Ngươi Là Nương Tử Của Ta
Chương 60: Nương tử, ngươi đừng chạy! (Trung) (2)
“Nghe nói Âm đế vì để ngăn cản âm mưu của bọn họ, đã cùng bọn họ ước định tỷ thí ba trận, nếu bọn họ thắng được lão nhân gia hắn liền mặc cho bọn họ đến trang…Kết quả, trưởng lão đại môn phái không biết nói đạo lý thua một trận xong, lấy ba địch một, ảo tưởng thắng được Âm đế lão nhân gia. Ha ha ha ha! Âm đế lão nhân gia so với lão tạp mao kia chính là lấy ít thắng nhiều! Đại chiến ba trăm hiệp xong, lão nhân gia liền dùng chiêu Tiên âm phá hiểu, đuổi toàn bộ đám ô hợp này chạy té khói!!”
“Ngươi nói cái gì!!”
Tần Duy Ngã đang vì một câu lão nhân gia hai câu lão nhân gia của A Cường mà trợn trắng mắt, đột nhiên nghe được tiếng quát lớn của Nguỵ Thiên Thanh, xém chút bị doạ cắn đầu lưỡi.
“Sao thế?”
“Ngươi nghe được những tin này ở đâu?” Tiên âm phá hiểu…Sao lại là Tiên âm phá hiểu!! Khiếp sợ trong lòng Nguỵ Thiên Thanh lúc này không thể dùng ngôn từ để diễn đạt. Nếu Nhâm Dữ Phi dùng chiêu Tiên âm phá hiểu này đối chọi với y và Quản Linh Nhân hợp lại, chỉ sợ hai người cũng bị gã gây thương tích. Cho nên, chỉ dựa vào điểm ấy cũng đủ biết chiêu này lợi hại đến chừng nào. Song, người chân chính sử dụng chiêu này, từ trước đến nay trong Lưu Âm cốc ngoại trừ Nhâm Dữ Phi, cũng chỉ có vị cốc chủ đầu tiên. Mà vị cốc chủ này cũng là người có tuổi thọ ngắn nhất trong tất cả các cốc chủ.
Vì vậy, Lưu Âm cốc luôn tồn tại một quy định: Trừ phi tới thời khắc sinh tử tồn vong, nghiêm cấm các đệ tử môn hạ sử dụng Tiên âm phá hiểu. Nguyên nhân chỉ có một, người sử dụng chiêu này sẽ gây tổn hại ngũ tạng, tráng niên sớm thệ.
“Là tam tiểu thư và tứ tiểu thư nói cho ta.” A Cương vừa bị Nguỵ Thiên Thanh làm cho sợ tới hai chân nhũn ra, nếu không phải có cánh cửa cho hắn chống đỡ một chút, không khéo đã sớm ngã ngồi xuống đất rồi.
Phi đệ, đệ như vậy đại ca biết phải làm thế nào để hồi báo cho đệ đây! Nguỵ Thiên Thanh nóng lòng muốn biết tình hình của Nhâm Dữ Phi, cũng không để ý Tần Duy Ngã, nhún người một cái đã không thấy tăm hơi.
Hở hở hở? Chuyện gì đây? Tần Duy Ngã vò tóc, thế nào cũng không nghĩ ra được điểm kì lạ.
“Tu Hoa và Bế Nguyệt đâu?”
“Đã đi theo Nhị thiếu phu nhân rồi.”
“Đi rồi?!” Đi đâu? Rốt cuộc đã có chuyện gì? Lẽ nào Nhâm Dữ Phi bị thương? “Đi đâu vậy?”
“Mặc dù Âm đế lão nhân gia đã đẩy lui cường địch, song bản thân cũng bị thương, nhị thiếu phu nhân liền kéo lão thái gia đi xem thương cho hắn. Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư nói là muốn trông coi cô gia tương lai, cho nên cũng đi theo.” Lần này A Cường nói rất đúng trọng tâm.
Trời ơi! Gã đúng là bị thương rồi, nhìn biểu hiện của Nguỵ Thiên Thanh, chỉ lo gã bị thương không nhẹ. Chết tiệt! Những người này quả là biết chọn đúng thời điểm để gây sự mà! Tần Duy Ngã giậm chân, cũng như một cơn gió phi ra ngoài, chính là vừa mới lao ra đã vọt trở về.
“Hai đứa nó có nói rõ đi đâu không?”
“Tứ tiểu thư nói, ngay ở cấm địa phía sau trang.”
Vậy sao? Nguỵ Thiên Thanh chưa gì đã đi rồi, y có tìm được người không đây!! Tần Duy Ngã có chút lo lắng nghĩ.
Đợi đến khi hắn tới cấm địa, phát hiện La Khởi vẻ mặt đề phòng dẫn vài người canh giữ nơi đó.
“Tần công tử.” Thấy Tần Duy Ngã tới gần, La Khởi cười làm lễ với hắn.
“Đừng đừng! La cô nương chớ có khách khí.” Nghĩ một nữ tử như vậy thế mà lại thầm thích mình, Tần Duy Ngã cảm thấy vạn phần xấu hổ.
“Ngày ấy ta nói đùa với công tử, mong rằng công tử không phiền lòng.” La Khởi thoải mái tỏ vẻ ân hận với hắn.
Hả? Nói đùa? Tần Duy Ngã chợt thấy đả kích. Mệt mình còn cao hứng một phen, thì ra chỉ là một hồi mộng đẹp, nữ tử xinh đẹp vì sao đều có tính tình cổ quái vậy!!
“Công tử tới đây có việc?”
“Nga, ngươi không nói ta cũng quên mất. Nhâm Dữ Phi có ổn không?” Tần Duy Ngã giờ mới nhớ tới chính sự.
La Khởi lắc đầu, thần sắc bi thương. Nhâm sư huynh thường xuyên thổi sáo dỗ Cung chủ vui vẻ, chỉ sợ lần này thực sự sẽ…
Không phải chứ? Nghiêm trọng đến vậy! Tần Duy Ngã rũ vai, bắt đầu bối rối hoảng loạn. Người kia mặc dù không chọc người thích, nhưng gã đã nhiều lần cứu hắn, lần này còn cứu tính mạng của một nhà hắn…Ông trời ơi, người nhất định phải phù hộ gã bình yên vô sự!
“Mau giao Chu quả trên người ngươi ra đây.”
Dựa vào trực giác vượt trội, Nguỵ Thiên Thanh tìm được Quản Linh Nhi và Nhâm Dữ Phi. Lúc này Nhâm Dữ Phi miệng không còn một tia huyết sắc, hệt như một người chết nằm trên giường ôn ngọc, Quản Linh Nhi và Phong Vô Thương đang không ngừng độ khí duy trì mạng sống cho gã.
Phong Vô Thương cảm giác có người lại gần, mở mắt liền thấy vừa đúng là Nguỵ Thiên Thanh, nhất thời vui mừng nhướn lông mày nói.
Biết Chu quả giờ là thần dược duy nhất có thể cứu mạng Nhâm Dữ Phi, Nguỵ Thiên Thanh không dám do dự, lập tức lấy chiếc hộp trong suốt trong ngực ra.
“Còn thiếu bốn canh giờ nữa mới dùng được.”
“Vậy trong bốn canh giờ này, các ngươi thay nhau độ khí cho hắn, ta đi lấy chút Tục mệnh kim đan (kim đan nối, kéo dài mạng sống), phòng ngừa vạn nhất.” Lưu Học Ân nhìn hộp băng phả hàn khí, sợ ảnh hưởng đến công hiệu của giường ôn ngọc, lập tức bảo Nguỵ Thiên Thanh cất nó lại, “Tu Hoa Bế Nguyệt, các con đi theo ta.”
Tại sao có thể như vậy…Nguỵ Thiên Thanh nhìn Nhâm Dữ Phi cơ hồ sắp không còn nhân khí, tim như muốn vỡ toang. Đầu tiên là Thanh Thu, tiếp theo là Phi đệ…Nguỵ Thiên Thanh ta kiếp trước rốt cuộc đã phạm sai điều gì, để kiếp này mới liên luỵ đến thân nhân khiến họ phải chịu khổ nhường này?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nguỵ Thiên Thanh đưa mắt nhìn Quản Linh Nhi và Phong Vô Thương, đi đến cửa thạch thất thấp giọng hỏi Trần Tề đang đứng ở đó — đệ tử đứng đầu Lưu Âm cốc hiện tại.
Mời Nguỵ Thiên Thanh ra ngoài thạch thất, Trần Tề giải thích cho y chuyện đã xảy ra.
“Hôm trước Cốc chủ nghe được thám tử hồi báo, nói bảy đại môn phái mời các trưởng lão đã bế quan nhiều năm trong bang ra, thừa lúc Cung chủ đại hỉ đến đòi giải thích, mà Cung chủ cũng cùng lúc nghe được tin tức, mau chóng phái tinh anh trong cung mai phục cách đây bảy mươi dặm, nếu ai dám đến, lập tức đại khai sát giới. Cốc chủ sợ sẽ lại là một hồi giết chóc sinh linh oán thán, cho nên đã phái chúng ta dẫn tinh anh trong cốc đuổi theo ngăn cản người của bảy đại môn phái, trước khi bọn họ tiến đến bẫy rạp mà Cung chủ đã an bài.”
“Đầu tiên Cốc chủ định hảo hảo khuyên đối phương chớ nên tin vào những lời đồn không đúng mà gây nên tai hoạ chết chóc, không ngờ đối phương lại áp sát bức ép nói người ở phụ cận Lưu Âm cốc đã bị phát hiện, Cốc chủ cũng không thoát được liên quan. Cốc chủ không muốn dây dưa nhiều với bọn họ, liền nói nếu bọn họ thắng được sáo ngọc trong tay hắn liền để bọn họ đi…Vòng đầu tiên Cốc chủ đấu với trưởng lão phái Côn Lôn, cốc chủ dùng tám mươi ba chiêu mà thắng. Mấy kẻ được gọi là nhân sĩ chính đạo này tự biết mình không địch lại được, liền nói trước khi tỉ thí không nói không thể lấy nhiều địch ít, trận thứ hai tam đại trưởng lão phái Thanh Thành liền đồng loạt ra chiêu. Cốc chủ mặc dù võ công cao cường, song cũng không chịu được ba người thay phiên triền đấu, trận này bất phân thắng bại. Tới trận thứ ba…” Trần Tề nói tới đây, thập phần bi phẫn.
“Lũ được xưng là cao nhân này, vậy mà đồng loạt xông lên, đối phó với một mình Cốc chủ. Một vị đại hiệp muốn giúp Cốc chủ một phen, ai ngờ bọn chúng lại nói, Cốc chủ chỉ nói thắng được sáo ngọc trong tay hắn liền cho đi, chứ không nói còn phải thắng kiếm của kẻ khác.”
“Cốc chủ không ngờ bọn chúng mượn cớ, liền không để ý ngăn cản của chúng ta một mình đối địch. Ngờ đâu…” Nam nhi có lệ không dễ rơi, Trần Tề lúc này lại đau đớn bật khóc thành tiếng!
Thì ra là vậy…Phi đệ đuổi ta trở về trông coi Duy Ngã, còn đệ ấy thì chạy tới ngăn cản đám thất phu (vô học) này sao?
Nguỵ Thiên Thanh siết chặt tay, một cỗ sát khí lạnh thấu xương từ trên người y toả ra.
“Nếu ngươi ngại hắn còn chưa chết, vậy thì nổi điên ngay ngoài cửa đi!”
Thanh âm của Phong Vô Thương từ trong phòng truyền ra.
Đúng vậy, hiện tại Phi đệ không thể chịu nổi bất cứ kích thích nào, nếu y nổi điên làm bị thương gã, như vậy dù có dùng tiên dược cũng không cứu được gã. Nguỵ Thiên Thanh tức thì tỉnh ngộ, khống chế tâm tình bản thân.
“Chủ nhân, Cốc chủ có lời muốn tiểu nhân nhắn cho ngài.”
“Nói.”
“Hắn nói chuyện này không thể tính ai đúng ai sai, chủ nhân thỉnh không cần tự trách. Nếu chủ nhân thực sự quý trọng người huynh đệ này, thỉnh chủ nhân quên đi tất cả ân oán, hảo hảo cùng Tần công tử sống hết một đời.”
Phi đệ…Nợ huynh thiếu đệ cả đời này e rằng cũng không trả hết! Biết Nhâm Dữ Phi dụng tâm lương khổ, Nguỵ Thiên Thanh nắm chặt tay, đặt lên trán, nhớ lại bản thân đã từng tấn công làm gã bị thương mà hối hận không thôi.
“Sư phụ.” Nhìn thấy sư phụ mình đi ra, Tần Duy Ngã chạy nhanh tiến lên hỏi.
“Con đừng hỏi gì cả, đi vào dược điền (ruộng thuốc) hái cho ta chút dược thảo lưu thông máu đi.” May mắn vì để tiện chỉ dạy đồ nhi, ông đã chọn một mảnh đất nhỏ gần đây làm dược lư (nhà thuốc), còn chuẩn bị rất nhiều dược thảo trân quý. Nếu không, gặp loại chuyện này quả thực sẽ vô cùng phiền toái.
“Nga.” Tuy trong lòng hắn vô cùng hiếu kì, nhưng nếu hỏi nhiều mà kéo dài trì trệ thương thế của Nhâm Dữ Phi, lỗi này sẽ to lắm. Tần Duy Ngã lên tiếng, mau chóng đi hoàn thành nhiệm vụ.
Màn đêm buông xuống, phu phụ Tần thị rốt cuộc cũng thỉnh vị khách nhân cuối cùng rời đi, mang theo Li Nhi tới ngoài dược lư.
“Tần phu nhân, hiện tại là thời điểm mấu chốt, Lưu lão gia tử phân phó, ai cũng không được phép lại gần. Ngươi không thấy nhị vị tiểu thư và Tần công tử đều đi ra sao?” Đối với Tần phu nhân dám đường đột xông vào này, La Khởi nhướn mắt, hoàn toàn không coi bà là gì.
“Đúng vậy nương, nếu người đi vào quấy nhiễu Phi ca ca chữa thương, hại hắn không thoải mái, người chuẩn bị chờ mỗi ngày đi tìm Nhị ca lấy giải dược đi!” Tu Hoa Bế Nguyệt lần này không hề giúp đỡ mẫu thân của mình.
“…” Đan Vô Ưu nghe xong run run, mấy thứ đồ của hai đứa nữ nhi này tuy rằng không trí mạng, nhưng thực sự là khiến người ta sống không bằng chết…Xem ra, tốt hơn là vẫn nên thành thật nề nếp đi! Dù sao hôm qua bà đã bị tức phu doạ cho không nhẹ!!
“Nương nương, cha cha ở trong làm gì vậy?” Li Nhi đã một ngày một đêm chưa được gặp cha mình rồi, nó rất nhớ y.
“Ngoan, cha ở trong làm chuyện rất rất quan trọng, phải thật lâu mới ra.” Nếu không phải sư phụ nói bước kế tiếp tuyệt không được để một chút sai sót, hắn cũng rất muốn vào trong xem a!
***
“Tốt lắm, Thiên Thanh thay thế, Linh Nhi và Phong tiên sinh tạm thời nghỉ ngơi một chút đi.”
Trong thạch thất, Lưu Học Ân rốt cuộc cũng chờ được Chu quả tiêu hết độc khí, ông bảo Nguỵ Thiên Thanh bảo vệ tâm mạch Nhâm Dữ Phi, mặt khác hai người còn lại qua một bên điều tức, chờ đến khi Nhâm Dữ Phi ăn Chu quả, tiếp tục để ba bọn họ thay phiên truyền khí cho gã.
Đợi hai người thu công, Lưu Học Ân liền cầm Chu quả trong hộp băng cẩn thận đưa vào miệng Nhâm Dữ Phi, sau đó nhẹ nhàng khép miệng gã lại.
Chu quả gặp nhiệt bắt đầu biến đổi, mùi thơm nức mũi nhất thời tràn khắp phòng. Hít sâu một hơi, ba người ở đây đều thấy thể xác và tinh thần thư sướng.
“Hảo. Bắt đầu truyền khí!” Lưu Học Ân hô một tiếng, Quản Linh Nhi và Phong Vô Thương lập tức ngồi xuống hai bên trái phải của Nhâm Dữ Phi, tuỳ thời chuẩn bị thay Nguỵ Thiên Thanh.
Mọi người ngoài cửa lo lắng chờ, không ai thiết đi ngủ. Tần Duy Ngã mặc dù không muốn ngủ, nhưng Li Nhi không thể không ngủ được, phu phụ Tần thị nói hắn hẳn là phải làm tròn nghĩa vụ của người làm mẹ, hắn không có biện pháp đành phải tạm thời theo Li Nhi trở về phòng, nói rõ mọi người một khi có tin tức phải lập tức báo cho hắn.
Tựa vào đầu giường dỗ Li Nhi ngủ, Tần Duy Ngã trong đầu không thể quên những người ở dược lư. Nguỵ Thiên Thanh y đang làm gì? Y có mệt không? Có khát không? Nhâm Dữ Phi cũng vậy, gã có thể có chuyện gì hay không? Sư phụ rốt cuộc có thể cứu sống gã không?
Nghĩ nghĩ, Tần Duy Ngã liền cảm thấy mí mắt nặng nề, dần dần ý thức cũng trở nên mơ hồ…
…
“A—!” Mí mắt lại truyền tới đau đớn đã lâu không gặp, Tần Duy Ngã bưng mắt nhảy dựng trên giường, kết quả không cẩn thận nhảy quá cao, đầu đụng vào xà giường, nhất thời nổi lên một cục u nho nhỏ.
Ô ô ô…Đau quá đi! Đầu đau, mí mắt cũng đau, Tần Duy Ngã đáng thương hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
“Nương nương rời giường!” Li Nhi đầu tóc rối bù, bĩu môi nhìn hắn.
“Ngươi cái tên tiểu tử đáng ghét này, dám kéo mí mắt ta, ta nói bao nhiêu lần rồi, còn kéo nữa sẽ chết người.” Tần Duy Ngã giương nanh múa vuốt gầm lên với Li Nhi. Đã lâu không bị tiểu tử hỗn đản này nghịch ngợm giật kéo, hắn quên mất nó còn có ham thích đáng ghét này.
“Nương nương heo heo!!” Li Nhi giơ ngón tay ngắn một mẩu lên lêu lêu hắn.
“Ngươi mới là heo!” Tần Duy Ngã tức muốn chết.
“Mặt trời chiếu nắng đến mông mông rồi! Nương nương ngủ nướng, heo heo!” Li Nhi lè lưỡi với hắn, sống chết không sửa lại.
“Ta còn chưa ngủ sao ngủ nướng được!” Đúng là tức chết hắn mà! Cơ mà…Vì sao mình chỉ nhớ tới chỗ đêm qua mình dỗ Li Nhi ngủ thôi nhỉ?
Không phải chứ? Chẳng lẽ mình thực sự ngủ? Tần Duy Ngã che mặt, vô lực vô cùng.
Không biết Nhâm Dữ Phi thế nào rồi? Vì sao không có ai đến báo tin gì cho mình!! Tần Duy Ngã ba chân bốn cẳng mặc y phục cho Li Nhi, sau đó mặt không kịp rửa đầu không kịp chải, vội vã mang Li Nhi chạy tới dược lư sau trang.
Tới nơi, tất cả mọi người đều còn ở đó, vẻ mặt mỏi mệt, vừa nhìn đã biết một đêm chưa chợp mắt.
“Thế nào rồi?” Trong đầu Tần Duy Ngã lúc này chỉ quan tâm vấn đề này.
“Còn chưa có tin gì.” Trả lời hắn chính là Tần Độc Tôn vốn nên xuất hiện từ ngày hôm qua.
Cái gì? Còn chưa có tin gì! Đã qua cả một đêm rồi! Tần Duy Ngã sợ hãi. Mắt thấy chính mình và Nguỵ Thiên Thanh vừa có một chút khởi sắc, giờ Nhâm Dữ Phi xảy ra chuyện, vậy về sau…
“Có sư phụ, Linh Nhi và Nguỵ Thiên Thanh đồng loạt ra tay, Nhâm nhị ca hẳn sẽ không sao đâu.” Tần Độc Tôn vỗ vai hắn, an ủi.
Buổi sáng tỉnh dậy, phát giác mình lại bị Quản Linh Nhi hay đúng hơn là Quản Linh Tiêu khi dễ, nghĩ cả đời mình có lẽ cứ tiếp tục u tối như thế, Tần Độc Tôn có chút bực mình. May mà thân thể ngoại trừ hơi tê mỏi thắt lưng thì không có cảm giác quá khó chịu, hắn quyết định đi tới chỗ cha nương thỉnh an, thuận tiện tìm ‘Nương tử thân ái’ từ sáng sớm đã không thấy tăm hơi đâu.
Chính là tìm hơn phân nửa sơn trang, thế mà hắn lại chẳng tìm thấy một ai. Cha nương không ở trong phòng, cũng không có ở đại đường. Ngay cả Tu Hoa Bế Nguyệt luôn líu ríu ầm ĩ cả sáng cũng không thấy đâu.
Đã xảy ra chuyện gì? Giữ chặt A Cương đang định chạy đi đâu đó hỏi, hắn nghe được tin tất cả mọi người đã đến dược lư của sư phụ. Tần Độc Tôn vội vã chạy tới, liền nhìn thấy cha nương và hai muội muội, cộng thêm một vài người xa lạ đang đứng lẳng lặng bên ngoài dược lư, dường như đang chờ đợi điều gì. Tần Độc Tôn hỏi Tu Hoa Bế Nguyệt, mới biết được hết thảy.
Ai! Gần đây thực sự là xảy ra quá nhiều chuyện!!
Gần trưa, rốt cuộc có người từ dược lư đi ra.
“Sư phụ!”
“Đại bá!”
Mọi người cơ hồ là trăm miệng một lời kêu lên.
“Yên tâm đi, đã không có gì đáng ngại rồi.” Lưu Học Ân vội vã một ngày một đêm cũng thở phào một hơi.
“Con có thể…” Tần gia huynh muội nghe được tin tốt, đều lập tức muốn chạy tới xem người trong lòng.
“Các ngươi nghỉ ngơi đi đã. Bọn họ đang điều tức, không thể ra ngay được.” Lưu Học Ân dỗ mấy người rời đi. Thật là, chỉ thêm loạn! Nhâm Dữ Phi phải hảo hảo yên tĩnh tĩnh dưỡng mới được.
…
Ba ngày sau, Nhâm Dữ Phi bởi vì dùng Chu quả, chẳng những bảo vệ được mạng sống, thân thể cũng hoàn toàn khoẻ mạnh. Để tránh cho các nhân sĩ có ý đồ nhân cơ hội đến Lưu Âm cốc quấy rối, thương hảo xong gã liền chạy trở về, đồng hành cùng gã chẳng những có hai tỷ muội Tu Hoa Bế Nguyệt, mà có thêm cả bóng dáng của đại hiệp Phong Vô Thương. (Ố ồ mình biết ngay mà)
Còn Nguỵ Thiên Thanh đã đáp ứng Nhâm Dữ Phi tuyệt không tìm các đại môn phái báo thù, chuẩn bị đưa Tần Duy Ngã và Li Nhi trước đi cùng Quản Linh Nhi thăm Ma cung, sau đó quay về Kiếm lư ẩn cư.
“Ngươi nói cái gì!!”
Tần Duy Ngã đang vì một câu lão nhân gia hai câu lão nhân gia của A Cường mà trợn trắng mắt, đột nhiên nghe được tiếng quát lớn của Nguỵ Thiên Thanh, xém chút bị doạ cắn đầu lưỡi.
“Sao thế?”
“Ngươi nghe được những tin này ở đâu?” Tiên âm phá hiểu…Sao lại là Tiên âm phá hiểu!! Khiếp sợ trong lòng Nguỵ Thiên Thanh lúc này không thể dùng ngôn từ để diễn đạt. Nếu Nhâm Dữ Phi dùng chiêu Tiên âm phá hiểu này đối chọi với y và Quản Linh Nhân hợp lại, chỉ sợ hai người cũng bị gã gây thương tích. Cho nên, chỉ dựa vào điểm ấy cũng đủ biết chiêu này lợi hại đến chừng nào. Song, người chân chính sử dụng chiêu này, từ trước đến nay trong Lưu Âm cốc ngoại trừ Nhâm Dữ Phi, cũng chỉ có vị cốc chủ đầu tiên. Mà vị cốc chủ này cũng là người có tuổi thọ ngắn nhất trong tất cả các cốc chủ.
Vì vậy, Lưu Âm cốc luôn tồn tại một quy định: Trừ phi tới thời khắc sinh tử tồn vong, nghiêm cấm các đệ tử môn hạ sử dụng Tiên âm phá hiểu. Nguyên nhân chỉ có một, người sử dụng chiêu này sẽ gây tổn hại ngũ tạng, tráng niên sớm thệ.
“Là tam tiểu thư và tứ tiểu thư nói cho ta.” A Cương vừa bị Nguỵ Thiên Thanh làm cho sợ tới hai chân nhũn ra, nếu không phải có cánh cửa cho hắn chống đỡ một chút, không khéo đã sớm ngã ngồi xuống đất rồi.
Phi đệ, đệ như vậy đại ca biết phải làm thế nào để hồi báo cho đệ đây! Nguỵ Thiên Thanh nóng lòng muốn biết tình hình của Nhâm Dữ Phi, cũng không để ý Tần Duy Ngã, nhún người một cái đã không thấy tăm hơi.
Hở hở hở? Chuyện gì đây? Tần Duy Ngã vò tóc, thế nào cũng không nghĩ ra được điểm kì lạ.
“Tu Hoa và Bế Nguyệt đâu?”
“Đã đi theo Nhị thiếu phu nhân rồi.”
“Đi rồi?!” Đi đâu? Rốt cuộc đã có chuyện gì? Lẽ nào Nhâm Dữ Phi bị thương? “Đi đâu vậy?”
“Mặc dù Âm đế lão nhân gia đã đẩy lui cường địch, song bản thân cũng bị thương, nhị thiếu phu nhân liền kéo lão thái gia đi xem thương cho hắn. Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư nói là muốn trông coi cô gia tương lai, cho nên cũng đi theo.” Lần này A Cường nói rất đúng trọng tâm.
Trời ơi! Gã đúng là bị thương rồi, nhìn biểu hiện của Nguỵ Thiên Thanh, chỉ lo gã bị thương không nhẹ. Chết tiệt! Những người này quả là biết chọn đúng thời điểm để gây sự mà! Tần Duy Ngã giậm chân, cũng như một cơn gió phi ra ngoài, chính là vừa mới lao ra đã vọt trở về.
“Hai đứa nó có nói rõ đi đâu không?”
“Tứ tiểu thư nói, ngay ở cấm địa phía sau trang.”
Vậy sao? Nguỵ Thiên Thanh chưa gì đã đi rồi, y có tìm được người không đây!! Tần Duy Ngã có chút lo lắng nghĩ.
Đợi đến khi hắn tới cấm địa, phát hiện La Khởi vẻ mặt đề phòng dẫn vài người canh giữ nơi đó.
“Tần công tử.” Thấy Tần Duy Ngã tới gần, La Khởi cười làm lễ với hắn.
“Đừng đừng! La cô nương chớ có khách khí.” Nghĩ một nữ tử như vậy thế mà lại thầm thích mình, Tần Duy Ngã cảm thấy vạn phần xấu hổ.
“Ngày ấy ta nói đùa với công tử, mong rằng công tử không phiền lòng.” La Khởi thoải mái tỏ vẻ ân hận với hắn.
Hả? Nói đùa? Tần Duy Ngã chợt thấy đả kích. Mệt mình còn cao hứng một phen, thì ra chỉ là một hồi mộng đẹp, nữ tử xinh đẹp vì sao đều có tính tình cổ quái vậy!!
“Công tử tới đây có việc?”
“Nga, ngươi không nói ta cũng quên mất. Nhâm Dữ Phi có ổn không?” Tần Duy Ngã giờ mới nhớ tới chính sự.
La Khởi lắc đầu, thần sắc bi thương. Nhâm sư huynh thường xuyên thổi sáo dỗ Cung chủ vui vẻ, chỉ sợ lần này thực sự sẽ…
Không phải chứ? Nghiêm trọng đến vậy! Tần Duy Ngã rũ vai, bắt đầu bối rối hoảng loạn. Người kia mặc dù không chọc người thích, nhưng gã đã nhiều lần cứu hắn, lần này còn cứu tính mạng của một nhà hắn…Ông trời ơi, người nhất định phải phù hộ gã bình yên vô sự!
“Mau giao Chu quả trên người ngươi ra đây.”
Dựa vào trực giác vượt trội, Nguỵ Thiên Thanh tìm được Quản Linh Nhi và Nhâm Dữ Phi. Lúc này Nhâm Dữ Phi miệng không còn một tia huyết sắc, hệt như một người chết nằm trên giường ôn ngọc, Quản Linh Nhi và Phong Vô Thương đang không ngừng độ khí duy trì mạng sống cho gã.
Phong Vô Thương cảm giác có người lại gần, mở mắt liền thấy vừa đúng là Nguỵ Thiên Thanh, nhất thời vui mừng nhướn lông mày nói.
Biết Chu quả giờ là thần dược duy nhất có thể cứu mạng Nhâm Dữ Phi, Nguỵ Thiên Thanh không dám do dự, lập tức lấy chiếc hộp trong suốt trong ngực ra.
“Còn thiếu bốn canh giờ nữa mới dùng được.”
“Vậy trong bốn canh giờ này, các ngươi thay nhau độ khí cho hắn, ta đi lấy chút Tục mệnh kim đan (kim đan nối, kéo dài mạng sống), phòng ngừa vạn nhất.” Lưu Học Ân nhìn hộp băng phả hàn khí, sợ ảnh hưởng đến công hiệu của giường ôn ngọc, lập tức bảo Nguỵ Thiên Thanh cất nó lại, “Tu Hoa Bế Nguyệt, các con đi theo ta.”
Tại sao có thể như vậy…Nguỵ Thiên Thanh nhìn Nhâm Dữ Phi cơ hồ sắp không còn nhân khí, tim như muốn vỡ toang. Đầu tiên là Thanh Thu, tiếp theo là Phi đệ…Nguỵ Thiên Thanh ta kiếp trước rốt cuộc đã phạm sai điều gì, để kiếp này mới liên luỵ đến thân nhân khiến họ phải chịu khổ nhường này?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nguỵ Thiên Thanh đưa mắt nhìn Quản Linh Nhi và Phong Vô Thương, đi đến cửa thạch thất thấp giọng hỏi Trần Tề đang đứng ở đó — đệ tử đứng đầu Lưu Âm cốc hiện tại.
Mời Nguỵ Thiên Thanh ra ngoài thạch thất, Trần Tề giải thích cho y chuyện đã xảy ra.
“Hôm trước Cốc chủ nghe được thám tử hồi báo, nói bảy đại môn phái mời các trưởng lão đã bế quan nhiều năm trong bang ra, thừa lúc Cung chủ đại hỉ đến đòi giải thích, mà Cung chủ cũng cùng lúc nghe được tin tức, mau chóng phái tinh anh trong cung mai phục cách đây bảy mươi dặm, nếu ai dám đến, lập tức đại khai sát giới. Cốc chủ sợ sẽ lại là một hồi giết chóc sinh linh oán thán, cho nên đã phái chúng ta dẫn tinh anh trong cốc đuổi theo ngăn cản người của bảy đại môn phái, trước khi bọn họ tiến đến bẫy rạp mà Cung chủ đã an bài.”
“Đầu tiên Cốc chủ định hảo hảo khuyên đối phương chớ nên tin vào những lời đồn không đúng mà gây nên tai hoạ chết chóc, không ngờ đối phương lại áp sát bức ép nói người ở phụ cận Lưu Âm cốc đã bị phát hiện, Cốc chủ cũng không thoát được liên quan. Cốc chủ không muốn dây dưa nhiều với bọn họ, liền nói nếu bọn họ thắng được sáo ngọc trong tay hắn liền để bọn họ đi…Vòng đầu tiên Cốc chủ đấu với trưởng lão phái Côn Lôn, cốc chủ dùng tám mươi ba chiêu mà thắng. Mấy kẻ được gọi là nhân sĩ chính đạo này tự biết mình không địch lại được, liền nói trước khi tỉ thí không nói không thể lấy nhiều địch ít, trận thứ hai tam đại trưởng lão phái Thanh Thành liền đồng loạt ra chiêu. Cốc chủ mặc dù võ công cao cường, song cũng không chịu được ba người thay phiên triền đấu, trận này bất phân thắng bại. Tới trận thứ ba…” Trần Tề nói tới đây, thập phần bi phẫn.
“Lũ được xưng là cao nhân này, vậy mà đồng loạt xông lên, đối phó với một mình Cốc chủ. Một vị đại hiệp muốn giúp Cốc chủ một phen, ai ngờ bọn chúng lại nói, Cốc chủ chỉ nói thắng được sáo ngọc trong tay hắn liền cho đi, chứ không nói còn phải thắng kiếm của kẻ khác.”
“Cốc chủ không ngờ bọn chúng mượn cớ, liền không để ý ngăn cản của chúng ta một mình đối địch. Ngờ đâu…” Nam nhi có lệ không dễ rơi, Trần Tề lúc này lại đau đớn bật khóc thành tiếng!
Thì ra là vậy…Phi đệ đuổi ta trở về trông coi Duy Ngã, còn đệ ấy thì chạy tới ngăn cản đám thất phu (vô học) này sao?
Nguỵ Thiên Thanh siết chặt tay, một cỗ sát khí lạnh thấu xương từ trên người y toả ra.
“Nếu ngươi ngại hắn còn chưa chết, vậy thì nổi điên ngay ngoài cửa đi!”
Thanh âm của Phong Vô Thương từ trong phòng truyền ra.
Đúng vậy, hiện tại Phi đệ không thể chịu nổi bất cứ kích thích nào, nếu y nổi điên làm bị thương gã, như vậy dù có dùng tiên dược cũng không cứu được gã. Nguỵ Thiên Thanh tức thì tỉnh ngộ, khống chế tâm tình bản thân.
“Chủ nhân, Cốc chủ có lời muốn tiểu nhân nhắn cho ngài.”
“Nói.”
“Hắn nói chuyện này không thể tính ai đúng ai sai, chủ nhân thỉnh không cần tự trách. Nếu chủ nhân thực sự quý trọng người huynh đệ này, thỉnh chủ nhân quên đi tất cả ân oán, hảo hảo cùng Tần công tử sống hết một đời.”
Phi đệ…Nợ huynh thiếu đệ cả đời này e rằng cũng không trả hết! Biết Nhâm Dữ Phi dụng tâm lương khổ, Nguỵ Thiên Thanh nắm chặt tay, đặt lên trán, nhớ lại bản thân đã từng tấn công làm gã bị thương mà hối hận không thôi.
“Sư phụ.” Nhìn thấy sư phụ mình đi ra, Tần Duy Ngã chạy nhanh tiến lên hỏi.
“Con đừng hỏi gì cả, đi vào dược điền (ruộng thuốc) hái cho ta chút dược thảo lưu thông máu đi.” May mắn vì để tiện chỉ dạy đồ nhi, ông đã chọn một mảnh đất nhỏ gần đây làm dược lư (nhà thuốc), còn chuẩn bị rất nhiều dược thảo trân quý. Nếu không, gặp loại chuyện này quả thực sẽ vô cùng phiền toái.
“Nga.” Tuy trong lòng hắn vô cùng hiếu kì, nhưng nếu hỏi nhiều mà kéo dài trì trệ thương thế của Nhâm Dữ Phi, lỗi này sẽ to lắm. Tần Duy Ngã lên tiếng, mau chóng đi hoàn thành nhiệm vụ.
Màn đêm buông xuống, phu phụ Tần thị rốt cuộc cũng thỉnh vị khách nhân cuối cùng rời đi, mang theo Li Nhi tới ngoài dược lư.
“Tần phu nhân, hiện tại là thời điểm mấu chốt, Lưu lão gia tử phân phó, ai cũng không được phép lại gần. Ngươi không thấy nhị vị tiểu thư và Tần công tử đều đi ra sao?” Đối với Tần phu nhân dám đường đột xông vào này, La Khởi nhướn mắt, hoàn toàn không coi bà là gì.
“Đúng vậy nương, nếu người đi vào quấy nhiễu Phi ca ca chữa thương, hại hắn không thoải mái, người chuẩn bị chờ mỗi ngày đi tìm Nhị ca lấy giải dược đi!” Tu Hoa Bế Nguyệt lần này không hề giúp đỡ mẫu thân của mình.
“…” Đan Vô Ưu nghe xong run run, mấy thứ đồ của hai đứa nữ nhi này tuy rằng không trí mạng, nhưng thực sự là khiến người ta sống không bằng chết…Xem ra, tốt hơn là vẫn nên thành thật nề nếp đi! Dù sao hôm qua bà đã bị tức phu doạ cho không nhẹ!!
“Nương nương, cha cha ở trong làm gì vậy?” Li Nhi đã một ngày một đêm chưa được gặp cha mình rồi, nó rất nhớ y.
“Ngoan, cha ở trong làm chuyện rất rất quan trọng, phải thật lâu mới ra.” Nếu không phải sư phụ nói bước kế tiếp tuyệt không được để một chút sai sót, hắn cũng rất muốn vào trong xem a!
***
“Tốt lắm, Thiên Thanh thay thế, Linh Nhi và Phong tiên sinh tạm thời nghỉ ngơi một chút đi.”
Trong thạch thất, Lưu Học Ân rốt cuộc cũng chờ được Chu quả tiêu hết độc khí, ông bảo Nguỵ Thiên Thanh bảo vệ tâm mạch Nhâm Dữ Phi, mặt khác hai người còn lại qua một bên điều tức, chờ đến khi Nhâm Dữ Phi ăn Chu quả, tiếp tục để ba bọn họ thay phiên truyền khí cho gã.
Đợi hai người thu công, Lưu Học Ân liền cầm Chu quả trong hộp băng cẩn thận đưa vào miệng Nhâm Dữ Phi, sau đó nhẹ nhàng khép miệng gã lại.
Chu quả gặp nhiệt bắt đầu biến đổi, mùi thơm nức mũi nhất thời tràn khắp phòng. Hít sâu một hơi, ba người ở đây đều thấy thể xác và tinh thần thư sướng.
“Hảo. Bắt đầu truyền khí!” Lưu Học Ân hô một tiếng, Quản Linh Nhi và Phong Vô Thương lập tức ngồi xuống hai bên trái phải của Nhâm Dữ Phi, tuỳ thời chuẩn bị thay Nguỵ Thiên Thanh.
Mọi người ngoài cửa lo lắng chờ, không ai thiết đi ngủ. Tần Duy Ngã mặc dù không muốn ngủ, nhưng Li Nhi không thể không ngủ được, phu phụ Tần thị nói hắn hẳn là phải làm tròn nghĩa vụ của người làm mẹ, hắn không có biện pháp đành phải tạm thời theo Li Nhi trở về phòng, nói rõ mọi người một khi có tin tức phải lập tức báo cho hắn.
Tựa vào đầu giường dỗ Li Nhi ngủ, Tần Duy Ngã trong đầu không thể quên những người ở dược lư. Nguỵ Thiên Thanh y đang làm gì? Y có mệt không? Có khát không? Nhâm Dữ Phi cũng vậy, gã có thể có chuyện gì hay không? Sư phụ rốt cuộc có thể cứu sống gã không?
Nghĩ nghĩ, Tần Duy Ngã liền cảm thấy mí mắt nặng nề, dần dần ý thức cũng trở nên mơ hồ…
…
“A—!” Mí mắt lại truyền tới đau đớn đã lâu không gặp, Tần Duy Ngã bưng mắt nhảy dựng trên giường, kết quả không cẩn thận nhảy quá cao, đầu đụng vào xà giường, nhất thời nổi lên một cục u nho nhỏ.
Ô ô ô…Đau quá đi! Đầu đau, mí mắt cũng đau, Tần Duy Ngã đáng thương hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
“Nương nương rời giường!” Li Nhi đầu tóc rối bù, bĩu môi nhìn hắn.
“Ngươi cái tên tiểu tử đáng ghét này, dám kéo mí mắt ta, ta nói bao nhiêu lần rồi, còn kéo nữa sẽ chết người.” Tần Duy Ngã giương nanh múa vuốt gầm lên với Li Nhi. Đã lâu không bị tiểu tử hỗn đản này nghịch ngợm giật kéo, hắn quên mất nó còn có ham thích đáng ghét này.
“Nương nương heo heo!!” Li Nhi giơ ngón tay ngắn một mẩu lên lêu lêu hắn.
“Ngươi mới là heo!” Tần Duy Ngã tức muốn chết.
“Mặt trời chiếu nắng đến mông mông rồi! Nương nương ngủ nướng, heo heo!” Li Nhi lè lưỡi với hắn, sống chết không sửa lại.
“Ta còn chưa ngủ sao ngủ nướng được!” Đúng là tức chết hắn mà! Cơ mà…Vì sao mình chỉ nhớ tới chỗ đêm qua mình dỗ Li Nhi ngủ thôi nhỉ?
Không phải chứ? Chẳng lẽ mình thực sự ngủ? Tần Duy Ngã che mặt, vô lực vô cùng.
Không biết Nhâm Dữ Phi thế nào rồi? Vì sao không có ai đến báo tin gì cho mình!! Tần Duy Ngã ba chân bốn cẳng mặc y phục cho Li Nhi, sau đó mặt không kịp rửa đầu không kịp chải, vội vã mang Li Nhi chạy tới dược lư sau trang.
Tới nơi, tất cả mọi người đều còn ở đó, vẻ mặt mỏi mệt, vừa nhìn đã biết một đêm chưa chợp mắt.
“Thế nào rồi?” Trong đầu Tần Duy Ngã lúc này chỉ quan tâm vấn đề này.
“Còn chưa có tin gì.” Trả lời hắn chính là Tần Độc Tôn vốn nên xuất hiện từ ngày hôm qua.
Cái gì? Còn chưa có tin gì! Đã qua cả một đêm rồi! Tần Duy Ngã sợ hãi. Mắt thấy chính mình và Nguỵ Thiên Thanh vừa có một chút khởi sắc, giờ Nhâm Dữ Phi xảy ra chuyện, vậy về sau…
“Có sư phụ, Linh Nhi và Nguỵ Thiên Thanh đồng loạt ra tay, Nhâm nhị ca hẳn sẽ không sao đâu.” Tần Độc Tôn vỗ vai hắn, an ủi.
Buổi sáng tỉnh dậy, phát giác mình lại bị Quản Linh Nhi hay đúng hơn là Quản Linh Tiêu khi dễ, nghĩ cả đời mình có lẽ cứ tiếp tục u tối như thế, Tần Độc Tôn có chút bực mình. May mà thân thể ngoại trừ hơi tê mỏi thắt lưng thì không có cảm giác quá khó chịu, hắn quyết định đi tới chỗ cha nương thỉnh an, thuận tiện tìm ‘Nương tử thân ái’ từ sáng sớm đã không thấy tăm hơi đâu.
Chính là tìm hơn phân nửa sơn trang, thế mà hắn lại chẳng tìm thấy một ai. Cha nương không ở trong phòng, cũng không có ở đại đường. Ngay cả Tu Hoa Bế Nguyệt luôn líu ríu ầm ĩ cả sáng cũng không thấy đâu.
Đã xảy ra chuyện gì? Giữ chặt A Cương đang định chạy đi đâu đó hỏi, hắn nghe được tin tất cả mọi người đã đến dược lư của sư phụ. Tần Độc Tôn vội vã chạy tới, liền nhìn thấy cha nương và hai muội muội, cộng thêm một vài người xa lạ đang đứng lẳng lặng bên ngoài dược lư, dường như đang chờ đợi điều gì. Tần Độc Tôn hỏi Tu Hoa Bế Nguyệt, mới biết được hết thảy.
Ai! Gần đây thực sự là xảy ra quá nhiều chuyện!!
Gần trưa, rốt cuộc có người từ dược lư đi ra.
“Sư phụ!”
“Đại bá!”
Mọi người cơ hồ là trăm miệng một lời kêu lên.
“Yên tâm đi, đã không có gì đáng ngại rồi.” Lưu Học Ân vội vã một ngày một đêm cũng thở phào một hơi.
“Con có thể…” Tần gia huynh muội nghe được tin tốt, đều lập tức muốn chạy tới xem người trong lòng.
“Các ngươi nghỉ ngơi đi đã. Bọn họ đang điều tức, không thể ra ngay được.” Lưu Học Ân dỗ mấy người rời đi. Thật là, chỉ thêm loạn! Nhâm Dữ Phi phải hảo hảo yên tĩnh tĩnh dưỡng mới được.
…
Ba ngày sau, Nhâm Dữ Phi bởi vì dùng Chu quả, chẳng những bảo vệ được mạng sống, thân thể cũng hoàn toàn khoẻ mạnh. Để tránh cho các nhân sĩ có ý đồ nhân cơ hội đến Lưu Âm cốc quấy rối, thương hảo xong gã liền chạy trở về, đồng hành cùng gã chẳng những có hai tỷ muội Tu Hoa Bế Nguyệt, mà có thêm cả bóng dáng của đại hiệp Phong Vô Thương. (Ố ồ mình biết ngay mà)
Còn Nguỵ Thiên Thanh đã đáp ứng Nhâm Dữ Phi tuyệt không tìm các đại môn phái báo thù, chuẩn bị đưa Tần Duy Ngã và Li Nhi trước đi cùng Quản Linh Nhi thăm Ma cung, sau đó quay về Kiếm lư ẩn cư.