Ngươi Là Nương Tử Của Ta
Chương 27: Hoạ thuỷ (tai hoạ) lại tới nữa
Ở trong phòng ngơ một lúc, cảm thấy chán phát sợ, Tần Duy Ngã quyết định ra ngoài.
Đứng trên phố ồn ào náo nhiệt, hít thở bầu không khí tự do không có Nguỵ Thiên Thanh, Tần Duy Ngã cảm giác cả người như muốn bay lên.
Ha hả!! Thấy ánh mắt ái mộ của các nữ tử trên đường, tự hào nam nhi ẩn dật đã lâu của Tần Duy Ngã rốt cuộc trồi lên.
Quả nhiên, ta vẫn là Tần đại thiếu anh tuấn tiêu sái trước kia!! Mỹ nhân mỹ nhân ta đã trở lại!!
Tần Duy Ngã lâng lâng bắn đào hoa bốn phía, nhất thời một tiếng thét chói tai của nữ tử truyền tới.
“Tần Duy Ngã!”
Hở? Nhanh như vậy đã có mỹ nhân tới tìm ta sao? Tần Duy Ngã hất tóc, phong tình vạn chủng cười hướng về phía trước.
“Là ngươi! Hoạ thuỷ!” Không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị doạ nhảy dựng. Đứng trước mặt hắn không phải ai xa lạ, chính là nương tử của Yến Văn An Ngưng Sơ.
“Ngươi gọi ai là hoạ thuỷ!” Ngưng Sơ xông lên kéo vạt áo hắn, giận không có chỗ phát.
“Ngươi hại ta thiếu chút mất mạng, không phải hoạ thuỷ thì là gì!” Tần Duy Ngã hơi rụt lại, nghĩ đến chính là vì nữ nhân này hại hắn mới bị người nhà nhạo báng, lại ưỡn ngực thẳng lưng.
Ngưng Sơ bị hắn nói mới nhớ ra mình đến đây là muốn bồi tội với hắn, vội vàng buông tay, xấu hổ nhìn hắn, “Ai biểu ngươi vừa mở miệng đã gọi ta là hoạ thuỷ, sinh khí là chuyện đương nhiên.”
Quên đi, dù sao ta cũng đã đánh cái tên họ Yến kia chết khiếp, coi như giải hận đi. Tần Duy Ngã thấy mỹ nhân nhăn mặt nhíu mày, tim run lên. Thôi thôi thôi, ai bảo ta vốn là người thương hoa tiếc ngọc, không so đo với nàng.
“Yến phu nhân, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi đừng tới tìm ta nữa, ta cũng sẽ không đi tìm các ngươi. Cứ vậy đi, tái kiến.” Tần Duy Ngã rộng lượng phất ống tay áo, nhấc chân muốn rời đi.
“Chậm đã!” Ngưng Sơ không tính buông tha hắn.
“Ngươi còn muốn gì?” Tần Duy Ngã phòng bị nhìn nàng.
“Đưa Li Nhi đây.” Đây mới là mục đích nàng tới tìm hắn.
“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?!” Tần Duy Ngã tưởng mình nghe nhầm.
“Ta nói thỉnh giao Li Nhi cho ta mang đi.” Ngưng Sơ cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, dù sao nàng đã hại hắn chút nữa mất mạng, nhưng nàng không có biện pháp a, Li Nhi là nàng một tay nuôi lớn, đối với nàng mà nói, nó không khác gì con ruột. Chuyện lần trước xảy ra quá bất ngờ, nàng mới giao phó đứa nhỏ cho Tần Duy Ngã. Sau lại vì Yến Văn An bị thương, nàng vội vàng trộm chăm sóc hắn, căn bản không có thời gian nghĩ đến đứa nhỏ. Song đứa nhỏ đã ở cùng nàng hai ba năm, một thời gian sau, nàng luôn cảm thấy trong lòng thiếu một thứ gì đó, không tránh khỏi suy nghĩ tìm Li Nhi về.
Nhưng mà, nàng đã tới Tần gia vài lần, đều bị Tần phu nhân đuổi ra, nói muốn người không có muốn mạng có một cái. Nàng vốn đuối lý không thể bất kính với Tần phu nhân, rơi vào đường cùng đành phải nhờ sư phụ mình ra mặt. Hỏi ra mới biết, Li Nhi đã cùng Tần Duy Ngã biến mất. Điều này càng khiến Ngưng Sơ thêm áy náy, cả ngày hốt hoảng, Độc Hành đạo nhân nhìn cũng phải lắc đầu.
Bảy ngày trước, Độc Hành đạo nhân không biết từ đâu cứu Yến Văn An bị người đánh nội thương nghiêm trọng về (vâng chính là anh Ngã của chúng ta), Yến Văn An vừa hộc máu vừa nâng mơ ngọt nàng thích ăn nhất thỉnh cầu nàng tha thứ, nàng thương tâm khóc rống một hồi, cuối cùng vẫn là quay về với hắn. Cũng may Độc Hành đạo nhân tìm được Y thánh đúng lúc cứu mạng nhỏ của hắn, bằng không có lẽ nàng cũng sẽ theo hắn xuống hoàng tuyền!
Đợi thương thế của Yến Văn An tốt lên, Ngưng Sơ mới từ miệng hắn biết được tung tích của Tần Duy Ngã và Li Nhi, dưới sự đồng ý của Yến Văn An đã sáng tỏ hiểu lầm, nàng quyết định lập tức đón Li Nhi trở về bên cạnh mình, từ nay về sau một nhà hảo hảo sống. Vì thế, thừa dịp sư phụ ở nhà chiếu cố Yến Văn An, nàng liền xuất phát tới Tiếu Ngạo sơn trang tìm Tần Duy Ngã. Không ngờ, vừa xuất môn đã thấy Tần Duy Ngã đang đứng giữa phố nhàn nhã. Nàng kích động không chút suy nghĩ lao tới chỗ hắn.
“Ha ha ha! Não ngươi bị hỏng chỗ nào rồi à? Li Nhi là nhi tử của ta, vì sao ta phải giao nó cho ngươi!” Tần Duy Ngã cười to ba tiếng, cảm thấy mình vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.
“Tần sư huynh, trước kia là phu thê chúng ta có lỗi với ngươi, nhưng Li Nhi là bảo bối tâm can của ta, xin ngươi giơ cao đánh khẽ, trả nó lại cho ta.” Ngưng Sơ nghĩ hắn còn đang giận chuyện mình vu hãm hắn, vội vã nhận lỗi.
“Ta nói ngươi ngươi không nghe à? Li Nhi là nhi tử của ta, không có quan hệ gì đến ngươi cả. Đương nhiên, công dưỡng dục Li Nhi của Yến phu nhân ta sẽ báo đáp, ngươi nói đi! Ngươi muốn cái gì?” Nói đùa, nếu đem Li Nhi cho ngươi ta đây chơi cái rắm à! Còn không bị Nguỵ Thiên Thanh một kiếm bổ đôi!
“Ngươi người này sao lại như thế, ta đã nhận lỗi với ngươi rồi, ngươi vì sao cứ nắm khư khư không buông! Cho dù ngươi hận ta cũng là chuyện của chúng ta, ngươi đừng lấy một đứa nhỏ ra trút giận.” Ngưng Sơ thấy dáng vẻ của hắn không giống nói chơi, cũng bắt đầu nóng nảy.
Trời ạ! Tần Duy Ngã có muốn cũng không nói rõ được, nào có thể nói cho nàng biết Li Nhi là con của Nguỵ Thiên Thanh, như thế khác nào thông báo cho toàn thiên hạ biết, Nguỵ Thiên Thanh còn sống chứ!
Vừa nghĩ đến Nguỵ Thiên Thanh, Nguỵ Thiên Thanh liền xuất hiện.
“Nương tử, có chuyện gì vậy?” Từ xa y đã thấy hắn và một nữ nhân mĩ mạo sắc mặt bất thiện nói gì đó.
“Ngươi, ngươi sao lại chạy tới đây?” Đúng là không có gì tốt cả, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa đây, Tần Duy Ngã chỉ muốn nhảy luôn vào một cái hố nào đó cho xong.
“Li Nhi!” Ngưng Sơ kinh hỉ nhìn thấy Li Nhi đang ngồi trên vai Nguỵ Thiên Thanh ăn mứt quả.
“Thị tử (Quả hồng)!!” Li Nhi cũng phát hiện ra nàng, cao hứng chỉ vào nàng kêu to.
Thị tử?! Cái loạn thất bát tao gì đây? Trước mắt Tần Duy Ngã xuất hiện một đống thị tử vàng óng.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, là sư tỷ! Sư tỷ! Không phải thị tử!” Ngưng Sơ vẻ mặt hắc tuyến.
“Thị lễ!” Li Nhi nghĩ nghĩ, đổi cách xưng hô.
Mọi người lặng thinh không nói gì.
“Vị này là…” Không biết từ khi nào, Quản Linh Nhi và Tần Độc Tôn cũng đứng bên cạnh Nguỵ Thiên Thanh.
“A! Là ngươi!” Tần Độc Tôn vừa nhìn đã biết sự tình hỏng bét. Nữ nhân này lúc nào xuất hiện cũng kéo đến chuyện xấu cả!! Còn chọn lúc nhiều người thế này…Nương a, ở đây thêm tí nữa không khéo máu chảy thành sông mất!
“Tần sư đệ.” Ngưng Sơ biết người Tần gia có thành kiến với mình, nhưng vẫn chào hỏi hắn một câu.
“Ngươi tới làm gì?” Không thể để nàng biến sự tình càng thêm bung bét được, Tần Độc Tôn hiện lên mấy ý niệm trong đầu, lập tức hành động.
Tần Độc Tôn đi đến trước mặt nàng, dùng khẩu âm nói với nàng: Có chuy ệ n g ì qua b ê n kia n ó i đ i.
“Đầu ta choáng quá, muốn quay về khách điếm!” Tần Duy Ngã lập tức ăn ý bày vẻ ‘ta không thoải mái’.
“Ta đỡ ngươi!” Nguỵ Thiên Thanh nhận được lệnh mau chóng giao Li Nhi cho Quản Linh Nhi, còn mình thì ôn nhu ôm Tần Duy Ngã vào ngực, nhún người một cái liền bay mất bóng.
“Li Nhi cũng muốn bay bay!” Thấy phụ thân mang mẫu thân ‘bay’ đi rồi, Li Nhi không cam lòng bắt đầu ầm ĩ.
“Ngoan, chờ cữu cữu con nói xong, cô cô mang con bay bay.” Quản Linh Nhi thơm lên mặt nó một cái, ưng thuận hứa.
“Thật sao? Không được lừa Li Nhi nghen!” Li Nhi vẫn là muốn cùng phụ thân bay bay cơ.
“Lừa con liền phạt cữu cữu làm ngựa cho con cưỡi!” Quản Linh Nhi ý xấu liếc Tần Độc Tôn.
Còn bên này, Tần Độc Tôn đang chỉ cho Ngưng Sơ hiểu được đại nghĩa.
“Ngưng Sơ sư tỷ, ta biết ngươi tới làm gì, nhưng Li Nhi thực sự không thể đi theo ngươi được.”
“Vì sao! Li Nhi là do ta nuôi lớn!” Ngưng Sơ tức giận nhìn hắn.
“Nhưng ngươi cũng không phải thân nương (mẹ ruột) của nó không phải sao? Nam nhân vừa rồi ôm nó ngươi cũng thấy đi? Đó là thân cha của nó, ngươi thấy Li Nhi đi với ngươi tốt hay là đi theo thân cha tốt?”
“Ngươi nói bậy!” Ngưng Sơ căn bản không tin, nam nhân kia bình thường như vậy, sao có thể sinh ra đứa nhỏ đáng yêu thuần khiết như Li Nhi.
“Ta không cần thiết phải lừa ngươi!” Tần Độc Tôn xụ mặt, đáy lòng hò hét: Mình không thích hợp đóng vai ác a! Nói chuyện quá tổn hại sức khoẻ!
“Thế nương nó đâu? Nương nó ở chỗ nào?”
“Vị tỷ tỷ này, những gì Tần ca ca nói đều là sự thật.” Quản Linh Nhi kéo Li Nhi đến gần nàng.
“Ngươi là ai?” Ngưng Sơ đánh giá hồng y mỹ nhân dung mạo không chút thua kém mình này.
“Ta họ Quản tên Linh Nhi, là cô cô của Linh Nhi.” Quản Linh Nhi môi thắm khẽ mở.
“Cô cô?” Ngưng Sơ vẫn không tin, “Các ngươi nói đâu ra đấy, có gì làm bằng chứng không?”
“Tỷ tỷ nói đùa, loại chuyện này tất nhiên phải kiểm tra thực hư rõ ràng mới nói với tỷ tỷ rồi.” Quản Linh Nhi tiếp tục dùng khẩu khí không nóng vội nói.
Ngưng Sơ thấy bọn họ không giống đang nói đùa, cũng thấy hơi dao động.
“Nói suông không có bằng chứng, các ngươi phải làm ta tâm phục khẩu phục mới được.”
“Hảo. Vậy mời tỷ tỷ tới tửu lâu đối diện nói chuyện.” Quản Linh Nhi tự tin tràn đầy vươn một ngón tay chỉ hướng đối diện, tự mình bế Li Nhi đi trước.
Ngưng Sơ liếc Tần Độc Tôn một cái, cũng đi theo.
Đứng trên phố ồn ào náo nhiệt, hít thở bầu không khí tự do không có Nguỵ Thiên Thanh, Tần Duy Ngã cảm giác cả người như muốn bay lên.
Ha hả!! Thấy ánh mắt ái mộ của các nữ tử trên đường, tự hào nam nhi ẩn dật đã lâu của Tần Duy Ngã rốt cuộc trồi lên.
Quả nhiên, ta vẫn là Tần đại thiếu anh tuấn tiêu sái trước kia!! Mỹ nhân mỹ nhân ta đã trở lại!!
Tần Duy Ngã lâng lâng bắn đào hoa bốn phía, nhất thời một tiếng thét chói tai của nữ tử truyền tới.
“Tần Duy Ngã!”
Hở? Nhanh như vậy đã có mỹ nhân tới tìm ta sao? Tần Duy Ngã hất tóc, phong tình vạn chủng cười hướng về phía trước.
“Là ngươi! Hoạ thuỷ!” Không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị doạ nhảy dựng. Đứng trước mặt hắn không phải ai xa lạ, chính là nương tử của Yến Văn An Ngưng Sơ.
“Ngươi gọi ai là hoạ thuỷ!” Ngưng Sơ xông lên kéo vạt áo hắn, giận không có chỗ phát.
“Ngươi hại ta thiếu chút mất mạng, không phải hoạ thuỷ thì là gì!” Tần Duy Ngã hơi rụt lại, nghĩ đến chính là vì nữ nhân này hại hắn mới bị người nhà nhạo báng, lại ưỡn ngực thẳng lưng.
Ngưng Sơ bị hắn nói mới nhớ ra mình đến đây là muốn bồi tội với hắn, vội vàng buông tay, xấu hổ nhìn hắn, “Ai biểu ngươi vừa mở miệng đã gọi ta là hoạ thuỷ, sinh khí là chuyện đương nhiên.”
Quên đi, dù sao ta cũng đã đánh cái tên họ Yến kia chết khiếp, coi như giải hận đi. Tần Duy Ngã thấy mỹ nhân nhăn mặt nhíu mày, tim run lên. Thôi thôi thôi, ai bảo ta vốn là người thương hoa tiếc ngọc, không so đo với nàng.
“Yến phu nhân, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi đừng tới tìm ta nữa, ta cũng sẽ không đi tìm các ngươi. Cứ vậy đi, tái kiến.” Tần Duy Ngã rộng lượng phất ống tay áo, nhấc chân muốn rời đi.
“Chậm đã!” Ngưng Sơ không tính buông tha hắn.
“Ngươi còn muốn gì?” Tần Duy Ngã phòng bị nhìn nàng.
“Đưa Li Nhi đây.” Đây mới là mục đích nàng tới tìm hắn.
“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?!” Tần Duy Ngã tưởng mình nghe nhầm.
“Ta nói thỉnh giao Li Nhi cho ta mang đi.” Ngưng Sơ cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, dù sao nàng đã hại hắn chút nữa mất mạng, nhưng nàng không có biện pháp a, Li Nhi là nàng một tay nuôi lớn, đối với nàng mà nói, nó không khác gì con ruột. Chuyện lần trước xảy ra quá bất ngờ, nàng mới giao phó đứa nhỏ cho Tần Duy Ngã. Sau lại vì Yến Văn An bị thương, nàng vội vàng trộm chăm sóc hắn, căn bản không có thời gian nghĩ đến đứa nhỏ. Song đứa nhỏ đã ở cùng nàng hai ba năm, một thời gian sau, nàng luôn cảm thấy trong lòng thiếu một thứ gì đó, không tránh khỏi suy nghĩ tìm Li Nhi về.
Nhưng mà, nàng đã tới Tần gia vài lần, đều bị Tần phu nhân đuổi ra, nói muốn người không có muốn mạng có một cái. Nàng vốn đuối lý không thể bất kính với Tần phu nhân, rơi vào đường cùng đành phải nhờ sư phụ mình ra mặt. Hỏi ra mới biết, Li Nhi đã cùng Tần Duy Ngã biến mất. Điều này càng khiến Ngưng Sơ thêm áy náy, cả ngày hốt hoảng, Độc Hành đạo nhân nhìn cũng phải lắc đầu.
Bảy ngày trước, Độc Hành đạo nhân không biết từ đâu cứu Yến Văn An bị người đánh nội thương nghiêm trọng về (vâng chính là anh Ngã của chúng ta), Yến Văn An vừa hộc máu vừa nâng mơ ngọt nàng thích ăn nhất thỉnh cầu nàng tha thứ, nàng thương tâm khóc rống một hồi, cuối cùng vẫn là quay về với hắn. Cũng may Độc Hành đạo nhân tìm được Y thánh đúng lúc cứu mạng nhỏ của hắn, bằng không có lẽ nàng cũng sẽ theo hắn xuống hoàng tuyền!
Đợi thương thế của Yến Văn An tốt lên, Ngưng Sơ mới từ miệng hắn biết được tung tích của Tần Duy Ngã và Li Nhi, dưới sự đồng ý của Yến Văn An đã sáng tỏ hiểu lầm, nàng quyết định lập tức đón Li Nhi trở về bên cạnh mình, từ nay về sau một nhà hảo hảo sống. Vì thế, thừa dịp sư phụ ở nhà chiếu cố Yến Văn An, nàng liền xuất phát tới Tiếu Ngạo sơn trang tìm Tần Duy Ngã. Không ngờ, vừa xuất môn đã thấy Tần Duy Ngã đang đứng giữa phố nhàn nhã. Nàng kích động không chút suy nghĩ lao tới chỗ hắn.
“Ha ha ha! Não ngươi bị hỏng chỗ nào rồi à? Li Nhi là nhi tử của ta, vì sao ta phải giao nó cho ngươi!” Tần Duy Ngã cười to ba tiếng, cảm thấy mình vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.
“Tần sư huynh, trước kia là phu thê chúng ta có lỗi với ngươi, nhưng Li Nhi là bảo bối tâm can của ta, xin ngươi giơ cao đánh khẽ, trả nó lại cho ta.” Ngưng Sơ nghĩ hắn còn đang giận chuyện mình vu hãm hắn, vội vã nhận lỗi.
“Ta nói ngươi ngươi không nghe à? Li Nhi là nhi tử của ta, không có quan hệ gì đến ngươi cả. Đương nhiên, công dưỡng dục Li Nhi của Yến phu nhân ta sẽ báo đáp, ngươi nói đi! Ngươi muốn cái gì?” Nói đùa, nếu đem Li Nhi cho ngươi ta đây chơi cái rắm à! Còn không bị Nguỵ Thiên Thanh một kiếm bổ đôi!
“Ngươi người này sao lại như thế, ta đã nhận lỗi với ngươi rồi, ngươi vì sao cứ nắm khư khư không buông! Cho dù ngươi hận ta cũng là chuyện của chúng ta, ngươi đừng lấy một đứa nhỏ ra trút giận.” Ngưng Sơ thấy dáng vẻ của hắn không giống nói chơi, cũng bắt đầu nóng nảy.
Trời ạ! Tần Duy Ngã có muốn cũng không nói rõ được, nào có thể nói cho nàng biết Li Nhi là con của Nguỵ Thiên Thanh, như thế khác nào thông báo cho toàn thiên hạ biết, Nguỵ Thiên Thanh còn sống chứ!
Vừa nghĩ đến Nguỵ Thiên Thanh, Nguỵ Thiên Thanh liền xuất hiện.
“Nương tử, có chuyện gì vậy?” Từ xa y đã thấy hắn và một nữ nhân mĩ mạo sắc mặt bất thiện nói gì đó.
“Ngươi, ngươi sao lại chạy tới đây?” Đúng là không có gì tốt cả, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa đây, Tần Duy Ngã chỉ muốn nhảy luôn vào một cái hố nào đó cho xong.
“Li Nhi!” Ngưng Sơ kinh hỉ nhìn thấy Li Nhi đang ngồi trên vai Nguỵ Thiên Thanh ăn mứt quả.
“Thị tử (Quả hồng)!!” Li Nhi cũng phát hiện ra nàng, cao hứng chỉ vào nàng kêu to.
Thị tử?! Cái loạn thất bát tao gì đây? Trước mắt Tần Duy Ngã xuất hiện một đống thị tử vàng óng.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, là sư tỷ! Sư tỷ! Không phải thị tử!” Ngưng Sơ vẻ mặt hắc tuyến.
“Thị lễ!” Li Nhi nghĩ nghĩ, đổi cách xưng hô.
Mọi người lặng thinh không nói gì.
“Vị này là…” Không biết từ khi nào, Quản Linh Nhi và Tần Độc Tôn cũng đứng bên cạnh Nguỵ Thiên Thanh.
“A! Là ngươi!” Tần Độc Tôn vừa nhìn đã biết sự tình hỏng bét. Nữ nhân này lúc nào xuất hiện cũng kéo đến chuyện xấu cả!! Còn chọn lúc nhiều người thế này…Nương a, ở đây thêm tí nữa không khéo máu chảy thành sông mất!
“Tần sư đệ.” Ngưng Sơ biết người Tần gia có thành kiến với mình, nhưng vẫn chào hỏi hắn một câu.
“Ngươi tới làm gì?” Không thể để nàng biến sự tình càng thêm bung bét được, Tần Độc Tôn hiện lên mấy ý niệm trong đầu, lập tức hành động.
Tần Độc Tôn đi đến trước mặt nàng, dùng khẩu âm nói với nàng: Có chuy ệ n g ì qua b ê n kia n ó i đ i.
“Đầu ta choáng quá, muốn quay về khách điếm!” Tần Duy Ngã lập tức ăn ý bày vẻ ‘ta không thoải mái’.
“Ta đỡ ngươi!” Nguỵ Thiên Thanh nhận được lệnh mau chóng giao Li Nhi cho Quản Linh Nhi, còn mình thì ôn nhu ôm Tần Duy Ngã vào ngực, nhún người một cái liền bay mất bóng.
“Li Nhi cũng muốn bay bay!” Thấy phụ thân mang mẫu thân ‘bay’ đi rồi, Li Nhi không cam lòng bắt đầu ầm ĩ.
“Ngoan, chờ cữu cữu con nói xong, cô cô mang con bay bay.” Quản Linh Nhi thơm lên mặt nó một cái, ưng thuận hứa.
“Thật sao? Không được lừa Li Nhi nghen!” Li Nhi vẫn là muốn cùng phụ thân bay bay cơ.
“Lừa con liền phạt cữu cữu làm ngựa cho con cưỡi!” Quản Linh Nhi ý xấu liếc Tần Độc Tôn.
Còn bên này, Tần Độc Tôn đang chỉ cho Ngưng Sơ hiểu được đại nghĩa.
“Ngưng Sơ sư tỷ, ta biết ngươi tới làm gì, nhưng Li Nhi thực sự không thể đi theo ngươi được.”
“Vì sao! Li Nhi là do ta nuôi lớn!” Ngưng Sơ tức giận nhìn hắn.
“Nhưng ngươi cũng không phải thân nương (mẹ ruột) của nó không phải sao? Nam nhân vừa rồi ôm nó ngươi cũng thấy đi? Đó là thân cha của nó, ngươi thấy Li Nhi đi với ngươi tốt hay là đi theo thân cha tốt?”
“Ngươi nói bậy!” Ngưng Sơ căn bản không tin, nam nhân kia bình thường như vậy, sao có thể sinh ra đứa nhỏ đáng yêu thuần khiết như Li Nhi.
“Ta không cần thiết phải lừa ngươi!” Tần Độc Tôn xụ mặt, đáy lòng hò hét: Mình không thích hợp đóng vai ác a! Nói chuyện quá tổn hại sức khoẻ!
“Thế nương nó đâu? Nương nó ở chỗ nào?”
“Vị tỷ tỷ này, những gì Tần ca ca nói đều là sự thật.” Quản Linh Nhi kéo Li Nhi đến gần nàng.
“Ngươi là ai?” Ngưng Sơ đánh giá hồng y mỹ nhân dung mạo không chút thua kém mình này.
“Ta họ Quản tên Linh Nhi, là cô cô của Linh Nhi.” Quản Linh Nhi môi thắm khẽ mở.
“Cô cô?” Ngưng Sơ vẫn không tin, “Các ngươi nói đâu ra đấy, có gì làm bằng chứng không?”
“Tỷ tỷ nói đùa, loại chuyện này tất nhiên phải kiểm tra thực hư rõ ràng mới nói với tỷ tỷ rồi.” Quản Linh Nhi tiếp tục dùng khẩu khí không nóng vội nói.
Ngưng Sơ thấy bọn họ không giống đang nói đùa, cũng thấy hơi dao động.
“Nói suông không có bằng chứng, các ngươi phải làm ta tâm phục khẩu phục mới được.”
“Hảo. Vậy mời tỷ tỷ tới tửu lâu đối diện nói chuyện.” Quản Linh Nhi tự tin tràn đầy vươn một ngón tay chỉ hướng đối diện, tự mình bế Li Nhi đi trước.
Ngưng Sơ liếc Tần Độc Tôn một cái, cũng đi theo.