Người Mẹ Trinh Trắng
Chương 48
Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm đó là 4 giờ sáng, tôi, Trinh và Thúy còn đang ôm nhau ngủ thì tôi lại bị cú điện thoại bất ngờ lôi dậy.
“Cưng ơi, em có muốn đi biển chơi không? Đi Cát Bà.”
Tôi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy nhìn đồng hồ rồi mơ màng hỏi lại Cường: “Hôm nay là thứ mấy?”
Cường cười khẽ: “Thứ 4 nàng ạ! Chưa tỉnh ngủ à?”
“Sao tự dưng rủ em đi Cát Bà giờ này?”
“Có phải em từng nói muốn đi Cát Bà chơi không? Muốn thì mình đi luôn, phải đi luôn bây giờ thì tối mới về kịp. Đi không?” Anh có vẻ rất hồ hởi.
“Nhưng em còn phải đi học.” Tôi vừa ngáp vừa nói một cách máy móc.
“Có môn nào quan trọng không? Nghỉ một buổi được không?”
“Sao không để cuối tuần?”
“Cuối tuần anh còn phải chuẩn bị…” Giọng anh buồn buồn, bấy giờ tôi mới nhớ ra là tuần sau anh phải lên máy bay sang Anh Quốc học rồi, chúng tôi chỉ còn lại 1 tuần ngắn ngủi bên nhau. Nghĩ đến điều này, tôi không chút do dự liền đồng ý.
Lúc chúng tôi bắt đầu xuất phát mới là 4h30 sáng, đi bằng xe máy, đường vắng nên đi rất nhanh. Tôi ngồi phía sau Cường, ôm thật chặt anh, dựa đầu lên vai anh. Tôi không cho anh nói chuyện vì sợ sẽ mất tập trung gây tai nạn, đi xe máy đường dài rất nguy hiểm nhưng anh lại bảo: “Không cho anh nói chuyện nhỡ anh ngủ gật thì sao? Đêm qua anh có ngủ tí nào đâu.”
“Thế phải làm thế nào?” Tôi cuống lên: “Hay nghỉ một lát đi. Ai bảo anh cứ thích chơi game suốt cả đêm cơ. Có gì hay ho mà cứ cắm mặt vào đấy cơ chứ?”
“Ha ha. Không cắm mặt vào đấy thì làm sao rủ em đi chơi được như thế này. Hay em hát cho anh nghe đi, hát sẽ khiến anh không buồn ngủ.”
“Em hát rất dở, anh cũng biết còn gì.” Tôi cự nự.
“Chính vì biết em hát dở nên mới bảo em hát, thế mới không buồn ngủ.” Anh cười lớn, còn tôi đánh thùm thụp vào lưng anh.
“Anh thích trêu em không?”
“Thôi, anh đùa, anh đùa. Anh đi thế này quen rồi mà, không sao đâu em.”
Và cứ thế chúng tôi đi, thỉnh thoảng anh lại trêu tôi, chỉ cho tôi xem một số nơi trên đường đi mà tôi chưa biết. Rất nhanh thì đã đến thành phố Hải Phòng, quê hương của người tôi yêu, nơi anh ấy đã lớn lên. Đó là lần đầu tiên tôi được đến Hải Phòng, thành phố này cũng rất náo nhiệt, sầm uất chẳng kém gì các thành phố lớn khác.
Cường còn chỉ cho tôi xem khách sạn của gia đình anh, nó không nguy nga lộng lẫy như khách sạn 5 sao mà tôi đã tưởng tượng. Chỉ là một khách sạn cỡ trung với cổng vào và sân đủ lớn để đậu xe ô tô.
“Em có muốn vào chào bố mẹ anh không?”Anh nhướng mày và cố tình cười một điệu cười đểu cáng.
Tôi thì ngu ngốc tưởng anh nói thật nên vội quýnh lên: “Nhưng em đã chuẩn bị gì đâu?”
“Cần gì phải chuẩn bị, cứ vào thôi. Bố mẹ anh không quan trọng quà cáp.” Anh bật đèn xi nhan, tính vòng xe lại.
“Thôi anh ơi, để hôm khác có được không?” Tôi sợ cứng cả người.
Anh bật cười hả hê: “Nói thế mà cũng tin. Anh về đây là giấu bố mẹ mà. Em yên tâm đi, sớm muộn gì thì em cũng được gặp bố mẹ anh thôi, không muốn cũng phải gặp, vợ tương lai yêu dấu của anh ạ!”
Mặt tôi tự nhiên nóng bừng, cũng may lúc đó anh không nhìn thấy nếu không sẽ lại nói tôi ngốc. Nhưng ba từ “vợ tương lai” làm tôi vừa rạo rực vui sướng lại vừa ngại ngùng khó tả, cảm giác chưa từng có.
Lúc ở trên tàu ra đảo, tôi và Cường đứng ở mũi tàu đón gió. Anh ôm tôi từ phía sau, cằm tì trên má. Mặt trời mới mọc phía chân trời xa, chiếu những ánh vàng tươi lung linh lên người chúng tôi, báo hiệu một ngày nắng gắt.
“Này, tại sao anh lại nghĩ ra việc đi Cát Bà thế?” Tôi vỗ má anh hỏi.
“Thấy người yêu em có hay không? Thực ra lúc đó anh định đi ngủ nhưng lăn lóc mãi không ngủ được, mới nằm nghĩ lại xem em có điều gì thích mà anh chưa thực hiện được cho em không, thế là anh nghĩ ra chuyện này.”
Tôi hơi xoay người lại, ra vẻ nghiêm túc nói: “Chuyện đó mà cũng phải nghĩ đi nghĩ lại mới nghĩ ra à?”
Thế là anh được thể hôn một cái lên môi tôi. Tôi vội đẩy anh ra, anh cười nhăn nhở: “Em này, lát nữa vào chỗ chị gái anh chơi nhé!”
Một lần nữa tôi hoảng hốt: “Anh bảo về đây là giấu bố mẹ anh cơ mà?”
“Ừ thì giấu bố mẹ chứ có giấu chị anh đâu? Chị gái anh thì không có gì phải ngại cả, từ bé đến lớn vẫn hay bao che cho anh. Bao nhiều điểm kém chị ấy đều giúp anh che giấu. Hồi bé anh nghịch lắm, có lần còn đánh nhau ở trường rồi bị bắt mời phụ huynh, cũng là chị đến xin cho. Vậy nên không có gì phải ngại cả.”
“Nhìn cái mặt anh là em biết hồi bé anh nghịch cỡ nào rồi. Nhưng che giấu là không tốt, thảo nào bây giờ anh lại tùy tiện như vậy.”
“Anh mà tùy tiện, chỉ là hay làm việc ngẫu hứng thôi. Chị anh lấy chồng năm ngoái, đang có bầu thằng cu rồi. Chị và anh rể anh quản lý một nhà nghỉ ngoài Cát Bà.”
“Ồ, hạnh phúc thật! Tháng mấy chị anh sinh?” Mắt tôi sáng rỡ đầy ngưỡng mộ.
“Cuối năm, anh sắp lên chức cậu rồi. Chỉ có điều lúc đó anh không ở nhà để tận mắt nhìn thấy thằng cháu yêu. Khi đó em thay anh về thăm cháu được không? Đằng nào em chẳng là mợ nó.” Anh cười ha hả.
Tôi xấu hổ huých vào bụng anh: “Đừng có mơ, nói trước bước không qua.”
Anh đột nhiên trở nên thật nghiêm túc, cánh tay siết lấy tôi chặt hơn, giọng anh trầm thấp mà dịu dàng nói bên tai tôi: “Chỉ 4 năm thôi, 4 năm sau anh nhất định sẽ trở về, sẽ cầu hôn em bằng cách trang trọng nhất. Em có chờ được anh không?”
“Chờ, 4 năm, 5 năm hay 10 năm em cũng chờ, chỉ cần anh trở về thì thế nào em cũng chờ. Đừng có chạy theo cô tóc vàng, mắt xanh nào là được.”
“Thế tóc nâu mắt nâu có được không?”
“Anh muốn chết phải không?” Tôi lườm anh.
Anh ghé sát tai tôi, thì thào một câu mà cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ hơi thở và âm điệu đó: “Anh yêu em.”
Ngày hôm đó, tôi thật sự đã gặp chị gái và anh rể của Cường, họ thân thiện và vui vẻ hơn tôi nghĩ, còn chiêu đãi chúng tôi một bữa hải sản thịnh soạn. Thỉnh thoảng chị Cường còn trêu đùa gọi tôi là em dâu khiến tôi tưởng tượng ra cái viễn cảnh tôi thực sự trở thành người một nhà với họ, cùng họ ngồi bên mâm cơm gia đình, sẽ hạnh phúc biết bao.
Tôi và Cường có nguyên một buổi chiều chơi đùa trên biển, thời tiết cũng ủng hộ chúng tôi, gió lồng lộng lướt êm trên mặt biển xanh với từng đợt sóng lớn vỗ vào bãi cát trắng trải dài dưới nắng vàng rực rỡ. Đó là chuyến đi xa duy nhất của chúng tôi, đó cũng là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi trốn học.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Một tiếng gọi kéo tôi trở về thực tại, Cường đã ở đây, đứng trước mặt tôi thật chân thực trên chiếc xe máy của anh. Tôi xúc động đến mức muốn ôm chặt lấy anh nhưng không thể.
“Đang nghĩ gì mà bần thần như vậy?” Cường hỏi lại.
Tôi lắc đầu: “Không có gì đâu. Anh hẹn gặp em có việc gì không?”
Anh nhìn tôi lâu thật lâu, rồi chợt vươn tay ra nắm lấy bàn tay tôi nhẹ thật nhẹ. Tôi giật mình muốn rụt tay lại theo phản xạ tự nhiên nhưng lại bị anh giữ càng chặt. Anh vẫn nhìn tôi, ngón tay cái nhè nhẹ xoa lên mu bàn tay tôi mềm mại.
“Có phải em nói rằng ước được một lần quay trở lại 4 năm trước không? Hôm nay anh sẽ thực hiện điều đó cho em. Hãy tạm quên đi những thứ đang xảy ra xung quanh chúng ta, tạm quên đi đứa con mà em đang giành giật muốn có và đi theo anh, được không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt trực trào ra, phải rồi, chỉ hôm nay thôi, chỉ riêng hôm nay tôi sẽ làm điều gì đó riêng cho mình. Ích kỷ một chút giành lấy hạnh phúc nhỏ nhoi hiếm có này. Tôi nhắm mắt gật đầu, theo anh đi, đi bất kỳ đâu anh muốn. Tôi sẽ tưởng tượng như mình là cô gái 20 tuổi ngày ấy với một đôi mắt chan chứa hạnh phúc và khát khao, với những ước mơ hồn nhiên của một cô gái mới vào đời. Khi tôi quàng tay ôm lấy anh thì mới nhận ra rằng anh đã thay đổi nhiêu lắm. Anh không còn là cậu sinh viên cao cao gầy gầy như trước nữa mà thay vào đó là thân hình vạm vỡ cường tráng của một người đàn ông thật sự. Ngay trong đôi mắt anh, dù đôi mắt ấy vẫn sáng ngời nhưng tôi lại không tìm đâu ra cái vẻ lanh lợi, tinh quái của ngày xưa. Rõ ràng là dù chúng tôi có cố thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể phủ nhận sự thay đổi đáng sợ mà thời gian mang lại.
Chúng tôi đi, đi lâu lắm, không biết là đi bao lâu trên đường nữa, cả hai đều không nói với nhau lời nào. Cường cứ đi, còn tôi cứ áp mặt vào tấm lưng rộng của anh, tưởng như mình đang đi trên một chuyến xe với hành trình trở về quá khứ, sẽ xuyên qua không gian, thời gian, xuyên qua những kí ức vui buồn để trở về nơi mà chúng tôi bắt đầu với chuỗi ngày hạnh phúc. Ngày ấy dù tôi có tưởng tượng phong phú đến mấy cũng không tưởng tượng ra cuộc sống của tôi 4 năm sau lại trở thành như thế này. Tôi và Cường đã không ít lần vạch ra kế hoạch cho tương lai, một tương lai sau khi anh đi học trở về. Tôi đã nghĩ mình nhất định sẽ chờ anh về bằng được, tôi sẽ ở lại Hà Nội, xin việc làm trong một bệnh viện nào đó. Và trong quãng thời gian xa nhau, chúng tôi sẽ thường xuyên liên lạc với nhau qua yahoo, email, điện thoại, kể cho nhau nghe những vất vả gặp phải và cùng nhau chịu đựng những nỗi nhớ nối theo ngày dài đằng đẵng. Khi anh trở về, tôi nhất định sẽ ra đón anh, sẽ là người đầu tiên chạy ra ôm lấy anh, nói với anh rằng tôi đã nhớ anh như thế nào. Rồi anh sẽ có được một công việc ổn định, chúng tôi sẽ kết hôn, mua nhà và sinh con. Chúng tôi sẽ trở thành một gia đình vui vẻ, có thể sẽ cãi nhau vì những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống nhưng sẽ không bao giờ quên tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau, sẽ sống hạnh phúc như thế đến hết cuộc đời. Một giấc mơ thật giản dị và đẹp đẽ đối với tôi và có lẽ cũng là đối với nhiều người.
Thế nhưng, thực tế thì sao? Sau khi anh đi, mọi chuyện đổ ập đến không một điềm báo trước. Và tôi, lặng lẽ đổi số điện thoại, lặng lẽ trở về quê, lặng lẽ sống, lặng lẽ quên anh. Thậm chí, anh trở về nước khi nào tôi cũng hoàn toàn không hay biết. Đến giờ tôi mới nhận ra, con người ta không phải ai cũng có thể sống đúng với những kế hoạch mà mình đã đặt ra. Cuộc sống luôn có những ngã rẽ bất ngờ không lường trước khiến ta buộc phải thích ứng với nó, buộc phải từ bỏ những kế hoạch của mình. Những ngã rẽ không mong muốn ấy sẽ khiến ta bối rối nhưng đừng nghĩ phía cuối con đường là một ngõ cụt, nếu ta biết cách đối mặt với nó thì thứ chờ ta phía trước sẽ là con đường trải rộng bát ngát ánh mặt trời. Cho nên hãy cứ tự hài lòng với những gì mình đang có thay vì hối hận bởi hối hận cũng chẳng thể đưa ta quay lại nơi bắt đầu. Tôi đã từng nói rằng tôi chưa từng hối hận vì đã hy sinh tình yêu của mình chưa nhỉ? Dù là thế nhưng tôi cũng không thể nói điều này với Cường, tôi không muốn làm tổn thương anh thêm một chút nào nữa.
“Cưng ơi, em có muốn đi biển chơi không? Đi Cát Bà.”
Tôi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy nhìn đồng hồ rồi mơ màng hỏi lại Cường: “Hôm nay là thứ mấy?”
Cường cười khẽ: “Thứ 4 nàng ạ! Chưa tỉnh ngủ à?”
“Sao tự dưng rủ em đi Cát Bà giờ này?”
“Có phải em từng nói muốn đi Cát Bà chơi không? Muốn thì mình đi luôn, phải đi luôn bây giờ thì tối mới về kịp. Đi không?” Anh có vẻ rất hồ hởi.
“Nhưng em còn phải đi học.” Tôi vừa ngáp vừa nói một cách máy móc.
“Có môn nào quan trọng không? Nghỉ một buổi được không?”
“Sao không để cuối tuần?”
“Cuối tuần anh còn phải chuẩn bị…” Giọng anh buồn buồn, bấy giờ tôi mới nhớ ra là tuần sau anh phải lên máy bay sang Anh Quốc học rồi, chúng tôi chỉ còn lại 1 tuần ngắn ngủi bên nhau. Nghĩ đến điều này, tôi không chút do dự liền đồng ý.
Lúc chúng tôi bắt đầu xuất phát mới là 4h30 sáng, đi bằng xe máy, đường vắng nên đi rất nhanh. Tôi ngồi phía sau Cường, ôm thật chặt anh, dựa đầu lên vai anh. Tôi không cho anh nói chuyện vì sợ sẽ mất tập trung gây tai nạn, đi xe máy đường dài rất nguy hiểm nhưng anh lại bảo: “Không cho anh nói chuyện nhỡ anh ngủ gật thì sao? Đêm qua anh có ngủ tí nào đâu.”
“Thế phải làm thế nào?” Tôi cuống lên: “Hay nghỉ một lát đi. Ai bảo anh cứ thích chơi game suốt cả đêm cơ. Có gì hay ho mà cứ cắm mặt vào đấy cơ chứ?”
“Ha ha. Không cắm mặt vào đấy thì làm sao rủ em đi chơi được như thế này. Hay em hát cho anh nghe đi, hát sẽ khiến anh không buồn ngủ.”
“Em hát rất dở, anh cũng biết còn gì.” Tôi cự nự.
“Chính vì biết em hát dở nên mới bảo em hát, thế mới không buồn ngủ.” Anh cười lớn, còn tôi đánh thùm thụp vào lưng anh.
“Anh thích trêu em không?”
“Thôi, anh đùa, anh đùa. Anh đi thế này quen rồi mà, không sao đâu em.”
Và cứ thế chúng tôi đi, thỉnh thoảng anh lại trêu tôi, chỉ cho tôi xem một số nơi trên đường đi mà tôi chưa biết. Rất nhanh thì đã đến thành phố Hải Phòng, quê hương của người tôi yêu, nơi anh ấy đã lớn lên. Đó là lần đầu tiên tôi được đến Hải Phòng, thành phố này cũng rất náo nhiệt, sầm uất chẳng kém gì các thành phố lớn khác.
Cường còn chỉ cho tôi xem khách sạn của gia đình anh, nó không nguy nga lộng lẫy như khách sạn 5 sao mà tôi đã tưởng tượng. Chỉ là một khách sạn cỡ trung với cổng vào và sân đủ lớn để đậu xe ô tô.
“Em có muốn vào chào bố mẹ anh không?”Anh nhướng mày và cố tình cười một điệu cười đểu cáng.
Tôi thì ngu ngốc tưởng anh nói thật nên vội quýnh lên: “Nhưng em đã chuẩn bị gì đâu?”
“Cần gì phải chuẩn bị, cứ vào thôi. Bố mẹ anh không quan trọng quà cáp.” Anh bật đèn xi nhan, tính vòng xe lại.
“Thôi anh ơi, để hôm khác có được không?” Tôi sợ cứng cả người.
Anh bật cười hả hê: “Nói thế mà cũng tin. Anh về đây là giấu bố mẹ mà. Em yên tâm đi, sớm muộn gì thì em cũng được gặp bố mẹ anh thôi, không muốn cũng phải gặp, vợ tương lai yêu dấu của anh ạ!”
Mặt tôi tự nhiên nóng bừng, cũng may lúc đó anh không nhìn thấy nếu không sẽ lại nói tôi ngốc. Nhưng ba từ “vợ tương lai” làm tôi vừa rạo rực vui sướng lại vừa ngại ngùng khó tả, cảm giác chưa từng có.
Lúc ở trên tàu ra đảo, tôi và Cường đứng ở mũi tàu đón gió. Anh ôm tôi từ phía sau, cằm tì trên má. Mặt trời mới mọc phía chân trời xa, chiếu những ánh vàng tươi lung linh lên người chúng tôi, báo hiệu một ngày nắng gắt.
“Này, tại sao anh lại nghĩ ra việc đi Cát Bà thế?” Tôi vỗ má anh hỏi.
“Thấy người yêu em có hay không? Thực ra lúc đó anh định đi ngủ nhưng lăn lóc mãi không ngủ được, mới nằm nghĩ lại xem em có điều gì thích mà anh chưa thực hiện được cho em không, thế là anh nghĩ ra chuyện này.”
Tôi hơi xoay người lại, ra vẻ nghiêm túc nói: “Chuyện đó mà cũng phải nghĩ đi nghĩ lại mới nghĩ ra à?”
Thế là anh được thể hôn một cái lên môi tôi. Tôi vội đẩy anh ra, anh cười nhăn nhở: “Em này, lát nữa vào chỗ chị gái anh chơi nhé!”
Một lần nữa tôi hoảng hốt: “Anh bảo về đây là giấu bố mẹ anh cơ mà?”
“Ừ thì giấu bố mẹ chứ có giấu chị anh đâu? Chị gái anh thì không có gì phải ngại cả, từ bé đến lớn vẫn hay bao che cho anh. Bao nhiều điểm kém chị ấy đều giúp anh che giấu. Hồi bé anh nghịch lắm, có lần còn đánh nhau ở trường rồi bị bắt mời phụ huynh, cũng là chị đến xin cho. Vậy nên không có gì phải ngại cả.”
“Nhìn cái mặt anh là em biết hồi bé anh nghịch cỡ nào rồi. Nhưng che giấu là không tốt, thảo nào bây giờ anh lại tùy tiện như vậy.”
“Anh mà tùy tiện, chỉ là hay làm việc ngẫu hứng thôi. Chị anh lấy chồng năm ngoái, đang có bầu thằng cu rồi. Chị và anh rể anh quản lý một nhà nghỉ ngoài Cát Bà.”
“Ồ, hạnh phúc thật! Tháng mấy chị anh sinh?” Mắt tôi sáng rỡ đầy ngưỡng mộ.
“Cuối năm, anh sắp lên chức cậu rồi. Chỉ có điều lúc đó anh không ở nhà để tận mắt nhìn thấy thằng cháu yêu. Khi đó em thay anh về thăm cháu được không? Đằng nào em chẳng là mợ nó.” Anh cười ha hả.
Tôi xấu hổ huých vào bụng anh: “Đừng có mơ, nói trước bước không qua.”
Anh đột nhiên trở nên thật nghiêm túc, cánh tay siết lấy tôi chặt hơn, giọng anh trầm thấp mà dịu dàng nói bên tai tôi: “Chỉ 4 năm thôi, 4 năm sau anh nhất định sẽ trở về, sẽ cầu hôn em bằng cách trang trọng nhất. Em có chờ được anh không?”
“Chờ, 4 năm, 5 năm hay 10 năm em cũng chờ, chỉ cần anh trở về thì thế nào em cũng chờ. Đừng có chạy theo cô tóc vàng, mắt xanh nào là được.”
“Thế tóc nâu mắt nâu có được không?”
“Anh muốn chết phải không?” Tôi lườm anh.
Anh ghé sát tai tôi, thì thào một câu mà cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ hơi thở và âm điệu đó: “Anh yêu em.”
Ngày hôm đó, tôi thật sự đã gặp chị gái và anh rể của Cường, họ thân thiện và vui vẻ hơn tôi nghĩ, còn chiêu đãi chúng tôi một bữa hải sản thịnh soạn. Thỉnh thoảng chị Cường còn trêu đùa gọi tôi là em dâu khiến tôi tưởng tượng ra cái viễn cảnh tôi thực sự trở thành người một nhà với họ, cùng họ ngồi bên mâm cơm gia đình, sẽ hạnh phúc biết bao.
Tôi và Cường có nguyên một buổi chiều chơi đùa trên biển, thời tiết cũng ủng hộ chúng tôi, gió lồng lộng lướt êm trên mặt biển xanh với từng đợt sóng lớn vỗ vào bãi cát trắng trải dài dưới nắng vàng rực rỡ. Đó là chuyến đi xa duy nhất của chúng tôi, đó cũng là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi trốn học.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Một tiếng gọi kéo tôi trở về thực tại, Cường đã ở đây, đứng trước mặt tôi thật chân thực trên chiếc xe máy của anh. Tôi xúc động đến mức muốn ôm chặt lấy anh nhưng không thể.
“Đang nghĩ gì mà bần thần như vậy?” Cường hỏi lại.
Tôi lắc đầu: “Không có gì đâu. Anh hẹn gặp em có việc gì không?”
Anh nhìn tôi lâu thật lâu, rồi chợt vươn tay ra nắm lấy bàn tay tôi nhẹ thật nhẹ. Tôi giật mình muốn rụt tay lại theo phản xạ tự nhiên nhưng lại bị anh giữ càng chặt. Anh vẫn nhìn tôi, ngón tay cái nhè nhẹ xoa lên mu bàn tay tôi mềm mại.
“Có phải em nói rằng ước được một lần quay trở lại 4 năm trước không? Hôm nay anh sẽ thực hiện điều đó cho em. Hãy tạm quên đi những thứ đang xảy ra xung quanh chúng ta, tạm quên đi đứa con mà em đang giành giật muốn có và đi theo anh, được không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt trực trào ra, phải rồi, chỉ hôm nay thôi, chỉ riêng hôm nay tôi sẽ làm điều gì đó riêng cho mình. Ích kỷ một chút giành lấy hạnh phúc nhỏ nhoi hiếm có này. Tôi nhắm mắt gật đầu, theo anh đi, đi bất kỳ đâu anh muốn. Tôi sẽ tưởng tượng như mình là cô gái 20 tuổi ngày ấy với một đôi mắt chan chứa hạnh phúc và khát khao, với những ước mơ hồn nhiên của một cô gái mới vào đời. Khi tôi quàng tay ôm lấy anh thì mới nhận ra rằng anh đã thay đổi nhiêu lắm. Anh không còn là cậu sinh viên cao cao gầy gầy như trước nữa mà thay vào đó là thân hình vạm vỡ cường tráng của một người đàn ông thật sự. Ngay trong đôi mắt anh, dù đôi mắt ấy vẫn sáng ngời nhưng tôi lại không tìm đâu ra cái vẻ lanh lợi, tinh quái của ngày xưa. Rõ ràng là dù chúng tôi có cố thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể phủ nhận sự thay đổi đáng sợ mà thời gian mang lại.
Chúng tôi đi, đi lâu lắm, không biết là đi bao lâu trên đường nữa, cả hai đều không nói với nhau lời nào. Cường cứ đi, còn tôi cứ áp mặt vào tấm lưng rộng của anh, tưởng như mình đang đi trên một chuyến xe với hành trình trở về quá khứ, sẽ xuyên qua không gian, thời gian, xuyên qua những kí ức vui buồn để trở về nơi mà chúng tôi bắt đầu với chuỗi ngày hạnh phúc. Ngày ấy dù tôi có tưởng tượng phong phú đến mấy cũng không tưởng tượng ra cuộc sống của tôi 4 năm sau lại trở thành như thế này. Tôi và Cường đã không ít lần vạch ra kế hoạch cho tương lai, một tương lai sau khi anh đi học trở về. Tôi đã nghĩ mình nhất định sẽ chờ anh về bằng được, tôi sẽ ở lại Hà Nội, xin việc làm trong một bệnh viện nào đó. Và trong quãng thời gian xa nhau, chúng tôi sẽ thường xuyên liên lạc với nhau qua yahoo, email, điện thoại, kể cho nhau nghe những vất vả gặp phải và cùng nhau chịu đựng những nỗi nhớ nối theo ngày dài đằng đẵng. Khi anh trở về, tôi nhất định sẽ ra đón anh, sẽ là người đầu tiên chạy ra ôm lấy anh, nói với anh rằng tôi đã nhớ anh như thế nào. Rồi anh sẽ có được một công việc ổn định, chúng tôi sẽ kết hôn, mua nhà và sinh con. Chúng tôi sẽ trở thành một gia đình vui vẻ, có thể sẽ cãi nhau vì những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống nhưng sẽ không bao giờ quên tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau, sẽ sống hạnh phúc như thế đến hết cuộc đời. Một giấc mơ thật giản dị và đẹp đẽ đối với tôi và có lẽ cũng là đối với nhiều người.
Thế nhưng, thực tế thì sao? Sau khi anh đi, mọi chuyện đổ ập đến không một điềm báo trước. Và tôi, lặng lẽ đổi số điện thoại, lặng lẽ trở về quê, lặng lẽ sống, lặng lẽ quên anh. Thậm chí, anh trở về nước khi nào tôi cũng hoàn toàn không hay biết. Đến giờ tôi mới nhận ra, con người ta không phải ai cũng có thể sống đúng với những kế hoạch mà mình đã đặt ra. Cuộc sống luôn có những ngã rẽ bất ngờ không lường trước khiến ta buộc phải thích ứng với nó, buộc phải từ bỏ những kế hoạch của mình. Những ngã rẽ không mong muốn ấy sẽ khiến ta bối rối nhưng đừng nghĩ phía cuối con đường là một ngõ cụt, nếu ta biết cách đối mặt với nó thì thứ chờ ta phía trước sẽ là con đường trải rộng bát ngát ánh mặt trời. Cho nên hãy cứ tự hài lòng với những gì mình đang có thay vì hối hận bởi hối hận cũng chẳng thể đưa ta quay lại nơi bắt đầu. Tôi đã từng nói rằng tôi chưa từng hối hận vì đã hy sinh tình yêu của mình chưa nhỉ? Dù là thế nhưng tôi cũng không thể nói điều này với Cường, tôi không muốn làm tổn thương anh thêm một chút nào nữa.
Tác giả :
Poulp