Người Mạnh Là Thiên Hậu
Chương 41: Đi cùng nhau
Kể từ sau khi Hạ Minh Y trở về từ đoàn phim “Giang Sơn Mỹ Nhân” thì bị Thái Kim Huy sắp xếp cho các loại hoạt động, sau khi bộ phim điện ảnh “Vô Thanh” đưa ra đã gây nên sự hưởng ứng rất lớn trên mạng, Hạ Minh Y có khí chất tươi mát sạch sẽ rất phù hợp với yêu cầu và hình tượng của các thương gia, tuy bộ phim vẫn chưa công bố nhưng đã có rất nhiều thương gia liên tiếp đến tìm Hạ Minh Y.
Thái Kim Huy giúp cô chọn một nhãn hàng có danh tiếng khá tốt, sản phẩm của nhãn hàng đó khi cô còn đi học cũng đã dùng qua, thật sự dùng rất tốt, cô cũng vui vẻ tiếp nhận. Nhưng không nghĩ đến hôm chụp ảnh lại gặp phải Nhan Băng.
Cái gọi là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt. Nhan Băng ngay trước mặt mọi người liền không cho cô sắc mặt tốt.
“Ha ha, quảng cáo bây giờ ánh mắt tinh tường lại kém như vậy, binh tôm tướng tép mà cũng đi mời, khó trách lượng tiêu thụ lại không được tốt.”
Những người bên ngoài không biết mâu thuần giữa hai người, chỉ cho rằng Thiên Hậu Nhan Băng không vừa mắt với những người mới vào đang có triển vọng. Thái Kim Huy lập tức đi đến hòa gải.
“Nhan Băng cũng ở đây sao, trùng hợp vậy.”
Hạ Minh Y liếc mắt nhìn dáng vẻ khinh thường của Nhan Băng, cô quay đầu hỏi trợ lý Tiểu Trần ở bên cạnh :“Nghe nói sản lượng tiêu thụ của Chu Phúc Phúc tháng này tăng lên 20%?”
“Đúng vậy Minh Y, Chu Đổng còn nói nếu doanh thu vẫn được duy trì thì trong tương lai sẽ mời em và Tô Ly làm người đại diện trong ba năm nữa!”
Từng sợi tóc Hạ Minh Y đung đưa, cô cùng Tiểu Trần rời đi.
Ngay khi xoay người cô thành công khi nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Nhan Băng.
Hừ, có danh tiếng hay sức ảnh hưởng hay không vẫn phải dựa vào thành tích.
Sau khi trải qua nhiều việc như vậy muốn cô cười đùa vui vẻ với Nhan Băng là điều không thể nào! Nếu không phải không muốn cho Tô Ly thêm phiền phức, cô hận không thể cho cô ta hai cái tát!
Hôm chụp quảng cáo xong thì Tô Ly cũng bay từ nước ngoài về, lần trước bộ phim bom tấn Hollywood anh không tham gia, vốn dĩ đối phương đã thay một diễn viên người Hàn. Không ngờ trong lúc quay phim người diễn viên đó lại bị thương, rơi vào đường cùng, đoàn phim lại liên hệ với Tô Ly một lần nữa.
Đây có thể chính là cái thuộc về mình thì vẫn là của mình!
Nhưng có thể khiến cho đạo diễn Âu Mỹ lưu lại ấn tượng đối với người Châu Á đó chính là bản lĩnh của Tô Ly.
Hai người cùng nhau trở về Tân Diêu tham gia thất đầu của ông bà nội, trước khi đi có thể ghé qua mộ nữa thì càng tốt.
Hạ Minh Y dẫn Tô Ly đi dọn dẹp một chút, thấy anh vụng về cầm lưỡi liềm, dáng vẻ như trước giờ chưa tùng sử dụng qua, vốn dĩ không khí có chút thương cảm lại chuyển thành có chút kỳ lạ.
Cuối cùng cô thật sự nhìn không được nữa túm lấy lưỡi liềm trong tay anh :“Cũng được rồi anh, anh xem quần áo của anh cũng dính cỏ cả rồi.”
Tô Ly vỗ vỗ tay, đối với cảm giác vừa rồi cảm thấy rất mới lạ :“Em dạy anh một chút thì anh sẽ biết.”
Hạ Minh Y nắm lấy tay anh đi đến trước mộ, sau khi bày ra đồ cúng xong cô quỳ xuống, không ngờ Tô Ly cũng quỳ xuống theo cô.
Hai người xoay thành vòng tròn đốt giấy tiền vàng bạc.
“A Ly, anh không cần phải....” Tô Ly lớn như vậy tuyệt đối đây là lần đầu tiên anh làm những thứ này.
“Người thân của em cũng chính là người thân của anh.” Tô Ly bỏ thêm giấy tiền vàng bạc vào, anh nắm lấy bàn tay Hạ Minh Y nghiêm túc dập dầu.
-- Ba mẹ, ông bà nội, còn có chị nữa, mọi người đều đã nhìn thấy đây là người con yêu!
--Từ nay về sau hãy giao Y Y cho con! Con sẽ dùng cả sinh mệnh của mình để yêu cô ấy.
Hạ Minh Y xoay đầu nhìn lại lần cuối, nơi đó có tất cả người thân của cô. Nước mắt nhịn cả ngày đột nhiên nhịn không được mà trào ra. Đây không phải là già mồm cãi lão, cũng không phải là yếu đuối, chỉ là thật sự sợi dây trong lòng cô giống như bị đứt đi.
Nhìn những phần mộ lạnh như băng của ngừơi thân nằm cạnh nhau, tất cả những ngày tháng sau này chỉ còn mình cô trải qua. Từ nay về sau, cho dù có nhớ như thế nào cũng không thể gặp được nữa.
Loại cảm giác này chỉ những người đã từng trải qua mới có thể hiểu được.
Trong khoang hạng nhất của máy bay, Tô Ly giữ vai cô thật chặt :“Y Y, em có nhớ em từng nói với anh lúc em học trung học rất thích một đại minh tinh người Nhật không?”
Hạ Minh Y hoài nghi ngẩng đầu lên :“Đó đã là chuyện rất lâu trước đây rồi.”
“Anh ấy muốn năm nay kết hôn, sau này sẽ rút ra khỏi màn ảnh, chuyển sang hoạt động phía sau màn ảnh. Y Y, có có muốn tham gia buổi ca nhạc cuối cùng của anh ấy không?”
“Buổi ca nhạc của anh ấy...” Hạ Minh Y ngẩn người, tình cảm ôm ấp của thiếu nữ nhiều năm dần dần khôi phục lại.
Lúc đó Nguyệt Thu vừa mất, cô cả ngày mất hồn vía. Lúc đó có một bạn học giới thiệu với cô nghe một ca khúc tổng hợp, cô vừa nghe thấy giọng hát chính đó liền kinh diễm.
Trên đời này thế nhưng vẫn còn có âm thanh tinh khiết, trong suốt và có lực xuyên thấu đến như vậy, dường như chứa đựng sức sộng và sự ấm áp của mùa hè mới có thể tạo ra sự ấm áp như vậy để an ủi lòng người.
Kể từ lúc đó trở đi, cô yêu giọng hát của anh, những lúc khổ sở và buồn bã cô đều nghe bài hát của họ để tìm kiếm sức mạnh. Có thể xem đó là thần tượng duy nhất trong thời niên thiếu của cô.
Đi nghe buổi ca nhạc của họ là nguyện vọng theo suốt một khoảng thời gian dài trong thời thiếu nữ của Hạ Minh Y. Điều này có thể so sánh giời việc Nguyệt Thu nhất định đi thành phố S để gặp Tô Ly.
Cũng kể từ lúc đó rốt cuộc cô cũng hiểu được tâm tình của chị.
Bây giờ nghe Tô Ly nói như vậy, ý nghĩ vốn đã chôn sâu dưới đáy lòng lại bắt đầu rộn rạo. Buổi ca nhạc Châu Á cuối cùng.
“Y Y, đi đi, đi cùng anh.” Đôi mắt phượng dài xinh đẹp của Tô Ly ấm áp nhìn cô.
Hạ Minh Y gật đầu :“Nhưng mà lễ premiere của “Vô Thanh” thì sao đây?”
“Anh đương nhiên đã nghĩ đến vấn đề này, ngày mốt chính là lễ premiere rồi, em cứ tham gia với đoàn phim, nếu như doanh thu ngày đầu tốt thì chúng ta sẽ đi, em thấy thế nào?” Lời tuy nói vậy những trong giọng điệu của Tô Ly lại lộ ra sự tự tin bình tĩnh.
Hạ Minh Y gật đầu, trong lòng hiểu rõ khó trách trước đây anh muốn các loại giấy tờ của cô, thì ra anh sớm đã tính toán cả rồi.
Cô biết Tô Ly không đành lòng nhìn cô buồn và đau lòng vì thế muốn dẫn cô ra ngoài giải sầu. Nghĩ dếnđây, một dòng nước ấm lại chảy trong lòng cô.
“A Ly...”
Tô Ly hôn lên trán cô :“Em yêu, anh muốn hoàn thành tất cả những ước mơ thời niên thiếu của em.”
Thần tượng Hạ Minh Y vào năm đó chính là từ võ đạo quán bắt đầu hát video clip trong buổi ca nhạc, không ngờ quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn trở về nơi đây.
Người đàn ông trên khán đài không còn dáng vẻ thanh nhuận thiếu niên chi lan ngọc thụ năm đó nữa mà thay vào đó là sự thành thục hấp dẫn của người đàn ông trẻ tuổi, nhưng như vậy càng khiến anh mê người hơn.
Từ bé Hạ Minh Y đã nghĩ rất nhiều về cảnh khi tham gia buổi ca nhạc: kích động, vui mừng, reo hò, khoa chân múa tay....
Nhưng sự thật chính là bọn cô ngồi ở hàng vế VIP gần khán đài, cô nắm lấy tay Tô Ly, đầu dựa vào vai anh, yên lặng nghe hết buổi ca nhạc. Ngoại trừ những lúc cô nghe đến đoạn nào mà mình biết hát.
Nhiều lần cô cảm thấy ánh mắt của thần tượng hình như liếc qua đây nhưng khi nhìn kỹ lại thì lại không có, cô còn tưởng rằng ánh đèn lộn xộn làm cho cô hoa mắt.
Đây là buổi ca nhạc quan trọng của anh ở Nhật, tất cả các ghế ngồi đều kín, có lẽ vì mang theo ý vị xa cách nên các fan còn nhiệt tình hơn lúc trước.
Lúc bài hát nổi tiếng cuối cùng vang lên, rất nhiều fan đã khóc.
“Reita, em yêu anh!”
“Em vĩnh viễn sẽ mãi yêu anh!”
“Chúc anh đám cưới vui vẻ!”
... .....
Trong giây phút đó Hạ Minh Y cũng xúc động. Buổi ca nhạc kết thúc, các fan không nỡ rời đi, Tô Ly xoay người qua, ánh mắt thay đổi, anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Xúc động như thế, khóc luôn rồi.”
Hạ Minh Y sờ mặt, lúc này mới biết rằng nước mắt sớm đã tràn ra.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp thần tượng của em.” Tô Ly thay cô lau hết nước mắt rồi kéo tay cô đi về phía hậu trường,
“A Ly, có thể sao?” Hạ Minh Y kinh ngạc hỏi. Anh có vé VIP còn có thể lý giải được, nhưng có thể trực tiếp đi vào hậu trường sao?
Nhưng chưa kịp đợi Tô Ly trả lời thì đã có người đi ra từ phía hậu trường đi đến phía hai người, người đó cúi đầu hỏi cái gì đó, cô thấy Tô gật đầu, thái độ người kia lập tức vô cùng cung kính, động tác tay thể hiện “mời” rồi đi lên phía trước dẫn đường.
“A Ly, hai người nói gì vậy?” Hạ Minh Y kéo tay áo Tô Ly hỏi.
Tô Ly thuận thế nắm lấy tay cô :“Người đó là trợ lý của Reita, đến để mời chúng ta qua đó.”
Nghe thế Hạ Minh Y mở to hai mắt lướt qua vài vòng trên người Tô Ly.
Chẳng lẽ, lẽ nào..... bọn họ biết nhau?
Sự nghi ngờ này của cô liền được chứng thực ngay khi họ vào phòng làm việc.
Reita cùng đồng đội của mình đang tẩy trang, không khí trong phòng làm việc vô cùng sôi nổi, sau khi nhìn thấy hai người bước vào, ba người lập tức bước vào đi về phía bọn họ.
Reita liền đi đến ôm Tô Ly thật chặt, hai người còn lại cũng xúm lại.
“@#¥%¥%&&*#¥%!”
“@#¥%&*(%#¥@!”
... .........
Dáng vẻ mấy người họ rõ ràng rất quen thuộc, bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Nhật, Hạ Minh Y nghe không hiểu.
Chào hỏi xong Tô Ly kéo cô qua, giới thiệu cô bằng tiếng Anh :“Đây là bạn gái của mình, cô ấy không hiểu tiếng Nhật, tốt nhất các cậu dùng tiếng Anh đi.”
“OH NO!” Anh vừa nói xong vẻ mặt mấy người kia liền rất đau khổ. Chuyện người Nhật nói tiếng Anh không tốt mọi người đều biết.
Nhưng tuy nói vậy nhưng những người kia cũng vô cùng thân thiện qua chào hỏi cô.
“Xin chào, thật không ngờ Tô cũng kết giao bạn gái, cô thật xinh đẹp!”
“Vừa nhìn liền thấy dáng vẻ rất hợp khẩu vị, chả trách Tô lại say mê cô. Có thể giới thiệu cho tôi một người không?”
“Nói nhảm, cậu như thế này ai mà muốn cậu chứ!”
....
Vốn dĩ tâm trạng của Hạ Minh Y rất khẩn trương nhưng sự chào hỏi thân thiết của bọn họ làm cho tâm tình của cô nới lỏng xuống. Sau khi hoạt động kết thúc, mọi người cùng nhau đi Ginza ăn tối.
Bây giờ cô mới biết Tô Ly và họ biết nhau đã nhiều năm. Thì ra lần đó mấy người Reita lần đầu tham gia đêm nhạc hữu nghị Trung Nhật thì hai bên đã gặp mặt nhau, sau này do tính chất kịch bản nên cũng gặp gỡ nhau vài lần, rồi dần dần thân thiết với nhau.
Tối hôm nay lần đầu tiên Hạ Minh Y mới hiểu rõ về thần tượng của mình. Reita thành thục thận trọng, Willy hài hước dí dỏm, Daniel đáng yêu. Ở nơi đất khách quê người, xung quanh mình đều là những người dí dỏm, tâm trạng của cô cũng thông thuận đi nhiều.
Trước lúc tạm biệt ba người Reita nhẹ nhàng hát một ca khúc nổi tiếng của bọn họ.
Dưới ánh đèn ấm áp, giọng hát khẽ trầm ấm, khó có được bạn bè sum vầy, còn có thời gian dần dần trôi qua....
Hạ Minh Y và Tô Ly cũng hát theo, cuối cùng trong ánh mắt mọi người đều có tầng hơi nước.
Reita hoàn toàn từ biệt sân khấu bởi vì người con gái anh yêu.
Trước khi đi Reita kéo Tô Ly lại, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, cuối cùng ba người xúm lại ôm lấy Tô Ly, Reita thậm chí còn chớp chớp mắt với cô.
Trên đường trở về Hạ Minh Y không nhịn được bèn hỏi Tô Ly :“Reita đã nói gì với anh vậy?”
“Chỉ là lời nói dặn dò với nhau mà thôi, em yêu muốn nghe sao?” Tô Ly xoay người, đôi mắt đen sáng ngời.
Mặt Hạ Minh Y nóng lên :“Thôi bỏ đi....”
Tô Ly nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tuấn tú dưới bóng đêm càng thêm ôn hòa, ngay cả chân mày cũng ánh lên ý cười dịu dàng.
“Một năm trước cậu còn cười nhạo tôi đi vào nấm mồ hôn nhân sớm, tôi thấy cậu cũng không còn xa nữa rồi.”
“Đúng vậy, gặp được cô ấy dường như tất cả mọi thứ không còn giống nhau nữa. Cuộc sống dường như mở ra chân trời mới.”
“Thật sự là một cô gái xinh đẹp, cậu phải đối xử với cô ấy thật tốt!”
“Đương nhiên rồi, sẽ không ít hơn như cậu đối với Amiya đâu!”
... .....
Lời nói vừa rồi vẫn còn vang bên tai, chuyện tình Reita và Amiya thành công cũng chính là con đường tiến đến ngọn hải đăng mà bọn họ sẽ đi.
Sau hai ngày ở Nhật, hai người cũng không có nhiều mục đích, vốn những nơi vui vẻ và món ăn ngon bọn họ đều đã đi qua hết rồi. Cho dù cùng nhau nắm tay đi trên con rợp bóng cây ít người cũng là một chuyện hạnh phúc.
Có lẽ chính vì quá hạnh phúc, sau khi về nước phải đối mặt với nhiều chuyện không chịu nổi như vậy nên mới bối rối, lúng túng như thế.
Thái Kim Huy giúp cô chọn một nhãn hàng có danh tiếng khá tốt, sản phẩm của nhãn hàng đó khi cô còn đi học cũng đã dùng qua, thật sự dùng rất tốt, cô cũng vui vẻ tiếp nhận. Nhưng không nghĩ đến hôm chụp ảnh lại gặp phải Nhan Băng.
Cái gọi là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt. Nhan Băng ngay trước mặt mọi người liền không cho cô sắc mặt tốt.
“Ha ha, quảng cáo bây giờ ánh mắt tinh tường lại kém như vậy, binh tôm tướng tép mà cũng đi mời, khó trách lượng tiêu thụ lại không được tốt.”
Những người bên ngoài không biết mâu thuần giữa hai người, chỉ cho rằng Thiên Hậu Nhan Băng không vừa mắt với những người mới vào đang có triển vọng. Thái Kim Huy lập tức đi đến hòa gải.
“Nhan Băng cũng ở đây sao, trùng hợp vậy.”
Hạ Minh Y liếc mắt nhìn dáng vẻ khinh thường của Nhan Băng, cô quay đầu hỏi trợ lý Tiểu Trần ở bên cạnh :“Nghe nói sản lượng tiêu thụ của Chu Phúc Phúc tháng này tăng lên 20%?”
“Đúng vậy Minh Y, Chu Đổng còn nói nếu doanh thu vẫn được duy trì thì trong tương lai sẽ mời em và Tô Ly làm người đại diện trong ba năm nữa!”
Từng sợi tóc Hạ Minh Y đung đưa, cô cùng Tiểu Trần rời đi.
Ngay khi xoay người cô thành công khi nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Nhan Băng.
Hừ, có danh tiếng hay sức ảnh hưởng hay không vẫn phải dựa vào thành tích.
Sau khi trải qua nhiều việc như vậy muốn cô cười đùa vui vẻ với Nhan Băng là điều không thể nào! Nếu không phải không muốn cho Tô Ly thêm phiền phức, cô hận không thể cho cô ta hai cái tát!
Hôm chụp quảng cáo xong thì Tô Ly cũng bay từ nước ngoài về, lần trước bộ phim bom tấn Hollywood anh không tham gia, vốn dĩ đối phương đã thay một diễn viên người Hàn. Không ngờ trong lúc quay phim người diễn viên đó lại bị thương, rơi vào đường cùng, đoàn phim lại liên hệ với Tô Ly một lần nữa.
Đây có thể chính là cái thuộc về mình thì vẫn là của mình!
Nhưng có thể khiến cho đạo diễn Âu Mỹ lưu lại ấn tượng đối với người Châu Á đó chính là bản lĩnh của Tô Ly.
Hai người cùng nhau trở về Tân Diêu tham gia thất đầu của ông bà nội, trước khi đi có thể ghé qua mộ nữa thì càng tốt.
Hạ Minh Y dẫn Tô Ly đi dọn dẹp một chút, thấy anh vụng về cầm lưỡi liềm, dáng vẻ như trước giờ chưa tùng sử dụng qua, vốn dĩ không khí có chút thương cảm lại chuyển thành có chút kỳ lạ.
Cuối cùng cô thật sự nhìn không được nữa túm lấy lưỡi liềm trong tay anh :“Cũng được rồi anh, anh xem quần áo của anh cũng dính cỏ cả rồi.”
Tô Ly vỗ vỗ tay, đối với cảm giác vừa rồi cảm thấy rất mới lạ :“Em dạy anh một chút thì anh sẽ biết.”
Hạ Minh Y nắm lấy tay anh đi đến trước mộ, sau khi bày ra đồ cúng xong cô quỳ xuống, không ngờ Tô Ly cũng quỳ xuống theo cô.
Hai người xoay thành vòng tròn đốt giấy tiền vàng bạc.
“A Ly, anh không cần phải....” Tô Ly lớn như vậy tuyệt đối đây là lần đầu tiên anh làm những thứ này.
“Người thân của em cũng chính là người thân của anh.” Tô Ly bỏ thêm giấy tiền vàng bạc vào, anh nắm lấy bàn tay Hạ Minh Y nghiêm túc dập dầu.
-- Ba mẹ, ông bà nội, còn có chị nữa, mọi người đều đã nhìn thấy đây là người con yêu!
--Từ nay về sau hãy giao Y Y cho con! Con sẽ dùng cả sinh mệnh của mình để yêu cô ấy.
Hạ Minh Y xoay đầu nhìn lại lần cuối, nơi đó có tất cả người thân của cô. Nước mắt nhịn cả ngày đột nhiên nhịn không được mà trào ra. Đây không phải là già mồm cãi lão, cũng không phải là yếu đuối, chỉ là thật sự sợi dây trong lòng cô giống như bị đứt đi.
Nhìn những phần mộ lạnh như băng của ngừơi thân nằm cạnh nhau, tất cả những ngày tháng sau này chỉ còn mình cô trải qua. Từ nay về sau, cho dù có nhớ như thế nào cũng không thể gặp được nữa.
Loại cảm giác này chỉ những người đã từng trải qua mới có thể hiểu được.
Trong khoang hạng nhất của máy bay, Tô Ly giữ vai cô thật chặt :“Y Y, em có nhớ em từng nói với anh lúc em học trung học rất thích một đại minh tinh người Nhật không?”
Hạ Minh Y hoài nghi ngẩng đầu lên :“Đó đã là chuyện rất lâu trước đây rồi.”
“Anh ấy muốn năm nay kết hôn, sau này sẽ rút ra khỏi màn ảnh, chuyển sang hoạt động phía sau màn ảnh. Y Y, có có muốn tham gia buổi ca nhạc cuối cùng của anh ấy không?”
“Buổi ca nhạc của anh ấy...” Hạ Minh Y ngẩn người, tình cảm ôm ấp của thiếu nữ nhiều năm dần dần khôi phục lại.
Lúc đó Nguyệt Thu vừa mất, cô cả ngày mất hồn vía. Lúc đó có một bạn học giới thiệu với cô nghe một ca khúc tổng hợp, cô vừa nghe thấy giọng hát chính đó liền kinh diễm.
Trên đời này thế nhưng vẫn còn có âm thanh tinh khiết, trong suốt và có lực xuyên thấu đến như vậy, dường như chứa đựng sức sộng và sự ấm áp của mùa hè mới có thể tạo ra sự ấm áp như vậy để an ủi lòng người.
Kể từ lúc đó trở đi, cô yêu giọng hát của anh, những lúc khổ sở và buồn bã cô đều nghe bài hát của họ để tìm kiếm sức mạnh. Có thể xem đó là thần tượng duy nhất trong thời niên thiếu của cô.
Đi nghe buổi ca nhạc của họ là nguyện vọng theo suốt một khoảng thời gian dài trong thời thiếu nữ của Hạ Minh Y. Điều này có thể so sánh giời việc Nguyệt Thu nhất định đi thành phố S để gặp Tô Ly.
Cũng kể từ lúc đó rốt cuộc cô cũng hiểu được tâm tình của chị.
Bây giờ nghe Tô Ly nói như vậy, ý nghĩ vốn đã chôn sâu dưới đáy lòng lại bắt đầu rộn rạo. Buổi ca nhạc Châu Á cuối cùng.
“Y Y, đi đi, đi cùng anh.” Đôi mắt phượng dài xinh đẹp của Tô Ly ấm áp nhìn cô.
Hạ Minh Y gật đầu :“Nhưng mà lễ premiere của “Vô Thanh” thì sao đây?”
“Anh đương nhiên đã nghĩ đến vấn đề này, ngày mốt chính là lễ premiere rồi, em cứ tham gia với đoàn phim, nếu như doanh thu ngày đầu tốt thì chúng ta sẽ đi, em thấy thế nào?” Lời tuy nói vậy những trong giọng điệu của Tô Ly lại lộ ra sự tự tin bình tĩnh.
Hạ Minh Y gật đầu, trong lòng hiểu rõ khó trách trước đây anh muốn các loại giấy tờ của cô, thì ra anh sớm đã tính toán cả rồi.
Cô biết Tô Ly không đành lòng nhìn cô buồn và đau lòng vì thế muốn dẫn cô ra ngoài giải sầu. Nghĩ dếnđây, một dòng nước ấm lại chảy trong lòng cô.
“A Ly...”
Tô Ly hôn lên trán cô :“Em yêu, anh muốn hoàn thành tất cả những ước mơ thời niên thiếu của em.”
Thần tượng Hạ Minh Y vào năm đó chính là từ võ đạo quán bắt đầu hát video clip trong buổi ca nhạc, không ngờ quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn trở về nơi đây.
Người đàn ông trên khán đài không còn dáng vẻ thanh nhuận thiếu niên chi lan ngọc thụ năm đó nữa mà thay vào đó là sự thành thục hấp dẫn của người đàn ông trẻ tuổi, nhưng như vậy càng khiến anh mê người hơn.
Từ bé Hạ Minh Y đã nghĩ rất nhiều về cảnh khi tham gia buổi ca nhạc: kích động, vui mừng, reo hò, khoa chân múa tay....
Nhưng sự thật chính là bọn cô ngồi ở hàng vế VIP gần khán đài, cô nắm lấy tay Tô Ly, đầu dựa vào vai anh, yên lặng nghe hết buổi ca nhạc. Ngoại trừ những lúc cô nghe đến đoạn nào mà mình biết hát.
Nhiều lần cô cảm thấy ánh mắt của thần tượng hình như liếc qua đây nhưng khi nhìn kỹ lại thì lại không có, cô còn tưởng rằng ánh đèn lộn xộn làm cho cô hoa mắt.
Đây là buổi ca nhạc quan trọng của anh ở Nhật, tất cả các ghế ngồi đều kín, có lẽ vì mang theo ý vị xa cách nên các fan còn nhiệt tình hơn lúc trước.
Lúc bài hát nổi tiếng cuối cùng vang lên, rất nhiều fan đã khóc.
“Reita, em yêu anh!”
“Em vĩnh viễn sẽ mãi yêu anh!”
“Chúc anh đám cưới vui vẻ!”
... .....
Trong giây phút đó Hạ Minh Y cũng xúc động. Buổi ca nhạc kết thúc, các fan không nỡ rời đi, Tô Ly xoay người qua, ánh mắt thay đổi, anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Xúc động như thế, khóc luôn rồi.”
Hạ Minh Y sờ mặt, lúc này mới biết rằng nước mắt sớm đã tràn ra.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp thần tượng của em.” Tô Ly thay cô lau hết nước mắt rồi kéo tay cô đi về phía hậu trường,
“A Ly, có thể sao?” Hạ Minh Y kinh ngạc hỏi. Anh có vé VIP còn có thể lý giải được, nhưng có thể trực tiếp đi vào hậu trường sao?
Nhưng chưa kịp đợi Tô Ly trả lời thì đã có người đi ra từ phía hậu trường đi đến phía hai người, người đó cúi đầu hỏi cái gì đó, cô thấy Tô gật đầu, thái độ người kia lập tức vô cùng cung kính, động tác tay thể hiện “mời” rồi đi lên phía trước dẫn đường.
“A Ly, hai người nói gì vậy?” Hạ Minh Y kéo tay áo Tô Ly hỏi.
Tô Ly thuận thế nắm lấy tay cô :“Người đó là trợ lý của Reita, đến để mời chúng ta qua đó.”
Nghe thế Hạ Minh Y mở to hai mắt lướt qua vài vòng trên người Tô Ly.
Chẳng lẽ, lẽ nào..... bọn họ biết nhau?
Sự nghi ngờ này của cô liền được chứng thực ngay khi họ vào phòng làm việc.
Reita cùng đồng đội của mình đang tẩy trang, không khí trong phòng làm việc vô cùng sôi nổi, sau khi nhìn thấy hai người bước vào, ba người lập tức bước vào đi về phía bọn họ.
Reita liền đi đến ôm Tô Ly thật chặt, hai người còn lại cũng xúm lại.
“@#¥%¥%&&*#¥%!”
“@#¥%&*(%#¥@!”
... .........
Dáng vẻ mấy người họ rõ ràng rất quen thuộc, bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Nhật, Hạ Minh Y nghe không hiểu.
Chào hỏi xong Tô Ly kéo cô qua, giới thiệu cô bằng tiếng Anh :“Đây là bạn gái của mình, cô ấy không hiểu tiếng Nhật, tốt nhất các cậu dùng tiếng Anh đi.”
“OH NO!” Anh vừa nói xong vẻ mặt mấy người kia liền rất đau khổ. Chuyện người Nhật nói tiếng Anh không tốt mọi người đều biết.
Nhưng tuy nói vậy nhưng những người kia cũng vô cùng thân thiện qua chào hỏi cô.
“Xin chào, thật không ngờ Tô cũng kết giao bạn gái, cô thật xinh đẹp!”
“Vừa nhìn liền thấy dáng vẻ rất hợp khẩu vị, chả trách Tô lại say mê cô. Có thể giới thiệu cho tôi một người không?”
“Nói nhảm, cậu như thế này ai mà muốn cậu chứ!”
....
Vốn dĩ tâm trạng của Hạ Minh Y rất khẩn trương nhưng sự chào hỏi thân thiết của bọn họ làm cho tâm tình của cô nới lỏng xuống. Sau khi hoạt động kết thúc, mọi người cùng nhau đi Ginza ăn tối.
Bây giờ cô mới biết Tô Ly và họ biết nhau đã nhiều năm. Thì ra lần đó mấy người Reita lần đầu tham gia đêm nhạc hữu nghị Trung Nhật thì hai bên đã gặp mặt nhau, sau này do tính chất kịch bản nên cũng gặp gỡ nhau vài lần, rồi dần dần thân thiết với nhau.
Tối hôm nay lần đầu tiên Hạ Minh Y mới hiểu rõ về thần tượng của mình. Reita thành thục thận trọng, Willy hài hước dí dỏm, Daniel đáng yêu. Ở nơi đất khách quê người, xung quanh mình đều là những người dí dỏm, tâm trạng của cô cũng thông thuận đi nhiều.
Trước lúc tạm biệt ba người Reita nhẹ nhàng hát một ca khúc nổi tiếng của bọn họ.
Dưới ánh đèn ấm áp, giọng hát khẽ trầm ấm, khó có được bạn bè sum vầy, còn có thời gian dần dần trôi qua....
Hạ Minh Y và Tô Ly cũng hát theo, cuối cùng trong ánh mắt mọi người đều có tầng hơi nước.
Reita hoàn toàn từ biệt sân khấu bởi vì người con gái anh yêu.
Trước khi đi Reita kéo Tô Ly lại, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, cuối cùng ba người xúm lại ôm lấy Tô Ly, Reita thậm chí còn chớp chớp mắt với cô.
Trên đường trở về Hạ Minh Y không nhịn được bèn hỏi Tô Ly :“Reita đã nói gì với anh vậy?”
“Chỉ là lời nói dặn dò với nhau mà thôi, em yêu muốn nghe sao?” Tô Ly xoay người, đôi mắt đen sáng ngời.
Mặt Hạ Minh Y nóng lên :“Thôi bỏ đi....”
Tô Ly nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tuấn tú dưới bóng đêm càng thêm ôn hòa, ngay cả chân mày cũng ánh lên ý cười dịu dàng.
“Một năm trước cậu còn cười nhạo tôi đi vào nấm mồ hôn nhân sớm, tôi thấy cậu cũng không còn xa nữa rồi.”
“Đúng vậy, gặp được cô ấy dường như tất cả mọi thứ không còn giống nhau nữa. Cuộc sống dường như mở ra chân trời mới.”
“Thật sự là một cô gái xinh đẹp, cậu phải đối xử với cô ấy thật tốt!”
“Đương nhiên rồi, sẽ không ít hơn như cậu đối với Amiya đâu!”
... .....
Lời nói vừa rồi vẫn còn vang bên tai, chuyện tình Reita và Amiya thành công cũng chính là con đường tiến đến ngọn hải đăng mà bọn họ sẽ đi.
Sau hai ngày ở Nhật, hai người cũng không có nhiều mục đích, vốn những nơi vui vẻ và món ăn ngon bọn họ đều đã đi qua hết rồi. Cho dù cùng nhau nắm tay đi trên con rợp bóng cây ít người cũng là một chuyện hạnh phúc.
Có lẽ chính vì quá hạnh phúc, sau khi về nước phải đối mặt với nhiều chuyện không chịu nổi như vậy nên mới bối rối, lúng túng như thế.
Tác giả :
Luyện Vân Thường