thể không thừa nhận cô vẫn còn yêu anh, ban đầu đối với anh cô thất vọng bao nhiêu bây giờ cô lại quyến luyến nhiều bấy nhiêu.
Anh nắm chặt tay cô, bên môi nụ cười càng rực rỡ hơn: ‘Nhan Nhan, anh yêu em, anh chỉ yêu em.” Cô chợt cảm thấy thật chua xót, khó chịu, muốn nhào vào trong ngực anh khóc lớn một trận, hung hăng đánh anh mắng anh nhưng cô không làm được, cố chỉ cố gắng nén nhịn chịu đựng không rơi lệ, đem ý cười dào dạt nở trên môi, cô nhìn anh đô mắt đen sáng lóng lánh, ra vẻ thoải mái nhưng khi nói đến âm cuối vẫn hơi run rẫy.
“Nói gì vậy? Anh về sau không kết hôn, không sinh con sao?” Anh lập tức nắm chặt tay cô, khóe môi hơi giật giật vặn vẹo, anh cúi đầu hung hăng nhìn chăm chú vào cô, âm thanh ẫn nhẫn khàn khan: “Em biết rõ mà, trừ em ra, anhh sẽ không lấy người nào khác nữa.”
“Đừng nói vậy.” Cô chợt mở miệng cắt đứt lời anh nói, “chúng ta đi về thôi.”
Cô nói xong liền từ trong lòng anh tránh ra hướng xe đi tới, Thân Tống Hạo trong lúc nhất thời đừng im tại chỗ, anh nhìn bóng lưng cô mảnh khảnh, áo khoác màu vàng nhạt, bóng dáng quật cường mà lại quyết tuyệt, cô học được cách cự tuyệt anh, học được cách ẫn nhẫn tình cảm chính mình, học được cách kéo ra khoảng cách với anh rồi.
Mà anh thì có năng lực gì? Như năm năm trước dùng đủ mọi thủ đoạn để cô khuất phục, rồi sau lại làm ra vẻ như chưa hề phát sinh chuyện gì, quấn quýt đeo chặt lấy cô?
Anh yên lặng đi theo sát bóng lưng cô, dẫm lên dấu chân cô, tròng lòng thầm nói: “Hoan Nhan, đến tột cùng đang suy nghĩ gì, tại sao vẫn không nguyện ý tiếp nhận anh?”
Anh trầm mặc bước theo, trong lòng cô đấu tranh không ngừng, chua xót không nói nên lời, anh cũng là người, cũng có tình cảm, huống chi anh lại kiêu ngạo như vậy, mà Thân Tống Hạo chưa từng hạ mình trước người phụ nữ nào, Thân Tống Hạo anh sẽ kiên trì được bao lâu?
Vừa muốn nghĩ lại muốn thanh tĩnh, Hoan Nahn cười nhạo mình nghĩ quá nhiều, không phải cô không muốn quay đầu lại sao? Bậy thì quan tâm làm chi anh rốt cuộc kiên trì được bao lâu? Tuy là cảnh tỉnh mình như vậy nhưng vẫn phiền não vô cùng, tinh thần hoảng hốt, trong lúc đó không biết dẫm vào cái gì, đập vào mắt cá chân cô một cái đau điếng khiến cô hô lên một tiếng.
“Em bị sao vậy?” Anh rất nhanh đón được thân thể cô, ôm chặt lấy vẻ mặt lo lắng.
“Không có việc gì, không có việc gì, hình như hơi bị trật mắt cá chân thôi.” Cô cố nén đau đớn nhìn anh lo lắng sốt ruột nên lật đật giải thích, tuy nhiên chân vẫn rất đau, khiến cô hơi nhăn mặt, trên trán cũng lấm tấm ra mồ hôi lạnh.
‘Còn nói không có việc gì?” Trong lòng anh vừa xót vừa giận, khom lưng cúi xuống nhìn chân cô, nâng chân cô lên dưới ánh trăng quan sát tỉ mỉ.
Cẩn thận xăn ống quần cô lên cao khỏi mắt cá chân, đôi ủng ngắn bị anh nhẹ nhàng kéo khóa tháo ra khỏi bàn chân: “Vịn vào anh kẻo ngã.” Cảm nhận được thân hình cô lung lay, anh lập tức nói, giọng nói không chút nuông chiều mà là trực tiếp ra lệnh, bắt buộc. Hoan Nhan quắt quắt miệng nhỏ lại nhưng vẫn ngoan ngoãn vịn bả vai anh.
“Sưng lên thế này nhất định phải đi bác sĩ khàm.”
Anh cởi vớ của cô ra, phát hiện lưng bàn chân và mắt cá chân đều sưng lên, đầu lông mày nhíu lại, trong lòng anh xót xa: “Đi đứng không cẩn thận gì hết, nếu như không có anh ở đây thì em làm thế nào?”
“Thì tôi cố gắng chịu đau rồi sau đó kêu xe về.” Hoan Nhan nhìn dáng vẻ anh tức giận không khỏi co rúm lại nhưng vẫn cố mạnh miệng đáp trả.
“Sưng đến như vậy rồi còn muốn đi bộ? Xem ra em không sợ tàn phế rồi.” Anh nhìn dáng cô quật cường không khỏi lắc đầu đứng dậy lập tức bế cô lên: “Nếu anh không có ở bên cạnh mả em bị thương cũng không cần cậy mạnh, hãy tìm người giúp đỡ hoặc điện thoại cho anh, biết không?”
“Anh chuyện bé xé ra to.” Tuy cô giận dỗi nói vậy, nhưng trong lòng một tia ngọt ngào chảy qua, nép trong ngực anh suy nghĩ miên man cũng quên đi đau đớn.
“Anh không phải chuyện bé xé ra to, chỉ là đau lòng vì em.” Anh chợt dịu dàng nói, tay ôm cô càng chặt hơn, “anh tình nguyện chịu đựng thay em tất cả.”
Khóe mắt Hứa Hoan Nhan chợt ươn ướt, cô cắn môi hàng mi dày rũ xuống: “Nhưng tôi không có cách nào để báo đáp lại cho anh.”
“Anh không phải muốn em báo đáp, chỉ mong em cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh anh thôi.”
Anh ôm cô vào trên ghế lái phụ, thắt dây an toàn lại cho cô, xong xuôi anh chống tay ở cửa xe cúi người thấp xuống nhìn cô: “Anh sẽ đợi.”
“Lạnh không?” Anh nhìn cô đang run rẩy không kềm nổi, hai hàng lông mày đẹp đẽ dài xiên xiên hệt như tóc mai, khiến khuôn mặt anh càng anh tuấn hơn, cho đến hôm nay tận đáy lòng cô vẫn tán thường anh là người đàn ông đẹp nhất mà cô gặp qua.
Thấy cô ngẩn người nhìn lại anh không chớp mắt, khóe môi anh khẽ nhếch lên cười yếu ớt, nhẹ buông tay cô ra, anh cởi mấy cái nút áo ra, rồi không hỏi ý cô cũng không để cô cự tuyệt, kéo cô sát lại trong ngực mình, hai người được bao phủ bởi áo khoác phía ngoài, lồng ngực anh nóng bỏng mà ấm áp, hai cánh tay anh vòng qua eo cô ôm chặt lấy, thân hình hai người kề sát, khít chăt nhau như vậy, chặt đến không có khe hở nào.
Cô hơi mất tự nhiên, vừa động đậy anh lập tức cúi đầu nói thầm bên tai cô: “Đừng nhúc nhích, nếu để gió lạnh vào em sẽ bị cảm đấy!”
Tay anh bao lấy thật chặt tay cô, hai người giống như tình nhân đang yêu nhau, chậm rãi đi về phía trước, dần dần có thể thấy chổ để xe, bước chân anh bỗng dưng thay đổi đi chậm dần mà cô cũng tự nhiên bước chậm theo.
“Anh sống mấy chục năm nay chỉ để chờ đợi buổi tối này.” Anh đột nhiên nói, trong miệng phun ra hơi thở nóng rực làm tai cô giật giật, không khỏi ngước lên nhìn, trong bóng đêm nét mặt anh thật tự nhiên và kiên định, giống như vừa rồi người đàn ông càn rỡ, cợt nhã là ai khác không phải anh.
Hoan Nhan nhìn một chút liền ngây người, cô thương anh, không thể không thừa nhận cô vẫn còn yêu anh, ban đầu đối với anh cô thất vọng bao nhiêu bây giờ cô lại quyến luyến nhiều bấy nhiêu.
Anh nắm chặt tay cô, bên môi nụ cười càng rực rỡ hơn: ‘Nhan Nhan, anh yêu em, anh chỉ yêu em.” Cô chợt cảm thấy thật chua xót, khó chịu, muốn nhào vào trong ngực anh khóc lớn một trận, hung hăng đánh anh mắng anh nhưng cô không làm được, cố chỉ cố gắng nén nhịn chịu đựng không rơi lệ, đem ý cười dào dạt nở trên môi, cô nhìn anh đô mắt đen sáng lóng lánh, ra vẻ thoải mái nhưng khi nói đến âm cuối vẫn hơi run rẫy.
“Nói gì vậy? Anh về sau không kết hôn, không sinh con sao?” Anh lập tức nắm chặt tay cô, khóe môi hơi giật giật vặn vẹo, anh cúi đầu hung hăng nhìn chăm chú vào cô, âm thanh ẫn nhẫn khàn khan: “Em biết rõ mà, trừ em ra, anhh sẽ không lấy người nào khác nữa.”
“Đừng nói vậy.” Cô chợt mở miệng cắt đứt lời anh nói, “chúng ta đi về thôi.”
Cô nói xong liền từ trong lòng anh tránh ra hướng xe đi tới, Thân Tống Hạo trong lúc nhất thời đừng im tại chỗ, anh nhìn bóng lưng cô mảnh khảnh, áo khoác màu vàng nhạt, bóng dáng quật cường mà lại quyết tuyệt, cô học được cách cự tuyệt anh, học được cách ẫn nhẫn tình cảm chính mình, học được cách kéo ra khoảng cách với anh rồi.
Mà anh thì có năng lực gì? Như năm năm trước dùng đủ mọi thủ đoạn để cô khuất phục, rồi sau lại làm ra vẻ như chưa hề phát sinh chuyện gì, quấn quýt đeo chặt lấy cô?
Anh yên lặng đi theo sát bóng lưng cô, dẫm lên dấu chân cô, tròng lòng thầm nói: “Hoan Nhan, đến tột cùng đang suy nghĩ gì, tại sao vẫn không nguyện ý tiếp nhận anh?”
Anh trầm mặc bước theo, trong lòng cô đấu tranh không ngừng, chua xót không nói nên lời, anh cũng là người, cũng có tình cảm, huống chi anh lại kiêu ngạo như vậy, mà Thân Tống Hạo chưa từng hạ mình trước người phụ nữ nào, Thân Tống Hạo anh sẽ kiên trì được bao lâu?
Vừa muốn nghĩ lại muốn thanh tĩnh, Hoan Nahn cười nhạo mình nghĩ quá nhiều, không phải cô không muốn quay đầu lại sao? Bậy thì quan tâm làm chi anh rốt cuộc kiên trì được bao lâu? Tuy là cảnh tỉnh mình như vậy nhưng vẫn phiền não vô cùng, tinh thần hoảng hốt, trong lúc đó không biết dẫm vào cái gì, đập vào mắt cá chân cô một cái đau điếng khiến cô hô lên một tiếng.
“Em bị sao vậy?” Anh rất nhanh đón được thân thể cô, ôm chặt lấy vẻ mặt lo lắng.
“Không có việc gì, không có việc gì, hình như hơi bị trật mắt cá chân thôi.” Cô cố nén đau đớn nhìn anh lo lắng sốt ruột nên lật đật giải thích, tuy nhiên chân vẫn rất đau, khiến cô hơi nhăn mặt, trên trán cũng lấm tấm ra mồ hôi lạnh.
‘Còn nói không có việc gì?” Trong lòng anh vừa xót vừa giận, khom lưng cúi xuống nhìn chân cô, nâng chân cô lên dưới ánh trăng quan sát tỉ mỉ.
Cẩn thận xăn ống quần cô lên cao khỏi mắt cá chân, đôi ủng ngắn bị anh nhẹ nhàng kéo khóa tháo ra khỏi bàn chân: “Vịn vào anh kẻo ngã.” Cảm nhận được thân hình cô lung lay, anh lập tức nói, giọng nói không chút nuông chiều mà là trực tiếp ra lệnh, bắt buộc. Hoan Nhan quắt quắt miệng nhỏ lại nhưng vẫn ngoan ngoãn vịn bả vai anh.
“Sưng lên thế này nhất định phải đi bác sĩ khàm.”
Anh cởi vớ của cô ra, phát hiện lưng bàn chân và mắt cá chân đều sưng lên, đầu lông mày nhíu lại, trong lòng anh xót xa: “Đi đứng không cẩn thận gì hết, nếu như không có anh ở đây thì em làm thế nào?”
“Thì tôi cố gắng chịu đau rồi sau đó kêu xe về.” Hoan Nhan nhìn dáng vẻ anh tức giận không khỏi co rúm lại nhưng vẫn cố mạnh miệng đáp trả.
“Sưng đến như vậy rồi còn muốn đi bộ? Xem ra em không sợ tàn phế rồi.” Anh nhìn dáng cô quật cường không khỏi lắc đầu đứng dậy lập tức bế cô lên: “Nếu anh không có ở bên cạnh mả em bị thương cũng không cần cậy mạnh, hãy tìm người giúp đỡ hoặc điện thoại cho anh, biết không?”
“Anh chuyện bé xé ra to.” Tuy cô giận dỗi nói vậy, nhưng trong lòng một tia ngọt ngào chảy qua, nép trong ngực anh suy nghĩ miên man cũng quên đi đau đớn.
“Anh không phải chuyện bé xé ra to, chỉ là đau lòng vì em.” Anh chợt dịu dàng nói, tay ôm cô càng chặt hơn, “anh tình nguyện chịu đựng thay em tất cả.”
Khóe mắt Hứa Hoan Nhan chợt ươn ướt, cô cắn môi hàng mi dày rũ xuống: “Nhưng tôi không có cách nào để báo đáp lại cho anh.”
“Anh không phải muốn em báo đáp, chỉ mong em cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh anh thôi.”
Anh ôm cô vào trên ghế lái phụ, thắt dây an toàn lại cho cô, xong xuôi anh chống tay ở cửa xe cúi người thấp xuống nhìn cô: “Anh sẽ đợi.”
Tác giả :
Minh Châu Hoàn