Người Mẹ Vị Thành Niên
Chương 113: Chỉ là thế thân
“Ân, đươc.” Lâm Duyệt không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào vỗ vỗ đầu tiểu Thư Tình nói: “Bảo bối, không được chơi nữa, một hồi mẹ cùng con đi ngủ.”“Nga.” Tiểu Thư Tình ngoan ngoãn đáp lại, Lâm Duyệt khi đó mới chạy lên lầu, một mình lái xe trốn đi, nàng chắc chắn sẽ bị Mạc Lặc Nghị Phàm nhắc nhở nên đã sớm chuẩn bị.Thư phòng lầu hai, Mạc Lặc Nghị Phàm đứng ở bên cửa sổ nhìn chăm chú vào hoa viên lầu một, từ nơi này vừa khéo có thể nhìn đến hướng cửa chính. Sở dĩ hắn liếc mắt một cái liền nhìn đến Lâm Duyệt đã trở lại, tâm tình lo lắng một buổi tối cuối cùng cũng buông xuống.Hai chân xoay lại, quay mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào Lâm Duyệt, Lâm Duyệt trong lòng kinh ngạc bình ổn tâm tình xong, nhẹ giọng kêu: “Nghị ca ca, anh tìm em có chuyện gì sao?”Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào nàng, thật lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Không có gì, chính là muốn nhìn em một chút được không.”“Nga…, ta… Tốt lắm.” Lâm Duyệt không được tự nhiên gật đầu.Mạc Lặc Nghị Phàm bước ra vài bước, đứng ở trước mặt nàng, nhìn chăm chú vào tròng mắt của nàng cố ý tìm tòi nghiên cứu hỏi: “Vừa mới em đi Thủy Loan biệt thự, nói cho anh biết đi làm cái gì?”Lâm Duyệt kinh hãi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nghi hoặc hỏi: “Anh làm sao mà biết em vừa mới đi Thủy Loan biệt thự? Anh phái người theo dõi em?” thời điểm nói những lời này, trong thanh âm tràn ngập mất hứng.Mạc Lặc Nghị Phàm lại nhẹ nhàng mà nở nụ cười, ngón trỏ nhẹ nhàng mà ma sát trên mặt nàng, ôn nhu nói: “Duyệt Nhi, em cho rằng em có thể giống như hai năm trước đây vụng trộm mà chuồn khỏi anh hay sao ? Anh chưa từng kiểm soát hành tung của em, là trên xe có hệ thống camera. “Nguyên lai là như vậy! Lâm Duyệt thở hắt ra, xem ra về sau muốn đi nơi nào, không thể lại đi xe của hắn. Nghĩ đến nửa câu phía trước của hắn, nàng hồi tưởng lại tình cảnh đêm nay gặp mặt Diệp Giai. Như thế, nhìn hắn hỏi: ‘‘Anh muốn biết em đi đến đó là làm cái gì sao?”“Đương nhiên.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhíu mày, nàng đột nhiên chạy tới Thủy Loan biệt thự một buổi tối rốt cuộc là vì cái gì, hắn tự nhiên rất muốn biết. Ở lúc xe của nàng dừng lại, Mạc Lặc Nghị Phàm cũng đã phái người điều tra rõ ràng Thủy Loan biệt thự là thuộc về sở hữu của Diệp Tường Phi. Nàng cùng Diệp Tường Phi… Thật sự chính là mối quan hệ cấp trên và nhân viên bình thường sao?‘‘Em đi gặp vợ của anh, mẹ đích thực của tiểu Thư Tình.” Lâm Duyệt nghiêm túc nói, gắt gao nhìn chăm chú vào hắn, không nghĩ lỡ mất mỗi biến hóa cảm xúc trên mặt hắn.Chẳng qua trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm lại không có chút phản ứng gì, nhìn hai tròng mắt của nàng sau đó trong mắt mới ngưng tụ thành lửa giận, hai tay bóp chặt hai vai của nàng gầm nhẹ nói: “Duyệt Nhi! Em muốn anh lặp lại bao nhiêu lần, em mới là vợ của anh?!”“Nghị! Vì sao anh cứ cố chấp không tin tưởng em? Em thực sự gặp được cô gái kia!” Lâm Duyệt cũng đề cao âm lượng, hét lên với hắn.“Anh đã nói, mặc kệ em nhìn thấy người nào, đều không có liên quan đến anh, cũng không có liên quan gì đến Thư Tình cả!” thanh âm của Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng nói, nguyên bản bởi vì quan hệ giữa nàng cùng Diệp Tường Phi mà tâm tình hắn đã phiền chán đến cực độ, hiện tại càng thêm phiền chán buồn bực!“Đó là bởi vì anh không có nhìn thấy thân thể của chị ấy.” Lâm Duyệt không chút nào sợ hãi nhìn hắn, đôi mắt lại ngập nước, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói với hắn: “Nghị ca ca, chị ấy kêu Diệp Giai, hai năm trước bởi vì yêu một vị sát thủ, cũng bởi vì sinh bệnh, bị người ta nhốt ở trong biệt thự vẻn vẹn hai năm….”“Anh không có hứng thú nghe chuyện xưa của người khác.” Mạc Lặc Nghị Phàm lớn tiếng đánh gãy lời của nàng, trừng mắt với nàng nói: “Anh chỉ muốn biết em cùng Diệp Tường Phi trong lúc đó rốt cuộc là quan hệ gì!”“Em cùng Diệp tổng?” Lâm Duyệt ngạc nhiên hỏi, nàng cùng Diệp Tường Phi làm gì có quan hệ gì chứ, hắn vì sao hỏi như vậy chứ? Đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Diệp Tường Phi cường hôn bản thân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nóng lên. Nàng biết, Diệp Tường Phi là có hảo cảm với nàng nha.Chẳng qua là không biết hảo cảm của hắn đối với nàng, là chân thật, hay vẫn là thế thân của Diệp Giai. Đột nhiên phát hiện bản thân mình thật đáng thương, luôn sống dưới bóng ma của Diệp Giai, luôn là thế thân của cô ấy.“Em với anh ta không có quan hệ gì hết.” Lâm Duyệt lắc đầu biện giải nói, cho dù quyết định muốn đem vị trí Cameron phu nhân trả lại cho Diệp Giai, nàng cũng không muốn để cho Mạc Lặc Nghị Phàm hiểu lầm bản thân là cô gái tùy tiện nha.Mạc Lặc Nghị Phàm cũng là một mặt không tin nhìn nàng, ghen tuông mười phần hỏi: “Nếu không có, lần trước vì sao lại đi cùng hắn đến Thủy Loan biệt thự? Đừng nói với anh là em vì nhìn cái cô Diệp Giai gì đó, anh không tin chỉ đơn giản như vậy đâu!”“Nhưng sự thật là như vậy, anh không tin em có thể có biện pháp nào?” Lâm Duyệt bất đắc dĩ nói, nhưng vẫn không quên khuyên giải hắn gặp Diệp Giai, nói: “Nghị ca ca, anh chỉ cần gặp Diệp Giai một lần, chuyện này chắc không có ảnh hưởng gì đến anh, vì sao anh lại không muốn đi chứ?” Chỉ là vì ở đây ác khẩu cùng nàng sao? Nàng thật sự không hiểu!“Anh chỉ kiên trì tư tưởng của bản thân mình.” Mạc Lặc Nghị Phàm lãnh ngạnh (Lạnh lùng và ngang ngạnh) nói, hắn cho tới bây giờ vốn chưa từng có hoài nghi về thân phận của Lâm Duyệt, hiện thời cũng sẽ không, vợ của hắn, chính là cô gái trước mặt này!“Nhưng là ý nghĩ của anh chưa chắc đã đúng nha!” Lâm Duyệt không từ bỏ nói.“Đủ, hiện tại anh đang nói về chuyện của em và Diệp Tường Phi, đừng nói sang chuyện khác với anh!” Mạc Lặc Nghị Phàm không vui trách cứ nói, không có chút nhẫn nại nghe nàng nói chuyện.“Em nói, em cùng Diệp Tường Phi không có bất kỳ quan hệ nào hết.”Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chằm chằm nàng một mặt chân thành, thanh âm hòa dịu một chút, nói: “Tốt lắm, anh muốn em từ chức, cách hắn ta xa một chút.” Hắn thầm nghĩ nàng ngoan ngoãn ở trong nhà làm thiếu phu nhân của hắn là tốt rồi!Lâm Duyệt theo bản năng lắc đầu cự tuyệt, nói: “Em không muốn từ chức!”“Vì sao?”“Từ lúc Diệp Tường Phi chưa xuất hiện ở Viễn Vọngm, em cũng đã đi làm ở đó rồi, em không phai rvì anh ta mới vào công ty, em lại càng không thể vì anh ta mà từ chức được. ” Lâm Duyệt nghiêm trang nói.
Tác giả :
Thiên Cầm